51.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Freen đem tất cả những chuyện này nói cho Becky nghe, đùa gì vậy, cho dù cô có phải đi múa cột, cũng không muốn vợ mình lộ diện trong video, có được không? Becky tốt như thế nào cô có thể không biết sao? Một đám fan giả rục rịch muốn ngấp nghé vợ nhà cô, haha, cô làm sao có thể để cho đám người này được như ý nguyện chứ?

Freen ngàn vạn lần không nghĩ tới ngay sau khi mình nói ra nguyện vọng của fan, Becky còn mặc tạp dề từ phòng bếp bưng hai đĩa cơm gà đi ra, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Có thể, dù sao em thấy cũng không có vấn đề gì."

Ý của Becky là vì đây là video do cô tự quay ở nhà nên nếu có cảnh nào không phù hợp cô có thể xóa trước khi đăng lên, nếu đây là điều fan của cô muốn, nàng tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp với Freen.

Câu trả lời này, quả thực nằm ngoài dự liệu của cô.

"Hả?" Freen ngồi bên bàn ăn chờ bạn gái đút, lúc nghe thấy câu trả lời này, trợn tròn mắt, "Thật sao? Em đồng ý á?"

Becky gật đầu: "Trước kia không phải chị đều đáp ứng yêu cầu của mọi người sao?"

Freen: "Chị còn tưởng em không muốn, em có phải là quá chiều nhóm fan này rồi không?"

Becky mỉm cười lắc đầu, đẩy nước chấm về phía cô: "Đây không phải là fan của chị à?"

Sao có thể nói là nàng chiều theo ý của nhóm fan này chứ? Người nàng cưng chiều chẳng lẽ không phải là bản thân Freen sao? Rõ ràng là vì nhóm fan này là fan của Freen nên nàng mới đồng ý.

Lời này của nàng nhất thời làm cho người nào đó trong lòng còn có chút chua xót mở cờ trong bụng, Freen đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem người mới vừa đi đến bên cạnh mình ôm vào trong ngực, kéo Becky ngồi ở giữa hai chân mình, mặt mày tràn đầy ý cười: "Được, vậy thì chị nghe theo lời vợ!"

Becky: "..."

Không phải nàng chưa từng gọi Freen một cách trìu mến nhưng từ này là lần đầu tiên nàng nghe cô nói như vậy kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò.

Nhịp tim nàng đập nhanh hơn, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

May mà tâm trí Freen lúc này đang bị một việc khác chiếm giữ.

Cuối năm nhà cô đã chuyển trung tâm công ty ra nước ngoài, cha mẹ cũng định cư ở Mỹ, tuy nhiên mấy năm nay cô cũng ít về nhà ăn tết, không vì lý do nào khác, cha mẹ cô đều vắng nhà quanh năm, họ dường như không quan tâm nhiều đến cái gọi là tết, đa số thời gian đều đi chu du các nơi trên thế giới.

Mà cô trước kia năm mới chính là tụ tập cùng bạn bè, trầm luân trong cuộc sống ngợp trong vàng son, hẹn năm ba người bạn, mang theo bạn gái, đi dự tiệc hoặc là đua xe. Thế nhưng hiện tại lại không giống lúc trước, Freen không còn muốn trải qua khung cảnh ồn ào náo nhiệt đó nữa, cô chỉ muốn cùng nàng hai người ở bên nhau, cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau trải qua một cái tết yên bình.

Chỉ có hai người, ai cũng không được tới quấy rầy.

"Bác sĩ Armstrong, em muốn đón tết như thế nào?" Freen hỏi, cô đưa ra ý kiến ​​trước: "Em có muốn đi ChiangMai không?"

Becky không có kế hoạch gì trong kỳ nghỉ tết này, nhưng nghe thấy đề nghị của cô, nàng có chút động lòng.

"Em phải xem lịch trực như thế nào đã, còn có nếu như chúng ta đi, Wiliam lão sư làm sao bây giờ?" Nàng không muốn để Wiliam lão sư một mình đón tết.

Freen: "Đơn giản thôi, dẫn theo Wiliam lão sư, mang theo hộ lý là được. Lại nói, mấy năm nay một mình em chiếu cố Wiliam lão sư, cũng không có cơ hội mang Wiliam lão sư đi đâu, nhân cơ hội lần này, chị cùng em, còn có hộ lý ba người, cho dù là có đi xa một chút, khẳng định cũng có thể chăm sóc tốt cho Wiliam lão sư."

Freen là một người có khả năng hành động rất mạnh mẽ, sau khi xem lịch trực của nàng, cô nhanh chóng bắt đầu lên lịch trình.

Mặc dù hai người cũng chỉ có khoảng chừng năm ngày, nhưng đối với cô mà nói đã là quá đủ.

Không lâu sau, Freen gần như đã sắp xếp xong lịch trình cho mấy ngày tới. Buổi tối ôm Becky ngủ, trong giọng nói của cô có chút tiếc nuối: "Không có nhiều thời gian, không thể cùng em đi Nagoya..."

Cô đã nói sẽ cùng Becky đến cửa hàng thủ công kia mua một bộ bát đĩa khác, nhưng hiện tại xem ra trong thời gian ngắn cô sẽ không thể làm được.

Becky lắc đầu: "Như vậy không phải rất tốt sao?"

"Ừm?"

"Có tiếc nuối, mới có chờ mong." Cho các nàng chờ mong vào lần tiếp theo.

*

Quyết định nghỉ tết sẽ đi ChiangMai tắm suối nước nóng, khiến cho Becky có vẻ rất hào hứng khi hoàn thành công việc trong vài ngày qua.

Cậu thực tập sinh Alex đi theo bên cạnh nàng thấy thế, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi len lén tiến đến trước mặt Becky, ý đồ từ người trong cuộc khai thác tư liệu về thần tượng nhà mình: "Lão sư, cô và nữ thần nhà em sẽ đón tết như thế nào vậy?"

Becky: "Cùng nhau trải qua."

Alex: "..." Đây là câu trả lời kiểu gì vậy! Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập trêu tức của Becky, Alex giật mình: "Lão sư, cô thay đổi rồi!"

Kể từ sau khi nói chuyện yêu đương, trở nên khác xưa rồi!.

Ngày trước lão sư nhà cậu cũng không phải như thế, đều là nề nếp nghiêm khắc, sao có thể có nhiều thủ đoạn lừa gạt cậu như bây giờ?

Becky khẽ mỉm cười, đây không phải lần đầu tiên nàng nghe được lời này.

Tối hôm qua, nàng nói chuyện điện thoại với Irin, bởi vì kế hoạch của mình và Freen, có thể khiến cho cuộc hẹn của nàng và Irin bị hoãn lại vào ngày mồng sáu, Irin luật sư đã chỉ trích nàng qua điện thoại——

"Cậu cư nhiên vì đối tượng mà bỏ rơi mình? Becky, cậu thay đổi!"

Đối mặt với sự lên án của bạn tốt, Becky cảm thấy có chút áy náy, cố gắng an ủi người ở đầu bên kia điện thoại: "Hay là cậu hẹn với LookNam đi?"

Đề nghị này bị Irin thẳng thừng từ chối: "Cùng một tên lười như vậy? Không cần!"

Ngược lại, LookNam tỏ vẻ cô ấy sẽ không ngại đi theo Becky và Freen đến ChiangMai.

"Mình không thể trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, nhưng mình cảm thấy mình có thể trở thành bóng đèn lớn nhất và sáng nhất."

LookNam đã nói như thế.

Chẳng qua nguyện vọng này của cô ấy bị Freen vô tình dập tắt.

"Cô ấy đi theo làm cái gì? ChiangMai người ta buổi tối không có đèn sao? Không hiếm lạ một ngọn đèn như cô ấy."

Becky: "..."

Vào ngày khởi hành, Freen đã bắt đầu quay vlog ở sân bay.

Bạn gái cô đã đồng ý với người hâm mộ, cô khẳng định cũng sẽ không qua loa lấy lệ.

Từ thành phố Bangkok bay đến ChiangMai mất hơn hai giờ, bởi vì là đi chuyến bay sớm, Becky còn có chút buồn ngủ, ở trên máy bay dựa vào vai Freen mà ngủ.

Freen không ngủ được, nên quay phim bạn gái.

Becky đeo miếng che mắt có đính hạt trân châu nhỏ ở một bên, dựa vào vai cô. Cách đây không lâu, nàng đã đi uốn tóc xoăn, bây giờ không buộc lại gọn gàng như lúc làm việc nữa mà để xõa trên vai. Hiện tại những sợi tóc này còn rất nghịch ngợm dính vào trên gương mặt của nàng, nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng cũng là bởi vì sự lộn xộn này, làm cho người ta cảm thấy tùy ý đẹp mắt.

Dù sao thì trong mắt Freen, bạn gái cô lúc nào cũng xinh đẹp.

Freen không chỉ muốn quay nàng, còn thấp giọng nói: "Vợ của tôi~"

Giọng điệu này nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy bên trong tràn ngập đắc ý.

Lúc trước Freen thấy fan nói muốn quay phim cùng bạn gái, trong lòng cô rất không muốn đồng ý, nhưng bây giờ thật sự để cho cô tự mình quay phim bạn gái mình thì trong lòng cô lại cảm thấy một cái vlog tính là cái gì! Căn bản không đủ! Nếu như có thể, bây giờ cô còn muốn một buổi truyền hình trực tiếp hai mươi bốn giờ một ngày không gián đoạn! Bạn gái nhà cô đáng yêu như vậy, một cái vlog ngắn ngủn làm sao mà đủ!

Những suy nghĩ này đương nhiên Becky không biết được, hiện tại nàng ngủ có chút say, Freen thích ứng với độ cao của nàng, đặc biệt đè ép đầu vai mình, cho nàng một vị trí thoải mái nhất.

Mãi đến khi bị tiếng ồn ào đánh thức, loa phát thanh trên máy bay cũng vang lên——

"Các hành khách thân mến, xin chào mọi người, trên máy bay có một bệnh nhân cần sơ cứu. Nếu có hành khách nào đang làm công tác y tế, vui lòng liên hệ với các tiếp viên."

"Dear passengers..."

Becky ngẩng đầu lên, máy ảnh trong tay Freen được nàng tiện tay đặt trên bàn nhỏ.

"Sao vậy?" Becky có chút không kịp phản ứng, nàng kéo bịt mắt xuống, trên thực tế là ngay cả loa phát thanh vừa rồi nàng cũng không nghe rõ, nhìn người xung quanh: "Đây là đến nơi rồi à?"

Freen còn chưa kịp trả lời, tiếp viên hàng không trong cabin đã đi lại khắp nơi, hỏi "Xin hỏi có bác sĩ ở đây không?" Mà trên loa, một loạt câu hỏi lặp đi lặp lại cũng lại vang lên một lần nữa.

Becky sửng sốt, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, nàng đứng dậy trước.

"Tôi là bác sĩ, có chuyện gì vậy?" Becky giữ chặt tiếp viên hàng không đang sốt ruột tìm người mở miệng nói.

"Có một hành khách bị ngất..."

"Người ở đâu, dẫn tôi đi xem thử." Becky đặt đồ trong tay xuống chỗ ngồi, đưa cho Freen một ánh mắt trấn an, xoay người đi theo.

Lúc nàng đi đến, có một cô gái trẻ tuổi ngã trên mặt đất, hô hấp dồn dập, đã lâm vào hôn mê.

Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, vừa đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho đối phương, vừa buộc máy đó huyết áp LCD di động để đo, nhìn mạch đập trên màn hình hiển thị, nàng nhíu mày: "Người thân của bệnh nhân đang ở đâu? Máy bay còn bao lâu nữa mới hạ cánh?"

"Sân bay gần nhất cũng cần nửa giờ." Tiếp viên hàng không trả lời, "Người thân chỉ có một đứa bé."

Becky nhíu mày càng sâu, nguyên nhân bệnh cụ thể của người bệnh còn cần làm kiểm tra thêm một bước, nhưng hiện tại nàng rất khẳng định chính là nếu như không lập tức làm biện pháp cấp cứu, thời gian nửa giờ cũng đủ để lấy đi tính mạng của cô gái trước mắt này. Nàng lắc đầu, "Không được, mạch của bệnh nhân vẫn tiếp tục giảm xuống, trong phổi có nước đọng, khó thở, môi tím tái, nửa tiếng không kịp." Nói xong, nàng lấy trong hộp sơ cứu ra một miếng thuốc khử trùng dùng một lần, xoa vào tay, mở ống tiêm, chuẩn bị lấy nước đọng.

Trải nghiệm cấp cứu như thế này cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải, hoàn cảnh chữa bệnh hỏng bét cùng trạng thái khẩn cấp cứu người, may mắn chính là sau khi đợi nàng làm xong một loạt công tác cấp cứu, thì mạch đập trên màn hình hiển thị rốt cuộc cũng đã ổn định hơn, Becky lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cũng không vội rời đi, chỉ có thời gian mười mấy phút ngắn ngủi máy bay sẽ hạ cánh, vì để tránh cho trong lúc này còn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Becky dứt khoát canh giữ ở bên cạnh người bệnh.

Xung quanh có hành khách chứng kiến toàn bộ quá trình Becky khám chữa bệnh, đều không tự chủ được vỗ tay, ngay cả tiếp viên hàng không cũng thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn bác sĩ."

Những tình huống khác nhìn không ra, nhưng ít nhất hiện tại hô hấp của bệnh nhân không còn dồn dập như trước, thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

Becky cười nhạt, đi đến bên cạnh đứa trẻ của người bệnh nhân vẫn còn ngồi trên ghế, ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, đưa cho cô bé trên mặt còn vương hai hàng nước mắt, dịu dàng nói: "Khóc nhè sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu! Đó là mẹ con à?"

Cô bé kéo tay áo Becky, tay kia cầm kẹo, thút tha thút thít gật đầu: "Huhuhu, mama té xỉu, huhuhu..."

Cho dù bây giờ cô bé có khóc cũng không còn đôi tay nào để lau nước mắt, thế nào cũng phải ôm nàng không buông.

Becky thấy thế, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Nàng không có nhiều kinh nghiệm ở chung với trẻ con, nhưng cô bé trước mắt này không biết có phải vì nhìn thấy nàng vừa cứu chữa cho bệnh nhân nằm trên mặt đất này hay không, lại có vẻ rất ỷ lại vào nàng. Becky mỉm cười dùng khăn tay lau nước mắt cho cô bé ngồi trên ghế, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta quên cả khóc: "Ừ, ngoan ngoãn đừng khóc, bây giờ mẹ đã không sao rồi, đợi đến khi xuống mặt đất sẽ có bác sĩ và y tá đặc biệt lợi hại khác thi triển ma pháp, làm cho mẹ con tỉnh lại. Đến lúc đó nếu con cứ khóc như vậy, mẹ cũng khóc theo con thì làm sao bây giờ?"

Cô bé cái hiểu cái không "Ồ" một tiếng, nhìn Becky, rất nghiêm túc hỏi: "Con không nên khóc nữa ạ?"

Becky gật đầu: "Đúng vậy, mẹ con tỉnh lại muốn nhìn thấy một em bé cười hì hì."

"Vậy con sẽ không khóc nữa..."

Becky xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, khen ngợi: "Thật ngoan!"

Sau khi an ủi cô bé thỏa đáng, lúc này nàng mới thở phào một hơi.

Người tiếp viên hàng không ban đầu dẫn nàng tới vẻ mặt sùng bái nhìn nàng, "May mắn mà có em, lúc đầu mấy người chúng tôi dỗ cô bé thế nào cũng không nghe, vẫn là bác sĩ lợi hại."

Becky mấp máy môi, cười nhẹ: "Chắc là bị dọa sợ rồi."

Becky còn đang nghe người bên cạnh nói gì đó, liền cảm giác được ở trong đám người có một ánh mắt quen thuộc khóa chặt mình lại. Nàng quay đầu lại, đã nhìn thấy Freen đứng cách đó không xa.

Cô đã sớm đi theo tới đây, thấy nàng như vậy, len lén giơ ngón tay cái về phía nàng ở nơi không ai nhìn thấy.

Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bạn gái cứu người, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng nghiêm túc làm việc, Freen đều không nhịn được mà sinh lòng kính nể.

Thật khó để không bội phục một bác sĩ có thể cứu một bệnh nhân khỏi tay thần chết.

Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm mà Freen nhìn nàng lúc này.

Ánh mắt cô dừng ở trên người tiếp viên hàng không bên cạnh nàng, lại nhìn về phía nàng, trong mắt đều là bất mãn.

Thấy ánh mắt này của cô, Becky không khỏi cảm thấy buồn cười, sau khi xuống máy bay, Becky đang muốn đi qua nói chuyện với nhân viên y tế của bệnh viện thì có người gọi tên nàng.

"Becky!"

Tiếng Thái tròn vành rõ chữ.

Becky cũng có chút kinh ngạc.

"Yoshihide?"

Trước kia nàng từng du học ở Nhật Bản một năm, quen biết không ít bạn học mới, mà bác sĩ mặc áo blouse trắng xuất hiện trước mặt Becky, Yoshihide - chính là bạn học cũ của nàng.

Sau khi nghe nàng nói tình hình bệnh nhân, Yoshihide gật đầu: "Vừa rồi mình còn muốn hỏi là ai đã sơ cứu, nếu là cậu thì mình yên tâm rồi. Mình đi theo đến bệnh viện trước, liên lạc sau!"

Nếu như không phải thời gian không cho phép, nhìn bộ dạng đối phương như vậy, có thể sẽ không dễ dàng để Becky đi như vậy.

Sau khi nói lời tạm biệt với bạn học cũ, nàng mới đi tới bên cạnh Freen. Vừa rồi nàng đi theo người bệnh, mà Freen thì ở phía sau chăm sóc Wiliam lão sư, lần đầu tiên Becky có cảm giác, thì ra là ngay cả khi không có mình ở đó, cũng có người sẽ chăm sóc tốt cho Wiliam lão sư.

Từ đây đến ChiangMai còn hơn ba tiếng đồng hồ, khi đoàn người Freen đến khách sạn thì đã gần chạng vạng tối.

Vào thời điểm này trong năm, khu vực Núi Bạc đều bị tuyết lớn bao phủ, như thể đang ở trong bối cảnh của Spirited Away.

Sau khi Freen đến khách sạn, cô liền đăng vlog đầu tiên quay ngày hôm nay.

Cô không nghĩ tới, vlog này lại mang đến cho cô một lượng lớn... tình địch chỉ sau một đêm!


--------------------------------

oh.

French kiss aa~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro