64.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky vừa quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Freen lúc này, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lần này nàng không quên mình vẫn đang đeo micro, chỉ là gập khuỷu tay lại chọc chọc vào người nào đó, thấp giọng nói: "Chị rốt cuộc có nghe em nói hay không vậy?"

Freen nói "A" một tiếng, tỉnh táo lại, gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên lại lắc đầu, "Chị có nghe, nhưng vẫn có chút không hiểu." Cô chớp mắt nhìn nàng, một chút cũng không tự giác nũng nụi nói: "Bác sĩ Armstrong, chị vẫn có chút không hiểu, em lại cầm tay chỉ chị đi!"

Becky: "..."

Bây giờ nàng thật sự rất hoài nghi rốt cuộc Freen không hiểu hay là giả vờ không hiểu, nhưng bây giờ đôi mắt của Freen đang toát ra sự "khao khát học hỏi" giống như thật sự có chuyện như vậy.

Sau khi dạy hai lần, dường như Freen thật sự không có chút thiên phú nào với môn thể thao này, thuyền vẫn lắc lư như cũ, phần lớn thời gian đều dừng lại không tiến lên.

Nàng thấy thế, rốt cuộc hết hy vọng, lúc trước người trước mắt này ba hoa khoác lác nói cái gì buổi tối ở nhà gỗ nhỏ coi như không có xảy ra đi, liền nhìn cô kỹ thuật chèo thuyền "không tiến ngược lại còn thụt lùi" này, nàng cảm thấy rất quan ngại.

Vị trí cuối cùng, ước chừng là muốn rơi vào nhà mình.

"Lát nữa em sẽ chèo thuyền, chị nghỉ ngơi một lát, thuận tiện xem thao tác của em như thế nào." Becky nói.

Freen "Ồ" một tiếng, không phản đối, như là ý thức được năng lực của mình thật sự là có chút trình độ gà mờ, cô dứt khoát ngồi ở mép thuyền, nhìn hai đội kia luyện tập.

Tuy có hai đội ở cạnh nhau nhưng chỉ có Sam cùng Heng tập luyện, còn lại hai nữ diễn viên, không sai biệt lắm cùng chính mình đều giống nhau ở bên cạnh... ngắm phong cảnh, làm một cá mặn có thể làm cho người ta trực tiếp bỏ qua.

Sam nhìn về phía cô, lại nhịn không được bắt đầu trêu chọc: "Freen lão sư, cô như vậy là không được rồi! Fan của cô thấy cô như vậy, có thể thoát fan hay không?"

Sự thật là, khi fan của Freen nhìn thấy chương trình phát sóng đến đây, trên màn hình đều là tận tình cười nhạo.

Lúc trước Freen bất luận là ở trong TV hay là trong hậu trường mà chương trình tung ra, hay là mấy chương trình giải trí phỏng vấn gì đó, fan cũng chưa từng thấy cô thật sự có cái gì không học được. Mà lần này, đám "fan giả" trên Weibo của Freen kia rốt cuộc cũng tìm được việc mà thần tượng của mình không làm được. Tất nhiên là phải... nhiệt tình chế nhạo!

Sắc mặt cô tối sầm khi nghe Sam nói, cô không được?

Khi nào thì cô trở nên không được?

"Tôi được hay không chỉ có bác sĩ của tôi biết, nhưng cô làm sao biết được?"

Cô làm sao có thể chịu thua!

Sam không có ý đó cũng bị cô nói thành có, nhất thời mặt đỏ lên, cứng cổ, bộ dáng kia vừa nhìn chính là một xử nữ ngây thơ: "Cô là đồ lưu manh!"

Freen cười hắc hắc, khoát tay như là rất rộng lượng, "Đừng đừng, tôi đối với ai lưu manh cũng sẽ không lưu manh với cô, không có hứng thú, biết không?"

Sam: ""!!"

Ngoài miệng không thắng được Freen, cô ấy chỉ có thể hung hăng nói: "Buổi tối ở trong cái lều rách nát đừng tới tìm tôi khóc lóc."

Freen cong môi, không nói gì.

Ai ở cũng còn chưa biết đâu!

Thời gian khởi động luyện tập do tổ chương trình quy định nhanh chóng kết thúc. Freen giống như rất nghe lời ngồi ở mũi thuyền, hướng về phía nàng cười ngốc nghếch.

Becky: "..."

Bây giờ nàng thật sự không muốn để ý tới cái người ăn nói khoác lác này.

Heng bên kia trông đã sẵn sàng, thoạt nhìn rất tự tin.

Khi nhân viên chương trình thổi còi, cuộc thi bắt đầu, Heng là người xuất phát đầu tiên.

Động tác của nàng không vội không nóng nảy, bất luận kết quả như thế nào, thói quen làm việc của nàng vẫn duy trì nhịp độ của mình, coi như là biết hiện tại trên thuyền mình mang theo một "đứa con ghẻ", nàng cũng không cảm thấy có cái gì phải tức giận.

Qua hai mươi phút, Sam đã có chút mệt mỏi, mà trạng thái của Becky nhìn vẫn rất tốt, vẫn duy trì vị trí thứ hai.

Nửa tiếng sau, gần như bắt đầu thay người.

Sam đắc ý ném một ánh mắt về phía cô, cô ấy chính là muốn xem Freen "không tiến ngược lại lùi" sẽ làm như thế nào nhường vị trí thứ hai cho mình.

Về phần Heng, nhóm bên kia hoàn toàn không nghĩ tới muốn thay người, giống như dự đoán của Becky trước trận đấu, đối phương là người theo chủ nghĩa đàn ông cực đoan, hoàn toàn không nghĩ tới muốn đem mái chèo giao cho nữ diễn viên bên cạnh.

Lúc đổi vị trí với Freen, nàng lo lắng cô sẽ có áp lực, không khỏi mở miệng: "Không cần quá cố sức, chúng ta tới đây với mục đích không phải là để thư giãn sao? Nếu như bởi vì trò chơi này mà khiến mình mệt mỏi không chịu nổi, ngược lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Freen mỉm cười, nhưng không nói gì.

Ánh mắt Freen đặt lên thuyền nhỏ của Heng, cô coi như là ủy khuất chính mình cũng không thể ủy khuất bạn gái, đã nói muốn cho nàng tối nay ở nhà gỗ nhỏ, vậy thì nhất định phải tranh vị trí thứ nhất.

Nhận lấy mái chèo, Freen nhìn Sam với ánh mắt âm mưu, đột nhiên chèo, chiếc thuyền nhỏ nhất thời chạy ra xa hơn một thước. Cái gì mà ngu ngốc đến mức Becky dạy lâu như vậy cũng không biết, đều là biểu hiện giả dối.

Freen thề, những biểu hiện giả dối kia không phải để mê hoặc kẻ địch, chẳng qua là muốn bác sĩ nhà cô có thể tự mình chỉ bảo cho cô... Về phần vô tình đánh lừa đối thủ, cô thực sự rất xin lỗi?

"Cái quái gì vậy?" Sam ban đầu còn muốn cười nhạo cô, kết quả khi nhìn thấy người sau thật sự đem khoảng cách với chiếc thuyền nhỏ của mình càng kéo càng xa, cô ấy phát hiện mình cười không nổi nữa! "Freen Sarocha Chankimha cô thật nham hiểm!" Sam ở phía sau hét lên.

Vừa chèo thuyền, Freen vẫn có thể chú ý tới giọng nói của cô ấy, quay người lại, lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng lại không thể làm cho người ta chán ghét, "Không phải tôi nham hiểm, mà là cô không được."

Ai bảo đám người này coi tán tỉnh giữa cô và bác sĩ Armstrong nhà cô là "kiến thức ngu ngốc", đáng đời!

Trong lòng Freen vui sướng không thôi, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Sam rõ ràng muốn đánh mình nhưng lại không đánh được, cô thật sự không nhịn được cười thật to!

Thế nhưng tiếng cười này, rất nhanh liền dừng lại.

"Sarocha?"

Thanh âm này đến từ bên cạnh Freen.

Becky cũng bị phản ứng vừa rồi của cô đánh lừa, bây giờ nhìn "học sinh tốt" trước mắt này, khóe miệng nàng giật giật.

Cô như vậy có gì mà không hiểu?

Thần sắc đắc ý trên mặt Freen nhất thời cứng đờ, rõ ràng giọng nói phát ra từ bên cạnh cô là giọng nói cực kỳ dịu dàng mà cô luôn yêu thích, nhưng bây giờ quay đầu lại, động tác kia thoạt nhìn giống như là kẹt cứng, ngay cả vẻ mặt, thoạt nhìn cũng trở nên cứng ngắc.

Vừa quay đầu lại, Freen không đợi nàng lên tiếng, đã rất ngoan ngoãn nhận lỗi trước: "Bác sĩ Armstrong, chị sai rồi..."

Becky: "..."

Nàng chưa từng nghĩ sẽ khởi binh hỏi tội gì đó, nhưng bây giờ nhìn thấy Freen phối hợp như vậy, hình như nàng không nói gì hung hăng thì cũng có lỗi với dáng vẻ này của Freen.

"Sai chỗ nào?"

Thanh âm lạnh lùng của Becky vang lên, cho dù hiện tại nàng đang phải ngẩng đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt nhìn người khác lại toát ra một loại bễ nghễ.

Freen cúi đầu, "Không nên gạt em, lừa em ôm chị, nắm tay chị..."

"Khụ khụ" Lời này vừa chui vào tai nàng, lập tức không kiềm chế được.

Nàng cho rằng mình sẽ chỉ nghe thấy nửa câu đầu, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lời nói của cô lại tự nhiên đến mức khiến nàng không thể phản bác.

"Chị im miệng!" Becky thật sự không thể chịu nổi cô.

Ánh mắt vô tội của cô nhìn về phía nàng, "Vậy em còn tức giận không?"

Miệng cọp gan thỏ, miệng cọp gan thỏ đến đáng thương, tự nhiên hoán đổi. Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc mình đang ở trong chương trình, nhất cử nhất động đều bị camera ghi lại, trong mắt dù sao cũng chỉ có nàng.

Cô đã hỏi như vậy, nàng còn có thể nói cái gì?

"Em không giận." Vốn dĩ cũng không tức giận, chẳng qua cảm thấy Freen vừa ấu trĩ vừa buồn cười.

Mặc dù Freen đang nói chuyện với nàng, nhưng động tác chèo thuyền trong tay lại không dừng lại. Mắt thấy khoảng cách cùng nhóm của Heng càng ngày càng ngắn, Freen khóe miệng không khỏi kéo ra một nụ cười thật to, cô lại một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía nàng, lần này, trong giọng nói đã tràn đầy phấn khích, còn có một chút không cần quá rõ ràng "muốn được khen ngợi"—

"Bác sĩ Armstrong, em thấy chị có lợi hại không?"

Hai người đã đuổi kịp người đẫn đầu!

Thật lợi hại!

Đôi mắt Freen, so với hiện tại trong hồ nước hiện ra sóng nước lăn tăn còn làm cho người ta cảm thấy sáng ngời hơn.

Nàng bất đắc dĩ cười, gật đầu.

Thời gian chèo kéo dài gần một tiếng rưỡi. Khi Freen đưa mái chèo cho nàng, chiếc thuyền nhỏ của hai người đã vượt qua đội của Heng, trở thành chiếc thuyền về đầu tiên giống với tuyên bố lúc đầu.

Khi đến đích, Freen nhảy từ trên thuyền xuống trước, đứng trên bờ đưa tay đỡ nàng, cẩn thận dặn dò: "Chậm một chút, em coi chừng dưới chân."

Chờ sau khi đỡ Becky lên bờ, cô lập tức bỏ đi vẻ kiên nhẫn chỉ khi đối mặt với nàng mới có, trên mặt xán lạn ngạo kiều không cần nói cũng biết, lại một lần nữa miệng pháo hướng về phía Sam đang ra sức chèo thuyền trên mặt hồ: "Sam lão sư, cô rốt cuộc có được hay không vậy?"

Sam: "..."

Cô ấy thật sự là tin vào tà ma của Freen!

Sam không thể ngờ rằng, khi chương trình giải trí này phát sóng, khán giả và cư dân mạng gần như đều yêu mến cô ấy.

Dù sao, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở trong cái lều rách nát này, nhưng cuối cùng sự thật quá mất mặt, quả thực không nên làm cho người ta cảm thấy quá buồn cười lại quá chua xót.

Sau khi vượt qua vòng thi đầu tiên, Becky và Freen thành công giành được cơ hội vào ở trong nhà gỗ nhỏ.

Freen giống như không nhìn hiểu sắc mặt của Sam, còn thừa dịp thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cầm điện thoại di động, ở trong phạm vi đạo diễn cho phép, điên cuồng phát điên trên Weibo.

[Freen Sarocha Chankimha V: Sam lão sư @ Sam V thực sự là tiểu thiên sứ nhân gian, vì để tôi và bác sĩ có thể trải qua một đêm tốt đẹp, cô ấy thậm chí còn... "Nụ cười xấu xa.jpg"]

Sam nhanh chóng nhìn thấy bài đăng này.

Ngồi ở một bên, Sam không nhịn được đứng lên, đổi vị trí với nữ diễn viên bên cạnh.

"Này, này, Sam lão sư, hành động này của cô thoạt nhìn có vẻ rất không thích tôi! Nhỡ đâu cư dân mạng hiểu sai thì sao? Cô nhanh quay lại đi!" Freen hướng về phía Sam lộ ra nụ cười cực kỳ chói mắt, quả thực có thể khiến đối phương tức giận trong nháy mắt.

Sam: "..."

Bây giờ cô ấy còn có thể quản cư dân mạng nghĩ như thế nào sao?

Ai thích hiểu thế nào thì hiểu thế đấy đi!

Cô ấy sợ mình còn không cách xa Freen một chút, nhìn thần thái đắc ý của đối phương, không nhịn được sẽ muốn đánh người!

Trong cơn tuyệt vọng, Sam không khỏi nhăn mặt quay sang cầu cứu Becky: "Bác sĩ Armstrong, đừng để cho người nhà của cô khi dễ người như vậy!"

Trước khi trò chơi bắt đầu đã lừa gạt tình cảm của cô ấy, sau khi kết thúc, lại điên cuồng xát muối vào tâm hồn bị tổn thương của cô ấy!

Đây là thế đạo gì vậy!?

Nghe vậy, Becky mỉm cười: "Sarocha không phải là ức hiếp cô, chỉ là thích cô quá thôi."

Sam: "???"

Ai muốn được Freen thích chứ!

Không muốn! Mẹ! Cô ấy cảm thấy rất sợ có được không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro