9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em sờ tiếp đi?" Freen Sarocha Chankimha nghiêm trang đề nghị.

Becky Armstrong dùng lực ấn nhẹ miệng viết thương, người dưới tay nàng đột nhiên phát ra một tiếng rên đau đớn, nàng băng bó rất nhanh, sau đó đứng dậy từ mép giường, cúi đầu nhìn đối phương: "Vẫn muốn tôi sờ?"

Freen Sarocha Chankimha: "..."

Bác sĩ Armstrong thật hung dữ! Nghĩ đến những việc kiếp trước mình đã làm trong viện dưỡng lão, Freen Sarocha Chankimha cảm thấy ảo não.

Becky Armstrong nhìn bầu trời bên ngoài, đêm tháng 12 đến rất sớm, bầu trời bên ngoài dường như nặng trĩu sắp sập xuống, bóng tối buông xuống. Sau khi thu dọn đồ đạc, Becky Armstrong chuẩn bị rời đi.

"Tôi đưa em về." Freen Sarocha Chankimha cũng nhìn trời nói.

Becky Armstrong: "Tôi lái xe đến."

Freen Sarocha Chankimha: "...Vậy tôi đưa em ra bãi đậu xe."

Hai người vừa đi xuống lầu, Kana Armstrong mặc trang phục luyện tập đi tới.

Kana Armstrong kỳ thực đã đợi ở đây một lúc, cô gọi điện thoại cho mẹ mới biết Becky Armstrong là bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật của Freen Sarocha Chankimha cách đây không lâu.

Becky Armstrong không hề chớp mắt, cho dù nhìn thấy Kana Armstrong đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngoại trừ kinh ngạc trong lòng một chút, trên mặt nàng cũng không lộ ra biểu tình gì. Nàng đối với Kana Armstrong khoảng thời gian đầu, hận không thể đuổi giết đến tận chân trời góc biển ra, về sau đã không còn tâm tư nữa. Công đạo đương nhiên quan trọng, nhưng người sống còn quan trọng hơn, nàng còn cần chiếu cố Wiliam lão sư. Mỗi câu ông đã nói, Becky Armstrong đều nhớ kỹ, bao gồm những gì ông đã nói khi nắm tay nàng trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật-

"BecBec, người phải nhìn về phía trước. Ký ức sẽ kéo con xuống và hận thù sẽ làm con mù quáng, con có thể vẫn là con được sao?"

Chỉ với một câu nói như vậy, nàng đã một mình ngồi xổm ngoài phòng phẫu thuật, khóc không thành tiếng.

Freen Sarocha Chankimha cũng nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Nhưng cô cũng lười che dấu, sự coi thường so với Becky Armstrong rõ ràng hơn không biết bao nhiêu lần.

"Freen lão sư, Becky." Kana Armstrong mỉm cười đi về phía trước, chủ động chào hỏi hai người.

Nàng không nhìn cô một cái, hoàn toàn không để ý đến cô, nàng không muốn suy đoán Kana Armstrong rốt cuộc có tâm tư gì, dù sao bất luận đối phương nghĩ gì làm gì, nàng không để ý tới đã là biểu hiện có hàm dưỡng nhất.

Freen Sarocha Chankimha chỉ khẽ gật đầu, cũng không để ý nhiều.

Kana Armstrong giống như không cảm nhận được hai người lãnh đạm với mình, bước tới gần Becky Armstrong: "Becky, sao gần đây em không về nhà? Cha mẹ ở nhà nhắc đến em rất nhiều, hơn nữa gần đây chị cũng không ở nhà, em có thời gian thì đi xem một chút đi."

Kana Armstrong trong lòng tính toán rất đơn giản, người khác đều có thể nhìn ra Freen Sarocha Chankimha thích Becky Armstrong, vậy bây giờ cô nói đến nước này, chẳng lẽ Freen Sarocha Chankimha không tò mò quan hệ giữa hai người? Bằng cách này, cô không tin Freen Sarocha Chankimha không thể nhớ được mình.

Sinh hoạt mấy năm ở nước ngoài khiến Kana Armstrong quên mất thời điểm Becky Armstrong tức giận đến phát điên, trực tiếp cầm bình chữa cháy của bệnh viện, muốn cô lấy mạng đền mạng.

Hiện tại nghe những lời này, Becky Armstrong không khỏi cười nhạo một tiếng.

Khi giọng nói của Kana Armstrong rơi vào tai Freen Sarocha Chankimha, tiếng hét thảm của Kana Armstrong cũng vang lên bên tai cô.

"Cô không phải trí nhớ rất tốt sao? Lúc đó tôi đã nói, nếu cô xuất hiện ở trước mặt tôi một lần, bất kể trước mặt ai, đều phải cút ngay, cô quên rồi à?" Sắc mặt Becky Armstrong trở nên khó coi chưa từng có, nàng nhìn xuống cô gái trẻ tuổi bị mình đá một cước vào đầu gối trực tiếp quỳ một gối trên mặt đất, giọng nói hoàn toàn lạnh lùng.

Ngay cả Freen Sarocha Chankimha cũng không ngờ tới cảnh tượng này.

Cô không bao giờ biết rằng Becky Armstrong, người luôn dịu dàng với người khác, lại có thể động thủ.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, đã đón nhận ánh mắt không chút độ ấm nào của Becky Armstrong.

"Người trong tiết mục của các cô, cô lại xem đi, nếu chân bị gãy thì liên hệ với bệnh viện của chúng tôi, cô không cần tiễn nữa, tôi đi trước." Nói xong, Becky Armstrong xoay người sải bước rời đi, cũng không quay đầu.

Freen Sarocha Chankimha đang muốn đuổi theo, nhưng bên chân lại truyền đến một giọng nói ủy khuất, "Freen lão sư..."

Freen Sarocha Chankimha dừng bước.

Kiếp trước, cô cũng quen biết Kana Armstrong trong chương trình tuyển chọn tài năng này, khi đó cô chỉ biết Kana Armstrong là đứa bé mà Armstrong gia nuôi từ nhỏ, đã luôn nâng niu trong lòng bàn tay. Mà Kana Armstrong cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trong các thí sinh, rõ ràng cô là người có bối cảnh tốt nhất. Với ưu điểm bẩm sinh cùng vốn liếng có được, Kana Armstrong ở trong cuộc thi tìm kiếm tài năng thuận buồm xuôi gió, cũng có quan hệ không tầm thường với Freen Sarocha Chankimha, cuối cùng ra mắt ở vị trí C, nhất cử thành danh.

Trong làn sóng thành danh này, Freen Sarocha Chankimha không muốn nhớ rốt cuộc mình đã bỏ ra bao nhiêu sức lực. Năm đó lãng tử quay đầu, tình yêu dành cho Kana Armstrong, đến cuối cùng, quả thực thành trò cười.

Hiện tại nhìn thấy Kana Armstrong, cô phát hiện trong lòng đã không còn oán hận cùng hận thù sâu sắc như kiếp trước ở viện dưỡng lão. Trước kia, Kana Armstrong chỉ là một người qua đường, một người qua đường không quan trọng, thậm chí cô còn không muốn nhìn thêm một lần.

Nghe Kana Armstrong gọi, Freen Sarocha Chankimha ngồi xổm xuống, vươn tay kéo cô từ dưới đất lên, một giây trước khi Kana Armstrong rơi lệ, Freen Sarocha Chankimha thở dài: "Tôi trí nhớ không được tốt."

Kana Armstrong nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang Freen Sarocha Chankimha, trong lòng quay cuồng ngàn lần, không biết Freen Sarocha Chankimha có phải đã biết chuyện gì hay không, chuyện năm đó người xử lý rất tốt, nếu không làm sao cô có thể sống tiêu dao như bây giờ?

Nhưng Kana Armstrong không dám khẳng định, chỉ có thể thử thăm dò mở miệng: "Freen lão sư biết tôi à?"

Freen Sarocha Chankimha cười như không cười nhìn người trước mặt, lúc trước cô bị Kana Armstrong một bộ dạng tiểu bạch thỏ đơn thuần như vậy lừa gạt nhìn lầm, thật đúng là tiểu thư nhà giàu không rành thế sự. Cô rất cảm động trước những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng mà Kana Armstrong đã cho cô suốt một tháng, khi cô được tỉ mỉ chăm sóc, chỉ có điều, là do mắt cô bị mù.

Đối với câu hỏi của Kana Armstrong, Freen Sarocha Chankimha có thể châm chọc một phen, nhưng lời đến bên miệng, Freen Sarocha Chankimha bỗng nhiên cười nói: "Đã nghe qua danh tiếng của cô."

Kana Armstrong sửng sốt một lúc, trên mặt nở nụ cười, sau đó buồn bã nói: "Vừa rồi là em gái tôi, Becky có nhắc đến tôi trước mặt Freen lão sư không? Ai, cái này cũng không thể trách nàng, mấy năm nay nàng mới được người nhà tìm về, tính tình là như vậy, chúng tôi cũng bất đắc dĩ. Hiện tại nàng còn trách tôi mấy năm nay độc chiếm sự sủng ái của cha mẹ, nhưng thực ra..."

Kana Armstrong còn chưa nói xong, Freen Sarocha Chankimha đã không thể nghe được nữa.

Nếu là người không biết nội tình, thật sự có thể tin lời Kana Armstrong nói.

"Là không nên trách nàng." Freen Sarocha Chankimha chợt thu lại nụ cười giả tạo trên mặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Kana Armstrong, người thậm chí còn có thể biểu diễn ngẫu hứng cấp S, nói: "Trách cô không phải là chuyện bình thường à? Được rồi, thời gian không còn sớm, tự mình trở về nghỉ ngơi đi."

Freen Sarocha Chankimha không còn muốn giả vờ thân thiện với Kana Armstrong nữa, cơ hồ là bỗng nhiên trở mặt.

Cô mặc kệ Kana Armstrong nghe lời mình nói sẽ nghĩ như thế nào, dù sao cô cũng thật sự không muốn nghe.

Kana Armstrong nhìn Freen Sarocha Chankimha bỏ lại lời này rồi xoay người rời đi, không có bất kỳ lời giải thích hay báo trước nào, nhất thời ngơ ngẩn, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Ở bắp chân và đầu gối vẫn còn đau ầm ỉ, nhìn xuống, sắc mặt Kana Armstrong tối sầm.

Một cước vừa rồi của Becky Armstrong thật sự không phải diễn trò.

Khi Becky Armstrong đi đến bãi đậu xe, nàng nhìn thấy có người đang dựa vào phía trước xe của mình.

Nàng đi tới, chờ thấy rõ người đứng trước mặt mình là ai, nàng không khỏi kinh ngạc: "Sao cô lại ở đây?"

Người trước mặt nàng lúc này rõ ràng là Freen Sarocha Chankimha.

Freen Sarocha Chankimha mỉm cười với nàng, cô men theo con đường nhỏ chạy tới, khi thấy xe của Becky Armstrong vẫn còn đỗ tại chỗ, Freen Sarocha Chankimha cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay cô đã đuổi kịp.

Hiện tại đối mặt với Becky Armstrong, cô đưa tay muốn lấy chìa khóa của nàng: "Khi đang xúc động không nên lái xe, tôi tới đưa em về."

Becky Armstrong tránh ánh mắt của cô, khẽ nhíu mày: "Tôi không có xúc động."

Chỉ có điều những lời này nghe thế nào cũng giống như một đứa trẻ bướng bỉnh tùy hứng. Ăn vụng sô cô la, khóe miệng còn để lại dấu vết rõ ràng như vậy, nhưng khi đối mặt với sự "tra hỏi" của phụ huynh còn có thể nắm chặt tay nhỏ, cố chấp kiên trì cho rằng mình giả bộ hoàn hảo, thề son sắt nói mình không có.

Theo Freen Sarocha Chankimha, Becky Armstrong bây giờ giống như một đứa trẻ con còn sót sô cô la trên răng cửa và khóe miệng.

Thế nhưng, cô lại cảm thấy rất đáng yêu.

"Nếu em không đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ trói em vào xe của tôi và đưa em về."

Cô không sợ Becky Armstrong cho rằng mình là kẻ vô liêm sỉ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm một kẻ vô liêm sỉ trước mặt nàng.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này của cô, Becky Armstrong vẫn không thể kiên trì nổi, lấy chìa khóa từ trong túi sách ra.

Lúc Becky Armstrong đưa tới, còn không quên nói: "Tôi không có xúc động."

Freen Sarocha Chankimha liền cười lớn.

"Ừm, em không có." Cô vừa nói vừa ngồi vào ghế lái, nhưng giọng điệu cực kỳ qua loa, đến mức không ai không nghe hiểu.

Hai má Becky Armstrong hơi phồng lên, sau đó nhanh chóng xẹp xuống, ngồi vào ghế phụ.

Nàng không biết vừa rồi mình có lẽ không để ý đến vẻ mặt vô tình lộ ra, nhưng lại hoàn toàn bị Freen Sarocha Chankimha nhìn, nụ cười trong mắt cô càng đậm hơn.

Sau khi ngồi lên xe, Becky Armstrong mới nhớ tới Kana Armstrong, hỏi: "Nàng đâu?"

"Tôi không biết." Freen Sarocha Chankimha trả lời mà không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.

Becky Armstrong: "...Cô không quan tâm?"

Freen Sarocha Chankimha nghi ngờ liếc nhìn nàng: "Tôi cũng không quen nàng?"

"Cô không phải là người cố vấn của chương trình à?"

"Người cố vấn cũng không phải là mẹ nàng." Freen Sarocha Chankimha trả lời.

Becky Armstrong: "..."

Nàng không hiểu tại sao mình lại không nói nên lời trước câu trả lời của Freen Sarocha Chankimha, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Đêm hôm đó, cũng không biết có phải là bởi vì câu nói kia Freen Sarocha Chankimha hay do nguyên nhân nào khác, sau khi gặp Kana Armstrong, thật khó để Becky Armstrong có được một giấc ngủ ngon và bình yên. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần cũng sảng khoái hơn.

Becky Armstrong đi đến phòng làm việc sớm hơn bình thường 10 phút, nàng còn chưa kịp ngồi xuống, thực tập sinh đã chạy vào: "Lão sư!"

Becky Armstrong: "???"

Alex không thể bình tĩnh như Becky Armstrong, hôm nay lúc cậu lướt Weibo, nhìn thấy tin tức nóng hổi trên đó, sợ hãi đến mức ngay lập tức tỉnh táo.

Hiện tại Alex ngồi xổm bên cạnh Becky Armstrong, cầm điện thoại di dộng phổ cập thông tin cho người phụ nữ trước mặt: "Đây rõ ràng là đang nói về lão sư. Cô nhìn xem, hình ảnh từ phía sau khá rõ ràng, nhưng làm sao tài khoản marketing này lại viết như vậy? Những bức ảnh này cũng rất kì lạ!"

Becky Armstrong không có hứng thú.

Nhưng Alex không chịu được nàng bình tĩnh như vậy, ước gì có thể nắm chặt tay nàng, nhét lời nói của mình vào đầu nàng: "Đây là bôi nhọ cô a! Lão sư sao lại có thể thờ ơ như vậy! Trên đây nói cô đánh người, còn là học viên, tư thái cao ngạo không coi ai ra gì, những lời nói dối này làm sao cô có thể chịu đựng được!!! Hơn nữa bây giờ thân phận của cô chưa bị lộ ra, nhưng sức mạnh thám tử của cư dân mạng rất mạnh! Nếu cô bị tìm ra thông tin cá nhân, sẽ có phiền phức không?"

Cậu không thể chịu đựng được nữa!

"Đây không phải là con mẹ nó viết bậy viết bạ sao!" Thực tập sinh tức giận đến mức chửi thề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro