Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nhà, cô bế Becky lên phòng. Dùng khăn ấm lau cho nàng. Lúc thay đồ cho Becky , nhìn những vết đỏ chi chít trên thân thể nàng mà cô vừa giận vừa đau.

Bỗng nước mắt rơi. Khóc? Cô khóc sao? Sao lại vậy chứ. Cô đưa tay lau nhanh đi chúng.

Lau người rồi thay đồ xong cho nàng. Freen cũng đi tắm cho sạch sẽ. Đắm mình trong làn nước ấm nóng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Rũ bỏ được phần nào những mệt mỏi của ngày hôm nay.

Tắm xong bước ra cô đứng nhìn nàng một lúc rồi đi đến ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ. Cô lấy trong bao ra một điếu thuốc, đốt nó rồi rít lấy một hơi. Phả ra làn khói mờ ảo rồi vô định nhìn vào nó.

Với tay lấy chai rượu còn mới, mở nắp và nốc một hơi dài. Chúng đã là bạn thân của cô từ sau cái ngày nàng rời bỏ cô, hôm nào cũng thế. Cô cứ rít và phả thuốc rồi đưa chai rượu lên mà uống. Chốc chốc cô lại nhìn vào cái mặt đồng hồ đeo ở cổ tay. Cứ thế Freen thức mãi cho đến sáng.

Becky  mơ màng tỉnh dậy thấy bóng lưng cô độc này nàng chắc chắn không ai khác đó chính là cô - Freen Sarochankimha . Nhưng sao nay cô lại sử dụng thuốc lá và cả rượu nữa. Từ khi nào mà cô sử dụng các thứ này. Cô có biết rằng chúng rất hại cho sức khỏe hay không. Nàng thắc mắc rất nhiều điều, nhưng miệng lại không cách nào mở lời được.

- Freen à là chị đúng không......

Giọng nàng  yếu ớt vô cùng, phần do sự mệt mỏi vẫn còn trong người, phần do nàng cũng không biết nên nói những gì với cô.

- Tỉnh rồi thì tắm cho khỏe, đồ có sẵn trong đấy. Nhanh rồi xuống ăn, xong thì về đi.Tôi rất bận không có thời gian ngồi đây chăm sóc cô đâu

Cô mặt cùng giọng nói lạnh băng, nói nhưng ánh mắt không nhìn vào nàng

Dù nàng nói rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe được. Lúc nghe nàng gọi tên mình, tim cô như vỡ òa. Freen cô thật sự nhớ giọng nói này đến sắp phát điên rồi. Nhưng cô kịp nhận biết được rằng bản thân chẳng còn là gì nên chỉ biết giả vờ lạnh lùng, vô tâm mà lướt qua nàng.

Nhưng chưa kịp bỏ đi thì nàng đã nhanh chóng bước đến nắm lấy tay cô.

- Có thể...cho em...ở lại tối nay không...

Nàng hỏi cô, nàng cũng không chắc việc mình ở lại đêm nay là đúng hay sai nữa, nhưng dù sao nàng không dám nhìn lên, vì nàng sợ sẽ bắt gặp ánh mắt vô tình của cô, ánh mắt không còn nồng ấm như khi xưa lúc cô nhìn nàng nữa.

-Ừm muốn làm thì làm

Chỉ cần được ở bên nàng, thì bao cố gắng để mạnh mẽ của cô đều tan thành mây khói. Cô thật sự quá yếu đuối trước lời đề nghị của nàng. Từ tận đáy lòng cô luôn muốn được ở bên nàng ngày đêm bất kể thời gian.

Nói rồi bước đi, cô để lại nàng một mình trong căn phòng rộng lớn. Bây giờ nàng mới nhận thấy, những ngày qua chỉ một mình Freen cô đơn ở nơi đây. Nàng thật quá đáng, tại sao lại hành hạ cô như vậy mà vẫn vui vẻ bên người khác được cơ chứ. Nàng đúng là đáng chết mà. Nàng  tự trách rồi cứ đánh vào bản thân.

Suốt từ sáng tới chiều, cả hai vẫn im lặng, không nói với nhau lời nào. Đến tận buổi tối, nàng thấy rằng không thể tiếp tục im lặng được nữa, nàng muốn cứu vãn chuyện giữa nàng và cô.

- Freen ...chúng ta...chúng ta có thể nào...trở lại...như trước đây được không - Becky nhìn vào thân ảnh đang quay lưng về phía nàng mà lên tiếng.

-Như trước? Thế nào là như trước...Em có biết, từ sau khi câu chia tay được em thốt ra, tôi đau đớn, thống khổ thế nào không ?

Cô đưa tay lên, lột chiếc đồng hồ ra, hiện lên dưới mặt đồng hồ là một vết sẹo vừa sâu vừa dài trên cổ tay của cô trông rất đáng sợ. Nàng lấy tay che miệng để ngăn sự hoảng hốt của mình.

- Em biết không, tôi đã một lần vì quá mệt mỏi nên đã nghĩ quẩn, xém tí nữa là mất mạng nếu như không có Nam và Heng phát hiện. Nhưng mà, tất cả những gì tôi làm, tôi thử trong ba tháng qua, chúng đều không thể giúp tôi xóa đi hình bóng của em trong tâm trí... Tôi thật sự rất mệt mỏi. Nhưng tôi...không thể ngừng yêu em...

Freen từ từ trải lòng mình, nói hết ra những nổi đau khổ mà bao lâu nay cô luôn tự mình nén trong tim. Cô không quay người lại. Vì sau khi dứt lời, nước mắt cô đã nối tiếp nhau mà chảy ra. Cô không muốn nàng trông thấy sự yếu đuối tột cùng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro