Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù không biết chuyện gì nhưng nó cũng đuổi theo cô. Tiếc thay, lúc Anh chạy ra cũng là lúc Nop mất hút, nó không biết rằng cô đã chạy đi đâu. Heng chạy khắp các ngõ ngách trong trường, chạy dọc các hành lang, mệt muốn bở hơi tai. Nó bất lực ngồi xuống băng ghế đá dưới sân trường.

- Chết tiệt, rốt cuộc là chạy đi đâu rồi.

Chẳng biết vì lý do gì mà việc không tìm thấy được Heng lại khiến nó cảm thấy bức bối trong người, tức muốn điên lên mà bóp nát cái chai nước rỗng đang nằm cạnh tay nó.

Mà khoan, hình như còn một chỗ, đúng rồi, là chỗ đó. Nghĩ đến đó, nó liền tức tốc chạy, nó có linh cảm rằng nop đang ở đó.

Dùng sức bật mạnh chiếc cửa lớn. Đúng vậy, trước mặt nó chính là thân ảnh nop  đơn của nop , một mình nop đang đứng giữa sân thượng. Hình như...cô đang khóc. Nop khóc vì nó sao?
Chậm rãi bước đến gần Nop , Anh nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Nop....sao mày lại chạy đi vậy , sao...sao mày lại khóc vậy?

Không biết tại sao, lúc này nó lại gọi tên Anh da diết đến vậy, như có gì đó thúc đẩy nó phải làm như vậy.

- Đến đây làm gì, cút về với thằng khóa dưới của mấy người, cút cho khuất mắt tôi, nhanh, nhanh lên.

Anh mắng nó xối xả, nhưng không quay mặt lại. Anh không muốn cho nó thấy mình đang khóc vì nó.

Nó lập tức chạy đến mà ôm từ phía sau lưng nop, ôm thật chặt. Dù nop  có dùng sức vùng vẫy thế nào cũng không làm nó buông tay được.

- Heng : Mày sao vậy, tao làm gì sai để mày giận? Nói cho tao biết để tao sửa, đừng khóc. Tao không muốn thấy mày khóc.

Chẳng biết đại ca Heng thông minh xuất chúng đang chạy đi đâu rồi, ở đây chỉ còn lại một tên đại ngốc thôi.

- Nop: Tôi không có tư cách.

-Heng : Nop , nói tao nghe, rốt cuộc là có chuyện gì. Tại sao lại không có tư cách

Heng  ánh mắt tha thiết nhìn xoáy vào mắt Nop , ánh mắt ấy như xoáy cả vào tim anh , khiến Nop có chút khó xử.

- Người khác tỏ tình Freen , Becky với tư cách là người yêu liền có thể đứng dậy mà lên tiếng. Nhưng...nhưng còn tôi thì...không.

Nop vẫn cứ lấp lững, không dám mở lời nói rõ cho nó biết. Nước mắt Nop cứ nối tiếp nhau mà lăn dài.

- Nghe cho rõ đây, Heng chỉ nói một lần thôi. Tiểu ngốc nhà em, nếu ghen thì cứ nói là ghen, việc gì phải khóc như vậy. Daisy cũng có tình cảm với em mà, khi nãy Heng chỉ đùa chút thôi. Nghe kĩ đoạn này nhé. Nop à ...Heng .. yêu em... Em...có đồng ý làm người của tên ngốc này không?

-Đồ đại ngốc, sao giờ mới chịu nói hả?

-Heng nhìn nó, mắt thì vẫn còn ngấn nước nhưng miệng lại đang cười rất tươi.

- Vậy tên đại ngốc này hỏi lại tên tiểu ngốc rằng em có đồng ý làm người yêu của Daisy không?

- Đương nhiên là em đồng ý rồi. Đồng ý trăm lần. Đồng ý vạn lần luôn.

Nop nói mà cười híp cả mắt.

- Aaaa, hạnh phúc chết mất thôi. Nop , ANH YÊU EMMMMM.

- Hihi, EM CŨNG YÊU ANHHH

Heng  từ từ nhắm mắt lại, cô muốn một nụ hôn ngay bây giờ. Nop  như hiểu ý, cũng từ từ khép mắt lại, dần dần tiến tới.

Khi hai cánh môi chạm nhau, tất cả các dây thần kinh như được kích thích, sóng điện chạy khắp cả người. Nó ấn nhẹ môi, từ từ đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Nó dùng lưỡi tách môi nop ra, nop cũng phối hợp, hé hờ cánh môi ra để nó thuận tiện mà làm việc

Heng  chỉ chờ có thế, nó đưa lưỡi trượt vào trong khoan miệng nop mà khuấy đảo. Lưỡi nó chạm khẽ vào lưỡi nop , như bắt được tín hiệu. Nop cũng dùng chiếc lưỡi tinh quái mà đáp trả lại nó, day dưa với nhau một lúc lâu thì cả hai mới chịu rời ra.

Khi xoay qua nhìn thì anh  và nómuốn bật ngửa khi thấy Freen và Becky  đang tựa vào nhau mà nhìn chằm chằm hai người.

- Hai...hai...người ở đây khi nào?

Nop giờ mặt đỏ hơn quả cà chua, hỏi người ta mà không dám ngước mặt lên nhìn.

- Ờ thì, từ lúc hai người bắt đầu cái gì đó.

Freen vừa nói cái mỏ vừa chu chu ra diễn tả lại hành động khi nãy làm nop kia mặt đỏ như gấc

Nop ngượng quá chỉ biết úp mặt vào áo nó, che đi gương mặt đang đỏ dần lên của mình.

- Nè nè nè, đừng có mà chọc vợ tao nha.
Heng hướng mắt đến chỗ cặp đôi kia mà cảnh cáo.

- Ôi ôi Yeon ơi em sợ quá àaa.

Nàng chẳng chịu thua mà giỡn lại.

Cả đám đứng đó cười đùa vui vẻ, có vẻ như chỉ có bốn con người này mới có thể mang lại niềm vui cho nhau thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro