Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán bar vang lên một bản nhạc êm dịu, giọng hát trầm thấp của nữ ca sĩ làm hành lang thiếu ánh sáng thêm phần ái muội, Freen cởi hai cúc áo, bộ phận xinh đẹp của nữ nhân như ẩn như hiện, Becky thật sự không chịu nổi, muốn đưa tay ra che lại nhưng lại sợ chạm vào thứ không nên chạm vào.

"Đừng đừng đừng, đủ rồi, thật sự đủ rồi!" Becky thực sự sợ cô, nàng nghĩ đến Freen tùy tiện cởi quần áo ở trong nhà nàng, cả người liền sợ hãi.

Chưa kể nàng vừa đi một đoạn đã nhìn thấy mấy nữ nhân ôm hôn nhau, chỉ chừa áo trong.

Người trước mặt không có ý dừng lại, còn ám chỉ nàng có thể nhìn nhiều một chút. Becky khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Cô đã đủ gợi cảm rồi, nếu còn gợi cảm nữa thì tôi biết sống thế nào? Cầu xin cô cho tôi một con đường sống đi!"

Động tác cởi cúc áo của Freen chậm lại, tựa hồ đang nghi hoặc tính chân thực trong lời nói của nàng.

"Cô có biết tại sao tôi bỏ chạy khi nhìn thấy cô không?"

"Tại sao?" Động tác của Freen hoàn toàn dừng lại.

"Bởi vì cô quá gợi cảm, trong quán bar cô là người duy nhất mặc tây trang, cô vừa đi vào tôi đã nhìn thấy cô, tôi dám cam đoan tôi là người đầu tiên trong quán bar nhìn thấy cô!"

"Những người khác đều mặc quần áo rất ngắn cùng hở hang, nhưng cô thì khác. Cô không biết mình mặc tây trang trông rất mê người sao?"

Đây là nàng nói thật, từ trước đến nay Freen là người mặc tây trang đẹp nhất mà nàng từng thấy, hơn nữa, trong bầu không khí gợi tình của quán bar, Freen mặc tây trang không có cảm giác phong tình nhưng lại rất dụ hoặc.

Đó là những gì nàng nghĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Quá gợi cảm, tại sao nữ nhân này lại xinh đẹp như vậy?

"Nhưng tôi chưa đủ nhiệt tình cùng nóng bỏng." Freen nhìn nàng, cảm xúc trong mắt tối sầm, thở dài: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ? Sao nàng biết phải làm sao bây giờ!

Nàng gần như bị ép vào tường, nàng hít một hơi thật sâu, liếc nhìn cổ áo mở ra của Freen, gian nan nói: "Cô ở trên giường rất nhiệt tình, thân thể cũng rất nóng bỏng, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là bọn họ không biết thưởng thức mà thôi!"

Freen cười.

Becky thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nói ngọt một cái có thể cứu một mạng người, nàng lại nhìn Freen, chỉ thấy tay Freen lại đang cởi cúc áo.

"Cô lại làm gì vậy?" Tại sao người này không bao giờ theo kịch bản vậy?

Khi Freen cởi chiếc cúc cuối cùng, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại. Nhưng mà, nụ hôn không hề rơi xuống, Freen cũng không chạm vào nàng mà đặt áo khoác tây trang vào tay nàng.

Becky nghi hoặc.

"Cho em, em mặc quá hở hang."

Hở hang? Becky nhìn quần áo của mình, váy ống quây, kiểu dáng rất tươi mát, tốt hơn những cô gái ăn mặc lúc ẩn lúc hiện xung quanh rất nhiều.

Sợ hồ ly tinh còn muốn cởi quần áo, nàng đành phải cầm áo khoác của cô.

Freen hài lòng dẫn nàng đến quầy bar, tim Becky đập thình thịch, chuẩn bị tìm cơ hội rời đi, nàng đang nghĩ chờ lát nữa nhất định phải lợi dụng Ling.

Bên đó, Orm đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Becky và người phía sau nàng, lặng lẽ lùi lại, vẫn là bị bắt được a.

Orm cúi đầu chơi điện thoại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Nhưng nữ nhân bên cạnh lại như hoa, vừa nhìn thấy Becky liền nâng ly về phía nàng. Orm nghĩ thầm, đợi lát nữa sẽ có người chịu khổ, Freen ở đây, cô còn dám như vậy nữa hay không, còn muốn tán tỉnh cậu ấy, ha ha.

Trong lòng Becky cũng đang than thở, nữ nhân này làm sao vậy? Không thấy nàng dẫn người tới sao? Sao vẫn nhiệt tình với nàng như vậy? Lỡ như Freen hiểu lầm, lại cởi quần áo thì làm sao bây giờ? Phiền muốn chết.

Đang định nói gì đó để giảm bớt một chút, Ling lại gọi lớn: "Mình tự hỏi tại sao cậu lại chạy đi, còn tưởng cậu không chơi nữa, không nghĩ tới là đi bắt người."

Bắt được người? Tôi là bị bắt được.

Không đúng.

Becky đột nhiên cả kinh, trừng to hai mắt.

Ling bị nàng trừng làm cho sửng sốt, "A? Sao vậy?"

Freen thì lại khá bình tĩnh, đối mặt với thần sắc kinh ngạc của Becky, cô giới thiệu: "Đây là Lingling, bạn của tôi." Sau đó cô lại hình dung: "Chúng tôi là bạn thân, thường xuyên chơi cùng nhau, đã làm bạn nhiều năm."

Becky: "...Vậy sao? Haha."

Vẻ mặt nàng có chút phức tạp, lẽ ra nàng sớm đoán được.

Freen đang định giới thiệu nàng với Ling, nhưng Ling lại nói trước: "Chúng ta vừa làm quen, Beck Đại Mãnh." Sau đó nhìn về phía Orm, "Vị này chính là O... O Nhị Mãnh."

Becky xấu hổ đến ngón chân muốn xuyên qua đế giày, muốn đào cái lỗ để chui xuống, nàng xấu hổ nói: "Tôi tên là Becky, còn bạn tôi tên là Orm, đó đều là biệt danh..."

Ling nói: "Vừa rồi tôi có gửi tin nhắn thoại cho Freen, có phải hai người đã hiểu lầm tôi không, tôi có nghe nói 1V1 gì đó..."

"Không có! Cô nghe nhầm rồi!"

"1V1 cái gì?" Freen rất tò mò, ngồi ở chỗ trống bên cạnh Becky, tò mò nói: "Tôi đến muộn, không tham gia cuộc trò chuyện của em, ừm, em vừa nói là rất thân với bạn của tôi..."

"Không có, cô cũng nghe nhầm rồi!"

"Thật sao?" Freen thật sâu nhìn nàng, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên một tia ý cười, một loại nụ cười thực hiện được ý đồ.

Becky muốn hít thở không thông.

Nàng giống như người câm, ăn mấy cân hoàng liên, có khổ nhưng không thể nói nên lời, tán tỉnh cái rắm, ai có thể nghĩ đến Ling với Freen là bạn bè?

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của nàng làm Ling rất vui vẻ, cô cười nói: "Em quên rồi sao, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi."

Becky mờ mịt, nếu có ấn tượng thì vừa rồi nàng đã không nói ra những lời như vậy.

Ling nói: "Tháng trước ở KTV, tôi cùng Freen uống rượu, em còn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi còn tưởng em còn nhớ tôi."

Chuyện KTV xảy ra vào tháng trước, Becky chỉ có thể nhớ lại cảm giác ngượng ngùng lúc đó, nghĩ lại cũng không khác mấy so với bây giờ.

Đáng giận, nếu trí nhớ của nàng tốt một chút, nếu không phải trong mắt nàng chỉ có Freen thì nàng đã không rơi vào hoàn cảnh này.

Becky xấu hổ mà cười, "Vậy sao? Hahahaha, vậy thật trùng hợp."

"Tôi với Freen là bạn thân."

Biết rồi biết rồi, đừng nói nữa.

Ling lại tò mò hỏi: "Sao hai người lại đến đây?" Cô nhớ tới hình như Becky tự nhận mình là gái thẳng.

"Tùy tiện đến xem..." Hỏi tới thật xấu hổ, Becky muốn quay ngược thời gian, tự tát mình vài cái, ngoan ngoãn một chút không phải tốt hơn sao? Tò mò hại chết mèo biết không?

Ling linh hoạt, chỉ cần suy nghĩ một chút liền nói: "Người mới đến đây thường có hai tình huống, một là gái thẳng tới đây vì nhàm chán, hai là bóng kín. Kỳ thực cong hay không thì test sẽ biết."

Vừa dứt lời, tai hai người không hẹn mà cùng dựng lên, Becky không được tự nhiên mà nhấp một ngụm rượu, giả vờ như không quan tâm.

Nàng cảm thấy cần phải lắng nghe, người cong bẩm sinh như Ling nhất định phải hiểu rõ phương diện này hơn.

Ling nói: "Thật ra tôi cũng hoài nghi mình có thẳng hay không, bản thân là có khuynh hướng cong, phần lớn là bóng kín, hoặc là song tính. Tùy theo cong đến trình độ nào, có rất nhiều người chỉ cong với một người, còn có một số là cong hoàn toàn."

Becky và Orm hai mặt nhìn nhau.

Ling gọi nhân viên pha chế tới, Becky chưa kịp từ chối, cô liền đẩy một tấm danh thiếp tới nói: "Tôi là chủ quán bar này, đừng coi tôi là người xấu, lần sau đến đây báo tên tôi là được."

Trong lòng Becky nói sẽ không có lần sau, lần sau nàng sẽ không bao giờ đến nữa, xuất phát từ lễ phép, nàng nhận lấy danh thiếp nhét vào túi, phát hiện Freen đang nhìn mình chằm chằm, nàng lại nhét danh thiếp ở dưới đáy ly.

Hàn huyên một hồi, lời nói của Ling vượt quá sức chịu đựng của nàng, nàng xấu hổ mà nghe.

Freen gọi một ly nước trái cây, nhưng cũng không uống nhiều, không ngừng dùng ngón tay xoa thân ly.

Becky ho khan một tiếng, nói: "Thật ra tôi không quen cô ấy, Orm quen cô ấy hơn."

"Lại đây." Freen xắn một tay áo lên, nút tay áo làm bằng đá quý màu đen, rất tinh xảo, trời sinh cao quý, không giống với không khí trong quán bar.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một nữ nhân mặc áo sơ mi cùng quần tây lại có thể đẹp đến vậy, thậm chí còn đẹp hơn cả những nữ nhân trung tính mà nàng từng tiếp cận trước đó. Không thể nhìn lại, Becky nghiêng đầu nhấp một ngụm rượu.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Freen tò mò nhìn nàng.

Becky rầu rĩ nói: "Tôi muốn về nhà."

Không nghĩ tới Freen lại rất dễ nói chuyện, nói: "Tôi đưa em về, đi xe của tôi, tôi có chuyện nói với em."

Orm gửi tin nhắn: [Mình đã gọi tài xế lái thay rồi, không đi cùng cậu, mình sợ Freen]

Becky cũng sợ.

Nhóm người rời khỏi quán bar, tách ra ở cửa, Freen đột nhiên nói: "Sau này ở bên ngoài đừng tùy tiện nói cho người khác biết em tên là Beck Đại Mãnh."

Becky thầm nghĩ, không phải là cô lấy cái tên này sao? Còn ghét bỏ.

Sau đó, nàng lại nghe Freen nói: "Nữ nhân ở ngoài không an toàn, đừng dùng biệt danh quá thân mật."

"Ò..."

Becky ngồi lên ghế phó lái của Freen, Freen chưa ngồi vào, thấp giọng nói: "Tôi đi nói với bạn tôi mấy câu, em đừng chạy lung tung."

"Tôi biết rồi." Becky không dám chạy lung tung, lúc này trời đã tối, mặc dù đây là quán bar les nhưng có rất nhiều nam nhân nán lại ở cửa, ngẫm lại liền biết những nam nhân này muốn làm gì, chính là nhặt người say rượu.

Ghê tởm.

Nàng cúi đầu gửi tin nhắn cho Orm, tài xế Orm gọi đã đến, là một nữ tài xế, nàng thở phào nhẹ nhõm, thắt dây an toàn.

Freen quay lại quán bar.

Ling thấy cô quay lại, nghi hoặc cảm thán một tiếng, nói: "Cậu quay lại làm gì? Không đưa em gái kia về sao? Thành thật mà nói, cô ấy khá đáng yêu."

Đang nói, Ling cảm thấy sau gáy lạnh buốt.

Freen để tiền lên quầy rượu có tấm danh thiếp Ling vừa đưa, cô gõ thủy tinh để Ling cầm lấy.

Ling sửng sốt, "Không phải chứ, cậu không tin mình sao, nếu nói về khẩu vị, người lạnh lùng bên cạnh cô ấy càng hợp với khẩu vị của mình hơn."

Freen quay mặt đi, đôi mắt dị sắc của cô rất khó nhìn thấy, thoạt nhìn giống như những ngôi sao trong đêm tối, nhưng đa phần lại u ám như mắt mèo đột nhiên sáng lên trong đêm, không rét mà run.

"Về sau đừng tùy tiện đưa cho người khác."

Mấy phút sau, Freen ngồi ở ghế lái, nhìn Becky, nhẹ nhàng cười nói: "Xin lỗi để em đợi lâu."

"Cũng không lâu lắm." Becky có chút buồn ngủ.

Xe chậm rãi chạy đi, uống rượu hóng gió khá thoải mái, Freen biết nhà nàng ở đâu, trực tiếp đưa nàng đến tận cửa.

Becky cởi dây an toàn, Freen đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ, nhìn thủ công của chiếc hộp có thể thấy nó rất đắt tiền, nói: "Đây là quà tặng em, quà giữa bạn bè."

Becky không trả lời mà lấy điện thoại ra, nói: "Tôi còn chưa trả số tiền lần trước cô mua cho tôi, cô muốn tiền mặt hay chuyển khoản?"

Biết cô sẽ không muốn, Becky lại bổ sung: "Bạn bè cũng phải tính toán rõ ràng."

"Được."

Freen lấy điện thoại ra, mở Alipay.

Trong lòng Becky kinh ngạc, nàng không ngờ người có tiền cũng dùng Alipay, trước kia nàng từng quẹt thẻ để đọc tiểu thuyết, có chút tò mò số dư của Freen.

Freen trượt ngón tay, Becky liếc nhìn, bên trong đầy số, không đếm rõ bao nhiêu con số, nhưng chắc chắn là rất có tiền.

Becky vừa trả tiền vừa nghĩ, tiền của mình hẳn là chỉ có một phần nhỏ trong đại dương tiền bạc rộng lớn của cô ấy. Thật bi ai.

"Quà." Freen lại đưa chiếc hộp cho nàng, "Cảm ơn em đêm đó đã cho tôi ở lại, nếu em không lấy thì trong lòng tôi sẽ rất áy náy."

Cô nói thêm: "Đây là món quà nhỏ, không đáng tiền."

Lần này Becky nhận lấy.

Lễ phép đáp lại, cả hai đều rõ ràng.

Về đến nhà, nàng đi tắm trước mới mở hộp ra, vừa mở ra, nàng bất ngờ phát hiện bên trong có một sợi dây chuyền kim cương, viên kim cương có màu hồng nhạt, lớn hơn nhẫn cưới nàng mua.

Nàng tìm kiếm trên web chính thức, càng kinh ngạc hơn.

Tám triệu baht?

Tám triệu baht! Này mà gọi là không đáng tiền sao?

Becky lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Freen, nghĩ đi nghĩ lại liền quên mất, chắc chắn Freen sẽ không cần tiền, chuyện này một đi một về dây dưa rất nhiều thời gian.

Với vật có giá tiền khổng lồ trong tay, Becky cả đêm không ngủ.

Becky ơi là Becky, thật vất vả mới thanh toán xong, bây giờ lại gánh mấy triệu trên lưng, tại sao lại tiện như vậy? Không thể cưỡng lại dụ hoặc.

Mặt khác, nàng lại lo lắng, trong đầu nàng hiện lên một câu nói kỳ quái, đó là lời nói của Ling khi bọn họ đang nói chuyện phiếm.

"Em xem, có một số nữ nhân xinh đẹp, gợi cảm, thân hình mềm mại, chẳng phải tốt hơn một nam nhân có thân hình rắn chắc sao? Khi em gặp một người có địa vị xã hội cao, tính tình ôn nhu, tiêu tiền vì em, hiểu rõ tâm tư của em nhất thì tại sao em lại phải tự làm khó mình?"

Nàng cảm thấy kỳ quái là nó rất có lý.

Khoảng thời gian tiếp theo, Becky mang theo chiếc vòng cổ trị tám triệu, cảm giác như mỗi ngày đều bị quỷ ám, ăn không ngon, ngủ không yên. Nhiều lần nàng muốn hẹn Freen, trả lại chiếc vòng cổ.

Nhưng nàng không dám gặp Freen, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gửi chuyển phát nhanh đến công ty của Freen, như vậy ngăn chặn khả năng gặp mặt.

...

Nhưng việc chuyển phát nhanh đột nhiên bị trì hoãn vì nàng phải chuyển nhà.

Nhà là được người môi giới tìm giúp, Becky bớt thời gian đi xem, gần công ty, ánh sáng tốt, giới thiệu nói là tám mươi mét vuông. Lúc đến đó, Becky ước tính hơn một trăm mét vuông, nhược điểm duy nhất là thủ tục thuê nhà rất phức tạp, rất phiền toái.

Trung gian còn có một phòng ở 140 mét vuông, giá cả phải chăng về mọi thứ, nhưng không hiểu sao Becky luôn cảm thấy điều kiện quá tốt, nào có ai vừa mới tân trang liền cho thuê nhà, Becky không dám thuê, thủ tục thuê nhà có chút rắc rối.

Rắc rối là căn nhà ngay từ đầu thuê nhà phải ký hợp đồng nửa năm, người cho thuê thay đổi công việc giữa chừng nên cho thuê lại căn nhà với giá rẻ hơn bình thường một chút. Đây xem như là Becky nhặt được tiện nghi.

Này cũng xem là may mắn, lúc đầu nàng còn lo lắng không tìm được nhà, nhưng bây giờ nàng đã tìm được một ngôi nhà rất tốt, hehe, nàng sẽ sớm trở lại cuộc sống bình thường thôi.

Ngày chuyển nhà, Orm đến hỗ trợ, Freen cũng gọi điện muốn tới đây, Becky chột dạ muốn chết, ấp úng nói không cần.

Freen rất săn sóc nói: "Em ở đâu, đồ đạc nhiều không? Tôi có thể dùng xe vận chuyển giúp em, thời tiết nóng bức, em đỡ phiền toái."

Becky vẫn từ chối: "Đồ của tôi rất ít, hiện tại rất bận, chờ tôi dọn xong sẽ liên lạc với cô."

Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới nói: "Em giống như sẽ không chủ động liên lạc với tôi."

Trong lòng Becky căng thẳng, nói: "Lần sau nhất định!"

Bên kia, Freen cầm điện thoại nhìn cuộc gọi đã bị cúp, cười nói.

Thư ký không rõ nguyên do nói: "Này thật sự không nghĩ tới, Armstrong tiểu thư cảnh giác cao như vậy, Sarocha tổng, ngài xem nhà..."

Freen nói: "Vẫn là tôi không đủ gợi cảm."

Thư ký: "?"

Freen: "Không đủ nhiệt tình."

Thư ký: "??"

Freen: "Không đủ nóng bỏng cũng không đủ phóng đãng."

Cho nên, đây là nguyên nhân chủ yếu sao?

Thư ký cảm thấy mình có quá ít kinh nghiệm.

...

Việc chuyển nhà rất phiền phức, Becky sống ở đó hơn nửa năm, đồ đạc của nàng rất nhiều, không muốn thay hết nên chỉ có thể gói ghém trong túi lớn túi nhỏ rồi mang đi.

Nghĩ đến cuộc điện thoại của Freen, nàng hoảng hồn.

Orm hỗ trợ xách đồ lên lầu, mất hơn một tiếng đồng hồ, hai người đổ mồ hôi đầm đìa, ngồi điều hòa một giờ mới xuống siêu thị dưới lầu mua đồ.

Hiện tại nấu ăn quá mệt mỏi, Becky mua rau thịt xong, sau đó mua bánh bao đông lạnh, hai người đi đến tủ đông lạnh, chỉ lấy một gói bánh bao, nhìn tên, chuẩn bị nói đổi nhãn hiệu.

Bác gái bên cạnh vội nói: "Nhãn này hiệu đang giảm giá đấy! Bánh bao Bến Tàu. Mua một tặng một, không mua sẽ rất uổng phí!"

Thấy Becky đang định rời đi, bác gái lại nói: "Đứa nhỏ ngốc, mau mua một gói đi, ăn không được thì đưa cho bạn thân ăn, mỗi người một gói! Đó là nhân thịt lợn, da mỏng nhân dày!

Becky: "............"

Nàng đã quên mất mình nói chuyện với bác gái hướng dẫn mua hàng như thế nào, dù sao khi rời khỏi quầy hàng thì trong giỏ hàng của nàng có hai gói bánh bao Bến Tàu, cơm nắm, hoành thánh, bánh sữa trứng... Khi thanh toán, nhân viên thanh toán nhìn nàng một cái thật sâu.

Chiếc túi trong tay nặng trĩu, Becky cười, "Hahahahaha, mình phải khâm phục khả năng bán hàng của bác gái đó, lát nữa cậu ăn cái gì?"

Vẻ mặt Orm có chút không nói nên lời, đi tới cửa thang máy liền nói: "Mình nhớ tới còn có chút việc, mình về trước."

"Đừng mà, một mình mình không thể ăn hết được." Becky tiếp tục cười, "Tốt xấu gì cũng đi vào ngồi chút đi, chúng ta cùng ăn."

Orm bị đưa lên lầu, mua nhiều cũng không biết ăn gì, Becky nấu một ít, ăn xong cả hai đều no căng, Becky thiếu chút nữa buột miệng nói: "Ăn no đến mình sắp cong rồi."

Hai người lại dọn dẹp nhà cửa, Orm không ngủ lại mà lái xe rời đi, buổi tối Becky đang giặt đồ, từ trong túi móc ra một tờ giấy.

Tờ giấy trắng giống như lấp lánh dưới ánh đèn.

Nhìn tuy nhỏ nhưng khi mở ra lại to bằng giấy A4.

Nàng thấy trên đó viết: [Bánh bao Bến Tàu đang tuyển nhân viên kỹ thuật, hoan nghênh các bạn nữ ưu tú ứng tuyển, lương hàng tháng là ba mươi nghìn, ưu tiên người tay chân lanh lẹ, bao ăn bao ở...]

Becky: "............"

Nàng hoài nghi bác gái hướng dẫn mua hàng đang muốn ứng tuyển nàng.

Không biết có phải buổi tối nàng ăn quá nhiều bánh bao hay không, nhưng trong đầu nàng đều là bánh bao Bến Tàu, cuối cùng nàng đã mơ thấy mình đứng trên bến tàu.

Trên đầu cầu, Freen lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Em xong rồi."

Becky ngã phịch xuống nước, vừa vùng vẫy vừa hét: "Cứu mạng, tôi xong rồi, cứu mạng, tôi cong rồi..."

Cuối cùng nàng tỉnh dậy, trên người đều là mồ hôi lạnh.

Cả đêm không ngủ được, trong đầu tràn ngập những ý nghĩ xong rồi, cong, cong, cong rồi, cuối cùng biến thành - tôi cong rồi!

Nàng lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhớ đến Ling đã nói xem mình cong hay thẳng thì phải kiểm nghiệm tính hướng.

Becky nhớ đến liên kết mà Orm đã chia sẻ với nàng trước đó, trên đó có một trang web, nàng cẩn thận nhấp vào, trong đó có rất nhiều phim khiêu dâm.

Một chút quật cường cuối cùng đã khiến nàng quyết tâm tải về chiếc máy tính nhàn rỗi ở nhà.

Rồi nàng tự an ủi nghĩ.

Không sao không sao, sau khi tỉnh lại, nàng vẫn là gái thẳng.

Sáng hôm sau, khi Becky vừa tỉnh dậy thì chuông cửa vang lên, tưởng chủ nhà đến nên nàng nhanh chóng ngồi dậy, mặc quần áo rồi mở cửa.

Nàng rất cảnh giác, đầu tiên nhìn qua mắt mèo, sau đó đứng thẳng, nghiêng người, liếc nhìn lần nữa, rồi sững sờ ở cửa.

Nhìn lần thứ nhất: Trước cong sau kiều, eo thon chân dài, dáng người gợi cảm, thật xinh đẹp.

Nhìn lần thứ hai: Freen? Tại sao cô ta lại ăn mặc như vậy?

Freen gõ cửa: "Có ở đó không?"

Becky vừa mới dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên vô thức nói "không có ở đây."

Nói xong nàng liền hối hận, hận không thể tát cái miệng tiện của mình một cái, đang làm gì vậy, chờ hồ ly tinh đến ăn thịt sao?

Người ngoài cửa hiển nhiên nghe thấy giọng nói của nàng, kinh ngạc hỏi: "Thiết kế Armstrong, sao em lại ở đây?"

Becky bối rối, Freen không biết nàng sống ở đây, sao lại tìm được nơi này?

Quá kỳ quái.

Nàng nhất thời không biết nên nói gì, nhưng người kia đã nhận ra nàng, cũng không thể đuổi đi, Becky gãi đầu nói: "Đây là nhà tôi mới thuê, vậy còn cô? Sao cô lại đến đây?"

"Mở cửa rồi nói." Freen nói.

"Nói như vậy cũng khá tốt."

Freen im lặng một lát, sau đó cúi đầu lấy chìa khóa ra, tra chìa khóa vào rồi xoay, Becky chưa kịp phản ứng thì có hai tiếng click, cô mở cửa, bước lên một bước, đi về phía Becky.

Điều mà Becky đang nghĩ bây giờ không phải là tại sao Freen lại có chìa khóa nhà nàng, mà là tại sao Freen lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, vừa rồi nàng nhìn không rõ, mà lúc này nàng nhìn thẳng vào Freen, đập vào mắt nàng chính là Freen yểu điệu duyên dáng, váy màu đen, cổ chữ V thấp làm bằng ren không lộ ra ngoài, lọt vào tầm mắt thứ đầu tiên là thứ đáng tự hào của cô, ngực thực sự rất...

Freen tiến lên một bước, càng ngày càng lớn.

"Cô làm gì thế?"

Freen nhìn nàng thật sâu, đưa tay về phía nàng: "Thu tiền."

°°°

Dí cỡ này chạy đằng trời 🥱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro