61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Freen nói sẽ nghe lời thì cô thật sự trở nên rất dễ bảo.

Tất nhiên, tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cô vẫn thành thật cầm điện thoại lên: "Ngôi đền trung tâm cần đội ngũ chuyên môn nổ mìn phá dỡ, nếu không thì rất khó để đập bỏ, chúng ta có thể đập những nơi nhỏ nhỏ khác."

Cô cúi đầu quay số, lại phát hiện ánh mắt của Becky vẫn đang nhìn mình bất động.

Freen: "... Không phải là tôi không nghe lời, nhưng mà nếu tự mình đập phá bên kia thì nguy hiểm lắm."

Becky chớp mắt nói: "Ý tôi là đập những quả trứng này nè, chúng được xếp ở đây không phải là cho tôi đập sao?"

Freen sửng sốt một giây, sau đó cô lập tức nở nụ cười, đi qua một bên gỡ búa đá trên tường xuống, lại nhanh chóng chạy về phía Becky: "Đúng vậy, để cho em đập đó... Tôi quên mất."

Becky cầm lấy cây búa rồi lại nhìn cô một cái, nàng hỏi: "Nếu tôi nói đập phá đảo thì chị cũng bằng lòng sao?"

"Em muốn làm gì cũng được."

"Chị không tiếc à?"

"Tôi chỉ muốn em vui vẻ thôi."

Becky im lặng một hồi, sau đó nàng đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, khẽ nở nụ cười, cầm cây búa nhìn những quả trứng lăn lóc trên bãi cỏ khô: "Năm đó tôi bảo muốn bán hết những món quà chị tặng, lúc ấy chị cũng có suy nghĩ như vậy phải không?"

"Ừm..." Freen cúi đầu, cô nhớ đến chuyện năm đó, trong lòng đột nhiên hơi bất an: "Nhưng tôi thật sự chỉ muốn em vui vẻ thôi, không phải là tôi không quan tâm thật... Tôi đã tham gia vào rất nhiều thiết kế trên hòn đảo này, những bức bích họa là do tôi bắt tay với họa sĩ, tranh và video cũng là do tôi tự làm sau này, những quả trứng kia cũng thế, cho nên, thật sự không phải là tôi không thích em, mà là rất yêu em nên không muốn em buồn..."

"Rất nhiều món quà đó đều do Nita tự tay chọn." Becky nói: "Bây giờ có lẽ là chị dụng tâm thật, còn năm đó thì không hẳn, tôi có nói oan cho chị không?"

Freen rầu rĩ gật đầu.

Cô không phải là người không dám nhận sai, thế nhưng rất nhiều lúc cô quá kiêu ngạo và tự phụ đến mức không thể tự nhận ra lỗi lầm của mình, song chỉ cần có người chỉ ra thì cô vẫn sẽ thừa nhận cũng như thay đổi.

Suốt những năm ấy cô đã làm sai rất nhiều chuyện, sau đó lại từng chút từng chút một tự mình nhận ra.

Mà Becky cũng không phải là hạng người lằng nhằng, nếu là hiểu lầm thì nàng sẽ tự khắc biết cách xử lý, còn nếu không có hiểu lầm gì thì Freen đừng hòng được nàng tha cho.

Về phần hòn đảo này, tuy Becky không thích nó lắm nhưng dù sao trị giá của nó cũng rất xa xỉ, xét đến thời gian và nhân lực cũng như đây có thể là tác phẩm mà nhà thiết kế tự hào, nàng sẽ không tùy tiện phá nó đi.

Dù sao cũng là công trình suốt mười năm, ngay cả khi loại Freen ra thì nơi đây chắc chắn vẫn tập hợp tâm huyết của rất nhiều người.

Hơn nữa, nàng chính là người đã đẩy được cánh cửa ngôi đền, theo lý thuyết mà nói thì từ giờ trở đi nàng sẽ là chủ nhân mới của hòn đảo. Việc phá hoại tài sản của bản thân không phải là phong cách của nàng.

Becky chọn một quả trứng rồi bắt đầu đập, không biết cơ chế nào được kích hoạt, một quả bóng bên trong chậm rãi nứt ra. Chỉ trong vòng nửa phút, Becky nhìn thấy một bông hoa phát triển từ lúc nảy mầm đến khi kết nụ, sau đó lại đến cảnh tượng nở rộ rực rỡ. Đây là vòng đời của một bông hoa.

Sự tò mò bắt đầu nổi lên: "Đây là cái gì vậy?"

"Một ảo thuật nhỏ rất đặc biệt, trong này đại diện cho lời cảm ơn vì đã giúp đỡ."

"... Đây là lời cảm ơn vì đã giúp đỡ à?" Nói cách khác, vận may của nàng chẳng tốt chút nào, không đập ra được giải thưởng lớn gì hết, tuy rằng lời cảm ơn này cũng rất dụng tâm.

"Bởi vì tôi chuẩn bị những thứ này cho em mà." Freen ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ấm áp nói: "Tôi hy vọng mỗi lần em đập vỡ chúng thì sẽ có thể chứng kiến được bất ngờ."

Hầu như chỗ nào trên hòn đảo này cũng rất chu đáo. Becky lại chọn hai quả trứng khác, chẳng biết may hay rủi mà liên tục đập ra ba cái 'cảm ơn vì đã giúp đỡ', mặc dù mỗi một cái trong số chúng đều mang đặc điểm riêng. Đúng như Freen đã nói, từng lời cảm ơn là một bất ngờ nhỏ khác nhau dành cho nàng.

Becky hơi mất hứng: "Rốt cuộc giải thưởng lớn là cái gì vậy?"

Freen có chút ngượng ngùng, thế nhưng cô không muốn khiến cho Becky không vui, cho nên nói: "Thật ra nó là..."

Bờ môi đột nhiên bị một ngón tay đè lên, đầu ngón tay của Becky vừa mềm mại vừa lành lạnh, cả người Freen bất chợt nao nao.

Becky lên tiếng: "Hiện tại chị ngốc đến mức không phân biệt được lời nói đùa hay nói thật à?"

Freen: "..."

Không dám nói lời nào.

Becky liếc xéo cô một cái. Nàng cảm thấy có chút tẻ nhạt, bây giờ Freen đúng thật là một con chim sợ cành cong, ngoại trừ huhuhu ra thì... còn lại đều vô dụng, thậm chí cô còn chẳng biết cách khơi mào không khí.

Sau đó nàng lại cảm thấy buồn cười không giải thích được.

Không bàn đến những thứ khác, lúc Freen hôi sữa khóc lóc thì đúng thật là... rất vui.

Chỉ muốn bắt nạt cô thêm lần nữa.

Freen bất an xoa xoa mũi, cô không đoán được Becky đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng nhìn cô hơi kỳ lạ, khiến cho cô bất chợt trở nên bối rối.

Không khỏi bắt đầu suy nghĩ xem mình có lại làm sai cái gì không.

Sau khi liên tiếp đập ra ba lời cảm ơn, cuối cùng Becky cũng mở được một chiếc hộp nhung trông có vẻ rất xa xỉ.

Nàng tiện tay nhặt lên rồi mở ra, lập tức nhìn thấy một chiếc nhẫn hồng ngọc quen thuộc.

Đột nhiên nàng hiểu ra Freen đã đặt kho báu gì vào trong những quả trứng này.

Nàng đặt cây búa xuống, chậm rãi đứng lên, Freen đứng dậy theo nàng, thấp thỏm nói: "Em không thích sao? Vậy chúng ta đi chỗ khác..."

"Chị mua lại tất cả những gì tôi đã bán à?"

"Ừm." Freen nói: "Năm đó tôi bề bộn rất nhiều việc, có rất nhiều món quà là do Nita tự tay chọn... Em trách tôi không có lòng thì cũng hợp lý thôi. Tuy nhiên, sau khi tìm thấy từng thứ một, tôi nghĩ nếu em lại muốn bán chúng đi thì tôi vẫn sẽ đồng ý... Không liên quan đến việc có lòng hay không, chỉ cần em vui là được rồi."

Dường như Freen đã dần trưởng thành hơn rất nhiều, bởi vì cô bắt đầu thường xuyên thừa nhận rằng cô yêu Becky, cô thích Becky, cô hy vọng Becky vui vẻ, nếu là trước kia thì cô chẳng thèm nói những lời đó. Song dường như lối suy nghĩ của cô vẫn giữ nguyên, ngay cả khi cô đã học cách giải thích hành vi của mình thay vì để cho người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Becky ném chiếc hộp đi, nàng tùy tiện đeo nhẫn vào ngón trỏ, nói: "Tôi mệt rồi, không đập nữa đâu."

Freen nhìn ngón tay của nàng chằm chằm, Becky đã quay lưng lại hỏi: "Bên này có chỗ nào nghỉ ngơi không? Tôi không muốn đi nữa."

Trước đây nàng không đi thuyền nhiều, một mạch đi hết đảo, đến ngôi đền rồi lại ngắm những bức bích họa rất lâu, sau đó là biển sao, đường hầm, thỏ, đập trứng... Thật sự rất mệt mỏi.

"Phía trước có chỗ nghỉ ngơi đó." Freen đi trước dẫn đường, Becky theo sau, lúc quay lưng lại thì đối phương đã mở ra một cánh cửa đá, dẫn nàng vào một cái hang rất lớn. Bên trong có một cái võng khổng lồ, vô cùng rộng rãi, thoạt nhìn đủ chỗ cho ba người trưởng thành nằm lên.

Freen giải thích với nàng: "Đây là một căn phòng đặc biệt, chưa có ai đến đây bao giờ đâu."

Becky nhìn thấy bàn ghế và tủ đá, những sắp xếp này khiến cho nàng tin vào lời nói của Freen. Nàng ngồi xuống bàn đá, khẽ ngáp một cái, không biết Freen lấy ấm nước ở đâu, cô rót nước cho nàng rồi nói: "Em có muốn lên nằm một lát không? Thoải mái lắm đó."

Becky uống nước xong thì nói: "Không."

"Cái võng đó cũng chứa bí mật nữa."

Becky nhướng mày.

Con người luôn rất khó từ chối những điều ngạc nhiên, mà hòn đảo này dường như đầy rẫy những điều bất ngờ, nàng im lặng một lúc, sau đó trèo lên chiếc giường khổng lồ kia, vừa mới nằm lên thì lập tức chấn động.

Nàng nhìn thấy ở đầu giường có một sinh vật với một đôi cánh to lớn chậm rãi bay qua, bên tai vang lên âm thanh kẽo kẹt. Ngay cả khi biết tất cả những thứ này đều là giả, nàng chỉ cần nằm trên chiếc giường êm ái và quan sát những sinh vật bí ẩn chỉ xuất hiện trong thần thoại, vẫn có một loại ảo giác rằng mình đã vô tình mò vào một thế giới khác.

Chiếc võng được người nào đó lẳng lặng đong đưa, Becky phảng phất như trở về hồi mình còn nằm trong nôi khi còn bé, vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Cơn mệt mỏi kéo đến, Becky không cam lòng chớp chớp đôi mắt chua xót, cuối cùng nàng vẫn nhắm mắt lại trong bầu không khí quá sức thư thái này.

Có người kéo chăn bông lên và nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

Becky nằm mơ thấy mình gặp được một người giống Freen y như đúc. Giống ở chỗ bị gọi lại ở trước cửa trung tâm mua sắm, giống ở chỗ xác định mối quan hệ vào đêm Giáng Sinh, nhưng người này... sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho nàng khi nàng ốm, sẽ ôm lấy nàng khi nàng buồn, sẽ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng mỗi khi nàng tủi thân, nói với nàng rằng có cô ở đây rồi.

Trong giấc mơ, nàng biết tất cả những điều đó chỉ là giả.

Người đối xử với nàng dịu dàng như vậy chắc chắn không phải là Freen.

Freen đang đẩy võng thì khẽ sững sờ, sau đó cô đưa tay ra, cẩn thận chạm vào khóe mắt của Becky.

Cô nhìn nụ cười trên môi của nàng, nghĩ thầm: Tại sao em mơ đẹp như vậy lại còn khóc?

Cô không biết Becky mơ thấy cái gì, thế nhưng Becky như vậy chỉ khiến cho trái tim của cô lại bắt đầu trở nên đau đớn dày đặc.

Nếu mọi chuyện có thể lặp lại, nếu... có thể trở về mười năm trước, cô nhất định, nhất định sẽ không dung túng cho những sai lầm không thể tha thứ như thế này.

Ánh mắt của cô rơi vào ngón tay của Becky, viên hồng ngọc đỏ như máu dưới ánh đèn trầm đỏ.

Bàn tay của Becky cũng là bàn tay đẹp nhất mà cô từng thấy. Cô biết Becky chỉ đeo nhẫn vào ngón tay cho tiện, cô cũng biết Becky đeo ở ngón trỏ để không cho cô cơ hội suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng cô vẫn không cầm lòng được mà nắm lấy bàn tay đó, thận trọng đưa đến trước mặt, sau đó hôn lên ngón tay nàng một cách gần như rất thành kính.

Cô không biết sau hôm nay mình còn có thể gần gũi với Becky như vậy nữa hay không.

Chỉ có thể nhân cơ hội nhìn nàng nhiều hơn một chút.

Cô không khỏi vui mừng.

Becky ngủ rất say ở trước mặt cô. Xét về nghĩa nào đó, có lẽ là nàng cảm thấy an tâm chăng?

Mặc dù cô mơ hồ biết rằng có thể Becky chỉ đơn thuần là mệt mỏi.

Lần này Becky ngủ vừa say vừa ngon, nàng mờ mịt mở mắt, ngẩn người mất một lúc lâu.

Freen ngồi trên ghế đá ở một bên, vừa thấy nàng tỉnh lại thì lập tức bước đến. Becky ngủ đến độ thắt lưng mềm nhũn, nàng được cô đỡ ngồi dậy, dụi dụi mắt, giọng nói vừa mới tỉnh giấc có chút dinh dính: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rưỡi."

"... Chết rồi, Chris." Becky nhấc chân bước xuống giường, vừa định cúi người thì Freen đã ngồi xổm xuống trước, đưa tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.

Người phụ nữ quỳ một gối xuống, mang giày vào chân nàng một cách vô cùng nghiêm túc.

Đầu óc của Becky vẫn chưa tỉnh táo, "Freen, Freen...?"

"Ừm?"

"Chị..." Becky vươn tay sờ trán cô hỏi: "Chị lại lên cơn gì vậy?"

"Tôi đã chào hỏi với Chris rồi, nàng ta sẽ đến chỗ khác nghỉ ngơi trước, em đừng lo."

"Ý tôi là..." Becky nói: "Tại sao chị lại mang giày cho tôi? Bộ tôi không có tay sao? Hay là chị nghĩ rằng vì tôi đeo chiếc nhẫn nên không xứng đáng tự mình mang giày?"

Bây giờ Freen đã không còn khả năng đoán được tâm trạng của nàng mỗi khi nói chuyện nữa. Giọng điệu của Becky chỉ hơi nặng một chút thôi là cô đã bắt đầu nghĩ xem mình có lại làm sai chuyện gì không, có phải mình đã làm gì đó chọc nàng giận.

Ba câu hỏi liên tiếp gây chí mạng của Becky khiến cho đầu óc của cô trở nên trống rỗng, cô há mồm, một lúc lâu sau mới ngập ngừng lên tiếng: "... Tôi muốn chăm sóc cho em."

"..." Thật là, cô lại bày ra vẻ mặt khiến cho người ta muốn bắt nạt nữa rồi.

Becky không nhịn được, nàng đưa tay gãi gãi cằm của cô.

Cổ họng của người phụ nữ khẽ chuyển động.

"Freen." Đã rất lâu rồi Becky mới gọi cái tên này: "Chị thật sự muốn chăm sóc cho tôi đến như vậy sao?"

Freen ngẩng đầu lên, đôi mắt xám cực kỳ nghiêm túc, cô mạnh mẽ gật đầu.

Becky nhìn cô một lúc, sau đó nàng cúi đầu, cái trán gần như chạm vào cô, tóc dài bên tai rũ xuống lướt qua má của Freen.

"Vậy, thử theo đuổi tôi một lần nữa đi." Freen ngửi được mùi hương trên tóc nàng, nghe thấy giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng: "Nếu chị vẫn còn có thể..."

Khiến tôi rung động.

Bốn chữ này kẹt trong họng.

Nước mắt của Freen điên cuồng trào ra.

Cô cúi đầu, không thể kiềm được run rẩy.

Becky vô thức rụt chân trên đầu gối của cô về, sau đó nàng nghe thấy người phụ nữ khàn giọng hỏi, "Tôi có thể, ôm em một chút không?"

Lại bổ sung một câu: "Sẽ nhẹ nhàng thôi... Chỉ ôm một chút thôi, tôi thề đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro