chương 28.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu Lan Đình, khách sạn tại làng du lịch Thích thị.

Sảnh tiệc chật kín người, nhìn sơ qua cũng phải mấy trăm mâm. Học trò của giáo sư Chân ở khắp mọi nơi trên thế giới, mạng lưới quan hệ của Thích Hành Viễn lại càng khỏi cần phải nói, những người xuất hiện ở đây đều có máu mặt cả.

Chân Ý nhìn thấy ba người không thể xem là xa lạ: Thích Cần Cần, Thích Miễn và Tề Diệu. Thích Cần Cần và Thích Miễn là con của vợ cũ Thích Hành Viễn, Tề Diệu là con gái riêng, không theo họ cha. Ba người ngồi bên ngoài, có thể thấy được địa vị của họ trong lòng cha mình thế nào.

Đi vào phòng tiệc nhỏ bên trong, đúng như dự đoán, Thích Hồng Đậu chín tuổi ngồi trong lòng cha hưởng thụ mọi ánh mắt.

Chân Ý không kiềm nổi, chợt nghĩ đến lý luận đàn ông của Thôi Phỉ. Hôm nay chị ấy và Thích Hồng Đậu đều hạnh phúc, nhưng quá trình trưởng thành không trọn vẹn của hội Thích Cần Cần do ai thanh toán? Ai sẽ trả món nợ này cho họ?

Mọi người quấn lấy Thích Hành Viễn nói về thời sự, kinh tế, thương nghiệp. Còn giáo sư Chân – nhân vật chính thực sự của bữa tiệc – lại không có ai hỏi thăm, ngoại trừ Biện Khiêm...

Đến ngần này tuổi, đồng nghiệp của ông đều là những người đức cao vọng trọng, chỉ gửi thư chứ không đến gặp; còn học trò của ông, giữa một thầy giáo già cả và một ông trùm giới thương mại, cái gì nhẹ cái gì nặng đương nhiên phải biết rõ.

Chân Ý không tức giận, hiện giờ tinh thần của ông lúc tốt lúc xấu, cô chỉ mong sao những tên phàm phu tục tử kia ít chọc vào lão thần tiên nhà cô thì hơn.

Ông đứng cạnh quầy buffet, một tay cầm cái đĩa nhỏ, một tay cầm dĩa ăn, chỉ chăm chăm vào những món điểm tâm ngọt bày trên quầy, rối rắm nghĩ ngợi, mãi mới quyết định gắp một miếng bánh Black Forest.

Chân Ý đập tay ông, khuyên: "Tranh thủ lúc cháu không có ở đây để ăn trộm đồ ngọt, đáng đánh!" Nói xong, trừng mắt nhìn Biện Khiêm đứng bên: "Anh, ông tham ăn mà sao anh không cản!"

Biện Khiêm nói hộ ông nội: "Thi thoảng ăn một chút thôi, không sao đâu."

Ông vừa thấy cô, mặt mày liền giãn ra, cười he he, nghiêng đầu đụng đụng vào đầu Chân Ý: "Dư Chi, đừng trách tôi, thân thể tôi không có vấn đề gì đâu."

Chân Ý sững sờ, Dư Chi là tên bà nội.

Tình trạng bệnh của ông nội đúng là đã nặng thêm chút. Hôm đó Chân Ý dắt ông đi dạo, bàn tay già nua mà đầy nếp nhăn khẽ vuốt mu bàn tay cô, dịu dàng nói: "Dư Chi, bà vẫn trẻ trung xinh đẹp, nhưng tôi đã già rồi."

Chân Ý nghĩ, qua bữa tiệc này, về sau có lẽ không nên đưa ông đi lung tung nữa.

Về phần món điểm tâm ngọt, thôi cũng được. Đối với ông nội mà nói, thứ đáng để yêu thích nhất trong bữa tiệc của những con người khôn khéo này chỉ là số bánh ngọt mà thợ làm bánh dày công chuẩn bị mà thôi.

Cô chọn mấy miếng bánh mà ông nội thích ăn, cầm chiếc dao cắt bánh đã phết bơ cắt miếng bánh thành hai nửa, ngồi đối diện ông nội, chia nhau cùng ăn. Biện Khiêm không thích đồ ngọt, chỉ ngồi cạnh nhìn.

Ông nội vui lắm, trong lúc ăn thi thoảng còn len lén đá chân cô dưới gầm bàn, cứ như đứa trẻ bướng bỉnh trong lốt ông lão vậy.

Chân Ý không khỏi nhớ lại khoảng thời gian rất dài thời cấp hai cấp ba, cô và Ngôn Cách cũng như vậy.

Sau khi Ngôn Cách đồng ý làm bạn trai cô, ngày nào hai người cũng ăn trưa cùng nhau.

Buổi trưa luôn có người đưa cơm cho anh. Hộp thức ăn hình chữ nhật, từ trên xuống dưới có bảy tám tầng. Món khai vị, salad, súp, rau củ thịt cá, cộng thêm món điểm tâm ngọt. Anh ăn từng món theo thứ tự ngặt nghèo, không hề kén chọn.

Chua cay mặn ngọt, món nào cũng ăn, không ghét cũng không thích, không bài xích cũng không tận hưởng.

Chân Ý thì khác hẳn, chọc đũa dao dĩa loạn xị khắp hộp cơm của anh, trái một phải một, không theo thứ tự, không hề yên tĩnh dù chỉ một chút: "Wow, ngon quá, người nấu cơm cho Ngôn Cách có phải là đầu bếp quốc tế không?"

"Củ cải lại có thể có vị này, lần đầu tiên em sẵn lòng ăn củ cải đấy!"

"Eo, mướp đắng đắng chết đi được, Ngôn Cách lại có thể ăn mướp đắng!"

. . .

Thật kì lạ.

Vô số lần ăn trưa với nhau, mặc dù anh không hề đáp lại mỗi khi cô lên cơn hoảng hồn, nhưng chưa từng nói mấy lời cảnh cáo như: "Em nói nhiều quá", "Ăn cơm đừng nói chuyện", "Nói nữa là không để em ăn nữa đâu". Mặc dù anh ăn cơm theo đúng thứ tự chặt chẽ, nhưng chưa từng yêu cầu cô "Em không nên như vậy", "Em nên ăn cái này trước rồi mới ăn cái kia".

Anh nói anh ăn không hết, đổ đi cũng phí, mới cho phép cô cùng ăn. Bây giờ nghĩ lại, anh là người chưa bao giờ bỏ phí thức ăn, thật ra đã sớm chuẩn bị hai phần ăn cho cả cô nữa.

Cũng có rất nhiều lần hiểu lầm: Cô không có hứng ăn, hoặc sợ anh ăn không đủ no, nên ăn rất ít. Anh phải ăn hết chỗ thức ăn còn thừa, nhiều khi ăn quá no khiến dạ dày khó chịu.

Sảnh tiệc nhỏ bỗng yên lặng hẳn, Chân Ý thu hồi dòng suy nghĩ.

Cửa mở ra, nhân viên phục vụ cung kính khom người.

Chân Ý bất ngờ trông thấy An Dao tiến vào sảnh tiệc đối diện, mặc bộ lễ phục kiểu Trung Quốc vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ thấy mỗi bóng lưng, cánh cửa bên kia đã đóng lại.

Mà Ngôn Cách lại xuất hiện từ cửa hông. Anh mặc bộ vest màu đen, cổ áo thiết kế theo kiểu Tôn Trung Sơn, vô cùng đặc biệt, cổ xưa mà cao quý.

Cùng với tướng mạo xuất chúng của anh, căn phòng chật kín người chợt bừng lên cảm giác chói lòa.

Chân Ý không kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh, nhưng chuyện tiếp theo khiến cô hoàn toàn đảo điên.

Ngôn Cách vừa xuất hiện, Thích Hành Viễn đã bỏ mặc đám người vây quanh, vội vàng đứng dậy, cài chiếc cúc trên bộ vest, bước nhanh tới trước mặt Ngôn Cách, vươn tay ra với tư thế gần như cúi mình: "Cậu có thể tới là vinh hạnh của chúng tôi."

Những người khác cũng mơ màng hệt Chân Ý, ngơ ngác nhìn nhau, không biết chàng trai này có địa vị thế nào.

Ngôn Cách nắm tay ông ta, không nhiều lời mà đi thẳng tới chỗ ông nội và Chân Ý. Anh cởi núi áo vest, ngồi ngay ngắn chúc thọ ông nội.

Ông Chân cười ngây ngô như trẻ thơ.

Tất cả mọi người đưa mắt về phía này, Ngôn Cách làm như không thấy.

Mặc dù không ai biết anh có gốc gác ra sao, nhưng đều cảm nhận được rằng anh là người không đơn giản. Và, người anh nể mặt lại là một ông già, chứ không phải là Thích Hành Viễn được bao người vây quanh.

"Đây là danh mục quà biếu nhà tôi đưa tới." Anh cất lời ấm áp, lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp đỏ thẫm gấp làm ba. Cổ kính, cắt hoa, in tranh cổ chữ cổ.

Chân Ý loáng thoáng thấy thể chữ tiểu Triện cực kỳ đẹp đẽ tinh tế, một bên viết: "Kinh Thế Hoàn Am Sự, Duyệt Nhân Như Duyệt Xuyên", bên còn lại viết: "Mạc Đạo Tang Du Vãn, Vi Hà Thượng Mãn Thiên"(*).

(*) Đây là câu thơ thứ tư và thứ sáu trong bài thơ "Thù Lạc Thiên Vịnh Lão Kiến Thị" của Lưu Vũ Tích, trích trong "Lưu Vũ Tích tập". Vì bài thơ quá sâu xa nên mình để nguyên Hán-Việt. Đại ý của bài thơ là: Người đến tuổi già mặc dù thân thể gầy gò, tóc lưa thưa, thị lực suy yếu, bệnh tật quấn thân nhưng dày dặn kinh nghiệm đối nhân xử thế, hiểu phải quý trọng thời gian, tự biết tìm niềm vui và tự biết khích lệ bản thân... Bài thơ thể hiện quan điểm sáng suốt và lạc quan của Lưu Vũ Tích về cái chết, thể hiện rằng dù mọi chuyện thế nào đi chăng nữa, ông vẫn có thể đối xử với người đời bằng thái độ tích cực.

Tấm thiệp gấp ba được mở ra, bên trong là một phiến gỗ đàn hương cực mỏng, nét chữ tiểu Khải nắn nót.

Trong lúc tất cả đều tò mò, mấy người mang quà biếu bước vào sảnh với tư thế cung kính nhưng không hề cúi mình.

Món quà thứ nhất là cái chặn sách bằng đá đen khảm hổ phách tự nhiên. Hổ phách trắng trong suốt hiếm có, le lói tạp sắc từ vàng nhạt đến đậm dần, nhưng ảo diệu ở chỗ, tạp sắc này lại ngưng tụ thành bức tranh mặt trời giữa biển mây. Không thừa mà không thiếu, vô cùng thích hợp. Hổ phách trắng khảm trên đá đen, cương nhu kết hợp, hết sức cao quý.

Món quà thứ hai là bộ chén trà bằng phỉ thúy, mài giũa hoàn toàn tự nhiên. Màu xanh lục tinh khiết như nhỏ ra nước, mờ mờ ảo ảo. Vừa liếc mắt đã cảm thấy lạnh cả tim. Hàng cao cấp thế này, chỉ một chiếc thôi đã đắt lắm rồi, huống hồ là cả một bộ mười hai chiếc.

Mọi người trong đại sảnh gần như không dám thở mạnh.

Món quà thứ ba là một pho tượng Phật ba đầu sáu tay bằng ngọc. Mặt Phật khoan thai hòa nhã, cái bệ vàng đã phiếm sắc xanh, loang lổ vết tích.

Là một pho tượng cổ.

Những người ở đây đã trải qua muôn sự đời, nhưng tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Sảnh tiệc nhỏ im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí thậm chí có phần căng thẳng, ai ai cũng lo sợ không yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nào có ai biếu quà như vậy??

Chân Ý trố mắt nghẹn lời, đột nhiên phát hiện, có lẽ cô chưa từng biết Ngôn Cách.

—–

Bánh Black Forest trông thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro