CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một sáng chủ nhật cuối tuần, sau chuyến đi dạo bờ hồ đã thành thông lệ với Lan, tôi trở về quán cầm theo mấy quyển sách viết về Hà Nội mà cô cho mượn, định bụng sẽ dành cả buổi trưa để ngấu nghiến chúng, nhưng rồi không hiểu nghĩ thế nào, tôi lại đăng nhập vào tài khoản Yahoo xem có gì mới không, ngay khi biểu tượng mặt cười vừa sáng lên là hàng loạt tin nhắn của Dũng, thằng bạn cùng phòng trước kia liền đập vào mắt tôi.

Trong tin nhắn Dũng chia sẻ khá nhiều về những trải nghiệm của mình ở xứ người, chủ yếu là kể lể, hắn nói học mãi mà không hoàn thành được chứng chỉ tiếng Anh để có thể đi vào học chuyên ngành, chuyện ăn uống cũng rất khó chịu, có những món ăn Việt Nam ở đây thấy bình thường nhưng sang đấy lâu ngày không được ăn mới thấy thèm kinh khủng.

Tôi đọc đi đọc lại đống tin nhắn lộn xộn của hắn và cảm thấy rất lạ, thứ nhất là từ ngày hắn đi du học bọn tôi đã chẳng còn nói chuyện gì nhiều với nhau nữa, thứ hai là Dũng mà tôi biết đâu phải là một thằng hay kêu ca than vãn thế này, có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với hắn vậy.

Ban đầu tôi cũng định động viên hắn vài câu xã giao, nhưng ngay khi những ngón tay chạm vào bàn phím thì hình ảnh của Huyền lại trở về trong tâm trí tôi, gương mặt tuyệt vọng của cô, những lời nói đầy cay đắng uất ức của cô, và đặc biệt là đôi mắt ngân ngấn lệ của cô vào buổi tối ngày hôm ấy khiến tôi quá chán nản và mệt mỏi.

Tôi gục đầu xuống bàn bỏ cuộc. Tôi chẳng giúp được mình thì có thể giúp gì cho hắn đây.

Theo những gì tôi hiểu, thì vấn đề của Dũng là hắn đang trở nên quá cô đơn sau khi cuộc tình với Huyền bị đổ vỡ, thật không thể tin được, con người của những cuộc vui và tiệc tùng thâu đêm suốt sáng ấy lại có ngày rơi vào trạng thái cô đơn trống trải đến cùng cực như thế này.

Mà chung quy cũng tại hắn cả thôi, hắn đã từng có tất cả trong tay, nhưng rồi chính bàn tay hắn lại phá tan đi tất cả.

Dũng là người gốc Hải Phòng, hắn bằng tuổi tôi và là người bạn cùng phòng đầu tiên của tôi khi vào đại học, chẳng là mẹ hắn có quen biết bà chị tôi, hồi năm thứ nhất khi biết hai đứa học cùng trường bà chị đã giới thiệu cho tôi đến ở ghép cùng với hắn, chỗ thuê trọ ấy rất tiện đi lại vì nó cách trường đại học xã hội nhân văn của chúng tôi chưa đến hai cây số.

Bố mẹ Dũng làm nghề kinh doanh thủy sản nhiều năm nên gia đình hắn rất có điều kiện, chỉ một đôi giầy hay một chiếc áo hàng hiệu của hắn thôi cũng có giá trị bằng tiền ăn học của tôi trong cả một tháng.

Ngay khi vào đại học, Dũng đã thích nghi rất nhanh với môi trường sinh viên thiếu sự kèm cặp quản lý của gia đình, như có lần uống say về hắn tâm sự với tôi, rằng trước đây hồi trung học hắn chỉ nghiện mỗi chơi điện tử, nhưng từ khi lên đại học thì hắn đã thật sự bùng nổ. Hắn ít khi lên lớp, chẳng bao giờ sờ đến sách vở, lịch trình quen thuộc một ngày của hắn là buổi sáng đi nhậu nhẹt, ngủ trưa dậy thì đánh bài với đám bạn, đến tối thì lo chăm chút ngoài hình để đi vũ trường tán gái.

"Thật ra chẳng có gì là sai trái ở đây cả." Một lần hắn nói với tôi như vậy. "Chỉ là tao chơi nhiều hơn người thường thôi chứ có làm việc gì vi phạm pháp luật đâu."

Kể ra hắn nói cũng không hoàn toàn sai.

Về khoản học hành có thể Vũ là người không có số má gì, nhưng trong tình trường thì hắn là đệ nhất cao thủ trong những thằng mà tôi quen biết, so với hắn tôi chỉ là một kẻ gà mờ không hơn không kém.

Dũng có một ngoại hình rất ưa nhìn, khuôn mặt vuông vức, vóc dáng cao to, đợt nào hắn chăm tập thể hình thì cơ thể rất chuẩn, khi đi chơi hắn hay mặc áo khoác da cùng với quần bò màu xám, đầu tóc thì lúc nào cũng vuốt keo bóng lộn, người đẹp trai phong độ mà trong túi lúc nào cũng sẵn tiền nữa thì bảo sao con gái không lao vào hắn như thiêu thân lao vào lửa.

Khi tôi gặp Dũng thì hắn đã yêu đến cô gái thứ năm hay thứ sáu gì đó, vì hắn đi học đúng tuổi nên đã chạm ngõ thủ đô trước tôi một năm, và hắn đã biết tận dụng khoảng thời gian ấy một cách triệt để.

Công bằng mà nói thì Dũng là một thằng chơi rất đẹp, cư xử rất đàng hoàng, có lần hắn bị cảm cúm tôi chạy đi mua thuốc hộ hắn, thế mà sau đó hắn vẫn nhớ, đến sinh nhật tôi hắn tặng đĩa nhạc Sơn ca số 7 khiến tôi rất ngạc nhiên, không biết hắn để ý lúc nào mà biết tôi yêu thích dòng nhạc Trịnh Công Sơn.

Với con trai đã vậy thì thử hỏi với con gái hắn còn cưng chiều đến mức nào nữa, thường thì các cô gái sẽ tự động theo hắn, hắn chẳng bao giờ phải bỏ nhiều công sức ra để tán tỉnh cả, nhưng như tôi vừa nói, khi đã bước vào những mối quan hệ yêu đương thì hắn luôn cư xử rất ga lăng, hắn chi tiền ăn uống, đi chơi, mua sắm cho các cô ấy hào phòng hết mức có thể.

Tiếc mỗi cái là chẳng có mối quan hệ nào bền vững cả, sau khi tôi đến trọ không lâu thì nghe thấy hắn nói là không hài lòng gì đó về cô gái thứ năm và bọn họ nhanh chóng chia tay.

Đến cô gái thứ sáu thì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, đấy là lần duy nhất tôi thấy hắn lao vào tình yêu như một người đàn ông thực sự, nghĩa là hắn miệt mài theo đuổi người ta với tất cả tấm lòng chân thành của mình.

Cô gái may mắn ấy tên là Huyền, đang là sinh viên của trường đại học thương mại.

Huyền kém hắn một tuổi, nhà cô ở quận Đống Đa, một cô gái xinh đẹp sở hữu một đôi mắt biết cười, ngoài thời gian đi học cô còn làm giảng viên cho phòng tập thể hình của người nhà, chính môn thể thao ấy đã đem lại cho cô số đo ba vòng cơ thể khá hoàn hảo. Nói chung, hai người bọn họ cực kỳ đẹp đôi, khi họ đi với nhau thì nhìn không giống hai người sinh viên mà giống như một cặp diễn viên điện ảnh vậy.

Nghe nói Dũng cũng phải tranh đấu với không ít đối thủ mới chinh phục được mỹ nhân như cô, và công sức hắn bỏ ra đã không hề uổng phí, Huyền yêu hắn rất nhiều, cô quan tâm và chăm lo cho hắn từng tí một, theo như hắn kể thì từng bộ quần áo hắn mặc trên người đều có sự tham gia góp ý của cô.

Thời gian đầu yêu nhau tôi thấy Dũng bớt chơi bời hơn thật, chỉ loanh quanh đánh bài và đưa đón Huyền đi học, có thể nói là lãng tử hồi đầu, tôi cũng thấy mừng cho hắn vì cuối cùng đã tìm được một bến đỗ yên ổn.

Nhưng rồi, không hiểu sao, được một thời gian thì hắn bắt đầu quậy trở lại, mà thậm chí lần này còn kinh khủng và điên cuồng hơn hẳn lần trước, ngày xưa hắn chia tay cô này xong mới bắt đầu với cô khác, nhưng bây giờ hắn trở nên lợi hại đến mức cùng một lúc có thể yêu đến hai ba người con gái.

Một thời gian sau Huyền cũng bắt đầu cảm nhận được sự gian dối ấy của Dũng, tất nhiên, chẳng ai trong bọn họ kể gì với tôi cả, nhưng tôi đọc vị được câu chuyện của bọn họ thông qua cách hành xử của Huyền, cô thường xuyên gọi điện cho hắn vào buổi tối để hỏi thăm tình hình, thỉnh thoảng đi làm về thì tôi đã thấy cô có mặt ở phòng trọ của chúng tôi, cô đến kiểm tra đột xuất xem có đúng là Dũng đang ở nhà không.

Có một lần, Dũng theo đuôi một cô bé ở cùng con phố chúng tôi đang thuê trọ, cô ta cũng bắt đầu kết hắn, nhưng không hiểu từ nguồn tin nào mà Huyền lại nghe ngóng được chuyện ấy, thế là nguyên một tuần lễ liền, sáng nào cô cũng bắt Dũng đứng ôm cô trước cửa nhà trọ, cô muốn chứng minh quyền sở hữu của mình cho tất cả sinh viên trong khu phố này được biết, và tất nhiên, trong số đó sẽ có cả cô bé tội nghiệp kia.

Việc của hai người bọn họ thật sự ra thì chẳng liên quan gì với tôi cả, thế nhưng thỉnh thoảng, vì mối quan hệ cùng phòng, mà tôi lại bị Dũng lôi vào những tình huống cực kỳ khó chịu, như cái hôm mà hắn bị Huyền bắt quả tang ở quán ăn sáng vậy. Thật đúng là không cái ngu nào giống cái ngu nào cả.

Hôm ấy theo chương trình là Huyền đi du lịch hai ngày với nhóm bạn cùng lớp, nhưng không biết vì lý do gì mà chuyến đi phải hoãn lại vào phút cuối, Dũng thì cứ yên trí là cô đã đi chơi xa rồi, sáng ra hắn bèn rủ tôi đi ăn sáng, lúc đầu tôi tưởng chỉ có hai thằng, nhưng khi ra quán mới biết có một vị khách mời nữa, đó là người yêu thứ hai của hắn, một cô bé trẻ trung với khuôn mặt xinh xắn như búp bê.

Đã nói dối thì nói dối đến cùng luôn đi, đằng này khi Huyền hỏi đang làm gì thì thằng ngu ấy lại bô bô trong tin nhắn là đang ngồi ăn sáng với tôi ở địa chỉ này địa chỉ kia, thế là thôi, khoảng một tiếng sau, Huyền đi taxi đến nơi tìm hắn, không biết do tình cờ hay là do cô nghi ngờ câu chuyện của hắn, nhưng dù vì lý do gì đi nữa thì hậu quả cũng chỉ có một, đó là sự tổn thương cực kỳ sâu sắc và cảm giác nhục nhã ê chề được chia đều cho cả bốn người chúng tôi.

"Anh giải thích đi, giải thích trước mặt mọi người, không thì chúng ta chia tay ngay lập tức!!" Cô nói lớn tiếng với Dũng như vậy, mặt cô như sắp khóc, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn chúng tôi.

Tôi chẳng biết nên làm gì lúc này nữa, chỉ thấy sự hiện diện của mình thừa thãi và vô duyên kinh khủng.

Còn cô bé kia, trời ạ, cô ta có vẻ bị sốc nặng, dù sao cô ta cũng còn quá trẻ để xử lý những tình huống như thế, trong nháy mắt cô xô vội chiếc ghế để bật dậy và chạy ra khỏi quán ăn, quên cả chiếc túi xách còn đang để ở cạnh đấy.

Nếu tôi là cô bé ấy thì tôi phải tát vỡ mặt Dũng đã rồi mới bỏ đi.

Kể từ sau sự cố ấy, tôi bắt đầu để ý đến câu chuyện của bọn họ nhiều hơn, tôi nhận thấy có một số điểm rất kỳ lạ và khó giải thích trong những hành động của cả hai người bọn họ, sự ghen tuông của Huyền thì dễ hiểu hơn, nhưng còn Dũng, có cái gì đó không nhất quán trong suy nghĩ, việc làm và thái độ của hắn đối với Huyền. Thứ tình cảm hắn dành cho Huyền có cái gì đó rất mâu thuẫn, nó là tình yêu, rất yêu nữa là đằng khác, nhưng trong đó lại có điều gì đó giống như sự trách móc và chối bỏ.

Một thời gian sau, vào dịp sinh nhật Dũng thì tôi có cơ hội hiểu được nguồn cơn sâu xa của tất cả mọi việc, nhưng thật lòng, tôi luôn ước mình đừng bao giờ biết đến nguyên nhân ấy thì tốt hơn.

Tôi chưa thấy ai ăn sinh nhật dai dẳng như Dũng, thông thường người ta ăn đến hai ngày là nhiều lắm rồi, nhưng cậu công tử này lại ăn mừng nguyên một tuần lễ, nào là tiệc tùng với bạn đại học, rồi đến các bạn cấp ba, sau đó là đám bạn xã hội. Tôi đây mang tiếng là bạn cùng phòng với hắn, nghĩa là đi ngủ và thức dậy cùng giờ với hắn, mà phải đến ngày cuối cùng, khi không còn ai để liên hoan nữa thì hắn mới nhớ ra.

Hôm ấy trời mưa lâm thâm, tôi vừa đi làm về thì gặp Dũng và Huyền đi ngược từ trên cầu thang xuống, chúng tôi dừng lại chào hỏi xã giao nhau vài câu, hắn nói vừa tổ chức sinh nhật buổi trưa với đám bạn về, rồi chợt ngớ người ra hỏi tôi đã tham gia buổi nào với hắn chưa.

"Chưa. Tao cũng có biết đợt này sinh nhật mày đâu." Tôi nói.

"Tao tổ chức tưng bừng cả tuần nay mà mày không biết à?"

"Không sinh nhật thì mày cũng say sưa suốt thế mà."

"Haha. Cũng đúng nhỉ." Hắn vỗ vai tôi bồm bộp. "Rất xin lỗi mày nhé, đây đúng là sơ suất của tao đấy. Mà không sao, trong phim hành động người cuối cùng thường là nhân vật VIP nhất đấy. Tao với Huyền đang định đi chơi, mày đi với bọn tao luôn nhé."

Tuy làm cả ngày đã thấm mệt, nhưng vì nể mặt hắn nên tôi cũng vui vẻ đồng ý.

Sau đó tôi xin phép bọn họ lên phòng rửa mặt thay đồ một chút, hai người nhất trí và cùng theo lên phòng chờ tôi.

Rửa mặt và thay quần áo xong, tôi quay trở ra thì gặp Dũng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, tay cầm điện thoại Nokia N-Gage, gương mặt tỏ ra rất lo lắng.

"Mày cần dùng nhà vệ sinh hả?" Tôi hỏi.

"Không, không phải." Hắn thì thào rồi lôi tôi ra ngoài cửa thương thảo.

"Tình hình là chết tao rồi." Hắn nói khi đã ra chỗ an toàn. "Con ẻm của tao biết đợt này sinh nhật tao nên đang mang hoa đến tặng. Chả biết nó hỏi ai mà lại biết tao trọ ở đây. Giờ gấp lắm rồi mày phải giúp tao. Tao sẽ xuống nhà và ra đầu ngõ chặn nó lại rồi lôi nó đi chỗ khác, mày đưa Huyền ra quán ăn trước giúp tao, giải quyết êm xuôi xong tao sẽ ra ngay."

"Sao mày bảo sau vụ bắt quả tang đợt trước mày đã thề thốt với Huyền là từ nay chỉ yêu mình nó thôi?!" Tôi trợn mắt nhìn hắn.

"Phải có thời gian để tao buông từ từ từng em một chứ."

"Mày đúng là thằng dối trá."

"Làm gì mà nghiêm trọng thế. Bọn tao cũng đã cưới đâu, tao tranh thủ tìm hiểu thêm người nọ người kia để có được quyết định sáng suốt nhất."

"Sáng suốt cái... cục cứt." Tôi định nói tục hơn nữa cơ, nhưng nghĩ cho cùng thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Khi quay vào trong nhà Dũng bịa ngay ra một câu chuyện rất hay, rằng là hắn phải mang một ít đồ đi trả thằng bạn cùng lớp ngay bây giờ và nhờ tôi hộ tống Huyền ra quán gà rán KFC trên đường Nguyễn Thái Học trước. Hắn nói ăn ở đây gần trung tâm để tối còn đi chơi tiếp.

Huyền hỏi mai trả không được hay sao, hắn cuống quít nói không không, bạn giục gấp lắm rồi không thể chậm được, cô đành phải đồng ý, nhưng ánh mắt phân vân của Huyền cho thấy cô không thật sự tin vào câu chuyện trả đồ của hắn lắm.

Còn tôi thì, thật khốn nạn, hết lần này đến lần khác tôi bị hắn đặt vào tình thế chuyện đã rồi, giờ cũng chả còn lựa chọn nào khác cả, sau khi Dũng đi được mười phút thì tôi gọi một chiếc taxi bốn chỗ đến để đưa Huyền ra quán ăn nhanh trước.

Mải chạy theo những chiêu trò vớ vẩn của Dũng nên gần như tôi đã quên khuấy mất sự hiện diện của Huyền, phải đến khi yên vị trên xe taxi được một lúc tôi mới có thời gian để ý đến cô, có thể nói không quá rằng hôm nay Huyền đẹp như một nữ thần vậy, cô mặc một chiếc đầm ôm màu đen, loại đầm có cổ đổ về phía sau để hở ra một phần lưng trắng mịn, da cô trắng nên mặc đồ đen nhìn rất sang trọng, môi thì tô son hồng, mắt thì chải masara, tóc màu hạt dẻ uốn cụp, tóm lại là đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, người con gái này đúng là một kỳ công của tạo hóa.

Trên đường đi tôi hỏi thăm vài câu xã giao với Huyền, cô trả lời đầy đủ nhưng có vẻ không tập trung lắm, nhìn cô cứ ngơ ngẩn trầm tư làm sao ấy, có lẽ trong lòng cô vẫn còn nhiều điều lăn tăn với câu chuyện trả đồ của Dũng.

Khi xe taxi gần đến phố Nguyễn Thái Học, đĩa nhạc ở trong máy hát chạy đến một bài nhạc trẻ khá thịnh hành trong những năm ấy, đó là bài hát "Người ta nói", một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng và lời lẽ như lời thủ thỉ tâm sự:

"...Người ta cứ nói đừng quá yêu/ Người ta cứ nói đừng quá tin/ Tình yêu dẫu có cũng chỉ là ước mơ trong mỗi cuộc đời..."

Nãy giờ Huyền không nói một câu gì, chỉ mải miết nhìn cơn mưa lâm thâm bên ngoài cửa kính, nhưng ngay khi giai điệu bài hát vừa vang lên thì cô liền quay mặt lại, như kiểu vừa được đánh thức khỏi cơn mơ vậy.

"Anh tài ơi." Cô bắt đầu nói. "Anh bật qua bài khác giúp đi."

Anh tài xế ngồi trước đang tập trung lái xe nên không để tâm đến lời cô nói. Sau vài phút chờ đợi không thấy phản hồi gì, Huyền sốt ruột nhắc lại: "Anh tài ơi, anh nghe em nói không? Bật bài khác giúp em đi."

"Bài này ngắn ấy mà em." Anh ta trả lời. "Nó chuyển bài ngay bây giờ ấy mà."

"Không!! Em nhờ anh rồi mà!" Huyền bỗng gắt lên, cô phản xạ một cách rất vô thức: "Anh bật bài khác đi, không thì cho em xuống xe!"

Anh tài xế luống cuống ấn chuyển sang bài khác, thật ra lúc ấy bài hát cũng chạy gần hết rồi.

Chắc là chưa bao giờ gặp khách đi xe nào khó tính kiểu vậy, nên đáp ứng yêu cầu của Huyền xong anh ta chép miệng một cái, tôi hiểu ý tứ trong cái chép miệng ấy, ý anh ta là chẳng lẽ cứ đẹp thì có quyền yêu sách gắt gỏng hay sao.

Vài phút sau thì xe đến nơi, tôi trả tiền xe rồi cùng Huyền đi vào quán.

Chúng tôi ngồi ở gần cửa ra vào để tiện chờ Dũng đến.

Tôi hỏi Huyền uống gì để tôi đi lấy, cô nhờ tôi kiếm giùm một chai nước lọc để giải rượu, lúc này ở trong quán có đủ ánh sáng tôi mới phát hiện ra là hai má cô đang đỏ ửng hơn bình thường rất nhiều, chắc trưa nay mừng sinh nhật người yêu cô uống hơi quá đà một chút.

Trong quán có biển cấm hút thuốc, chẳng biết làm gì giết thời gian trong lúc chờ Dũng nên tôi đành gọi một gói khoai tây chiên ra ăn. Tôi mời Huyền nhưng cô không ăn, cô nói tuần này ăn nhiều quá rồi, không biết tập thể hình đến bao giờ mới hết được đây.

Sau một hồi nói những chuyện tầm phào vô thưởng vô phạt, Huyền ngại ngùng nhắc lại chuyện trên xe ban nãy: "Xin lỗi anh nhé, ban nãy em hơi say nên cáu gắt vô lý một chút..."

"Không sao em ạ." Tôi vừa nói vừa bốc khoai tây chiên ăn. "Mà chủ yếu là anh tài xế thôi, anh có liên quan gì đâu."

"Em biết, nhưng em không muốn anh nghĩ em là kiểu người chảnh chọe vô lý." Cô giải thích. "Không giấu gì anh, vì bài hát ấy gắn với mối tình đầu tiên của em khi còn học cấp ba, đến hết lớp 12 cậu ấy đi du học bên Mỹ, ngay trước khi quen anh Dũng thì em với cậu ấy chia tay qua mạng, chia tay một cách lặng lẽ. Thế nên tối nay khi nghe lại bài ấy em như bị ngộp thở... Đừng quá tin và đừng quá yêu, vì tình yêu chỉ là một giấc mơ không có thật, lời bài hát ấy gợi lại những kỷ niệm cũ của em, nó làm em bức bối khó chịu sao ấy, em không kiểm soát được mình nên mới nổi cáu vậy thôi."

"Ừm, anh hiểu. Anh cũng có lúc như vậy, bất chợt nghe thấy một bài hát cũ và nhớ lại những chuyện cũ." Tôi tạm dừng ăn và ngước mắt lên nhìn cô.

Trước đây tôi có tiếp xúc với Huyền một hai lần, nhưng lần nào cũng chỉ là nói chuyện theo kiểu lớt phớt xã giao, mà chưa lần nào quá được năm phút. Hôm nay là lần đầu tiên tôi có dịp được ngồi gần và trực diện với cô đến vậy, càng nhìn kỹ cô tôi càng tự hỏi không hiểu sao Huyền còn trẻ nhưng đã xinh đẹp mặn mà đến vậy, có cảm giác như sắc đẹp của Huyền giai đoạn ấy đã chạm tới nấc thang cao nhất trong cuộc đời phụ nữ của cô vậy.

"Anh có vẻ là một người giàu cảm xúc?!" Cô nói tiếp.

"Sao em nói vậy?"

"Mấy lần đến chơi em thấy anh có rất nhiều sách, người thích đọc sách thường rất sâu sắc, chẳng bù cho anh Dũng, anh ấy chỉ chuyên tâm mỗi món điện tử thôi."

"Thật ra, nếu Dũng tập trung làm việc gì thì nó sẽ đạt kết quả khá cao đấy, tiếc là nó không tìm được niềm vui gì ở sách vở thôi."

"Anh Dũng cũng hay kể về anh. Anh ấy nói anh là người hiểu biết và ăn ở cũng rất được."

"Thật à?" Linh cảm thấy có chuyện không hay khi cô bắt đầu dẫn dắt đến Dũng, tôi bèn cắm cúi tập trung vào việc ăn khoai.

Huyền là một người rất sắc sảo, cô nhận ra ngay ý tứ của tôi, không có ai nói chuyện nữa, cô đành nhìn ra ngoài đường và thở dài.

Chén gói khoai tây chiên xong, tôi cầm cốc uống một ngụm lớn coca, nhìn thấy Huyền ngồi buồn buồn, tự dưng tôi cảm thấy có điều gì đó rất thương cảm. Tôi bèn rút khăn giấy ra lau miệng và bắt chuyện bâng quơ: "Này, hay em thử gọi điện xem nó đến đâu rồi?"

"Không cần đâu anh ạ. Có anh là yên tâm rồi, trừ em ra anh ấy sẽ không để ai phải chờ đợi đâu."

"Trời, sao em nghĩ vậy?" Tôi nói. "Anh thấy nó ân cần với em lắm mà. Tối nào nó chả ra ban công gọi điện báo cáo tình hình trong ngày với em, thỉnh thoảng những lời có cánh nó nói với em còn xen vào giấc ngủ chập chờn của anh nữa ấy."

Sự thật là sau những cuộc gọi ấy Dũng còn gọi điện tán tỉnh tâm sự với một vài cô gái khác nữa, nhưng làm sao tôi có thể kể hết những chuyện ấy ra được.

"Đó là những ngày đầu thôi." Cô cười cay nghiệt. "Giờ anh ấy chán em rồi. Gọi điện cũng chỉ là cho xong nghĩa vụ ấy mà."

"Em đừng cả nghĩ như vậy."

"Em hỏi thật nhé. Anh thấy anh Dũng là người thế nào?"

"Nó được mà." Tôi uống một hớp nước ngọt rồi nói tiếp. "Đẹp trai, nhà giàu, chơi đẹp, chẳng có điểm gì để chê cả."

"Còn đào hoa nữa chứ, anh thấy đấy có phải điểm mạnh không?"

"Cái này..." Tôi ấp úng. "Chuyện lần trước... hình như nó đã xin em tha thứ rồi đúng không, em vẫn để bụng à?"

"Em biết anh ấy chưa dừng lại đâu, bây giờ ngoài em ra anh ấy vẫn yêu một cô gái khác mà, chắc chắn anh ở cùng anh ấy thì phải biết chứ, đúng không?"

Từ kinh nghiệm sống của mình tôi có một lời khuyên cho các bạn thế này, nếu bạn của các bạn là một người đào hoa thì đừng bao giờ lại gần hay tiếp chuyện với người yêu của họ, sẽ chỉ xã giao được vài câu thôi, rồi họ sẽ chuyển hướng sang dò xét thẩm vấn bạn ngay.

"Cái này, anh bận đi làm nên cũng ít thời gian để ý..." Tôi ngập ngừng và cắm mặt nhìn xuống đĩa tương cà. Tôi thấy xấu hổ thay cho thằng bạn mình.

"Anh không phải giấu hộ anh ấy làm gì, em biết chứ, phụ nữ có giác quan thứ sáu đấy, nhìn cách anh ấy thấy tin nhắn đến mà không trả lời là em biết có chuyện bất thường rồi, đàn ông các anh tưởng mình khôn ngoan lắm sao?!" Có lẽ một phần do say, một phần do u uất dồn nén quá lâu trong lòng nên tối nay Huyền bật ra những lời này với tôi.

"Đấy có thể là thói quen của nó thôi." Tôi bào chữa yếu ớt.

"Phụ nữ nhạy cảm lắm anh ạ, trời ban cho bọn em một thứ linh tính nhạy bén hơn nam giới các anh nhiều." Cô nói tiếp. "Chỉ cần nhìn ánh mắt hờ hững, nhìn cách nói năng thiếu tập trung của các anh là bọn em biết hết, đừng tưởng con gái dễ lừa."

"Anh thấy Dũng cũng yêu em nhiều mà. Hồi hai đứa mới tìm hiểu nó còn nói với anh em là mẫu hình cô gái lý tưởng của nó đấy! Anh không nghĩ nó là loại cả thèm chóng chán đâu, hay là có nguyên nhân gì khác?"

"Nguyên nhân, đúng, đúng là có nguyên nhân chứ." Huyền cười nhạt, đôi mắt biết cười ấy bỗng dưng trở nên âm u. "Thật ra, nguyên nhân là tại em, đống lộn xộn này bắt nguồn từ em."

Không khí bắt đầu trở nên rất nặng nề, tôi và Huyền im lặng đến gần năm phút, đã lỡ tham gia vào rồi thì đành phải theo tiếp chứ biết làm sao, tôi nói một cách dè dặt: "Anh không hiểu đấy... Gia đình của nó và em môn đăng hộ đối, ngoại hình tính cách cả hai đều ổn, tương lai sự nghiệp thì rộng mở. Có vấn đề gì mà không giải quyết được cơ chứ?"

"Em hỏi thật nhé." Huyền ngả người ra sau, điệu bộ rất mệt mỏi. "Tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh như thế nào?"

"Cái này..." Tôi đắn đo một chút rồi nói. "Anh chưa bao giờ đặt ra tiêu chuẩn về gia cảnh hay nhan sắc gì cả. Anh chỉ cần người con gái hợp với mình thôi."

"Chắc phải có chứ, nếu đơn giản thế thì ai anh cũng yêu được à?" Huyền nhìn tôi với đôi mắt giễu cợt.

"Ừ thì... tất nhiên là phải có tiêu chuẩn nhất định, nhưng ý anh là tiêu chuẩn của anh cũng đại trà và bình dân lắm."

"Vậy anh nghĩ tiêu chuẩn của bạn anh như thế nào?"

"Nói thế nào nhỉ, Dũng là một công tử chính hiệu, có thể tiêu chuẩn của nó khắt khe hơn. Nhưng con gái như em thì anh nghĩ người đàn ông khó tính nhất trên đời cũng phải cho mười điểm."

"Đối với anh..." Cô nói. "Quá khứ trước khi yêu nhau có quan trọng không?"

"Ôi em ơi." Tôi bật cười. "Ai chẳng có quá khứ, nhưng có gì nặng nề đâu chứ, trừ khi là quá khứ vi phạm pháp luật hay bị tù tội gì đó."

"Vậy chuyện có vài mối tình trước đó rồi thì sao?"

"Trời, chuyện ấy rất rất bình thường luôn." Tôi nói tếu táo. "Như anh đây, biết yêu từ hồi mẫu giáo này, chẳng lẽ quá khứ như thế lại là cái gì ghê ghớm lắm hay sao."

"Nhưng đối với con gái có thể sẽ khác." Huyền nói, mặc cho tôi nhăn nhở và pha trò nãy giờ, mặt cô vẫn lạnh tanh như tiền.

Tôi bắt đầu thấy câu chuyện này khá nghiêm trọng.

"Anh thấy con gái hay con trai cũng bình đẳng như nhau mà." Tôi làm mặt nghiêm túc trở lại. "Làm sao chúng ta biết khi nào sẽ tìm được nửa kia thật sự của mình, để mà không yêu ai khác và chỉ ngồi chờ cho đến lúc gặp được người ấy. Quan điểm ấy quá là vô lý! Nói thật sự, nếu Dũng trách em về điều ấy thì nó là một thằng hơi bất bình thường đấy."

"Em không biết anh thế nào, nhưng bạn anh thì ích kỷ hơn những lời lẽ thoáng đãng mà anh ấy hay nói nhiều đấy." Cô nói chậm rãi. "Có những lúc hai đứa bực nhau anh ấy còn lôi quá khứ của em ra xỉa xói cơ đấy."

"Quá khứ đã yêu người khác của em á? Thế thì có gì đâu mà..." Tôi nói, nhưng không hết được câu, vì tôi bắt đầu hình dung ra vấn đề của bọn họ.

"Có một lần hai đứa giận nhau." Huyền nói tiếp. "Thằng bạn thân rủ em đi siêu thị mua đồ cho bồ nó, lúc về vô tình gặp anh ấy đang đợi ở cổng nhà em, thấy em thân mật với nó, anh ấy đã chửi em thế nào anh biết không? Cả đời em cũng không bao giờ quên được câu nói của anh ấy ngày hôm đấy. Anh ấy chửi là: Liệu có ngày nào tôi thấy clip của cô trên mạng không đấy?! Em nghe câu ấy mà cứng họng, cảm giác như bị dao xuyên thẳng vào tim ấy. Chửi sướng miệng rồi anh ấy cứ thế quay lưng bỏ về, để mình em đứng chết trân trước cổng nhà..."

"Anh... anh không biết phải nói thế nào nữa..." Tôi ấp úng, vậy ra, nguồn cơn tất cả là từ câu chuyện trinh tiết, Dũng trách cô đã không giữ gìn trinh tiết, thế kỷ 21 rồi mà hắn vẫn còn suy nghĩ nặng nề về chuyện ấy đến thế sao.

"Trưa nay khi đi ăn sinh nhật, bạn anh đã nói thế nào với em anh biết không, anh ấy nói thêm một tuổi cũng thấy mình trưởng thành hơn, thế nên em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh ấy vẫn sẽ cưới em, vẫn sẽ cưới em, sao lại dùng từ vẫn nhỉ, em tự hỏi tại sao anh ấy có thể nói miễn cưỡng như vậy?" Huyền cười khẩy. "Nói như kiểu là đừng lo, dù em là người tàn tật, mù mắt hay cụt tay cụt chân, nhưng anh vẫn bằng lòng cưới em!?"

Càng nói Huyền càng trở nên kích động, đôi mắt cô bắt đầu ngân ngấn lệ, thấy thế tôi vô cùng hoảng hốt, cô không được khóc, tôi rất sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, mà sao câu chuyện lại đi xa quá thế này, tôi chỉ tính ra đây ăn qua loa rồi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thôi mà.

"Em bình tĩnh đã..." Tôi cuống quít lên, tôi cũng muốn khóc lắm rồi đây, từ lúc nào mà tôi bị kéo quá sâu vào cái mớ bòng bong rắc rối của họ thế này. "Em... Anh... anh nghĩ là..."

"Từ ngày yêu bạn anh, em cảm thấy chán sống hơn rất nhiều." Huyền cắt lời tôi. "Anh đọc sách nhiều, anh có thấy ai bảo làm người thật là khó và yêu thật là mệt mỏi không?"

"Hả? Em nói sao cơ?" Tôi há hốc mồm nhìn cô.

Câu chuyện đang lên đến cao trào thì Dũng đi taxi đến nơi.

Tôi và Huyền không thể nói gì được nữa, chúng tôi cùng im lặng nhìn theo Dũng lúc này đang lúi húi trả tiền cho tài xế, rồi Huyền nhấc túi xách đứng lên và nhờ tôi nói với hắn là cô đi trang điểm lại một chút, cô không đói lắm nên bọn tôi muốn ăn gì thì cứ chủ động gọi trước.

"Anh sẽ bảo lại nó... nhưng em này." Tôi ngước mắt lên, thấy mascara của cô nhòe đi mà lòng tôi như bị xát muối. "Anh nghĩ... chuyện nào ra chuyện ấy, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, em cứ tách bạch ra mà giải quyết. Nếu nó không tôn trọng em đến mức ấy thì chia tay, chứ ghen trong bất lực như thế thì sống làm sao được."

Huyền khịt mũi và lấy khăn giấy trên bàn chấm nước mắt.

Rồi cô nhìn tôi, lắc đầu quầy quậy và nghẹn ngào nói một câu mà cả đời này tôi không bao giờ quên nổi: "Em không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng em cũng không nói lời chia tay nổi đâu, chắc anh không biết điều này, con gái khi yêu một người nào đó thì sẽ trở nên cực kỳ ngu ngốc, không còn là người bình thường được nữa."

Nói xong Huyền đi vào nhà vệ sinh, cô ở lỳ trong đó đến hơn nửa tiếng đồng hồ, có lẽ cô cần một góc riêng tư để lấy lại bình tĩnh và cố ép bản thân chuyển sang một tâm trạng vui vẻ hơn.

Sau khi Huyền trở lại, chúng tôi gọi thêm vài món và tiếp tục bữa ăn, Dũng pha trò bằng một vài câu chuyện tấu hài nhưng tôi và Huyền chẳng ai nhếch mép cười nổi.

Một lúc sau, lờ mờ cảm nhận được có một thứ không khí đám tang nào đó đang bao trùm bàn ăn nên Dũng không nói nữa, hắn tập trung vào món gà rán của mình và lặng lẽ quan sát chúng tôi.

Biết là đi dự sinh nhật thì phải phấn chấn sôi nổi nhưng tôi không thể nào vực lại cảm xúc được như trước nữa, tôi ăn hơn nửa suất rồi cáo mệt và xin phép về trước.

Sau bữa tối ấy thỉnh thoảng tôi cũng tìm cách bắt chuyện với Dũng, nhưng chỉ mới đả động đến chủ đề ấy là hắn đã lảng sang chuyện khác. Tính hắn sĩ diện ngầm, dường như đối với hắn đấy là một việc không thể chấp nhận được. Hắn tiếp tục cặp kè với nhiều cô gái khác và không có biểu hiện gì cho thấy là muốn dừng lại.

Sau này, một phần vì lý do công việc, một phần vì quá chán nản khi phải chứng kiến tình cảnh của hai người họ, tôi đã chuyển phòng sang khu Pháo Đài Láng ở với Đăng, từ đấy tôi chỉ còn giữ quan hệ xã giao với Dũng.

Đến ngày hắn đi du học, theo lời mời của hắn tôi cũng đi ra sân bay để đưa tiễn, nhưng rồi ở sân bay, sau khi được nghe kể về kết thúc bi thương của hai người bọn họ, tôi đã quyết định sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với hắn nữa.

* * *

Một ngày đầu tháng 10, Đăng phóng xe máy qua quán điện tử tìm tôi, cậu ta hỏi tôi có rỗi không để đi ăn tối và uống café, tiếc là mấy hôm nay tôi không đi khỏi quán được vì cậu em làm cùng đang xin nghỉ để đi tìm địa điểm kinh doanh, sau khi lăn lộn thử sức với nhiều công việc trên thành phố, thấy kinh nghiệm tích lũy cũng đủ nên anh chàng muốn tự đứng ra làm chủ, nghe đâu là định mở quán nhậu nhẹt gì đó.

Đăng đi vào quán chơi và ngồi tán dóc với tôi một lúc, nhưng cuộc trò chuyện của chúng tôi thường bị xen ngang bởi những tiếng gọi của khách, ngồi hơn nửa tiếng thấy tôi tất bật quá Đăng bèn bảo thôi, để hôm nào nhiều thời gian anh em nói chuyện sau.

Đúng lúc Đăng đứng lên định ra về thì khu phố chúng tôi bị mất điện, các thanh niên đang cày cuốc điện tử hăng say bị cắt ngang nên rất tức tối, họ đập bàn phím và chửi bới om sòm cả lên, tôi phải đi một vòng từ tầng một đến tầng hai để bảo mọi người bình tĩnh chờ một lúc xem thế nào.

Chờ đến mười lăm phút vẫn chẳng thấy tín hiệu gì, tôi ra hỏi hàng xóm thì thấy bảo đang sửa trụ điện nên phải cắt điện đột xuất, có người còn nói hình như cắt đến nửa đêm cơ, vậy là quán đành phải tạm ngừng phục vụ, cả năm nay mới có một lần quán nghỉ sớm từ năm giờ chiều như vậy.

"Hay thật đấy!" Đăng nói, khi ấy tôi đang thu tiền của những vị khách cuối cùng. "Xem ra hôm nay ý trời muốn chúng ta ngồi lại với nhau rồi."

"Ừ. Nhưng tớ cũng chẳng đi xa được đâu." Tôi tiu nghỉu nói. "Nhỡ mình bỏ đi chơi mà tí nữa lại có điện thì áy náy lắm."

"Ừ, tớ biết cậu là một nhân viên có trách nhiệm." Đăng nhíu mày suy nghĩ. "Hay mình mua ít đồ về quán, tranh thủ lai rai trong lúc chờ có điện."

Một ý tưởng quá hay, tôi đồng ý cả hai tay hai chân với Đăng, sau đó tôi nhờ cậu ta ngồi trông quán hộ và lấy xe đi loanh quanh mua một ít đồ ăn.

Khoảng hai mươi phút sau tôi quay trở về, mang theo một bữa ăn có thể nói là thịnh soạn đối với sinh viên, bao gồm hai chai rượu trắng, một hộp cơm rang, một hộp phở xào, bốn gói mì tôm và một ít trái cây.

Chúng tôi thắp hai ngọn nến lên và trải chiếu gần cửa ra vào để có thêm ánh sáng, không khí lúc này ấm cúng không khác gì một buổi sinh nhật.

"Mình có nên hát bài Happy Birthday không?" Đăng tươi cười nói. "Coi như chúc mừng sinh nhật cậu sớm, sinh nhật tớ thì qua từ giữa năm mất rồi."

"Chúc mừng từ bây giờ thì sớm quá." Tôi cười hềnh hệch và nói. "Mà đúng là chẳng có gì nhanh bằng thời gian, mới ngày nào anh em mình 18 tuổi lên thủ đô còn ngơ ngác như con nai tơ, giờ đã 22 tuổi, chuẩn bị ra trường rồi."

"Quay đi quay lại có khi 72 tuổi bây giờ ấy chứ!" Đăng nói và rót rượu ra hai cốc nhựa. Tôi giúp cậu ta bẻ mấy gói mỳ tôm ra để làm đồ nhắm.

Tửu lượng của Đăng không được cao cho lắm, chỉ uống được một chút là mặt cậu ta sẽ đỏ phừng phừng lên như con tôm luộc, nhưng cách cư xử của Đăng trong cuộc rượu đã khiến cậu ta trở thành một trong những người tôi thích uống rượu cùng nhất trong đám bạn bè đại học.

"Vậy là..." Tôi hỏi sau khi hai đứa cụng ly đầu tiên. "Cậu vẫn tính ra trường sẽ quay về Quảng Ninh đấy à?"

"Ừm." Đăng uống một ngụm rượu và nói. "Cậu biết tính tớ thích yên tĩnh mà, với tớ thành phố này ồn áo náo nhiệt quá, không hợp với tớ, ở đây sau một ngày lăn lộn ngoài đường về nhà tớ cảm thấy như kiểu bị stress ấy."

"Công việc của cậu ở văn phòng luật sư có tốt không?" Tôi hỏi.

"Cũng khá tốt, sếp cũng quý tớ, nhưng tớ chỉ xác định ngày nào còn làm thì làm hết sức thôi."

"Tớ nghĩ công việc của cậu phải ở đây mới có cơ hội phát triển chứ về quê thì hơi khó."

"Tớ biết mà." Đăng vừa nói vừa ngắm nghía miếng mì tôm trên tay. "Nếu về quê thì tớ sẽ tìm công việc khác, bằng luật có thể làm được nhiều việc mà, không cứ phải làm luật sư."

"Này." Tôi uống hết rượu trong cốc mình và nói tiếp. "Tớ có thắc mắc này muốn hỏi cậu lâu rồi, luật sư ở mình có như trong phim nước ngoài không?"

"Ý cậu là sao?"

"Tớ thấy trong phim nước ngoài nghề luật sư hoành tráng lắm, luật sư rất được trọng vọng, họ thông minh uyên bác và tham gia vào những màn đấu trí cực kỳ kịch tính nơi pháp đình."

"Phim ảnh là người ta nghệ thuật hóa lên thôi." Đăng bật cười. "Nhưng tất nhiên, để so sánh với thế giới thì hơi khó. Cậu có biết nghề luật sư ở Việt Nam có lịch sử thế nào không?"

"Cậu nói đi." Tôi cầm miếng xoài non lên ăn, vì quên chấm muối nên cắn một miếng mà chua loét hết miệng.

"Nghề luật sư trên thế giới có lịch sử phát triển rất dài, nó khởi nguồn từ tận thời Hy lạp cổ đại cơ, còn ở Việt Nam thì nghề này mới được định hình từ hồi Pháp thuộc, sau đó do những biến động thời cuộc, đặc biệt là thời kỳ kinh tế tập trung bao cấp thì không có đất nào cho nghề này diễn cả, đến khoảng những năm 1987, hồi mình sinh ra ấy, khi đất nước bắt đầu từ bỏ kinh tế bao cấp thì cùng với nó nghề này quay trở lại, đấy là năm đầu tiên có quy định về luật sư, nhưng dù vậy thì luật sư lúc ấy vẫn chưa thành một nghề độc lập, gọi phiên phiến là luật sư công thì đúng hơn. Cả một thời gian dài hầu như xã hội không hề quan tâm đến vai trò của luật sư nên nghề này cũng chẳng phát triển. Phải đến cách đây bảy năm, cùng với sự phát triển của xã hội, vào khoảng năm 2003 thì mới có những quy định cụ thể về luật sư với tư cách là một nghề."

"Trời. Thế là non trẻ như một đứa trẻ lên bảy thôi à?"

"Ừ. Cho nên không thể so được với luật sư trong phim ảnh nước ngoài của cậu đâu."

"Ôi. Tớ thật không ngờ đấy."

"Ừ, cậu không trong cuộc thì không biết là đúng rồi." Đăng rót thêm hai cốc rượu mới. "Tớ nhớ cách đây bốn năm, khi tớ thi đại học, tất cả mọi người xung quanh đều can ngăn, họ nói học luật làm gì, đại học luật lấy điểm rất thấp, học những trường như thế sau này tìm việc rất khó. Thực tế đúng là như vậy, tớ thi ban A, có ba môn mà chỉ cần lấy điểm hai môn cộng lại là đủ đỗ rồi."

"Chà. Cậu lấy đâu ra can đảm để đi ngược dòng như vậy?" Tôi nói.

"Tại tớ thấy mình hợp với nghề luật mà, khô khan và cứng nhắc."

Tôi phì cười với câu nói trào phúng của Đăng. Chúng tôi tiếp tục nâng cốc lần nữa.

"Vậy, cậu này..." Tôi nói sau khi đặt cốc xuống. "Sau một thời gian đi làm, cậu đánh giá triển vọng nghề này thế nào?"

"Vì văn phòng chỗ tớ chỉ làm về kinh doanh nên tớ chỉ đánh giá lĩnh vực này nhé." Đăng nói. "Sau khi gia nhập WTO, làn sóng đầu tư đổ vào nước mình đang gia tăng rất mạnh, kinh tế nội địa cũng đang phát triển rất nhanh, có thể thấy những điều này sẽ tạo ra một thị trường về dịch vụ pháp lý càng ngày càng to lớn. Thế nên tớ tin là nghề luật sư đang là một nghề rất tiềm năng, con đường đi của nó đang rất rộng mở, nhưng đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều thách thức đi kèm."

Một hai thanh niên trong xóm đi ngang qua thấy chúng tôi thắp nến nên ngó nghiêng vào, tôi muốn tối nay chỉ tâm sự riêng với Đăng nên khi họ đi qua tôi bèn chạy ra kéo cửa xếp xuống đến tầm cao hơn đầu chúng tôi ngồi một chút.

"Kín đáo tí để anh em tâm sự cho thoải mái." Tôi nói với Đăng sau khi về chỗ. "Nghe cậu phân tích tớ thấy hiểu ra nhiều điều, nghề cậu có triển vọng như vậy thì tốt quá, chả biết nghề sử học bọn tớ có tiềm năng gì trong thời buổi hội nhập này không nhỉ?"

"Tớ hiểu." Đăng nói. "Thật buồn là khoa học xã hội ở nước mình hơi kém phát triển, các trường về khoa học xã hội đang bị coi như đại học hạng hai. Sinh viên nước mình ra nước ngoài rất kém về các môn khoa học xã hội, dù rằng họ không hề thua kém bất kỳ sinh viên nước nào về khoa học tự nhiên hay các bộ môn kinh tế."

Tôi uống một hơi hết rượu trong cốc mình và nói: "Để tớ kể cậu nghe chuyện này... Hôm rồi tớ ngồi nói chuyện với ông thầy dạy sử ở trường, ông ấy bảo là hiện nay có rất nhiều học giả, nghiên cứu sinh Trung Quốc đang nghiên cứu đến tận các nhân vật lịch sử nước mình, như Lý Công Uẩn, Trần Nhân Tông, Nguyễn Trãi... Họ đọc văn bản rất kỹ lưỡng, sử dụng phương pháp mới mẻ, chú giải, bình luận rất thuyết phục, thậm chí ông ấy còn bảo những tiến sĩ của nước mình chưa chắc phản biện nổi với họ. Rõ ràng họ cũng đang trong thời kỳ lao đầu vào phát triển kinh tế, nhưng sao khoa học xã hội của họ vẫn được chú trọng hơn hẳn ở mình như vậy?"

"Ừ thì... có thể vì họ là dân tộc ưa triết lý và chiêm nghiệm bậc nhất thế giới mà, hàng nghìn năm nay họ vẫn xem trọng khoa học xã hội như thế rồi." Đăng nói.

"Nghĩ thấy nản nhỉ!" Tôi nói ngậm ngùi.

"Thôi... cũng đừng bi quan quá, Việt Nam đang thay đổi rất nhanh chóng, như tớ đây này, chỉ trước và sau khi nước mình gia nhập WTO mà luồng tư tưởng đã hoàn toàn thay đổi, giờ ở quê chả ai bảo tớ thi luật là sai nữa. Mọi thứ sẽ còn thay đổi, chẳng ai nói trước được điều gì, biết đâu mười năm nữa đại học luật của tớ sẽ thành trường tốp một, và nghề sử học của cậu trở thành nghề đỉnh cao xã hội, lúc ấy cậu có thể bỏ nghề báo để quay lại với nghề sử của mình."

"Ha ha." Tôi cười khoái chí. "Biết là cậu nói quá lên mà tớ vẫn phấn khởi hết cả người đấy."

Sau đó chúng tôi liên tục chúc rượu lẫn nhau, chúc đi chúc lại chẳng mấy chốc mà đã sang đến chai thứ hai.

Khi rượu bắt đầu ngấm khá sâu vào cơ thể thì tôi và Đăng bỗng trở nên trầm ngâm, hai thằng cứ thế ngồi khật khừ nhìn chăm chú vào đốm lửa đang đung đưa trước mặt, đầu óc nghĩ ngợi nhiều chuyện mông lung, không ai nói với ai câu nào nữa. Không khí dần lắng xuống rồi im lặng như tờ.

Phải nói là sau một thời gian làm bạn với Đăng, tôi đã đưa ra được một khái niệm bạn thân rất thú vị, bạn thân nghĩa là hai người chơi với nhau mà không phải xã giao, khách sáo hay sợ mất lòng gì nhau cả, giống như hai đứa tôi lúc này đây, chúng tôi có thể ngồi cạnh nhau trong bóng tối đến nửa tiếng đồng hồ, mỗi người suy tư một việc, chẳng cần mở miệng nói gì với nhau cả.

Phải đến khi Đăng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tôi mới nhớ ra là bây giờ cơ hội để chúng tôi nói chuyện với nhau rất ít, tôi và cậu ta đều tất bận với những lo toan cuộc sống của mình, chúng tôi không nên lãng phí những cơ hội được ngồi với nhau thế này.

Tôi đứng dậy và đi lấy cây đàn guitar đang treo ở trên tường, tôi rất thích món này nên hồi cấp ba có đi học mót thầy này thầy kia. Trình độ của tôi không quá xuất sắc nhưng cũng đủ dùng trong những bữa tiệc nho nhỏ với bạn bè như tối nay.

Sau khi so dây đàn xong, không hiểu sao, tôi lại nhớ đến Lan, không biết cô đang làm gì nhỉ, bình thường giờ này chúng tôi đang chuẩn bị lên mạng tán gẫu với nhau rồi đây.

Vừa nghĩ đến cô là những ngón tay tôi cứ thế vô thức gẩy lên bài hát mà cô hay cài làm nhạc chuông cho điện thoại, đó là bản nhạc Yesterday kinh điển của ban nhạc The Beatles:

"Yesterday, all my troubles seemed so far away/ Now it looks as though they're here to stay/ Oh, I believe in yesterday..."

"Chà, đang đánh bài Yesterday đấy à?!" Đăng nói khi từ nhà vệ sinh ra.

"Ừ." Tôi ngoái lại nói với Đăng. "Gần đây tớ hay nghe thấy giai điệu này nên gẩy thử tí xem còn nhớ không."

"Lâu lắm rồi tớ cũng không nghe bài này, cậu chơi tiếp đi."

"Thực ra... tớ nhớ mỗi đoạn đầu." Tôi nhăn nhó với Đăng. "Bài này học từ ngày mới tập đàn, mấy năm không đánh lại nên quên hết mất rồi."

Đăng ngồi xuống và rót rượu tiếp cho hai đứa, với người uống kém như cậu ta mà nhiệt tình thế này thì trong lòng hẳn là đang có nhã hứng lắm.

"Vậy cậu chơi bài khác đi, bài nào hai đứa cùng hát được ấy." Đăng nói và đưa cốc rượu để tôi uống cho ngọt giọng.

Uống cốc rượu ấy vào tôi trở nên rất hào hứng, tôi ôm đàn gẩy liên tục năm bài nhạc trẻ thịnh hành, nhưng Đăng chỉ đung đưa người theo nhạc chứ có vẻ không thích lắm.

Hết bài thứ năm tôi dừng lại và hỏi Đăng thấy sao, cậu ta bảo không hợp với không khí này lắm, có lẽ tôi nên quay lại dòng nhạc mà cả hai đứa tôi đều chết mê chết mệt, đó là nhạc Trịnh Công Sơn.

"Ok." Tôi nói và chuyển sang chơi những bản nhạc hay nhất của người nghệ sĩ tài hoa ấy, chủ yếu là các bản tình ca trong đĩa Sơn ca số 7 như là Tình nhớ, Biển nhớ, Diễm xưa và Hạ trắng...

Khi giai điệu du dương của bài hát cuối cùng vừa qua đi, Đăng rót nốt rượu trong chai ra thì được nửa cốc, cậu ta rủ tôi uống cùng một cốc cho vui. Cậu ta uống trước rồi đến lượt tôi.

"Hôm nay cậu uống hơi căng đấy!" Tôi nói sau khi dứt điểm hai chai rượu. "Hay đi làm được tập luyện nhiều nên công lực gia tăng?"

"Đâu có." Đăng nói. "Là tớ thấy vui hơn mọi ngày thôi. Mà cậu bảo lâu không ôm đàn nhưng tớ thấy hôm nay tiếng đàn của cậu nghe sâu hơn và có nhiều cảm xúc lắm."

"Vậy à?" Tôi nói. "Có thể càng trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn thì tớ càng đến gần hơn với dòng nhạc này."

"Ừ, người ta vẫn bảo nhạc Trịnh hát thì dễ, nhưng để đi được vào lòng người thì khá khó, phải có nhiều vốn sống mới làm được."

"Nhưng phải nói thật điều này nhé." Tôi nói. "Tớ thấy lời lẽ trong nhạc Trịnh rất khó hiểu, nghe rất hay nhưng đọc lại lời nhạc thì chẳng hiểu gì. Ngôn từ của ông ấy rất mập mờ và phi lô gic."

"Theo quan điểm cá nhân của tớ thì..." Đăng nói. "Nhạc Trịnh mang ảnh hưởng rất lớn của triết lý Phật giáo, giống như những công án thiền ấy, người ta không thể hiểu nó bằng lý luận, vì nó vượt ra ngoài phạm vi tư duy lý luận."

"Theo tớ biết thì quê quán nhạc sĩ ở Huế, đấy vốn là một trung tâm Phật giáo lớn..."

"Ừ. Họ Trịnh lớn lên trong tiếng kinh kệ từ bé, nên bài hát của ông ấy nghe giống như những lời kinh Phật vậy, âm nhạc của ông vẽ ra hình ảnh một người đi xuyên suốt cái thế giới nửa hư nửa thực này, người ấy mệt mỏi và buồn bã, dù biết ơn cuộc đời, đặc biệt là tình yêu, nhưng người ấy cũng luôn nhớ rằng tình yêu cũng chỉ là tạm bợ, thế nên không thể bám víu vào cuộc đời này vì bản chất cuộc đời chỉ là khổ đau và không có điều gì tồn tại vĩnh cửu cả."

Tôi đặt cây guitar xuống chiếu và lấy một điếu thuốc trong bao ra châm lửa. Tôi mời Đăng nhưng cậu ta không hút, Đăng hay nói vui là hôm nào bị người yêu dỗi thì cậu ta mới hút thuốc.

Chẳng là Đăng có một cô người yêu làm y tá ở quê, cô ấy cũng là một phần lý do khiến cậu ta không muốn ở lại thủ đô.

Thật ra, cho đến trước khi gặp Đăng tôi không có cảm tình với bất kỳ tôn giáo nào cả, ngay cả hồi mẹ tôi mất, trong đám tang chị tôi đi mượn về cái xe đẩy có tượng phật trên đấy bảo là để cầu siêu cho tốt, tôi kệ chị làm để chị yên lòng chứ bản thân tôi không tin gì mấy chuyện ấy cả, thật sự tôi chỉ muốn đặt niềm tin vào khoa học thôi.

Sau một thời gian ở với Đăng, được nghe cậu ta giới thiệu tôi mới bắt đầu có cảm tình với Phật giáo, một lần cậu ta cho tôi biết nhà bác học nổi tiếng Enstein từng nói rằng nếu có một tôn giáo nào đáp ứng được những nhu cầu của khoa học hiện đại thì đó chính là Phật giáo, chính là từ câu nói ấy mà tôi mới bắt đầu chấp nhận và đi sâu tìm hiểu tôn giáo này.

"Tớ đọc gần hết mấy quyển sách về đạo Phật mà cậu đưa rồi." Tôi nói và chỉ tay lên chỗ sách để trên bàn máy tính. "Những quyển ấy thật sự rất hấp dẫn, tớ đã đọc nó dưới lăng kính của người làm khoa học, nghĩa là gạt bỏ đi những huyền thoại mà tôn giáo nào cũng có, quả thật tớ thấy những tư tưởng của Đức Phật rất mới mẻ và sâu sắc."

"Cậu nhìn nhận như vậy rất đúng, Đức Phật cũng luôn nói rằng đừng tin người thầy nào chỉ vì uy tín của họ, mà mình phải trực tiếp nghiên cứu và trải nghiệm những lời họ dạy để rút ra kết luận cho riêng mình. Đấy chẳng phải là phương châm hàng đầu của khoa học hay sao?!"

"Nhưng có những điều tớ vẫn chưa thật sự thông suốt nhé."

"Cậu nói đi."

"Dạo trước có lần bão to quá, đánh rơi tổ chim ở trên cây bàng trước cửa quán xuống đất, khi chim mẹ về không thấy con đâu, nó bay khắp nơi tìm con và kêu gào rất thảm thiết. Về mặt văn học mà nói thì tình cảm ấy không khác gì con người, nhưng về mặt sinh học mà nói, làm sao có thể tin được có kiếp nào đó chúng ta trở thành con chim ấy?"

"Tại sao lại không? Nếu chỉ dựa vào những gì nhìn thấy mà kết luận, thì làm sao có thể tin tớ và cậu đã phát triển từ một con tinh trùng chỉ dài có 0,05 milimet, và hơn nữa, trước khi tinh trùng gặp trứng thì chúng ta ở đâu, như vậy chẳng phải chúng ta từ hư không mà thành hay sao."

"Cũng đúng nhỉ." Tôi nói. "Nhưng dù sao quá trình từ tinh trùng thành người thì vẫn dùng máy móc để phát hiện được. Còn từ chim thành người thì chứng minh rất khó."

"Tớ hiểu ý cậu, nhưng mình cũng nên nhớ rằng xưa nay vĩ nhân là những người không để cho những thứ bề ngoài trước mắt đánh lừa, nếu bằng mắt thường ai cũng nghĩ mặt trời quay quanh trái đất, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Còn vấn đề chứng minh mà cậu vừa hỏi thì mình phải đi vào thiền định như Phật mới hiểu được, vấn đề này phải khảo sát nghiên cứu bằng tâm chứ không phải bằng máy móc. Cậu đọc trong sách tớ đưa cũng biết, khi mà giác ngộ thì Đức Phật đã nhìn thế giới đến cấp độ phân tử, ví dụ như cách đây hàng ngàn năm mà ngài đã nói trong bát nước có vô số chúng sinh ấy. Cậu tưởng tượng xem, nếu mình mà thiền đạt mức độ ấy thì chắc chắn nhiều quan điểm của mình về thế giới sẽ hoàn toàn đảo lộn."

"Tớ không biết có nên tin hay không. Nói chung, tớ thấy lý thuyết luân hồi cũng có thể giải thích cho một số chuyện, ví dụ như tại sao Mozart có thể sáng tác nhạc khi còn bé như thế, hẳn là ông ta phải tích lũy kiến thức và kỹ năng ấy từ rất lâu rồi đúng không?"

"Đúng vậy. Thật ra chưa cần đến những sự thực chứng tâm linh đâu, ngay cả những ảnh hưởng xã hội của Đức Phật cũng phần nào cho thấy những tư tưởng của ngài là rất sáng suốt, ví dụ, thế giới đã tranh đấu cả nghìn năm để đi đến tuyên bố là mọi người sinh ra đều bình đẳng, nhưng từ lâu rồi Đức Phật còn tuyên bố một câu sâu sắc hơn nhiều, đó là tất cả chúng sinh đều bình đẳng, con người và con chim kia là bình đẳng, không biết bao giờ loài người sẽ đi xa được đến mức ấy, nhưng theo tớ thì kết luận đó phải xuất phát từ một cách nhìn nhận về thế giới rất là minh triết. Ý tớ là... có vẻ như ngài đã tìm ra đúng bản chất của thế giới này, mặc dù nó hơi khó tin."

"Hôm trước rỗi rãi tớ cũng thử tập thiền." Tôi nói. "Cũng ngồi yên một chỗ tập trung quan sát hơi thở ra thở vào của chính mình, nhưng được một lúc thì chán. Có lẽ tớ còn quá nhiều việc phải lo lắng suy nghĩ nên không thể tập trung được."

"Cậu có muốn đi học thiền với tớ không? Tớ đăng ký giúp cho."

"Thôi cậu ạ." Tôi nói. "Dạo này tớ bận rộn nhiều việc lắm, có lẽ tớ chưa đủ duyên với món ấy đâu."

"Ừ."

"Mà này, thử tưởng tượng xem. Những người ra khỏi trạng thái mất trí, ý tớ là nhớ ra những kiếp trước của mình, thì họ sẽ sống tiếp thế nào nhỉ, họ có thấy những chuyện yêu đương, chuyện mưu sinh tranh đấu trên đời là quan trọng nữa không?" Tôi đặt vấn đề. "Nếu là cậu, cậu sẽ thế nào?"

"Tớ cũng mất trí như cậu nên không biết." Đăng mỉm cười. "Nhưng tớ nghĩ khi tìm ra căn nguyên của vấn đề thì chắc người ta sẽ được thanh thản lắm. Chúng ta thường chỉ nghĩ đơn giản là mình đang hiện hữu ở đây, hãy tận hưởng cuộc sống này đi, nhưng thật ra chúng ta phức tạp hơn thế nhiều, Đức Phật khác chúng ta ở chỗ ngài đã hiểu được hết về chính mình. Giống như hôm trước nói qua mạng cậu bảo là có cô bạn mới quen, không hiểu sao cứ ở cạnh cô ấy là tim cậu đập rất mạnh ấy, liệu cảm giác ấy có một cội nguồn sâu xa gì không, đấy, hành trình giác ngộ chính là đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi về chính mình như thế."

"Ừm." Tôi uống nốt giọt rượu cuối cùng và nói. "Hay thật, đề tài này càng nói lại càng thấy hay, chỉ tiếc là hết rượu mất rồi."

"Tớ xin phép uống đến đấy thôi." Đăng lắc đầu. "Tớ mà uống nữa là nôn ra ngay đấy."

"Vậy cậu ăn cơm đi." Tôi nói. "Mà tự dưng tớ muốn đi đâu đó chơi quá nhé."

"Giữa đêm hôm và trong tình trạng say mềm thế này á?"

"Không." Tôi xé vỏ hộp cơm ra để làm hai cái đĩa cho hai đứa ăn cơm. "Ý tớ là sáng mai, khi đã tỉnh rượu ấy."

"Được chứ, tại sao không." Đăng nói. "Bây giờ mình ăn cơm rồi đi nghỉ sớm, mai tớ về phòng lấy ít đồ rồi mình về quê tớ chơi hai ngày, nói đến Phật giáo thì phải đi thăm non thiêng Yên Tử ở quê tớ, cậu thấy sao?"

"Trăm năm tích đức tu hành, chưa về Yên Tử chưa thành quả tu." Tôi búng tay kêu chách một cái và nói: "Được đấy. Tớ cũng muốn về đấy lâu rồi!"

Đăng là người bạn du lịch bụi thân thiết nhất của tôi, từ ngày chơi với nhau đến nay chúng tôi đã đi du lịch đến hầu hết các tỉnh thành ở miền Bắc. Hành trang du lịch của chúng tôi rất đơn giản, một ít đồ đạc cá nhân, một chút tiền bạc đủ dùng, và liên hệ được với một người bạn nào đó ở địa phương để có người đón tiếp và chỉ đường đi chơi, chỉ cần có đủ ba điều kiện ấy thôi, là bất kể ngày nào giờ nào, hai thằng chúng tôi cũng sẵn sàng vác ba lô lên và phóng xe máy chở nhau đi chơi xa đến hàng trăm cây số.

Lên đường, chúng tôi lên đường đi khắp mọi miền đất nước chỉ để tìm kiếm chính bản thân mình, để trả lời cho những câu hỏi rất lớn lao như: Tôi là ai? Tôi đang làm gì ở đây? Tôi phải đặt niềm tin vào điều gì bây giờ? Những câu hỏi mà mười năm sau, trong vòng xoáy khắc nghiệt của cơm áo gạo tiền, có thể trở thành những câu hỏi vô ích mất thời gian, nhưng vào những ngày tháng mơ mộng ấy, chúng chính là những câu hỏi quan trọng nhất của tuổi trẻ.

* * *

Thời gian gần đây tôi và Lan dành rất nhiều thời gian để tán gẫu với nhau trên mạng, đã thành một thói quen, cứ tầm năm giờ chiều là tôi sẽ bật Yahoo Messenger lên và ngồi đờ đẫn như một gã khờ để chờ đợi cái khoảnh khắc mà biểu tượng gương mặt Yahoo của Lan sáng bừng lên.

Hôm nay Lan lên mạng muộn hơn ngày thường, vừa bắt đầu câu chuyện cô đã hỏi tôi là có theo dõi tin tức về cơn bão Ketsana vừa quét qua miền Trung không, tôi bảo có nghe loáng thoáng nhưng không để ý lắm.

Lan nói sở dĩ cô hỏi tôi chuyện ấy là vì cô có bạn học quê ở miền Trung, đợt bão vừa rồi nhà họ nằm trong tâm bão, cô bạn ấy khóc thương bố mẹ ở nhà đến hết nước mắt luôn, mấy hôm đầu không liên lạc về quê được cô ấy thao thức cả đêm không thể nào ngủ nổi, đến giờ bão qua rồi thì lại suy sụp không còn tâm trí đi học nữa vì nhà cửa tan nát trong bão hết cả rồi.

Miền Trung thật đáng thương, đã nghèo xơ xác mà năm nào cũng bị bão lũ tàn phá, tôi lựa lời để chia sẻ với nỗi buồn của Lan, cô vốn là người nhạy cảm, nhìn thấy bạn bè khổ sở như thế hẳn là cô cũng rất ưu tư.

Nói một hồi về chuyện bão lũ rồi Lan chợt hỏi tôi đã ăn uống gì chưa, tôi bảo là chưa, cô bèn rủ tôi ra ngoài ăn cùng cho vui, cô nói người đang mệt nên muốn kiếm món gì đó nhẹ nhàng dễ ăn.

"Thế thì mình nên đi ăn bún hoặc phở." Tôi nói. "Mấy món có nước ấy dễ ăn mà lại nhẹ bụng."

"Cậu nói rất đúng ý tớ!" Lan nói. "Vậy bọn mình cùng lên phố Hàng Vôi ăn phở nhé!"

Sau đó Lan bắt xe buýt ra chỗ tôi, tôi mượn xe máy ở quán và cầm theo một chiếc mũ bảo hiểm đi ra bến xe đón cô, rồi tôi chở cô đi hướng về khu phố cổ.

Lan chỉ đường cho tôi đi đến một quán phở khá có tiếng trên đường Lý Quốc Sư, lúc chúng tôi đến nơi thì quán chưa đông khách, chỉ có ba bàn có người ngồi, quán có hai nhân viên phục vụ, họ đều mặc áo phông màu da cam giống màu của tấm biển trước cửa.

Lan gọi cho hai đứa hai bát phở tái bắp, chúng tôi vừa thưởng thức món ăn ngon vừa nói chuyện nhân tình thế thái, cô hỏi tôi cảm thấy thế nào về cuộc sống hiện tại, tôi nói mình ngán tình trạng này đến tận cổ rồi, Lan gật gù ghi nhận câu trả lời của tôi, rồi cô lại hỏi tôi đi chơi nhiều với cô thế này thì có sợ bạn gái ghen không, tôi nói không liên quan gì vì chúng tôi chia tay nhau khoảng một năm nay rồi.

"Nói thật là tớ tò mò lắm nhé." Lan nhìn tôi và cười tủm tỉm. "Cậu có nghĩ tớ vô duyên quá không, nhưng tớ rất thích được nghe những trải nghiệm của mọi người xung quanh."

"Có vấn đề gì đâu, tớ nghĩ thế là ham hiểu biết thôi."

"Vậy... cậu kể cho tớ nghe xíu xíu chuyện bọn cậu được không?" Lan cười tít mắt và chống một tay lên cằm chờ đợi câu chuyện của tôi.

Cô gái này thật đặc biệt, tôi nghĩ bụng, câu hỏi của cô quả thực có hơi tò mò, nhưng cách tiếp cận thì cực kỳ duyên dáng.

"Thật ra... thời gian bọn tớ yêu nhau không dài lắm nên cũng không có nhiều chuyện để kể." Tôi tạm gác đũa xuống và nói. "Cô ấy tên là Ngọc, một cô gái không quá đẹp nhưng cực kỳ có duyên. Tớ quen cô ấy hồi đi làm thêm ở nhà hàng gần chỗ tớ trọ, lúc tớ vào thì đã thấy cô ấy làm ở đấy trước rồi. Thời gian đầu tớ không để ý đến cô ấy lắm, một phần vì bận việc, một phần vì cô ấy không hoàn toàn thuộc tuýp người tớ theo đuổi. Sau này làm với nhau lâu thì cũng biết tên tuổi nhà trọ, cơ bản là cô ấy cũng học trường mình nên bọn tớ có nhiều chuyện để nói, nhưng cũng chỉ xem nhau là bạn thôi, không có tình cảm gì đặc biệt hơn."

"Vậy chắc là... đã có biến cố gì đó?"

"Ừ." Tôi nói tiếp. "Như tớ vừa nói đấy, Ngọc không đẹp, da cô ấy không trắng như cậu, khuôn mặt cũng trái xoan nhưng gò má lại hơi cao và răng hơi vổ, nhưng cô ấy có một thứ duyên trời cho, đi làm ở đâu cũng có nhiều khách bắt chuyện và xin số điện thoại. Cô ấy kể trước đây có lần một thằng cha nước ngoài sang đây làm gặp cô ấy rồi cứ thế đeo bám, hắn già rồi nhưng trơ tráo đến mức độ suốt ngày rủ Ngọc đến sống cùng và hứa sẽ bao hết tiền ăn học cho cô ấy."

"Trời! Vô liêm sỉ đến thế sao?!"

"Xã hội thì loại người gì chả có hả cậu?!" Tôi nói. "Tớ và Ngọc nảy sinh tình cảm cũng từ một lần cô ấy gặp rắc rối với khách như thế. Một hôm có một thằng cha khách hàng say xỉn nhìn rất trọc phú vào quán, hắn đến khá muộn, lúc ấy quán cũng sắp đóng cửa rồi, chủ quán thì đi vắng, chỉ còn bốn đứa nhân viên bọn tớ. Thằng cha ấy điệu bộ rất khệnh khạng, quán cấm hút thuốc mà vào ngồi thở phì phèo như thật. Khi Ngọc ra hỏi hắn cần phục vụ gì không thì hắn bảo cô ấy ngồi xuống tâm sự với hắn, cô ấy định quay đi thì hắn chụp lấy tay và kéo xuống ghế bằng được. Hắn đúng là loại mất dạy, cô ấy càng giẫy thì hắn càng nắm chặt. Lúc ấy tớ đang ở trong, thấy ngứa mắt quá nên đi ra xử lý..."

"Chà, đúng chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nhé..."

"Ban đầu tớ ra nói chuyện lịch sự thôi, nhưng thằng điên ấy không nghe, cái giống say nó gàn thế nào chắc cậu cũng biết, hắn chửi tớ, kiểu miệt thị nghề nghiệp ấy, thế là tớ cũng tức khí lên, tớ bèn bóp vào huyệt hợp cốc trên tay hắn, hắn rú lên vì đau và thả vội tay ra..."

"Cậu biết võ à?"

"À không, hồi cấp ba đi học mót nên biết chút chút thôi."

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó thì... hai bên đều điên tiết, hắn cầm ghế tớ cùng cầm ghế, tí nữa thì hai thằng choảng nhau nếu không có nhân viên trong quán chạy ra can."

"Rồi hắn chịu bỏ về hay còn gây rắc rối gì ở quán nữa?"

"Cực kỳ rắc rối ấy chứ. Khi lão chủ quán về thì tớ mới biết hóa ra thằng cha này là người quen lão ấy, thảo nào hắn tinh tướng ghớm vậy, và kết quả là... anh hùng bị đuổi việc."

"Sao chủ quán vô lý vậy?" Lan nhăn mặt. "Lỗi có phải ở cậu đâu?!"

"Tớ cũng chẳng tiếc." Tôi nhún vai và nói. "Bữa nào nhiều khách thì phải phục vụ hết cả hơi, trong khi lương rẻ như bèo. Mà tính thằng chủ ấy đàn bà lắm, giọng thì the thé, tớ cũng không ưa sẵn. Tức mỗi cái là hắn không trả lương cho tớ tháng đấy, báo hại tớ phải ăn mì gói cầm hơi cả tuần."

"Trơ trẽn quá, ăn quịt sức lao động của người khác mà không biết ngượng!?"

"Có sao đâu. Mất lòng người này nhưng lại được lòng người kia. Sau sự cố ấy tớ và Ngọc bắt đầu yêu nhau đấy."

"Chà. Bọn cậu có một khởi đầu không thể đẹp hơn." Lan nói. "Như phim ảnh ấy."

"Nhưng... cuộc đời không giống phim ảnh cậu ạ. Kết thúc của bọn tớ thì lại nhạt hơn nước ốc ấy. Một ngày đẹp trời cô ấy hẹn tớ ra ngoài nói chuyện, và rồi cô ấy đề nghị chia tay vì cảm thấy hai đứa không hợp nhau."

"Sao lại thế?"

"Tớ cũng chẳng hiểu thế là thế nào nữa, có lẽ sau gần hai năm yêu nhau cô ấy bắt đầu nhận ra có nhiều khác biệt giữa hai người."

"Tớ đoán cậu là một người đàn ông khá tâm lý trong tình yêu, cô ấy nói không hòa hợp được với cậu thì quả thật là hơi lạ đấy."

"Tớ không hiểu nữa, vì thực ra cô ấy không cho tớ cơ hội để hiểu, sau hôm chia tay ấy Ngọc cắt đứt liên lạc với tớ luôn, rồi một thời gian sau thì tớ nghe nói cô ấy về quê, theo một số nguồn tin đáng tin cậy thì sở dĩ cô ấy chia tay tớ là vì trong một lần về quê cô ấy đã quen được một người chững chạc phù hợp hơn."

"Về quê?" Lan nói. "Tớ không hiểu ý cậu... Thế là Ngọc bỏ học giữa chừng à?"

"À. Tớ chưa giải thích với cậu nhỉ. Thật ra là Ngọc lớn tuổi hơn tớ."

"Sao cơ?!" Lan tròn mắt nhìn tôi như thể vừa nghe chuyện lạ Việt Nam vậy.

"Chuyện ấy cũng bình thường mà!" Tôi nói. "Sao cậu có vẻ ngạc nhiên thế, cậu chưa thấy bao giờ à?"

"À... Không..." Cô ấp úng. "Ừ... Ừm... Cũng bình thường nhỉ..."

Sau đó Lan im lặng cúi xuống ăn phở tiếp, có vẻ như chuyện yêu người hơn tuổi của tôi làm cô thấy rất lạ, gương mặt cô nhìn rất trầm tư, điệu bộ ăn cũng không còn ngon lành như mọi ngày nữa.

Sau khi chúng tôi thưởng thức xong món phở tái bắp tuyệt hảo, tôi hỏi Lan có uống nước gì không, cô bảo uống trà nóng được rồi, tôi bèn gọi phục vụ nhờ dọn bàn và mang thêm cho chúng tôi một ấm trà.

Trong lúc chờ trà ngấm Lan khoanh hai tay lên bàn và nhìn tôi chăm chú: "Nói thật sự với cậu là... Ý tớ là về phản ứng ban nãy của tớ, không phải tớ có ý coi thường gì tình cảm của bọn cậu đâu, mà vì trong những người bạn gần gũi với tớ từ trước đến nay chưa có bạn nữ nào yêu người kém tuổi cả..."

"Cậu thấy chuyện chênh lệch tuổi tác khó chấp nhận đến thế à?"

"Thì cậu thử nghĩ xem, đi cạnh nhau nhìn đã như hai chị em rồi."

"Tớ cũng không để ý, vì chưa thấy ai chê bọn tớ đi với nhau giống chị em cả. Hay vì nhìn tớ cũng già trước tuổi và Ngọc thì nhìn cũng khá trẻ."

"Thật á? Ngoại hình Ngọc như thế nào vậy?"

"Ngoại hình à, cao 1m63, nặng 48kg."

"Thế thì quá ổn, tớ được có 1m58 mà cũng nặng bằng Ngọc rồi."

"Ừ, thật ra cũng tùy người, người nặng xương, người nặng thịt, rồi chế độ ăn uống thể dục thể thao nữa, nhìn cậu chắc cũng có tương đối mỡ, Ngọc thì chăm chút sắc đẹp lắm."

Tôi thật thà quá làm cho Lan ngượng, nhưng lời trót nói ra rồi không thể nào rút lại được.

"Thật ra..." Lan lúng túng. "Hồi trước... tớ cũng tập gym, nhưng dạo này bận quá. Tớ thấy người tớ cũng được, tớ cũng chú ý giữ cân lắm ấy."

"À, thật ra thì..." Tôi đành phải lái sang vấn đề nhược điểm: "Nói thế nào nhỉ, da Ngọc thì lại không đẹp như da cậu đâu, suốt ngày bị trứng cá ấy."

"Ừ... ừm... Tớ thì hiếm khi bị trứng cá lắm." Lan ngả người về phía sau và vuốt tóc mái sang bên phải. "Nhưng phải nói thật với cậu là... Tớ biết con tim có những lý lẽ mà lý trí không hiểu được, nhưng làm sao có thể yêu một người ít tuổi hơn được nhỉ? Như tớ là con gái nên tớ biết, từ nhỏ một đứa con gái đã biết vạch ra kế hoạch cho cuộc đời mình, sẽ học hành lấy đầy đủ bằng cấp, rồi sẽ yêu một người đàn ông chững chạc thành đạt, sẽ cho con cái học ở những trường tốt nhất, mọi thứ sẽ hoàn hảo, chỉn chu và đúng kế hoạch, còn yêu một người ít tuổi hơn, thì... có cái gì đó không đúng lắm?!"

Tôi im lặng ngồi gãi đầu sột soạt, chẳng biết phải nói thế nào cho cô hiểu nữa.

Để có thêm thời gian suy nghĩ tôi bèn với lấy ấm trà và chậm rãi rót ra hai chiếc chén.

Khi đưa chén nước cho Lan tôi bắt đầu giải thích: "Tình yêu vốn đâu có ranh giới gì hả cậu. Mặc dù kết thúc không được trọn vẹn nhưng bọn tớ cũng có nhiều kỉ niệm tình yêu rất đẹp... Vì cô ấy tớ đã làm rất nhiều chuyện lãng mạn mà trước đây không bao giờ tớ nghĩ có ngày mình sẽ làm. Cậu biết không, hồi ấy cứ đến mấy dịp lễ là tớ lại đi buôn hoa kiếm tiền mua quà tặng Ngọc, tớ với mấy đứa bạn đại học nhờ mặt tiền nhà thằng bạn để bán hoa, từ tờ mờ sáng bọn tớ đã đi lên làng hoa Mê Linh để mua hoa tận nguồn cho rẻ, đem về cái là nhóm ở nhà sẽ trang trí và bầy bán, lần nào đi bán cũng lãi. Cuối ngày có ít tiền rồi tớ lại chạy qua chợ sinh viên mua vài món quà lưu niệm kẹp với hoa hồng còn tồn để tặng Ngọc..."

Lan khẽ gật đầu và mỉm cười động viên tôi nói tiếp.

"Hay như có lần..." Tôi nói sôi nổi. "Hôm đấy Ngọc đang bị sốt, nhưng vì có hẹn trước với nhóm bạn nên cô ấy vẫn cố đi cùng bọn họ lên Tam Đảo chơi, lúc tớ gọi điện hỏi thăm thì cô ấy bảo đang sốt nặng lắm, thế là tớ sốt ruột quá bèn chạy đi mượn xe máy của bạn rồi phóng thằng một mạch từ Hà Nội lên Tam Đảo tìm cô ấy."

"Trời! Cậu lên đấy bao giờ chưa mà liều thế?"

"Tra trên mạng có hết ấy mà cậu, rồi vừa đi đường vừa hỏi thêm nữa."

"Cậu đi mất bao nhiêu lâu?"

"Tớ không nhớ, chỉ nhớ đường đi khoảng tám mươi cây số, cũng không phải quá xa, có điều địa hình đường núi nên tớ không quen, cậu cũng biết quê tớ vốn là đất đồng bằng mà. Vì thế, từ lúc đi đường dốc Láp lên là tớ cũng bắt đầu thấy hoang mang, thỉnh thoảng đến đoạn sườn dốc rộng nào là lại phải dừng xe lại một chút để lấy lại bình tĩnh, rồi cứ gặp xe cộ nào tiện là tớ lại hỏi đường lần nữa cho chắc chắn. Cũng căng thẳng thần kinh phết chứ không đùa, bảo là đi thăm người yêu ốm mà cuối cùng lên được Tam Đảo thì cũng đến lượt tớ lăn ra ốm luôn."

"Thấy cậu Ngọc phản ứng thế nào?"

"Cô ấy rất vui."

"Lúc chia tay cậu có nhắc lại những chuyện ấy không?"

"Nhiều là đằng khác. Nhưng cô ấy chỉ nói cám ơn tớ vì tất cả, và xin lỗi tớ vì đã đề nghị chia tay, nhưng thật sự qua một thời gian yêu nhau cô ấy thấy hai đứa không hợp nhau."

"Thật đáng tiếc... Khởi đầu đẹp vậy mà!"

"Ừm."

Lan uống thêm một ngụm trà, rồi cô ngồi im lặng và vân vê ly trà đã hết nước bằng hai đầu ngón tay.

Tôi rút điện thoại ra xem tin nhắn, vô tình thấy gần tám giờ rồi tôi bèn hỏi cô: "À, cậu sắp phải về chưa đấy? Để tớ đưa cậu về."

Lan cũng ngửa tay trái lên xem giờ ở chiếc đồng hồ đeo tay, rồi cô nói: "Tớ chưa phải về đâu. Hôm nay tớ xin phép đi chơi muộn một tí rồi. Hay bọn mình kiếm chỗ nào nói chuyện tiếp được không. Ăn xong ngồi đây mãi cũng ngại. Lại toàn mùi thức ăn nữa."

"Cũng được, cậu muốn đi đâu?"

"Tớ muốn ra một chỗ nào đó rộng rãi mát mẻ. Cậu có ý tưởng gì không?"

"Rộng rãi, mát mẻ à..." Tôi nói. "Tớ chỉ biết một vài chỗ, cầu Long Biên, lên hồ Tây hoặc ra khu Mỹ Đình."

"Hay là ra khu Mỹ Đình đi, lâu lắm rồi tớ không quay lại đấy."

Tôi không quen từ chối bạn bè nên dù quãng đường ra đấy khá dài tôi vẫn vui vẻ đồng ý.

Hồi những năm 2009, khu vực quảng trường rộng lớn trước mặt sân vận động Mỹ Đình là chốn hẹn hò tụ tập nổi tiếng của đám thanh niên sinh viên chúng tôi, cứ tầm từ bảy rưỡi tối trở đi là nơi này trở nên rất sôi động nhộn nhịp với hàng trăm thanh niên sinh viên kéo về đây hóng gió, uống trà đá và ăn quà vặt.

Những dịch vụ ăn theo cũng nhờ thế mà phát triển, ngoài trà nước thông thường còn có dịch vụ cho thuê chiếu để ngồi trên những thảm cỏ, lúc chúng tôi đi ngang qua cũng thấy trên bãi cỏ giữa đường có một nhóm rất đông vui đang thuê chiếu ngồi túm tụm quanh một chiếc bánh sinh nhật, một người đang khởi xướng cho cả nhóm hát đồng ca bài Happy birthday, chắc họ là sinh viên kéo ra đây tổ chức sinh nhật cho một người trong nhóm.

Sau một hồi lòng vòng khảo sát, tôi chọn một khu vực đông người nhất và sáng sủa nhất để dừng xe, những vị trí như thế này là phù hợp nhất với mối quan hệ của tôi và Lan - hai người bạn tốt đang đi hóng gió buổi tối.

Chúng tôi gia nhập vào một đám đông đang dựng xe đứng rải rác dưới một ngọn đèn cao áp sáng choang, trong đó có vài cặp đôi nam nữ đang thủ thỉ tâm sự, còn hơn phân nửa là các gia đình vợ chồng trẻ dẫn con nhỏ ra đây chơi, số còn lại là những người bán hàng rong chăm chỉ chạy tới chạy lui chào mời bánh kẹo trái cây. Không gian ở đây vừa đủ tối để đảm bảo riêng tư, vừa đủ sáng để đảm bảo an toàn.

Vừa thấy khách hàng xuất hiện là ngay lập tức có một bé gái bán hàng rong tiến lại gần mời tôi mua hoa hồng tặng Lan, cô bé luôn mồm nịnh bạn gái anh trắng quá, bạn gái anh xinh quá khiến tôi và cô chỉ biết nhìn nhau cười trừ.

"Bọn anh chỉ là bạn bình thường thôi em ạ." Tôi trả lời và mua ủng hộ cho cô bé một gói kẹo cao su, giá được như em nói thì tốt quá em gái ạ, tôi nghĩ bụng.

Sau đó tôi và Lan cùng đứng dựa vào yên xe nhìn theo mấy đứa trẻ con bốn năm tuổi đang nô đùa, chưa bao giờ tôi có cảm giác mình được gần gũi với cô đến thế, khuôn mặt trái xoan không một tỳ vết ấy kề sát đến độ tôi cảm nhận được từng làn hơi thở của cô, khuôn mặt trắng mịn ấy dường như là đang tự tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh thanh khiết nào đó, từ lúc quen nhau đến giờ tôi vẫn biết là Lan đẹp, nhưng không ngờ đến một nơi tranh tối tranh sáng thế này mà vẻ đẹp ấy vẫn tỏa sáng như vậy.

Đứng chơi được vài phút thì Lan chợt quay sang hỏi tôi, với một giọng nói thầm thì như thể đang hoạt động tình báo: "Này... cậu này... cậu cho tớ hỏi thật điều này nhé... Bọn cậu yêu nhau thì... có ngủ với nhau chưa?"

"Ờ, chuyện này..." Tôi ấp úng. "Ừm... câu hỏi này hơi nhạy cảm đấy nhé!"

"Thế à... Thế thôi, nói chuyện khác nhé, tớ vô duyên quá rồi." Lan vừa nói vừa xua tay liên tục, kiểu như là xí xóa nhé.

"Thôi, không sao, bọn tớ có ngủ với nhau, trong tình yêu chuyện ấy cũng bình thường mà." Tôi nói.

"Bình thường á?"

"Cậu không nghĩ việc ấy bình thường à?" Tôi hỏi.

"Chẳng biết nữa..." Lan lúc lắc đầu, phần tóc đuôi gà đung đưa nhìn rất dễ thương. "Về những lĩnh vực khác thì tớ không biết, nhưng về chuyện này thì tớ lại rất đồng ý với mẹ tớ, bà thường dặn tớ khi yêu ai cũng phải giữ gìn. Nói thật lòng với cậu, nếu tớ mà trao thứ đó đi, tớ sẽ cảm thấy không vui, và tớ không thích điều đó, kể cả bạn trai có nằm cạnh cũng thế thôi. Cũng như tối nay ấy, cậu biết tại sao tớ lại rủ cậu lên tận phố Hàng Vôi ăn phở không, vì đấy là quán quen của tớ rồi, con người tớ ấy, một khi đã gắn bó với cái gì rồi thì ngại thay đổi lắm. Có lẽ tớ là mẫu người cổ hủ, chậm chấp nhận những thay đổi, nhưng quan điểm của tớ là mình sẽ chỉ trao lần đầu ấy cho ai là chồng tớ thôi..."

"Một số bạn của tớ thì..." Cô nhún vai nói tiếp. "Nhiều đứa khá thoáng trong chuyện ấy và đã ăn cơm trước kẻng, tớ vẫn ngồi lắng nghe các bạn ấy tâm sự về chủ đề ấy. Tớ không phán xét thế là tốt hay xấu, bởi vì sống như thế nào là quyền của mỗi con người mà."

"Ừm." Tôi nói và chợt nghĩ đến chuyện của Dũng và Huyền, tôi đã kể với Lan rất nhiều về những người xung quanh mình, nhưng riêng về Dũng thì tôi không muốn đả động đến, việc ấy chẳng đem lại lợi ích gì cho Lan, ngoài việc cô sẽ kết luận rằng đàn ông là giống loài tham lam ích kỷ nhất quả đất.

"Mà ban nãy đi đường cậu huýt sáo bài gì vậy?" Lan hỏi. "Tớ nghe giai điệu bài ấy quen lắm mà không thể nhớ ra nổi."

"Đấy là bài Biển nhớ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn." Tôi trả lời. "Sau khi chia tay tớ nghiện bài đấy trong một thời gian dài, mấy hôm nay nhắc về chuyện ấy nhiều làm tớ thấy rất tâm trạng."

"Cậu có vẻ rất thích âm nhạc? Tớ thấy lúc nào cậu cũng huýt sáo được."

"Ừ, no music no life. Cũng giống một câu nói của người nhạc sĩ tài hoa ấy, đó là mọi buồn vui trên đời này rồi cũng sẽ qua đi, chỉ còn lại là những bản tình ca. Ông ấy cũng nói rằng cái đẹp của cuộc tình là mặc dù nó đổ vỡ, nó không thành, nhưng người ta vẫn thấy nó thật đẹp."

"Đẹp được vậy ư?" Lan nói, giọng đầy hoài nghi.

"Đẹp chứ." Tôi nói. "Cậu còn nhớ trận mưa năm kia không?"

"Tớ nhớ chứ. Đó là trận mưa lịch sử mà, đợt ấy người ta bảo rằng tất cả những từ ngữ dùng để mô tả các cơn mưa lớn, dữ dội nhất đều được đem ra sử dụng." Lan nói. "Cậu biết không, nhà anh họ tớ ở chung cư cao cấp gần đây này, trong hầm xe của chung cư có cả trăm cái xe máy với ô tô đều bị ngập nước hết, mà khổ nỗi toàn xe xịn ấy, toàn cỡ Lexus với Avalon ấy."

"Chỗ nhà cậu có sao không?"

"Không, chỗ nhà tớ đất cao mà. Tớ cũng ở trong nhà suốt mấy hôm ấy nên không vấn đề gì. Lúc nào có điện cả nhà tớ cũng đều tranh thủ xem thông tin ngay, tớ vẫn nhớ có lúc đài báo nói tình hình căng lắm rồi, có khi sắp vỡ đê đến nơi rồi ấy."

"Ừ. Tin ấy tớ cũng có nghe."

"Mà buồn cười nhất là chuyện... bình thường tớ đau đầu với cái loa phường kinh khủng ấy." Lan cười khúc khích. "Thế mà hôm cuối, lúc có điện, có tiếng loa một cái tự dưng tớ lại thấy yêu nó thế không biết."

Cười xong Lan sực nhớ ra là tôi đang định kể chuyện của mình. "Ôi. Chết rồi." Cô quay sang nhìn tôi cười ái ngại. "Tớ quên mất là cậu đang nói dở. Trận mưa ấy gắn với kỷ niệm gì của cậu à?"

"Không sao đâu." Tôi nói. "Tớ chỉ định kể chuyện đợt mưa ấy tớ đã đội mưa đến tìm Ngọc thế nào thôi. Đúng hôm bắt đầu trận mưa ấy thì cô ấy đi làm thêm về, người đang mệt lại dính mưa nên bị cảm, không hiểu sao cô ấy rất dễ dị ứng với nước mưa, cứ đi mưa về một cái là lăn ra ốm được ngay. Tớ vừa biết tin một cái là vội đi nấu cháo mang đến cho cô ấy, nghĩ hôm ấy cũng khổ, trời thì mưa gió, trong bếp còn ít trứng với hành, rồi phải vào trong khu chùa Láng xin thêm ít húng, nấu xong bát cháo đến lúc mang cho cô ấy cũng vất vả, lội nước bì bõm mới vào được khu phố cô ấy ở trọ."

"Chà. Hành động đội mưa mang cháo của cậu quả thật rất lãng mạn. Đấy là chưa kể cậu còn nấu cháo với húng Láng nữa..."

"Húng Láng thì sao? Tớ chưa hiểu ý cậu?"

"Cậu không biết đấy là đặc sản Hà Nội à?"

"Hả?? Đặc sản gì? Tớ có biết gì đâu, lúc ấy tớ cuống quít lên, thằng khách quen nói là nhà nó có húng để nấu cháo, thế là tớ đi theo nó về nhà lấy chứ có biết gì đâu."

"Cậu không biết câu: Dưa La, húng Láng, ngổ Đầm, cá rô đầm Sét, sâm cầm hồ Tây à? Húng ở khu ấy nổi tiếng lắm đấy. Hồi bé mẹ tớ cũng dẫn tớ qua đấy chơi một lần, tớ vẫn còn nhớ khi nắm lấy ngọn húng rồi mở tay ra là trên tay vẫn phảng phất mùi thơm dịu mát cực kỳ đặc trưng của cây húng."

"Ồ, chuyện ấy giờ tớ mới biết đấy."

"Vậy, Ngọc phản ứng thế nào với... bát cháo của cậu?"

"Cô ấy cũng vui, tớ nghĩ ai được quan tâm mà chẳng vui." Tôi nói. "Không biết trong lòng Ngọc nghĩ thế nào, nhưng tớ thì vẫn luôn ghi nhớ tất cả những chuyện ấy."

"Này. Liệu có phải lúc ấy Ngọc bắt đầu ân hận vì yêu một người còn trẻ hơn mình không? Tớ cứ có cảm giác hình như bọn cậu yêu nhau hơi vội..."

"Tình yêu là câu chuyện của trái tim mà, chẳng lẽ cứ phải cân đo tuổi tác, gia cảnh, tương lai có hứa hẹn hay không thì mới yêu hay sao?"

"Vẫn biết như vậy, nhưng tớ tin rằng tình yêu cũng cần cả lý trí nữa, như chuyện kinh tế chẳng hạn nhé, người ta hay nói tiền bạc tầm thường, nhưng tớ lại cho rằng hạnh phúc là sự bao hàm của nhiều yếu tố mà trong đó có cả vật chất, nếu không có tiền thì chắc chắn không có hạnh phúc. Như trên mạng người ta hay chê bai những cô gái trẻ có lối sống thực dụng, tớ không đồng ý với cách sống của họ, nhưng tớ thông cảm phần nào với họ, vì đôi khi không hẳn là phụ nữ bọn tớ cần tiền mà vì điều đó làm bọn tớ thấy chắc chắn cho tuơng lai của gia đình. Mà hơn nữa, khả năng làm kinh tế cũng ít nhiều cho thấy được năng lực của người đàn ông nữa."

"Tớ hiểu ý cậu."

"Tớ nói vậy cậu có đánh giá tớ là người theo chủ nghĩa vật chất không?"

"Không, tớ hiểu ý cậu mà. Thật ra, con trai bọn tớ lấy vợ cũng mong muốn đó là một cô gái khỏe mạnh, có học thức, con nhà tử tế, vậy thì một cô gái muốn lấy một người chồng chín chắn trong cuộc sống, vững vàng về kinh tế cũng là chuyện hợp lý thôi mà."

"Ừm." Lan nói. "Không biết cậu có thật sự nghĩ về tớ như thế không, nhưng quan điểm sống của tớ là như vậy."

Chúng tôi nói được thêm vài câu chuyện nữa thì bài nhạc chuông quen thuộc vang lên, Lan lấy điện thoại từ túi xách ra xem, lại là gia đình cô gọi, cô lịch sự cười mỉm xin phép tôi, sau đó tách ra khỏi đám đông mấy mét để nói chuyện được thuận tiện hơn.

Khi còn lại một mình tôi mới có thời gian để ý đám đông xung quanh, những người lớn đều đang nhìn theo mấy đứa trẻ con đang thích thú nô đùa với chong chóng điện ở trung tâm đám đông, chúng trở thành những nhân vật chính nhờ sự vui tươi hồn nhiên hơn tất cả bọn tôi, tôi nghĩ việc quan sát bọn trẻ đem lại cho những người lớn ở đây ít nhiều cảm giác vừa thèm muốn vừa ghen tị.

Bất chợt người tôi sởn hết ra gà lên vì lạnh, theo phản xạ tôi mò trong túi quần lấy điếu thuốc và châm lửa hút mấy hơi cho đỡ lạnh. Nghĩ đến Lan tôi bèn xoay người lại tìm cô, nhìn thấy điệu bộ hơi co ro của cô khi nghe điện thoại tôi trách mình sơ ý quá, sương xuống đã lâu rồi mà còn dẫn cô ra đây đứng chơi cả tiếng đồng hồ.

Khi tôi hút gần hết điếu thuốc thì Lan quay lại, thấy cô bắt đầu khục khặc ho tôi sốt sắng hỏi: "Tớ chở cậu về nhé! Tớ vô ý quá, dẫn cậu ra đây phơi sương từ nãy đến giờ."

"Không. Tớ mới là người phải xin lỗi chứ, chính tớ dẫn cậu ra đây mà." Lan nói. "Nhưng đúng là hơi lạnh rồi đấy, cậu chở tớ qua nhà bác tớ với nhé."

"Hôm nay cậu không về nhà à?"

"Tớ xin phép gia đình rồi, nhà bác tớ có việc đi vắng hết, chỉ có chị họ ở nhà nên bác nhờ tớ qua ngủ cùng trông nhà, gọi là chị nhưng thật ra nhỏ tuổi hơn tớ."

"Ok. Để tớ chở cậu đi."

Mấy tiếng sau khi chúng tôi chia tay, đến tầm mười một giờ đêm, khi tôi vừa ngồi trông quán vừa ngáp ngắn ngáp dài vì mệt mỏi thì nhận được tin nhắn điện thoại của Lan, cô nói đại ý như sau: "Này, bây giờ tớ mới hỏi tội cậu, sao ban nãy cậu dám chê body của tớ xấu hơn người yêu cũ của cậu?! Cậu còn nói người tớ mỡ màng nữa?!"

"Ôi!" Tôi nhăn nhó trả lời: "Tớ không có ý chê gì cậu cả, chỉ thấy sao thì nói vậy thôi. Có lẽ tớ đã thiếu tế nhị."

"Ghét cậu thế nhỉ!" Cô phản hồi rất nhanh, như thể nãy giờ chỉ chầu chực chờ tôi mở miệng ra là phán tội.

Đến nửa tiếng sau, khi tôi đang lùa đám khách chơi qua đêm lên tầng hai để đóng cửa quán thì Lan lại nhắn tiếp cho tôi, lần này là một tin rất dài: "Cậu có biết con gái rất cảm tính không hả? Công bằng không có trong từ điển của con gái đâu. Tính con gái ấy, họ không ghi nhận con trai qua chín mươi chín việc làm hợp lý đâu, mà họ kết tội con trai ở việc làm không hợp lý cuối cùng đấy. Dù cậu đã đưa tớ đi chơi cả tối nay, nhưng cậu chê tớ như vậy thì tớ vẫn kết luận là tối nay cậu đã không tốt với tớ một tí nào cả!"

Tôi bật cười với cái biểu tượng mặt hờn dỗi của cô trong tin nhắn. Trời đất quỷ thần ơi, trên đời này lại có thứ lý lẽ như vậy sao, nghe rất là áp đặt, rất là vô lý, nhưng đồng thời, cũng có điều gì đó rất là... đáng yêu!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hànội