Chương XIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Có chuyện gì vậy?” Min Yoongi hỏi.

“Park tiểu thư bây giờ đang ở bên trong máy nâng cần trục, giữa đường mất điện nên giờ vẫn đang kẹt ở đó.” Đốc công Lim giải thích.

Mắt Min Yoongi sẫm lại, anh ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy nâng đang lơ lửng trên cao, đưa tay chỉ ra đó:

“Cô ấy ở bên trên? Anh chắc chắn là Park HaYoon chứ?”

Anh nghiến răng dằn từng chữ một.

“Đúng vậy, là cô ấy.”

Min Yoongi cảm thấy tim mình bỗng chốc đập liên hồi, nghĩ đến việc giờ phút này cô đang bị treo lơ lửng giữa không trung tâm trạng anh chợt cảm thấy lo lắng hụt hẫng.

“Vậy mấy người các anh còn đứng đây làm gì hả? Không phải nói là thiếu dầu mazut hay sao? Đi mua mau lên! Cho dù có phải lật tung cả cái thành phố này lên thì cũng phải mua bằng được dầu mazut về đây cho tôi, rõ chưa!”

Đốc công không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy, nhìn anh có vẻ rất lo lắng cho kĩ sư Park, đốc công Lim lặng người một lát rồi sau đó vội vàng hối thúc người đi mua.

Min Yoongi không nói gì, giành lấy chiếc máy bộ đàm từ tay đốc công run rẩy gọi.

“Ha Yoonie!”

............................

Cô đứng lơ lửng trên không, cả người đi đang đi trên mây, bấp bênh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất vậy.

Mặt cô sớm đã trắng bệch ra. Đừng nói đến việc cử động, đến thở cô cũng không dám thở mạnh.

Cảm giác như chỉ cần thở mạnh một cái là có thể không cẩn thận rơi xuống vậy.

Đúng vào lúc đang hoảng sợ nhất, đột nhiên nghe thấy tiếng,

“HaYoonie”,

Những giọt nước mắt kìm nén bao lâu trong khóe mắt bỗng ứa ra.

“Yoongi, là anh sao?”

Giọng cô bỗng chốc nghẹn lại.

“Là anh, anh đang ở dưới này. Nhưng em đừng nhìn xuống!”

Cô sợ hãi thấy rõ nhưng Min Yoongi lúc này đang đứng dưới đất mà tâm trạng không khá hơn cô là mấy. Anh còn lo lắng và sợ hãi hơn cả cô.

“Ừm, em không nhìn.. em không nhìn. Nhưng em... mắc bệnh ....sợ độ cao. Yoongi... Em sợ...”

Trong phút chốc, giọng cô run bắn lên nức nở, là cô khóc thật rồi.

Min Yoongi lúc này không còn giữ được bình tĩnh và lịch lãm thường ngày nữa, trong lòng anh thật muốn chửi thề.

Đáng chết! Rốt cuộc là đứa nào dám để cho cô ấy lên đó vậy?!

“Ngoan, đừng sợ. Anh ở đây, có anh ở đây rồi...”

Anh cầm chặt lấy bộ đàm, mắt dán vào chiếc máy nâng bên trên không rời.

“Cẩn thận một chút, em ngồi xuống, ngồi xuống sẽ đỡ sợ hơn.”

“Vâng, ...em nghe anh...”

Cô sụt sùi nói, trước mặt anh, cô vẫn luôn mềm yếu lạ thường, không kiềm được nước mắt.

Cô nắm lấy lan can bằng sắt, rất cẩn thận, từ từ từng chút một, ngồi xuống.

Chiếc máy nâng chòng chành một lát khiến cô hoảng hồn sợ hãi thét,

“Á” lên một tiếng.

Tiếng kêu đó khiến Min Yoongi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Lại không dám hỏi nhiều, chỉ sợ làm cô thêm hoảng loạn.

Anh quay đầu lại, lạnh lùng nói với trợ lý Kim:

“Cho cậu 10 phút, không, 5 phút thôi! Bằng mọi cách mang bằng được dầu mazut về đây cho tôi! Nếu để xảy ra bất cứ hậu quả nào thì đừng trách!”

Giọng anh lạnh toát mang đầy sát khí như người dưới âm ty vọng đến khiến người ta khiếp sợ.

Đám người bên kia, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh. Trong lòng không ngừng đoán già đoán non, Min tổng và kĩ sư Park rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Điều này không hề đơn giản! HaYoon không hề gọi anh ta là “Min tổng” mà là gọi thẳng tên.

Sự yếu đuối nương tựa của cô đối với Min tổng, sự lo lắng cuống cuồng mà anh giành cho cô, tất cả đều rõ như ban ngày.

Trợ lý Kim lúc này cũng chẳng còn tâm trạng nào suy nghĩ gì nữa, lập tức vừa gọi điện thoại vừa lao đi lo mua dầu.

“Anh còn ở đấy không?”

Đợi hồi lâu không thấy tiếng nói từ bên kia, trong lòng cô chợt có cảm giác vô cùng tuyệt vọng. Từng phút trôi qua đằng đẵng như cả thập kỷ.

Cô không kìm được mà khóc nấc lên.

“Yoongie, em không nghe thấy tiếng của anh.”

Cô lật đật thò đầu ra, khe khẽ nhìn xuống dưới.

Chỉ mới nhìn một cái mà cảm giác cả người mềm nhũn ra, nước mắt giàn giụa, cô vội rụt vào dựa người vào trong chiếc máy nâng, thảm thương như một đứa bé cô độc không nơi nương tựa.

Min Yoongi cố gắng để giọng mình dịu dàng hơn một chút nhưng trong lòng anh sớm đã bốc hỏa lên rồi.

Anh hận bản thân mình trong tình cảnh như thế này lại không thể làm được gì cho cô dù chỉ là một bờ vai nương tựa!

Lúc này đây nếu anh có thể cùng ở ở bên trong chiếc máy nâng trên đó thì trong lòng anh cũng không đến mức giày vò như thế này!

Nhưng trừ việc dùng lời nói an ủi cô ra thì anh chỉ còn biết đứng đây, không đi đâu được, cũng chẳng làm được bất cứ điều gì.

“Yoongie, em khó chịu quá.”

Cô co người lại thành một nhúm.

“Cảm thấy ruột gan rất khó chịu...”

“Anh biết, anh biết. Em ngoan ngoãn ở đó nhé, anh đang xử lý rồi.”

Min Yoongi cảm thấy không bình tĩnh nổi nữa, quay đầu lại lớn giọng nói với đốc công Lim:

“Hỏi xem tình hình thế nào, bọn họ đến đâu rồi.”

Đốc công Lim toát mồ hôi lạnh. Bọn họ mới chỉ đi được có vài phút mà thôi.

Nhưng những lời này làm sao anh ta dám nói ra chứ. Chỉ đành dút điện thoại ra:

“Tôi gọi điện ngay.”

“Anh chẳng biết gì cả, anh chẳng biết gì hết...”

Giọng cô truyền đến, tiếng gió trên cao thổi phần phật khiến giọng cô như loãng ra.

“Nếu anh không biết thì em mau nói cho anh biết đi!”

Anh lập tức tiếp lời. Ngẩng đầu nhìn lên không trung, nheo mắt:

“Em có lạnh không? Trên cao gió thổi mạnh.”

“Không lạnh.”

Cô đã bị nỗi sợ hãi độ cao lấp đầy tim rồi, làm gì còn lòng dạ nào để ý đến nhiệt độ nữa.

Cô mím đôi môi khô khốc trắng nhợt của mình, nước mắt lưng tròng nhìn ra tòa nhà phía xa xa, đột nhiên mở miệng:

“Thực ra là em nói dối anh...”

“Ừ?”

Câu nói không đầu không cuối này làm anh đơ ra.

“Em và JungWon, thực ra, không như những gì anh nghĩ đâu...”

Tim Min Yoongi như rung lên, anh lập tức vồ vập hỏi:

“Không như những gì anh nghĩ là như thế nào?”

Cho dù bên cạnh đứng đầy nhân viên, anh cũng không bận tâm.
Chỉ muốn cô lập tức nói tiếp.

“Em và anh ta không hề... như những gì anh nghĩ... không hề...”

* làm chuyện đó*

Ba chữ quan trọng nhất còn chưa kịp thốt ra thì đã lập tức dừng bặt.

“Không hề làm sao?”

Min Yoongi lại hỏi lại nhưng bên kia hoàn toàn im lặng.

“HaYoonie? Park HaYoonie!”

Anh gọi giật lại vài tiếng đều không thấy tiếng trả lời lại.

Mắt anh như tối sầm lại khiến tất cả mọi người xung quanh sợ đến nín thở.

Đốc công Lim lập tức khúm núm bước lên nói:

“Min tổng, có lẽ chiếc máy bộ đàm mà HaYoon cầm đã hết pin rồi.”

Min Yoongi anh gần như phát điên lên.

Hai hàng lông mày anh nhíu sát lại, ném chiếc máy bộ đàm cho đốc công Lim, nghiến răng hỏi:

“Bọn họ rốt cuộc đang ở đâu rồi? Phải đợi bao lâu nữa?”

Thực ra anh rất để tâm đến câu nói cuối cùng cô còn chưa nói hết đó nhưng giờ này thực sự anh không còn tâm trí nào nghĩ nhiều như vậy nữa.

Trong đầu anh toàn là lo lắng bất an về cô.

Anh không dám tưởng tượng, không nghe thấy giọng anh trong bộ đàm nữa cô ngồi một mình trên đó sẽ sợ hãi đến mức nào.

Thật muốn phát điên!

“Đến rồi, đến rồi! Min tổng, bọn họ đến rồi!”

Đốc công đột nhiên kích động hô lên.

Min Yoongi quay lại nhìn thấy Trợ lý Kim cùng với người đi dầu vừa nãy bước đến. Kim RaeWon kêu lên:

“Tạ ơn trời đất! May mà ông chủ trạm xăng gần đây còn tích trữ một ít dầu.”

Anh ta đã phải trả giá gấp 10 lần mới đem được dầu về đây.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi phát điện đi!”

Min Yoongi ra lệnh, Kim Raewon tất nhiên không dám chậm trễ một giây, vội vàng đưa người kia đi.

Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆‍♀️

#_quytcuameo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro