Chương XXVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jieun đứng ngoài cửa, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ.

Park HaYoon và nhà họ Min rốt cuộc là có vấn đề gì mà đến mức Lão Phu Nhân phải dùng mọi cách để li gián cô ta.

Nếu như….

Để cho cô ta và Min phu nhân chạm mặt, hậu quả sẽ như thế nào? E là, Lão Phu Nhân đối với Park HaYoon chỉ càng thêm phần mâu thuẫn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim JiEun bỗng trở nên sắc nhọn. Trong lòng cô ta đang có âm ưu tính toán gì đó.

Cô vừa gõ cửa, khuôn mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào vô hại:

“Bà ơi, bà xong việc chưa ạ?”

……..

HaYoon nấu xong bữa trưa, kêu cậu gọi mẹ, bà không ăn miếng nào.

Xem ra, việc chạm mặt Min phu nhân hôm nay, khiến bà nhận phải sự đả kích quá lớn.

Rõ ràng là trong lòng có vô vàn những câu hỏi thắc mắc nhưng cô cũng không dám hỏi câu nào.

Buổi chiều, không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ, cô thu dọn đồ rồi vội vàng đến khách sạn.

Vừa đến phòng làm việc, tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Như đám người bình thường thích cười trên nỗi đau của cô, hôm nay cũng tỏ vẻ tiếc nuối thương cảm.

Trên mặt MinJi thì hiện rõ sự sầu não.

“Sao thế?”.

Cô trong lòng đầy thắc mắc bước vào phòng.

MinJi hướng ánh mắt về phía một người đồng nghiệp:

“Sau này sự án của chúng ta sẽ do cô ấy phụ trách.”

HaYoon đầy kinh ngạc. Vậy còn cô thì sao?

“Hôm nay sếp đến đây thông báo là sẽ điều cậu sang một dự án khác. Nói nghe có vẻ hay lắm, nghe đâu đó là một dự án quan trọng hơn, cần một người có năng lực như cậu phụ trách. Thế nhưng, giao dự án cậu đã hoàn thành một nửa cho người khác, thế có nghĩa bao nhiêu công lao của cậu đều biến thành của cô ta còn gì, chuyện này là sao chứ? Vô duyên vô cơ để cho người khác hưởng lộc như vậy, thật khiến người ta tức chết mà”.

Cô thầm nghĩ sự việc này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Cô là do Min Yoongi chỉ định đến, nếu không có sự bàn bạc trao đổi gì với IP, với tính cách cẩn trọng của trưởng phòng, sẽ không thể nào đưa ra một quyết định điều động như vậy được.

Thế nhưng, Min Yoongi không phải là loại người đem con bỏ chợ.

Người duy nhất cô có thể nghĩ đến lúc này là Lão Phu Nhân.

“HaYoon à, bây giờ làm thế nào?”. MinJi thở dài.

“Theo tớ đoán, chắc là trưởng phòng cũng nhận được thông báo từ IP nên mới vậy.”

“Cũng phải”.

Cô cũng thở dài, cố gắng gượng cười tỏ vẻ thoải mái:

“Thôi không sao, chỉ cần tiền lương của tớ không thiếu thì tớ cũng chẳng có lí do gì mà oán thán cả.”

“Cậu định đi như thế sao? Sao không đi gặp Chủ tịch xem thế nào?”

“Nói gì nữa”.

Cô không muốn làm khó Yoongi, hơn nữa dù sao cô cũng chỉ là phận con cháu, không được phép đường đột kiếm chuyện với Lão Phu Nhân. Vả lại, dự án này là của IP, dùng ai hay không dùng ai, đều không đến lượt người ngoài lên tiếng.

Sau đó….

Cô bàn giao hết những việc còn lại cho đồng nghiệp. Đợi đến khi hết giờ làm, cô ôm đống tài liệu cùng Minji rời khỏi IP.

Vừa đến cửa cô nhìn thấy trợ lý Kim đang từ đằng xa, đang đứng bên cạnh chiếc xe.

Cô bước ra, ánh mắt của anh hướng về phía cô một hồi lâu không rời.

Cô liếc qua cũng có thể nhận ra là trợ lý Kim đang đợi cô.

“Min Ji, tớ qua xem thế nào, cậu về trước đi”.

“Ừ, chút nữa tớ cũng có hẹn”.

MinJi vẫy tay chào cô, không quên nói thêm một câu:

“Vui lên một chút, đừng suy nghĩ nhiều nhé”.

“Tớ biết rồi”. Cô cười.

Tuy lời nói ra như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng chất chứa những tâm sự, những nỗi niềm….

“Park tiểu thư”.

Kim RaeWon tiến một bước, đưa tay đỡ lấy đống tài liệu cô đang ôm trên tay.

“Lên xe đi, Min tổng muốn dùng bữa tối cùng với cô”.

Cô nghĩ đến mẹ và em trai đang ở nhà, định nói từ chối.

Nhưng, ngay lập tức Trợ lý Kim nhận ra suy nghĩ của cô liền nói:

“Mai là sinh nhật của Min Tổng, nhưng ngày mai anh ấy rất bận, nên rất mong hôm nay được cùng Park tiểu thư đón sinh nhật”.

“Sinh nhật anh ấy?”. HaYoon lúc này mới nhớ ra.

Trước đây từng xem qua chứng minh thư của anh, cô đã ghi nhớ ngày sinh của anh trong tim. Nhưng những ngày gần đây cô như u u mê mê nên lại quên mất.

Bây giờ thì tốt rồi, chẳng kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.

“Lên xe thôi”. Kim RaeWon lại giục cô.

“Tôi gọi điện đã”.

Cô quay đi gọi điện cho em trai, hỏi han tình hình rồi dặn dò em trai gọi đồ ăn, sau đó mới cùng trợ lý Kim lên xe.

……

Kim JiEunđi dạo phố cùng Lão Phu Nhân suốt buổi chiều, chọn đồ nội thất cho căn hộ mới rồi lại chọn quà sinh nhật cho Min Yoongi.

Cô đưa Lão Phu Nhân về khách sạn rồi lái xe rời đi. Từ đằng xa, cô đã nhìn thấy Park HaYoon lên xe của Trợ lý Kim, cô hơi chau mày.

Cô ta hẹn hò với Min Yoongi sao?

Nhớ lại những lời Lão Phu Nhân nói với thư kí trong phòng làm việc, cô liền bám chặt lấy vô lăng, mím môi.

Cô không lái xe về mà lẳng lặng đi theo họ.

…..

Trợ lý Kim lái xe đến thẳng chỗ anh.

“Min Tổng vẫn đang tiếp khách nên chắc về muộn một chút, anh ấy nói cô cứ đợi ở đây.” Trợ lý Kim đưa chìa khóa cho cô.

“Tôi biết rồi”. Cô gật đầu, ôm đống tài liệu rồi đi vào.

Vừa bước vào, cô ngước nhìn bốn cung quanh. Đã lâu lắm rồi, nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi. Thế nhưng, có thể nhận ra anh cũng rất ít đến nơi này.

Đặt đống đồ trên tay xuống, cô ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

Đã hơn 6h.

Ngày mai là sinh nhật anh, cô chẳng chuẩn bị gì, dường như có nói thế nào cũng chẳng bao biện được.

Vừa nghĩ đến đây, cô liền mau chóng xuống bếp. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong bếp trống huơ trống hoắc chẳng có thứ gì.

Nghĩ một lúc, cô vơ vội lấy chìa khóa rồi ra ngoài. Vẫn là con đường quen thuộc cô đến siêu thị gần nhất.

……

Kim JiEun sau khi rời chỗ cô, mua một chiếc bánh gato rồi đến thẳng nơi ở mới nhà họ Min.

Lúc này, chỉ có Min phu nhân ở nhà một mình, bà vừa ăn cơm tối, dắt theo một chú chó nhỏ dạo bộ trong vườn.

“Bác gái”. Cô ta vẫy tay và cười.

“JiEun?”. Nhìn thấy cô, bà Lee BonHwa nở nụ cười:

“Không phải cháu đưa bà đi chọn đồ sao? Cháu đã ăn tối chưa?”

“Cháu chưa ạ. Cháu định đến thăm bác, tiện mang đến cái này ạ”. Kim Jieun liếc nhìn chiếc bánh gato.

“Qua 12h là đến sinh nhật của Yoongi rồi, bác gái, hay là chúng ta đến đấy cho anh ấy bất ngờ được không ạ?”

“Đi luôn tối nay sao?”. Bà dắt theo chú chó nhỏ bước tới:

“Bác nghĩ để ngày mai chúc mừng nó cũng được, bác vừa mua chiếc lò nướng đế muốn tự tay làm bánh cho nó”.

“Bác ơi bác là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh ấy có được không ạ?”. Cô ta cười nói.

Bà Min vốn rất cưng chiều con trai mình, nghĩ đến ba chữ “người đầu tiên”, bà không lăn tăn gì thêm liền gật đầu.

Đã ở bệnh viện mấy năm rồi, mỗi lần đến ngày sinh nhật đều là Yoongi đến tìm bà, bà không thể cùng con trai đón ngày sinh nhật cho đúng nghĩa.

“Vậy bác phải đi nướng một chiếc bánh đã”.

Kim Jieun rạng rỡ: “Để cháu giúp bác”.

“À đúng rồi, bác vừa nhớ ra, lúc nãy gọi điện cho nó, nó nói hôm hay không về”. Bà như nhớ ra điều gì đó nên hơi dừng bước chân.

Jieun cười nói:

“Bác yên tâm, cháu biết anh ấy ở đâu ạ, đến lúc đó hai bác cháu mình đến không báo trước, cho anh ấy bất ngờ. Nhìn thấy chiếc bánh bác tự tay làm thế này, lại chúc mừng sinh nhật đúng lúc như vậy, chắc anh ấy vui lắm”.

Bà tưởng tượng ra khung cảnh đó, không giấu được nụ cười:

“Vậy không nói nhiều nữa, bác cháu ta bắt tay vào làm thôi”.

Khu phức hợp Hannam The Hill.

HaYoon mua rất nhiều thực phẩm.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô không chần chừ, mặc ngay chiếc tạp dề rồi vào bếp.

Đầu tiên là đập trứng, rồi lại cho một chút bơ vào trộn bột, nhanh chóng làm chiếc đế bánh rồi đặt vào trong lò nướng.

Rồi lại không ngừng thái thái chặt chặt, cô bận rộn đến mức quay cuồng.

Cô chuyên tâm tới mức, Min Yoongi bước vào từ lúc nào cô cũng hoàn toàn không hề hay biết.

…..

Min Yoongi vừa bước vào liền nghe thấy những âm thanh vọng lại từ trong bếp. Rồi ngay lập tức hít hà hương thơm của đồ ăn, mùi thơm lừng của chiếc bánh quyện vào mùi cơm phảng phất trong không khí, khiến cho người ra chỉ ngửi thôi cũng thấy muốn ăn ngay lập tức.

Ngước nhìn thấy hình ảnh cô ập ngay vào mắt.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, những bước chân bước tới bước lui nhanh thoăn thoắt trong bếp, hệt như con bướm nhỏ xinh đẹp đang chao liệng bay lượn.

Mái tóc mềm mượt được cô buộc gọn gàng đằng sau, có vài sợi hơi xòa xuống, ôm lấy khuôn mặt cô.

Rõ ràng cô đang rất vội, cô vừa đảo rau, vừa liên tục mở lò nướng xem chiếc bánh trong đó thế nào.

Đôi chân không ngừng tiến tới tiến lui, tà váy vì thế cũng tung bay theo, như con bướm nhỏ xinh đang bay lượn, bay cả vào trái tim anh, đậu lại ở khoảng trời riêng nơi trái tim đó.

Lúc này, chiếc bánh cũng được nướng gần xong, cô lấy chiếc bánh trong lò nướng ra, mãn nguyện nhìn màu vàng ruộm của chiếc bánh.

Cô cười rồi đập đập tay, phết từng lớp kem lên chiếc bánh, rồi lại xếp những trái cây đầy màu sắc lên đó.

Đến khi hoàn thành thì cả mười đầu ngón tay đều dính đầy kem.

Cô mãn nguyện ngắm nhìn kiệt tác của mình, mút những lớp kem còn dính trên đầu ngón tay.

Xem ra hương vị cũng không đến nỗi nào, nụ cười trên khuôn mặt cô rạng rỡ, mang theo cả những dịu dàng không khỏi khiến người ta động lòng.

Min Yoongi chỉ thấy tim mình đang xao động ghê gớm.

Người con gái trong bếp kia, đẹp một cách lạ thường….

Đặc biệt là…

Từng động tác cuối cùng của cô khiến trái tim anh không ngừng thổn thức.

Cô gái ngốc nghếch này…

Chắc là không biết bộ dạng của mình trong mắt đàn ông quyến rũ đến mức nào.

Cảm xúc trong lòng anh bỗng hừng hực trỗi dậy, anh nhìn cô thật lâu rồi nhẹ nhàng tiến lại gần ôm cô từ phía sau.

Ôm trọn cô trong vòng tay, anh nhắm mắt, mê mẩn hít hà hương thơm nơi cổ cô.

Hii Quýt trở lại rồi đây. Đọc đến đây chắc cả nhà nghe thoang thoảng sắp có mùi drama rùi phải hum :))

Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆‍♀️

#_quytcuameo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro