Chương XXXII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường.

Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, HaYoon mua một ít thuốc tiêu sung và túi đá chườm lên mặt. Nhưng mà, lúc về đến nhà mặt của cô cũng chẳng đỡ hơn là bao.

Thật không biết lát nữa mở cửa vào nhà phải giải thích thế nào với mẹ và em cô.

Thở dài một hơi, lấy chìa khóa mở cửa, bất giác cô lại nhớ đến cảnh tượng bị kích động vừa rồi của Min phu nhân.

Ngay sau đó, phản ứng của mẹ lúc nhìn thấy bóng dáng của Min phu nhân ở bệnh viện ngày hôm đó cũng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô nhớ ông JungWoo đã từng nói cô càng ngày càng giống mẹ cô…

Lẽ nào, người mà Min phu nhân hận như vậy không phải là người khác, chính là…

Cả người cô không khỏi giật mình, cô lắc đầu, không để cho mình tiếp tục nghĩ tiếp nữa. Vặn chìa khóa, xoay mở cửa.

“Cậu đã sắp kết hôn rồi còn tới đây tìm HaYoon làm gì nữa?”

Cửa vừa mới bị đẩy ra hé một khe hẹp đã nghe thấy tiếng của mẹ từ trong vọng ra.

“Mẹ…”

“Đổi cách gọi đi.”

JungWon giờ mới mở miệng nói đã bị mẹ cô chặn lại. Bà nghiêm túc nói:

“Bây giờ hai người đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tôi nhận không nổi tiếng “mẹ” này của cậu.”

Hiển nhiên, bởi vì con gái của mình ở nhà họ Jung phải gánh chịu đủ loại uất ức, bà thực sự không thể có thái độ tốt với JungWon được.

“Mẹ, con không có ý gì khác, chỉ là…muốn nói chuyện với HaYoon.”

“Chị tôi tối nay sẽ về muộn, chi bằng anh để hôm khác tới đi.”

JiHyun nói. So với thái độ của mẹ thì ngữ khí của cậu thản nhiên, không nghe ra được chút niềm vui hay tức giận nào.

“Vậy sao?”

Trong giọng điệu của anh ta rõ ràng cố chút thất vọng, nhưng giây lát sau, anh ta lại nói:

“Con ra ngoài đợi cô ấy.”

Đêm nay, cô thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ một ai. Bây giờ cô chỉ muốn đi tắm rồi chùm chăn ngủ một giấc ngon lành, ngủ dậy xong, có lẽ…

Mọi việc của ngày hôm nay đều có thể quên đi.

Nhưng mà…

Dường như hiện giờ muốn tránh cũng không được.

“Anh tìm tôi có việc sao?”

Cô đẩy cửa đi vào, hỏi JungWon rồi mới chào bà đang ngồi trên sô pha.

“Mẹ!”

“Cậu ta nói tìm con có việc.”

Bà chỉ hất cằm về phía chỗ anh ta,thái độ lạnh lùng.

Cô cố ý che má trái của mình đi, bà và em trai cô cũng không phát giác ra cô có gì bất thường.

Cô chỉ tùy ý đặt túi ở chỗ giá giầy, nhìn anh ta một cái, nói:

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Được."

JungWon quay người chào bà và JiHyun rồi cùng cô đi thang máy xuống dưới lầu.

...........

Hai người ngồi ở chỗ hành lang trong khu nhà ở.

Giờ này, cả khu nhà chỉ còn rất ít người đi lại, bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Cũng may ánh đèn mờ ảo, sự thảm hại của cô JungWon chí ít cũng không nhìn rõ.

“Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi.

“Ba anh nói địa chỉ cho anh sao?”

“Uhm.”

“Muộn như vậy, có chuyện gì sao?”

Anh ta không trả lời ngay lập tức mà dựa vào chiếc ghế dài trong công viên, ngửa đầu nhìn lên trời. Lúc này, trên bầu chơi không có một chút ánh sáng nào, chỉ có mây mù vô tận.

Rơi vào đáy mắt khiến cả người anh ta thoạt nhìn trông có chút đơn độc

“Park HaYoon…” JungWon gọi cô, mặt vẫn nhìn lên trời.

“Uhm?”

“Choi Aera…từ hôm nay sẽ dọn về nhà chúng ta rồi.”

Cô rất muốn sửa lại câu từ của anh ta. Nhà chúng ta? Chúng ta nào chứ? Cô từ lâu đã không còn là thành viên của nhà họ Jung rồi.

Nhưng mà, có lẽ bị niềm thương cảm trong ngữ khí của anh ta làm ảnh hưởng, cuối cùng cô cũng không nói, chỉ chân thành nói:

“Cũng nên như vậy. Bụng cô ấy bây giờ chắc cũng không nhỏ nữa, phía lão phu nhân không chấp nhận cô ấy, cô ấy cũng chỉ còn cái bến đỗ tránh gió là anh thôi."

“Đúng vậy. Anh là bến đỗ tránh gió cuối cùng của cô ấy.”

JungWon thở dài, dường như rất mệt mỏi, ngữ khí có chút kéo dài:

“Cho nên…nếu như ngay cả anh cũng phụ cô ấy thì anh đúng là đáng chết, phải vậy không?”

Anh ta hỏi câu hỏi như vậy, có chút giống với đứa trẻ đang rối bời.

“Đó là việc của các người, tôi không bình luận.”

Cô lựa chọn không can dự vào. Bây giờ đời sống tình cảm của bản thân cô còn đang trắc trở sao có thể quản người khác chứ?

JungWon cười mỉa, xoay mặt qua nhìn cô:

“Em đúng là có thể rũ bỏ sạch trơn như vậy.”

“Không phải tôi rũ bỏ sạch trơn, mà là chúng ta từ đầu tới cuối vẫn luôn sạch trơn.”

Trong ánh mắt anh ta là sự hối hận và đau đớn nặng nề:

“Chỉ đáng tiếc, trên đời này vốn không có thuốc hối hận.”

Nếu như có, anh ta thà khuynh gia bại sản cũng còn hơn để trái tim trống trải cả người mệt mỏi như hiện giờ.

“Anh tới muộn như vậy chỉ vì muốn nói với tôi những điều này sao?”

Cô không hề muốn nói tiếp về vấn đề này.

Anh ta lại giơ tay tay ôm lấy cô, giữ thật chặt.

“Kể từ tối hôm nay, nhà của chúng ta sẽ trở thành nhà của anh và cô ấy rồi. HaYoon , lẽ nào em không để ý chút nào sao?”

“…” Cô giãy dụa.

“Anh buông tôi ra.”

Anh ta lại càng ôm chặt, hai mắt nhìn cô chằm chằm:

“Bây giờ chỉ cần em nói không đồng ý thì anh có thể không làm như vậy! Thậm chí anh có thể không kết hôn, HaYoon, anh không muốn kết hôn! Anh không thể nào ở giáo đường nói dối trước thượng đế.”.

Đừng nói là không thể ở bên cô ấy suốt đời, bây giờ ở cùng với nhau đối với JungWon mà nói đã là một loại dày vò rồi.

“JungWon, anh là đàn ông, không thể ngang bướng như vậy được!”

Cô không nhẫn nhịn được nữa, cô rút tay mình về dứt khoát đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

“Xin anh hãy có chút ý thức trách nhiệm và dám đảm đương của một người đàn ông. Còn nữa, cuộc sống hiện giờ của tôi đã đủ rắc rối rồi, tôi không muốn có bất cứ dây dưa nào với một người sắp kết hôn như anh nữa. Cho nên, sau này nếu không có việc gì gấp, phiền anh đừng xuất hiện ở chỗ tôi! Tôi thực sự không có tâm trạng nói với anh nhiều như vậy!”

Cô nói xong, xoay người định đi.

Cổ tay lại bị giữ lại.

Cô ra sức gỡ ra nhưng anh ta đã đứng dậy, giây sau, cánh tay dài móc một cái, một tay giữ lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, tay còn lại giữ lấy khuôn mặt cô.

“HaYoon, cho dù em có hận anh thế nào, oán anh thế nào thì anh cũng nhẫn nhịn hết nổi rồi!”

JungWon hơi thở gấp gáp, ngón tay tham lam vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt ngưng tụ trên người cô dần dần nóng lên.

“Anh muốn hôn em…Mỗi ngày từ sau khi chia tay với em, anh đều muốn tới tìm em…”

Nói xong, hắn cúi đầu, chụp lấy bờ môi cô, định hôn.

Nhưng mà…

Đôi môi còn chưa đặt xuống thì bỗng nhiên nước mắt cô chảy ròng.

Hắn giật mình, lẳng lặng nhìn giọt nước mắt kia.

“Park HaYoon?”

“Bỏ tay ra.”

“Sao vậy?”

“Anh làm tôi đau rồi!”

Giọng cô nghẹn ngào, tức giận gạt tay hắn ra. Cô khó chịu che má trái của mình lại, thử sờ một cái, đau tới mức không chịu được.

Mãi cho tới lúc này, JungWon mới phát hiện sự khác lạ của cô.

“Sao lại thế này?”

Tay của hắn lại định giơ lên.

“Anh đừng động vào tôi.” Cô cảnh giác tránh ra.

Nhưng mà, anh ta lại không màng gì hết, hai ngón tay giữ lấy cằm cô, kéo mặt cô ra chỗ bóng đèn. Ánh đèn đường mờ ảo, thực sự không thể nhìn rõ, hắn lại lôi điện thoại ra.

“Anh làm gì vậy?”
Cô không hiểu anh ta đang làm gì.

“Em ngậm miệng lại!”

JungWon giơ điện thoại lên, chiếu vào má trái cô. Cô nhăn nhó không chịu hợp tác, anh ta cố nhét điện thoại vào tay cô kêu cô giơ lên.

JungWon một tay giữ mặt cô, một tay vén tóc cô lên.

Nhìn thấy vết thương nhìn mà ghê người kia của cô, hắn rùng mình, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Ai đánh vậy?” Hắn sẵng giọng hỏi.

“Anh đừng quản.” Cô kéo tóc xuống.

“Bị đánh tới mức thế này, anh có thể không quản sao?” Anh ta nhảy dựng lên.

Thấy phản ứng của hắn, cô nhếch môi.

“Trước kia cũng đâu phải chưa bị đánh bao giờ. Hơn nữa, những cái bạt tai mà anh ban cho tôi cũng chẳng nhẹ hơn.”

Một câu nói khiến JungWon nhất thời nghẹn lời. Hắn cắn răng trừng mắt nhìn cô.

“Bây giờ em muốn tính nợ cũ với anh đó sao?”

“Anh hiểu nhầm rồi. Bây giờ tôi mệt rồi, không muốn nói lời nào nữa. Nếu anh thực sự có thương vết thương trên mặt tôi thì tôi xin anh hãy thả tôi về nghỉ ngơi.”

JungWon nhìn cô một cái,

“Ở đây đợi anh mấy phút, không được đi đâu hết.”

Không đợi cô nói gì, anh ta đã bước nhanh đi tới chỗ đỗ xe.

“Này!”

HaYoon đuổi theo sau hai bước thì anh ta đã lên xe và khởi động xe rồi.

“Cứ đứng ở đó, đừng nhúc nhích!”

“Điện thoại của anh!”

Cô gọi một tiếng, nhưng mà lọt vào mắt cô chỉ là chiếc đèn hậu chói sáng.

......................

“Rốt cuộc muốn gì đây?” Cô có chút phiền não.

Cô rất muốn cứ thế đi cho xong, nhưng mà cô lại đang cầm điện thoại của JungWon. Bây giờ mà lên nhà, lát nữa vẫn phải mở cửa cho anh ta.

Cô quay lại ngồi lên chiếc ghế dài, đặt điện thoại xuống một bên. Mới ngồi chưa đầy một phút, điện thoại đã vang lên.

Cô tò mò nhìn, là một dãy số lạ.

Tất nhiên cô không nghe, cứ để mặc cho nó kêu. Nhưng mà, điện thoại cứ kêu mãi không dứt giống như có việc gì gấp vậy.

Cô giơ tay cầm điện thoại lên, gần như đã nghe máy rồi nhưng cô lại khẽ cắn môi buông xuống. Dù sao thì cho dù có việc gấp thì cũng chẳng liên quan gì tới cô, chẳng phải vậy sao?

Nhưng mà…

Điện thoại cứ gọi liên hồi như đang đòi mạng vậy, ngừng lại rồi lại vang lên.

Cô không kìm được lại nhìn màn hình, giờ cô mới phát hiện không phải là số điện thoại lạ ban nãy nữa.

Thay vào đó là số điện thoại của ông JungWoo.

Muộn như vậy, ông ấy gọi gấp như thế, có việc gì sao?

Vốn dĩ cô không muốn quản, nhưng mà điện thoại ngưng rồi lại lập tức vang lên.

Liệu có phải là ông lại bị tắc nghẽn cơ tim? Hay là có chuyện gì quan trọng khác không?

Nghĩ như vậy, cô lo lắng, cũng không lo được những thứ khác nữa, cô ấn vào nút nghe.

Vừa định mở miệng hỏi rõ tình hình. Nhưng mà, cô chưa kịp nói trước thì đầu bên kia đã có người nói:

“Tại sao dùng số của em gọi cho anh anh không nghe cuộc nào, dùng số của ba thì anh nghe ngay?”

Vừa bắt máy đã chất vấn, không chút khách khí.

Thậm chí còn vô cùng hống hách.

HaYoon sững người một lát.

Bên đó, không phải là ông JungWoo, mà là Choi Aera!

Hơn nữa…

Cô ta đã đổi gọi ông JungWoo là “Ba” rồi. Cô mạnh mẽ ý thức được về sau cô thực sự phải sửa cách gọi rồi, từ “Ba” đó không còn thuộc về cô nữa.

“Tại sao lại không nói gì?”

Không đợi được câu trả lời, cô ta lại bức bách hỏi tiếp một câu.

Bên này, HaYoon không muốn hé lời để tránh gây hiểu lầm cho bọn họ. Vốn dĩ cô định cứ thế tắt điện thoại đi, nhưng mà…

Cô còn chưa kịp ấn nút dừng cuộc gọi thì bên kia cô ta lại đột nhiên dương cao giọng, thanh âm trở lên vừa sắc vừa nhọn.

“Park HaYoon , là cô phải không?”

Hello còn ai nhớ Quýt hong:((

Cả nhà đọc truyện đừng quên bình chọn cho Quýt một ☆ và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆‍♀️
Lượt bình chọn càng cao thì Quýt sẽ càng nhanh ra chương mới hơn nhaa

#_quytcuameo



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro