Another version (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều chủ nhật, Tú Anh và Linh về Hà Nội, đương nhiên là Kiên và tôi còn phải ở lại vì công việc rồi nên mặt ai nấy lúc chia tay cũng buồn cả.

_ Mày đã tính đến chuyện gặp lại mẹ mày chưa? Kiên hỏi tôi khi 2 đứa đag ngồi trong xe quay về.

_ Sao tự dưng hỏi thế? Tôi quay ra nhìn nó khó chịu.

_ Vì mày và Tú Anh đã nghiêm túc thì sớm muộn gì cô Hà cũng biết, mày nên sớm tạo 1 bờ đê vững chắc từ bây giờ để ngăn sóng lớn thừ ba mày và ba Tú Anh chứ? Kiên phân tích vấn đề.

_ Bà ta là bờ đê mày nói đấy à?

_ Đương nhiên. Mẹ nào chẳng thương con. Hơn nữa cô Hà cũng đag muốn làm lành với mày, tao nói cái này tuy hơi lợi dụng 1 tí. Nhưng nếu mày bảo với cô ấy ủng hộ chuyện mày và Tú Anh trước 2 người cha thì mày sẽ tha thứ cho cô Hà chắc cô ấy sẽ làm đấy.

_ Mày bảo tao nói dối để đc 1 bờ đê cao che chắn trước cơn sóng thần sắp tới của ba tao à? Tôi nói giọng khó chịu.

_ Ko phải nói dối. Mà đây là dần thích nghi lại với cô Hà. Tao tin mày vẫn luôn nhớ cô ấy cho dù lúc nào máy cũng nói ko thể tha thứ.

_ Để nghĩ đã. Tôi quay ra nhìn phía rừng thông.

_ Nghĩ nhanh đi. Dự án cũng sắp xong rồi. Chuẩn bị lại về Hà Nội, còn đám cưới của bọn tao nữa. Mày mà ko sắp xếp nhanh đi… Kiên bắt đầu ngồi lải nhải chuyện tương lai.

_ Biết thế. Lái xe đi ko đâm bây giờ. Tôi càu nhàu.

Tôi và Kiên cùng im lặng, con đường đèo hết đổ dốc, lên dốc rồi lại xuống dốc hai bên đường là những cánh rừng thông chỉ có 2 màu xanh của lá, nâu của thân của cành. Tôi chìm hẳn vào suy nghĩ nhưng ko đc bao lâu Kiên lại phá vỡ nó nhưng lúc này giọng thằng bạn lại run run 1 cách kỳ lạ:

_ Mày… mày ơi. Min… Minh…

_ Cái gì? Nói hẳn hoi xem nào? Tôi bực mình quay ra nhìn nó, mặt Kiên đag tái lại, xanh còn hơn cả lá thông ngoài kia: _ Sao thế?

_ Xe … xe mất… phanh. Ko … ko phanh đc. Kiên run run nói.

_ Sao lại thế? Ban nãy lúc đi phanh vẫn tốt cơ mà? Tôi nghĩ Kiên đag đùa.

_ Tao… tao… ko… ko biết nữa… nữa. Từ lúc… nãy đi về… tao… tao thử… thử mấy … mấy lần… lần rồi… ko đc. Kiên đag có vẻ khủng hoảng.

_ Giảm ga nhấn côn xem thế nào?

_ Bây giờ thì còn làm thế đc. Nhưng sắp có dốc rồi ko phanh sợ là… Kiên dừng lại ko nói tiếp.

_ Nhảy ra khỏi xe đi. Tôi nói.

_ Nhảy ? Kiên lặp lại rồi nhìn qua tôi.

_ Ừ. Nhảy thôi. Hết cách rồi. Sau cái dốc này là khúc cua gấp ko nhảy bây giờ thì chỉ có nước lên nóc tủ xem gà khỏa thân thôi.

_ Cái con này. Lúc này mà mày cón nói đùa đc.

_ Ai đùa? Ko đúng thế à?

Sau khi đã nhất trí, Kiên cố định tay lái rồi cùng tôi nhảy ra ngoài. Vì bên phía tôi vẫn còn khá nhiều chỗ trống nên khi nhảy chỉ lăn vài vòng xây sát chút ít, còn Kiên lại phải chú ý xem có xe ngược chiều ko đi qua ko nên mấy vết xước cũng lớn hơn, nhìn cái xe đag từ từ lao nhau rồi đâm vào hàng rào chắn 1 cái rầm khiến tôi thấy tự hào về cái ý kiến nhảy ra khỏi xe của mình chứ mà còn ngồi ở đấy chắc giờ cũng bẹp dúm như cái đầu xe rồi. Tập tễnh đi về phía cái xe tôi và Kiên nhìn nhau cười mừng thoát chết, nhưng chợt nụ cười của Kiên tắt ngấm nó nhìn về phía sau lưng tôi định nói gì đó, tôi tò mò quay lại nhưng chỉ kịp quay ra nhìn về phía sau tôi đã có cảm giác bị đập văng sang khỏi bên đường bằng 1 lực rất mạnh, rồi từ từ tiếp lại đất tôi nghe rõ tiếng Kiên gào tên mình nhưng sao ko tài nào mở mắt ra đc. Mọi thứ với tôi dần chìm vào bóng tối mơ hồ và lạnh lẽo.

Tôi thức dậy, cả người ê ẩm, cảm nhận đầu tiên với mọi thứ là mùi khó chịu trong ko khí, tôi từ từ mở mắt, xung quanh là 1 màu trăng toát, giống như trog đầu óc tôi bây giờ, trống rỗng và mờ mịt. Tôi cố gắng nhìn mọi thứ đag chìm trong ánh đèn mờ nhạt. Có 2 người đag dựa vai nhau ngủ ở phía ghế, và 1 người nữa đag gối đầu bên giường tôi, khẽ kêu lên mấy tiếng, người nằm cạnh giường tỉnh giấc nhìn tôi, nụ cười nở trên gương mặt có phần xanh xao 1 cảm giác xót xa chợt dội đến mà ko hiểu tại sao.

_ Nước. Tôi chậm rãi nói.

Ánh đèn trong phòng được bật sáng, 2 người ngồi ở ghế cũng tỉnh dậy, người con trai nhanh chóng chạy ra ngoài, còn cô gái kia nhìn tôi cười vui vẻ. Cô gái ban nãy ngủ cạnh giường tôi mang cốc nước đỡ cho tôi uống rồi cười có vẻ mừng rỡ nói:

_ Rốt cuộc em cũng dậy. Em đã ngủ đc 1 tháng rồi biết ko?

‘Họ là ai?’ câu hỏi vang lên trog đầu tôi, cô ta nói tôi ngủ 1 tháng rồi là ý gì, đây là đâu… Các câu hỏi cứ loanh quanh trog đầu tôi bị cắt đứt bằng sự quay trở lại của người con trai và 1 vài người mặc những chiếc áo dài màu trắng, họ soi đèn vào mắt, quan sát mấy cái máy gắn vào người tôi. Rồi 1 người trong số họ nói:

_ Cháu cảm thấy thế nào rồi?

_ Đau. Tôi trả lời.

_ Ở đâu? Người đó tiếp tục hỏi.

_ Đây. Tôi chỉ lên đầu.

_ Cháu có biết mình đag ở đâu ko?

Tôi lắc đầu, nhìn xung quanh hỏi:

_ Đây là đâu?

_ Đây là bệnh viện thành phố.

_ Ông là ai?

_ Chú là bác sĩ trực. Cháu có thể nhắc tên mình cho chú nghe ko?

_ Tên mình? Là gì? Tôi bắt đầu thấy chóng mặt.

_ Tên của cháu. Cháu tên là gì cháu có nhớ ko? Giờ thì ko chỉ có người tự xưng là bác sĩ đó nhìn tôi mà tất cả những người trog phòng đag chằm chằm nhìn tôi, đặc biệt là cô gái xanh xao kia, trong ánh mắt ấy có 1 thứ cảm xúc mà tôi ko hiểu đc chỉ thấy khi nhìn ánh mắt ấy tôi thấy có gì đó dội lên ở lồng ngực ko thể xác định đc.

_ Tên tôi? Tên tôi? Câu hỏi ấy ko chỉ đc nói ra từ miệng tôi mà còn vang vọng lên trog đầu tôi.’Tôi là ai chứ?’.Ôm tay lên đầu nhưng chỉ còn 1 tay đc lành lặn, còn tay kia đag bị băng bó. _ Tôi đau đầu quá. Tôi mất kiên nhẫn gào lên.

_ Ko sao đâu. Ko sao đâu. Cô gái xanh xao ấy lại ôm chặt lấy tôi, mùi hương dễ chịu từ cô ấy, cùng hơi ấm cô ấy chia sẻ cho tôi và cả giọng nói khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn, tôi ôm chặt lấy cô ấy, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tỉnh dậy lần thứ 2, người con gái đã ko còn ở đây. Cả căn phòng giờ đang chìm trong ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ. Tháo đống dây rợ đang dán đầy tay và người tôi. Tôi cố gắng đứng dậy, lần đầu ko thành công tôi ngã sõng soài dưới sàn. ‘Ko sao cả’ tôi tự nhủ, tự chống tay đứng dậy, lại 1 lần nữa thất bại, tôi bực tức đấm xuống nền, cùng lúc ấy có tiếng cửa mở, người từ ngoài thấy tôi ngã chạy lại lo lắng nói:

_ Em có sao ko? Sao ra khoải giường mà ko gọi người chứ? Em có biết có cái nút đỏ ở đầu giường để… Cô ấy ngưng lại khi thấy tôi bực tức nhìn chằm chằm. _ Thôi đc rồi. Để chị đỡ em dậy.

Tôi gạt tay cô ta ra, 4 mắt nhìn nhau, cô ta nở nụ cười hiền hòa rồi nói:

_ Thôi mà. Chị xin lỗi đã nói thế nha. Để chị đỡ em lên.

_ Tên cô là gì?

_ Tú Anh. Cô ấy vừa nói, rồi đỡ tôi ngồi lại lên giường.

_ Tú Anh. Tôi sẽ nhớ cái tên ấy. Tôi nhìn cô gái ấy nói.

Tú Anh nhìn tôi, cười dịu dàng ko nói gì, giờ cô ấy đag ngồi đối diện tôi, lại 4 mắt nhìn nhau, mọi thứ chìm vào im lặng. Tôi lại tò mò hỏi:

_ Cô là gì của tôi?

_ Đoán xem. Tú Anh cười, vuốt nhẹ má tôi.

_ Ko biết. Cô nói cho tôi biết đc ko?

Tú Anh ko trả lời, chỉ hôn nhẹ lên môi tôi, rồi lại mỉm cười nhìn tôi. Tôi thik nụ hôn đó, nó có cảm giác gì đó lâng lâng, dễ chịu cho dù chỉ lướt qua.

_ Còn 2 người hôm qua cũng ở đây. Họ đâu rồi? Tôi nhớ đến 2 người tối qua ngủ ở ghế.

_ À. Đó là 2 đứa bạn thân của em. Nhưng giờ 2 đứa nó đi làm rồi. Chiều 2 đứa mới qua. Tú Anh nói khi đag đặt 2 chân tôi quay lại phía giường.

_ Tôi muốn ra ngoài. Tôi nói, rồi nhìn phía bầu trời phía ngoài như đag mời gọi mình.

_ Đợi em khỏe thêm 1 chút đã. Vừa nói Tú Anh vừa kê gối phía sau tôi rồi để tôi dựa vào đấy.

_ Sao tôi ko đi đc?

_ Vì em mới tỉnh nên còn yếu thôi. Phải từ từ mới bình phục đc. Tú Anh vẫn cười dịu dàng.

_ Sao tôi ko nhớ đc gì cả?

_ Chị đã nói là vì em còn yếu mà. Khỏe lên 1 chút em sẽ đi lại đc và nhớ lại đc mọi chuyện. Tú Anh gạt 1 vài lọn tóc đag lòa xòa trước mắt tôi.

_ Ờ. Tôi tin cô. Tôi cười đáp lại Tú Anh._ Cô sẽ ở bên tôi đến lúc ấy chứ?

_ Chị đã nói rồi. Chị sẽ mãi mãi ở bên em. Tú Anh ẩn đầu tôi nói.

_ Cô nói thế bao giờ? Tôi xoa đầu nói.

_ Trước đây, khi em chưa bị mất trí nhớ ấy. Tú Anh hình như ko kìm đc lòng nữa lại hôn nhẹ lên má tôi.

_ Ờ. Tôi thấy trog lòng vui vui, chợt nhớ ra lúc ban nãy có nói về 2 người bạn thân tôi lại hỏi: _ 2 người kia là bạn thân của tôi. Vậy cô cũng là bạn thân của tôi à?

_ Ko. Ngốc quá đi mà. Chị người yêu của nhóc. Hiểu chưa? Tú Anh có vẻ hơi đỏ mặt khi nói câu đó.

_ Người yêu là gì? Cả bạn thân nữa, là gì?

_ Cái này phải để tự em cảm nhận thôi. Chứ có giả thích bây giờ sợ em ko hiểu đc đâu. Tú Anh đan tay vào tay tôi như để truyền sự ấm áp và cả ký ức cho tôi.

Tôi mỉm cười, rồi lại nhớ ra 1 vấn đề nữa tôi lại hỏi:

_ À này, tên của tôi là gì?

_ Tên của em là Minh. Đăng Hà Minh. Hãy nhớ lấy cái tên đó.

Tôi đag nằm trog phòng bệnh 1 mình, Tú Anh đag trog giờ làm việc nên nhắc đi nhắc lại tôi ko đc ra khỏi phòng. Kiên và Linh thì chiều nào cũng qua nói chuyện với tối. Giờ tôi đã có thể chập chững đi lại nhưng vẫn phải nhờ nạng để giữ cân bằng. ‘Cốc cốc’, tiếng gõ cửa lôi tôi về thực tại:

_ Mời vào. Tôi nói rồi ngồi hẳn dậy chờ đợi người từ cửa vào. _ À, chào Linh, chào Kiên. Hnay 2 người đến sớm vậy mới 2h chiều mà.

_ Hnay bọn tao nghỉ buổi chiều. Có chuyện muốn nói với mày. Giọng Linh nghiêm túc.

_ Vậy kiếm xe đẩy đi dạo dưới khuôn viên đc ko? Ở đây ko tiện lắm. Tôi nhếch mép cười nhạt.

_ Mày ngồi lên xe đi. Kiên đẩy xe đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Xem ra lũ bạn thân vẫn là những người hiểu tôi nhất. Tôi tự bước chân xuống, gạt tay ra hiệu tự làm đc 1 mình khi hai đứa tính đỡ tôi. Khi đã đc đẩy xuống khuôn viên, tôi ngửa cổ, hít lấy ko khí trog lành ko cần nhờ đến sự hỗ trợ của máy móc để thanh lọc gì mà lòng cảm thấy thoải mái đến lạ kỳ. Chỉ tay để 2 đứa bạn thân ngồi vào cái ghế đá đối diện tôi cười nhạt nhìn chúng nó nói:

_ Chúng mày nhận ra từ bao giờ?

_ Hôm qua, khi đến nhà mày lấy đồ. Thái độ của chú Huy làm bọn tao nghi ngờ. Rồi suy nghĩ lại chút là nhận ra ngay. Kiên trả lời: _ Nhưng có điều bọn tao ko hiểu, sao mày lại làm thế?

Tôi bật cười thành tiếng, khiến 1 vài người đi qua ngó lại rồi lại quay đi. Đưa mắt nhìn xung quanh mà ko nhìn 2 đứa bạn thân, tôi im lặng.

_ Tao đoán lúc đầu khi tỉnh dậy mày ko nhớ gì thật còn lần sau tỉnh dậy mày cũng đã ít nhiều nhớ ra nhưng lại cố tình nói là ko nhớ gì cả. Đúng ko? Linh hỏi.

_ Ko uổng là lũ bạn thân của Đăng Minh này. Thực ra lúc đầu cũng ko nhớ gì thật nhưng lúc Tú Anh nhắc đến tên chị ấy thì tao bắt đầu nhớ ra… Tôi bắt đầu kể lại 1 cuộc nói chuyện khác sau khi nói chuyện với Tú Anh.

**********

_ Tên của em là Minh. Đăng Hà Minh. Hãy nhớ lấy cái tên đó.

Tú Anh ngồi cho đến khi tôi ngủ say mới đi ra ngoài. Tôi chìm vào mộng mị 2 cái tên Tú Anhh và Đăng Hà Minh đag vang vọng lên trog đầu tôi, bất giác tôi mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ tối om, sao mới ban nãy vẫn còn sáng cơ mà, tôi quay ra phía cửa sổ nhưng chỉ thấy 1 màu đen đặc quánh ko có gì ngoài chính tôi nơi ấy cả. Rồi 1 ánh sáng nhấp nháy, 1 tiếng sét vang lên, những hạt mưa bắt đầu rả rích rơi xuống, thấm ướt cả người tôi, 1 đứa trẻ đag khóc phía trước cổng nhà chạy theo 1 chiếc ô tô đag chạy rồi nó ngã xuống gào khóc. Tôi chạy lại đỡ đứa nhở đó, nó ngước lên nhìn tôi ánh mắt thật quen thuộc, tôi hỏi:

_ Này em bé, em tên gì?

_ Tên tôi là Đăng Minh. Đứa nhỏ đó cười nhạt.

1 tiếng sét lại dội đến, qua ánh sét ấy tôi nhìn đc vào đôi mắt nêu của đứa trẻ, những hình ảnh liên tục xuất hiện, những ký ức của tôi với những người xung quanh, hình ảnh người thân, bạn bè … và cuối cùng hình ảnh của người con gái tôi yêu – Tú Anh đag cười hiền nhìn tôi nhưng rồi hình ảnh ấy bị vỡ làm trăm mảnh bởi 1 chiếc ô tô đi qua đó rồi đâm thẳng vào người tôi. Ngã nhào xuống làn mưa lạnh lẽo, tôi cố gượng dậy tìm đứa trẻ ban nãy, nhưng ko có ai cả, ở đây chỉ có mình tôi. Lại 1 tiếng sét nữa vang lên, từ vũng nước dưới chân tôi nhận ra mình là đứa trẻ ấy. Tôi bât hẳn dậy, tôi vẫn đag nằm trog phòng bệnh và ánh sáng ban ngày vẫn đang tràn ngập khắp căn phòng.

_ Minh. Con ko sao chứ? Papa tôi hình như vào lúc tôi đag ngủ.

_ Dạ con ko sao. Ba đến lâu chưa ạ? Tôi quay ra nhìn papa.

_ Ơ. Ba tưởng con bị… papa ngạc nhiên khi tôi nhận ra ông.

_ Con vừa mới nhớ lại đc. Tôi giải thik.

_ À. Vậy để ba đi báo bác sĩ vào kiểm tra cho con. Papa định bước đi, nhưng nghĩ gì đó ông lại quay lại nói với tôi:_ Minh này, hay con cứ giả bộ mất trí nhớ thêm 1 tgian nữa đc ko?

_ Sao lại phải thế ạ? Tôi bất ngờ.

_ Con có biết gia đình nhà con bé Hiền ko?

_ Con ko rõ lắm. Chỉ biết hình như gia đình Hiền làm kinh doanh mà ko biết kinh doanh gì thôi. Tôi trả lời vừa mới bắt đầu nhớ lại mọi thứ nên ko chắc chắn đc nhiều lắm.

_ Nhà con bé đấy vừa bị phá sản. Người cắt phanh xe và đâm con là nó. Hiện giờ vẫn chưa bắt đc. Con nên cẩn thận cứ tạm thời giả mất trí đi đã lỡ con bé đấy vẫn lảng vảng quanh đây thấy con mất trí nó cũng sẽ ko cảnh giác cao.

_ Dạ. Con sẽ chú ý. Nhưng sao Hiền lại muốn hại con, từ xưa đến nay con có bao giờ làm hại đến nó đâu.

_ Cái đấy thì chưa biết. Nhưng Kiên nhớ đc biển số xe và khi khám phanh chỗ bị cắt thì phát hiện ra vân tay là của Hiền.

_ Vậy ạ. Ba cũng nên chú ý.

_ Ừ. Thôi nghỉ đi. Mấy ngày nữa ba ko đến thăm đc đâu ko có mày ba phải lo thêm 1 đống giấy tờ. Liệu liệu mà khỏe nhanh lên nghe chưa?

_ Dạ.

***********************

Tôi kể lại cho Kiên và Linh nghe xong, tự cười mình 1 cái rồi thở dài, nói tiếp:

_ Mấy ngày nay tao cũng nghĩ rất nhiều. Tự dưng nhớ ra có lần Hiền nói với tao 1 câu nó bảo tao là 1 người rất may mắn. Nêu hôm đó tao chịu lắng nghe có lẽ mọi chuyện sẽ ko đi đến mức độ này.

_ Mày trách bản thân làm gì. Từ xưa đến nay lúc nào mày chẳng thế có tự trách thì trách cả đời à? Linh nói như thể giễu cợt.

_ Ừ. Cũng biết thế. Nhưng sau vụ này phải tự kiểm điểm lại mình, cái gì cũng phải bình tĩnh suy xét mới đc. Tôi nghiêm túc nói.

Linh và Kiên nhìn nhau cười thành tiếng.

_ Cười gì mà cười. Tao nói tử tế chúng mày mà cười nữa tao đập chết hết bây giờ. Tôi hậm hực.

_ Thôi đc rồi ko cười nữa. Thế chị Tú Anh có biết vụ này ko? Linh nhịn cười hỏi tôi.

_ Ko đc cho Tú Anh biết. Giờ tự dưng thấy ko tin ai đc đặc biệt là cả những người tao để quá thân cận với mình như Tú Anh.

_ Còn bọn tao? Kiên thắc mắc.

_ Ờ bọn mày cũng phải cân nhắc. Tôi cười nhạt.

_ Ko đùa nữa. Sao lại ko nói đc cho chị ấy, tao thấy Tú Anh hết lòng vì mày mà? Linh nghiêm túc nói.

_ Từ khi mới gặp Tú Anh tao vẫn có 1 cảm giác nghi ngờ. Chẳng qua nhiều chuyện xảy ra quá khiến tao quên đi mất nhưng mấy ngày nay khi tĩnh tâm suy nghĩ nghi ngờ ấy lại nhắc nhở tao.

_ Nghi ngờ gì? Kiên hỏi.

_ Mày ko thấy Tú Anh đến với tao vô điều kiện quá à? Cứ cho là yêu đi nhưng tao đã ko ít lần làm chị ta phật ý, vậy mà chỉ cần 1 thời gian ngắn chị ta lại xuất hiện bên tao. Tự làm lành trước ko đáng nghi à. Giống như có sắp xếp gì đó. Tao nói hết mọi suy nghĩ của mình.

_ Ừ. Tao cũng định bảo với mày mấy lần. Sự thân thiện nhanh chóng quá mức của Tú Anh với cả bọn mình đáng nghi lắm. Cứ cái lý do muốn bù đắp cho mày rồi tiếp cận cả 3 đứa. Có vẻ ko ổn thật, cần điều tra thêm về con người này nữa. Giờ mày tính sao? Linh cũng trầm lại.

_ Bây giờ tao chúng mày đã biết rồi thì cũng sẽ có nhiệm vụ cho 2 đứa.Việc tao mất trsi tạm thời cứ giữ bí mật đi. Mai Kiên mag vào cho tao con lap để làm việc đỡ papa tao. Thêm vào đó cần chú ý hơn, chúng mày cẩn thận Hiền chưa bị bắt con bé đó có vẻ nguy hiểm.

_ Ok. Tú Anh đag đi về phía này. Anh em bắt đầu diễn nào. Kiên gật đầu nói nhỏ chỉ cho 3 đứa nghe.

_ Ôi. Diễn là nghề của nàng mà. Linh nói giọng bỡn cợt.

_ Mấy đứa đến lâu chưa? Tú Anh cười hỏi Linh và Kiên.

_ Hnay cuối tuần bọn em về sớm, đag nhắc lại cho Minh ít kỉ niệm. Linh diễn đạt như thật.

_ Vậy à? Cho chị nghe với. Để xem người yêu chị ngày xưa như thế nào nha. Tú Anh cười rồi quay sang tôi hỏi:_ Có nhớ đc thêm gì ko?

_ Ko. Họ nói. Còn tôi ngồi mà ko nhớ đc cái gì cả. Chán chết. Chị đưa tôi về phòng đi. Tôi nói.

_ Chán cái con này quá. Thôi bọn em đi về đây.

_ Ừ. Cuối tuần mà 2 đứa đi chơi cho vui. Chứ cứ quanh quẩn ở bệnh viện này cũng chán chết. Để Minh đấy cho chị lo.

_ Dạ. Vậy bọn em về đây. Bọn tao về nha Minh. Mai lại đến thăm mày nhá.

_ Ờ.

Kiên và Linh đi rồi, Tú Anh ẩn xe cho tôi trở lại phòng với lý do bên ngoài hơi nhiều gió. Sau khi đỡ tôi trở lại giường Tú Anh hôn nhẹ lên môi tôi rồi hỏi:

_ Hôm nay em có nhớ thêm đc gì ko?

_ Ko. Nhưng biết xem đồng hồ rồi. Tôi lạnh lẽo trả lời.

_ Giỏi quá nhỉ?

_ Mà bao giờ tôi đc ra khỏi đây? Tôi càu nhàu.

_ Sắp rồi khi nào em nhớ ra đc. Tú Anh cười nhẹ nhàng nhìn tôi.

‘Rốt cuộc là chị có ý gì?’ tôi thầm nghĩ.

_ À. Hnay có 1 người muốn gặp em.

_ Ai?

_ Mẹ em.

_ Mẹ à? Để hôm khác đi. Hnay tôi mệt rồi. Tôi lẩn tránh việc gặp người đàn bà đó.

_ Nhưng mẹ đến tận đây rồi. Em gặp 1 chút thôi có đc ko?

_ Ừ. Nhưng chỉ 1 chút thôi nhá. Tôi hạ giọng

_ Ok. Nói xong Tú Anh đi ra gọi bà ta._ Mẹ vào đây đi.

Bà ta bước vào, đi nhanh tới chỗ tôi, nắm chặt lấy tay tôi mắt rưng rưng. Tôi khó chịu nhưng ko chống lại, ‘phải diễn cho đạt’ thâm tâm tôi khuyên nhủ.

_ Bà là mẹ tôi à?

_ Ừ. Mẹ là mẹ con. Con nhận ra mẹ ko?

Tôi lắc đầu, im lặng nhìn về phía Tú Anh.

_ Rồi Minh sẽ nhớ ra thôi mà mẹ. Tú Anh an ủi bà Hà.

_ Ừ. Rồi con sẽ nhớ ra thôi. Bà ta ôm chặt lấy tôi.

Đẩy bà ta ra, tôi tỏ vẻ khó chịu nói:

_ Tôi mệt rồi. Muốn ngủ. Nói xong thì nằm xuống kệ vẻ ngạc nhiên lộ trên mặt bà ta.

1 khoảng ko gian im lặng, dường như 2 người đó tin rằng tôi đã ngủ say bắt đầu nói chuyện với nhau:

_ Dạo này con xanh quá.

_ Ko sao đâu ạ. Ba con có khỏe ko mẹ?

_ Ba con vẫn khỏe lắm. Hay con về nhà đi. Cả tháng nay con ko về rồi? Hết chăm Minh rồi làm việc khéo Minh chưa nhớ lại thì con đã gục rồi ấy chứ.

_ Con biết cân bằng mọi việc mà mẹ. Còn bao giờ ba đồng ý chuyện con với Minh thì con mới về nhà. Giọng Tú Anh có vẻ cương quyết.

_ Số tôi rõ khổ toàn có chồng với cả con ngang bướng thôi. Bà Hà thở dài.

_ Nhưng con vẫn ngoan hơn Minh phải ko mẹ?

_ Mẹ cũng ko biết nên vui hay buồn nữa. Hai đứa con gái mẹ lại quay ra yêu nhau thế này…

_ Thì mẹ vẫn có cả 2 đứa con gái đấy thôi. Mẹ cứ cố gắng tgian này vun lại tình cảm với Minh. Chắc khi nhớ ra Minh sẽ tha thứ cho mẹ thôi.

_ Ừ. Thôi mẹ về đây.

_ Để con tiễn mẹ.

Căn phòng lại trở lại yên tĩnh nhưng chỉ mấy phút sau đã có người mở cửa vào, tôi khép hờ mắt, định hù Tú Anh 1 cái. Chị đi sát về phía tôi, nhẹ nhàng để bàn tay mát lạnh vuốt nhẹ tóc đag lòa xòa trên trán tôi, tiếng chuông điện thoại làm tôi tiêu tan ý định. Tú Anh ra ngoài nghe, tôi nhanh chóng đi theo phía sau, hé cửa theo dõi, Tú Anh đứng ngay bên ngoài cửa nghe điện thoại giọng có vẻ bực dọc.

_ Đã nói tôi mới là người gọi. Tại sao lại dám gọi cho tôi như thế?

_ …

_ Im đi. Nghe cho rõ đây. Tôi ko cần biết các người làm thế nào? Phải bắt cho bằng đc con bé ấy cho tôi.

_...

_ Ko cần biết ai đag che chở nó. Tôi chỉ biết trong 3 ngày tới nếu ko bắt đc nó thì các người sẽ nhận hậu quả đấy.

Tú Anh dập máy, ánh mắt của chị ko còn hiền hòa như bình thường mà ánh lên 1 tia nhìn có vẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo đến rùng mình. Tôi nhanh chóng chạy về giường vờ như ko có chuyện gì xảy ra. 1 lát sau Tú Anh cũng đi vào, vẫn nhẹ nhàng vuốt má tôi như mọi khi rồi nằm lại phía ghế, ngủ thiếp đi. Tôi tiến lại gần, khuôn mặt chị có vẻ mệt mỏi lắm, ko biết ban nãy nói chuyện với ai mà có vẻ đáng sợ ấy. Tôi ngồi hẳn xuống đất gần ghế, ngắm Tú Anh ngủ mà tự hỏi ‘Rốt cuộc tôi có nên tin vào 1 người như chị ko?’

Sáng hôm sau, Kiên đến gặp tôi từ sáng đợi Tú Anh quay về làm việc, Kiên đẩy tôi ra ngoài sân đi dạo.

_ Tao bảo mày mang cho tao laptop đến sao ko chịu mag? Tôi càu nhàu.

_ Chú Huy bảo mày phải nghỉ. Ko đc phép làm việc. Kiên nhiêm khắc nhắc lại lời của papa tôi.

_ Chán. Nằm đây sắp phát điên đến nơi rồi. Phải xuất viện chứ chẳng mấy mà tao chuyển từ khoa này sang khoa thần kinh mất. Tôi chán nản.

Kiên cười xòa, ngồi nghỉ ở ghế đá cạnh hồ. Thằng bạn thân im lặng đc 1 lát rồi lại quay ra nói với tôi:

_ Mày yêu Tú Anh rồi sao vẫn nghi ngờ chị ấy?

Tôi kể lại cuộc điện thoại tối qua của Tú Anh cho Kiên nghe, rồi thở dài nói:

_ Tự dưng tao cảm thấy mất lòng tin vào mọi người. Ko biết nên tin ai và nghi ngờ ai nữa.

_ À. Kiên lên tiếng vì nhớ ra 1 việc:_ Tối qua lúc tao và Linh qua nhà mày lấy đồ thì tìm thấy 1 thứ. Kiên chìa ra 1 con dao bạc nhỏ chỉ bằng 2 ngón tay..

_ Ở đâu ra thế? Tôi nhận lấy con dao ngạc nhiên hỏi.

_ Lúc lấy đồ cho mày, tao làm rơi quả bóng vào gầm tủ rồi phát hiện ra cái hộp của thầy Thành ở trong đấy, rồi tao lôi ra thấy cái hộp còn 1 ngăn nhỏ nữa mở ra thì thấy con dao này. Linh bảo bạc tránh gió tốt nên mang cho mày tiện thể cũng là để hỏi xem mày có biết gì về nó ko? Kiên kể lại.

Tôi chau mày nhớ ra, hôm mới về nước vì bực mình mà tôi đã đá cái hộp vào gầm tủ vậy mà ko ngờ hành động đấy lại giúp phát hiện ra 1 món quà khác mà thầy muốn gửi cho tôi. Tôi nhìn con dao bạc, nó vốn có 1 đôi. 1 con dao đã đc tặng cho đại sư huynh nhân dịp anh ấy đạt giải nhất thành phố. Cái tôi đag cầm trên tay thầy đã hứa sẽ tặng tôi khi tôi kết hôn. Chỉ đáng tiếc ko kịp thấy ngày ấy thầy đã mất rồi. Hơn nữa lời hứa ấy cũng đã quá lâu rồi, tôi thậm chí đã quên nhưng khi nhìn thấy con dao bạc ấy, mọi ký ức xưa bên thầy và mọi người lại làm tôi nao lòng. Cúi xuống cài con dao vào tất tôi quay ra nói với Kiên:

_ Thôi mày đưa tao vào phòng rồi còn đi đón Linh. Giờ tốt nhất ko nên để đứa nào ở 1 mình lâu. Nguy hiểm lắm.

Kiên gật đầu, đưa tôi quay vào phòng, vừa đi vừa dặn dò như 1 lão già lắm lời. Suốt cả ngày hôm đấy tôi chỉ suy nghĩ về con dao bạc và cả cái ý nghĩa trừ tà hộ thân của nó nữa, thấy đôi chút chạnh lòng khi nghĩ về thầy Thành tóm lại thì ông cũng đã che chở đùm bọc cho tôi bao năm nay. Mà cũng là ý trời cả, nếu ông ko phá vỡ gđ tôi chắc có lẽ tôi sẽ ko bao giờ gặp đc Tú Anh và có lẽ cả cuộc đời tôi sẽ ở 1 trạng thái khác rồi. 1 vòng tay ôm từ phía sau tôi, nhưng ko phải mùi hương quen thuộc của Tú Anh mà là 1 mùi nước hoa khác cũng là mùi hương quyến rũ chỉ đáng tiếc ko phải là thứ mùi hương của người con gái tôi yêu mà thôi.

_ Nhóc nhớ ra chị chứ? Giọng Ly áp sát vào tai tôi.

Tôi nhếch mép cười nhạt ko trả lời lại.

_ Yên tâm đi. Tú Anh vừa đi mua cháo cho nhóc rồi chính chị thấy cô bạn thân yêu lái xe đi nên nhóc cứ an tâm ko phải diễn đâu. Ly bỏ vòng tay ra khỏi tôi ngồi về phía ghế.

_ Bât ngờ thật đấy. Chị nhận ra mà Tú Anh lại ko nhận ra sao? Tôi quay lại cười nhạt.

_ Người ta nói kẻ trong cuộc thì luôn mù quáng cho dù người ấy có thông minh thế nào khi đã vướng vào lưới tình thì… Ly ngừng lại ko nòi tiếp, mà đứng hẳn dậy đi về phía tôi ghé sát môi chị vào tai tôi nói nhỏ:_ cũng chỉ là kẻ ngốc cả thôi.

_ Quả là ko thể xem thường chị.

_ Chị chỉ thắc mắc 1 điều thôi. Sao lại vờ mất trí hả nhóc?

_ À. Cái đó…

_ Cháo đến rồi đây. Tú Anh mở cửa bước vào :_ Ơ! Ly. Chưa về à?

_ Qua thăm bênh nhân đặc biệt mà. Thôi tôi về đây để cho 2 người được tự nhiên.

_ Có gì đâu. Ngồi đây ăn với bọn tao này. Rồi nói chuyện với Minh nữa. Dù gì mày và Minh nói chuyện cũng hợp nhau mà.

_ Để khi khác. Tao có hẹn rồi.Chị về đây nhóc.

_ Chào chị.

_ Em có nhận ra ai đấy ko? Tú Anh hỏi sau khi thấy Ly đã đóng cửa ra ngoài.

_ Bạn của chị.

_ Biết chị ý tên gì ko?

_ Ly.

_ Có nhớ đã từng vào khách sạn với chị ấy ko?

_ Vào đấy làm gì?

_ Trêu tức chị.

_ Chị chưa vào khách sạn bao giờ chắc?

‘Ý gì đây? Chị ta tính nghiến mình vụ đó sao?’ tôi chau mày nhìn về phía Tú Anh, làm chị hơi ngại quay đi.

_ Này chị, sao ai buổi tối cũng về nhà mà chị tối nào cũng ngủ ở đây thế? Chị ko có nhà để về à?

_ Tại em đag ốm mà. Tú Anh cười hiền nhìn tôi.

_ Ốm gì ko biết chỉ thấy ở đây tù túng chật hẹp, chị cho tôi đi đâu thoáng hơn đc ko? Tôi cau có nói.

_ Vậy em muốn đi đâu?

_ Ko biết. Chỉ muốn ra đc khỏi đây. Còn đi đâu thì tùy chị.

_ Ok. Vậy em thay đồ đi. Chị đưa em ra ngoài đi dạo.

Tôi mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Tú Anh 1 cái rồi chọn nhanh 1 bộ quần áo đi thay. Đag là giữa đông, cái lạnh cắt da cắt thịt chỉ có ở Hà Nội mà lâu rồi tôi ko cảm nhận đc. Ngồi trog xe nhìn dòng người qua lại hòa cùng ánh đèn đường, lại thấy lòng ngập tràn tình yêu Hà Nội.

_ Ăn kem đc ko? Tôi quay ra hỏi Tú Anh khi đi qua hàng kem Tràng Tiền nổi tiếng.

_ Ngồi im ở đây để chị mua. Muốn ăn kem gì?

_ Cốm. Tôi cười vui vẻ.

_ Ok. Tú Anh cười vui vẻ, nhưng ngay khi quay đi cô ko cười nữa ánh mắt trở nên khó chịu, cô biết Minh đag vờ mất trí nhớ nhưng vì lý do gì mà hắn lại ko chịu nói cho cô biết chứ.’Ko lẽ tình yêu của mình dành cho minh chưa đủ để Minh chia sẻ với mình mọi thứ sao?’ giọt nước mắt ko biết vì sao lại lăn dài trên gương mặt thanh tú ấy. Gạt nhanh những giọt nước mắt ấy, Tú Anh hít sâu luồng ko khí mát lạnh để đầu óc thông thoáng hơn, để lấy thêm nghị lực bên Minh.

Ăn kem xong, đi dạo quanh phố phường 1 chút, rồi Tú Anh lại đưa tôi về bệnh viện.

_ Tôi ko muốn vào đây nữa đâu. Tôi càu nhàu.

_ Đi dạo rồi thì phải về nghỉ chứ. Tú Anh dỗ dành.

_ Nhưng tôi khỏe rồi bao giờ tôi mới đc về chứ? Tôi nổi cáu.

_ Bao giờ em nhớ lại mọi thứ. À ko, phải nói là bao giờ em chịu nhận là mình đã nhớ lại mọi thứ. Tú Anh cũng mất bình tĩnh nói hết mọi thứ đag nghĩ ra.

_ Tôi ko hiểu ý của chị. Tôi cố nói bằng giọng bình thường nhất để Tú Anh ko phát hiện ra là mình bất ngờ thế nào.

_ Chị yêu em mà Minh. Chị cũng biết em yêu chị nhưng sao em lại làm thế với chị? Tại sao em vẫn muốn đùa giỡn với chị chứ? Em ko thấy như thế là bất công với chị à? Ko thấy như thế là ko công bằng với tình yêu chị dành cho em sao?

_ Vậy thì buông tay đi. Thấy bất công, ko công bằng, mệt mỏi thì buông tay đi. Về nhà và nói tôi và chị ko còn gì cả, để ba chị tha thứ đi.

_ Sao em lại biết cả những chuyện đó? Tú Anh ngạc nhiên.

_ Chuyện tôi biết thì còn nhiều lắm. Tôi cười nhạt. _ Mà tôi thấy tốt nhất, tôi và chị cần tgian chứ cứ nhìn nhau hàng ngày thế này thì chán lắm. Chị về nhà đi.

_ Em vẫn thế. Sao em cứ phải khó chịu với chị như vậy. Chẳng nhẽ em ko có tình cảm với chị à?

_ Tôi muốn nghỉ rồi. Chị đi về đi. Tôi mở cửa chui ra ngoài, đi vào bệnh viện.

_ Nói chuyện cho xong đã. Tú Anh kéo tay tôi.

_ Ko thik. Tôi gạt tay Tú Anh đi thẳng.

Chỉ là tôi muốn Tú Anh về làm lành với ba chị ấy mà thôi, ai cũng có cha mẹ ko báo hiếu đc thì thôi chứ làm ba mẹ tức thì chẳng hay tí nào cả. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy ko thoải mái với những câu hỏi của Tú Anh. Như thể muốn chất vấn, muốn trì triết vậy. ‘Rõ là khó chịu. Ko thik tí nào cả. Phải yên tĩnh mới nghĩ ra đc tình hình này nên phản ứng thế nào?’ lương tâm khuyên nhủ, cũng ko thấy dã tâm ý kiến gì, nên tôi chiều ý lương tâm đi thẳng. ‘Bình thường đáng lẽ là phải đi theo chứ? Còn phải lải nhải đằng sau nữa cơ mà?’ Tôi tự nhủ khi ko nghe thấy tiếng Tú Anh đâu nữa, quay lại chỗ đỗ xe chỉ thấy xe ở đấy ko thấy người đâu cả.

_ Minh… Cứu… Minh… Tiếng Tú Anh vang lên từ 1 góc đằng xa.

Tôi nhanh chóng chạy lại, 1 nhóm người đang lôi Tú Anh lên xe, nhanh chóng nhảy lên xông phi đá tên đag gần Tú Anh, rồi kéo chị chạy về phía bệnh viện nơi ấy đông người đỡ nguy hiểm hơn vì tay tôi đag bị thương ở tay nên ko vận động đc mạnh chạy đc 1 đoạn tôi quay lại nhìn xem đám người kia còn đuổi ko thì … ‘Bụp’ tôi lịm dần sau nhát gậy bị đập vào gáy.

Tôi tỉnh dậy, mọi thứ tối om, gáy đau nhưng tay bị trói phía sau ko đưa lên đc.

_ Tú Anh. Chị có ở đây ko?

_ Chị ở đây. Tú Anh lên tiếng trog 1 góc.

Tôi nhảy về phía ấy, lo lắng hỏi:

_ Chị có sao ko? Bọn họ có làm gì chị ko? Mà sao lại bị bắt cóc thế hả?

_ Sao em hỏi nhiều thế? Tú Anh nói giọng lạnh lẽo.

_ Tại chị cứ ám tôi mà.

_ Ừ. Ko ám nữa tránh xa ra hộ cái. Dù chân bị trói mà Tú Anh vẫn nhấc lên đạp đc tôi 1 cái.

_ A. Đạp đúng tay đau rồi. Tôi nằm lăn ra sàn.

_ Có sao ko . Chị xin lỗi ko cố ý. Tú Anh lo lắng hỏi.

_ Ko cố ý gì? Rõ là cố tình đạp mà.

_ Đấy là tại em trêu tức chị chứ.

_ Ai thèm trêu tức. Đấy là sự thật mà.

_ Ko thèm nói chuyện nữa. Tú Anh quay mặt ra chỗ khác.

_ Thôi đùa mà đừng giận nữa nha. Tôi ngồi dậy, cười gượng.

_ Có đau lắm ko? Tú Anh quay ra hỏi.

_ Hơi đau. Mà sao lại bị bắt đến đây nhỉ?

_ Ko biết. Lúc đó họ mời chị lên xe, sau đó chị kêu ko lên thế là bị ép đi. Mà em bị thương, đáng lẽ chỉ nên đứng đó hô người tới cứu thôi, nhảy ra làm gì để bị bắt cả đám thế này. Tú Anh bắt đầu mắng.

_ Lúc đấy có nghĩ gì mấy đâu. Chỉ nghĩ là muốn cứu chị nên chạy tới thôi.

_ Vậy là cũng quan tâm tới chị à? Tú Anh cười vui vẻ.

_ Có bảo giờ tôi nói là ko quan tâm chưa?

_ Ko nói. Nhưng mà cái giọng cứ cãi nhau là đuổi chị đi là ko thể chấp nhận đc.

_ Ơ đuổi đi để bao giờ bình tĩnh thì nói chuyện. Chứ ở lại cãi nhau mất đoàn kết lắm.

_ Nhưng mà đã gặp vấn đề phải cùng nhau nói chuyện để giải quyết chứ thế mới là yêu nhau. Chứ cứ nói câu ko muốn gặp lại thì làm sao mà giải quyết đc.

_ Cũng có lý. Sẽ tiếp thu vào lần cãi sau. Tôi gật đầu đồng ý.

_ Lần cãi sau? Em thik cãi nhau với chị thế à?

_ Ừ. Giống như con người cần ko khí để hít thở , tôi nhìn thấy chị là muốn cãi nhau để sống tiếp. He he.

_ Cười gian thế? Giờ phải tính làm sao mà ra đc khỏi đây.

_ Ơ. Thế phải ra à? Người ta mời chị tới thì phải đưa chị về chứ?

_ Mời gì? Bị trói về nhốt trog cái kho thế này mà tưởng người ta dễ dàng thả cho đi lắm đấy ?

_ Ờ. Thế à? Tưởng người ta mời chị. Tôi vô can đc thả chứ?

_ Lại muốn cãi nhau đấy à?

_ Đâu có muốn cãi gì đâu. Mà chị có biết ai bắt mình về đây ko?

_ Có 2 người mà chị nghĩ đến.

_ Hiền và Vy. Tôi nói chặn họng Tú Anh.

_ Em cũng nghĩ vậy à?

_ Chỉ là 2 người đó luôn có vẻ khó chịu với tôi nên đoán vậy. Mà trông cái mặt tôi muốn gây sự lắm à? Sao ai cũng nghĩ là tôi giành giật với cả cướp bóc của người ta thế ko biết.

Tú Anh bật cười, qua ánh sáng le lói từ khe cửa, cô cố gắng nhìn gương mặt người mình yêu, kẻ ngốc chẳng biết suy nghĩ nói gì làm đấy 1 cách trẻ con quá mức ấy lại làm cô yêu đến vậy, sự đời cũng thật thú vị đấy chứ.

Thực ra tôi cũng biết là việc bị bắt đến đây là sẽ nguy hiểm chứ, nhưng ko thế nói làm cho Tú Anh lo thêm nữa, phải nghĩ cách ra khỏi đây trc khi có chuyện gì xảy ra.

‘Lạc cạch’ tiếng khóa tra vào ổ, ánh sáng ùa vào khi 1 đám người bước vào. Bọn họ tháo dây ở chân rồi lôi tôi và Tú Anh ra ngoài nơi ánh sáng ấy. Tôi nheo mắt vì bất ngờ phải ra chỗ ánh sáng nhưng rồi cũng nhanh chóng thik ứng đc, nhìn quanh gian phòng tôi và Tú Anh bị nhốt là 1 cái căn phòng nhỏ trong 1 cái kho rộng bỏ trống có vẻ đã khá lâu rồi vì nó trông có vẻ bụi bặm và chẳng có gì ngoài đám người chúng tôi cả. Nhận ra người đag ngồi đợi chúng tôi ko ai xa lạ … là Hiền.

Hiền cười lạnh nhạt khi nhìn thấy 2 kẻ đag bị lôi đến phía mình, 1 người mà cậu luôn ghen tỵ và 1 người mà cậu vừa yêu vừa hận. Hướng mắt ra lệnh cho bọn tay sai lấy ghế cho Tú Anh ngồi, rồi bắt Minh quỳ xuống trước mặt mình. Hiền bắt đầu ra mặt kẻ đag có uy quyền:

_ Ko phải tao đã nhiều lần cảnh báo mày rồi sao Minh?

_ Cảnh báo gì cơ? Xin lỗi trí nhớ có hạn ko nhớ nổi? Tôi nhếch mép cười nhạt.

Đạp cho tôi 1 cái ngã lăn ra đất, Hiền cười như điên dại rồi nói:

_ Tao đã nói Tú Anh và Vy là những người mày ko nên đụng đến. Tao đã nói rất nhiều lần tại sao mày ko nghe tao?

_ À. Hình như mày chưa hiểu tao cho lắm. Tao là loại người cái gì càng cấm lại càng muốn thử. Tôi loay hoay ngồi dậy vì tay đag bị trói ở phía sau nên hơi khó ngồi .

_ Cứng đầu. Mày luôn là kẻ thik thể hiện nhỉ? Luôn dành những thứ đẹp đẽ nhất cho mình rồi sau đó quay lại giả vờ tử tế bố thí cho khác như thể mình là người vĩ đại, phải ko Minh?

_ Ô. Đây có phải là góc nhìn mới nhất về tao mà mày mới phát hiện ra ko? Giọng tôi khinh khỉnh trêu ngươi Hiền.

‘Bụp’ Hiền đạp vào tôi thêm 1 cái nữa mặc cho Tú Anh gào hét ‘dừng lại’, hắn cứ liên tục đạp vào người tôi cho đến khi mệt lả, ngồi phịch xuống ghế, Hiền nói trog giọng hả hê:

_ Đấy là bài học đầu tiên cho cái giọng thích châm chọc người khác của mày.

‘Đau quá’ những cú đá ban nãy có vài cú đá đạp trúng vào hai vết thương ở vai và mạng sườn tôi nơi bị thương do tai nạn ô tô mà thủ phạm thì lại là kẻ đag ngồi chễm trệ kia, ‘bực mình thật, ta mà ko bị trói xem mày có làm đc gì tao ko?’, tôi lai loay hoay ngồi dậy 1 lần nữa.

_ Thôi đi. Sao Hiền lại làm thế? Tú Anh gào lên, định đứng dậy chạy về phía tôi nhưng đã bị bọn tay sai giữ lại ép ngồi vào ghế.

_ Tại sao à? Vì tôi yêu em. Tôi có thể chấp nhận chuyện em bên Vy vì hắn là người tôi khâm phục nhưng còn Minh nó chẳng là gì cả. Chỉ là 1 đứa trẻ to xác mà thôi. Hiền nhìn sang tôi cười khinh bỉ.

_ Này vừa phải thôi nhá. Cái gì mà đứa trẻ to xác hả? Tôi cau có nói.

Hiền đứng dậy ngồi xuống nhìn thẳng tôi nói:

_ Mày có biết tao ghét cái kiểu mặt ngây thơ vô số tội của mày lắm ko? Lúc nào cũng tỏ vẻ mình ko tham lam, ko cần gì nhưng thực tế luôn cướp mọi thứ của người khác 1 cách trắng trợn.

_ Cướp? Tao cướp cái gì? Của ai? Tôi bắt đầu thấy khó hiểu.

_ Vậy mày trả lời sao về vụ giải nhất thiết kể trẻ năm đầu đại học, trong khi tao mất cả tháng thức đêm để vẽ và xây dựng mô hình thì mày mới chỉ biết đến cuộc thi ấy trước khi hết hạn nộp 3 ngày vậy mà mày vẫn đc giải nhất?

Tôi cố nhớ lại chuyện đó, đó là hồi năm đầu đại học, Kiên và tôi tình cờ chỉ biết tới cuộc thi khi còn 3 ngày là hết hạn nộp. Kiên thì buông tay cho rằng ko kịp, nhưng tôi thì ko thể bỏ lỡ giải đó, nên thức cả ngày cả đêm 3 hôm đó hì hục ngồi làm sau trận đó tôi bị sốt nằm liệt giường cả tuần mà có ai biết đâu trừ papa tôi và bọn Kiên, Linh ra. Đến chính tôi cũng ko ngờ mình đc giải nhưng khi Kiên báo tôi đc giải nhất thì quả là có sốc thật nhưng đó cũng là công sức của tôi mà.

Hiền nói tiếp ko đợi tôi trả lời:

_ Rồi mày và thằng bạn thân đua nhau giành hết mọi học bổng, sau đó thì bỗng dưng tử tế mời tao về công ty làm hóa ra cũng chỉ là lợi dụng tao để tiếp cận Tú Anh.

‘Ak’ tôi đã lợi dụng Hiền để tiếp cận Tú Anh bao giờ đâu.

_ Này ăn nói cho cẩn thận. Tao gặp Tú Anh trước khi mời mày về công ty làm nhá. Hơn nữa chuyện mời mày về công ty làm là do thấy mày sắp thất nghiệp nên…

_ Im đi… Tao đã cố tình để mày gặp Vy và Tú Anh đi với nhau. Để mày từ bỏ ý muốn theo đuổi cô ấy vậy mà mày vẫn bám lấy là sao? Hiền bỗng nổi điên: _ Rồi cả cái học bổng nước ngoài tao cố công giành lấy để thoát khỏi nơi này mày cũng cướp mất. Tao cũng đã chấp nhận thua cuộc vì ít ra nếu mày ra đi thì Tú Anh và Vy sẽ vẫn ở bên nhau. Nhưng sao mày vẫn cứ níu kéo cô ấy để cô ấy bỏ rơi Vy hả? Mày có biết ai cũng nói nếu Tú Anh bỏ Vy thì người xứng với cô ấy nhất là tao ko? Là tao chứ ko phải là mày? Nghe chưa?_ Hiền tóm chặt cổ áo tôi 4 mắt nhìn nhau (cảnh tượng ko có gì là lãng mạn cho lắm) mắt Hiền đỏ dần lên, như thể muốn thiêu chết tôi bằng ánh mắt vậy.

_ Ờ. Tôi buông 1 câu mệt mỏi: _ Mày bỏ cổ áo tao ra, với lại nói bé thôi ko biết nên đối xử ân cần với người bệnh là gì à? Vì tình hình là các vết thương đag biểu tình kêu đau, mà ko cần nhìn cũng biết là chỗ khâu ở mạng sườn tôi đag chảy máu.

_ Mày. Hiền đứng thẳng dậy chắc chắn sẽ đạp tôi mấy nhát cho bõ tức nếu như Tú Anh ko ngăn lại.

_ Nếu Hiền đánh Minh nữa Vy sẽ ko tha cho Hiền đâu. Chắc Hiền đã hiểu nhầm tôi và Vy rồi, bọn tôi chỉ ko gặp nhau 1 thơi gian để tôi chăm sóc cho Minh thôi. Tôi chỉ coi Minh như em gái thôi.Tú Anh cố làm cho Hiền bình tĩnh lại.

‘Chiến thuật tâm lý. Sax chỉ có đứa ngu mới mắc mưu.’ Tôi cười nhạt khi nghe thấy câu nói an ủi của Tú Anh dành cho Hiền.

_ Có thật như vậy ko? Hiền quay ra mặt hân hoan nhìn Tú Anh.

_ Thật mà. Tú Anh cười dịu dàng.

‘Ak. Nó ngu thật.’ dã tâm cười vật vã khi thấy Hiền mắc mưu Tú Anh.

Hiền tiến lại gần phía Tú Anh, nhẹ nhàng vuốt má cô nhưng bị cô từ chối, hắn lại như phát điên gầm lên:

_ Cô lừa tôi. Muốn tôi tha cho Minh chứ gì?

_ Ko phải như thế mà. Chẳng nhẽ Hiền lại ko tin tôi.

_ Tôi tin Tú Anh mà. Tôi luôn tin. Hiền khẩn khoản.

Tôi ngồi đó, cố gắng nhịn cười trong khi dã tâm đang ngặt nghẽo cười ‘dại gái. Ngu lâu. Ak ak.’ Chợt nhớ ra con dao bạc để dưới tất. ‘Phải nghĩ cách lấy ra mới đc.’ Cũng chưa cần phải nhọc óc suy nghĩ cho lắm, Hiền tình cờ nhận đc 1 cú điện thoại rồi nhanh chóng hạ lệnh ném chúng tôi vào căn phòng ban nãy.

_ Có giận chị ko? Tú Anh hỏi sau khi chắc chắn rằng bọn tay chân đã đi hết.

_ Giận gì? Tôi loay hoay lấy con dao dưới chân.

_ Thì ban nãy chị nói là chỉ chăm sóc em thôi mà ko có tình cảm gì ấy?

_ Ko. Tôi có điên bằng cái đứa ở ngoài kia đâu mà tin chị.

_ Ừm. Vậy là đc rồi, chị ko muốn để em hiểu nhầm vậy thôi.

_ Ờ. Mà giờ tôi mới biết chị lắm người hâm mộ ghê nhá. Ko biết ngoài Hiền, Vy ra thì còn ai nữa.

_ Em.

_ Mơ hả? Tôi mà cùng fan club với cái đứa điên ngoài kia á? Ko dám đâu.

Tú Anh bật cười, trong hoàn cảnh này rồi mà Minh vẫn vậy, vẫn giữ thái độ như ko ấy quả là đáng nể.

_ Hiền đánh em có đau ko?

_ Hỏi thừa. Chị ko thấy nó đứng ko nổi lúc đánh tôi xog đấy à?

_ Chết rồi. Vậy mất chỗ khâu ở sườn với vai có sao ko? Tú Anh nhớ ra Minh vẫn chưa lành những chỗ bị đâm xe.

_ Đau. Tôi vừa mới lấy đc con dao ở dưới chân nên chỉ có thể trả lời có vậy và bắt đầu công cuộc cắt dây trói của mình.

_ Lại muốn gây sự đây mà. Tú Anh gắt gỏng.

_ Đâu có. Thì rõ ràng là đau mà.

_ Ghét rồi ko nói nữa.

_ Ghét thì thôi. Tôi tiếp tục tập trung chuyên môn cắt dây.

Nhưng khi dây có vể sắp đứt thì cánh cửa ấy lại đc mở ra 1 lần nữa. Đám người ban nãy lại lôi 2 đứa tôi ra ngoài. Chờ chúng tôi lần này ko chỉ có Hiền mà còn có thêm 1 người thú vị nữa, tôi quay sang nhìn biểu hiện của Tú Anh, từ khó chịu khi bị lôi kéo đến bất ngờ khi đối diện với người đó.

Ly đag đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình, ‘cốc cốc’ tiếng gõ cửa làm cô giật mình, hít 1 hơi thở sâu cố trấn tĩnh Ly nói:

_ Mời vào.

_ Chào chị. Kiên và Linh đồng thanh.

_ Ừ. Ly nhanh chóng kể lại chuyện khi đi làm cô nhìn thấy xe của Tú Anh đỗ gần bệnh viện rồi sự biến mất của Tú Anh và Minh.

_ Có lẽ họ trốn đi chơi thôi chị ạ. Kiên mỉm cười an ủi.

_ Nếu trốn thì Tú Anh cũng phải báo cho chị để chị còn sắp xếp lại lịch bệnh nhân cho nó chứ? Lúc trước cứ sang Anh thăm Minh nó đều cẩn thận gọi về dặn dò chị hàng ngày về bệnh nhân đằng này lại biến mất như thế chị lo…

_ Lo gì ạ? Linh cau mày.

_ Hai đứa nó gặp vấn đề. Mà hai đứa có biết là Minh nó ko mất trí nhớ ko?

_ Sao chị biết? Kiên ngạc nhiên hỏi.

_ Ui zời. Tôi là bác sĩ cơ mà, đến Tú Anh nó cũng còn nghi là Minh ko mất trí thật nữa là. Ly cười đắc trí.

_ Thật ra nó làm vậy là có nguyên nhân… Linh kể lại lý do khiến Minh giả mất trí.

_ Nếu vậy có thể giờ hai người đó đang gặp nguy hiểm rồi. Ly chau mày.

_ Hay mình báo cảnh sát đi. Kiên lên ý kiến rồi định bấm điện thoại luôn.

_ Mất tích trên 24h cảnh sát mới đi tìm. Linh gạt tay Kiên nhắc nhở: _ Mình phải tìm trước nếu hnay ko tìm thấy thì mai báo cảnh sát họ mới tìm cho.

_ Ừ vậy giờ chia nhau ra tìm luôn đi. Ly thúc giục: _ Minh bị thương chưa lành, nếu bị bắt cóc thật thì e là vết thương sẽ chảy máu đấy.

‘Bà chị này xem ra cũng lo lắng cho Minh. Ko lẽ con bạn mình có sức hút thế sao?’ Linh tự nhủ khi nhìn thấy thái độ lo lắng của Ly dành cho Minh. Tìm gần hết ngày, hết cả mọi nơi mà Minh và Tú Anh hay đến cũng ko thấy bóng dáng đâu cả. Ly đành rút máy ra gọi cho 1 người mà cô biết nếu Tú Anh biết cô gọi cho người này sẽ trách cô lắm nhưng bây giờ đang là lúc cấp bách cần phải nhờ vả nên kệ. Người bị gọi nhấc máy với giọng nói khá dễ chịu:

_ Ly à? Có chuyện gì ko em? Vy nói qua điện thoại.

_ Em gọi để hỏi xem Vy có ở Hà Nội ko ấy mà? Ly đag nghĩ xem nói thế nào để nhờ Vy tìm hộ Tú Anh.

_ Vy đag ở Đắc Lắc có ít việc. Có chuyện gì ko?

_ Tú Anh biến mất cả ngày hnay nên em… Ly ngập ngừng.

_ Chắc Tú Anh ở với Minh thôi. Giọng nói vẫn khá bình thản khi Vy nhắc đến người con gái mình yêu và cả tình địch.

_ Cả 2 người đó đều biến mất Vy ạ. Em lo là bạn của Minh bắt họ rồi. Ly nói thẳng ra.

_ Vậy à? Để Vy nhờ mấy người quen biết ở Hà Nội tìm họ. Có khi chỉ là trốn đi chơi thôi em an tâm.

_ Dạ. Vậy Vy nhờ giúp em nha. Em thấy lo cho họ lắm.

_ Ừ. Nhưng Ly này sao em tốt với hai người đó vậy? Vy nói giọng có vẻ hơi thay đổi.

_ Vì Tú Anh là bạn thân nhất của em mà, Vy cũng biết nếu ko có Tú Anh thì làm gì có Ly của ngày hôm nay.

_ Vy cho rằng đó là do ý chí của em, nếu ko có Tú Anh em vẫn có thể cai nghiện thành công mà. Giọng Vy giờ đây đã có vẻ ghen tức lộ rõ.

_ Nhưng khi gia đình em xa lánh vì em là 1 con nghiện thì Tú Anh đã bên em. Cô ấy là bạn và gia đình của em Vy ạ.

_ Ừ. Thôi Vy có việc phải đi. Chào em.

_ Ok. Vy nhớ gọi người giúp em nha.

_ Ok. Vy dập máy, tay siết chặt di động cơn giận đag trào dâng, Tú Anh luôn làm cho người khác có cảm giác mắc nợ mình, và phải chăng tình cảm của Tú Anh dành cho Vy cũng chỉ là sự thương hại. Vy nhìn ra phía ngoài cửa kính ô tô, nơi bao người đang tấp nập qua lại, lu bù lo chuyện cơm áo gạo tiền hàng ngày 1 cách hối hả, còn hắn đag ngồi trong xe chờ đợi cho hết đoạn tắc đường này để ra được ngoài trung tâm thành phố, nơi ấy có 1 đám người đang chờ hắn cùng với hai người hắn căm ghét nhất lúc này.

Ly, Linh và Kiên hẹn nhau ở 1 quán café lúc giờ tan tầm, 3 người nhìn nhau chán nản đã gần cả ngày rồi mà ko tìm thấy Tú Anh và Minh đâu, Ly đã gọi điện nhờ Vy rồi nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an ghê lắm. Cả 3 cùng im lặng cho đến khi 1 chiếc xe ô tô lướt qua bên ngoài cửa sổ làm Ly đứng thẳng dậy lên tiếng:

_ Xe của Vy.

Linh và Kiên cũng quay ra nhìn, rõ ràng ban nãy lúc nói chuyện Vy nói đag ở Đắc Lắc có việc, ‘chắc là tài xế lái xe đi đâu đó thôi’ Ly vừa nghĩ đến đó, đã thấy cửa kính phía sau của ô tô hạ xuống, người ngồi trong xe ko ai khác mà chính là kẻ vừa nói ko ở Hà Nội lúc này. Chợt thất nghi ngờ cả 3 nhanh chóng lấy xe bám theo ô tô của Vy, may mà đường tắc, ô tô của Vy nhích khá chậm trên đường, mà Kiên và Linh lại đi xe máy tiện luồn lách nên ko khó để bám theo nhưng khi ra đến ngoại thành thì 2 đứa phải gửi xe rồi nhanh chóng leo lên xe của Ly vì ô tô vẫn phóng nhanh hơn xe máy trên đường quốc lộ mà.

_ Chị đi cẩn thận ko bà kia phát hiện thì chết. Linh nhắc nhở Ly.

_ Yên tâm đi. Chị có thâm niên ‘bám đuôi’ gần chục năm rồi đảm bảo ko lộ đâu.

Bám đuôi đc 1 đoạn thì xe của Vy rẽ vào 1 con đường nhỏ, rồi đỗ trước 1 cái nhà kho lớn giữa cánh đồng. Ly đánh lái nấp trong bụi rồi từ từ quan sát, Vy bước ra khỏi xe, tiến về phía cửa nhà kho, cửa nhà kho mở ra rồi Vy nhanh chóng chui vào.

_ Chị ta vào đấy làm gì nhỉ? Linh tò mò nói.

_ Chắc là kiểm tra hàng hóa gì đấy thôi. Kiên nói chen vào.

_ Nếu kiểm tra hàng thì có cần nói dối là ko ở Hà Nội ko? Linh quay ra nhìn Kiên nhắc nhở.

_ Ừ nhỉ. Hay đi xem thế nào? Kiên nhìn mọi người.

_ Nhưng mà phải xử đc thằng cha tài xế đang ngồi canh ở ngoài kia kìa. Linh hất hàm nhìn về cái xe vừa chở Vy đến.

_ Đơn giản thôi. Nhưng cơ bản là ko biết bên trog kia có gì nguy hiểm ko? Ly bấy giờ mới lên tiếng.

_ Thì cứ thử lẻn vào trước đã rồi tính sau. Linh quay ra nói.

_ Ok. Nhưng Linh ở ngoài này canh phòng nếu nửa tiếng nữa chị và Kiên ko ra thì em nên báo công an.

Nói xog Ly ra khỏi xe tiến đến phía xe Vy, chỉ vài câu nói nhẹ nhàng anh chàng tài xế dại gái nhanh chóng xuống xe, rồi ngay trước 4 con mắt ngạc nhiên của Linh và Kiên, Ly ra 1 thế võ nhanh gọn đánh ngất anh ta, rồi cả 3 nhanh chóng đặt anh ta vào vị trí ghế lái trói lại. Để Linh canh bên ngoài, Ly và Kiên nhẹ nhàng men sát tường nghe ngóng. Giọng nói của những người có trog đó đủ thấy 2 người mà họ cần tìm đag bị đe dọa bên trog nhà kho này.

Vy tiến lại gần chỗ Tú Anh, đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào gò má hồng của cô, mỉm cười:

_ Hiền có kể với Vy là em chỉ coi Minh là em gái thôi à?

_ Vâng. Vy cởi trói cho em và Minh đc ko? Minh đag ốm bị trói lâu như thế, em e là sẽ có chuyện. Tú Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi biết rằng Vy và Hiền là 1 đội.

_ Đừng lừa tôi. Vy lạnh lùng nói, quay ra nhìn tôi : _ Tao đã nói mày từ bỏ Tú Anh cơ mà. Nếu mày chịu nghe tao thì đã ko có chuyện này xảy ra mày biết chưa Minh?

_ 1 sự thật mà ai cũng biết. Tôi ko bao giờ chịu nghe lời người khác ngay cả với những kẻ điên rồ như chị và Hiền. Tôi cười nhạt.

‘Bốp’, Vy tặng tôi 1 bạt tai, ánh mắt lúc này vừa có vẻ khinh thường vừa có vẻ điên dại:

_ Đừng quá tự tin vào bản thân Minh ạ. Mày nên bỏ thói ăn nói của mày đi, trước khi có tai họa đến với mình.

_ Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Tôi là đứa biết tùy người mà nói chuyện ko cần chị dạy dỗ. Tôi nhìn thẳng với mắt Vy nói.

_ Mày tự tin quá đấy. Vy bóp chặt cổ tôi, nở 1 nụ cười quái gở: _ Đáng tiếc ko biết mày còn sống bao lâu để có thể tự tin như thế nữa.

_ Vy buông Minh ra đi. Ko phải tôi đã nói nếu Vy động vào Minh tôi sẽ ko tha cho Vy à? Tú Anh bắt đầu lên tiếng giọng có vẻ giận giữ ko kém.

_ Em có nói. Nhưng đấy là khi em ko bị bắt và trói như thế này. Bây giờ bản thân em còn ko thể tự bảo vệ nổi mình nữa là… Vy buông lơi câu nói nhìn xoáy vào mắt Tú Anh.

Xem ra Vy mới là kẻ chủ trò còn Hiền cũng chỉ là tay sai mà thôi, lợi dụng khoảnh khắc Vy tiến về chỗ Tú Anh, tôi cố gắng giật mạnh dây trói vì dù ban nãy cũng cứa sắp đứt rồi.

‘Cạch’ tiếng ở bên ngoài nhà kho làm tất cả mọi người giật mình.

_ 2 người đi ra xem có chuyện gì? Hiền hất hàm nhìn 2 tên tay sai gần nhất.

Tôi nhìn quanh, ngoài Hiền và Vy ra thì ở đây vẫn còn gần chục tên tay chân nữa, mà sức tôi bây giờ chắc chỉ đủ để đánh đc vài 3 người chứ cả chục người thế này, ‘chết là chắc’ dã tâm lên tiếng ko đúng lúc chút nào, ‘cứ bình tĩnh đã, đợi thời cơ ’ lương tâm có vẻ đag lo lắng nhưng cũng đag cố trấn tĩnh tôi.

_ Sao 2 thằng kia đi lâu thế? Hiền đi ra xem có sao ko đi. Vy ra lệnh.

_ Dạ. Hiền răm rắp tuân lệnh.

Hiền bước ra ngoài, nhận ra 2 tên tay sai đã nằm lăn ở đất định quay vào báo cho Vy biết thì đã bị Kiên khóa tay từ phía sau nói:

_ Đi nào cô bạn cũ.

3 người đi vào nhà kho, đám tay chân khi thấy Hiền bị khống chế định chạy tới cứu thì Ly lên tiếng:

_ Tiến thêm bước nữa thì tao giết nó. Vừa nói Ly vừa dí con dao lấy đc của tên tay sai bị đánh ngã ban nãy vào cổ Hiền.

_ Dừng lại đi. Cô ta ko nói đùa đâu. Vy quay ra nhìn đám tay sai rồi quay ra nhìn mấy người vừa bước vào chào bằng nụ cười lạnh tanh: _ Khả năng bám đuôi của em vẫn rất đáng nể đấy Ly ạ.

_ Quá khen rồi. Ly cười đáp lại : _ Vy thả Minh và Tú Anh ra đi.

_ Tại sao? Đừng nói là em đag giữ Hiền thì tôi phải thả họ ra để trao đổi nha?

_ Nếu ko chỉ đổi Hiền mà đổi cả sự tự do của Vy nữa thì sao?

_ Tự do? Vy nhíu mày.

_ Nếu trong vòng 15p nữa em ko đưa Minh và Tú Anh ra ngoài thì công an sẽ vào đây.

_ Thật ư? Em nghĩ tôi tin sao? Vy cười khinh khỉnh.

_ Vậy Vy nghĩ xem tại sao em có thể vào đây mà ko sợ gì cả? Vy an tâm em đã thỏa thuận với cảnh sát nếu bọn em ko ra trog vòng 15p nữa họ sẽ xông vào đây. Và như vậy thì Vy khó mà thoát đc.

_ Nếu tôi thả họ ra mà vẫn bị bắt thì sao?

_ Em sẽ làm chứng là Vy chỉ giúp Tú Anh đưa Minh đến đây để nhớ lại quá khứ theo phương pháp trị liệu mới thôi.

_ Nhưng chẳng nhẽ bọn họ cũng đồng ý với em sao? Vy quay qua nhìn tôi và Tú Anh rồi quay lại nhìn Ly.

_ Đương nhiên rồi. Vy là người tốt mà chẳng qua Vy đag mất bình tĩnh mới thế này, chứ bình thường Vy luôn tốt với mọi người phải ko nào?

Đang đúng lúc Vy có vẻ nguôi ý thì tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếng loa vọng từ bên ngoài vào:

_ Nơi này đã bị bao vây, các người ko thoát đc đâu.

_ Cô lừa tôi. Ly gầm lên, rồi nhanh chóng tiến về phía tôi dí sát súng vào thái dương tôi hô lớn : _ Hôm nay mà là ngày chết của tao thì cũng là ngày chết của nó.

_ Bình tĩnh lại đi Vy. Tú Anh lo lắng nói.

_ Im đi. Các người chỉ muốn cứu nó thôi mà. Tao sẽ giết nó. Đừng có lại đây.

Hiền nhân lúc Kiên sơ sẩy, cũng gỡ đc thế khóa chạy về phía Vy nói:

_ Nhanh lên. Vào xe đi. Vừa nói Hiền vừa mở cửa phía sau xe để cho Vy chui vào.

_ Tất cả đứng im. Vy lại quát lớn khi thấy Kiên và Ly định chạy lại chỗ mình.

_ Sao Vy lại hải làm vậy Vy đang có mọi thứ kia mà. Có cần phải vứt đi tất cả chỉ vì bị Tú Anh bỏ ko? Trên đời này còn rất nhiều cô gái xứng với Vy hơn cô ấy. Ly đag cố làm Vy bình tĩnh lại.

_ Mất Tú Anh là mất tất cả rồi. Ly ko hiểu điều đó hay sao? Vy gào lên có lẽ giờ lý trí của hắn đã mất sạch.

_ Tôi bị thương. Chị ko biết sao mà lôi tôi mạnh thế? Tôi càu nhàu.

_ Im đi. Mày ko có quyền đc lên tiếng ở đây. Vy nói lớn vào tai tôi.

_ Sao lại ko có quyền. Tôi đag bị chị giữ thế này khó chịu thì phải kêu chứ. Tôi chống cự lại.

_ Liệu hồn thì nghe tao ko thì tao… Vy đe dọa.

_ Chị định bắn tôi chắc? Thôi đi chị ko dám bắn tôi đâu vì tôi là tấm vé để chị ra khỏi đây mà.

_ Đc lắm. Chỉ cần ra khỏi đây thôi tao sẽ giết mày ngay lập tức.

_ Ừ. Đợi ra khỏi đây thì tính sau. Nhưng giờ thì nhẹ tay thôi. Tôi mà chết vì mất máu trước khi lên ô tô thì chị cũng ko có cơ hội giết tôi đâu. Sự thật là vậy, áo sơ mi của tôi đag bắt đầu ngấm máu ở vết thương chưa đc lành bên sườn của tôi.

Vy nới tay lỏng ra đôi chút, chỉ đợi có vậy tôi lấy hết sức vùng ra, dây trói rơi xuống, bóp chặt cổ tay của Vy bằng bàn tay ko bị thương của mình cho đến khi khẩu súng rơi xuống. Trong lúc ấy, bọn tay sai còn đag hoang mag lo tìm chỗ trốn chạy thì Ly và Kiên chạy tới tháo trói cho Tú Anh và khống chế Hiền. Tôi định nhặt khẩu súng lên thì bị Vy đá mất. Rồi chị ta đứng thẳng dậy nhìn tôi nói:

_ Đằng nào cũng ko có đường lùi. Vậy tao và mày đấu đi.

_ Ko đc. Minh mày đag bị thương. Kiên cản tôi khi tôi bước lên nhận lời thách thức.

_ Ko sao. Tao chỉ né thôi ko đánh. Tôi nói nhỏ với Kiên rồi bước lên.

Trận đấu tay đôi này chẳng có gì hấp dẫn khi mà 1 người thì liên tục tấn công còn kẻ còn lại chỉ cố gắng né tránh 1 cách nhanh nhất.

_ Có gan thì mày tấn công xem nào Minh. Vy thách thức.

_ Tôi ko muốn đánh với người điên. Tôi cười nhạt tiếp tục tránh 1 cú đấm của Vy.

_ Tú Anh em sao thế? Bỗng Vy hét lớn, tôi giật mình quay ra chỗ Tú Anh thừa lúc ấy Vy đá thẳng vào mạn sườn đag bị thương của tôi.

_ Khốn nạn. Chơi ko đẹp. Tôi nằm lăn ra đất ôm chặt mạn sườn.

_ Dừng lại. Tú Anh hét lớn, tay lăm lăm cầm khẩu súng.

_ Em định bắn Vy vì nó sao? Vy nói có vẻ bàng hoàng.

_ Vy đừng ép em. Tú Anh bắt đầu rơi nước mắt.

_ Em khóc cho Vy hay khóc cho nó? Em ko bắn Vy đâu phải ko nào? Vy như phát điên lên.

_ Đừng ép em. Nếu Vy động vào Minh em sẽ… Tú Anh ngừng lại ko nói tiếp.

_ Vậy em bắn đi. Vì Vy sẽ cho nó chết cùng mình. Vừa nói Vy giơ chân định đạp tiếp vào phía mạn sườn có máu đang ngấm dần ra đất của Minh.

‘Đoàng’ tiếng súng vang lên, Vy từ từ ngã xuống ôm chặt vết thương vừa bị bắn quay ra nhìn Tú Anh rồi nằm bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyenles