Another version (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘Nói gì bây giờ?’ tôi đứng chết lặng 1 chỗ, vốn định nói rất nhiều nhưng ban nãy khi nghe Tú Anh khóc thì quên sạch mất rồi. Tú Anh nhìn quanh căn phòng tôi vừa trang trí rồi nhìn thẳng vào phía tôi, ánh mắt có vẻ thik thú.

_ Mèo cắt mất lưỡi rồi à? Tú Anh hỏi có vẻ muốn trêu tức kẻ đag đứng góc phòng mình.

Tôi nhăn nhó ko trả lời, lần đầu tiên thấy ngại như thế này, lần đầu tiên cứng họng trước chị như thế này. Tú Anh bước chầm chập về phía tôi cho đến khi chỉ còn 1 bước nữa là ngón chân chị có thể chạm vào ngón chân tôi thì dừng lại. Ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi chờ đợi, tôi lặng nhìn chị. Người con gái tôi yêu có vẻ mệt mỏi cho dù đag cố vui vẻ, đôi mắt có chút quầng thâm vì thiếu ngủ, khóe mắt vẫn ướt vì khóc. Bất giác lấy tay vuốt nhẹ gò má hồng của chị, rồi hôn nhẹ lên khóe mắt vẫn ướt ấy, nụ hôn chạy lên trán, xuống mũi, má và dừng lại thật lâu ở bờ môi hồng ấy.

_ Tôi xin lỗi. Tôi nói nhỏ vào tai Tú Anh khi ôm chị thật chặt vào lòng.

_ Vì cái gì? Tú Anh tựa cằm lên vai tôi hỏi.

_ Vì làm cho chị lo lắng, vì làm cho chị mệt mỏi, và vì làm cho chị khóc.

_ Chỉ thế thôi ư? Tú Anh đẩy tôi ra rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

_ Còn 1 điều nữa … tôi mỉm cười nhẹ nhàng, hôn phớt lên môi Tú Anh rồi nói tiếp thật chậm và chắc chắn: _ Anh yêu em, Tú Anh ạ.

_ Gì cơ? Tú Anh chớp chớp mắt hỏi lại.

_ Anh yêu em. Tôi lặp lại.

_ Hả??? Tú Anh cười khúc khích.

_ Thôi nha đừng đc đà lấn tới. Tôi nhăn mặt khó chịu.

_ Đùa mà. Tú Anh ôm chặt lấy tôi.

_ Ai đùa? Nghiêm túc mà. Tôi gãi đầu, mặt nhăn nhó.

_ Em đùa. Tú Anh cười vui vẻ.

_ Em đùa ai? Tôi càu nhàu.

_ Em đùa Minh. Tú Anh có vẻ ko muốn chịu thua trong cuộc tranh chấp lần này.

_ Thua em. Tôi khuất phục nhanh chóng.

_ Ơ. Mới vậy mà đã thua mất hứng lắm. Tú Anh níu cổ áo tôi hôn nhẹ.

_ Hôm nay nhường em. Mà em sốt hay sao ấy?

_ Ừ. Sốt nhẹ ý mà. Ko sao đâu.

_ Sốt là ốm rồi chứ ko sao cái gì? Lại giường nằm đi.

_ Minh đi đâu thế? Tú Anh vừa nằm xuống giường, lại ngồi dậy khi thấy tôi định đi.

_ Đi nấu cháo cho em ăn rồi để em uống thuốc chứ đi đâu nữa?

_ Thôi. Minh ở đây ôm em thôi đc ko? Tú Anh nói rồi ôm chặt lấy tôi.

_ Sao thế đc? Minh có đi đâu mất đâu mà em sợ. Chỉ nấu cháo rồi lên ngay mà.

_ Ko. Minh ở đây đi. Tú Anh vẫn nhất quyết ko buông tôi ra.

_ Ừ. Vậy ở đây ko đi đâu nữa. Tôi vỗ nhè nhẹ vào vai Tú Anh.

_ Ừ. Ở đây ôm em. Tú Anh siết chặt vòng tay ôm tôi.

_ Nhưng mà cứ ôm nhau thế này á? Tôi bắt đầu thấy đói (cái này nói từ đầu rồi nha, tôi bị dạ dày phải ăn đúng giờ dù chuyện gì xảy ra đi nữa.)

_ Minh đói rồi à? Tú Anh nới nhẹ vòng tay quay ra nhìn thẳng vào tôi.

_ Ừ. Từ hôm qua đến giờ ăn ko thấy ngon nên ăn hơi ít. Ban nãy hoạt động hơi nhiều nên giờ thấy đói.

_ Vậy đi xuống nhà ăn nha. Tú Anh đứng dậy cầm tay kéo theo.

Vừa bước đến chân cầu thang, 2 đứa tôi đã nghe thấy tiếng của 2 người cha đag tranh cãi:

_ Ko đc. 2 đứa nó phải ở với tôi. Rồi cuối tuần về nhà ở bên anh. Ông Tú nói.

_ Sao thế đc. Ở đây anh có vợ rồi, còn tôi lại ở nhà 1 mình, 2 đứa ở với tôi hợp lý hơn chứ. Ông Huy cãi lại.

_ Nhưng nhà tôi to hơn sẽ làm 2 đứa thoải mái hơn.

_ Nhà tôi ko to chắc. Chúng nó sẽ riêng tư hơn khi ở nhà tôi.

_ Chuyện gì vậy mẹ? Tú Anh hỏi khi thấy bà Hà đi ra từ phòng ăn với khuôn mặt cố nhịn cười.

_ Hai người đó đang cố dành 2 đứa về nhà sống cùng chứ sao nữa? Bà Hà cười vui vẻ, rồi nhớ ra chuyện Tú Anh đag mệt nói: _ Tú Anh con đỡ chưa, mà xuống nhà. Mẹ đặt nồi cháo cho con rồi cứ lên nghỉ rồi chốc mẹ mang lên cho.

_ Ko sao đâu mẹ. Bọn con vào ăn cùng với mọi người đc mà. Tú Anh nói rồi bỏ tay đag nắm tay Minh ra khoác tay bà Hà đi vào phòng ăn.

_ Tú Anh đây rồi. Con nói đi con muốn sống ở nhà ai đây? Ông Tú vừa thấy con gái yêu bước vào đã lôi kéo.

_ Minh con phải về pha ba vụ này. Ông Huy cũng gọi Minh trợ giúp.

_ Con vô can. Đừng lôi con vào. Tôi giơ tay đầu hàng rồi nói tiếp: _ Con đói rồi. Có gì ăn ko ạ?

Thấy Minh xưng con, bà Hà vui ra mặt nói ngay:

_ Ừ. Để mẹ lấy đồ ăn cho 2 đứa, kệ 2 ông già lắm lời ấy.

_ Cảm ơn… mẹ. Tôi ngần ngừ nhưng vẫn nói đc từ ‘mẹ’

Bà Hà rưng rưng nước mắt, chạy lại ôm Minh.

_ Cảm ơn con. Mẹ đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi.

_ Để phần ôm sau đc ko? Con đói lắm rồi. Tôi nhăn nhó, dạ dày đag gào thét vì đói.

_ Ừ ừ. Mẹ đi đây. Bà Hà gạt nước mắt, đi về phía bếp.

_ Để con giúp mẹ. Tú Anh chạy theo bà Hà nhưng chợt nhớ ra điều gì đó cô quay lại nhìn 2 người cha nói: _ Bọn con sẽ ko sống với ai cả? Nhưng cuối tuần thì bọn con hứa sẽ về thăm ba mẹ. Nói xong cô quay đi để lại sự ngơ ngác cho 2 người.

_ Thế là thế nào? Minh con nói xem? Ông Huy quay ra Minh hỏi.

_ Có nghĩa là bọn con ra ở riêng thi thoảng cuối tuần sẽ về thăm ba mẹ chứ sao nữa ạ. Tôi nhăn nhó, khổ thân cái dạ dày đag đói run mà vẫn bị tra hỏi.

_ Ko đc. Cả ông Huy và ông Tú đồng thanh.

Tôi ko nói gì, chỉ im lặng ngồi nhìn 2 người cha tiếp tục tranh nhau, thở dài, họ có vẻ rất có hứng thú tranh nhau thì phải. Tú Anh nhẹ nhàng ghé sát tai tôi nói nhỏ:

_ Đi ra ngoài ăn đi. Mẹ nói cứ để cho 2 người đó ở đây mà cãi nhau.

Tôi mỉm cười, lặng lẽ rút lui cùng Tú Anh trong khi 2 người kia vẫn tiếp tục tranh chấp mà ko để ý đến ai cả.

_ Để anh lái cho. Tôi giật lấy chìa khóa xe từ tay Tú Anh.

_ Nhưng mà anh có biết lái đâu? Tú Anh ngạc nhiên.

_ Ai bảo ko? Tôi vừa nói vừa mở cửa xe cho Tú Anh vào rồi nhanh chóng chui vào xe nói: _ Có bằng lái lâu rồi kưng ạ.

_ Anh học bao giờ thế?

_ Hồi lên Đà Lạt ở ẩn. Tôi vừa nói vừa đánh tay lái ra ngoài: _ Em muốn ăn gì?

_ Gì cũng đc.

_ Vậy đến quán mà tụi anh hay ăn nhá, Linh và Kiên cũng đag ở đấy, tụi mình đến ăn ké rồi đi chơi.

_ Tùy anh. Tú Anh nắm lấy tay tôi siết nhẹ.

Nâng bàn tay ấy lên hôn nhẹ tôi quay ra Tú Anh gọi:

_ Này em.

_ Hả?

_ Anh yêu em.

_ Sao hôm nay nói nhiều câu đó thế? Mặt Tú Anh dâng lên chút sắc đỏ.

_ Thì sao nào? Tôi nhăn mặt buông tay Tú Anh ra.

_ Thì vui chứ sao. Tú Anh nắm lại tay tôi rồi nhoài người về phía tôi hôn nhẹ lên má nói nhỏ: _Em yêu anh.

Siết lấy bàn tay nhỏ bé của Tú Anh, tôi mỉm cười. Mùa đông năm nay thật lạ, khi thì lạnh đến thấu xương làm cho con người cũng trở nên khô khan và lạnh lẽo, nhưng giờ đây khi bên cạnh Tú Anh thì mùa đông này thật ấm áp khiến cho con người ta cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.

-----END-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyenles