Bản tình ca cuối cùng - chương 32&33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Will
Will không ngủ ngon. Suốt đêm, anh nghe Ronnie trằn trọc và trở mình, hoặc đi tới đi lui trong phòng. Anh hiểu cú shock mà cô đang cảm nhận; anh nhớ lại tình trạng chết lặng và mặc cảm tội lỗi, sự hoài nghi và nỗi giận dữ, sau khi Mikey chết. Năm tháng đã làm lu mờ cảm xúc, nhưng anh có thể nhớ nỗi khát khao đầy mâu thuẫn dành cho việc bầu bạn và việc cần được ở lại trong nỗi cô đơn.
Anh cảm thấy buồn cho Ronnie và cho cả Jonah, người còn quá trẻ để có thể hiểu thấu được. Và thậm chí cho bản thân anh. Trong suốt mùa hè, Steve đã hết sức tử tế với anh, khi họ có nhiều thời gian của Ronnie hơn họ có trong ngôi nhà của ông. Anh thích cách yên lặng mà ông nấu nướng trong bếp và sự thân thiết dễ dàng mà ông chia sẻ với Jonah. Anh thường thấy hai người ngoài bãi biển, thả diều hoặc chơi trò đuổi theo sóng biển, hay chế tạo ô cửa sổ kính màu trong sự tập trung hoàn toàn. Trong khi phần lớn những người cha thích thấy bản thân họ như kiểu đàn ông bị bắt buộc phải dành thời gian cho con cái của họ, dường như đối với Will, Steve rất chân thực. Trong thời gian ngắn anh biết ông, anh chưa một lần thấy Steve giận dữ, chưa bao giờ nghe ông cao giọng. Anh tin rằng, có thể có vài thứ ảnh hưởng vì ông biết rằng ông đang chết dần, nhưng Will không cho rằng điều đó giải thích được mọi thứ. Cha của Ronnie đúng là... một người đàn ông tốt trong vẻ hòa nhã với bản thân và với người khác; ông yêu những đứa trẻ của ông và tin tưởng rằng, thông thường, chúng đủ thông minh để có những quyết định đúng.
Khi anh nằm trên ghế sofa, anh ngẫm nghĩ, một ngày nào đó, anh muốn trở thành một người cha tương tự. Dù anh yêu cha anh, ông không luôn là người đàn ông khoan dung mà Ronnie đã gặp. Có những căng thẳng kéo dài trong suốt cuộc đời của Will mà anh hầu như không còn nhớ, việc trông thấy cha anh khi ông làm việc để phát triển doanh nghiệp của ông. Thêm vào tính thất thường của mẹ anh và cái chết của Mikey, đã khiến cả gia đình anh suy sụp trong vài năm, và đã có lần anh ao ước mình được sinh ra trong một gia đình khác. Anh biết rằng anh may mắn, và thật ra nhiều thứ gần đây đã tốt hơn nhiều. Nhưng việc lớn lên không chỉ cần những chiếc bánh nướng và những buổi tiệc, và anh có thể nhớ nỗi ước ao về một cuộc sống khác.
Nhưng Steve là một kiểu cha hoàn toàn khác.
Ronnie kể với anh rằng ông đã ngồi hàng giờ bên cô khi cô học đàn piano, nhưng toàn bộ thời gian khi anh ở nhà ông, anh chưa bao giờ nghe Steve nói về điều đó, dù chỉ đề cập đến một cách tình cờ, và dù thoạt đầu Will nghĩ điều đó kỳ lạ, anh đã bắt đầu nhận ra đó là một biểu hiện mạnh mẽ của tình yêu mà ông dành cho Ronnie. Cô không muốn nói về điều đó, nên ông cũng không, cho dù đó là phần chính yếu trong cuộc đời của họ cùng với nhau. Thậm chí ông còn bưng ván che hốc thụt của ngôi nhà vì cô không muốn nhắc nhở về điều đó.
Loại cha nào sẽ làm điều đó?
Chỉ Steve, người anh ngày càng khâm phục, người anh muốn noi gương, và kiểu đàn ông anh hy vọng sẽ trở thành khi anh lớn hơn.
Anh thức giấc bởi ánh nắng tràn qua khung cửa sổ phòng sinh hoạt chung, và anh duỗi người trước khi đứng lên. Liếc trộm vào hành lang, anh thấy cửa phòng của Ronnie đã mở, và anh biết cô đã thức. Anh tìm thấy cô trên hiên tại vị trí tương tự đêm qua. Cô không quay lại.
"Chào buổi sáng." Anh nói.
Vai cô nghiêng đi và cô quay về hướng anh. "Chào anh." Cô nói, bày tỏ dấu hiệu nhẹ nhất của một nụ cười. Cô mở rộng đôi tay, và anh bao bọc bản thân anh quanh cô, biết ơn về một vòng tay ôm.
"Em xin lỗi về đêm qua." Cô nói.
"Không có lý do gì để xin lỗi hết." Anh vùi mặt vào tóc cô. "Em không làm điều gì sai hết."
"Mmmm," Cô nói. "Nhưng dù sao cũng cám ơn anh."
"Anh không nghe thấy em dậy."
"Em đã dậy được một lúc rồi." Cô thở dài. "Em đã gọi đến bệnh viện và nói chuyện với cha em. Dù ông không nói nhiều, em có thể nhận ra ông vẫn còn đau nhiều. Ông nghĩ họ chỉ giữ ông lại đôi ngày sau khi những xét nghiệm đã xong."
Trong phần lớn những tình thế khác, anh sẽ cam đoan với cô rằng mọi thứ sẽ tốt, rằng tất cả rồi sẽ qua nhanh. Nhưng trong trường hợp này, cả hai đều biết từ ngữ chẳng có ý nghĩa gì. Thay vì thế, anh ngả người tới trước, đặt trán anh dựa vào trán cô.
"Em có ngủ được chút nào không? Anh nghe em trăn trở suốt đêm."
"Không thật sự. Cuối cùng, em trườn vào giường với Jonah, nhưng trí óc em không chịu đóng lại. Nhưng không chỉ vì những thứ đang diễn ra," Cô ngừng lại. "Mà cũng còn vì anh nữa. Anh sắp đi trong đôi ngày nữa."
"Anh đã nói với em anh có thể hoãn lại rồi mà. Nếu em cần anh ở lại, anh sẽ..."
Cô lắc đầu. "Em không muốn anh làm thế. Anh sắp bắt đầu một chương mới trong cuộc đời anh, và em không thể lấy đi điều đó của anh được."
"Nhưng anh không phải đi liền mà. Lớp học không bắt đầu ngay..."
"Em không muốn anh làm thế." Cô nói lần nữa. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Anh sẽ đến trường, và đây không phải vấn đề của anh. Em biết điều đó nghe có vẻ cay nghiệt, nhưng không phải vậy đâu. Ông ấy là cha em, không phải cha anh, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Và em không muốn nghĩ về những gì anh có thể bỏ lỡ, thêm vào những thứ đang diễn ra trong cuộc đời em. Anh có hiểu điều đó không?"
Lời lẽ của cô có âm vang của sự thật trong đó, cho dù anh ước rằng cô sai. Sau một thoáng, anh tháo chiếc vòng tay macramé và đưa cho cô.
"Anh muốn em giữ vật này." Anh thì thầm, và với biểu hiện của cô, anh có thể nói rằng cô hiểu sự chấp thuận của cô có ý nghĩa với anh nhiều như thế nào.
Cô lóe lên một nụ cười nhẹ khi cô khép tay quanh nó. Anh nghĩ cô định nói điều gì đó khi cả hai bọn họ nghe cánh cửa gian xưởng chế tạo đột ngột đập mạnh mở ra. Trong giây lát, Will nghĩ ai đó đã đập vỡ nó. Rồi anh nhìn thấy Jonah đang vụng về kéo một chiếc ghế gãy ra ngoài. Với một nỗ lực to lớn, cậu bé nhấc nó lên và ném nó qua đụn cát gần gian nhà xưởng. Thậm chí từ khoảng cách này, Will có thể thấy cơn giận dữ trong vẻ mặt của Jonah.
Ronnie đã rời khỏi hàng hiên rồi.
"Jonah!" Cô thét lên, vỡ òa trong đường chạy.
Will lao theo sau cô, gần như đâm sầm vào cô khi cô đến cửa gian xưởng. Nhìn qua cô, anh thấy Jonah đang cố đẩy một sọt nặng ngang qua sàn. Cậu bé vật lộn hết sức mình, không biết đến sự xuất hiện đột ngột của họ.
"Em đang làm gì thế?" Cô la lên. "Em đến đây lúc nào vậy?"
Jonah tiếp tục đẩy cái sọt, càu nhàu trong nỗ lực.
"Jonah!" Ronnie quát lên. Tiếng la của cô phá vỡ sự tập trung cao độ của cậu bé, và cậu quay về phía Will và chị gái, ngạc nhiên trước sự hiện diện của họ. "Em không thể với tới nó!" Cậu bé la lên, giận dữ và gần khóc. "Em không đủ cao!"
"Không thể với tới cái gì?" Cô hỏi trước khi lấy một bước đột ngột tới trước. "Em đang chảy máu kìa!" Cô nói, nỗi hoảng loạn gia tăng trong giọng cô.
Will nhận ra chiếc quần jeans rách và máu trên chân của Jonah khi Ronnie lao thẳng đến cậu bé. Bị dẫn dắt bởi nỗi kinh hoàng của riêng cậu, Jonah xô đẩy chiếc sọt một cách điên cuồng, và góc của chiếc hộp đập vào một trong những chiếc kệ. Hình thù nửa sóc nửa cá ngã xuống, rơi trúng Jonah ngay khi Ronnie vươn tới cậu bé.
Gương mặt cậu bé căng thẳng và đỏ bừng. "Đi đi! Em có thể làm điều này một mình! Em không cần chị!" Cậu bé thét lên.
Cậu cố di chuyển chiếc sọt lần nữa, nhưng nó ghim chặt vào chiếc kệ, bị khóa cứng tại chỗ. Ronnie cố giúp cậu, nhưng Jonah đẩy cô ra. Lúc này, Will có thể thấy những giọt nước mắt trên đôi má cậu.
"Em đã nói chị đi đi mà!" Cậu bé thét vào cô. "Cha muốn em hoàn thành ô cửa sổ! Em! Không phải chị! Đó là những gì chúng tôi đã làm suốt mùa hè!" Giọng cậu bé buột ra trong tiếng hổn hển vỡ òa, giận dữ và hoảng sợ. "Đây là những gì chúng tôi đã làm! Tất cả những gì chị quan tâm là những chú rùa! Nhưng em đã ở bên cha mọi ngày!"
Khi cậu bé thét lên qua nước mắt, giọng cậu vỡ vụn.
"Và bây giờ, em không thể với tới phần chính giữa của ô cửa sổ! Em quá thấp! Nhưng em phải hoàn thành nó, có lẽ nếu em hoàn thành nó, cha sẽ trở nên tốt hơn. Cha phải trở nên tốt hơn, vì vậy em cố dùng chiếc ghế để với tới chính giữa ô cửa sổ, nhưng nó đã bị gãy, và em ngã vào miếng kính, em đã nổi điên lên và rồi em muốn sử dụng chiếc sọt, nhưng nó quá nặng..."
Vào lúc đó, cậu chỉ vừa vặn thốt ra được ít lời lẽ, rồi cậu bất ngờ choáng váng và ngã sụm xuống đất. Quàng tay quanh gối và hạ thấp đầu, cậu bé bắt đầu nức nở, bờ vai run rẩy.
Ronnie lấy một chỗ ngồi trên sàn nhà bên cạnh cậu bé. Cô trượt cánh tay quanh vai và kéo cậu về phía cô khi cậu tiếp tục khóc. Khi Will quan sát, anh cảm nhận một cục nghẹn sâu trong cổ họng anh, biết rằng anh không thuộc về nơi này.
Tuy nhiên, anh ở lại trong lúc Ronnie ôm em trai khi cậu bé khóc, không cố làm cậu im lặng, hoặc cam đoan với cậu rằng mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp. Cô chỉ ôm cậu bé trong im lặng cho đến khi cơn thổn thức của cậu bắt đầu lắng dịu. Cuối cùng, cậu bé nhìn lên, đôi mắt vằn đỏ sau cặp kính, gương mặt lấm lem nước mắt.
Khi Ronnie nói, giọng cô ân cần – dịu dàng như anh đã từng nghe cô nói.
"Chúng ta có thể về nhà trong vài phút không? Chị chỉ muốn kiểm tra vết thương trên chân em thôi."
Giọng của Jonah vẫn còn run rẩy. "Về ô cửa sổ thì sao? Nó phải được hoàn thành."
Ronnie nhìn Will, rồi quay ánh mắt của cô trở lại Jonah. "Bọn chị có thể giúp không?"
Jonah lắc đầu. "Chị không biết cách làm."
"Hãy chỉ dẫn cho bọn chị."
Sau khi Ronnie lau sạch chân của Jonah và đặt những miếng băng dán lên đó, Jonah dẫn họ trở lại gian xưởng chế tạo.
Ô cửa sổ đã gần hoàn tất – tất cả những bản khắc họa bằng acid chi tiết của những gương mặt đã làm xong, và những thanh gia cố đã được đặt vào đúng vị trí. Công việc còn lại bao gồm thêm vào hàng trăm mảnh phức tạp để hình thành ánh sáng huyền diệu của bầu trời.
Jonah chỉ cho Will cách cắt những mẩu chì và dạy Ronnie cách hàn gắn; Jonah cắt những mảnh kính, như cậu bé đã làm trong phần lớn của mùa hè, và trượt chúng vào trong những mảnh chì trước khi tạo ra chỗ cho Ronnie ghép các mảnh vào đúng chỗ.
Thật nóng nực và đông đúc trong gian xưởng, nhưng cuối cùng cả ba người rơi vào sự nhịp nhàng của công việc. Vào giờ ăn trưa, Will chạy đi kiếm vài miếng burger và salad cho Ronnie; họ tạm giải lao một chút trong lúc ăn, rồi trở lại với công việc của họ ngay. Khi bóng chiều buông xuống, Ronnie gọi đến bệnh viện ba lần, chỉ để biết cha cô hoặc đang làm các xét nghiệm hoặc đang ngủ, nhưng vẫn làm để yên lòng. Khi hoàng hôn đọng lại, họ đã hoàn thành được một nửa công việc; tay của Jonah đã mỏi rời, và họ lại nghỉ giải lao để ăn trước khi chuyển những ngọn đèn từ phòng sinh hoạt chung để có thêm ánh sáng cho gian xưởng.
Bóng tối đã bao phủ, và Jonah ngáp đều đều lúc mười giờ; khi họ vào trong nhà để thư giãn trong vài phút, Jonah rơi vào giấc ngủ gần như ngay lập tức. Will mang cậu bé về phòng và đặt cậu lên giường. Vào lúc anh trở lại phòng sinh hoạt chung, Ronnie đã quay về gian xưởng rồi.
Will kế tục công việc cắt kính; anh đã nhìn Jonah làm suốt cả ngày, và dù anh đã tạo ra vài sai lầm trong lúc bắt đầu, anh nhanh chóng nắm được cách làm.
Họ đã làm việc suốt đêm, và khi hừng đông bắt đầu hé rạng, cả hai đã tê cóng trên đôi chân của mình. Trên bàn, ngay trước mặt họ, là ô cửa sổ đã hoàn tất. Will không chắc Jonah sẽ cảm thấy thế nào khi biết rằng cậu đã không tự tay hoàn tất mảnh kính cuối cùng, nhưng anh đoán Ronnie biết cách đối phó với chuyện ấy.
"Hai đứa trông có vẻ như đã thức suốt đêm," Một giọng nói vang lên phía sau họ. Quay quanh, Will thấy mục sư Harris đang đứng trong khung cửa.
Mục sư Harris đứng dựa trên cây gậy chống. Ông đang mặc lễ phục – chắc chắn cho buổi lễ sáng Chủ Nhật – nhưng Will nhận ra vết sẹo đáng sợ trên lưng bàn tay ông và biết ngay lập tức là chúng kéo dài trên những cánh tay. Nghĩ về vụ cháy nhà nguyện và bí mật mà anh đã dấu kín trong nhiều tháng, anh nhận ra mình không thể nhìn vào đôi mắt của vị mục sư.
"Chúng con vừa hoàn thành ô cửa sổ." Ronnie nói bằng giọng khàn khàn.
Mục sư Harris ra hiệu về ô cửa sổ. "Ta có thể không?"
Ronnie gật đầu. "Dĩ nhiên rồi."
Mục sư Harris bước vào bên trong gian xưởng, di chuyển một cách chậm rãi. Chiếc gậy chống của ông gõ nhẹ trên mặt sàn gỗ khi ông tiến lại gần. Đến bên chiếc bàn, biểu hiện của ông thay đổi từ hiếu kỳ đến kinh ngạc. Nghiêng người trên cây gậy chống, ông vuốt bàn tay có u nhỏ, đầy sẹo trên lớp kính.
"Thật đáng kinh ngạc." Ông thốt lên. "Nó còn đẹp hơn ta tưởng tượng nữa."
"Cha con và Jonah đã làm một công việc chân chính," Ronnie nói. "Chúng con chỉ giúp để hoàn thành nó thôi."
Ông cười. "Cha con sẽ rất hài lòng đó."
"Nhà nguyện thế nào rồi ạ? Con biết cha con sẽ rất vui khi nhìn thấy ô cửa sổ đặt đúng chỗ."
"Chỉ trông mong vào lời cầu nguyện của con thôi." Ông nhún vai. "Nguyện đường không còn nổi tiếng như nó đã có trước đây nữa, vì vậy không có nhiều thành viên. Nhưng ta tin rằng nó sẽ hoàn thành."
Từ vẻ mặt lo âu của cô, Will biết Ronnie đang băn khoăn không biết ô cửa sổ có được lắp đặt kịp lúc hay không, nhưng không dám hỏi.
"Nhân tiện, cha con đang khá lên." Mục sư Harris nói, "Anh ta sẽ thoát khỏi bệnh viện sớm thôi, và sáng nay con đã có thể vào thăm. Hôm qua con không bỏ lỡ nhiều đâu. Ta trải qua phần lớn thời gian trong ngày ngồi trong phòng anh ta một mình trong lúc anh ta thực hiện các xét nghiệm."
"Cám ơn Cha đã ở lại với cha con."
"Không, con yêu." Ông nói, liếc nhìn ô cửa sổ lần nữa. "Cám ơn con."
Gian xưởng thật yên lặng khi mục sư Harris đi khỏi. Will nhìn ông đi, không thể giũ bỏ được hình ảnh đôi tay đầy sẹo của ông.
Trong im lặng, anh nghiên cứu ô cửa sổ, bị tác động mạnh bởi lý do cấp thiết phải chế tạo nên một cái mới, một ô cửa sổ lẽ ra đã không phải bị thay thế. Anh nghĩ đến lời của vị mục sư và khả năng cha của Ronnie có thể không còn sống để nhìn thấy ô cửa sổ được lắp đặt.
Ronnie đã lạc vào suy nghĩ của riêng cô khi anh quay nhìn cô.
Anh cảm thấy thứ gì đó sụp đổ bên trong anh, y như căn nhà được làm từ những lá bài. "Có vài thứ anh cần phải nói với em."
Khi họ ngồi trên đụn cát, Will kể với cô mọi thứ từ lúc bắt đầu. Khi anh kết thúc, Ronnie có vẻ hoang mang.
"Anh đang nói Scott đã khởi đầu vụ cháy ? Và anh đã bảo vệ anh ta ?" Giọng cô ngân lên với nỗi hoài nghi. "Anh đang nói dối cho anh ta ư?"
Will lắc đầu. "Không giống như thế đâu. Anh đã nói với em đó là một tai nạn."
"Điều đó không quan trọng." Ánh mắt Ronnie tìm mắt anh. "Tai nạn hay không thì anh ta cũng phải chịu trách nhiệm về những gì anh ta đã làm."
"Anh biết. Anh đã bảo cậu ấy đến báo cảnh sát."
"Nhưng điều gì xảy ra nếu như anh ấy không làm? Và anh sẽ tiếp tục bao che cho anh ta mãi mãi à? Anh sẽ để cho Marcus tiếp tục kiểm soát cuộc đời của anh ư? Điều đó sai rồi."
"Nhưng cậu ấy là bạn anh..."
Ronnie nhảy lên trên chân cô. "Mục sư Harris gần như đã chết trong vụ cháy đó! Ông ấy đã trải qua nhiều tuần trong bệnh viện. Anh có biết bị phỏng đau đớn như thế nào không? Sao anh không hỏi Blaze xem cô ấy cảm thấy ra sao? Và ngôi nhà nguyện... Anh biết ông ấy không thể xây lại nó được... và bây giờ cha em sẽ không bao giờ trông thấy được ô cửa sổ ở nơi nó thuộc về được nữa!"
Will lắc đầu, cố giữ bình tĩnh. Anh có thể thấy tất cả những điều này là quá nhiều đối với Ronnie – Cha cô, sự ra đi sắp đến của ông, ngày hẹn ra tòa gần tới của cô. "Anh biết điều đó là sai," Anh nói lặng lẽ. "Và anh cảm thấy hổ thẹn về điều đó. Anh không thể kể với em rất nhiều lần anh đã muốn đến báo cảnh sát như thế nào đâu."
"Thì sao nào ?" Cô hỏi gặng. "Điều đó chẳng mang lại ý nghĩa gì hết! Anh không nghe em khi em kể với anh việc thú nhận trước tòa về những gì em đã làm sao? Vì em biết những điều em đã làm là sai! Sự thật chỉ có ý nghĩa khi nó thật khó khăn để thú nhận! Anh có hiểu điều đó không? Ngôi nhà nguyện là cuộc sống của mục sư Harris! Là cuộc sống của cha em! Và bây giờ nó đã không còn, và bên bảo hiểm không bồi thường thiệt hại, và họ đã phải tiến hành những buổi lễ trong một kho chứa hàng..."
"Scott là bạn anh," Anh biện hộ. "Anh không thể chỉ... ném cậu ấy vào miệng sói được."
Cô chớp mắt, tự hỏi không biết anh thậm chí có nghe thấy những gì anh đang nói hay không. "Anh có thể ích kỷ như thế sao?"
"Anh không ích kỷ..."
"Đó chính xác là những gì anh đang làm, và nếu anh không hiểu được điều đó, thì em không muốn nói chuyện với anh nữa!" Cô nói. Cô quay người và bắt đầu tiến về ngôi nhà. "Đi đi! Hãy rời khỏi đây đi!"
"Ronnie!" Anh gọi theo, định đi theo cô. Cô nhận ra chuyển động của anh và quay lại đối diện với anh.
"Chấm dứt rồi. Okay?"
"Không chấm dứt. Nào nào, hãy biết điều..."
"Biết điều ư?" Cô vẫy tay. "Anh muốn em biết điều ư? Anh không chỉ đang nói dối cho Scott, mà anh cũng đang nói dối em nữa. Anh biết vì sao cha em làm ô cửa sổ mà! Anh đứng ngay bên cạnh em và anh chưa bao giờ nói gì về điều đó hết!" Lời lẽ của cô dường như làm sáng tỏ vài thứ trong tâm trí cô, và cô lấy một bước nữa lùi ra sau. "Anh không phải là người em đã nghĩ! Em nghĩ anh tốt hơn thế này cơ!"
Anh nao núng, không thể nghĩ được cách đáp trả, nhưng khi anh bước lên một bước, cô lùi lại.
"Đi đi! Dù sao thì anh cũng sẽ đi, và chúng ta không còn gặp nhau nữa. Mùa hè luôn đến rồi kết thúc. Chúng ta có thể nói chuyện và giả bộ tất cả những gì chúng ta muốn, nhưng chúng ta không thể thay đổi được điều đó, vậy thì hãy kết thúc ngay tại đây và bây giờ. Ngay lúc này em không thể đương đầu với tất cả những điều này, và em không thể ở bên ai đó mà em không tin tưởng." Mắt cô lấp lánh ngấn lệ. "Em không tin anh, Will. Anh nên đi đi."
Anh không thể di chuyển, không thể nói.
"Hãy đi đi!" Cô la lên, và chạy trở lại ngôi nhà.
Đêm hôm đó, đêm cuối cùng của anh ở bãi biển Rightsville, Will ngồi trong chỗ ẩn nấp, vẫn đang cố hiểu về mọi thứ đã xảy ra. Anh nhìn lên khi cha anh đi vào.
"Con ổn không?" Tom hỏi. "Con có phần im lặng trong bữa tối."
"Vâng." Will trả lời. "Con không sao."
Cha anh đi vơ vẩn đến chiếc ghế dài và lấy một chỗ ngồi đối diện với anh. "Con lo lắng về việc ra đi ngày mai sao?"
Will lắc đầu. "Không."
"Con đã đóng gói đồ đạc xong chưa?"
Will gật đầu và cảm thấy cha anh đang nghiên cứu anh. Ông nghiêng người tới trước.
"Điều gì đang diễn ra vậy? Con biết là con có thể kể với cha mà."
Will mất một lúc trước khi trả lời, đột ngột e ngại. Cuối cùng, anh gặp ánh mắt của cha anh. "Nếu như con yêu cầu cha làm điều gì đó quan trọng đối với con, một điều to tát, cha sẽ làm chứ? Và không hỏi gì hết?"
Tom ngả người trở lại, vẫn tiếp tục nghiên cứu anh, và trong im lặng, Will biết câu trả lời là gì.
33.

Ronnie.
"Con thật sự đã hoàn thành ô cửa sổ sao?
Ronnie quan sát cha cô khi ông nói chuyện với Jonah trong phòng bệnh, nghĩ rằng ông đã có vẻ tốt hơn. Trông ông vẫn còn mệt, nhưng gò má ông đã có chút khí sắc và ông di chuyển với vẻ dễ dàng hơn.
"Nó tuyệt lắm, cha à." Jonah nói, "Con không thể đợi để cha trông thấy nó."
"Nhưng còn quá nhiều mảnh ghép còn lại mà."
"Ronnie và Will có giúp một chút," Jonah thú nhận.
"Vậy sao?'
"Con phải chỉ cho họ cách làm. Họ không biết gì hết. Nhưng đừng lo, con đã rất kiên nhẫn ngay cả khi họ làm sai."
Cha cô cười. "Thật tuyệt khi nghe điều đó."
"Vâng. Con là một thầy giáo khá tốt."
"Cha chắc chắn như thế."
Jonah nhăn mũi. "Ở đây bốc mùi vui vẻ, đúng không?"
"Một chút."
Jonah gật đầu. "Con nghĩ thế." Cậu ra hiệu về chiếc ti vi. "Cha có đang coi phim nào không?"
Cha cô lắc đầu. "Không quá nhiều."
"Cái đó để làm gì vậy?"
Cha cô liếc vào túi truyền tĩnh mạch. "Có một ít thuốc trong đó."
"Nó sẽ làm cho cha tốt hơn ư?"
"Bây giờ cha đang cảm thấy tốt hơn rồi."
"Vậy cha sẽ về nhà chứ?"
"Sớm thôi."
"Hôm nay ư?"
"Có lẽ ngày mai," Ông nói. "Nhưng con có biết cha muốn dùng gì không?"
"Gì?"
"Một lon soda. Con có nhớ quán cafeteria ở đâu không? Đi xuống hành lang và qua một khúc quanh ấy?"
"Con biết nó ở đâu mà. Con không còn là trẻ con nữa. Chị muốn loại nào?"
"Một Sprite hoặc 7-Up"
"Dù vậy, em không có chút tiền nào hết."
Khi cha cô liếc nhìn cô, cô xem đó như một gợi ý và thò tay vào túi. "Chị có một ít." Cô nói. Cô lấy ra những gì cô nghĩ cậu bé cần từ trong túi của cô và đưa cho cậu khi cậu tiến về phía cửa. Ngay khi cậu đi khỏi, cô có thể thấy cha cô nhìn chằm chằm vào cô.
"Luật sư đã gọi sáng nay. Họ sẽ hoãn ngày ra tòa của con cho đến cuối tháng mười."
Ánh nhìn của Ronnie chuyển đến cửa sổ. "Ngay lúc này con không thể nghĩ về điều đó."
"Cha xin lỗi." Ông nói. Ông im lặng trong một thoáng, và cô có thể cảm thấy ông đang quan sát cô. "Jonah thật sự chống chọi như thế nào?" Ông hỏi.
Ronnie khẽ nhún vai. "Bối rối. Hoang mang. Sợ hãi. Vừa vặn chống chọi cùng nhau." Giống như con vậy, cô muốn nói thêm.
Cha cô ra hiệu cô lại gần hơn. Cô ngồi xuống chiếc ghế mà Jonah đã sử dụng. Ông với lấy tay cô và siết chặt. "Cha xin lỗi. Cha đã không đủ khỏe mạnh để không phải vào bệnh viện. Cha không bao giờ muốn để con trông thấy cha như thế này."
Cô lắc đầu nguầy nguậy. "Không bao giờ, đừng bao giờ xin lỗi về điều đó."
"Nhưng..."
"Không nhưng, Okay? Con cần phải biết. Con mừng là con đã biết."
Ông dường như chấp nhận điều đó. Nhưng sau đó ông làm cô ngạc nhiên.
"Con có muốn kể về những gì đã xảy ra với Will không?"
"Điều gì khiến cha nói như thế?" cô hỏi.
"Vì cha biết con. Vì cha biết khi nào có điều gì đó khác trong tâm trí con. Vì cha biết con quan tâm cậu ta nhiều như thế nào."
Ronnie ngồi thẳng lên, không muốn nói dối ông. "Anh ấy đã về nhà để đóng gói đồ đạc." Cô nói.
Cô có thể cảm thấy cha cô đang nghiên cứu cô.
"Cha có bao giờ kể cho con nghe cha của cha là một tay chơi bài poker chuyên nghiệp chưa?"
"Rồi. Cha đã kể cho con. Vì sao? Cha muốn chơi poker ư?"
"Không." Ông nói. "Cha biết là có nhiều thứ đã xảy ra với Will hơn con đang nói, nhưng nếu con không muốn nói về điều đó, cũng ổn mà."
Ronnie lưỡng lự. Cô biết ông sẽ thấu hiểu, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng. "Như con nói. Anh ấy đã đi rồi." Cô nói thay vì thế. Và với một cái gật đầu, cha cô cho qua.
"Nhìn con có vẻ mệt." Ông nói. "Con nên về nhà và lấy một giấc ngủ."
"Con sẽ. Nhưng con muốn ở lại đây một lúc nữa."
Ông chỉnh lại bàn tay ông trên tay cô. "Được mà."
Cô nhìn túi truyền tĩnh mạch mà Jonah đã hỏi trước đó. Nhưng không giống em trai cô, cô biết không phải thuốc đã làm cha cô tốt hơn.
"Nó vẫn đau sao?" Cô hỏi.
Ông ngừng lại trước khi trả lời. "Không." Ông nói, "Không quá nhiều."
"Nhưng nó đau chứ?"
Cha cô bắt đầu lắc đầu. "Con yêu..."
"Con muốn biết. Nó có đau trước khi cha đến đây không? Nói với con sự thật, được không?"
Ông cào nhẹ lên ngực trước khi trả lời. "Có."
"Bao lâu rồi?"
"Cha không hiểu ý con..."
"Con muốn biết nó bắt đầu đau khi nào," Ronnie nói, nghiêng người qua thành giường. Cô muốn ông nhìn vào mắt cô.
Một lần nữa, ông lắc đầu. "Không quan trọng đâu. Cha đang cảm thấy tốt hơn. Và bác sĩ biết nên làm gì để giúp cha."
"Làm ơn đi." Cô nói. "Nó bắt đầu đau khi nào?"
Ông nhìn xuống đôi tay của họ, cuộn lại quá chặt trên giường. "Cha không biết. Tháng ba hoặc tháng tư gì đấy? Nhưng không phải mỗi ngày..."
"Trước đây, mỗi khi bị đau," Cô tiếp tục, kiên quyết nghe sự thật. "Cha làm gì?"
"Trước đây nó không quá tệ." Ông trả lời.
"Nhưng nó vẫn đau, đúng không?"
"Phải."
"Cha đã làm gì?"
"Cha không biết." Ông miễn cưỡng. "Cha cố không nghĩ đến nó. Cha tập trung vào những thứ khác."
Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng trên vai cô, không thích những gì ông có thể sẽ nói, nhưng cô cần phải biết. "Cha đã tập trung vào cái gì?"
Cha cô vuốt phẳng những vệt nhăn trên tấm trải giường bằng bàn tay tự do. "Tại sao điều này lại quan trọng với con?"
"Vì con muốn biết có phải cha tập trung vào những thứ khác bằng cách chơi đàn piano hay không."
Ngay khi cô nói điều đó, cô biết cô đã đúng. "Đêm hôm đó trong nhà nguyện, con đã thấy cha chơi đàn, đêm mà cha có cơn ho ấy. Và Jonah nói cha đã lén đến đó ngay khi chiếc dương cầm được đem đến."
"Cưng à..."
"Cha có nhớ lúc cha nói rằng việc chơi đàn khiến cha cảm thấy tốt hơn không?"
Cha cô gật đầu. Ông có thể nhận ra điều gì sắp đến, và cô chắc chắn ông không muốn trả lời. Nhưng cô phải biết.
"Có phải cha muốn nói rằng điều đó khiến cha không cảm thấy đau nhiều nữa? và làm ơn nói cho con biết sự thật. Con sẽ biết nếu cha nói dối." Ronnie sẽ không bị làm lệch hướng, không phải lần này.
Ông nhắm mắt lại một thoáng, rồi nhìn vào mắt cô. "Phải."
"Nhưng bất luận thế nào, cha vẫn dựng một bức tường quanh cây đàn piano ?"
"Phải." Ông nói lần nữa.
Với điều đó, cô cảm thấy sự bình tĩnh mong manh của cô tan biến. Hàm cô bắt đầu run rẩy khi cô hạ thấp đầu áp vào ngực cha cô.
Cha cô ôm lấy cô. "Đừng khóc mà." Ông nói. "Làm ơn đừng khóc..."
Nhưng cô không thể kềm được. Ký ức về cách cô đã hành động sau đó và việc hiểu rõ về những gì ông làm đã rút cạn toàn bộ sức mạnh còn lại của cô. "Ôi, Cha ơi..."
"Đừng mà, bé con... làm ơn đừng khóc mà. Nó không quá tệ sau đó đâu. Cha nghĩ cha có thể xoay sở được, và cha đã làm được. Nó đã không quá tệ cho đến tuần vừa qua, hoặc đến nỗi..." Ông chạm một ngón tay vào quai hàm của cô, và khi cô nhìn vào mắt ông, những gì cô nhìn thấy gần như làm tim cô vụn vỡ. Cô phải quay mặt đi.
"Cha có thể xoay sở được mà." Ông lập lại, và cô biết với giọng nói của ông, ông có ý như vậy. "Cha hứa đó. Nó đau, nhưng đó không phải là điều duy nhất cha nghĩ đến, vì cha có thể né tránh được nó bằng nhiều cách khác. Như là làm việc với ô cửa sổ cùng Jonah, hoặc chỉ cần cảm thấy thích thú với mùa hè mà cha đã mơ ước khi cha yêu cầu mẹ con cho hai con đến với cha."
Lời của ông thiêu đốt cô, lòng khoan dung của ông nhiều hơn cô có thể chịu đựng. "Con rất xin lỗi, Cha ơi..."
"Nhìn cha nè," Ông nói, nhưng cô không thể. Cô chỉ có thể nghĩ đến sự  cần thiết của ông về piano, thứ cô đã lấy đi khỏi ông. Vì cô chỉ nghĩ cho bản thân. Vì cô muốn làm tổn thương ông. Vì cô đã không quan tâm.
"Nhìn cha đi." Ông nói lần nữa. Giọng ông dịu nhẹ nhưng khẩn nài. Miễn cưỡng, cô nhấc đầu lên.
"Cha đã có một mùa hè tuyệt vời nhất trong cuộc đời cha," Ông thì thầm. "Cha được thấy con cứu những con rùa, và cha đã có cơ hội nhìn con vướng vấn với tình yêu, cho dù nó đã không kéo dài mãi mãi. Và trên tất cả, cha đã được biết về con như một phụ nữ trẻ, không phải một cô gái nhỏ nữa, vào lần đầu tiên xảy ra. Và cha không thể nói với con rằng những điều đó trao tặng cho cha sự vui thích nhiều như thế nào đâu. Đó là những gì cha đã có được trong suốt mùa hè."
Cô biết lời của ông chân thành, nhưng chỉ khiến cô cảm thấy tệ hơn. Cô định nói vài điều khi Jonah háo hức lao qua cửa.
"Nhìn xem con tìm thấy ai nè," Cậu bé nói, ra hiệu bằng lon Sprite.
Ronnie ngước lên, trông thấy mẹ cô đứng sau Jonah.
"Chào cưng." Bà nói.
Ronnie quay nhìn cha cô.
Ông nhún vai. "Cha phải gọi cho bà ấy." Ông giải thích.
"Anh có ổn không?" mẹ cô hỏi.
"Anh không sao đâu Kim." Cha cô trả lời.
Mẹ cô xem đó như một lời mời để bước vào trong phòng. "Em nghĩ tất cả chúng ta cần nói chuyện." Bà tuyên bố.
Sáng hôm sau, Ronnie sắp xếp lại tâm trí cô và chờ đợi trong phòng cô khi mẹ cô bước vào.
"Con đã làm xong việc đóng gói đồ đạc chưa?"
Cô tập trung vào mẹ cô với cái nhìn điềm tĩnh nhưng kiên quyết. "Con sẽ không về New York với mẹ."
Kim chống tay lên hông. "Mẹ nghĩ chúng ta đã thảo luận việc này rồi."
"Không." Ronnie bình tĩnh nói. "Mẹ đã thảo luận. Nhưng con không tham gia."
Mẹ cô lờ đi lời bình luận của cô. "Đừng trẻ con thế chứ. Dĩ nhiên là con sẽ về nhà."
"Con sẽ không trở về New York." Ronie khoanh tay lại nhưng không tăng cao giọng.
"Ronnie..."
Cô lắc đầu, biết rằng cô chưa bao giờ nghiêm túc hơn trong cuộc đời cô. "Con ở lại, và con sẽ không thảo luận về việc đó. Bây giờ con đã đủ mười tám tuổi và mẹ không thể ép buộc con trở về cùng với mẹ. Con đã trưởng thành và con có thể làm những gì con muốn."
Khi đã tiếp thu được lời lẽ của Ronnie, mẹ cô di chuyển một cách thiếu chắc chắn từ chân này đến chân kia.
"Điều này..." Cuối cùng bà nói, ra hiệu về phía phòng sinh hoạt chung, cố để nghe có vẻ hợp lý. "Đây không phải là trách nhiệm của con."
Ronnie bước lên một bước về hướng của bà. "Không ư? Vậy thì của ai? Ai sẽ chăm sóc cho cha đây?"
"Cha con và mẹ đã nói về điều đó..."
"Oh. Mẹ muốn nói đến mục sư Harris à?" Ronnie hỏi gặng. "Phải rồi, như là ông ấy có thể chăm sóc cho cha nếu như ông suy sụp hoặc bắt đầu thổ huyết lần nữa à. Mục sư Harris không thể làm điều đó một cách cụ thể được đâu."
"Ronnie..." Mẹ cô bắt đầu lần nữa.
Ronnie vung tay lên trời, nỗi thất vọng và quyết tâm của cô gia tăng. "Chỉ vì mẹ vẫn còn nổi điên với cha, không có nghĩa là con cũng sẽ nổi điên với ông ấy, okay? Con biết những gì cha đã làm và con rất tiếc rằng ông đã làm tổn thương mẹ. Nhưng đây là về cha con. Ông bị bệnh và cần sự giúp đỡ của con, và con sẽ ở lại đây vì ông. Con không quan tâm đến việc ông đã không chung thủy, con không quan tâm đến việc ông đã bỏ chúng con. Nhưng con quan tâm cha."
Lúc đầu, mẹ cô có vẻ thật sự sửng sốt. Khi bà nói trở lại, giọng bà nhỏ rí. "Chính xác thì cha con đã nói gì với con thế?"
Ronnie định quả quyết rằng điều đó không quan trọng, nhưng có gì đó làm cô ngừng lại. Vẻ mặt của mẹ cô quá đỗi kỳ lạ, gần như... hổ thẹn. Như thể... như thể...
Cô nhìn chằm chằm vào mẹ, sự nhận biết trở nên rõ ràng khi cô nói. "Không phải cha là người đã ngoại tình, đúng không?" Cô nói chậm rãi. "Là mẹ."
Tư thế của mẹ cô không đổi, nhưng bà trông như bị đánh. Sự nhận biết tác động vào Ronnie với một sức mạnh gần như cụ thể.
Mẹ cô ngoại tình, không phải cha cô. Và...
Căn phòng thình lình ngột ngạt khi hàm ý trở nên rõ ràng. "Đó là lý do vì sao cha bỏ đi, đúng không? Vì ông đã phát hiện ra. Nhưng mẹ để cho con tin suốt từ khi ấy đến nay rằng đó là lỗi của ông ấy, rằng ông ra đi không vì lý do tốt đẹp nào. Mẹ làm ra vẻ như đó là do ông, trong khi ngay từ đầu là mẹ. Mẹ có thể làm như thế sao?" Ronnie chỉ vừa vặn thở được.
Mẹ cô dường như không thể nói, và Ronnie thấy bản thân đang tự hỏi phải chăng cô chưa từng hiểu mẹ một chút nào.
"Có phải với Brian không?" Thình lình cô hỏi gặng. "Mẹ đã không chung thủy với cha vì Brian sao?"
Mẹ cô vẫn im lặng, và một lần nữa Ronnie biết cô đã đúng.
Mẹ cô đã để cô tin rằng cha cô đã bỏ đi không vì lý do nào hết. Và mình đã không nói chuyện với cha trong ba năm vì điều đó...
"Mẹ biết gì không?" Cô cáu kỉnh. "Con không quan tâm. Con không quan tâm điều gì đã xảy ra giữa hai người. Con không quan tâm những gì đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng con sẽ không bỏ lại cha đâu, và mẹ không thể bắt buộc con..."
"Ai không bỏ ai lại thế?" Jonah cắt ngang. Cậu bé vừa đi vào phòng, tay cầm một ly sữa, cậu quay người nhìn từ mẹ sang cô. Cô có thể nghe được nỗi hoảng loạn trong giọng cậu.
"Chị sẽ ở lại đây à?" Cậu hỏi.
Mất một lúc Ronnie mới có thể trả lời khi cô vật lộn để kiểm soát sự giận dữ. "Phải." Cô nói, hy vọng rằng giọng cô nghe có vẻ bình tĩnh hơn cô cảm thấy. "Chị sẽ ở lại."
Cậu bé đặt ly sữa lên trên chiếc tủ thấp. "Vậy thì em cũng ở lại." Cậu tuyên bố.
Mẹ cô đột ngột có vẻ mất kiểm soát, và dù Ronnie vẫn còn cảm thấy cạnh sắc của cơn giận, không cách gì cô để cho Jonah nhìn cha cậu chết. Cô băng ngang qua phòng và ngồi xổm xuống trước cậu.
"Chị biết là em muốn ở lại, nhưng em không thể ở lại được đâu." Cô nói dịu dàng
"Tại sao không. Em sẽ ở lại."
"Nhưng em phải đến trường."
"Vậy thì sao? Em có thể đi học ở đây. Cha và em đã nói về điều đó."
Mẹ của họ đến bên họ. "Jonah..."
Jonah đột ngột quay lưng lại, và cô có thể nghe thấy sự hoảng loạn trong giọng cậu khi cậu nhận ra phe của mình không đông bằng. "Em không quan tâm đến trường học. Điều đó không công bằng. Em muốn ở lại đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro