24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


----- CÔNG VIÊN X -----

Đúng 9h tại công viên, Taehyung và đội của mình đã có mặt ở đó chờ Jimin nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy lo lắng vì nghĩ đây có thể là trò đùa của tên lạ mặt kia. Cứ cách vài phút, Taehyung lại hồi hộp nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt sắc sảo đảo một vòng xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của anh trai. Young Jae thấy Taehyung đứng ngồi không yên thì liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, có thể nói chỉ có mình Park Jimin mới có khả năng khiến cho một con người thường ngày lãnh đạm và bình tĩnh như Taehyung trở nên như vậy...

_ Sếp đừng lo, sếp Namjoon nói hiện giờ sếp không thể hành động, nếu bọn chúng thật sự thả Jimin, bọn tôi sẽ ra tay.

_ Tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy người? – Taehyung cau mày khi đã 15p trôi qua – Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Ngay khi Young Jae dự tính nói điều gì đó thì Donghae ở phía ngoài đã báo cáo tình hình, nói rằng có một chiếc xe khả nghi dừng lại ở trước cổng công viên rất có thể là thuộc hạ của Jeon Jungkook. Young Jae ngay khi nhận được thông báo thì liền quay sang báo cáo với Taehyung .

_ Cả đội chú ý, rất có thể bọn chúng đang đưa con tin đến. – Young Jae nói qua bộ đàm rồi nhìn sang Taehyung – Donghae vừa nói, có một chàng trai rất giống anh trai của sếp.

Ngạc nhiên trước lời nói của Young Jae, đôi mắt của Taehyung không giấu được sự kích động, tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng khi cuối cùng có thể gặp lại Jimin. Sở dĩ Taehyung lo lắng là vì cậu không biết thời gian qua Jungkook đã làm gì với anh trai của mình? Cậu không bao giờ tin tên khốn đó chỉ giữ Jimin ở bên cạnh mà không có chút ý đồ nào. Hơi siết chặt lại bàn tay, Taehyung một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng đến đáng sợ...

_ Sếp Kim?? – Young Jae hơi e ngại khi trông thấy dáng vẻ này của Taehyung, lo lắng lên tiếng – Sếp không sao chứ?

_ Không có gì. – Taehyung nhanh chóng che đậy lại cảm xúc hỗn loạn, khẽ lắc đầu rồi nghiêm túc nhìn Young Jae – Cậu yểm trợ tôi ở đằng sau, bây giờ tôi sẽ di chuyển đến điểm hẹn gặp bọn chúng.

Chưa kịp để Young Jae có cơ hội ngăn cản, Taehyung đã vội vàng rời khỏi vì biết chắc họ sẽ không để cậu đi. Vừa đi, Taehyung nhẹ nhàng cong lên một nụ cười khi chỉ vài phút nữa cậu sẽ gặp lại anh. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ Jeon Jungkook cũng sẽ có mặt, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Taehyung chợt nhạt dần, thay vào đó là đôi mắt lạnh lẽo vô định nhìn về một hướng.

Park Jimin, anh trai của em, anh nhất định không được rơi vào bẫy của tên khốn đó. Tình yêu là thứ vô nghĩa nhất đối với một con người tàn nhẫn như Jeon Jungkook, nếu anh thật sự dính vào, Kim Taehyung em đây chắc chắn sẽ giúp anh thoát khỏi địa ngục đó. Hoặc nếu như em không thể đấu lại hắn, em sẽ lôi hắn chết chung chỉ để đổi lại hạnh phúc của người mà em yêu nhất trong cuộc đời này. Những dòng suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu của Taehyung và cậu hoàn toàn tin bản thân mình sẽ làm những việc ngu ngốc đó nếu như Jimin có điều gì đó không ổn...

Dừng bước khi nhận ra chàng trai với áo khoác màu vàng nổi bật đứng cùng với Bambam, Taehyung cuối cùng cũng chẳng kìm chế được sự xúc động, vội vàng gọi tên khiến cho Jimin đang buồn chán ngồi đó nhanh chóng quay lại nhìn...

_ Jiminie! – Taehyung cười tươi rồi chạy đến chỗ anh trai.

_ T...Taehyungie! – Jimin cười híp mắt, hào hứng chạy đến chỗ Taehyung, hai tay ôm chầm lấy cơ thể em trai rồi ngẩng đầu lên nhìn – A...anh nhớ Tae...Taehyungie và mọi người lắm.

Giữ lấy khuôn mặt của Jimin, Taehyung lo lắng kiểm tra xem anh có bị thương chỗ nào không? Khi chắc chắn Jimin hoàn toàn ổn, Taehyung mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn rồi cau mày đề phòng nhìn đám thuộc hạ của Jungkook. Jimin thấy Taehyung trở nên cau có khi nhìn Bambam thì liền ngây ngốc giật lấy gấu áo của cậu, giọng nói trong trẻo mà Taehyung nhớ đến phát điên nhẹ nhàng nói...

_ Bambam đối với a....anh rất tốt, em đ...đừng bắt cậu ấy mà.

Cố gắng duy trì nụ cười ôn hòa trước mặt Jimin, Taehyung không muốn để anh nhìn thấy sự tức giận của mình dù hiện giờ cậu rất muốn đấm vào vẻ mặt ngông nghênh của Bambam ở đối diện. Cảm nhận được cái nhìn đe dọa đầy sát khí của Taehyung, Bambam hơi nhướng mày ngạc nhiên khi nhận ra tình cảm của Taehyung đối với Park Jimin quả thật có chút vượt qua mối quan hệ anh em. Tuy nhiên, điều khiến cho Bambam dè chừng Taehyung là vì cậu có thể đóng tốt vai diễn em trai ngoan hiền trước mặt Jimin. Vỏ bọc này cho thấy Kim Taehyung là một con người khá nguy hiểm và khó đoán như thế nào? Y như cậu hai của bọn họ vậy...

_ Nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi cũng xin phép. – Bambam nhếch miệng cười rồi quay sang nhìn Jimin – Tạm biệt Jimin, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày không xa.

_ T...tạm... - Jimin cười tươi, dự tính vẫy tay chào Bambam thì liền bị Taehyung giữ lại khiến cho anh giật mình ngẩng đầu lên nhìn.

_ Sẽ không có lần sau. – Taehyung nghiêm túc cảnh cáo – Về nói với Jeon Jungkook, nếu còn giở trò gì với anh trai hoặc gia đình của tôi, tôi nhất định sẽ tống hắn vào tù bằng mọi giá.

Bật cười trước lời đe dọa của Taehyung, Bambam thích thú gật đầu như thể không tin nỗi những gì mình đang nghe rồi cùng thuộc hạ rời khỏi đó. Về phía Jimin, ngay khi nghe Taehyung nói sẽ tống Jungkook vào tù thì liền giật mình nhìn chằm chằm vẻ mặt kiên quyết của em trai. Jimin thật sự không muốn nhìn thấy Jungkook bị bắt đi càng không muốn nhìn thấy hai người họ cãi nhau như thế...

Ở phía sau, Young Jae và tổ đội cũng lặng lẽ bước ra ngay khi đám người của Jungkook rút về mà không xảy ra bất cứ sự ẩu đã nào như suy đoán. Gãi đầu khó hiểu rồi tiến tới chỗ Taehyung, Young Jae mỉm cười chào Jimin rồi quay sang nhìn cậu...

_ Anh Jimin đã trở về an toàn, bây giờ có phải chúng ta nên dẫn anh ấy về cục cảnh sát để lấy lời khai không?

_ L...lấy lời khai??? – Jimin ngạc nhiên nhìn Young Jae rồi ngây ngốc nhìn sang Taehyung – Là g..gì thế?

_ Jiminie – Taehyung dịu dàng giải thích, đôi tay giữ lấy vai anh – Em trai anh là cảnh sát, bọn xấu nào bắt cóc anh, anh có thể nói với em. Jiminie trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì hãy kể lại cho bọn em biết, cảnh sát nhất định sẽ bảo vệ anh, bắt bọn xấu đó vào tù chịu phạt.

Nhớ đến lời Taehyung nói sẽ tống Jungkook vào tù, Jimin nhất thời trở nên lúng túng vì theo cảm nhận của anh Jungkook không xấu như em trai mình đã nói. Lưỡng lự đan những ngón tay vào nhau suy nghĩ, Jimin không biết trong lúc bản thân đang tìm cách nói đỡ cho Jungkook thì Taehyung cũng đang âm thầm quan sát từng cử chỉ của anh. Nhìn thấy bộ dáng này của Jimin như chuẩn bị nói dối mình điều gì đó, sự khó chịu trong lòng của Taehyung càng trỗi dậy, tại sao anh lại có biểu hiện đó khi em muốn tống Jeon Jungkook vào tù? Không lẽ anh thật sự đã...?

_ Tae...Taehyungie. – Jimin mỉm cười, nắm lấy bàn tay cậu – Anh muốn về nhà th...thăm bà nội, c..chú Jihyun và Yugyeom.

Chết lặng khi nhận ra Jimin đang cố gắng tìm cớ để không đến cục cảnh sát cho lời khai, Taehyung miễng cưỡng nở ra nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu đồng ý. Đan bàn tay mình với Jimin với nhau, Taehyung dù bề ngoài tỏ ra bản thân mình vẫn ổn, cười tươi bước đi bên cạnh anh trai nhưng trong lòng thì đang chuẩn bị lên kế hoạch chu đáo có thể dẹp được tên tội phạm phiền phức Jeon Jungkook...

----- BIỆT THỰ NHÀ HỌ MIN -----

Min Ha Eun ngay khi nghe tin con trai mình mất tích thì liền nhanh chóng liên lạc với Jungkook, cử người đi tìm tung tích của Yoongi. Một lúc sau, Jungkook cùng Jackson cũng đã có mặt ở phòng khách, cậu im lặng ngồi đó rồi lại nhìn đồng hồ trên tay, cau mày suy nghĩ giờ phút này có lẽ Jimin đang ở cạnh Kim Taehyung. Nhận được tin nhắn của Bambam báo rằng Jimin đã trở về nhà an toàn, Jungkook mơ hồ cong lên một nụ cười rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày khi thấy ông Min đang từ trên lầu di chuyển xuống phòng khách...

Ngồi xuống đối diện Jungkook, ông Min nghiêm túc thăm dò cậu rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề...

_ Đêm qua con nói đã thuyết phục được bọn Tam Hoàng thả anh trai con ra. Còn nói sáng nay sẽ cử người đi đón Yoongi trở về, bây giờ ta lại nhận được thông báo từ thuộc hạ của con nói rằng có nhóm người lạ gây sự bắt anh con đi. Jeon Jungkook, con giải thích sao đây?

Trước sự giận dữ của ông Min, Jungkook chẳng tỏ ra sự sợ hãi hay lo lắng, cậu thoải mái đặt tách trà lên bàn rồi chậm rãi trấn an ông...

_ Con cũng đang cho người điều tra. – Jungkook chỉnh lại đồng hồ - JB đang đến hiện trường nơi anh Yoongi bị bắt đi, có lẽ cũng sắp có thông tin.

_ Là bọn khốn nào lại dám bắt con trai của Min Ha Eun ta chứ? – Ông Min siết chặt cây gậy trong tay rồi nhìn Jungkook – Dù thế nào, con cũng phải điều tra rõ việc này.

Jungkook nở nụ cười nửa miệng rồi nhẹ nhàng gật đầu. Lão cáo già Min Ha Eun này rõ ràng đang nghi ngờ cậu có liên quan vậy mà còn chịu hợp tác diễn vở kịch này với mình? Lại nhớ về cuộc gọi từ Hoseok nói là đã giải quyết xong chuyện của Yoongi và đưa hồ sơ cho JB, Jungkook tạm thời hợp tác với tên Tam Hoàng này dù cảm nhận được Hoseok có chút vấn đề. Ngoài mặt là lấy cớ cái chết của Han Yerin để trả thù Min Yoongi, Jungkook vốn là người nhạy bén nên dù nói gì đi chăng nữa cậu vẫn thấy Jung Hoseok quả thật có ý bán đứng Kim Thạc Trấn. Nhưng lý do là gì cơ chứ?

_ Cậu chủ, JB đã về rồi ạ. – Jackson nói nhỏ vào tai Jungkook.

Khẽ gật đầu rồi ra hiệu kêu Jackson gọi JB vào đây, Jungkook nhướng mày ngạc nhiên khi nhìn thấy  trên tay JB đúng là có hồ sơ gì đó mà Hoseok đã nói thì liền khó hiểu hỏi...

_ Gì thế?

_ Chào chủ tịch, chào cậu hai. – JB cuối đầu chào rồi đặt hồ sơ trên bàn, chậm rãi giải thích – Em đã đến chỗ cậu cả bị bắt cóc, đoạn đường đó toàn bộ camera an ninh đều không hoạt động giống như có ai đó đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.

_ Việc Yoongi được thả ra chỉ có con và bọn Tam Hoàng bàn bạc với nhau đêm hôm qua, lý nào lại có băng nhóm khác biết được? – Ông Min nheo mắt nghi ngờ - Chỉ có thể là người của bọn Kim Thạc Trấn hoặc là bang hội chúng ta có nội gián?

_ Ý của ba là con? – Jungkook cười khẩy, không khách khí nói thẳng.

_ Ta không có ý đó. – Ông Min lắc đầu – Chẳng qua việc Yoongi thả ra là vấn đề nội bộ, ta không tin lại có người thứ ba biết.

_ Theo suy đoán của con rất có thể là bên Tam Hoàng. – Jungkook cau mày, giả vờ khó hiểu – Đêm qua chính con là người đã thương lượng với Jin, hắn ta cũng đã đồng ý bỏ qua vì Jung Hoseok cũng không có vẻ sẽ truy cứu anh Yoongi về cái chết của Han Yerin.

_ Ả ta không phải là tình nhân của Jung Hoseok ư? – Ông Min khó hiểu – Tại sao lại dễ dàng bỏ qua đến thế?

_ Thế ba không biết anh Yoongi là người đã xen chân vào mối quan hệ hai người họ à? – Jungkook nhếch miệng cười, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông Min rồi tiếp tục – Han Yerin đã có thai với anh Yoongi nhưng anh ấy lại hứng thú với tình nhân mới nên mới dẫn đến kết cục này.

_ Cái thằng...! – Ông Min điên tiết, kích động đập bàn.

_ Việc đó tạm thời bỏ qua đã, ba không thấy có chuyện gì đó mờ ám ư? – Jungkook cầm hồ sơ lên – Có vẻ như nhất cử nhất động của anh Yoongi ở trong cục cảnh sát tên đó đều nắm rất rõ. Muốn bắt cóc anh Yoongi, chắc chẳn phải quan sát tình hình từ trong cục cảnh sát rồi mới hành động. JB lúc gọi điện thông báo cho con biết anh Yoongi đã được thả ra mà không cần làm những thủ tục phức tạp nào, thật kỳ lạ.

_ Ý con là Jin có tay sai ở trong cục cảnh sát nên mới xử lý vụ của Yoongi đơn giản đến thế? – Ông Min mơ hồ đoán ra được nguyên nhân.

_ Mà còn là quan chức cấp cao. – Jungkook cười khẩy khi đọc hồ sơ mà JB mang về rồi ném lên bàn – Chẳng hạn như Sở trưởng Park Jinyoung.

_ Sở trưởng Park hợp tác với Jin? – Ông Min kinh ngạc rồi cầm hồ sơ lên xem rồi nghi ngờ nhìn sang JB – Cậu giải thích đi, ở đâu tìm ra được thông tin này?

_ Thưa chủ tịch, chuyện là khi bọn bắt cóc rời khỏi, tôi liền nhanh chóng bảo thuộc hạ kiểm tra hệ thống an ninh. Chúng tôi ban đầu nghĩ là do bọn Tam Hoàng nên liền đến quán bar Mama tìm Jung Hoseok thì bắt gặp anh ta cùng với Kim Thạc Trấn đang ngồi uống rượu bàn bạc chuyện gì đó ở phòng VIP. Sau khi nghe chuyện Min Yoongi bị bắt cóc, bọn họ đều tỏ ra rất ngạc nhiên rồi liền khẳng định không phải là họ làm.

Jungkook nghe JB thản nhiên nói những gì cậu đã dặn dò mà không chút sơ hở hay lúng túng thì trong bụng vô cùng hài lòng. Bây giờ Jungkook đã hiểu hồ sơ mà Hoseok đưa cho JB, hóa ra sở trưởng Park lại có dính dáng đến Tam Hoàng nhưng có vẻ vô tình đắc tội nên mới bị Hoseok tận dụng thời cơ dẹp bỏ. Dù không biết lý do, Jungkook có thể đoán việc diệt trừ Park Jinyoung đối với bọn Tam Hoàng chắc chắn có lợi nếu không thì Jin sẽ không ngồi yên để Hoseok lộng hành...

_ Hồ sơ này là do tôi nhận được từ tay của Jin, hắn ta nhận ra chuyện này sẽ đẩy hắn vào mớ rắc rối không cần thiết nên chủ động nói ra mối quan hệ bí mật với sở trưởng Park. Còn nữa, Jung Hoseok cũng chủ động liên hệ với phía cảnh sát yêu cầu giúp đỡ tìm kiếm cậu cả, thật kỳ quái – JB lặp lại những gì Jungkook dặn không sai một chữ.

_ Xem ra Park Jinyoung là người khả nghi nhất. – Ông Min cau mày – Nhưng tại sao Jin lại làm như thế? Kiểu này như là mượn dao giết người.

_ Hoặc chính sở trưởng Park là người đã dàn xếp vụ của Han Yerin. – Jungkook chỉnh lại tư thế ngồi – Hắn nghe tin Jin đồng ý thả anh Yoongi nên sợ bị đẩy toàn bộ trách nhiệm lên mình hoặc sợ chúng ta tìm hắn hỏi chuyện nên tính cách bịt đầu mối?

_ Đồ khốn Park Jin Young! – Ông Min điên tiết quát.

Ngay khi ông Min gọi người đi tìm sở trưởng Park thì bên ngoài Namjoon và Mark cũng vội vàng tiến vào. Đi ngang qua Jungkook, Namjoon miễn cưỡng thực hiện theo những gì mà cậu vừa nhờ Bambam chuyển lời vừa rồi, nghiêm túc đứng trước mặt Min Ha Eun như chuẩn bị thông báo một điều gì đó...

_ Sếp Kim? – Jungkook nhướng mày khó hiểu nhìn anh – Sếp đến đây không lẽ đã tìm được chút manh mối về anh trai tôi?

Namjoon thoáng cười lạnh, anh thở hắt ra một tiếng rồi cẩn thận nói chuyện với Min Ha Eun...

_ Chủ tịch Min, chúng tôi ngay khi nhận được tin cậu Min Yoongi bị bắt cóc đã cử đội chạy dọc theo con đường xảy ra vụ bắt cóc. Đội của tôi vừa thông báo đã phát hiện ra một thi thể với khuôn mặt biến dạng do axit trong khu rừng A, nhìn quần áo có vẻ như là...

Chết trân với thông báo của Namjoon, ông Min như mất đi sức lực, loạng choạng ngã xuống ghế sofa, tròn mắt nhìn anh...

_ Thi thể đó có thể là con trai của chủ tịch, Min Yoongi.

-----0000-----
Có ai hồi hộp với cụ Min không 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro