30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sr vì đ my b đi lâu nha ti do này Jun bn nên k up đượ😓😓

----- NHÀ HÀNG X -----

Ngồi ở phía đối diện, Hoseok có chút ngạc nhiên khi thấy Jin, bạn của mình khẽ cong lên một nụ cười sau khi xem xong tin nhắn của ai đó gửi đến. Quen biết nhau đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên Hoseok có thể thấy nụ cười chân thật của Jin và nó khiến cho cậu không khỏi tò mò và lo lắng. Chẳng lẽ anh là đang phát hiện ra vấn đề giữa cậu và Jeon Jungkook đang hợp tác với nhau hoặc là đang tính toán một kế hoạch bí mật nào khác nữa đây?

_ Sao thế? – Jin bất ngờ lên tiếng, nhướng mày nhìn Hoseok – Có chuyện gì muốn nói với tôi?

_ Tôi thấy cậu mới là người đang giấu tôi chuyện gì đó? – Hoseok cong lên nụ cười ẩn ý – Là ai thế? Bắt đầu hứng thú với người nào rồi à?

_ Có lẽ. – Jin mỉm cười, mập mờ trả lời làm cho Hoseok hơi nhướng may khó hiểu rồi tiếp tục nói – Quả thật thời gian gần đây có hứng thú với một người.

_ Ồ? – Hoseok phì cười, đặt ly rượu xuống bàn rồi hào hứng hỏi – Ai thế? Là đối tác quan trọng hay chỉ là một cuộc vui nho nhỏ cho lối sống nhàm chán của cậu?

_ Đoán thử xem? – Jin bật cười trước lời châm chọc của Hoseok – Người đó cậu cũng biết.

Ngạc nhiên trước lời gợi ý của Jin, Hoseok khẽ gật đầu rồi tay nhịp lên bàn, bắt đầu loại trừ...

_ Con gái sở trưởng Park?

_ Cậu nghĩ cô ta có khả năng? – Jin hơi cau mày trước sự lựa chọn của người đối diện.

_ Con gái của lão Zhang xã đoàn A ở Thượng Hải? – Hoseok cười tươi búng tay một cái tách – Không phải cậu từng nói con bé đó khá thú vị sao?

_ Chỉ là một con nhóc. – Jin lắc đầu rồi thở dài – Người này rất quen thuộc với cậu, Hoseok. Hơn nữa trước đây còn là cộng sự của cậu.

_ Là ai chứ...? – Hoseok bất ngờ trước lời gợi ý tiếp theo của Jin, trợn mắt kinh ngạc như thể không tin là người đó – Không lẽ....??? Kim Namjoon??

Nhận được nụ cười thay cho câu trả lời chính thức, Hoseok suýt chút nữa chết sặc vì uống rượu lấy lại bình tĩnh. Cầm lấy khăn ăn lau miệng, cậu ngay lập tức lên tiếng phản đối...

_ Mất trí rồi sao Kim Thạc Trấn???

_ Gì chứ? – Jin hơi nhướng mày trước sự thịnh nộ từ Hoseok – Tôi thấy cậu ta khá thú vị mà, một cảnh sát nhưng lại có quá nhiều chiếc hộp pandora.

_ Hóa ra cậu vẫn nhớ tên đó là cảnh sát cơ đấy? – Hoseok mỉa mai nhắc nhở rồi trở nên nghiêm túc – Cậu tính làm gì? Kim Namjoon không dễ bị thao túng đâu, cậu ta là một người rất thông minh và khó đoán.

_ Sao lại xoắn lên thế? Tôi chẳng qua chỉ muốn kết thêm một người bạn thôi mà. – Jin cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, thoải mái uống rượu.

_ Bạn??? – Hoseok bật cười – Cậu tưởng hắn ta thật muốn làm bạn với thủ lĩnh của hội Tam Hoàng? Hắn còn muốn tống tôi vào tù nữa kìa.

_ Chuyện đó tôi tự có cách giải quyết. – Jin nghiêm túc nhìn về chỗ Hoseok – Đừng nói về tôi nữa, nói về cậu đi?

_ Tôi thì có gì để cậu mang lên thớt chứ? – Hoseok trưng ra nụ cười tươi bất cần quen thuộc.

_ Min Yoongi?

Giật mình khi Jin bất ngờ đề cập đến Yoongi, nụ cười trên khuôn mặt của cậu chợt cứng lại rồi nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là đôi mắt có chút dè chừng nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai đang cong lên một nụ cười thích thú...

_ Nhìn vẻ khẩn trương của cậu kìa. – Jin phì cười lên tiếng – Tôi chẳng qua chỉ muốn biết cậu đã giải quyết tên đó như thế nào rồi?

_ Cũng gần như chết. – Hoseok thản nhiên trả lời – Dù sao tin tức Min Yoongi đã chết cũng đã rầm rộ suốt thời gian qua, bây giờ có giết hắn thì cũng như biến tin đồn thành sự thật thôi.

_ Vậy nếu một ngày nào đó cậu thật sự ra tay, tôi muốn nhìn thấy một phần của Min Yoongi.

CCH!

Đặt mạnh ly rượu xuống bàn, Hoseok hơi nhướng mày nhìn Jin đang mỉm cười nhìn mình. Kim Thạc Trấn quả thật đang muốn bàn tính chuyện gì đó, Hoseok có thể nhạy bén cảm nhận ra được...

_ Cậu muốn...?

_ Nếu Min Yoongi chết, hãy đảm bảo chuyện này không liên quan đến cậu. – Jin chậm rãi dẫn lối cho Hoseok – Hãy để Min Ha Eun nghĩ rằng người có liên quan đến cái chết của Min Yoongi là Jeon Jungkook.

_ Cơ hội để lật đổ bang hội Royal? – Hoseok cười khẩy trước kế hoạch của Jin.

_ Phải. – Jin thoải mái gật đầu – Lật đổ Royal, vừa giành được tài trợ của Rothschilds từ bọn chúng vừa nhận được sự tin tưởng của Yamaguchi gumi. Chỉ cần đứng ở ngoài xem hai cha con họ cắn lẫn nhau là được. Dù sao bọn Yakuza cũng đã chuẩn bị hành động, chúng ta chỉ là chất xúc tác mà thôi.

----- BIT TH JEON -----

Tại phòng làm việc, Jungkook mệt mỏi ngồi dựa trên chiếc ghế xoay, tay khẽ xoa hai bên thái dương sau khi giải quyết số văn kiện ở tập đoàn Min, những công việc mà trước đây Yoongi đã từng làm. Thở hắt ra một tiếng rồi nhìn sang xấp hồ sơ về Park Chanyeol mà Hoseok đã đưa, Jungkook chợt nhớ có một vài điểm nghi vấn ở trong đó thì liền mở chiếc hộc tủ của bàn làm việc, chậm rãi lấy ra một bộ hồ sơ khác mà JB đã điều tra về gia đình của Kim Taehyung và Park Jimin.

Mở hồ sơ ra xem, Jungkook liền kinh ngạc khi phát hiện tên của mẹ Park Jimin và Kim Taehyung lại trùng khớp với người vợ năm xưa của Park Chanyeol, là Kim So Hyun. Nhanh chóng lục lại thông tin gia đình nhà họ Kim, Jungkook càng bất ngờ khi bỏ sót việc Kim So Hyun tái hôn với Kim Jong In sau một năm người chồng trước của bà được tuyên bố mất tích. Như vậy, năm Park Chanyeol mất tích thì Jimin vừa tròn một tuổi? Nhưng hồ sơ rõ ràng ghi một năm sau Kim So Hyun mới tái hôn, đồng nghĩa với việc Park Jimin năm đó lên hai? Như vậy, số tuổi chênh lệch giữa Kim Taehyung và Park Jimin có chút không hợp lý khi người  thì 25 kẻ thì 23.

Nhạy bén chốt lại vấn đề, Jungkook hiện giờ nghi ngờ thân phận thật sự của Park Jimin chính là đứa bé thất lạc mà Park Chanyeol đang muốn tìm và Kim Taehyung có khả năng không phải là con trai ruột của Kim Jong In. Bởi vì thời gian Kim So Hyun mang thai Kim Taehyung vẫn nằm trong khoảng thời gian bà chưa qua lại với ông ta. Nếu như vậy chẳng lẽ Kim Taehyung và Park Jimin là anh em cùng huyết thống? Hoặc trong khoảng thời gian một năm trước, Kim So Hyun đã gặp phải rắc rối nào ư?

CC! CC! CC!

Hơi giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Jungkook vội đóng lại hồ sơ trên bàn, giọng nói lạnh lùng lên tiếng...

_ Vào đi.

Ngạc nhiên khi thấy người bước vào là JB còn kèm trên tay là một tài liệu nào đó, Jungkook nhướng mày khó hiểu hỏi...

_ Đó là?

_ Cậu hai nhờ em điều tra về Jung Hoseok, em đã tìm được một ít nên mang đến cho cậu hai xem. – JB đặt hồ sơ trên bàn, chậm rãi giải thích.

_ Tốt lắm. – Jungkook hài lòng cong lên một nụ cười.

_ Không có gì nữa em xin phép ra ngoài.

Ngay khi JB rời khỏi phòng, Jungkook liền mở ra xem thông tin về Jung Hoseok vì cậu quả thật có chút nghi ngờ về thân phận của anh khi tìm ra được nhiều thông tin mà ngay cả Namjoon ở cục cảnh sát cũng chẳng tìm ra. Khẽ cười khẩy khi phát hiện điểm bất thường về Hoseok, Jungkook không ngờ trước đây anh lại là một cảnh sát hơn nữa còn là đồng đội của Kim Namjoon...

_ Thú vị thật. – Jungkook nheo đôi mắt toan tính của mình nhìn hồ sơ trên tay – Không ngờ ngày hôm nay lại thu thập được nhiều chuyện hay đến như vậy.

-----0-----

Rời khỏi rạp chiếu phim, Taehyung nắm lấy tay Jimin, cậu khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng nhìn anh trai đang rất hào hứng khi ôm trên tay là một ly bắp rang còn dư lại. Hài lòng khi hôm nay Jimin đi chơi vui vẻ như vậy, Taehyung nhẹ nhàng xoa đầu anh, ấm áp lên tiếng...

_ Jiminie đói chưa? Em dẫn anh đi ăn thịt nướng nha?

Nghe Taehyung sẽ dẫn mình đi ăn thịt nướng, Jimin nhanh chóng ngẩng đầu lên, hào hứng gật đầu như một đứa trẻ, đôi mắt nâu trong sáng không giấu được sự phấn khích nhìn Taehyung khiến cậu phì cười chạm nhẹ vào chóp mũi Jimin...

_ Mình đi thôi.

Ngay khi Jimin cười híp mắt gật đầu thì tại một cửa hàng điện máy, những chiếc tv trưng bày ở ngoài cửa kính bất ngờ phát tin tức về việc Jungkook tạm thời sẽ đảm nhiệm vị trí của giám đốc Min Yoongi của tập đoàn Min làm cho anh dừng bước quay lại nhìn. Vừa thấy hình ảnh của Jungkook xuất hiện trên tv, đáy mắt Jimin liền dâng lên một niềm chút thích thú vì không nghĩ sẽ gặp lại cậu một lần nữa. Đặt bàn tay nhỏ nhắn trên tấm kính, Jimin chăm chú nhìn màn hình tv, khuôn miệng khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc khiến cho Taehyung nhận ra có điều gì đó không ổn.

_ Jiminie? – Taehyung cố gắng mỉm cười, đôi mắt chán ghét thoáng nhìn hình ảnh của Jeon Jungkook trên tv – Anh sao thế? Chúng ta đi nào.

_ Tae...Tae xem. – Jimin cười híp mắt chỉ chỉ vào màn hình tv, tay còn lại giữ lấy gấu áo của Taehyung mà giật giật – Là...Là Jungkookie này, em ấy được lên tv quá chừng luôn. Một này, hai này, ba này,...s...sáu cái tv lận đó.

Ghen tỵ khi thấy Jimin trở nên đáng yêu và để ý đến sự hiện diện của Jungkook, Taehyung hơi siết chặt tay lại thành nấm đấm nhưng giọng nói vẫn cực kỳ ôn hòa, cố gắng khống chế sự tức giận ở trong lòng, mỉm cười nhìn Jimin...

_ Đúng rồi nhỉ? – Taehyung khẽ hôn lên mái tóc anh khiến cho Jimin tròn mắt ngạc nhiên – Anh quan tâm cậu ta rồi gạt em qua một bên như vậy thật làm em buồn quá.

_ K...Không có mà. – Jimin ngây ngốc nhìn Taehyung – À, T..Taehyungie đói rồi phải không? Anh xin lỗi v...vì để em đợi, chúng ta đi nhanh thôi nào.

Hơi cuối xuống nhìn bàn tay Jimin nắm chặt lấy bàn tay mình ,Taehyung cũng không còn chút khó chịu như vừa nãy, khuôn mặt liền cong lên một nụ cười tươi, để cho Jimin thoải mái dẫn mình đi. Tuy nhiên, khi nhớ đến đôi mắt tràn đầy tình ý của Jimin nhìn Jungkook qua chiếc tv, Taehyung bắt đầu sợ hãi khi nhận ra tình cảm của anh trai dành cho mình đang dần bị thay thế bởi một người khác. Tại sao Jimin lại không giống như lúc trước chỉ quan tâm và thương yêu một mình cậu? Nếu như Jeon Jungkook không xuất hiện thì Jimin của cậu sẽ không thay đổi có phải thế không?

Cái cảm giác chiếm hữu và ghen tỵ muốn giết người này thật sự khó chịu!

_ T...Tae?

_ Hửm? – Taehyung bừng tỉnh trước giọng nói trong trẻo của Jimin, nhẹ nhàng cuối xuống nhìn anh trai – Jiminie?

_ A....Anh không biết đường đến quán thịt nướng mà e...em nói.

Ngây ra một lúc trước sự thành thật đáng yêu của Jimin, Taehyung có chút buồn cười khi trước mắt anh là một hình ảnh Jimin đang lúng túng nắm chặt lấy bàn tay mình rồi còn xấu hổ chui vào trong lồng ngực rộng lớn của cậu để che đi khuôn mặt đỏ bừng kia. Suýt chút nữa Taehyung quên mất khả năng nhớ đường của Jimin là cực kỳ thấp. Thế mà bản thân lại tự tin đến nỗi để mặc cho Jimin thoải mái dẫn mình đi mới hài hước cơ chứ?

_ Không sao đâu Jiminie. – Taehyung phì cười, một tay vòng ra sau xoa đầu anh, kéo Jimin tựa thẳng vào người mình – Anh dẫn em đi đúng đường rồi đó, Jiminie của em hôm nay giỏi quá đi à.

_ T...Thật? – Jimin vẫn không có dấu hiệu ngóc đầu lên nhìn cậu, giọng nói có chút ngạc nhiên.

_ Thật. – Taehyung cố gắng dỗ anh chàng đáng yêu đang ngượng này – Jiminie nhìn xem, phía trước là quán thịt nướng của dì Im kìa, anh nhìn đi.

Hơi ngóc đầu lên rồi nhìn về hướng mà Taehyung đang chỉ, Jimin ngay lập tức cong lên một nụ cười tươi, thích thú gật đầu...

_ Đ...đúng rồi ha? – Jimin cười híp mắt – C...có quán thịt nướng kìa.

_ Jiminie của em hôm nay giỏi cực kỳ nha. – Taehyung cưng chiều giữ hai má Jimin, cười híp mắt lên tiếng – Bây giờ Jiminie dẫn em đi đến quán thịt nướng dì Im được không?

_ Ừm! – Jimin hào hứng gật đầu rồi nhanh chóng vòng tay ôm lấy cánh tay của em trai – A..anh dẫn em đi.

Ngay khi Jimin và Taehyung rời đi thì ở nhà hàng X đối diện, Hoseok cũng chậm rãi di chuyển ra ngoài. Nhận thấy cậu nhóc đáng yêu kia là Park Jimin, Hoseok hào hứng dự tính băng sang đường bắt chuyện với cậu thì liền nhận ra còn có tên cảnh sát họ Kim bên cạnh thì liền dừng bước, tặc lưỡi mắng vài câu..

_ Lại là Kim Taehyung, cái tên luôn ước nguyện trước cái bánh kem sinh nhật hằng năm là có thể tống mình vào tù, đúng là cái bộ mặt khó ưa.

_ Gì thế? – Jin ngạc nhiên trước câu nói mỉa mai không giống ai của Hoseok – Kim Taehyung gì ở đây?

_ Thì là....

Hoseok chợt im lặng khi nhìn thấy Namjoon đang cùng với Jisoo, trên tay là những túi đồ lỉnh kỉnh, từng bước di chuyển đến chỗ họ. Khẽ nhếch miệng cười ẩn ý quay sang nhìn Jin đang ngạc nhiên nhìn về hướng hai anh em nhà họ Kim, Hoseok ho khan vài tiếng rồi nói...

_ Bạn cậu đến kìa.

Về phía Namjoon, anh không ngừng lên án Jisoo khi cứ nhất quyết mua cả đống mỳ gói về nhà và những đồ dùng không cần thiết phải mua lúc này, chẳng để ý đến hai người đứng ở phía trước là ai...

_ Em đó, mua nhiều như thế lúc về mẹ sẽ càm ràm cho mà xem?

_ Em sẽ ăn hết chúng mà. - Jisoo bĩu môi nhìn Namjoon.

_ Sếp Kim.

Ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói quen thuộc kia là ai, Namjoon liền không tra tấn đôi tai của Jisoo nữa mà nhìn về phía người đối diện...

_ Jin? – Namjoon hơi cau mày nhìn sang Hoseok – Có cả cậu nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro