Chương 45 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Tâm nhận điện thoại.

"Hiểu Niên..."

"Tố Tố, mau vào xem tin tức đi!" Bạch Hiểu Niên âm thanh vui vẻ mang theo vài phần cười trên sự đau khổ của người khác, "Hạ Hàm Yên lần này chắc phát điên mất..."

"Làm sao vậy!" Tố Tâm vừa nghe điện thoại vừa mở màn hình laptop, động tác lưu loát mở ra thanh tìm kiếm.

Mọi việc liên quan đến cuộc sống xung quanh của Hứa Khai, Tố Tâm tự nhiên cũng nóng lòng.

"Hạ Hàm Yên chiều hôm nay còn ở trước mặt truyền thông diễn một mảnh thâm tình, buổi chiều đã bị người ta tuôn ra một đống ảnh nóng, hơn nữa toàn là ảnh loã lồ cùng người đàn ông khác, nhìn thật đã mắt!" Bạch Hiểu Niên càng nói càng vui vẻ.

Tố Tâm kiếm phần tin tức nóng hôm nay. Hiện lên trên màn hình máy tính là hình của Hạ Hàm Yên cùng một người đàn ông, hai người đang khoả thân ở chung một chỗ, cùng làm ra cái chuyện mà Tố Tâm xem cũng cảm thấy tương đối nóng mắt.

Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Phó Kiến Văn, sẽ để cho người phụ nữ của Hứa Khai từ đây không gả được cho ai, ngoan ngoãn chờ Hứa Khai trở về.

Chính là Phó Kiến Văn làm sao!

Nhìn thấy thân hình đẫy đà của Hạ Hàm Yên được người đàn ông to lớn ôm chặt, Tố Tâm trong ngực như bị phỏng... Nhớ tới mình cùng Phó Kiến Văn đêm đó, cô nhanh chóng đóng lại máy tính, lỗ tai nóng lên.

"Nhìn thấy không! Cậu cảm thấy cha mẹ Hứa gia có thể chấp nhận con dâu của mình đã cùng một người đàn ông khác lên giường, lại còn lên tin nóng của giới giải trí không!" Bạch Hiểu Niên mỉm cười nói ở bên tai Tố Tâm, "Tố Tố, cậu thật sự không cân nhắc sẽ nói với Hứa Khai rằng mình thích anh ấy sao!"

Tố Tâm không trả lời.

Nói ra thì đã có sao, cha mẹ Hứa sẽ không chấp nhận Hứa Khai có một người bạn gái mà mẹ của cô ta có bệnh thần kinh đâu.

Cúp điện thoại, 11h10, Phó Kiến Văn vẫn không có đưa Đoàn Đoàn tới đây.

Cô đoán, Phó Kiến Văn cũng sẽ không đưa Đoàn Đoàn tới nữa, cũng sẽ không làm đăng kí kết hôn cùng mình nữa.

Phó Kiến Văn tuấn tú lại nhiều tiền như vậy, con gái bên cạnh anh chắc hẳn cũng không đếm xuể, càng đừng nói đến người muốn lấy anh nhiều đến bao nhiêu. Thậm chí còn xinh đẹp hơn cô rất nhiều, trừ khi là yêu nhau sâu đậm, bằng không người đàn ông nào có thể chấp nhận một người con gái ở thời điểm đi đăng kí bỏ chạy.

Không phải đăng kí kết hôn rồi, lẽ ra phải là chuyện tốt, cô nên vui mới đúng.

Cô nhìn đến va li hành lí nhỏ của Đoàn Đoàn còn để ở trong phòng khách, Tố Tâm lại thấp thỏm bất an.

Tâm tình của cô giống như là đã lấy tiền đặt cọc của người khác rồi nhưng lại không cách nào đem hàng giao đúng hạn. Cảm giác lo lắng bồn chồn.

Nằm ở trên giường, Tố Tâm lăn lộn không ngủ được.

Phó Kiến Văn mạnh mẽ, trầm ổn. Trẻ tuổi đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, sẽ không nhàn rỗi giận hờn cùng cô, tối nay không tới đại khái chính là không kết hôn cùng cô nữa rồi.

Tố Tâm trở mình, nghĩ đến mình cùng Phó Kiến Văn đêm đó, hiện tại đã là thế kỉ hai mươi mốt, không phải là xã hội phong kiến nữa rồi, Phó Kiến Văn sẽ không đến nỗi ngủ cùng mình một đêm mà chịu trách nhiệm với mình, chính mình cũng không đến nỗi cho anh lần đầu tiên, liền khăng khăng một mực cho rằng sẽ không lấy ai khác ngoài anh.

Buổi tối hôm ấy Phó Kiến Văn đã nói rất thẳng thắn, anh thiếu một người phụ nữ, đồng thời thân thể nói cho Tố Tâm, đàn ông ở cái tuổi này, nhu cầu về tình dục rất cao, cho nên không phải Tố Tâm, anh đại khái cũng sẽ lựa chọn người con gái khác.

Cô không có tự yêu mình đến mức cho rằng Phó Kiến Văn quá yêu thích cô, tuy rằng mọi người đều nói, cuộc sống nam nữ của Phó Kiến Văn vô cùng trong sạch, nói anh là một người đàn ông đứng đắn. Nếu như mọi người đã nói như vậy, tại sao anh lại lựa chọn cô.

Tố Tâm chỉ là trùng hợp thỏa mãn hai điều kiện của Phó Kiến Văn đó là trở thành người phụ nữ của anh và làm mẹ Đoàn Đoàn.

Nghe âm thanh ngoài cửa sổ, thấy trời mưa lớn hơn, Tố Tâm tự giễu chính mình, người phụ nữ để kết hôn thì dễ tìm nhưng để Đoàn Đoàn tiếp nhận lại rất khó, chẳng lẽ vì chuyện này mà Phó Kiến Văn có cảm giác với mình.

Phó Kiến Văn là người có địa vị, thân phận như vậy, phụ nữ chạy theo vô số, bao nhiêu phụ nữ xếp hàng mong muốn trở thành người tình một đêm của Phó Kiến Văn, Tố Tâm không tin cùng là đàn ông mà Phó Kiến Văn có thể không màng nữ sắc như vậy.

Cô dùng chăn mỏng quấn chặt lấy mình, cô cho rằng đêm nay trong đầu của cô, mọi tâm trí đều nên nghĩ về chuyện Hứa Khai trở về mới đúng.

Ba giờ rưỡi sáng Tố Tâm đã rời giường, bốn giờ sáng tổ thông tin có cuộc hộ.

Ở trên giường suy nghĩ lung tung hơn ba giờ không ngủ, Tố Tâm xuống giường đầu óc hỗn loạn, cô dùng nước lạnh rửa mặt, cầm một bình sữa bò cùng bánh mì, vội vã ra ngoài.

Rạng sáng lúc bốn giờ, mưa rất lớn lớn, Tố Tâm che ô đến đài truyền hình, lúc đến nơi, ống quần đã ướt một nửa.

Cô thu rồi ô, liền nghe có người gọi...

Ngẩng đầu, là trợ lý của Tổng giám chế Hạ, anh ta từ trên xe bước xuống, dùng cặp văn kiện che đầu, bước nhanh vọt tới bên người Tố Tâm.

Trợ lý còn mặc bộ âu phục ngày hôm qua, lúc tới gần, Tố Tâm có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.

Hai người cùng đi đến cửa thang máy, anh ta ấn nút thang máy, cười nói: "Tôi tên Dương Vũ Trạch, cô có thể gọi tôi Tiểu Dương, không nghĩ đến cô lại tới sớm như thế."

"Không sớm, đã 3 giờ 50..." Tố Tâm lễ phép nói.

Dương Vũ trạch mỉm cười lắc đầu: "cô tới sớm quá rồi, trước đây chị Lâm đều là 4 giờ rưỡi mới đến, chị ấy rất coi trọng mặt của mình... Cho rằng giấc ngủ rất quan trọng."

Hai người cùng tiến vào tổ tin tức thuộc bộ phận truyền hình, tổng giám chế Hạ đã đến, đang bưng cà phê từ phòng nghỉ của nhân viên đi ra.

Thấy Dương Vũ Trạch cùng Tố Tâm từ trong thang máy cùng nhau đi ra, bà liếc mắt nhìn ánh mắt liền rời đi, hiển nhiên đã hiểu lầm Tố Tâm cùng Dương Vũ Trạch cùng nhau xuất hiện chính là có quan hệ mập mờ, người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, bà không quản.

Bốn giờ đúng, mọi người đều tiến vào phòng họp.
Tố Tâm chưa bao giờ nghĩ bốn giờ sáng mà tổ tin tức đã bận rộn như vậy, Tổng giám chế Hạ đứng ở trước bàn dài bưng cà phê, nghe mọi người nói năng thoải mái mỗi người phát biểu ý kiến của mình, sau đó mọi người cùng nhau tranh luận, ngôn từ sắc bén không chút lưu tình.

Cuối cùng, Giám chế Hạ thả chén cà phê trong tay xuống, để Dương Vũ Trạch đem bản thảo đưa cho Tố Tâm nói: "Chúng ta cùng nhau hoan nghênh Tố Tâm, người giữ vị trí dẫn chương trình buổi sáng, chúc cô dẫn thật thuận lợi! Được rồi... Tan họp!"

Tố Tâm cầm bản thảo, một bên hoá trang một bên học thuộc bản thảo.

Bên trong phòng hóa trang,, chuyên gia trang điểm còn đang nói liên miên rằng chị Lâm đối với cô ta tốt bao nhiêu, ở bộ phận tin tức chị ấy quan trọng như nào, như lo Tố Tâm sẽ đoạt mất vị trí của chị Lâm vậy.

Đây là mọi người trong tổ tin tức sáng sớm đều bài xích cô, cho rằng cô là người ngoài nên không yêu thích cô, chỉ là Tố Tâm đã từng trải qua tương tự ở tổ phát thanh nên không muốn để ý.

Chuyên gia trang điểm nói rất nhiều, nhưng Tố Tâm ngay cả một lời đáp lại đều không có, cô ta cho rằng Tố Tâm là một người kênh kiệu, lại quên nếu như chị Lâm còn ở đây, cô ta nói nhiều như vậy, nhất định sẽ bị mắng.

"Đinh —— "

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Tố Tâm cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, chính là Bạch Hiểu Niên nhắn, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Lúc đầu quay lại vị trí cũ, da đầu đột nhiên tê rần.

"Aizzz-zzz..."

Tố Tâm hít vào một hơi, mái tóc bị kéo xuống một nhúm.

"Thật xin lỗi..." Chuyên gia trang điểm hời hợt cười, "Tôi không cố ý, chẳng qua là vài cọng tóc, cô sẽ không hẹp hòi cùng tôi tính sổ chứ!"

Chuyên gia trang điểm cười hì hì nói xong, cô ta cho rằng dùng lời nói chặn lại Tố Tâm, cho rằng Tố Tâm là người mới sẽ không dám làm gì cô ta.

Ai biết được Tố Tâm lại trực tiếp đem bản thảo để ở trên ghế, đứng lên.

Tố Tâm cao 1m72, chân đi giày cao gót, đứng lên cúi đầu nhìn xuống chuyên gia trang điểm, trông rất có uy, chuyên gia trang điểm theo bản năng lui về phía sau một bước.

Tố Tâm nhìn qua chuyên gia trang điểm trước mặt nói: "Thẩm Vi Vi có đúng không, tôi biết chị Lâm ở tổ tin tức có tầm quan trọng như thế nào, không cần cô sáng sớm đã lên giọng nhắc nhở tôi, nếu như là mượn cơ hội nói cho tôi... Chị Lâm rất coi trọng cô, và tôi cũng phải như chị Lâm ngày ngày đưa túi hàng hiệu cùng đồ trang điểm cho cô. Vậy thì tôi xin lỗi... Đây không phải là phong cách làm việc của tôi, chúng ta làm việc đều vì tiền, không ai nợ ai cái gì cả!"

Tố Tâm nhìn thấy chuyên gia trang điểm Thẩm Vi Vi trong tay còn cầm một nhúm tóc của mình, tiện tay lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình.

Thẩm Vi Vi sợ hết hồn, vội vã ném nhúm tóc trong tay đi.

"Tôi đã nói rồi tôi không cố ý! Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp của nhau..." Thẩm Vi Vi chột dạ nói.

Thu thập được chứng cứ, Tố Tâm đem điện thoại di động cất vào trong túi, nghiêm mặt hỏi: "Nếu chị Lâm không phải đưa cho cô túi cùng mỹ phẩm, có phải hay không cô cũng sẽ ở bên tai chị ấy lải nhải, sau đó tìm cơ hội chị ấy không cẩn thận kéo mất một đống tóc của chị ấy! Cô xác định là cô làm như vậy rồi thì chị Lâm sẽ đưa cho cô túi sách cùng mỹ phẩm, mà không phải một cái bạt tai!"

Tố Tâm đích thật là mới đến, cũng không muốn ở bộ phận truyền hình ngày thứ nhất đã gây khó dễ cho người khác, cô cố gắng ổn định lại tâm tình của chính mình, nhìn đến tóc của mình vẫn là không nhịn được nói câu đó.

Một câu xin lỗi Thẩm Vi Vi cũng không nói ra được, đã vậy còn căm hận siết chặt lược trong tay.

Những năm này, Thẩm Vi Vi đã bị chị Lâm làm hư rồi.

"Đây là lần đầu tiên, tôi hi vọng cũng là lần cuối cùng, tôi không hy vọng cô đối xử với tôi như chị Lâm, chỉ hy vọng cô làm tốt công việc của mình, chúng ta lấy quan hệ đồng nghiệp ở cùng một chỗ, vạch áo cho người xem lưng cũng không tốt!"

Tố Tâm nói hết lời cần nói, lần nữa ngồi xuống trước bàn hoá trang, cầm lấy bản thảo tiếp tục xem.

Thẩm Vi Vi đứng ở sau lưng Tố Tâm, gương mặt trắng bệch cắn môi, chần chừ một lát sau đó tiến lên tiếp tục hoá trang cho Tố Tâm.

...

Tố Tâm lần đầu tiên lên sóng truyền hình, màn ảnh cảm giác cực kỳ tốt, ngay cả nói về sự việc hành khách ngồi trên chuyến bay T- 324 Hứa Khai sau bốn năm mất tích có thể trở về, giọng nói của cô đều bình tĩnh không chút gợn sóng.

Tổng giám chế Hạ rất hài lòng với biểu hiện của Tố Tâm, Tố Tâm cùng chị Lâm phong cách làm việc không giống nhau, Tố Tâm phong cách đơn giản thanh thoát, rất tốt thể hiện tin tức mang tính nghiêm túc, nhìn Tố Tâm gương mặt thanh tú, giọng nói mềm mại ấm áp, giám chế Hạ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Đã sắp đến phần cuối, Tổng giám chế Hạ bưng chén cà phê đi ra, liền thấy Thẩm Vi Vi rưng rưng đứng ở cửa vào.

"Chị Hạ..." Thẩm Vi Vi mới vừa vừa mở miệng liền nghẹn ngào rơi nước mắt.

...

Trực tiếp sau khi kết thúc, toàn bộ đoàn quay phim đều là tiếng vỗ tay, chúc mừng Tố Tâm lần thứ nhất quay thuận lợi.

Tố Tâm cười nói cảm ơn.

"Tố Tâm, giám chế Hạ mời cô tới phòng làm việc một chuyến..."

Tố Tâm đi đến cửa phòng làm việc của giám chế Hạ, nhìn thấy bên trong một đống người vây quanh Thẩm Vi Vi đang ngồi trên ghế sa lon khóc thút thít.

Thấy Tố Tâm gõ cửa, mọi người nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, ánh mắt coi cô như người xấu.

Tố Tâm có thể đoán được đại khái là kẻ gây tội lại đến cáo trạng quan, cô không thèm để ý đến Thẩm Vi Vi, đứng lại ở trước bàn làm việc của giám chế Hạ: "Chị tìm em có việc gì sao..."

"Thẩm Vi Vi nói không cẩn thận giật tóc của cô, liền bị cô đánh cho một bạt tai" Tổng giám chế Hạ nói.

Tố Tâm không giải thích, móc điện thoại trong túi ra, mở ra đoạn ghi âm.

"Thẩm Vi Vi có đúng không, tôi biết chị Lâm ở tổ tin tức có tầm quan trọng như thế nào, không cần cô sáng sớm đã lên giọng nhắc nhở tôi, nếu như là mượn cơ hội nói cho tôi... Chị Lâm rất coi trọng cô, và tôi cũng phải như chị Lâm ngày ngày đưa túi hàng hiệu cùng đồ trang điểm cho cô. Vậy thì tôi xin lỗi... Đây không phải là phong cách làm việc của tôi, chúng ta làm việc đều vì tiền, không ai nợ ai cái gì cả!"

Từ khi Thẩm Vi Vi kéo tóc từ trên đầu Tố Tâm xuống cô đã bắt đầu ghi âm... Cô đoán trước sẽ có lúc này, nếu muốn trở mặt... Tố Tâm thế nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Lòng người hiểm ác, Tố Tâm không sợ, nhưng thế nào cũng phải có biện pháp bảo vệ mình, bằng không trong cái vòng tròn lẩn quẩn này e là không thể sống sót, hoặc là bị lôi kéo đánh mất bản thân từ lâu.

Ghi âm phát từ lúc Tố Tâm nói đến khi kết thúc, từ đầu đến cuối không có tiếng bạt tai cũng không có tiếng thét chói tai của Thẩm Vi Vi vang lên, sau đó... Cũng chỉ có âm thanh lật xem bản thảo cùng máy sấy tóc, cuối cùng... Chính là tiếng mở cửa, cùng tiếng nói của Tố Tâm ở buổi quay trực tiếp.

Tới đây, Tố Tâm tắt điện thoại di động, nhìn giám chế Hạ với ánh mắt trong suốt.

Ngược lại Thẩm Vi Vi ngồi ở trên ghế sa lon lại vô cùng bối rối, đánh chết cô ta cũng không nghĩ đến Tố Tâm lại có thể ghi âm.

Giám chế Hạ quan sát Tố Tâm, đoán không ra Tố Tâm đã phải trải qua những gì mà làm việc lại cẩn thận như vậy.

Tố Tâm cất điện thoại di động, nói một câu: "Nếu không có chuyện gì khác tôi đi tẩy trang trước."

Giám chế Hạ gật đầu.

Kỳ thực Hạ Linh biết bàn tay trên mặt Thẩm Vi Vi không phải do Tố Tâm đánh, chính là cô ta tự đánh lên mặt mình.

Loại thủ đoạn này của Thẩm Vi Vi có thể ra tay với chính bản thân mình, bà cũng đã gặp qua, nhưng bà muốn xem gặp phải chuyện như thế này, Tố Tâm sẽ xử lý như thế nào!

Nhưng bà nhớ lại gương mặt Tố Tâm lúc đó, thật bình tĩnh, cẩn thận. So với bà còn kỹ càng hơn.

...

Từ đài truyền hình đi ra, đã là mười rưỡi, Tố Tâm ra cửa hàng bán đồ ăn sáng mua một chiếc bánh bao cùng một cốc sữa đậu nành.

Trong lúc chờ đợi, cô mở điện thoại ra xem tin tức, mới vừa mở ra, liền thấy trên trang nhất nội dung...

Đại công tử của Hứa Thị sáng sớm nay đã tỉnh lại, phiêu bạt bốn năm sau đó trở về, làm sao đối mặt với tin tức người mình yêu ngủ với người đàn ông khác, chính là tha thứ hay là không cách nào tha thứ cho kẻ phản bội.

Tố Tâm nghe được chính trái tim mình đập rầm rầm, đầu óc trống rỗng, Hứa Khai tỉnh rồi!

Sữa đậu còn chưa làm xong, Tố Tâm liền ra đường lớn đón xe.

"Tiểu thư! Sữa đâu của cô!"

Bà lão cầm sữa đậu hô, Tố Tâm lại không nghe thấy gì, bước lên xe.

Trên xe, trái tim Tố Tâm nhảy rất nhanh.

Đã tỉnh sao!Liệu Hứa Khai nhìn thấy tin tức của Hạ Hàm Yên có hay không sẽ đau lòng!

Không hiểu từ đâu trong đầu Tố Tâm nhảy ra hình ảnh Phó Kiến Văn dáng người cao lớn, tin tức liên quan đến Hạ Hàm Yên... Là anh làm sao!

Từ taxi bước xuống, Tố Tâm chạy một mạch đến cửa phòng bệnh, chính lúc định đẩy cửa ra lại mất đi dũng khí...

Hai tay nắm chặt, không còn chút sức lực giơ lên đẩy cửa.

Cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng Hạ Hàm Yên đang khóc nức nở, cùng tiếng nói trầm ấm an ủi của Hứa Khai.

Xuyên qua khe cửa khép hờ, Tố Tâm nhìn thấy Hứa Khai gầy yếu xanh xao, hốc mắt hãm sâu, giữa hai lông mày lộ ra sự uể oải, mặc dù là đã gầy trơ xương, nhưng trên người vẫn toát ra khí thế tao nhã.

"Được rồi việc này mặc kệ là thật hay giả, anh đều sẽ tha thứ cho em, dù sao... Bốn năm cô quạnh không phải ai cũng có thể chịu đựng, chuyện này anh sẽ cho người làm lắng xuống, đừng khóc."

"Hứa Khai, xin lỗi... Thật sự xin lỗi, buổi tối ngày hôm ấy là em uống nhiều quá, em quá nhớ anh nên mới nhầm lẫn..."

Bốn năm cô quạnh phải hay không ai cũng có thể chịu đựng!

Ma Cô không chịu được, cho nên Ma Cô đi rồi...

Tố Tâm kỳ thực cũng không chịu nổi rồi, cho nên... Mới chịu đáp ứng Hạ Hàm Yên đi tìm Phó Kiến Văn!

Chua xót trong lòng đột nhiên dâng lên, trong ngực cô vô cùng khó chịu.

Tố Tâm không có đi vào, dựa theo mép tường chống đỡ đi ra, nội tâm một mảng mờ mịt.

Cô đứng dưới bầu trời âm u, không biết có phải do đêm qua thức khuya hay không, mắt cô chua xót khó chịu quá.

Nghĩ đến lời nói của Hứa Khai nói với Hạ Hàm Yên khi nãy, Tố Tâm cảm giác mình chờ đợi bốn năm thật ấu trĩ, cô không phải là vợ của Hứa Khai, cũng không phải người yêu của anh, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cô chờ đợi bốn năm!

Không hiểu đáy lòng mình chờ mong bốn năm sau Hứa Khai trở về, có thể thay đổi cái gì! Hi vọng một người không thương mình đột nhiên sẽ yêu mình ư!

Tố Tâm cảm thấy mình rất buồn cười.

"Mẹ..."

Bệnh viện ồn ào, Tố Tâm mơ hồ nghe được thanh âm của Đoàn Đoàn.

Quay đầu.

Chính là Đoàn Đoàn đang mặc quần áo bệnh nhân hưng phấn chạy tới, đang định nhào tới ôm Tố Tâm lại dừng lại, ngửa đầu nhìn Tố Tâm cười không ngừng, thập phần vui vẻ.

Trên trán Đoàn Đoàn dán băng gạc, khuôn mặt nhỏ mềm trắng mịn như là một cái bánh bao nhỏ.

Tố Tâm ngồi xổm người xuống nhìn xem Đoàn Đoàn: "Ai làm con thành thế này!"

Thấy con mắt ẩm ướt của Tố Tâm, Đoàn Đoàn lấy cánh tay mũm mĩm tròn tròn của mình che ở chỗ băng gạc, cười tươi với Tố Tâm: "Không đau..."

Tố Tâm càng đau xót.

Không đợi Tố Tâm nói cái gì, Đoàn Đoàn nhìn thấy trong đám người đang bước nhanh đến chính là Phó Kiến Văn, ánh mắt sáng lên: "Ba ba!"

Tố Tâm quay đầu lại, cùng Phó Kiến Văn bốn mắt nhìn nhau, anh nheo mắt lại, không biểu tình gì, đặc biệt thâm trầm.

Hai chân thon dài của Phó Kiến Văn bước tới, khắc sâu giữa lông mày tất cả đều là mệt mỏi.

Âu phục màu đen làm cho Phó Kiến Văn thêm lạnh lùng, khí thế bức người hơn. Khiến người trước mặt anh không tự chủ mà nhường một bước.

Gặp lại Phó Kiến Văn, Tố Tâm chột dạ.

Cho dù là ở Uỷ Ban, chính là Phó Kiến Văn để cô đi, nhưng trong lòng cô hiện giờ đều cảm thấy mình là người phản bội, vô cùng hổ thẹn.

Bởi vì Hứa Khai không sớm không muộn trở về, mà ở chính thời điểm cô kí giấy trở lại. Khiến cô bỏ lại Phó Kiến Văn ở Uỷ Ban mà chạy. Nghĩ như thế nào thì cô cũng cảm thấy mình đúng là lòng lang dạ sói.

Thấy Phó Kiến Văn lại chỗ mình, Tố Tâm đứng lên, theo bản năng hướng về bên cạnh hơi di chuyển, không quấy rầy cha con bọn họ.

Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm một cái, khom người ôm lấy Đoàn Đoàn.

Trợ lý của Phó Kiến Văn theo sát phía sau, nhìn thấy Tố Tâm cung kính gật đầu một cái xem như là chào hỏi.

"Mẹ!"

Đoàn Đoàn thấy Phó Kiến Văn ôm bắt nhóc đi, bất an gọi một tiếng, cặp mắt to xinh đẹp bên trong tất cả đều là chờ đợi cùng hy vọng.

Phó Kiến Văn dừng bước lại, nghiêng người nhìn về phía Tố Tâm, mặt mày thâm thúy.

Tố Tâm không cho rằng ánh mắt này của Phó Kiến Văn chính là đang mời cô, nhưng nhìn đến Đoàn Đoàn vẫn là nhấc gót chân lên đi theo.

Cô thấp giọng hỏi trợ lý của Phó Kiến Văn: "Tối hôm qua anh Phó không đem Đoàn Đoàn đến chỗ của tôi, không phải là bởi vì Đoàn Đoàn nhập viện rồi?"

Đối Phó Kiến Văn, Tố Tâm có bản năng đề phòng, nhưng nói chuyện cùng trợ lý của anh, Tố Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Đó cũng không phải, tối hôm qua thiếu gia phải ra ngoài công tác, không thể làm gì khác hơn là nhờ bạn của cậu ấy tới chăm sóc Đoàn Đoàn, thiếu gia vừa tới thành phố B liền nghe nói Đoàn Đoàn bị thương, lúc này mới vội vã trở về." trợ lý giải thích.

Tố Tâm trong lòng bàn tay căng thẳng, chẳng trách nhìn dáng vẻ của Phó Kiến Văn đều là mệt mỏi.

Tố Tâm cảm giác nội tâm chột dạ mà không hiểu

vì sao.

Cũng không phải cô không cho Phó Kiến Văn đưa Đoàn Đoàn đến chỗ cô, cô tối hôm qua một mực ở nhà chờ đợi Đoàn Đoàn đến.

Bên trong phòng VIp bệnh viện, dì Lý đang khom người lau đầu giường, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, hơi kinh ngạc: "Thiếu gia, cậu tại sao lại trở về sớm như vậy! Tố tiểu thư cũng tới!"

Sáng sớm hôm nay dì Lý nhận được tin Đoàn Đoàn nằm viện lập tức chạy tới.

Thấy dì Lý bưng chậu nước muốn đi rót nước giặt khăn mặt, bởi vì vừa nãy khom lưng quá lâu, động tác có phần chậm chạp.

Tố Tâm tiếp nhận chậu nước: "Để con đi, dì nghỉ ngơi một chút."

Trong phòng rửa tay, Tố Tâm đứng ở trước bồn rửa mặt, đem khăn mặt lẫn mùi nước khử trùng thấm ướt.

Cách một cánh cửa, cô mơ hồ nghe được Phó Kiến Văn đang nói chuyện với Đoàn Đoàn, giọng nói trầm thấp nghiêm túc, như răn dạy.

Tố Tâm giặt xong khăn mặt, Đoàn Đoàn đã bị y tá mang đi làm kiểm tra, dì Lý đi theo, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.

Phó Kiến Văn đã bỏ áo khoác xuống, người đứng ở cửa sổ đang mở rộng, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc.

Cô giả vờ trấn tĩnh, đi tới trước khay trà giật hai tấm giấy lau tay, cúi thấp xuống: "Cái kia... Nếu như Đoàn Đoàn không có việc gì thì tôi đi trước.."

Tô Tâm vẫn là không có thói quen ở một mình cùng Phó Kiến Văn, nhìn Phó Kiến Văn ngũ quan cương nghị cùng thân hình hoàn mĩ trước mặt, Tố Tâm lại không tự chủ nghĩ đến đêm đó hai người triền miên, không nhịn được lỗ tai đỏ lên.

"Tôi đưa cô về!" Phó Kiến Văn nói xong ngậm vào điếu thuốc lá, đưa tay đi lấy âu phục.

"Không cần! Tôi tự bắt xe về là được rồi..."

Tố Tâm nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa muốn lấy đi túi sách của mình ở trên bàn thì Phó Kiến Văn đang ung dung thong thả bước quay lại.

Phó Kiến Văn đầy nam tính, trên người còn xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, không hề báo trước xộc vào mũi của cô. Bởi vì vừa nãy cô gấp gáp muốn bước nhanh cùng lúc Phó Kiến Văn đang quay lại nên khoảng cách của hai người rất gần.

Phó Kiến Văn híp con mắt lại, cách làn khói thuốc nhàn nhạt mở miệng: "bản hộ khẩu của em còn đang ở chỗ tôi..."

Tố Tâm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua đi gấp đã quên bản hộ khẩu.

"Biết lái xe không?" Phó Kiến Văn hỏi.

Tố Tâm gật đầu, lời này trước đó Phó Kiến Văn từng hỏi qua.

"Em tới nhà tự mở cửa lấy đi..."

Phó Kiến Văn trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Tố Tâm, lông mày lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện.

Nhìn ra được Phó Kiến Văn có phần uể oải, trắng đêm chưa ngủ...Chắc hẳn khó tránh khỏi đau đầu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro