Chương 33: TÔI LÀ TÔI, MẶC THIẾU HOẰNG LÀ MẶC THIẾU HOẰNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt quãng đường đi là sự im lặng của cả hai, xe của Mặc Thiếu Hoằng lướt trong cơn gió rét, cuối cùng cũng dừng lại trước sở cảnh sát.

Nhã Hiên Mộc thoáng nhìn qua Mặc Thiếu Hoằng, thấy gương mặt anh không được dễ chịu thì cố nở nụ cười, nói: "Đến rồi, tôi vào trong đây" Cô đưa tay mở cửa xe, nhưng không được.

Mặc Thiếu Hoằng nhìn cô, sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Tôi vào cùng em"

"Không cần đâu! Tôi có thể tự vào mà..." Rất ấm áp! Cô phải thú nhận rằng, câu nói của anh trong một buổi sáng rét buốt như thế này khiến cho cô vô cùng ấm áp.

"Vào thôi!" Anh lúc này mới chịu mở cửa xe, hoàn toàn tản lờ lời từ chối của cô.

Hiên Mộc cũng yên lặng cùng anh vào trong. Cả cô và Mặc Thiếu Hoằng đều phải ngồi chờ tại một phòng riêng. Hiên Mộc thường ngày tuy không phải là một người nhát gan, nhưng đây là sở cảnh sát, cô lại là người phạm tội đang chờ đợi sự thẩm vấn. Sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra với mình, nên trong lúc này cô lại run sợ. Hai bàn tay ở dưới bàn đang lạnh ngắt, gắt gao đang vào nhau run rẩy không ngừng.

Mặc Thiếu Hoằng nhìn thấy được sự căng thẳng của cô, bàn tay to lớn của anh lặng lẽ mà bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô lại. Giọng dịu dàng: "Có tôi ở đây, đừng sợ!"

Đây có lẽ là lời cứu cánh kịp thời cho Nhã Hiên Mộc,

"Ừm" Cô cười với anh, anh sẽ giúp cô, có phải vậy không? Giống như lời anh đã hứa tối hôm đó,

Giết người sao? Không sao, tôi giúp em thoát tội.

Dù cho đó là lời thật lòng hay giả dối, thì cô cũng thật sự phải cám ơn anh. Cám ơn anh đã xoa dịu vết thương trong lòng của cô, mặc dù nó rất sâu và rất khó để lành lại.

"Mặc Thiếu Hoằng, cậu đến rồi à? Đúng là rất giữ chữ tín" Phàm Bân bước vào, trên người là bộ cảnh phục nghiêm nghị.

"Tớ không thích phải giữ chữ tín, đặt biệt là trong trường hợp như thế này" Anh cũng trả lời, nhưng đầy ẩn ý.

"Tớ hiểu, làm khó cho cậu rồi. Được rồi! Bây giờ nên bắt đầu thôi" Phàm Bân nhìn Hiên Mộc, nhận thấy được, anh ta giờ phút này không hề chứa một chút tình riêng nào trong đôi mắt.

Mặc Thiếu Hoằng hiểu rõ tác phong làm việc của Phàm Bân, anh nhìn sang Hiên Mộc: "Hiên Hiên"

Tiếng gọi rất ngọt ngào đầy cưng chiều, dịu êm như ngàn cánh bướm. Hiên Mộc cũng không biết rằng từ khi nào, anh lại bắt đầu gọi cô bằng danh xưng riêng như thế này. Nhưng cô lại không hề có phản ứng trái ngược của cảm xúc, có lẽ cô cũng đã quen rồi, quen cách Mặc Thiếu Hoằng gọi cô bằng giọng yêu chiều như vậy.

"Mặc Thiếu Hoằng, yên tâm đi, tôi có thể mà" Hiên Mộc nhìn sâu vào đôi mắt nâu của anh, nói một câu bản lĩnh.

Mặc Thiếu Hoằng gật đầu, ánh mắt luôn dõi theo không rời, đến khi bóng dáng của cô dần khuất sau cánh cửa.

...

Hiên Mộc bước vào phòng thẩm vấn, nơi đây chỉ là bốn bức tường màu trắng đơn điệu. Một chiếc bàn và hai chiếc ghế đối diện nhau. Phàm Bân là người ngồi vào ghế trước, anh cũng ra hiệu cho Hiên Mộc ngồi vào.

"Cho dù cô và Mặc Thiếu Hoằng có mối quan hệ thế nào đi nữa. Một khi đã bước chân vào đây, thứ có thể tồn tại cũng chỉ là sự thật mà thôi, cô hiểu ý của tôi chứ?"

Là lời cảnh cáo,

Đối với những người bị thẩm vấn, những câu nói đại loại như thế này là điều không thể trách khỏi. Thứ nhất: Sự cứng rắn của phạm nhân sẽ bị đập tan trước những lời sắc thép như vậy. Con người sau khi bị tóm vào lướt rất khó để giữ bình tĩnh. Giống như một con mồi bị mắc vào bẫy, sự run sợ khiến cho những lời nói ra mang tính xác thực vô cùng cao.

Thứ hai: Là một lời cảnh tỉnh, cho dù họ ở bên ngoài tung hoành thế nào đi nữa, một khi để bản thân mình rơi vào đây, thì duy nhất chỉ có một con đường đang chờ họ. Hoặc là hối cải nhận tội, hoặc là không cam tâm, nhưng cũng phải nhận tội.

Đó là đối với họ,

Nhưng Hiên Mộc thì không,

Điều khác biệt lớn nhất, có lẽ là bản thân cô vô tội. Hiên Mộc cũng coi như đã phần nào được nếm trải mùi vị đắng chát này. Nhưng cũng không vì vậy mà cô lại cho phép bản thân mình run sợ, rồi nhận lấy những phiền phức không đáng có.

"Mặc Thiếu Hoằng là Mặc Thiếu Hoằng, tôi là tôi. Người ngồi trước mặt anh là Nhã Hiên Mộc, chứ không phải tình nhân của Mặc Thiếu Hoằng. Sẽ không có sự ỷ lại nào ở đây cả" Đôi mắt sáng của cô đối diện với Phàm Bân, lời nói thốt ra cũng dần lạnh như một phiến băng.

Phàm Bân cảm thấy mình giống như là đang tra hỏi một Mặc Thiếu Hoằng thứ hai vậy. Cái ngữ khí lạnh lẽo này, xem ra là rất giống với vị bằng hữu bá đạo của anh thường ngày.

Cô gái này, không tồi!

"Tốt" Phàm Bân vào thẳng vấn đề: "Vào 8 giờ tối, ngày xx tháng x, cũng tức là ngày hôm qua, cô đã chủ động đến nhà của Lâm Hàn Nhược?"

Hiên Mộc chợt buồn cười, nhà của cô ta? Đúng là điều nực cười nhất trên đời này.

Phàm Bân bắt được thái độ của cô, ít nhiều cũng làm anh khó chịu: "Nhã Hiên Mộc, phiền cô giữ đúng thái độ của một người bị thẩm vấn nên có, mau trả lời câu hỏi của tôi!"

Hiên Mộc nhướn mày tỏ vẻ hiểu, cô trả lời: "Đúng là có chuyện này"

"Vì lý do gì mà cô lại đến đó?"

"Tôi đến tìm lại đồ của mình...Thứ mà họ đã cố tình phá hỏng" Có chết cô cũng không quên được, bức di ảnh đã bị hủy hoại trong tay cô ta như thế nào. Nghĩ đến đây, bả vai của Hiên Mộc như bị tê cứng,

"Đó là thứ gì?"

Hiên một im lặng không nói, cô chỉ dừng đôi mắt trên mặt bàn lạnh tanh.

Phàm Bân, cô ấy đang bị thương, tớ không có ý kiến gì nếu cậu chỉ lấy lời khai. Nhưng...Đừng ép cô ấy!

Mặc Thiếu Hoằng chết tiệt! Trong đầu của Phàm Bân không ngừng hiện hữu lời căn dặn của Mặc Thiếu Hoằng nói với anh sáng nay. Là một cảnh sát, rõ ràng là đang lấy lời khai, lại phải nói chuyện lựa lời với nghi phạm.

Nếu chỉ là một cô gái yếu đuối bình thường thì sự dặn dò của Mặc Thiếu Hoằng còn được hiểu là hợp tình hợp lí. Nhưng cô gái ở trước mặt này chưa gì đã cho một đòn khiến anh ngậm muối mặn, lại còn phải nhường thì chẳng phải tên họ Mặc kia muốn ép ngược lại anh sao? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi vị cảnh sát trưởng như anh biết giấu đi đâu đây?

Mặc Thiếu Hoằng cậu cư nhiên vì trọng sắt mà vứt bỏ tình bằng hữu. Nhưng Phàm Bân lại tự an ủi trong lòng, vài con xe bạc tỷ của Mặc Thiếu Hoằng dù sao cũng dư sức bù đắp cho nỗi đau này. Suy nghĩ một hồi, anh lại lựa chọn nhẫn nhịn cho qua,

"Được rồi, vậy tối hôm đó hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì? Là cô đã ra tay trước có đúng không?"

Phàm Bân cứ nghĩ cô sẽ tiếp tục giữ im lặng, thế nhưng Hiên Mộc đã bắt đầu phản phế lại. Cô nhìn thẳng Phàm Bân, lời thốt ra cũng làm anh trở tay không kịp: "Ba mẹ của anh chắc hẳn rất buồn nhỉ?"

"Hả?" Phàm Bân ngơ ngác, nhưng cũng rất hoang mang trước câu trả lời không đâu vào đâu của Hiên Mộc.

Hiên Mộc tiếp tục buông lời, mặc kệ gương mặt đang dần biến sắc của Phàm Bân: "Sinh ra một đứa con vừa ngốc nghếch lại vô tích sự như vậy, ngay cả việc làm cảnh sát thẩm vấn cũng không thuận lợi được. Chỉ có việc lấy lời khai thôi mà cũng e dè, nhượng bộ. Tôi thấy ba mẹ anh tốt nhất là không nên nhìn thấy cảnh này. Nếu không sẽ chết đấy! Vì tức giận mà chết"

"Nhã Hiên Mộc!" Phàm Bân quát tên cô, đứng bật dậy đập mạnh xuống bàn, những sợi gân tay cũng nổi lên cả.

Hiên Mộc vẫn rất bình tĩnh, từ tốn nói hết câu: "Nếu là anh, nghe những câu nói tương tự như vậy từ cô ta. Có phải anh cũng sẽ như tôi, không thể không đánh cô ta không?"

Nhanh, gọn.

Phàm Bân được nếm mùi lợi hại,

Anh hoàn toàn bị lời nói của Hiên Mộc hạ gục. Cuối cùng thì Phàm Bân cũng hiểu, vì sao Mặc Thiếu Hoằng lại yêu chiều một mực bảo vệ cô gái này như vậy. Cô gái này đúng là không tầm thường,

Những người không tầm thường, nên đến với những người không tầm thường.

Giờ phút này đây Phàm Bân lại có chút buồn cười chính mình. Rõ ràng anh là cảnh sát, mà lại dễ dàng bị một cô gái thao túng đầu óc của mình, chứ không phải ngược lại.

"Lâm Hàn Nhược đã xúc phạm cô? Nhưng cô cũng không nên vì vậy mà lại đi xúc phạm ngược lại cảnh sát được. Nếu không nể tình Mặc Thiếu Hoằng, tôi đã gắn cho cô thêm một tội rồi, biết không?" Phàm Bân như đang khôi phục lại thân phận của mình, nghiêm nghị nói.

"Những lời tôi nói với anh lúc nãy, thành thật xin lỗi! Nhưng so với tôi, lời xúc phạm này ít nhất cũng sẽ không đau đớn bằng tôi lúc đó. Vì ít nhất, ba mẹ của anh vẫn còn sống" Cô không muốn buông lời khó nghe, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt. Cô phải đảm bảo rằng bản thân mình được an toàn thì mới có tư cách để thương cảm người khác, đó là luật sống cơ bản...

Phàm Bân lặng im, thay cho sự thừa nhận.

...

"Cô ta thế nào rồi?"

"Mặc tổng, Lâm Hàn Nhược vừa tỉnh lại, bây giờ đang được bác sĩ xem bệnh" Lục ở đầu dây bên kia gắp gáp báo cáo.

Mặc Thiếu Hoằng nghe qua gương mặt lại trầm xuống, điếu thuốc trên tay đã cháy rụi. Tàn thuốc vươn ra khỏi đầu lọc, rơi khỏi bàn tay của anh,

"Đến bệnh viện"

"Vâng, Mặc tổng"

...

"Hàn Nhược, con thấy thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Di Dan luôn túc trực ở bệnh viện, chỉ qua có một đêm mà gương mặt của bà ta như già thêm mấy tuổi. Lâm Hàn Nhược yếu ớt nằm trên giường, trên đầu là những dãy băng màu trắng kín mít.

"Con không sao đâu mẹ à, đợi con khỏe lại rồi, con sẽ cho Nhã Hiên Mộc phải hối hận vì đã hại con ra nông nỗi này"

Lâm Hàn Nhược không vì bản thân vừa chết đi sống lại mà an phận hơn. Ngược lại cô ta càng trở nên đáng sợ, giọng nói yếu ớt nhưng không thể che giấu sự độc ác trong đó.

"Hàn Nhược, con yên tâm! Mẹ đã đưa đơn khởi kiện rồi, cô ta sẽ phải ăn cơm tù sớm thôi"

Lâm Hàn Nhược nghe mà hài lòng, nếu không vì vết thương trên đầu thì cô ta đã bật cười một cách giòn giã mãn nguyện rồi,

"Mẹ à, mẹ rất hiểu ý con"

"Con gái, mẹ là mẹ của con, đương nhiên biết con muốn gì rồi" Bà ta cười vui vẻ,

"Bà Di xem ra rất chắc chắn?"

Giọng nói này!

Lâm Hàn Nhược bất ngờ, cô biết giọng nói này, không những đã từng nghe qua mà nó còn làm cho cô phải ngày đêm nhung nhớ đến phát điên. Lâm Hàn Nhược kích động vô cùng, khi bóng dáng cao lớn kia dần xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh. Cô ta vội vã ngồi dậy, Di Dan cũng nhanh chóng đến đỡ lấy Lâm Hàn Nhược,

"Thiếu Hoằng!" Thấy anh, Lâm Hàn Nhược cất giọng ngọt ngào, cứ như là người vợ đã đợi được chồng mình trở về sau bao năm xa cách.

Nhưng ánh mắt của Mặc Thiếu Hoằng chỉ một màu lãnh đạm. Di Dan là lần đầu thấy được ngoại hình của Mặc Thiếu Hoằng, đôi mắt anh đã làm bà ta sợ hãi. Khí thế ngang tàn, gương mặt vô cảm đó làm cho Di Dan không dám nhìn thẳng, như có một dòng điện lạnh ngắt xẹt qua cơ thể của bà ta. Mặc Thiếu Hoằng vừa bước vào, Di Dan liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang không ngừng giảm xuống.

Mặc Thiếu Hoằng chỉ hơi nhếch môi, Lâm Hàn Nhược đã hạnh phúc vô bờ.

"Thiếu Hoằng...Anh vì lo lắng cho em nên mới đến sao?" Vừa nói, môi của Lâm Hàn Nhược cười tươi đầy rạng rỡ.

"Thăm bệnh" Mặc Thiếu Hoằng thuận miệng trả lời. Vóc dáng thẳng tắp, bộ dạng đầy kiêu ngạo khiến cho Lâm Hàn Nhược càng chao đảo.

...

Nhã Hiên Mộc từ phòng thẩm vấn đi ra thì không thấy bóng dáng của Mặc Thiếu Hoằng đâu.

"Cô có muốn ngồi lại chờ không? Cậu ấy chắc là có việc gấp rồi" Phàm Bân đi phía sau cô, thấy Hiên Mộc tìm Mặc Thiếu Hoằng thì đề nghị nói.

Hiên Mộc nói lời từ chối với Phàm Bân, sau đó tạm biệt đi ra cửa.

"Thử gọi cho cậu ấy đi, bên ngoài trời rất lạnh" Phàm Bân nhìn ra thời tiết bên ngoài, nói vọng ra.

"Không sao, tôi có thể tự về được" Hiên Mộc trả lời, đi ra khỏi cửa lớn. Chân của Hiên Mộc vừa bước ra ngưỡng cửa thì đã bị cái khí lạnh của mùa đông táp vào mặt, khiến cô phải rùng mình, vội đưa hai bàn tay khẽ xoa vào nhau.

"Lạnh quá!" Cô vừa hít hà, vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào dãy số của Mặc Thiếu Hoằng lúc này có hơi chần chừ. Hm, mở đầu bằng một buổi sáng ở sở cảnh sát thế này, ngày hôm nay của cô coi như là xui xẻo. Hiên Mộc ngước nhìn áng mây mù trên bầu trời, tuyết hình hình sắp rơi rồi thì phải...

Vào những ngày đông thế này, nếu không phải là bận công việc thì cô đã làm gì nhỉ? Hiên Mộc cũng chẳng nhớ là mình đã tự đón mùa đông như thế nào nữa. Lao đầu vào công việc, tháng năm cứ dần xoay, khiến cho cô quên mất, Bắc Kinh cũng có lúc chuyển mùa dịu dàng đến như vậy. Cô chưa bao giờ thử kiên nhẫn mà ngắm tuyết rơi cả, không biết cảm giác đó sẽ như thế nào nhỉ? Cô sắp được thấy tuyết rơi rồi, nhưng mà...Lạnh thật!

Chiếc mũi của Hiên Mộc cũng đã bị gió rét làm đỏ ửng cả lên. Tiếng điện thoại rung, là một tin nhắn đến. Hiên Hộc bị ngỡ ngàng khi thấy tên của người gửi trên đó. Ba chữ Mặc Thiếu Hoằng sáng rực trên màn hình điện thoại,

"Đợi, tôi đến đón em!"

Chỉ ngắn vỏn vẹn bấy nhiêu đó nhưng lại khiến cho Hiên Mộc không thể không nghe theo. Cô nhìn dòng chữ mà anh nhắn đến, giữa thời tiết se se lạnh này, vậy mà Hiên Mộc cứ như cô ngốc đứng cười một mình.

...

"À..Thì ra là Thiếu Hoằng, bác đã nghe Hàn Nhược kể về cháu nhiều đấy" Suy cho cùng, đối với những người quyền cao chức trọng chạm vào không nổi, thì Di Dan vẫn luôn ra vẻ nềm nở.

"Tôi họ Mặc" Mặc Thiếu Hoằng đứng đó, vạch rõ khoảng cách tầng lớn với bà ta.

Nụ cười trên môi Di Dan đông cứng lại,

Lâm Hàn Nhược nhìn thấy Di Dan như vậy, liền xoay qua lấy lòng Mặc Thiếu Hoằng: "Thiếu Hoằng à, mấy ngày nay sao không thấy anh đến tìm em vậy? Không quan tâm người ta nữa sao?"

Mặc Thiếu Hoằng chỉ thấy chán chường đối với những lời như thế này. Anh bước đến chỗ của  Lâm Hàn Nhược, đưa tay bóp cằm của cô ta, giọng điệu hững hờ: "Chẳng phải đã đến rồi sao?"

Lâm Hàn Nhược nắm lấy bàn tay của anh, hôn lên đó một nụ hôn quyết rũ, nói: " Em biết là anh quan tâm em mà"

Mặc Thiếu Hoằng thu tay về đút vào túi quần. Anh thẳng lưng nhìn xuống cô ta: "Ngoài ra, còn có việc"

Lâm Hàn Nhược tuy không hiểu gì, nhưng vẫn không quên giữ nụ cười trên môi, nũng nịu hỏi: "Việc gì vậy? Thiếu Hoằng?"

"Lục!"

"Vâng, Mặc tổng" Lục theo lệnh của Mặc Thiếu Hoằng, bước lên trên một bước. Gương mặt đa phần cũng là sự vô cảm như Mặc Thiếu Hoằng,

"Cô Lâm, Mặc tổng sau khi biết về việc của cô thì cũng đã ra lệnh cho tôi điều tra. Chỉ có điều trong quá trình điều tra, chúng tôi lại phát hiện có chút chuyện không thỏa đáng"

Lâm Hàn Nhược như một chiếc chuông bị người ta rung lắc, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn trước: "Có...Có gì không thỏa đáng chứ?"

"Cô Lâm, vậy tôi không vòng vo nữa...Dựa vào thời điểm dời nhà từ quê lên thành phố Bắc Kinh của hai người, có người từng chứng kiến chủ nhân thật sự của căn nhà đó đã từng sống rất lâu rồi. Không những vậy, ngay cả giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của hai người cũng chưa từng giao nộp. Nếu là người trong dòng họ Nhã thì đây không có điểm gì kì lạ. Nhưng hai người lại hoàn toàn không có bất kì mối quan hệ huyết thống nào. Vậy thì cho hỏi, hai người đã sở hữu căn nhà đó bằng cách nào?"

Di Dan tái mét mặt, thứ mà ta ta có thể làm bây giờ chỉ là trơ mắt ra để nhìn Lục mà thôi.

Lâm Hàn Nhược bấu chặt tay lại,

"Cô Lâm, căn nhà gỗ đó...Thật sự là của hai người sao?"

Lâm Hàn Nhược nhìn vào Lục, sau đó quay sang nhìn đôi mắt lạnh của Mặc Thiếu Hoằng thì đã hiểu, mục đích của anh đến đây là gì,

"Anh muốn gì? Thiếu Hoằng?"

Mặc Thiếu Hoằng đã ngồi điềm nhiên trên ghế từ lâu. Chỉ là nghe câu hỏi, đôi mắt nâu mới từ từ đảo nhẹ trên người Lâm Hàn Nhược. Từ tốn mở miệng: "Rất đơn giản, rút lại đơn kiện, rời khỏi ngôi nhà đó"

"Cái gì?" Đây là tiếng la của Di Dan.

Còn Lâm Hàn Nhược thì sớm đã chẳng mở môi nổi. Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm anh như không thể tin được: "Thiếu Hoằng, anh đến là vì cô ta?"

Mặc Thiếu Hoằng không trả lời, nhưng Lâm Hàn Nhược nhìn ra được,

"Em thật không hiểu, Nhã Hiên Mộc cô ta rốt cuộc có điểm nào hơn em? Sao ngay cả người em yêu cũng bảo vệ cô ta.Thiếu Hoằng! Anh nhìn em đi, đây là vết thương cô ta gây ra cho em! Anh thật sự không để tâm một chút nào sao?" Lâm Hàn Nhược hầu như là hét vào người của anh, hai tay của cô ta cào vào vết băng ở trên đầu, làm cho vết thương rỉ máu.

Anh ngồi đó, gương mặt vẫn chẳng chứa chút gì của sự thương cảm. Con ngươi nâu phẳng lặng như hồ nước sâu không đáy:

"Cô có hai sự lựa chọn: tự động rút lui...Hoặc để tôi đích thân ra tay"

Sắc nhọn như dao lam, lạnh như hố băng ngàn năm. Lâm Hàn Nhược cười, nhưng trên khóe mắt đã sớm tuôn lệ: "Nhưng Thiếu Hoằng, anh biết không? Em thật sự rất yêu anh"

Lục nhìn Mặc Thiếu Hoằng, không ngừng thở dài thay cho Lâm Hàn Nhược.

"Liên quan sao?" Anh hỏi,

Lâm Hàn Nhược bàng hoàng,

"Yêu tôi? Chẳng phải là việc của một mình cô sao? Nói với tôi làm gì?"

Rất ác độc!

Lâm Hàn Nhược như bị một thanh đao xuyên qua người, rút cạn máu, chết sững mà nằm ở đó.

Mặc Thiếu Hoằng sao khi nhẫn tâm ném lại lời vừa rồi thì anh cũng đứng lên đi khỏi.

Lục nán lại, đặt một tấm chi phiếu lên bàn, lịch sự nói: "Cô Lâm, đây xem như là sự bù đắp cuối cùng mà Mặc tổng trả cho cô. Giao dịch đã kết thúc, từ nay cô cũng không cần đến tìm ngài ấy như trước nữa. Vậy, tôi xin phép!" Lục cũng nối gót theo sau Mặc Thiếu Hoằng.

Bù đắp cuối cùng? Không!

"Thiếu Hoằng..." Lâm Hàn Nhược ráo riết gọi anh, nhưng Mặc Thiếu Hoằng không đứng lại.

"Thiếu Hoằng!!" Đến khi dáng hình của anh khuất khỏi tầm mắt, tiếng gào thét của Lâm Hàn Nhược càng trở nên thê thảm.

...

"Mặc tổng..." Ra khỏi bệnh viện đến bãi đổ xe, Lục mới dám cất lời hỏi anh: Tại sao phải đích thân đến đây vậy ạ? Sự việc này cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta muốn, vụ kiện này thắng lợi là điều chắc chắn"

"Tôi biết" Mặc Thiếu Hoành bước nhanh,

"Vậy tại sao...?" Lục cũng rảo bước nhanh theo tiết tấu của anh.

"Đến tòa cũng không được"

"Vâng?" Lục khó hiểu,

Anh nhìn Lục mà cong môi cười, nói: "Cô ấy không thích sở cảnh sát, càng không thích phải ra tòa"

Lục lúc này mới hiểu ra, ánh mắt đầy ngưỡng mộ dõi theo Mặc Thiếu Hoằng. Thì ra đây là cách để bảo vệ người mà bản thân yêu thương, Mặc tổng đúng là người thầy đáng để học hỏi... (🙄)

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro