Chương 37: CẨN THẬN BỘ NGỰC CỦA CÔ! ĐỪNG ĐỂ TÔI PHÁ HỎNG NÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đây vô cùng ồn ào, tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong tiếng nhạc, không ngừng lắc lư. Những ánh sáng nhào lộn trong không trung, âm thanh của nhạc lớn đến nỗi ngoài nó ra không còn nghe thấy được gì khác, nhìn thế nào cũng gây cảm giác đau đầu. Hiên Mộc không chung vui, cô ngồi ở một góc bàn ít ai để ý đến, trông chừng Phi Phi ở trong đám đông trước mặt.

Phi Phi nhảy rất hăng say, bóng dáng nhỏ thấp thoáng giữa đám người. Khiến Hiên Mộc phải nhiều lần khẩn trương đứng lên tìm, sợ rằng Phi Phi sẽ bị lạc khỏi tầm nhìn của mình. Ở đây nhiều sói hoang như vậy, Hiên Mộc chỉ sợ một miếng thịt cừu nhỏ như Phi Phi thì sẽ bị chúng giằng xéo mất.

Đang suy nghĩ, một đám thanh niên cũng chen vào chỗ Phi Phi để nhảy cùng. Hiên Mộc cảm thấy đúng là không ổn rồi, cô vội chạy vào đám đông.

Phi Phi say cùng với điệu nhạc, có rất nhiều người, quơ tay múa chân như vậy cũng không thể tránh khỏi đụng chạm, nhưng cô thật sự thấy không đúng. Cô bị chạm rất nhiều lần, lại cùng là ở một chỗ! Phi Phi quay đầu mới giật mình phát hiện, hai thanh niên không biết từ đâu ra, họ đang dùng hành vi khiếm nhã với cô, ngược lại còn cố tình cười cợt.

"Em gái nhỏ, dễ thương thật đấy! dáng người cũng không tệ"

Phi Phi tìm đường lui nhưng không thể, cô bị kẹt giữa đám đông. Giọng nói bắt đầu trở nên run rẩy: "Hai...hai người, đừng có mà làm bậy..."

"Chúng ta tìm một chỗ để làm quen được không? Ở đây hơi đông người" Hắn cười, không nhìn nữa mà túm lấy tay của Phi Phi.

Phi Phi không ngừng hoảng hốt: "Buông ra!"

Cô nhìn quanh, trước và sau của cô có rất nhiều người, nhưng họ đều bị tiếng nhạc làm cho điên đảo. Nơi đây vốn dĩ rất náo nhiệt, những sự việc như thế này cho dù họ có nhìn thấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không quan tâm đến. Phải làm sao đây? Phi Phi nghĩ đến Hiên Mộc, cô lo sợ  tìm kiếm, nhưng bóng dáng của Hiên Mộc cũng mất tăm.Trong phút chốc, Phi Phi rơi vào thế tuyệt vọng,

Hiên Mộc chen vào một núi người, sự chật vật khiến cô phát bực. Phải mất một lúc cô mới tìm gặp được Phi phi, đồng thời cũng nhìn thấy được hai tên quấy rối xấu số đó. Hiên Mộc nghiến răng chửi một câu, cô xắn tay áo vòng ngược ra sau lưng của hai người thanh niên. Phi Phi bị lôi kéo đến đau đớn, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, sau đó liền mở to kinh ngạc khi thấy hai bàn tay nhỏ nhắn,

Đôi tay ấy trắng trẻo không tỳ vết giơ ra khỏi đám đông, dừng trên mái tóc của hai người trước mặt. Phi Phi há hốc miệng khinh ngạc,

Một giây sau, đầu của hai thanh niên bị bàn tay ấy túm chặt, giật bật ra phía sau. Khiến họ ngã ngửa đau đến nổi gào lớn, đôi bàn tay trắng ấy nhanh chóng biến mất. Phi Phi còn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng thì cô bị một lực mạnh kéo đi khỏi.

Phi Phi bị người phía trước kéo chạy thật nhanh, đến phòng dành cho khách VIP Hiên Mộc khóa cửa cẩn thận, không ngừng thở hổn hển. Phi Phi nhìn Hiên Mộc không chớp mắt,

Hiên Mộc rót một ly rượu tu nhanh vào họng, cảm giác cổ họng như sắp đứt lìa ra, cô lúc này mới thấy hối hận vì đã uống nhanh như vậy. Phi Phi lại nhìn động tác của cô, không nói nên lời,

"Sao vậy?" Hiên Mộc thấy Phi Phi cứ nhìn chằm chằm mình thì hỏi,

Phi Phi chỉ chỉ vào tay của cô,

Hiên Mộc khó hiểu, cô xòe lòng  bàn tay ra mới thấy, trong tay của mình lại có nhiều tóc như vậy. Cô gớm ghiếc mà phủi bỏ đi, cười nói: "Hơi mất vệ sinh nhỉ?"

Lúc nãy đúng là nổi điên nên không để ý, nắm đầu của hai tên đó đến nỗi thế này. Nhưng Hiên Mộc lại thấy buồn cười, trên đầu mất nhiều tóc như vậy chắc chắn rất đau đớn, thảo nào lại hét to như vậy.

Phi Phi nhìn cô bật cười, ngồi xuống nói: "Hiên Mộc, cậu lợi hại quá đi mất!"

Hiên Mộc nhướn mày, cười nói: "Cũng tạm"

"Hiên Mộc, có người bạn tốt như cậu, tớ thấy bản thân mình quá may mắn" Phi Phi nhìn cô, nói một câu thật lòng,

Hiên Mộc mỉm cười: "Phi Phi, ba mẹ tớ qua đời, người thân duy nhất của tớ chỉ có mỗi mình cậu. Tớ mong cậu luôn mỉm cười, không muốn cậu giống như hôm nay, ngốc nghếch đi tìm rắc rối để giải tỏa nỗi lòng"

Ánh mắt của Phi Phi rất buồn bã, lời nói theo đó mà nghẹn đi: "Hiên Mộc, tớ xin lỗi! Nhưng tớ thật sự rất buồn...Tớ rất buồn"

Hiên Mộc thấy Phi Phi khóc thì lo  lắng hỏi: "Phi Phi, đừng khóc! Cậu có gì không vui, nói tớ nghe được không?"

Phi Phi đã sớm nước mắt giàn giụa: "Tớ thật sự không hiểu, tại sao ba mẹ lại xem trọng tiền tài đến vậy. Tớ là con gái duy nhất của họ, tại sao hai người họ lại không bao giờ nghĩ cho tớ. Hiên Mộc, tớ càng muốn hạnh phúc cùng gia đình, thì ba mẹ lại càng muốn đuổi tớ ra khỏi. Tớ đã rất cố gắng rồi...Hiên Mộc, tớ rất mệt mỏi!"

Hiên Mộc nghe mà lòng ngực cứ liên tục nhói lên.

"Phi Phi, đó không phải là muốn đuổi cậu rời khỏi, đó là vì muốn cậu được hạnh phúc"

Phi Phi lắc đầu, nước mắt rơi vào áo của Hiên Mộc: "Không, tớ không hề hạnh phúc. Cách mà họ làm khiến tớ cảm thấy rất áp lực, tớ rất hụt hẫng..."

"Được rồi, được rồi! Cậu không thích thì sẽ không ai có thể ép buộc được cậu. Đừng sợ! Tớ sẽ luôn đứng về phía của cậu" Hiên Mộc vỗ vỗ vào lưng để trấn an Phi Phi,

"Hiên Mộc, tớ cũng giống như cậu, gia đình là điểm yếu của tớ, tớ rất yêu ba mẹ. Nhưng đôi lúc họ luôn làm tớ phải đau lòng..." Phi Phi ôm chầm lấy cô, khóc lớn giải tỏa hết nỗi lòng của mình.

Hiên Mộc liên tục an ủi Phi Phi: "Tớ hiểu, sao tớ lại không biết một cô gái ngoan ngoãn như cậu lại rất yêu bố mẹ chứ, đừng khóc! đừng khóc!"

Sao cô cứ như là tự an ủi mình thế này, cô cũng rất yêu ba mẹ, nhưng đáng tiếc, cả một cơ hội nói ra bản thân cũng không có.

Phi Phi khóc một trận dường như đã đỡ hơn nhiều, lúc này Phi Phi lại nhìn đến Hiên Mộc. Cô phát hiện bản thân mình vừa rồi quá ích kỷ, lại quên mất, Hiên Mộc cũng sẽ buồn khi cô nhắc đến ba mẹ,

"Hiên Mộc, tớ xin lỗi!"

Hiên Mộc nghe qua ngỡ ngàng: "Sao lại xin lỗi tớ chứ?"

"Là tớ quên mất chuyện, ba mẹ..." Phi Phi ngay cả nhắc không dám nhắc nữa,

Hiên Mộc vỡ lẽ, bật cười: "Phi Phi, sao lại có một người vô hại và đáng yêu như cậu chứ? Mình không sao, mình rất ổn"

"Thật chứ?" Phi Phi mang gương mặt hối lỗi,

"Thật!" Hiên Mộc chắc chắn.

Phi Phi lúc này mới thả lỏng cơ mặt.

"Được rồi, nếu như hôm nay đã đến đây, thì chúng ra phải uống chút gì đó nhỉ?" Hiên Mộc lấy lại khí thế hào sảng, gọi phục vụ mang rượu thượng hạng ra.

"Nhưng mà...Rượu ở đây đắt lắm đấy!" Phi Phi nhắc nhẹ vào tai của cô,

Hiên Mộc hấc cằm, dương dương tự đắc, rút ra một chiếc thẻ đen,

Phi Phi như không tin vào mắt mình, cô nhìn Hiên Mộc đầy ngưỡng mộ: "Tuyệt quá!"

...

Bóng dáng liêu xiêu của hai cô gái bước ra khỏi phòng VIP,

"Hiênn Mộcc! Ực...Sao hôm nay tớ lại ăn mặc xấu xí thế này? Ực..." Phi Phi lảo đảo mang theo hơi rượu, kéo kéo chiếc váy trên người của mình.

Hiên Mộc cười to, bộ dáng cũng chẳng tỉnh táo hơn Phi Phi là mấy: "Cậuu...Say rồi! HaHa"

"Tớ...Ghét quá đi mất! Tớ muốn cởi nó ra...Nó xấu quá! Ực..." Phi Phi giậm chân la lên, gương mặt say rượu cũng nhăn lại.

Hiên Mộc với khuôn mặt đỏ như tôm luộc, cô cau mày, nói một câu đầy dũng khí: "Mặc của tớ này, mặc của tớ, ực...Này" Cô đưa tay chuẩn bị cởi áo,

Phi Phi xua tay lắc đầu: "Hiên Mộc, cậu...ực, như vậy, không được đâu!"

Hiên Mộc đi đứng ngả nghiêng, đầu óc cô quay cuồng vô cùng khó chịu.

"Hiên Mộc! Chúng ta về nhà thôi... Tớ khó chịu quá...ực" Phi Phi kéo lấy Hiên Mộc,

"Đượcc...Ực...Về nhàa"

Vẫn là bước đi, nhưng hướng thì không xác định rõ. Nhã Hiên Mộc không còn tỉnh táo, đầu óc của cô choáng váng không tìm được đường ra khỏi.

"Gì thế này? Sao không ra được thế này!" Cô bực mình, vòng tới vòng lui, hai người vẫn ở khu vực sàn nhảy.

"Tớ...Bảo cậu uống ít rồi mà...Hiên Mộc, cậu say thật rồi..." Phi Phi phát vào vai cô trách móc,

"Tớ...Không say!..." Hiên Mộc  quyết tâm tìm đường ra, mặc dù phía trước đối với cô còn mơ hồ hơn là lạc vào mộng. Cô đứng không vững, cả cơ thể mất thăng bằng va vào người đi qua.

"Gì vậy? Đi đứng kiểu gì thế?" Là một cô gái, chắc là người đến đây để vui chơi. Chiếc váy đỏ ôm sát phần mông to của cô ta, cổ áo trước ngực cũng khoét sâu gợi cảm.

Hiên Mộc lấy làm ngán ngẩm lắc đầu, thường ngày vốn dĩ đã chẳng nể nan ai. Bây giờ có thêm men rượu vào người, lại càng không sợ trời không sợ đất,

"Không cần phải xin lỗi tôi đâu, đi đi!" Hiên Mộc xua tay, bộ dáng như chẳng thèm chấp nhất.

"Gì chứ?" Câu nói của Hiên Mộc làm cho cô ta phát hỏa,

"Cẩn thận bộ ngực của cô, đừng để tôi làm hỏng nó!" Hiên Mộc miên man trong cơn say, hoàn toàn không để người khác vào mắt. Cô nói một câu rồi quay lưng cất bước đi,

"Đứng lại! Mày vừa nói gì?" Ả ta bị chọc điên, kéo ngược Hiên Mộc lại.

Hiên Mộc lảo đảo, lực kéo khiến cô ngã xuống sàn nhảy.

"Mày chán sống rồi sao? Dám ăn nói với tao thế à?" Cô ta đứng trên cao, trợn mắt dữ tợn với Hiên Mộc.

Phi Phi tuy say, nhưng vẫn còn biết lược chuyện gì đang xảy ra, vội chạy đến đỡ lấy Hiên Mộc. Cú ngã khiến Hiên Mộc đau ê ẩm, cô bắt đầu tức giận: "Sao đây? Muốn đánh nhau?"

Cô ta cười, nét kinh bỉ trên môi: "Lá gan cũng lớn nhỉ? Được rồi! Để xem hôm nay mày có mang được gương mặt xinh đẹp này về đến nhà hay không"

Ả ta vừa dứt lời, Hiên Mộc nhìn thấy một đám người, nam có, nữ có, tiến lại chỗ của mình. Phi Phi nép vào cô, Hiên Mộc ngửi thấy một chút chênh lệch về thể lực. Một đấu mười? Cô đâu có điên đến vậy.

Phàm Bân đi một vòng kiểm tra trong từng căn phòng VIP, cảm thấy hôm nay sao có thể bình yên đến vậy. Nếu là thường ngày, không phải sử dụng chất cấm thì cũng là đấm nhau vỡ đầu.

"Cách sát trưởng, phía trước khu vực sàn nhảy hình như có chuyện" Một người cảnh sát phía sau lên tiếng,

Phàm Bân quan sát mới thấy một đám đông rất hỗn loạn, tiến đến gần anh mới lấy làm ngạc nhiên hơn khi thấy hai gương mặt khá quen thuộc.

"Cảnh sát đây, yêu cầu tất cả dừng tay!" Với chiếc thẻ cảnh sát, Phàm Bân đã kịp thời ngăn được cuộc ẩu đả sắp diễn ra, đám đông cũng nhanh chóng được giải tán.

Hiên Mộc và Phi Phi gục đầu vào nhau, bộ dáng say đến nỗi chẳng còn biết được gì.

"Cảnh sát trưởng, còn hai người này, chúng ta nên làm sao đây?"

Phàm Bân hơi phân vân, cuối cùng nhếch môi nói: "Nhiệm vụ của chúng ta đến đây là hết, việc còn lại là bổn phận của một số người khác" Vừa nói anh vừa lấy chiếc điện thoại trong túi ra,

...

"Mặc Thiếu Hoằng cậu có muốn uống chút rượu không?" Phiêu Duật hỏi,

"Không cần, hôm nay tớ không muốn uống rượu"

"Cho cậu ta cafe đi! Không phải cậu không biết, Mặc Thiếu Hoằng bị nghiện thứ đấy à?" Trắc Thiên nhắc Phiêu Duật một câu.

"Ừ nhỉ" Phiêu Duật lúc này mới nhớ ra,

Mặc Thiếu Hoằng đương nhiên không từ chối, anh ngồi vắt chéo chân, bên cạnh là chiếc gạt tàn chứa đầy đầu lọc.

Cả ba người cùng nhau thưởng thức, Phiêu Duật và Trắc Thiên nhắm nháp rượu quý, duy nhất chỉ có Mặc Thiếu Hoằng là thưởng thức cafe. Cốc cafe mà anh đang dùng là loại thượng hạng, được Phiêu Duật mang từ colombia về, cách pha cũng rất cầu kỳ. Đặc biệt cafe mà Mặc Thiếu Hoằng uống tuyệt đối không được cho đường vào, nếu như cách pha không đúng, khi ngửi Mặc Thiếu Hoằng sẽ không đụng đến.

"Đầu bếp nhà tớ không làm cậu thất vọng chứ?" Phiêu Duật thấy Mặc Thiếu Hoằng khá hài lòng khi uống, thì hỏi.

"Cũng tạm" Mặc Thiếu Hoằng uống thêm ngụm nữa,

"Tên này...Đúng là..." Phiêu Duật có hơi hối hận khi nhiệt tình với khách như vậy.

Trắc Thiên cười, không ngừng trêu Phiêu Duật. Bỗng có tiếng tin nhắn đến làm anh phải hoãn lại cuộc trò chuyện. Lấy điện thoại trong túi ra ấn mở tin nhắn, một hình ảnh hiện ra khiến Trắc Thiên vô cùng kích động mà đứng lên khỏi ghế.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hai tay gắt gao siết chặt chiếc điện thoại, miệng gọi: "Mặc Thiếu Hoằng!"

Mặc Thiếu Hoằng không biết việc gì mà biểu cảm của Trắc Thiên trở nên khó coi như vậy, anh cũng nhìn thử vào. Sau khi thấy rõ được bức ảnh trên điện thoại thì gương mặt anh liền trở nên u ám, còn đáng sợ hơn cả Trắc Thiên.

Người gửi là Phàm Bân, dưới hình ảnh còn kèm theo dòng chữ: "Nhận ra những người trong ảnh, phiền lòng đến mang về nhà, cảnh sát chúng tôi đã hết nhiệm vụ."

#Chương sau hai anh nhà đến vác vợ mang về ☺có ai đoán được tính cách khi say rượu của hai nàng không? Hứa hẹn sẽ rất thú vị đấy!

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro