Chương 2: Lục Mạn này không phải Lục Mạn đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi kỳ thi hàng tháng bắt đầu, đại hội thể thao hừng hực khí thế diễn ra, cao tam thời gian ôn tập cấp bách, chủ nhiệm lớp ngoài miệng nói phải chú trọng tham gia, thực tế lại là hận không thể khiến học sinh mỗi một phút đều dùng vào việc học tập.

Năng lực bát quái của Từ Lị Lị hoàn toàn khiến Tần Tranh nắm bắt được nguyên nhân Lục Kính muốn cố gắng trong kỳ thi hàng tháng, khi ấy mới vừa phân ban, mọi người tùy tiện chọn chỗ ngồi, sau đó chủ nhiệm lớp nói sẽ chọn chỗ ngồi theo thành tích học tập.

Lục Kính thích Thái Hiểu Tuệ, cũng chuẩn bị trở thành bạn cùng bàn của cô ấy.

Tần Tranh trải qua phân tích của Từ Lị Lị, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức quyết định muốn giúp người nào đó thành công.

Đại hội thể thao, vốn là Tần Tranh và Lục Kính phụ trách cung cấp nước khoáng, cô nói với Thái Hiểu Tuệ mình thấy không thoải mái, bảo cô ấy hỗ trợ.

Lục Kính nhướng mày: "Cậu chỗ nào không thoải mái?"

Tần Tranh nghĩ thầm, chuyện Lục Kính thích Thái Hiểu Tuệ có phải Từ Lị Lị bịa đặt hay không a.

Nhưng nhớ tới năng lực bát quái của Từ Lị Lị, mặt diễn sinh động như thật, chắc có lẽ là thật đi.

Cô lấy cớ mình đau bụng, vừa đi vừa diễn, trên đường gặp được Lục Mạn, cô hừ một tiếng, Lục Mạn không biết chuyện gì nên đi qua, thanh âm mềm mại: "A Tranh, gần đây sao chị không tìm em chơi?"

Tần Tranh nghĩ em đã kéo chị vào danh sách đen rồi, chị còn tìm em chơi cái gì.

Cô kiêu ngạo quay đầu đi, không trả lời cô ấy, lập tức đi về phía công viên, trên đường đi di động bỗng rung lên, tin nhắn của anh trai —— Mạn Mạn nói em không vui? Ai chọc em.

Tần Tranh vừa tức lại bực, không đề cập tới thì thôi, vậy mà anh trai biết chuyện Lục Mạn đem mình kéo vào danh sách đen a.

Tức giận tả lời lại —— anh.

*

Mới vừa đi không bao lâu, Lục Mạn lại gửi nhắn tới —— ở đâu? Tôi đi tìm cậu.

Tần Tranh nhớ tới cô ấy đã kéo mình vào danh sách đen, nhịn không được gửi tin nhắn giọng nói giận dỗi qua: "Không phải đã kéo chị vào danh sách đen sao? Gọi chị ra làm gì?"

Lục Mạn: "Ở đâu"

Tần Tranh cảm thấy Lục Mạn rất không có kiên nhẫn, cô lại dỗi nói: "Tìm chị gái làm gì? Chị gái ở bên này nhìn soái ca rất happy, có chuyện thì nói, không có việc gì thì lại kéo chị vào danh sách đen a."

Nói xong, cô vẫn chưa giải toả được nỗi hận trong lòng, liền kéo vào danh sách đen, trong lòng mới cảm thấy thoải mái chút.

*

Khi Lục Kính đến sân vận động, Tần Tranh đang ngồi bàn bóng bàn, đôi chân thẳng tắp rũ xuống, mái tóc đuôi ngựa tung bay theo gió, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra ý cười.

Tần Tranh nhìn thấy Lục Kính cách đó không xa, tươi cười trên mặt lập tức đọng lại, Lục Kính có loại cảm giác mình là vị khách không mời mà đến, ngại mặt mũi, anh với lấy vợt bóng bàn đánh qua lại.

Tần Tranh không kìm được sắc mặt, cô còn tưởng rằng anh tới tìm cô, xem ra là tự mình đa tình.

Cô nhảy khỏi bàn, Thẩm Diệp thuận thế đi theo sau cô, hai người cậu một câu tôi một câu nói chuyện.

Nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy Lục Kính có chuyện muốn nói, hơn nữa là nói với cô.

Chẳng lẽ là muốn bàn bạc kế sách gian lận?

Thật ra cô cũng muốn cùng anh thảo luận.

*

Ngày hôm sau, Thái Hiểu Tuệ hỏi Tần Tranh có muốn trao đổi công việc hay không, Tần Tranh cầu còn không được, cô ngồi ở sân bóng rổ nhận lấy quả bóng Thẩm Diệp ném qua, động tác thuần thục mà chụp lấy, ném vào rổ, ghi bàn.

Thẩm Diệp cùng cô, hồi sơ trung là bạn cùng trường, thành tích không phân trên dưới, năm nay là lần đầu tiên trở thành bạn cùng lớp.

Trước đây hai người là có quen biết, sau này có lẽ cũng chỉ là quen biết, Tần Tranh nghĩ như vậy.

Lục Mạn đứng ở sân bóng bên cạnh gọi tên cô, cô không tình nguyện mà ném bóng rổ cho Thẩm Diệp, đi qua đó, ngữ khí không được tốt: "Có việc?"

Nhớ tới hôm qua cô ấy liên lạc với mình, sợ là thực sự có chuyện gì quan trọng, nhỡ đâu thật sự vì mình mà làm chậm trễ chuyện gì, hạnh phúc cả đời của anh trai sẽ mất hết.

Nghĩ vậy, cô lại thấy ảo não hôm qua mình không nên tùy hứng, vừa đáp lại Lục Mạn, vừa thêm cô ấy vào danh sách bạn tốt.

Lục Mạn đưa kem qua, còn có đồ uống ướp lạnh nói: "Không có chuyện gì a ~ chỉ là muốn gặp chị, chị giúp em mang qua cho anh trai em nha, trong lớp em có việc rồi."

Tần Tranh siêu cấp hối hận đã nhận đồ của Lục Mạn, càng hối hận mình vừa rồi đã mềm lòng.

Lục Mạn thông qua lời kết bạn của cô, Tần Tranh gửi một biểu cảm che mặt cười—— em kéo chị vào danh sách đen một lần, chị kéo em vào danh sách đen một lần, coi như hoà nhau.

Lục Mạn: "Được."

Tần Tranh nhìn thân ảnh Lục Mạn chạy vội vàng, chỉ có hai chữ hình dung cô ấy —— Thú vị.

Khi Tần Tranh tìm được Lục Kính, có thể thấy anh nói chuyện với Thái Hiểu Tuệ thật sự rất vui vẻ, cô không đành lòng đi qua quấy rầy anh, vì vậy cô chụp một bức ảnh gửi cho Lục Mạn——hoa khôi lớp bọn chị, anh trai em thú vị PLUS, vừa mới đến không bao lâu đã kết nối được rồi, em sắp có chị dâu rồi.

Lục Mạn không trả lời, Tần Tranh đi đến đưa túi nilon qua: "Em gái cậu bảo tôi mang qua cho cậu."

Lục Kính còn chưa nhận lấy, Tần Tranh đã chủ động đưa một cây kem cho Thái Hiểu Tuệ.

Lục Mạn đến buổi tối mới trả lời Tần Tranh —— ai nói với chị?

Tần Tranh đặt quyển tiểu thuyết sắc tình xuống, nhìn tin nhắn, lập tức trả lời: "Bạn cùng lớp của chị đều thấy anh trai em đi siêu thị mua áo mưa, nói rằng cuối tuần có thể hẹn hò với hoa khôi lớp, không thể không nói tốc độ của anh trai em rất nhanh chóng."

Trong đầu Tần Tranh xuất hiện cảnh tượng Lục Kính đè nặng Thái Hiểu Tuệ xuống, trong phòng tối tăm, người đàn ông thở dốc, người phụ nữ rên rỉ, nhanh chóng di chuyển ——

Cảnh tượng này cũng quá táo bạo đi, Tần Tranh nhịn không được kẹp chặt hai chăn, ngón tay siết chặt cuốn sách.

Lục Mạn: "Thái Hiểu Tuệ?"

Tần Tranh vẫn cảm thấy Lục Mạn trong WeChat cùng Lục Mạn ở hiện thực khác biệt quá lớn, Lục Mạn là một cô gái nhỏ a, không nên có ngữ khí này, mặc kệ cô đọc tin nhắn Lục Mạn gửi tới như thế nào, vẫn cảm thấy ngữ khí này có hơi giống một người, Lục Kính.

*

Đại hội thể thao ngày thứ ba, kết thúc.

Thái Hiểu Tuệ không muốn đổi với cô, cô chỉ có thể căng da đầu tự mình làm.

Tần Tranh chủ động nói ra phương án gian lận, cô làm xong đề trước, ra ngoài rồi chụp đáp án gửi cho Lục Kính, anh mang theo di động là được.

Nói xong lời cuối cùng, cô nhớ tới cô không có WeChat của Lục Kính, thật sự không muốn thêm WeChat, nhưng lại bất đắc dĩ phải thêm.

Lục Kính nói: "Tôi có WeChat của cậu."

Đầu óc Tần Tranh nhanh chóng xoay tròn, khả năng duy nhất chính là "Lục Mạn" hàn huyên một tháng qua chính là Lục Kính, hồi tưởng lại cái ngữ khí kia, cô thật muốn độn thổ.

Tối qua cô còn nói cái gì với anh—— nói với anh trai đi ra ngoài chơi lễ hội đầu xuân, nhất định phải nhớ biện pháp an toàn.

Nhìn xem, cô đang nói tiếng người sao? Em gái người ta còn chưa đến 18 tuổi a, vẫn còn là một nụ hoa đó.

"Cái kia.... Lục Mạn... Là cậu?"

"Ừm."

Tần Tranh á khẩu không nói lên lời, mặt xấu hổ đến đỏ lên, hơn nửa ngày không trả lời được.

Lục Kính nhìn sau tai cô đỏ ửng, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, chỉ hỏi: "Nghe ai nói tôi mua áo mưa chuẩn bị thượng Thái Hiểu Tuệ?"

Khi anh nói chuyện xung quanh vẫn có người, tuy rằng mọi người đều đang bận việc của mình, nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ, đặc biệt là chữ "áo mưa", "thượng" tràn ngập tính khiêu gợi như vậy.

Đọc trong truyện còn không sao, khi thật sự nghe người ta nói ra, Tần Tranh thẹn thùng đến mặt càng đỏ hơn.

Cô kéo kéo gấu áo đồng phục của anh, cúi đầu: "Cậu nhỏ giọng một chút được không?"

Lục Kính nhìn bàn tay đặt trên vạt áo mình, mím môi: "Không được."

Có bệnh.

Tần Tranh quay đầu bước đi, anh không biết xấu hổ, cô sao phải thẹn thùng đỏ mặt.

Lục Kính đem bình nước trên tay đưa cho nam sinh bên cạnh, đuổi theo, Tần Tranh phát hiện anh đi theo mình, lỗ tai nóng ran khó chịu, có cảm giác như phát sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro