Chương 15: Về với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu lại đến. Sau khi tắm xong, anh ngồi ngoài bậc thềm bên cạnh những chậu hoa vẫn nở rộ, đọc báo. Tờ báo này anh vô tình nhặt được ở ngoài rừng, chắc có lẽ do những đoàn đi leo núi để lại. Bài báo đã khá lâu nhưng vẫn còn có ích. Toàn những tin tức xã hội anh không hiểu, cũng lười để ý. Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không biết, tủ sách trong nhà anh đã đọc gần hết. Trong một góc nhỏ của bài báo, anh nhìn thấy tên cô. "Nhà văn Minh Nguyệt ra đầu tác phẩm mới "Vô tình yêu anh", nhan đề thu hút bạn đọc....."

Mẩu tin rất nhỏ, nếu không chú ý cũng chẳng ai nhìn thấy. Đúng vậy, thành phố này chỉ là một thành phố nhỏ, những nhà văn nổi tiếng không được chú ý ở đây. Đó cũng chính là lý do cô đến đây. Nhưng bây giờ, Minh Nguyệt đã đi rồi. Cô nói sẽ trở về, nhưng tại sao vẫn chưa thấy? Bọn người quấy nhiễu kia cũng đã từ bỏ, cô cũng nên trở về đi chứ

Doãn Hạo biết cách sống rồi. Anh lấy những cây rau trên rừng, đem về trồng cạnh những khóm hoa khác. Ngoài ăn thịt, còn phải ăn rau bổ sung chất khoáng, cái này cô lúc nào cũng nói. Anh nhớ những món ăn mà cô làm lúc trước. Anh nhìn xuống hai bàn tay thô ráp dính đầy bụi đất của mình. Nhớ cô....rất nhớ cô....Trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa tắm của cô, nhưng chẳng bao giờ là đủ, bởi vì người không có ở đây

- Nguyệt à, mẹ nói con nhận được tiền nhuận bút rồi đi nhanh như vậy? - mẹ Nguyệt đang gọt táo thì làu bàu

- À, tiền nhuận bút đã chuyển vào tài khoản? Con nhận được rồi - cô trả lời chẳng hề liên quan đến câu hỏi

- Đống tiền đó thật dọa người, đủ để con sống đến hết đời - bây giờ, mẹ Nguyệt đã thật sự tin con gái mình có thiên phú viết văn. Ai biết được khi sang Mĩ, cô còn đáng sợ hơn cả như vậy, còn được báo Mĩ mời đi phỏng vấn

- Con biết - cô cười nhàn nhạt

- Về nước con định làm gì? Có nhà cửa gì chưa? Định ở bao lâu?

- Con có nhà rồi, hơn nữa con còn định ở luôn - cô nhấp ngụm sữa nóng

- Con và thằng Linh chia tay rồi, cũng nên tìm một người đàng hoàng cho mình, đừng suốt ngày chạy lung tung như vậy - mẹ Nguyệt rõ mình ở nước ngoài không thể giám sát con kĩ càng

- Con biết mà, con biết..... - nghĩ đến đó, khóe môi cô lại cong lên, đột nhiên nhớ đến người nào đó, trong lòng ấm lên hẳn

Hộc....hộc.....anh choàng mình tỉnh dậy sau giấc mộng. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhớ về những chuyện trước kia. Nhưng dạo gần đây anh không hay mơ như vậy nữa, ngủ thường rất ngon, không hiểu sao bỗng nhiên lại mơ thấy. Doãn Hạo đỡ trán ngồi dậy, thấy ngoài trời lạnh ngắt, lại còn có mưa lâm râm. Lửa trong lò sưởi đã tắt từ lâu, hèn gì trời lại lạnh như vậy. Rời khỏi chăn bông ấm áp, Doãn Hạo đi chân trần lấy thêm củi trong nhà bếp

Dạo này trời hay mưa, lại lạnh nên anh mới tranh thủ dự trữ củi. Thiết nghĩ trong nhà chỉ có nhà bếp là anh không động đến nên Doãn Hạo để ở đây. Căn bếp trước kia sáng sủa ấm cúng bây giờ chẳng khác nào nhà kho. Anh bỗng thấy buồn cười, nếu ở đây, không biết vẻ mặt của cô sẽ như thế nào. Tức giận? Phẫn nộ? Hay đau lòng? Từ khi đọc những tập thơ và truyện của cô, anh trở nên thật đa cảm

Anh hay suy nghĩ vu vơ, hay tưởng tượng linh tinh, hay quan sát mọi thứ, đặt tất cả trong tầm mắt, bởi vậy mà anh mới phát hiện, thế giới không có cô thật trống rỗng. Doãn Hạo ôm đống củi ra phòng khách. Đột nhiên trời nổi cơn giông lớn, chớp nhoáng chiếu sáng căn nhà tối tăm, ẩn hiện một bóng người. Doãn Hạo nheo mắt nhìn kĩ, sống ở đây lâu như vậy anh cũng chưa thấy qua có người lãng vãng quanh đây

Người này cư nhiên bước vào nhà anh, lại còn không ngại mà bước vào, có phải tưởng rằng ở đây không có người hay không? Nhưng khi người đó càng lại gần, tay anh mềm nhũn, đồng tử cũng dãn to, gỗ trên tay rơi vung vãi dưới đất, âm thanh phát ra nghe thật chói tai. Dưới màn đêm đó, anh vẫn thấy đôi mắt sóng sánh nước, cô nhìn anh dịu dàng vô cùng. Bên ngoài khoác chiếc áo gió màu hồng phấn

Minh Nguyệt vốn có thể trở về vào sáng ngày mai, nhưng cô không muốn kéo dài thêm nữa, cô muốn lập tức trở về bên anh. Nhìn anh hơn một năm qua ở đây thay đổi, cô cắn môi bật khóc, có một xúc động không nói nên lời. Vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh nhưng khi gặp mặt nhau rồi lại không biết mở miệng thế nào. Anh khác quá, anh hình như cao hơn trước một chút. Nhìn Doãn Hạo ngẩn người đi về phía cô, Minh Nguyệt lại khóc nhiều hơn, cuối cùng nhìn anh cũng giống với một người bình thường. Cô thật cảm động, tự một mình, anh vẫn có thể sống tốt như vậy, thật tốt quá!

- Hạo.....Hạo à..... - Minh Nguyệt nấc lên, nhào vào lòng ngực anh, người anh vẫn còn lưu lại mùi thơm của cô, chứng tỏ thời gian qua anh vẫn tắm rửa đều đặn, thật giỏi

Cọ cọ da mặt vào mái tóc dài của cô, Doãn Hạo chủ động vòng tay, ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô vào người. Cô rất lạnh, cũng ẩm chút nước mưa, nhưng mọi thứ bây giờ chẳng còn quan trọng nữa. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, không cách nào bày tỏ nỗi nhớ da diết của mình. Nghe cô qua bao lâu gọi tên mình, chỉ có cô là gọi đúng tên anh, chỉ có cô mới có giọng nói trìu mến này, chỉ có cô là nhớ đến anh. Như vậy cả đời này anh sống cũng có ý nghĩa

Minh Nguyệt òa khóc, mãi không ngưng được. Cuối cùng, đến cuối cùng đã có thể gặp được anh. Một năm nay, cô cố gắng sống thật tốt. Bởi vì quá nhớ anh nên cứ nhốt mình trong phòng. Đột nhiên một ngày, cô đọc được một câu nói trên blog "Câu chuyện của bạn chính là chuyện tình yêu hay nhất". Vì vậy, cô đã khởi động laptop, chính thức viết một câu chuyện, câu chuyện của chính mình

Và thật tốt. Anh giống như lá bùa hộ mệnh. "Vô tình yêu anh" được đông đảo bạn bè quốc tế và trong nước đón nhận. Tất nhiên tài khoản ngân hàng của cô vẫn như cũ, tiền chỉ việc chuyển vào, còn hành tung của cô, không ai nắm được. Có lẽ bây giờ, bọn họ cũng đang đinh ninh cô ở Mĩ. Như vậy càng tốt, sau này không cần quá phiền phức. Cô sẽ không vì một lỗi lầm không đáng mà để bọn họ rời xa nhau

Số tiền này, nói cách khác là tiền của bọn họ, anh chính là ý tưởng giúp cô hoàn thành tác phẩm. Vì vậy, số tiền này đủ để cả hai có cuộc sống an nhàn sau này. Còn về vấn đề tương lai, về sự nghiệp của cô, đương nhiên cô sẽ tiếp tục phát triển. Cô sẽ nuôi anh, không để anh phải chịu khổ nữa, một mình cô cũng đủ, còn anh thì giúp cô có thêm ý tưởng, như vậy cũng đủ rồi. Một năm trước cô rao bán căn nhà này, sau đó lại dùng danh nghĩa của một doanh nhân mua lại. Như vậy, bây giờ căn nhà này hoàn toàn không còn sự hiện diện của cô nữa

Minh Nguyệt ngốc đầu dậy, nhìn chằm chằm vào màu mắt xám tro của anh, anh vẫn vậy, đáy mắt có chút gợn sóng. Anh xoa đôi bàn tay ấm cúng, sưởi ấm da mặt tê tái vì lạnh của cô

- Em thích anh, rất thích anh

Doãn Hạo không ngốc, ngón tay anh hơi cứng lại, sau đó nụ cười lại càng nồng đậm. Đúng vậy, anh đã nhận ra. Những cuốn sách cô mua cho anh đều là về tình yêu. Bởi vì cô thích chúng, cô cũng khao khát một tình yêu chân thực, giống anh. Bọn họ giống nhau. Vậy cớ sao anh không nhận ra cảm giác của mình cơ chứ? Không, anh đã nhận ra nó từ lâu lắm rồi, đang đợi cơ hội để nói với cô:

- Anh yêu em

- Anh xác định biết mình đang nói gì sao? - Minh Nguyệt thút thít, lau đi nước mắt đầm đìa

- Em xác định mãi không rời anh đi sao?

- Ừ, em sẽ không đi đâu hết, sẽ ở đây với anh. Suốt đời

Cô không truy hỏi tiếp nữa, dụi đầu vào ngực anh, mắt nhắm nghiền. Để bọn họ đắm chìm trong giây phút hạnh phúc này một chút đi. Bởi vì thời gian đã qua lâu lắm rồi, câu nói mắc ở trong lòng cuối cùng cũng nói ra, mà trùng hợp thay, đáp án cả hai lại giống nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro