Chạm vào anh 13 - 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên nó cảm thấy thế giới này chỉ có nó và Kai. Kai đã chuẩn bị một ít rượu vàng,nến và hoa. Hai người ngồi đối diện nhìn sâu vào mắt nhau.Kai nhìn nó ấu yếm. Ánh mắt nó cũng đáp lại không kém tha thiết. Ánh nến lung linh làm gương mặt thanh tú của Kai đẹp đến mê hồn. Nó cảm thấy ngây ngất. Tình yêu khiến nó thấy Kai dễ thương biết bao nhiêu. Mỗi cử động,mỗi cái liếm môi,khóe miệng cười của Kai đều làm nó dâng lên một niềm yêu vô hạn. Nó không biết nó say vì rượu hay vì ái tình.
-“Kai à, em yêu anh!”
-“Anh cũng yêu em! Em ăn đi nè!”
Kai âu yếm gắp thức ăn cho nó.
-“Anh ơi,anh có hối hận vì yêu em không?”
-“Không em à,không bao giờ”
-“Nếu một ngày em phản bội anh vì một chàng trai ?”
-“Cuộc sống không cho anh nhiều lựa chọn,chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi”

Kai nhè nhẹ nắm lấy tay My. Nó muốn khóc vì niềm hạnh phúc vỡ òa. Trái tim nó quá bé để chứa được hết tình yêu này,khiến nó phải thốt lên “Em yêu anh nhiều lắm!”

Kai mỉm cười nhìn nó.Nhìn anh thật hiền lành như một chú mèo con đáng yêu.
-“Em không ăn nữa đâu”
-“Sao vậy?”
-“Anh ôm em một lúc đi!”
-“Ừ,em lại đây”
My dựa lưng vào người Kai.Anh ôm gọn nó vào lòng.
-“Hôm xem phim “Những nụ hôn rực rỡ “ anh khóc phải không? Sao anh lại khóc?”
-“Ừ,anh buồn vì lúc đó anh yêu em mà không biết làm thế nào? Không biết nên làm sao”
-“Em đã yêu anh rồi mà”
-“Anh không dám đòi hỏi em điều gì.Những người như anh sinh ra đã vậy. Đó là do tạo hóa,là số phận. Còn con đường của em là khác. Anh không muốn nhìn thấy em đau khổ. Một người đau là đủ rồi,cần gì phải hai người đau phải không em?”
-“Em cần anh,anh đừng lìa xa em nhé!”
-“Ừ…”
Kai hôn nhẹ lên tóc,lên mắt,len má My,dịu dàng và tha thiết.
-“Dù có thể anh không phải người em yêu nhất. Nhưng chỉ cần em có yêu anh vậy là đủ. Anh không muốn giữ em chặt trong tay,sở hữu em như con chim trong lồng son.”
-“Tại sao anh yêu em?”
-“Anh không biết được. hihi. Thế tại sao em yêu anh?”
-“Vì anh ngốc quá?”
-“Sao mà ngốc?”
-“Vì anh yêu em”
-“Anh yêu em là điều tuyệt vời nhất anh đã làm,chứ không phải điều ngốc nghếch đâu!”
-“Thật á?”
-“Ừa”
-“Thôi ăn tiếp đi nào để em còn rửa bát”
-“Em giống vợ đảm đang quá”
-“Ghét! Anh lại trêu em rồi!”

Ăn xong nó và Kai ngồi xem ti vi.Nó ngồi dựa vào người Kai.Xem được một lúc thì nó ngủ quên mất tiêu. Trong giấc ngủ mơ màng,nó cảm nhận được tay Kai bế nó lên.Tóc anh chạm vào cổ nó,mùi hương ở đâu đó bay thoang thoảng. Kai nhẹ nhàng đặt nó xuống giường rồi anh đi tắm. Dòng nước mát khiến anh tỉnh táo.Anh bỗng thấy tim đập thình thịch. Không gian yên ắng. Công chúa bé nhỏ của anh đang nằm ngủ say ngoài kia. Đầu óc anh trống rỗng nhưng lồng ngực căng nhức nhối. Tiếng tim đập quá mạnh.Anh vội vàng xả nước như thể sợ My nghe thấy tiếng trái tim anh. Khi anh bước ra thì My vẫn thiêm thiếp ngủ. Anh nằm xuống cạnh nó,ôm nhẹ nó vào lòng. Nhắm mắt mãi mà anh không thể ru giấc ngủ của mình. Mùi hương của My khiến anh bị quyến rũ. Ánh trăng như dát vàng soi vào căn phòng. Anh ngắm nhìn My. Không cưỡng lại được lòng mình,anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của My. Nụ hôn của Kai khiến My tỉnh giấc.Khi hiểu ra chuyện nó cũng hôn đáp lại Kai.Hai cái lưỡi tìm thấy nhau,mơn trớn nhau trong vị ngọt tình yêu.

Kai thì thầm
-“Anh yêu em”
My hơi rướn người lên ôm lấy Kai kéo sát anh vào người nó.Từng nụ hôn ngọt ngào và da diết.Kai vuốt ve bờ vai,sống lưng của My.Bàn tay lướt qua của anh làm My run rẩy trong niềm hân hoan tột độ. Lúc này nó chỉ biết là nó yêu Kai vô cùng.Thế gian này không còn gì quan trọng nữa.

Giọng Kai dịu dàng tha thiết.
-“Em có đồng ý không?”
My trả lời anh bằng một nụ hôn dài bất tận. Lý trí đã biến đi đâu mất,trái tim thì hưởng thụ,để mặc cho bản năng mách bảo.Kai âu yếm hôn lên cổ My,chiếc lưỡi quét một đường dài.Người My cảm thấy nóng bừng như có lửa đốt,mọi thớ thịt căng ra.Trong ánh trăng huyền ảo,Kai lần tìm cởi cúc áo nó.Anh nâng niu nó như thể nó là viên pha lê mỏng manh có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.Anh cắn nhẹ lên vai nó,để lại trên ngực nó một nụ hôn dấu màu đỏ. Chẳng mấy chốc hai cơ thể quấn quýt lấy nhau như hòa làm một không thể tách rời.Tình yêu nó dành cho Kai trào dâng như sóng.Hai đôi mắt nhìn nhau thấu hiểu. Anh áp sát người vào nó,da thịt chạm vào nhau nóng bừng.Nó hân hoan vui sướng,dè dặt nhưng đầy dâng hiến đáp lại những chuyển động khao khát của Kai. Không gian yên tĩnh,chỉ có hơi thở gấp gáp những lời âu yếm hòa trộn vào nhau.
Bàn tay được giải phóng,tự do chu du trên cơ thể. Chỉ có đôi môi gắn chặt vào nhau ngày càng mạnh bạo hơn. Ánh trăng vẫn hiền hòa minh chứng cho tất cả. My biết nó thuộc về anh và Kai biết anh thuộc về nó.Tiếng My ngọt ngào trong đêm
-“Anh…yêu…!”

Buổi sáng khi mặt trăng đã nhường chỗ cho mặt trời soi sáng,My vẫn ngủ say. Kai khẽ cựa mình tỉnh giấc.Anh nhìn sang thấy My nằm bên cạnh,tóc mai lòa xòa trước trán.Hạnh phúc chỉ đơn giản là sớm mai thức giấc ta nhìn thấy người mình yêu thương bên cạnh. Anh không biết tương lai sẽ ra sao.Nhưng anh biết trái tim mình đã lại đập những nhịp hạnh phúc.

My mở mắt thấy Kai đang ngắm mình. Nó ngượng, giả vờ kéo mũi Kai.
-“Ai cho nhìn mà nhìn”
-“Của anh nên anh được nhìn”
-“Eo ơi,xấu xa!”
-“Em muốn dậy chưa? Hay nằm nữa”
-“Để em ôm anh một lát đã”
My với tay ôm lấy Kai,nó rúc đầu vào lòng Kai,hít hà mùi hương quen thuộc.
Kai cười “ Ôm em giông ôm con mèo quá!”
-“Anh có thương mèo không?”
-“Có”
-“Mãi mãi…”
-“Ừ”
-“Thôi em phải về đây”
-“Ăn sáng đã em”
-“Muộn rồi em phải về luôn,anh bế em xuống giường,bế ra khỏi nhà nhé”
-“Ưà, để anh giúp em mặc đồ”

My chợt nhớ ra trên người mình chỉ đang quấn một cái chăn,quần áo quăng mỗi nơi một cái.Nó đỏ bừng mặt,ngại ngùng gật đầu. Kai nhẹ nhàng giúp nó mặc đồ.Bất ngờ anh ôm chặt nó vào lòng.
-“Anh yêu em”
Nó mỉm cười đáp lại
-“Em cũng thế!”

Kai bế nó xuống giường,bế xuống cầu thang. Cảm giác mơ hồ lúc Kai bế nó lúc tối lại xuất hiện. Nó vừa thấy ấm áp,lại vừa bất an. Khi người ta càng hạnh phúc thì người ta càng cảm thấy lo sợ. Và hạnh phúc luôn mong manh…

Chờ bóng My đi khuất,Kai mới bước vào nhà. Nhưng anh chợt khựng lại…hình như có một bóng người rất quen…Kai nhìn lại nhưng không có ai cả. Anh tự lắc đầu cười mình.

Không biết có bao nhiêu đôi yêu nhau mà ao ước thời gian dừng lại. Có lẽ hàng nghìn,hàng nghìn lời ước đã được nói ra. Nhưng thời gian vẫn gan lì trôi mãi,trôi mãi. Những ngày Kai và My yêu nhau,My đếm từng ngày,từng tháng.Mỗi ngày kỉ niệm của tháng,My và Kai lại tổ chức một lễ kỉ niệm nho nhỏ. Trong thế giới thứ 3 đầy biến động này,mỗi tháng qua đều là điều đáng quý.
Một buổi chiều khi Kai trở về nhà thì mẹ Kai nói như thông báo
-“Con Lan về nước rồi đó”
-“Dạ”
Tiếng Kai trả lời nhẹ như không. Anh đi vội lên tầng,và khi cánh cửa phòng khép lại thì anh ngã quỵ xuống.
-“Lan!”

Như chợt tỉnh ra,anh lao xuống hỏi mẹ
-“Lan về rồi hả mẹ? em ấy đang ở đâu? Sao mẹ biết?”
-“Mẹ đi chợ thì gặp chị giúp việc nhà đó. Họ bảo Lan đã về được 3 tháng nay….”

Mẹ chưa nói hết câu thì Kai lao đi. Mẹ anh cũng không giữ lại. Bà chợt thấy trái tim thắt lại khi dự cảm được cuộc sống đứa con của mình sẽ lại sóng gió một lần nữa.

Kai phóng xe vội vàng,qua bao đèn xanh,đèn đỏ anh không hề biết. Con đường rất quen thuộc và con đường anh đã cố quên.Giờ anh sẽ gặp lại Lan.Điều mà ta mong chờ bao năm nay tự nhiên trở về hiện hữu ngay trước mặt.

Anh đến trước cửa nhà Lan nhưng lại tần ngần không dám bấm chuông.Bỗng nhiên những bông hoa giấy chao chao trong không khí và đậu xuống vai anh. Anh giật mình ngước lên.
-“Lan”…tiếng reo thoát ra từ miệng anh lại nghẹn ứ.
Lan đứng trên ban công,tóc cô dài bay trong gió,đôi mắt nhòa lệ.
Giọng cô run run
-“Tớ nhảy xuống,ấy sẽ đỡ tớ chứ?”
Nhưng không đợi Kai trả lời,cô trèo qua ban công và gieo mình xuống.
-“Ôí!”
Cô ngã đè lên Kai.
-“Âý thật là! Bao nhiêu năm rồi vẫn thích trò đó sao?may mà ban công thấp đấy,chứ đến 10 người như tớ cũng không đỡ nổi”. Kai càu nhàu.
Lan đứng dậy phủi quần áo,đôi mắt vừa nhòa lệ,giờ đã long lanh.
-“Haha…ấy vẫn nhát thế à? Bao nhiêu lần tớ nhảy từ ban công này xuống mà chỉ duy nhất 1 lần bị gãy chân thôi. Mà đó là tại tớ bị vướng áo thôi.”
Lan đây sao?! Cô đứng trước mặt Kai bằng xương bằng thịt.Vẫn cái trán bướng bỉnh,cái mũi hếch,cái miệng hay mím lại như đang hờn dỗi.
Hai người đứng như trời trồng,nhìn nhau và mọi chuyện cũ ùa về như chưa xa lâu lắm.

Trong đầu Kai xuất hiện bao nhiêu câu hỏi dồn dập mà anh không biết mở lời thế nào.
Lan lên tiếng trước
-“Âý có người yêu rồi phải không?”
-“Sao ấy biết?”
-“Tớ có đến nhà tìm ấy”
-“Ba tháng trước?”
-“Ừm…”

Kai bỗng thở dài. Có lần anh đã thấy bóng người quen quen mà anh không thể ngờ đó là Lan.
-“Tớ có người yêu rồi,còn ấy?”
-“Tớ à? Tớ sắp chết rồi”
-“Tại sao?”
-“Tớ nghiện rượu”
Nói đến đây vai cô rung rung,đôi môi mím chặt cố không nấc.Kai không biết làm gì hơn ngoài việc choàng tay qua vai cô,vỗ về nhè nhẹ như bốn năm về trước.
-“Âý có thể cai được mà”
-“Không,tớ muốn uống đến chết”
-“Đừng thế nữa,ấy vẫn như hồi trước à? Toàn tự hành hạ mình thôi”
“Âý đưa tớ đi dạo nha”
-“Ừ,đi đâu?”
-“Ra hồ tây đi,mình sẽ đạp vịt”
-“Rùi”

Lan ngồi sau Kai,cô muốn ôm Kai,thèm có được hơi ấm của anh như ngày xưa nhưng bàn tay cô lại do dự.Kai cũng đã không còn vòng tay ra sau tìm tay cô kéo lại nữa.Kai thuê một chiếc thuyền con vịt.Anh cẩn thận đỡ tay Lan lên thuyền.
Lan cười:
-“Âý vẫn chu đáo như ngày xưa”
Chiếc thuyền thong thả đi xa bờ dần. Trước đây hai đứa không biết lái,làm con vịt chạy quay mòng mòng.Giờ thì nó ngoan ngoãn dưới tay điều khiển của Kai.
-“Ngày xưa sao Lan lại ra đi vội vàng như thế?”
-“Vì tớ rất yêu ấy nhưng càng ngày tớ càng không thể chấp nhận được tình yêu đồng giới”
-“Thế sao ấy lại trở về?”
-“Vì tớ sắp chết nên muốn về xin lỗi ấy và gặp ấy lần cuối”
Kai nắm chặt bàn tay,chặt đến nỗi tưởng như đang cố gắng nghiền nát một vật gì đó.
-“Tại sao thế hả Lan? Sao ấy nói mọi thứ nhẹ nhàng đơn giản đến thế?”
Lan giấu mặt vào hai lòng bàn tay
-“Tớ xin lỗi”

Kai chán chường thả lỏng bàn đạp.Anh không biết mình nên làm thế nào nữa. Chợt điện thoại anh rung lên. Tin nhắn của My.
-“Tớ phải về đây,người yêu tớ gọi”
Lan nhìn anh bằng ánh mắt van nài
-“Âý còn yêu tớ không?”
Câu hỏi đó tan vào không gian…. không có tiếng trả lời….

Bốn năm không phải là khoảng thời gian dài,nhưng với Kai đó là bốn năm đau khổ mòn mỏi. Ngày đó,Kai quen Lan qua một diễn đàn les.

Ngày đầu tiên Kai đến nhà Lan thì anh đã bị Lan đè ngã ra đất khi cô nhảy từ ban công xuống.Tính cô thất thường và quậy phá. Có lúc cô nghiêm nghị,mặt trầm tư nhưng có lúc thì nghịch ngợm như quỷ.Khi hai người còn là bạn của nhau thì không bao giờ Kai thấy buồn chán.Còn khi yêu nhau rồi thì Kai luôn bất ngờ về tính lãng mạn của Lan.Yêu nhau hai năm mà Kai chưa bao giờ dám tự nhận rằng anh hiểu Lan.Bốn năm trước,Lan đột ngột đi du học mà không một lời nói,dù là lời chia tay. Kai đau khổ hụt hẫng trong bế tắc và những câu hỏi tại sao?!
Anh không thể ngờ Lan luôn dằn vặt vì mình là một người đồng tính. Cô muốn chạy trốn,muốn rũ bỏ,cố gắng ép mình trở thành người như đa số mọi người.

Khi Lan biến mất,Kai điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng. Những ngày mưa,anh dầm mình trong mưa không thương tiếc bản thân mình.Anh đã quỳ hàng giờ trước cửa nhà Lan,cầu nguyện cho người yêu dấu của anh quay trở lại. Đáp lại lời anh chỉ có tiếng khóc của mẹ, tiếng an ủi của bố mẹ Lan.
-“Hai bác biết Lan nó có lỗi với con nhiều lắm,nhưng tính nó đã quyết dứt bỏ ra đi,hai bác cũng chỉ biết đứng nhìn thôi”
Giờ đây Lan đã quay về? Số phận sẽ xoay vần ra sao?

Không biết là được nhiều người yêu có phải là hạnh phúc không? Nhưng trong lòng Kai sóng gió lại dội về. Anh ngồi bó gối bên cạnh cửa sổ. Bóng tối bao trùm tất cả,tối đến nỗi không thể nhìn thấy tay của mình. Điện thoại bật sáng…Tiếng Lan thì thầm
-“Âý đã ngủ chưa?’
-“Hai giờ sáng rồi đó,sao lại gọi giờ này?”
-“Tớ thèm rượu nhưng ban đêm thế này tớ không dám đi một mình.”
-“Muốn tớ đi cùng sao?”
-“Ừ!”
Kai cười chua chát “Muốn tự tay tớ giết ấy sao?”
-“Không đâu”- Tiếng Lan hốt hoảng
-“Tớ có thể nói chuyện với ấy,nhưng mua rượu cho ấy thì không bao giờ”
Hơi thở của Lan có phần mệt nhọc
-“Âý nghiện rượu từ bao giờ?”
-“Hai năm trước”
-“Vì sao? Có chuyện gì đã xảy ra?”
-“Tớ không muốn nói”
-“Vì ấy quá chán chường?”
-“Ừ,tưởng rằng khi xa ấy tớ sẽ cân bằng trở lại.Nhưng cuộc sống cũng không khá hơn.Tớ càng nhớ ấy,càng đau khổ. Tớ phải dùng đến thuốc ngủ mà cũng không ăn thua”
-“Tớ không hiểu,Lan à.”
-“Thôi đừng nói đến tớ nữa.Nói chuyện của ấy đi. Người yêu ấy tên gì?”
-“Tên My”
-“Một cái tên đẹp.Hai người yêu nhau lâu chưa?”
-“Gần 1 năm rồi”
-“Cũng tốt…My là les à?”
-“Không,là normal”
-“Aí chà,ấy tán tỉnh My sao?” – Lan có phần giễu cợt
-“My tỏ tình với tớ trước,cô ấy yêu tớ và không quan tâm đến chuyện tớ là con gái”
-“Vậy sao?...Tớ thua rồi”…..tút tút…tút

Lan đã cúp máy.Kai buông thõng tay xuống. Chiếc điện thoại trượt khỏi tay anh,nằm im lìm trên giường,bóng tối lại trở về chỗ của nó.

Kai nhắm mắt lại. Lòng anh buồn,buồn đến xót xa.Anh cứ ngồi im như thế cho đến khi vị thần Ngủ hung hăng xông vào,thổi cho anh chút bùa mê.Vị thần giấc mơ nhẹ nhàng ngồi cạnh và xếp lại những mảnh ghép trong đầu anh.

Mái tóc dài,cái mũi hếch.Đó là Lan. Cô đang ngồi trên xích đu,dưới một giàn hoa giấy tuyệt đẹp. Cô vẫy anh lại.
“Kai ngố ơi,qua đây ngồi với tớ…”
Cô mặc một chiếc váy màu xanh,đầu cài nơ màu xanh. Nhịp chuyển động của xích đu làm chiếc váy cô bay lên,bay lên.
Kai định bước lại nhưng anh lại thấy như mình bước vào một nơi khác.

Từ xa,anh nhìn thấy Lan đang trèo qua ban công,bắt đầu nhảy xuống.Kai chạy vội tới.Aó Lan vướng vào ban công,hơi giật nhẹ cô lại.Lan ngã nhào xuống đất.Kai hốt hoảng chạy lại bên cô…nhưng anh chạy mãi..chạy mãi mà không tới. Bỗng có một người xuất hiện,bế Lan dậy.Người đó là Kai của những năm về trước.

Tiếng Lan khóc thút thít
-“Tớ đau quá Kai ơi!”
-“Có khi bị gãy chân rồi,để tớ đưa ấy đến bệnh viện”
Cô đau đớn cắn chặt môi,nước mắt chảy dài trên gò má.
Kai ép chặt cô vào lòng vỗ về
-“Tớ thương ấy lắm,đừng khóc nữa,đến bệnh viện là ấy sẽ hết đau ngay thôi”
Kai đứng sững nhìn kí ức đó đi xa dần. Trước mặt anh trời bỗng đổ mưa tầm tã.Mọi thứ chuyển động như một cảnh quay. Kai ở đó,ướt sũng người.Tiếng anh hét lên trong mưa….vô vọng….
-“Lan ơi!”
Kai giật mình tỉnh dậy,mồ hôi ướt đầm áo. Tiếng chuông điện thoại reo lên giục giã
“Alo,em à?”
Đầu dây bên kia tiếng My lảnh lót
-“Anh dậy chưa?Hôm nay mình đi chơi đi”
-“Ừ,chờ chút,tý anh qua đón”
Kai nhổm dậy,đầu nhức như búa bổ.Anh loạng choạng đi như sắp ngã.
Giấc mơ tối qua làm anh khó chịu. Vết thương tưởng đã liền sẹo lại nhói lên day dứt.

Khi Kai đến thì My đang đợi anh trong bộ váy màu hồng.
-“Em muốn đi đâu?”
-“Đi đâu cũng được miễn là có anh,hihi”
-“Đi ăn kem đi nha”
-“Dạ”

Bầu trời trong xanh,làn gió thổi nhè nhẹ,Kai khẽ xoa xoa bàn tay My đang ôm lấy mình.Đầu anh suy nghĩ hơi mông lung.My nói gì đó mà không nghe không rõ.
-“Sao em?”
-“Em bảo là hôm nay thấy anh hơi lạ lạ”
-“Có gì đâu em”
-“Tối qua anh không ngủ được ạ?”
-“Ừ,anh hơi đau đầu”
-“Hix,thương anh quá”

Vòng tay My xiết chặt hơn. Nó không hề biết trong lòng Kai đang hỗn độn nhiều lo lắng.Khi hai người ăn kem,nó lặng lẽ quan sát Kai.Đôi mắt Kai luôn nhìn xuống có vẻ u buồn,tâm trí anh cũng để đâu đâu vậy.
-“Anh ốm hả Kai?”
-“Anh hơi mệt thôi em”
-“Thế mình về nhà để anh nghỉ ngơi nhé”
-“Ừ,xin lỗi em nha,lần sau anh sẽ đền”
-“Hihi,không sao đâu anh”
Đưa My về đến nhà,Kai cúi xuống hôn trộm nó một cái.My âu yếm vuốt má anh.
-“Anh về cẩn thận nha!”

Người ta thường ca ngợi lòng chung thủy và tính kiên định.Khi yêu thì trái tim chỉ có một người. Lí trí gào thét điều đó. Nhưng trái tim thì luôn phản bội. Có phải số phận không? khi Lan đột ngột trở về?! Người anh đã rất yêu và rất đau đã trở về.Một người mới,một người cũ. Anh chợt cảm thấy buồn cười. Không ngờ một ngày anh lâm vào tình cảnh này.Trong mơ anh cũng không ngờ Lan sẽ trở lại. Tình yêu tưởng đã vùi sâu. Giờ nham hiểm len lỏi vào từng mạch máu. Một nửa hồn anh buồn,và một nửa hồn anh vui. Bỗng dưng anh thấy có lỗi với My quá.

2 giờ sáng khi Kai đang chìm trong giấc ngủ,điện thoại lại rung lên.
Giọng của Lan thì thầm như ám ảnh
-“Tớ thèm rượu”
-“Âý muốn gì nữa đây?”
-“Chậc,có vẻ ấy đã thay lòng đổi dạ thật rồi”
Kai nắm chặt điện thoại,anh đã tỉnh hẳn ngủ.
-“Nói lại xem nào,ai thay lòng trước? Ai đã ra đi mà không một lời từ biệt?”
-“Qua nhà tớ đi”
-“Cái gì? Qua giờ này sao?”
-“Tớ đang đứng ngoài cửa,tớ làm mất chìa khóa nhà”
-“Bố mẹ ấy đâu?”

Tút….tút…lại một chuỗi âm thanh dài làm người khác bất an. Kai cố gọi lại nhưng điện thoại đã tắt máy. Anh rón rén chuồn ra khỏi nhà trong đêm.Anh không biết mình đang làm gì. Trong đêm khuya chạy vội đến nhà Lan.Anh vừa chạy vừa thở nhưng không dám dừng lại một giây phút nào.Lan đang ngồi co ro trước cổng.Người cô nồng nặc mùi rượu. Kai đỡ cô đứng dậy.
-“Sao ấy cứ tự hành hạ mình thế?”

Lan cười.Bộ dạng của cô khiến người khác sợ hãi.
-“Tại sao à? Tại tớ muốn ấy phải quan tâm đến tớ,không thể rời xa tớ”
Người Lan đổ rũ xuống,phải chật vật lắm Kai mới đỡ được cho người cô đứng thẳng dậy.
-“Mất chìa khóa nhà rồi à? Bố mẹ ấy đâu?”
-“Về quê rồi”
-“Thế giờ làm sao?”
-“Đi nhà nghỉ,tớ muốn ngủ”
Kai hơi do dự,anh đứng tần ngần suy nghĩ.
-“Haha,ấy sợ tớ làm gì sao? Tớ say khướt thế này,ấy không làm gì tớ thì thôi!”
-“Ừm cũng không còn cách nào khác”

Kai dìu Lan đi một đoạn khá xa mới tìm thấy một nhà nghỉ vẫn mở cửa.Anh chủ hàng có vẻ hơi lo lắng nhưng bằng tác phong chuyên nghiệp,anh ta tỉnh bơ đưa chìa khóa phòng,bỏ qua cả thủ tục hỏi chứng minh thư.

Vừa vào phòng,Lan lăn ra giường thiếp đi. Kai nằm hờ bên cạnh. Hơi rượu bay khắp phòng.Lan nằm ngủ thiêm thiếp,mi mắt cô sưng như mọng nước.
Kai nhìn cô lòng thấy đau quặn thắt. Đôi môi này,thân hình này,con người này anh đã từng yêu say đắm.Nước mắt Kai tự nhiên lăn dài.Anh không biết vì sao anh khóc.Lan tỉnh giấc,nhìn anh.Như hiểu ra mọi chuyện,cô cũng khóc. Hai người nhìn nhau,mắt nhòa lệ làm mờ cả gương mặt họ.Anh và cô cứ khóc mãi đến khi ngủ thiếp đi.

Lan thức dậy khi trong phòng còn tối om.Chiếc rèm cửa màu sẫm đã ý tứ che hết ánh sáng để cô không bị chói mắt. Nhìn sang bên cạnh,giường trống không.Cô nhoài người qua,ve vuốt không khí. Lòng chán nản đến cực độ. Kai đã bỏ đi khi cô đang còn ngủ say. Lan uể oải đứng dậy,đi vào nhà tắm.Khi cô đang đánh răng thì có tiếng mở cửa. Miệng vẫn đầy bọt đánh răng,cô đi vội ra.
Kai thản nhiên đi vào.
-“Tớ tưởng ấy đi luôn rồi?!”
-“Tớ đi thì ai trả tiền phòng cho ấy”
-“Ờ,cũng phải”
Lúc Lan đi ra thì Kai đang ngồi trên giường,trên tay anh là chai trà xanh đã mở nắp.
-“Chắc ấy khát nước lắm,uống đi này”
Lan đỡ chai nước từ Kai.Cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Đột ngột kéo Kai lại gần phía mình. Mũi cô và mũi Kai đã chạm vào nhau.Bốn mắt đã rất gần. Một luồng điện chạy qua người Kai.
-“Âý vẫn yêu tớ phải không?”
Kai khẽ cười
-“Tính ấy vẫn không thay đổi gì cả. Vẫn muốn tớ chạy theo sao?”
Bàn tay Lan khẽ mở xoa nhẹ tóc Kai.
-“Tớ rất hiểu ấy.Chẳng lẽ ấy đã thật sự quên mọi chuyện trước đây?”
Kai gỡ tay Lan ra.
-“Tớ quên rồi!”
Lan ngồi thừ người ra.Cô cầm chai nước lên uống một hơi dài.
-“Cũng phải thôi.Người sai là tớ!”
-“Mình xuống trả phòng thôi”
-“Ừm…ấy về nhà tớ ăn sáng chứ? Tớ sẽ nấu cho ấy ăn như hồi xưa”
-“Xin lỗi,tớ phải về”
Lan vuốt lại mái tóc.
-“Ok,tùy ấy!”

Kai về đến nhà thì mẹ anh đã đi làm. Bà vẫn tưởng con mình đang còn ngủ say trong phòng. Anh bước vào nhà,không buồn thay quần áo,ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh đã ở một đêm với Lan.Mọi đau khổ hạnh phúc bắt đầu tua lại như cuốn phim quay chậm. Anh không hề hận Lan như anh tưởng. Có người đã nói “Không ai có thể yêu lại người mình đã hết yêu”. Nhưng anh không hề hết yêu Lan. Anh chỉ bị ép buộc phải quên Lan. Anh lại nhớ đến My. My đâu có tội tình gì.Tình yêu anh dành cho My vẫn nguyên vẹn.Hãy để quá khứ trôi đi.

Lan vẫn còn chưa tỉnh rượu nhưng cô hiểu cô đã để tuột mất Kai. Cô vẫn yêu Kai,chưa bao giờ hết yêu. Nhưng chính cô đã làm tan vỡ hạnh phúc của chính mình. Tự nhiên cô lại thấy thèm rượu. Lan vội đứng dậy,lục lọi tủ rượu của bố.Mùi rượu tỏa ra làm cô thấy dễ chịu.Cô uống từng ngụm lớn và bắt đầu lả đi.
-“Âý có đồng ý làm vợ tớ không?” Kai của cô đang quỳ xuống bên cạnh cô
-“Tất nhiên là có”
Một chiếc nhẫn bé lồng vào ngón tay Lan. Cô mỉm cười
-“Âý cũng lãng mạn ghê nhỉ?”
-“Gọi chồng đi,làm vợ người ta rồi còn gọi ấy”
Lan ôm chầm lấy Kai,cười hạnh phúc
-“Chồng…chồng Kai ngố…hihi”

Chuyến đi trăng mật của cô và Kai là đạp xe dạo khắp thành phố. Đó chắc hẳn là chiếc xe đẹp nhất với rất nhiều hoa và bóng bay đủ màu.

Từ nay cuộc sống của Lan có Kai,cuộc sống của Kai có Lan. Khi cuộc sống có đôi thì con người ta thường chỉ thấy màu hồng.Màu hồng là những sáng đi cùng nhau dưới sương mù,cùng nhau ăn tô cháo nóng,là mỗi tối đi cùng nhau trên đường,là mỗi đêm vùi mình trong chăn gối. Mỗi khi sánh bước bên nhau,Kai luôn phải đi chậm lại để hai nhịp chân cùng sải bước đều. Giọng Lan rành rọt “1…2…1…2…chồng đi sai nhịp rồi kìa”. Ngày hai đứa ra biển chơi,hai người thi nhau hét đến khản cả cổ. Kai tin rằng khi anh gọi Lan thì cô sẽ luôn trả lời,và ngược lại Lan cũng tin như vậy. Nhưng tất cả đã lạc nhau.

Lan lục tìm những tấm ảnh cũ của hai người mà cô còn giữ. Kai vẫn như xưa,nụ cười ấy,ánh mắt ấy….nhưng đã không còn dành cho cô.

Một ý nghĩ đen tối chợt len lỏi trong đầu cô. Cô nằm im mặc cho kế hoạch nhen nhóm trong đầu mình.Cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô thấy người nặng trĩu và thiếp hẳn đi.
Khi Lan tỉnh dậy thì đã là 8h tối. Bố mẹ cô đã về. Đầu nhức kinh khủng nhưng cô vẫn xuống nhà ăn với bố mẹ. Họ nhìn cô có vẻ lo lắng
-“Con không sao chứ?”
-“Không ạ”
-“Con về nhà nghỉ cũng lâu rồi,chuẩn bị đi kiếm việc làm thôi.Bố sẽ hỏi chú Minh,công ty chú ấy đang cần tuyển người”
-“Vâng”
Lan chậm rãi ăn.Cô không còn để ý lời bố mẹ nói chuyện. Kế hoạch về Kai trong đầu cô ngày càng rõ rệt hơn.

Theo thói quen, cứ khoảng buổi chiều khi tắm xong, My thường gọi cho Kai
-“Anh đã khỏe chưa?”
-“Anh khỏe rồi!”
-“Em nhớ anh lắm!”
-“Hihi anh cũng thế mà”
-“Dạo này anh có chuyện gì vậy?”
-“Ừ,anh cũng có chút rắc rối.Khi nào giải quyết xong anh sẽ kể với em”
-“Dạ”

My nhẹ nhàng cúp máy. Lòng nó hơi lo lắng. Nhưng nó tin Kai,và nó biết không phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ. Có lẽ Kai sợ nó phiền lòng nên muốn tự giải quyết.My đã nghĩ “Tình yêu mà không có niềm tin thì sao có thể gọi là tình yêu”

Buổi chiều cứ lừng lững trôi qua,những đám mây nặng nề bay dần về phía chân trời.Kai ngồi im lặng ngắm chiều dần buông xuống. Lòng anh không bình yên như chiều. Lòng anh day dứt ân tình. Có bao giờ ta ngờ rằng mọi nỗi niềm đựng trong gói nhỏ lại vỡ tung ra như thế. Anh không phân vân anh yêu ai nữa. Tình yêu đâu phải món hàng mà đong đếm phải không?

Ban đêm Lan lại gọi cho anh,giọng nói có vẻ vui hơn trước.
-“Âý à,Tớ sắp đi làm.Tớ sẽ cai rượu nhưng tớ muốn xin ấy một ân huệ cuối cùng”
-“Đừng nói thế. Âý có thể cai rượu là tốt rồi. Âý cần gì tớ sẽ giúp”
-“Hãy cho tớ ngày mai của ấy. Mình sẽ đi uống café.Rồi ấy qua nhà tớ,tớ sẽ nấu một bữa cho ấy.Chỉ một lần thôi nha!”
Kai miết những ngón tay lên chiếc nệm do dự.Tiếng Lan năn nỉ
-“Đi nha!”
-“Ừ”

Buổi sáng,Lan đợi Kai ở quán café.Cô ngồi co ro trong góc tối,buồn bã như một con mèo bị ướt.
-“Xin lỗi ấy,tắc đường quá”
-“Không sao mà”- Giọng Lan nhẹ thênh
Cô phục vụ tới.
-“Anh chị dùng gì?”
-“Cho mình một nâu đá”
-“Cho em một café sữa đá và một ly đen không đường”

Café đem ra,Lan đổ ly đen vào ly café sữa khuấy đều. Cô vừa khuấy chậm rãi vừa lên tiếng
-“Lâu rồi mình mới ngồi uống café với nhau ấy nhỉ?”
-“Rất lâu rồi”
-“Ngày đó tớ bỏ đi chắc ấy hận tớ lắm”
-“Tớ không hận,chỉ quá đau khổ vì chia tay không lí do”
-“Tớ không chịu được cuộc sống trong thế giới thứ ba”
-“Âý dằn vặt nhiều quá và không chịu chấp nhận hiện thực”
Lan xoay người nhìn thẳng vào Kai.Nhưng góc tối khiến cô bị che mất nửa khuôn mặt
-“Tớ đã sai phải không Kai?”
-“Tớ không biết!”
-“Âý có nhớ bài hát ngày xưa ấy hay hát cho tớ nghe không?”
-“Có…Tôi yêu em và em yêu tôi.Trong bao la có khoảng trời riêng.Tôi dãi nắng dầm mưa và em thấy thế mà thương.Điều đó vẫn quanh đây…có nghĩa là bình thường thôi…”
Lan nhìn xuống trầm ngâm
-“Đó là một bài hát hay”

Kai dựa nhẹ vào tường.Ly café tỏa hương thơm ngào ngạt. Không biết vô tình hay hữu ý. Quán café văng vẳng bài hát “Chia tay cuối”

Khi cuộc tình giờ đã, đã không như lúc đầu
Một người đi lòng quặn đau
Còn người kia đứng ở lại
Trái tim cũng nát tan


-“Có một điều tớ luôn thắc mắc Lan à”
-“Chuyện gì?”
-“Vì sao trước đây tớ chưa bao giờ thấy ấy khóc?”
-“Tớ không biết.Tớ không thể khóc trước mặt ấy được”
-“Thật lạ. Tớ không biết ấy đã đau khổ đến thế nào”
Lan cười rất buồn.
-“Đi về nào,tớ rẽ qua chợ mua ít thức ăn”

Lan có thói quen vừa nấu vừa hát. Cô thích nấu ăn và nấu cũng khá ngon.Kai muốn giúp cô một tay nhưng cô không chịu
-“Âý cứ ngồi chờ đi”
Thức ăn nghi ngút khói được bê ra. Lan có vẻ hào hứng
-“Ăn thôi,tớ đói quá rồi”
Khi đang ăn Lan tự nhiên giơ một thìa cơm đút cho Kai. Qúa bất ngờ Kai há miệng theo phản xạ.
-“Ui ấy ngoan quá!”- Lan cười tinh nghịch
-“Này đó là tại tớ bất ngờ thôi nha”
Giọng Lan chợt chùng xuống
-“Tớ rất yêu ấy,ấy có thể quay lại với tớ không?”
Không gian như yên tĩnh lạ thường
Kai gắp thức ăn cho Lan
-“Âý ăn đi này”
-“Âý trả lời tớ đi,làm ơn…”
Kai khẽ thở dài.
-“Tớ không thể Lan à”
-“Vậy…vậy hãy ngủ với tớ một lần…chỉ một lần thôi…xin ấy”
-“Không thể được,làm thế tớ sẽ có lỗi với My và với cả ấy nữa”
Lan vội buông bát xuống.Cô chạy ào vào nhà tắm. Nước mắt rơi không ngừng. Dù đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn hy vọng. Lau sạch mặt,cô lúng túng đi ra. Hai người lặng lẽ ngồi ăn tiếp
-“Tớ xin lỗi” – Kai lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
-“Để tớ đi rót cho ấy cốc nước”

Tiếng nước chảy vào cốc. Nước lạnh thanh khiết. ý nghĩ đen tối lại xuất hiện trong đầu cô làm cô run lên.Nhiệt độ cơ thể xuống thấp dần.Bàn tay cầm gói bột màu trắng giơ lên,rồi ngưng lại,nằm ngang chơi vơi giữa không khí.

Bỏ hay không bỏ? Cô đang làm gì thế này? Ác quỷ thì thầm bên tai cô. Chỉ là một chút thuốc ngủ thôi.Kai vẫn sẽ ý thức được nhưng không thể chống cự.Cô sẽ lại cho Kai trở về kí ức xa xưa.Mọi kỉ niệm yêu thương nồng nàn sẽ quay trở lại. Chỉ một chút bột thôi.Kai đã từng là người yêu của cô kia mà. Cô chỉ lấy lại như gì vốn đã thuộc về mình.Tình yêu và sự ích kỉ trỗi dậy mạnh mẽ.Gói bột đổ xuống,rơi đều vào cốc nước và tan biến trong phút chốc như có sự tiếp tay của quỷ dữ.
Lan rót thêm cho mình một cốc nước. Cô run run bê ra.
-“Âý uống nước đi”

Kai không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra,anh đón cốc nước mát từ tay Lan. Khi anh đưa cốc lên môi,Lan bỗng gọi giật lại
-“Ah…”
Kai nhíu máy
-“Gì thế?”
-“Không có gì”
Kai uống gần hết cốc nước. Lan hồi hộp nhìn anh,không bỏ sót một cử chỉ nào.Trái tim cô vừa hoảng sợ vừa mừng rỡ đập liên hồi.
Kai mỉm cười với cô
-“Không cho tớ giúp nấu ăn thì để tớ giúp rửa bát nha”
-“Ừ..ừ ngồi nghỉ tý đã”
Thời gian cứ lặng lẽ trôi.Lan bối rối,hai bàn tay của cô cứ xoa vào nhau.
-“Tớ đi wc chút”- Kai đứng dậy
Bước đi của Kai có phần nhẹ bẫng. Anh cảm giác mình đang bước trong không khí.Lan ngồi lặng im chờ đợi…và…
“Rầm!”
Tiếng Kai ngã trước cửa nhà tắm. Thuốc mê đã ngấm.
Lan dìu Kai vào phòng khách,ngả người anh nằm trên ghế.
Cô thì thầm vào tai Kai
-“Vợ xin lỗi”
Cô cúi xuống hôn lên má Kai. Đôi môi cô run rẩy.

Kai nằm mê mệt,mắt nhắm nghiền,đầu óc nặng trịch. Anh cảm giác được có người đang hôn mình,nhưng không thể nghĩ được gì thêm.

Lan lướt nhẹ đôi môi nóng bỏng gần với môi Kai hơn.Cô ngập ngừng tìm lại mùi hương quen thuộc.Khi hai bờ môi chạm nhau thì nước mắt cô rơi.Từng giọt lệ nhỏ lên má Kai. Cô không biết vì sao mình khóc.
Bàn tay khẽ khàng mở từng chiếc cúc áo của Kai…một cúc..hai cúc…cô áp mặt dựa vào khuôn ngực Kai.Một mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thể Kai. Cô cứ dựa đầu vào thế,bất động trong khoảnh khắc.
-“Aí tình không thể chiếm đoạt bằng thủ đoạn”
Cô lau vội nước mắt,cài lại cúc áo cho Kai.Miệng cô lẩm nhẩm đọc một bài thơ cũ,buồn đến xót xa
“Em tìm anh,anh tìm ai?
Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung
Gần nhau mà chẳng yêu cùng
Cô đơn em cứ thủy chung một mình.

Khi Kai tỉnh dậy,anh thấy mình nằm trên ghế. Lan ngồi bên cạnh.Và cô đang khóc.
Anh hoảng hốt ngồi dậy
-“Có chuyện gì thế ?”
-“Âý bị ngất một lúc thôi”
-“Hix chắc tại dạo này tớ suy nghĩ nhiều quá”
-“Âý không còn yêu tớ thật sao?”
Kai dịu dàng lau nước mắt cho cô
-“Trước đây tớ rất yêu ấy và ấy cũng vậy. Khi ấy bỏ đi tớ đã rất đau khổ. Hàng ngày tớ luôn cầu nguyện ấy quay trở về. Tớ đã chờ ấy đến mòn mỏi.Nhưng tớ xin lỗi,bây giờ đã là quá trễ. Qúa khứ đã lùi xa rất lâu. Hiện tại tớ yêu My. Tớ không thể để My buồn được”
-“Nhưng tớ vẫn rất yêu ấy,không thể sống thiếu ấy” – Ánh mắt Lan khẩn khoản- “Âý yêu My rồi sẽ ra sao? Sau này My cũng sẽ lấy chồng,My đâu phải là les,làm sao gia đình My chấp nhận được?”
Kai đứng dậy : “Thôi tớ về đây”

Kai bỏ về để mặc Lan ngồi im như tượng trên ghế.Lúc sau điện thoại Lan có tin nhắn của Kai “Nếu không muốn đi hết con đường…Thì nên dừng lại,rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin.Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác.Làm ơn đi mà…”

It's too late to apologize, it's too late

Những điều Lan nói làm trái tim Kai nhói lên nỗi đau và sự sợ hãi. Tình yêu của anh và My không thể có tương lai. Một ngày nào đó lại một lần nữa anh phải nhìn người mình yêu dấu xa rời mình.Còn nếu My chịu theo anh thì thật thiệt thòi cho My.

Có thứ tình yêu nào gọi là từ bỏ không? Có thứ hạnh phúc nào có tên chia tay? Tại sao yêu nhau mà vẫn phải xa nhau?
Kai gọi điện cho My. Đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của người anh yêu dấu
-“Anh đang làm gì đó?”
-“Anh vừa ăn xong”
-“Anh đã giải quyết xong rắc rối chưa”
-“Có lẽ là rồi em ạ”
-“Hihi thế thì may quá!”
-“Em này,sau này em có lấy chồng không?”
-“Ơ,sao anh hỏi kì thế?”
-“Em biết vì sao mà?”
-“Yêu ai thì lấy người đó chứ”
-“Nhưng mình không thể cưới nhau,và em không thể có những đứa con như em mơ ước”
-“Anh có chuyện gì à?”
-“Anh chỉ hơi lo lắng có tương lai chút thôi”
-“Lấy chồng đâu phải để duy trì nòi giống đâu ạ”
-“Vẫn biết thế nhưng anh thấy mình ích kỉ quá”
-“Không sao đâu,em yêu anh mà”
-“Anh cũng yêu em”

Nếu cuộc đời luôn là màu hồng,luôn yên ả thì cuộc đời ấy có trở nên tẻ nhạt không? Có một bài hát “The gods may throw a dice….Their minds as cold as ice….And someone way down here…..Loses someone dear”

Các vị thần đã gieo xúc xắc với một cái đầu lạnh…và ai đó ở dưới kia…mất đi người họ yêu thương…
Sóng gió tưởng đã qua đi.Nhưng sóng gió khác lại tới.

My không hề biết rằng mẹ cô đã biết chuyện. Bà là người nhạy cảm và khôn khéo. Bà đã hẹn gặp trực tiếp Kai,bà nghĩ Kai sẽ hiểu điều bà nói.

Kai nhận được điện thoại của mẹ My vào một ngày trời đầy gió
Giọng bác khá bình tĩnh
-“Cháu giờ có rảnh không? Bác có việc cần nói chuyện với cháu”
-“Dạ bác cứ nói đi ạ”
-“Hai bác cháu gặp nhau sẽ tiện hơn,nói qua điện thoại này cũng khó”
-“Dạ,giờ cháu rảnh”
Kai đi đến chỗ hẹn mà tim đập dữ dội. giờ phút anh lo sợ đã đến. Có thể anh bị mắng,có thể bị xúc phạm,có thể mẹ My sẽ cấm anh không được gặp My.Lòng anh mơ hồ sợ khi nghĩ đến chuyện phải chia tay My.

Mẹ My đã ngồi đợi từ trước.Mở đầu câu chuyện chỉ là những câu hỏi xã giao bình thường. Kai không dám uống nâu đá. Cốc sinh tố xoay xoay trong tay anh. Mẹ My nhìn thẳng vào mắt anh,chậm rãi nói
-“Bác biết cháu là les. Cháu đừng ngạc nhiên khi bác biết. Tuy bác đã lớn tuổi nhưng không lạc hậu. Bác cũng có đọc sách báo nhiều. My nhà bác,cháu biết đấy. Nếu nó là les thì bác cũng đành chấp nhận. Nhưng nó không phải là les. Bác khẳng định với cháu thế.Vì trước đây My cũng có bạn trai.Cũng quý mến bạn trai cùng lớp. Bác biết mối quan hệ của hai đứa từ lâu nhưng bác không muốn nói. Bác thấy cháu cũng là người tử tế nên bác nghĩ cháu sẽ hiểu. Nhưng đã gần một năm rồi,tình cảm càng gắn bó càng khó chia tay. Con gái bác còn tương lai phía trước. Rồi sau này nó cũng phải yêu một người đàn ông,rồi làm vợ,làm mẹ. Lúc đó thì cả cháu và nó đều tổn thương thôi.”
Kai cúi đầu
-“Cháu xin lỗi,cháu rất yêu My”
-“Bác hiểu nhưng bác hy vọng cháu dừng ở đây. Nếu thật lòng yêu thì hãy dừng lại vì hạnh phúc của hai đứa”
Mẹ My ra về.Kai vẫn ngồi im lặng xoay xoay cốc sinh tố. Lòng anh nghẹn đắng. Không muốn mọi người chú ý. Anh vội vã đứng dậy.gió thổi rất mạnh,chạm cả vào những giọt nước mắt đang rơi trên má anh.

Các ox có thể khóc không? các fem đều yếu đuối,họ có thể khóc,có thể cười, có thể mè nheo,nũng nịu. Còn các sb và b có thể khóc không? Khi nỗi đau quá lớn,sự sợ hãi chiếm hữu cả cơ thể họ,họ có được khóc không? Nước mắt luôn rơi vì người mình yêu thương. Trước đây Kai khóc vì Lan,đó là giọt nước mắt của tuyệt vọng.Và hôm nay Kai khóc vì My,giọt nước mắt của hy vọng. Nếu như ông trời chỉ bảo rằng "Nước mắt của con đã cảm hóa ta và ta sẽ không cướp đi người con yêu thương nhất" thì có lẽ nước mắt không mặn chát đến thế....

Kai đi lòng vòng khắp con phố. Lòng anh ngổn ngang trăm mối. Nhưng điều khiến anh day dứt nhất là My không phải là les. Nếu My là les thì hai đứa có thể đấu tranh cho tình yêu của mình. Nhưng rõ ràng My có thể đi con đường khác tốt hơn. Kai tự hỏi "Đau khổ khichia tay hay đau khổ khi đang yêu,cái nào đau nhiều hơn?". Anh đi vô định trên đường nhưng không hiểu sao xe anh đã dừng trước cửa nhà Lan. Lúc này có lẽ chỉ có Lan mới có thể giúp anh.

Nghe anh kể Lan chẳng nói gì. Cô ngồi im lặng. Có lúc tự nhiên cô cười,có lúc vẻ mặt lại xị xuống. Nghĩ chán,Lan thở dài hỏi nhỏ

-"Thế giờ ấy đinh thế nào?"

-"Chia tay thôi"- Kai nói xong mà cảm giác như mình sắp chạm đến sự tuyệt vọng

Lan xoa xoa tay nọ vào tay kia

-"Chia tay cũng tốt,ấy quay về với tớ đi,rồi mình cũng hạnh phúc thôi"

Lan nói rồi cười. Kai cũng nhìn cô cười. Nhưng đó là nụ cười của sự chán chường đến tột độ.Trái tim họ vụn vỡ thương xót cho số phận của chính mình.

Mới ngày nào anh còn nghĩ cách tỏ tình. Giờ anh đã phải nghĩ cách chia tay.Anh khóc rồi cười,cười rồi lại khóc. Chua xót trong lòng lắm. Còn yêu sao phải chia tay? Lòng anh còn thương nhiều lắm. Nhưng thương nhiều cũng phải lìa xa. Anh chỉ mong My hạnh phúc trong tương lai.Điều anh day dứt là anh không thể mang hạnh phúc trọn vẹn cho người anh yêu.

Anh chọn cách chia tay qua điện thoại. Anh sợ gặp mặt nhau lòng anh lại không thể nói chia tay.Tiếng chuông điện thoại hôm nay sao mà buồn đến thế. Lần đầu tiên anh mong My không nhấc máy. Anh hy vọng thời gian chờ đợi sẽ kéo dài mãi.

-"Alo,em đây"

Kai thở hắt ra

-"Ừ,em đang làm gì đó?"

-"Em ngồi chơi thôi,nhớ anh quá"

-"Anh muốn chia tay em ạ"

-"Sao ạ? em làm gì sai anh giận à?"

-"Không,anh không giận gì cả.Anh không yêu em nữa"

Giọng My như sắp khóc

-"Không phải. Em xin lỗi anh đừng giận,đừng nói chia tay"

Lòng Kai quặn thắt

-"Anh xin lỗi nhưng mình phải xa nhau thôi"

-"Tại sao ạ?"

-"Người yêu cũ của anh đã quay về. Và anh cảm thấy yêu cô ấy hơn em.Em là normal tương lai của em không nên có anh"

My bật khóc,giọng hốt hoảng

-"Không,anh đừng thế mà"

-"Anh xin lỗi em"

Kai vội vàng cúp máy.Anh sợ My biết anh cũng đang khóc. My vội vàng gọi lại nhưng Kai không nghe máy.Nó nhắn tin.Hàng chục tin nhắn được gửi đi,lòng nó hoang mang cực độ. Nó vội vã qua nhà Kai. Nó tự an uỉ mình rằng Kai chỉ đùa thôi,rằng Kai vẫn yêu nó. Nó dừng trước nhà Kai,bấm chuông cửa liên hồi.Nhưng chỉ có một cô gái bước ra.Đó là Lan. Cô thản nhiên đến lạnh lùng

-"Em là My?"

-"Dạ,chị là?"

-"Chị là Lan,người yêu cũ của Kai.Vì một số chuyện mà bọn chị chia tay.Nhưng giờ chị đã trở về và bọn chị không thể sống thiếu nhau."

My không giữ được bình tĩnh nữa.Cô tái mặt,chân không đứng vững. Giọng Lan vẫn nhẹ nhàng

-"Em không phải là người trong giới thứ ba.Rồi em sẽ lấy chồng,sinh con,có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Yêu em,Kai đã day dứt nhiều lắm. Có thứ tình yêu tên là chia tay em ạ. Hãy giải thoát cho em và anh ấy. Chị mong em hiểu."

-"Cho em gặp anh ấy lần nữa,rồi em sẽ đi"

-"Anh ấy không muốn gặp em nữa. Em đừng làm khó anh ấy"

Nước mắt nhòe trên mặt My.Nó lủi thủi ra về.Lan nhìn theo dáng nó. Bất giác đưa tay lên ngực,cô nén tiếng thở dài.

Có bao giờ người ta đong đếm được nỗi đau khổ không nhỉ? Nếu đong đếm được thì chắc chắn sẽ có cách để giảm bớt đi. My đi như người mất hồn. Nó không đạp xe mà dắt xe đi theo. Tay chân nó mất cảm giác.Cơ thể nó tê dại. Nó bước hụt chân một cái.Ngã ra đất. Nó khóc tức tưởi.Vì nó đau...nó đau ở chân...đau ở chân thật mà....nó đau lắm...

-"Anh Kai ơi,em đau lắm"

Chân nó đau lắm...nó khóc vì đau mà......


" Đừng chúc em hạnh phúc, đừng chúc em hạnh phúc, vì chính trong cuộc đời niềm hạnh phúc là anh, Lời chúc anh bây giờ càng khiến em thêm buồn, đừng để lòng em đau, thôi người đi người cứ đi. Đừng chúc em hạnh phúc, hạnh phúc em là anh, giờ vỡ tan thật rồi mà nguyên do là chính anh, đã chẳng yêu em nhiều, đã chằng thương em nhiều. Đừng bận lòng chi anh, thôi đừng chúc em làm chi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyenles