Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Vân Li còn dừng lại ở tay Phó Thức Tắc kéo cổ tay cô, ngốc ngốc lấy bóng bay.

Ở trong ấn tượng của cô, đây dường như là lần tiếp xúc thể xác đầu tiên của họ.

Hình như anh không phản ứng gì?

Là không thèm để ý chuyện này, hay là......

Không ngại kéo tay cô?

Vân Li nhìn lên quả bóng bay lơ lửng trên không, nhìn con thỏ cười toe toét mà thấy buồn cười, giống như vầng trăng khuyết trong avata của anh. Hồi ức không vui cũng tan biến.

Rõ ràng đều 23 tuổi, cầm quả bóng bay này có vẻ ấu trĩ, Vân Li lại không muốn buông tay.

Sau khi hai người đi một vòng về tới quầy hàng hạt cà phê gần đó, lúc này có số đặc biệt diễn múa rối bóng râm trong Halloween, rèm không treo cao, người trước mặt đông đến mức con kiến cũng chui không lọt

Cả hai cũng đến tham gia náo nhiệt, Vân Li cao 1m68 mấy, không nhìn thấy gì trong đám người đen nghìn nghịt, Phó Thức Tắc đứng phía sau cô.

Vân Li chỉ có thể nhờ Phó Thức Tắc thuật lại: "Bên trong diễn gì vậy?"

Phó Thức Tắc: "Bốn người bí đỏ."

Vân Li: "Đang làm cái gì?"

Phó Thức Tắc: "Dắt một con chó bí đỏ."

Vân Li: "......"

Điều này nghe cũng không đẹp gì, nhưng người xung quanh lại liên tục trầm trồ khen ngợi, Vân Li vốn dĩ chuẩn bị rời đi, nhưng đôi nam nữ trước mặt lại di chuyển, chàng trai trực tiếp cõng cô gái trên cổ.

Thấy thế, các cặp tình nhân khác ở phía sau cũng đu theo, còn những người đang ế thì xấu hổ tự xử. Ở cô gái phía trước cô nhìn thấy cái tình huống này, liền vỗ bạn nam bên cạnh mình: "Cho tớ cưỡi cổ một chút?"

"Đừng chứ, tớ còn chưa có bạn gái......"

"Này không phải vừa tốt à, là con trai thì cho tớ cưỡi một chút!"

Nhìn thấy cảnh này, Vân Li có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Phó Thức Tắc, phát giác anh cũng đang nhìn mình.

Phó Thức Tắc: "Cô rất muốn xem sao?"

Vân Li suy nghĩ không ra câu hỏi của anh, nghĩ nghĩ, vẫn là tự giác nói: "Không có. Nhưng mà," trong lòng cũng tò mò anh sẽ làm thế nào, cô hỏi tiếp: "Nếu tôi muốn nhìn thì sao?"

Phó Thức Tắc: "Vậy nghĩ ở trong lòng đi."

Vân Li: "......"

Trên đường trở về, Vân Li nhớ tới chuyện của Phó Chính Sơ: "Đúng rồi, hôm nay tôi có nói chuyện với Phó Chính Sơ, lần trước là tôi hiểu lầm em ấy."

"Ừ."

Vân Li không có nhiều bạn, thời điểm mới vừa biết Phó Chính Sơ, có thể cả ngày cô không nói được vài câu, nhưng đối phương cũng không bao giờ để cô cảm thấy lạc lõng, Vân Li tự đáy lòng cảm khái: "Con người em ấy rất tốt."

Phó Thức Tắc: "Cô đang suy xét yêu đương với nó à?"

Câu hỏi của Phó Thức Tắc quá mức trực tiếp đến nỗi Vân Li không phản ứng trong một thời gian dài, cũng không biết cái ý nghĩ của anh từ đâu đến, cô ba chấm: "Phó Chính Sơ nhỏ hơn tôi như vậy, hơn nữa em ấy nói quen bốn năm cô bạn gái rồi......" Vân Li đột nhiên im bặt, cô chém đinh chặt sắt: "Tóm lại, không có khả năng."

......

Sau khi về đến nhà, Vân Li treo quả bóng bay trên đầu giường. Mở máy tính lên xem thời khóa biểu, mới phát hiện tuần sau chính là tuần thi của học kỳ.

"Ngày hôm qua về quá muộn, hôm nay lại vội vội vàng vàng, hâm nóng sao rồi?" Đặng Sơ Kỳ quan tâm tiến độ, sau khi tan tầm lập tức gọi điện thoại cho Vân Li.

"Cậu đừng dùng từ ' hâm nóng ', là theo đuổi đấy." Vân Li nghiêm mặt nói, "Tớ hẹn anh ấy đi chợ Halloween tối nay, vừa trở về, anh ấy còn cho tớ một quả bóng."

"Cậu nhỏ của Hạ Hạ đồng ý đi ra ngoài cùng cậu? Còn tặng một bóng bay luôn?"

"Không tính là tặng." Vân Li không giấu được nụ cười, "Nhưng mà, là anh ấy cho tớ."

Vỗ hai lần về một hướng, bóng bay xoay tròn hai vòng theo hướng ngược lại, vừa lúc nhắm ngay cô.

Hôm sau, Vân Li dậy từ sáng sớm, thu dọn cặp sách, lấy bánh mì cùng sữa bò chocolate rồi đến trường.

Đang là đầu đông, ánh mặt trời chiếu xiên qua đám sương buổi sớm, hạt bụi lơ lửng. Nhiệt độ không khí không tính là quá thấp, Vân Li mặc một chiếc áo len dệt kim, nhưng thỉnh thoảng có gió nhẹ kéo tới, cũng sẽ cảm thấy lạnh.

Sau khi đánh dấu các câu hỏi trên lớp, Vân Li dường như quay lại giai đoạn thời đại học, bởi vì có quá nhiều chương trình học, thời điểm đến kỳ thi cuối kì cơ bản là thức đêm để chuẩn bị, cứ hai ngày một môn. Khi đó còn có thể thảo luận đề bài với bạn cùng phòng.

Sau buổi học, Vân Li tự giác lấy điện thoại ra: 【Phó Chính Sơ, nếu trả phí tư vấn bài tập với cậu nhỏ của em, anh ấy sẽ đồng ý không?】

Phó Chính Sơ: 【cậu nhỏ giàu nhứt nách lắm, chắc là sẽ không ạ.】

Vân Li: 【ừm, gần đây em có bài kiểm tra nào không?】

Phó Chính Sơ: 【có ạ, tuần sau thi hai môn. Có gì không chị Li Li?】

Vân Li: 【em ôn tập tới đâu rồi?】

Phó Chính Sơ: 【cảm thấy ôn tập cũng —— còn ổn?】

"......"

Phó Chính Sơ giống như nghĩ ra điều gì đó, lại gửi thêm một vài tin nhắn.

Phó Chính Sơ:【không không không, ôn tập không ổn, chị Li Li chúng ta cùng nhau ôn tập đi!】

Phó Chính Sơ: 【để em kêu cậu nhỏ tới phụ đạo chúng ta.】

Phó Chính Sơ: 【người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau.】

Ở trong lòng Vân Li cảm thán lời Phó Chính Sơ nói, cậu ta lập tức ấn định thời gian vào sáng thứ bảy tại một quán cà phê gần trường Nam Lý Công.

Vào thứ bảy, Vân Li đã sớm chuẩn bị, cô đến ngay khi quán cà phê vừa mở cửa. Tiệm cà phê mang phong cách trang trí công nghiệp, sàn nhà là nền xi-măng màu xám, trần cao lắp đầy những đường ống dẫn đan chéo.

Vân Li tìm một chiếc bàn bốn người trong góc ngồi xuống, lấy máy tính và giáo trình ra, một bên đọc sách một bên chờ Phó Thức Tắc.

Phó Thức Tắc đến sớm hơn 5 phút so với thời gian đã hẹn, vào tiệm nhìn một vòng, đi về hướng Vân Li rồi ngồi xuống bên phải cô.

Vân Li bất giác ngẩng đầu cười với anh: "Anh không mặc áo sơ mi, nhìn như sinh viên mới lớn ấy."

Phó Thức Tắc: "...... Cũng có thể tôi thật sự là sinh viên"

Vân Li bị nghẹn một chút, nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng.

Sau khi anh ngồi xuống, Vân Li cầm ấm lên rồi rót nước cho anh, Phó Thức Tắc tự nhiên ấn cái nắp xuống, nhàn nhạt nói: "Tự tôi làm."

Vân Li không kiên trì, nhấn chuông phục vụ. Nhân viên phục vụ buộc tóc đuôi ngựa, trông khoảng ngoài 20, khi buông menu xuống thì quét nhìn bọn họ một cái, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Phó Thức Tắc.

Anh chiếc hoodie màu đen, ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào người anh.

Vân Li tùy tiện lật vài trang thực đơn, "Cho tôi một ly Mocha cùng một phần pancake chocolate." Sau đó đưa thực đơn cho Phó Thức Tắc.

Phó Thức Tắc không tiếp nhận: "Một ly Caffè Americano."

Vân Li đợi trong chốc lát, không thấy anh gọi món khác, liền nhắc nhở anh, "Không ăn bữa sáng thì đau dạ dày đấy."

Vân Li: "Nếu không anh gọi thêm một phần matcha waffle, tôi cũng muốn ăn."

Phó Thức Tắc nói: "Ừ."

"Tất cả những thứ này, cảm ơn." Vân Li đóng menu, đưa cho cô gái.

Phải mất một thời gian bữa ăn mới được dọn ra, vì quý trọng thời gian của Trạng Nguyên, Vân Li lại lấy sách ra.

Phó Thức Tắc: "Có bài thi của năm trước không?"

"Có phiên bản điện tử." Vân Li lại lấy máy tính ra, vận hành một lúc rồi mở một văn bản.

"Được rồi." Phó Thức Tắc đứng dậy, ngồi bên cạnh Vân Li. "Giấy bút."

Trên người Phó Thức Tắc mang theo hương vị bạc hà chanh nhàn nhạt, đột nhiên kéo gần khoảng cách làm đầu óc Vân Li nóng lên.

Vân Li nghe lời lấy ra.

Phó Thức Tắc: "Làm xong chưa?"

Vân Li lắc lắc đầu.

Phó Thức Tắc: "Vậy bây giờ bắt đầu đi, giải từng một đề."

Vân Li nhìn cái đề trong chốc lát, thần sắc lúng túng.

"Bây giờ tôi phải tự làm sao?" Dừng một lát, khó xử nói: "Không phải là tôi không muốn làm, chủ yếu là tôi lo lắng lãng phí thời gian của anh."

Phó Thức Tắc: "......"

"Đưa bút cho tôi."

Sau đó từng nét bút của Phó Thức Tắc viết quá trình trên giấy, mỗi nét viết một câu, mỗi câu sẽ có một cách diễn giải tương ứng. Nhìn sườn mặt, Vân Li có chút xuất thần, từ trước kia bắt đầu, anh sẽ không là người được người ta khen thưởng trong một vòng tròn nhỏ, hầu như ai quen biết anh, đều sẽ cam tâm tình nguyện sùng bái anh. Bây giờ người này ngồi bên cạnh cô, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Khi thức ăn được bưng ra, Phó Thức Tắc giảng cho Vân Li hai đề. Vân Li vừa làm bài, vừa thất thần: "Sau khi nghe trên lớp, tôi cảm thấy không nhớ được bao nhiêu, lúc anh học tiến sĩ có lên lớp đầy đủ không?"

"Ngoại trừ ra ngoài thi đấu, thì mỗi tiết đều nghe giảng, dù sao bọn họ cũng biết tôi." Phó Thức Tắc trả lời, "Nếu tôi không đi, còn sẽ hỏi tôi có phải ông ấy giảng bài không hay sao."

"......"

Vân Li đột nhiên nghĩ ra một hình ảnh.

Giảng viên giảng bài trên bục, Phó Thức Tắc ngồi bàn đầu tiên xem giáo trình.

Sau khi giảng viên nói xong một đoạn, cười hỏi Phó Thức Tắc: "Bạn học Phó, em cảm thấy có vấn đề gì sao?"

Phó Thức Tắc gật đầu ý bảo: "Không có vấn đề ạ."

Hoặc là giảng viên phát hiện hôm nay Phó Thức Tắc không đi, thì chán nản.

Sau khi tan học thì đi hỏi những giảng viên khác, Phó Thức Tắc có tham gia lớp học của bọn họ không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, giảng viên khác kêu ông tự kiểm điểm cho tốt, tại sao Phó Thức Tắc không tham gia lớp học của mình.

Bỗng nhiên Phó Thức Tắc dùng ngón tay gõ mặt bàn, hỏi cô: " Suy nghĩ gì vậy?"

Vân Li vội lắc đầu, tỏ vẻ mình đang thất thần.

"Tôi có thể nhìn ra được." Phó Thức Tắc lại lấy di động chơi 2048.

"Ăn gì trước đi." Vân Li di chuyển máy tính đi, thật cẩn thận đặt tờ giấy A4 mà Phó Thức Tắc dùng qua vào bìa lá.

Phó Thức Tắc lấy bánh waffle matcha, cầm dao nĩa lên, cắt thành khối khối vuông có thể ăn một miếng, liền đẩy lại trước mặt Vân Li.

Vân Li chọc một miếng, lại đẩy dĩa trở về: "Tôi sẽ nếm thử."

Phó Thức Tắc lấy một miếng waffle, anh ăn rất chậm, mỗi một ngụm đều phải nhấm nuốt hơn nửa phút, làm Vân Li cũng nhịn không được ăn chậm lại.

"Xin chào." Là cô gái vừa rồi, đại khái là đã đi trang điểm, bộ dáng nhìn qua tinh xảo hơn vừa rồi, "Cô là Nhàn Vân Đích Tháp Tương sao?"

Kể từ lần cuối cùng post video người máy, trừ lượng fans trên diện rộng, các video trước đây của Vân Li cũng nhận được rất nhiều lượt nhấp chuột. Hiện tại ở trung tâm thương mại lâu lâu cũng sẽ bị nhận ra thân phận "Nhàn Vân Đích Tháp Tương".

Khi được fans mời cô chụp ảnh chung, Vân Li vẫn còn có chút chân tay luống cuống, không biết nên giao lưu với fans thế nào. Cô còn tham khảo phương pháp ứng phó khác với tình huống này thông qua các uploader khác. Tuy nhiên, cô vẫn chưa quen với việc chụp ảnh chung với fans .

"Ừ, đúng vậy." Nhưng Vân Li cảm thấy nghi hoặc chính là, vừa nãy ánh mắt của cô gái vẫn luôn dừng lại trên người Phó Thức Tắc, kết quả cư nhiên tới tìm cô, "Có chuyện gì sao?"

Cô gái lại đột nhiên ngượng ngùng, "Là như vậy —" sau đó ánh mắt lại lần nữa chuyển trên người Phó Thức Tắc, "Tôi nhìn thấy video mới nhất của cô trên trạm E, muốn hỏi liệu tôi có thể chụp ảnh với bạn của cô không?"

Vân Li: "......"

Vân Li: "Nếu không...... cô tự hỏi anh ấy ha?" Không muốn dính dáng đến người lạ, cô lại cho thêm một câu: "Tôi cũng không thân với anh ấy."

Phó Thức Tắc: "......"

Phó Thức Tắc coi như không nghe cuộc trò chuyện của các cô, tầm mắt ở nơi khác, vẫn chầm chậm ăn như cũ.

"Xin chào tiên sinh, em có thể thêm WeChat của anh không?"

Phó Thức Tắc rất lãnh đạm: "Tôi không có WeChat."

Như thể tính tới anh sẽ không cho, cô gái truy đến cùng nói: "Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?"

Phó Thức Tắc không trả lời ngay lập tức, lại nhàn nhạt nhìn cô ta trong chốc lát, khuôn mặt cô gái lập tức đỏ lên.

Mới xa cách mà trả lời: "Hôm nay không tiện."

Vân Li cũng đoán được Phó Thức Tắc sẽ từ chối, dù sao thì bản thân cũng chạm qua không ít, có chút tin tưởng vào phản ứng của Phó Thức Tắc. Loại tự tin này lại dần dần phát triển thành cùng cảnh ngộ thông cảm cô gái trước mặt.

Vân Li: "Cô đừng quá buồn."

Cô gái nhìn về phía Vân Li, cô chậm rãi ăn waffle, chân thành an ủi anh: "Lần trước tôi có xin anh ấy, nhưng anh ấy không cho."

Phó Thức Tắc: "......"

Vân Li: "Nhưng bây giờ chúng tôi ở trên một cái bàn, ăn cùng một phần waffle."

Phó Thức Tắc: "......"

====================

T2221007022022

T2155811042022

Tác giả có lời muốn nói: Đúng giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro