Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là ảo giác của cô sao?

Vân Li không thể hiểu rõ.

......

Vân Li nhận được cuộc gọi từ Dương Phương.

"Sao gần đây em trai con tối về nhà không chơi di động nữa, mỗi ngày vừa về liền ngồi vào bàn học bài. Có phải thằng bé bị chịu đả kích gì không?"

Vân Li lập tức nhớ đến chuyện yêu sớm của Vân Dã, khô cằn mà nói: "Không thể nào. Mẹ, mẹ đừng bận tâm."

Dương Phương lo lắng mà nói: "Con giúp mẹ hỏi xem em trai con dạo này thế nào rồi, có phải vì áp lực học hành quá lớn không, tiếp tục như vậy làm mẹ lo lắng thằng bé chịu không nổi."

Vân Li: "......"

Đoán chừng không liên quan gì đến việc học.

Không dám tùy tiện giải thích, Vân Li đồng ý nói: "Vâng, để con hỏi nó vậy."

Vân Li cũng cảm thấy đã đến lúc phải nói chuyện này với Vân Dã, liền gọi video qua.

Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình hiện lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, cậu không tình nguyện mà trề môi: "Chị không thèm xem tin nhắn em gửi."

Vân Li: "À thế à?"

Xem qua lịch sử trò chuyện, sau khi lần trước cô gửi tin nhắn cho Vân Dã 【 Vân Dã, tao phục mày rồi!!! 】, quả thật liên tục mấy ngày hồi âm.

Vân Dã: 【? 】

Một ngày sau.

Vân Dã: 【?? 】

Hai ngày sau.

Vân Dã: 【??? 】

......

Lần trước Vân Li bị vấn đề tình cảm của mình làm cho sứt đầu mẻ trán, cũng không để ý vài câu tin nhắn không có trọng lượng của Vân Dã.

Nhớ tới hôm đó Doãn Dục Trình còn đặc biệt chạy tới một chuyến, Vân Li bĩu môi: "Ồ, chị bận nên quên mất chuyện này. Lúc chị gửi tin nhắn cho mày, anh trai bạn học Doãn tìm tới cửa, nói mày mỗi tuần gửi hai tấm bưu thiếp cho bạn học Doãn——" Vân Li nói móc, "Hẳn là bận đến mức không cần chị gái mày hồi âm nhợ?"

Vân Dã: "......"

Vân Dã: "Làm sao anh ta biết là do em gửi?"

Vân Li cảm thấy ba chấm: "Vân Dã, mày theo đuổi người ta có thể có chút kỹ xảo được không? Hơn 20 tấm bưu thiếp liếc mắt một cái đều có nét chữ giống nhau, anh trai đối phương đã tìm tới cửa kìa!"

Vân Dã nghẹn hồi lâu, mới ra câu: "Dm, anh trai cô ấy nhìn lén thư em."

"......"

Vân Li: "Được rồi, chị mày cũng cảm thấy có thể bị nhìn trộm."

Vân Dã cả giận nói: "Mẹ nó, không biết xấu hổ à."

Vân Li nghĩ nghĩ, phụ họa nói: "Chậc, quả thật có chút."

Vân Dã rất mau chấp nhận hiện thực, bất mãn nói: "Chuyện lớn như vậy sao bây giờ chị mới nói cho em."

"Không phải chị đã nói là quên rồi sao." Vân Li hoàn toàn không hề cảm thấy có lỗi mà còn tận tình khuyên bảo nói: "Mày làm như vậy, lỡ ảnh hưởng đến thành tích con gái nhà người ta thì không tốt đâu, Vân Dã à, chúng ta còn phải làm gì, thu liễm một chút đi."

Vân Dã: "Không phải, Vân Li! Thư em trai chị bị người nhìn lén đó! Sao chị không giúp em lấy lại công bằng chứ?"

"Ò." Vân Li không nhận lời cậu nói, thay đổi góc độ: "Còn nữa, hóa ra là mày lấy danh nghĩa cả lớp để gửi đi à, lần trước chị còn tưởng mày to gan như vậy, hiểu lầm mày rồi."

Vân Dã quay đầu, không chịu nhìn camera, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Chị quản em."

Cũng không bị ngữ khí cậu dọa đến, Vân Li tính toán lợi ích từ hành vi trả giá của Vân Dã, nhắc nhở nói: "Vậy mày gửi nhiều bưu thiếp như vậy, em ấy tưởng người khác gửi thì làm sao hả?"

Bộ dáng cậu không sao cả: "Có thể nhận là được."

Nhìn bộ dáng cứng đầu cứng cổ của cậu, Vân Li lại nghĩ đến bản thân, thương cảm nói: "Vân Dã, kẻ một mực nỗ lực cuối cùng mới là người bị tổn thương, mày phải yêu bản thân mình nhiều vô, biết không?"

Vân Dã: "......"

Vân Dã: "Sao đột nhiên chị lại nói như thế?"

Vân Li: "......"

Vân Li: "Chị chỉ là người từng trải cho mày một chút đề xuất à......"

Vân Dã: "Anh trai kia không thích chị sao?"

Trầm mặc một lúc, Vân Li trực tiếp xem nhẹ vấn đề này: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện của mày. Hình như nhà em ấy không định can thiệp, không ảnh hưởng học tập thì tốt, chỉ là tới tìm chị xác nhận chuyện này một chút."

Lo lắng lớn nhất đã được giải quyết, Vân Dã thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười duy nhất của thiếu niên: "Vậy chị nói coi, sau này em vẫn có thể gửi cho cô ấy không?"

Vân Li lập tức phủi sạch quan hệ: "Chị không ủng hộ việc yêu sớm, chị cũng sẽ không gửi tiền cho mày."

Cô đột nhiên nhớ đến nguyên nhân gọi điện thoại: "Đúng rồi, mẹ vừa mới gọi cho chị, nói mày không chơi điện thoại mỗi ngày, về nhà thì ngồi vào bàn học bài."

Vân Dã lẩm bẩm nói: "Không chơi di động còn không tốt à, mẹ nghĩ gì thế không biết"

"Được rồi, chị nói cho mày biết, tự mày chú ý một chút."

"Vầng."

Sau khi Vân Li cúp điện thoại, thấy Dương Phương gửi cho cô hai tin nhắn nữa.

Một cái là ảnh chụp phiếu điểm của Vân Dã.

Cái còn lại là: 【em trai con cố quá thành quá cố rồi làm sao bây giờ đây? [ khóc thút thít ]】

Vân Li click mở xem bảng điểm.

Đúng là hoàn toàn không ảnh hưởng thật.

Vân Li lại click mở khung thoại Vân Dã, gửi bao lì xì hai trăm. Nghĩ nghĩ, ghi chú ở phía dưới: 【 tiền cơm 】.

-

Gần ngày đi homestay, Vân Li khó có thể khống chế mà lo âu.

Vân Li đã hẹn trước với Phó Chính Sơ, sau khi cô tan ca từ EAW vào thứ 6, Từ Thanh Tống sẽ tới chung cư đón cô đến siêu thị gần đó mua sắm rồi lại lái xe đến homestay.

Không ai nói với cô rằng Phó Thức Tắc có thể đi hay không.

Sau khi tan sở, Vân Li về chung cư lấy hành lý.

Trên bàn còn đặt mũ lưỡi trai của Phó Thức Tắc, mấy ngày nay cô thỉnh thoảng tình cờ gặp Phó Thức Tắc trong phòng nghỉ, sau khi trở về văn phòng lại không muốn đi tìm anh, lôi kéo lâu như vậy, cũng chưa trả lại.

Nói không chừng anh cũng sẽ đi.

Vân Li đặt chiếc mũ lưỡi trai vào trong túi, khi cô xuống lầu, xe của Từ Thanh Tống đang đậu bên ngoài, cửa kính xe hạ xuống, Từ Thanh Tống ở ghế lái, ghế phụ là Phó Chính Sơ.

Vân Li nhẹ nhàng thở ra, vừa định mở cửa xe, thì cửa xe chậm rãi mở ra. Vân Li cúi đầu, liền trông thấy thân ảnh Phó Thức Tắc, bên cạnh anh chỉ có một cái túi màu đen, đặt ở bên cạnh cửa xe.

Phó Thức Tắc dịch vào trong một đoạn ngắn, đem vị trí ban đầu nhường cho cô.

"......"

Vân Li ra vẻ trấn định, khom lưng chui vào, trên ghế vẫn còn còn sót lại độ ấm của anh, Vân Li đặt chiếc túi vào khoảng trống giữa hai người.

Từ Thanh Tống nghiêng người chào hỏi Vân Li, hôm nay anh ta mặc áo sơ mi hoa cotton, ghép nối từ vàng nhạt với màu đỏ gạch, bên ngoài mặc áo khoác kiểu suit đơn màu.

Để ý thấy ánh mắt của Vân Li, anh ta cũng không kiêng dè, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vân Li thu hồi ánh mắt: "Cảm giác áo sơmi Từ tổng anh rất sáng rực, rất ít thấy người khác mặc." Cô không giỏi khen người ta lắm, liền hàm hồ nói, "Khá là ưa nhìn."

Nghe vậy, Từ Thanh Tống cười, cà lơ phất phơ nói: "Thật sao, trước kia tôi cảm thấy quần áo của A Tắc quá đơn điệu, muốn tặng cậu ta mấy bộ, nhưng đều bị từ chối."

Chủ đề liên quan đến Phó Thức Tắc, ngữ khí của Vân Li tìm tòi nghiên cứu liền trở nên không quá tự nhiên: "À, vì sao thế......"

Từ Thanh Tống nhìn Phó Thức Tắc trong gương chiếu hậu, trêu chọc nói: "Không biết, có lẽ sợ xấu chăng."

Là trung tâm của cuộc thảo luận, bản thân Phó Thức Tắc cũng không bày tỏ ý kiến ​​nào về điều này, chỉ giương mắt khi bị đề cập.

Mượn cơ hội này, Vân Li mới nhìn về phía anh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần dài màu xám nhạt, khoác bên ngoài áo khoác đen.

Sau khi lái được 2-3 km, xe đến một siêu thị lớn gần đó.

Vừa lên thang máy, Vân Li vội vàng nói: "Phó Chính Sơ, chị đi với em nha" Liền quăng hai người kia ra đằng sau, trực tiếp kéo xe đẩy cho Phó Chính Sơ, hai người đi thẳng đến khu ăn vặt.

Nhìn vào dãy đồ ăn vặt rực rỡ, Phó Chính Sơ ném vài gói khoai tây chiên lớn vào trong xe, thấy Từ Thanh Tống với Phó Thức Tắc được một khoảng, liền tiến đến bên cạnh Vân Li: "Chị Li Li, hôm nay em đặc biệt ngồi trên ghế phụ đó!"

"......"

Chẳng trách hôm nay Phó Thức Tắc ngồi ở ghế sau, trong mọi tình huống bình thường, anh đều ghế phụ giúp Từ Thanh Tống chú ý đến tình hình giao thông.

Phó Chính Sơ không bao giờ quên nhiệm vụ hỗ trợ của mình, "Chị Li Li, em nhìn thấy máy bay không người lái trong video mới nhất của chị, là tặng cho cậu nhỏ sao?"

Hai tròng mắt người trước mặt trong suốt, là sự quan tâm thuần túy của bạn bè, Vân Li không muốn nói dối, liền nói thẳng: "Đúng......" Cô dừng lại: "Nhưng chị không định tặng."

Phó Chính Sơ không ngạc nhiên, khẩu khí nhẹ nhàng nói: "Tại sao vậy chị Li Li, hai người cãi nhau sao? Hình như chị không để ý đến cậu nhỏ lắm."

"Không có...... Chỉ là không tặng thôi." Vân Li tức khắc phủ nhận, tâm sự nặng nề nhìn chằm chằm thanh sô cô la trên tay.

Phó Chính Sơ bên ngoài đang chọn đồ ăn vặt, trên thực tế trong lòng nóng như lửa đốt.

Trong nhóm cậu ta có hẹn vài lần, hai người đều từ chối, sau khi hai người lên xe thì cũng không thèm chào, đến siêu thị thì Vân Li cũng không chịu đi cùng Phó Thức Tắc.

Cho dù Phó Chính Sơ khá đần, cũng biết có điều gì đó không ổn với hai người họ.

Vân Li không phải là con nít, cũng không muốn làm chuyện này ồn ào, cẩn thận hỏi: "Nhìn chị giống như phớt lờ anh ấy sao?"

Phó Chính Sơ thật thành nói: "Giống ạ." Cậu ta tăng thêm ngữ khí: "Lại còn khá rõ ràng."

"......"

Phó Chính Sơ: "Cậu nhỏ làm chuyện gì khiến chị không vui sao?"

Vân Li rối rắm hồi lâu, đối với Phó Chính Sơ không nên nói ra những lời từ bỏ. Cô cụp mắt hỏi: "Cậu nhỏ em có phải quen một cô gái rất lâu không, còn có quan hệ khá tốt với cô gái đó."

Phó Chính Sơ khiếp sợ nói: "Chị Li Li, chị đang lo lắng cậu nhỏ có người khác sao?"

"......"

Nghe có vẻ như cô đi bắt tiểu tam vậy.

"Không thể nào." Phó Chính Sơ vắt hết óc cũng không nghĩ ra người nào, kết luận nói: "Người khác phái mà cậu nhỏ quen biết từ lâu đều là họ hàng, đều có quan hệ huyết thống, gia giáo của cậu nhỏ rất tốt, không thể nào chứ."

Phó Chính Sơ một mực chắc chắn, Vân Li nghe cũng thấy hoang mang, nói thầm nói: "Không có sao?"

"......"

Trở lại trên xe, suy nghĩ của Vân Li còn dừng lại cuộc trò chuyện với Phó Chính Sơ.

Cho nên, lần trước nói Phó Thức Tắc hẹn người ta có thể là hiểu lầm? Vân Li nhìn lén Phó Thức Tắc một cái, anh cúi đầu chơi di động, nói chuyện phiếm với người khác trên WeChat.

Tới gần lối vào đường cao tốc, Từ Thanh Tống nhắc nhở nói: "Chờ lát nữa sẽ vào cao tốc, nên thắt dây an toàn."

Dòng suy nghĩ của Vân Li bị đánh gãy, cô mò mẫm tìm sợi dây vải bên phải, kéo vào ổ khóa bên chân mình, Phó Thức Tắc rũ mắt nhìn cô khóa vài lần tất cả đều thất bại.

Phó Thức Tắc : "Để tôi."

Mắt thấy sắp lên đường cao tốc, Vân Li cũng không cự tuyệt: "À được......"

Phó Thức Tắc nới lỏng dây an toàn, cúi người tiến lại gần Vân Li, khi hơi thở đến gần, Vân Li liên tục niệm kinh tĩnh tâm trong lòng.

Nhưng mà, khi anh thật sự cầm dây, làn da chạm đến giống như có luồng điện nhanh chóng chạy qua.

Cơ thể Vân Li cứng đơ, Phó Thức Tắc cúi đầu, tóc mái xoã tung lay động theo sự xóc nảy của ô tô, khớp xương tay rõ ràng cầm chiếc khóa ôm sát vào chân cô mặc chiếc quần jean bó sát, chỉ để hở khoảng cách hai 2cm.

Anh dễ dàng mà cài vào.

Chậm rãi dời về vị trí ban đầu, Phó Thức Tắc thắt dây an toàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoạn đường còn lại không có việc gì, Vân Li mở ra trạm E, những bình luận gần đây hiện lên rất nhanh, Vân Li click mở động thái nhắc nhở rồi vuốt xuống. 

Có hàng chục nhắc nhở bình luận liên tục, ngoại trừ những cái ở giữa, tất cả đều là bình luận của cùng một người, avatar trống, nội dung bình luận đều là 【 đẹp quá 】.

Người này còn tặng quà cho cô rất nhiều, hẳn là fan mới có tiền, Vân Li nhắn tin riêng cho đối phương, gửi câu 【 cảm ơn ^ ^】.

Thời điểm mấy người Vân Li đến, đoàn người Hạ Tòng Thanh đã ở đó một tiếng, ngoài trừ Hạ Tòng Thanh với Đặng Sơ Kỳ ở ngoài, còn có hai đồng nghiệp nam mà họ quen biết là Trần Nhậm Nhiên với Lư Vũ.

Trong nhà Hạ Tòng Thanh sắp xếp biệt thự nhỏ cho những người này, bên trong có bốn gian phòng, trong phòng có suối nước nóng ngoài trời, ba cô gái vào phòng dành cho trẻ con, còn lại là hai người trong một phòng.

Trong biệt thự nhỏ không có thang máy, Phó Chính Sơ hỗ trợ cầm hành lý lên lầu, Phó Thức Tắc trực tiếp cầm túi xách của Vân Li, bước tới cầu thang đợi cô.

Những người còn lại tán gẫu sôi nổi, Vân Li với Phó Thức Tắc như người ngoài cuộc, hai người đều không nói chuyện.

Sau khi lên lầu, vài người chào nhau, Phó Thức Tắc đưa chiếc túi xách cho Vân Li.

"Cảm ơn...... Đúng rồi, mũ này trả cho anh." Vân Li mở khóa kéo, tìm thấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen từ bên trong.

"Không cần." Phó Thức Tắc không lấy, thả ba lô trên vai phải, mở ra cho Vân Li nhìn thoáng qua, bên trong đặt mũ lưỡi trai màu lam, "Tôi có rồi."

Vân Li không rõ nguyên do: "Tôi cũng có......"

Phó Thức Tắc không nói chuyện, quay người đi về phòng, phòng của anh và Vân Li liền kề nhau, cả hai đều ở cuối hành lang. Từ Thanh Tống đã đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, nhàn nhã lướt Ipad.

"Sao cậu không nói có dẫn theo đồng nghiệp tới hả." Vân Li đến bên người Đặng Sơ Kỳ oán trách nói.

Cô không quên lần trước trong điện thoại Đặng Sơ Kỳ nói dẫn hai đồng nghiệp độc thân đi, luôn cảm thấy hai người đó nhìn mình với ánh mắt như hổ rình mồi.

"Tớ đây cũng đâu nghĩ tới cậu nhỏ của Hạ Hạ sẽ đến, ngay từ đầu Hạ Hạ nói anh ấy không tới!" Đặng Sơ Kỳ cũng thấp giọng nói, nhưng không giấu giếm ý đồ của của mình, "Ban đầu nhìn hai đồng nghiệp còn thuận mắt, so sánh ba cậu cháu kia, cũng có chút không tiện, nhưng người ta đẹp trai thì cậy trời, người thì dựa hậu thiên."

Vân Li gãi cô nàng: "Cậu có nói gì với bọn họ không?"

"Ừm......" Đặng Sơ Kỳ cười hì hì lấy lòng: "Thì nói cậu còn độc thân thôi."

Vân Li: "......"

Thấy biểu tình cô dần dần nặng nề, Đặng Sơ Kỳ liền giơ tay cầu xin: "Vậy thì chúng ta không thể treo cổ trên một thân cây nha, tiếp xúc nhiều người đàn ông khác, có thể cậu sẽ không để ý chuyện này với cậu nhỏ của Hạ Hạ nữa, cậu cũng đừng vì đồng nghiệp nhạt nhòa mà ghét bỏ bọn họ được."

Biết cô nàng có ý tốt, Vân Li thở dài.

Cô không muốn thừa nhận, tạm thời cô chỉ có thể dung nạp một người.

-

Mười lăm phút sau mọi người đến phòng khách gặp mặt.

Phòng khách của biệt thự nhỏ chủ yếu dùng để giải trí, chính giữa phòng khách là một ngọn đèn trong suốt hình bầu dục, quấn quanh bàn đá cẩm thạch, có thể dùng để chơi board game. Phần còn lại của phòng khách được đặt bàn bida, máy chơi game và thiết bị KTV nhỏ.

Mở máy sưởi, mọi người đều chỉ mặc áo mỏng. Trần Nhậm Nhiên với Lư Vũ ngồi ở một bên của bàn tròn, tiếp theo là Đặng Sơ Kỳ, Hạ Tòng Thanh với Phó Chính Sơ, Phó Chính Sơ và Trần Nhậm Nhiên cách nhau một vài chỗ ngồi.

Nhìn thấy Vân Li, Trần Nhậm Nhiên ân cần kéo ghế bên cạnh cô ra, cô coi như không nhìn thấy, lập tức ngồi xuống bên cạnh Phó Chính Sơ .

Phó Chính Sơ hết sức chăm chú chơi di động, Vân Li thoáng nhìn avata quen thuộc của Phó Thức Tắc, cơ bản cũng là Phó Chính Sơ nói mấy câu Phó Thức Tắc chỉ trả lời một câu.

Sau khi ngồi xuống, cô cũng không hỏi nhiều, ngược lại là Phó Chính Sơ cất điện thoại đi, động tác có vẻ có chút hoảng loạn. Ánh mắt cậu ta bay tới cầu thang: "Em chỉ hỏi cậu nhỏ khi nào thì xuống thôi."

Không biết vì sao, Từ Thanh Tống với Phó Thức Tắc còn chưa xuống lầu.

Mọi người bóc bài uno, Lư Vũ phụ trách chia bài, một bên Trần Nhậm Nhiên rót một ly nước chanh cho Vân Li, lại nhanh nhẹn đặt trái cây đã cắt trước mặt cô, không hề giấu giếm ý tốt của mình.

Anh ta tươi cười chỉ làm cho da đầu Vân Li tê dại, thậm chí không giao tiếp ánh mắt với đối phương, Vân Li nói cảm ơn rồi đẩy đĩa trái cây đến chỗ của Đặng Sơ Kỳ .

Trước kia Vân Li chưa từng chơi trò trên bàn, Phó Chính Sơ giải thích ngắn gọn các quy tắc cho cô.

Mọi người vừa mới chuẩn bị chơi một ván, Vân Li cũng không rành, trong lòng có chút khẩn trương, cô nhích lại gần, giương mắt thấy Phó Thức Tắc đang đi xuống cầu thang.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh in hoa rộng thùng thình, làn da trắng sứ được tô điểm bởi đôi lông mày đen nhánh. Kết hợp với áo sơmi, khuôn mặt bạc tình mệt mỏi có vẻ diêm dúa lẳng lơ.

Vân Li trong lòng chỉ có một chữ.

Má.

========================

T3112622022022

T6081515042022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro