Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong câu đó, Vân Li cũng ý thức được có gì đó không ổn.

Ban đầu bởi vì hôm nay đọc từ này chưa chính xác, thời điểm luyện tập cũng không chắc mình có phát âm chuẩn không, cho nên mới đọc thêm vài lần.

Sau khi tạo được câu, bởi vì bản thân đã trải qua quá trình từ trước, liền thuận nước đẩy thuyền.

Không ngờ sẽ nói ra câu này.

Fans sẽ không cảm thấy không thích hợp nhỉ, nhưng cô có tật giật mình, luôn cảm thấy câu này có nội hàm rất rõ ràng.

Cho dù Phó Thức Tắc đồng ý hay cự tuyệt, đều là sự lựa chọn của anh, không ai có thể có thể chỉ trích.

Mà hành vi này của cô có vẻ bụng dạ hẹp hòi lại bại hoại.

Vân Li rất hổ thẹn, giấu đầu lòi đuôi bổ sung: "Lời này không có hàm nghĩa gì cả, tôi chỉ tạo câu cho vui thôi."

Phát sóng thêm mấy phút liền vội vàng off.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa vang.

Sau khi nhạc đệm nhỏ này qua, Vân Li khó tránh khỏi việc sợ hãi khi sau lưng "Mắng chửi người ta", nhưng sau một hồi. Rất mau cô liền thông suốt, trái tim treo trên cao cũng rơi xuống.

Bởi vì Vân Li tin tưởng.

Một người rõ ràng không hứng thú với cô, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi nhàn hạ xem cô livestream.

......

Miễn cưỡng xem như nhận cái "Tình cảm bi thương" này đi, mấy ngày liên tiếp Vân Li nhấc không nổi cái nghị lực của mình. Cho đến khi nhận được tin tức từ Hà Giai Mộng, cô mới phản ứng lại, hôm nay EAW chính thức khai trương.

Trong khoảng thời gian này, công việc hứa hẹn duy nhất mà Vân Li thực hiện đó là đổi mới, cũng chính là phát video câu lạc bộ EAW khi đến thăm cửa hàng. Từ phản ứng của Hà Giai Mộng, có lẽ video tuyên truyền được hưởng ứng rất tốt.

Tâm tình của cô cũng bởi vậy mà cải thiện rất nhiều.

Trong khi trò chuyện, Hà Giai Mộng còn gửi cho cô một vài bức ảnh về nghi thức khai trương.

Mấy ngày trước Hà Giai Mộng có mời Vân Li, nhưng cô không muốn đi, nên đã tìm lý do từ chối.

Vân Li liếc mắt nhìn, phát hiện trong đó có xen lẫn ảnh của Phó Thức Tắc.

Anh mặc đồng phục áo sơ mi đen của EAW, ngồi ở một bàn làm việc, dựa vào lưng ghế nhắm mắt ngủ. Nhìn qua chắc là chụp lén, có chút mờ nhạt.

Hà Giai Mộng: 【 có một tấm tôi lỡ tay gửi QvQ.】

Hà Giai Mộng: 【 Anh ta thật sự đẹp trai quá đi!】

Hà Giai Mộng: 【 Nhưng thoạt nhìn quá lôi cuốn quá âm trầm quá lạnh nhạt, tôi không dám nói chuyện với anh ta.】

Nhắc tới người này liền nhớ tới sự tình ngày trước, Vân Li hậm hực kéo dài đề tài:【 Vậy có phải hôm nay mọi người rất bận phải không?】

Hà Giai Mộng:【 Đúng vậy, vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng.】

Hà Giai Mộng:【 Tôi mệt muốn chết! Vừa mới bị kéo xuống dưới lầu để hỗ trợ đây!!】

Chưa nói được vài câu, Hà Giai Mộng tiếp tục làm việc.

Vân Li chán muốn chết, nhìn người khác nỗ lực, cũng không muốn đần độn thêm như vậy. Nghĩ đến việc hai ngày nữa phải đến trường báo danh, cô muốn làm xong cái video của cuối tuần lần trước.

Vừa lúc lướt trúng bánh bông lan cuộn, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, cô quyết định đặt chủ đề là bữa tiệc bánh bông lan cuộn. Vật liệu trong bếp đầy đủ, cô không chậm trễ nữa, trực tiếp bò dậy làm việc.

Bám sát vào hướng dẫn, rồi điều chỉnh công thức theo khẩu vị của mình, dựng giá cameras, Vân Li bắt đầu ghi hình.

Cô rất thích quá trình nấu nướng, trước kia cô cũng post khá nhiều video về mảng mỹ thực. Tuy rằng tốn thời gian tiêu hao sức lực, nhưng khi thành phẩm ra lò, sẽ cho người ta có cảm giác thành tựu.

Lăn lộn cái này mất hết mấy tiếng đồng hồ.

Thẳng đến khi làm ra được hình dáng với hương vị mà mình cảm thấy hoàn mỹ, Vân Li mới cảm thấy hoàn thành. Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời đã gần sáng. Sau khi cất thành phẩm vào tủ lạnh, cô qua loa thu dọn phòng bếp, hấp tấp tắm rửa một cái liền lăn ra ngủ.

-----

Hôm sau, Vân Li mới vừa tỉnh ngủ liền nhận được cuộc gọi từ Đặng Sơ Kỳ.

Hôm nay thứ sáu, cô nàng với cô bạn cùng phòng tới hội trường khoa học kỹ thuật EAW chơi. Lúc này mới kết thúc, bởi vì bình thường cũng không thường xuyên đến khu Thông Tây bên đó, dứt khoát mời Vân Li một chầu cơm tối.

Toàn những người xa lạ, Vân Li thực sự không muốn đi, nhưng Đặng Sơ Kỳ lại năn nỉ ỉ ôi.

Vân Li đứng dậy rửa mặt, nhanh nhẹn trang điểm. Nhớ lại bánh bông lan cuộn làm tối hôm qua, cô chỉ chừa lại một cái, nhét phần còn lại vào túi giữ nhiệt có đá khô, định mang cho Đặng Sơ Kỳ với cô bạn cùng phòng nếm thử.

Rồi sau đó đi ra ngoài.

Địa điểm bữa tối được đặt tại một chuỗi tiệm lẩu ở Hải Thiên Thương Đô, ở đây kinh doanh đặc biệt sôi động. Lúc Vân Li đến đó, vẫn còn một hàng xếp hàng dài ở cửa.

Vân Li:【 Tớ tới rồi, các cậu ở bàn nào vậy?】

Đặng Sơ Kỳ:【Đến nhanh thế? Chúng tớ mới lấy số. Cậu từ từ đã, tớ ra ngoài đón cậu.】

Không đến nửa phút, Đặng Sơ Kỳ từ bên trong đi ra: "Chị em à!"

Vân Li buồn cười: "Chỉ có mấy bước, sạo lại ra đây thế."

"Tớ chính là ra đây báo động trước cho cậu một tiếng nha." Đặng Sơ Kỳ đan hai tay vào nhau, dường như cảm thấy rất có lỗi với cô, lại cảm thấy rất hợp với cô nàng, "Nếu tớ nói chuyện với cậu qua điện thoại, cậu tuyệt đối sẽ không đến đây."

"A?"

"Bạn cùng phòng của tớ có dẫn theo hai người họ hàng! Đều mẹ nó rất đẹp trai!" Đặng Sơ Kỳ kích động lại trượng nghĩa, "Vân Li, cậu là chị em tốt nhất của tớ! Có chuyện tốt như này tớ mẹ nó sao có thể quên cậu chứ!"

"......"

Vân Li lông tơ thẳng đứng: "Bên trong rất nhiều người?"

Đặng Sơ Kỳ: "Không nhiều người! Cộng thêm tớ thì có bốn người!"

Vân Li kháng cự: "Không được, tớ đi đây. Lần sau đi ha."

"Câu không đi thì sẽ hối hận, thật sự rất đẹp trai! " Đặng Sơ Kỳ cứng đầu lôi cô vào trong, "Cậu không muốn nói chuyện cứ coi như đi ngắm hoa! Tớ có thể làm cậu xấu hổ à! Hơn nữa ngộ nhỡ gặp được người cậu cảm thấy hứng thú thì sao!"

"Sao có thể!"

"Sao không thể!"

"......"

Vân Li bất lực, chỉ có thể theo vào trong.

Quên đi.

Dù gì chỉ có 3 người, ít hơn nhiều so với lần tụ hội ở EAW.

Dù sao không quen biết, giả chết ăn một bữa cơm rồi đi.

Sương khói trong tiệm lượn lờ, tràn ngập mùi thơm. Tất cả các ghế đều chật kín, không có ngoại lệ.

Quãng đường từ cửa đi vào không xa, Đặng Sơ Kỳ còn giải thích tình hình cho cô: "Hôm nay tớ với bạn cùng phòng, còn có em trai bạn cùng phòng chơi cùng nữa."

Vân Li lười nghe, gật đầu có lệ.

Đặng Sơ Kỳ: "Cậu của bạn cùng phòng của tớ vừa vặn làm việc tại EAW, hình như là kỹ sư thiết bị gì đó. Sau đó bọn họ gọi cả cậu của mình đến......"

Còn chưa nói xong, cũng đã đi đến chỗ của họ.

Quán lẩu bố trí một bàn lớn. Ghế cứng hình chữ U, nằm khá yên tĩnh trong một góc của tiệm. Từ hướng này đi qua, Vân Li chỉ có thể nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đang cười nói.

Hai người còn lại bị ghế che.

Đặng Sơ Kỳ ngừng nói, lôi kéo Vân Li đến chỗ ngồi bên kia: "Em mang theo bảo bối của em nè!"

Người phụ nữ quay đầu, ánh mắt đặt ở trên người cô, cong mắt cười: "Là Li Li à? Chị thường nghe Sơ Kỳ nhắc tới em."

Vân Li rất thẹn thùng, đang muốn chào hỏi, ánh mắt đảo qua, thoáng nhìn bộ dáng hai người ở đối diện. Dừng lại, rồi nhìn lại, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ.

"......"

Ai có thể.

Nói cho cô biết.

Đây là tình huống gì thế.

Phó Thức Tắc thì không nói.

Cậu con trai cô gặp ở sân bay lần trước, tại sao, cũng xuất hiện ở đây?

Phó Chính Sơ trừng mắt, cũng ngây ngốc.

Đặng Sơ Kỳ không nhìn ra có gì đó không đúng, chỉ cho là cô sợ người lạ, chủ động giới thiệu: "Li Li, đây là bạn cùng phòng kiêm đồng nghiệp học tỷ, Hạ Tòng Thanh."

"Đậu xanh rau má!" Thần chí Phó Chính Sơ quay lại, không thể tưởng tượng mà nhìn Vân Li, "Chị vẫn nhớ em chứ? Còn nhận ra em không?"

Vân Li miễn cưỡng mà nghẹn "Ừ".

Hạ Tòng Thanh nghi hoặc: "Có chuyện gì sao? Hai người quen nhau sao?"

Lượt bớt đi chi tiết muốn xin WeChat trong đó, Phó Chính Sơ giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, phần lớn nhấn mạnh EAW là do anh trai cậu ta mở, nhưng Vân Li lại không tin.

Đặng Sơ Kỳ vui vẻ: "Trùng hợp vậy sao?"

Vân Li cũng hiểu: "Anh trai em là Từ Thanh Tống?"

"Có chút quan hệ họ hàng," Hạ Tòng Thanh giải thích, "Bà ngoại chị là mẹ nuôi của mẹ Thanh Tống."

Phó Chính Sơ gật đầu: "Ngày đó sau khi về em có gửi tin nhắn Wechat cho anh Thanh Tống, hỏi cửa hàng của bọn ảnh có phải tìm người tuyên truyền hay không, có người ở sân bay rất lâu để chờ người đón. Sau đó, anh ấy kêu em gọi cậu nhỏ đến đón người."

Càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, Vân Li không nhịn xuống hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, cậu nhỏ của hai người là?"

Phó Chính Sơ chỉ chỉ Phó Thức Tắc bên cạnh.

"......"

Vân Li thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm.

Mấy người này nhìn mẹ nó không phải bạn cùng trang lứa sao?

Thế quái nào lại có quan hệ cậu cháu???

Phó Chính Sơ phản ứng lại: "Cho nên hai người hẳn là đã gặp mặt rồi nhỉ?"

"Ừ?" Vân Li cũng không dám nhìn Phó Thức Tắc, kéo vạt áo Đặng Sơ Kỳ dưới gầm bàn, đối phương thu được tín hiệu, Đặng Sơ Kỳ ho nhẹ một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: "Cũng thật là trùng hợp, chị nhớ rõ em trai này cũng là sinh viên của trường Nam Lý Công nhỉ?"

Nam Lý Công: ĐH khoa học công nghệ Nam Kinh

Phó Chính Sơ: "Đúng vậy, còn có ai phải không ạ?"

Nghe vậy, Vân Li có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Phó Chính Sơ.

Cậu ta cũng học Nam Lý Công?

Tưởng tượng như thế, khi gặp Phó Chính Sơ ở sân bay, cậu ta liền nói EAW ở gần trường của cậu ta.

Nhưng lúc ấy cô cũng không liên tưởng đến chỗ đó.

"Ồ," Hạ Tòng Thanh nghĩ tới, "Lần trước em có nói với chị, Li Li thi nghiên cứu sinh ở Nam Lý Công đúng không?"

Vân Li gật gật đầu.

Phó Chính Sơ kinh ngạc, trừng mắt: "Vậy chúng ta chính là bạn cùng trường?"

Hạ Tòng Thanh tức giận nói: "Em phải kêu người ta là học tỷ."

"Vâng, vâng," Phó Chính Sơ co được dãn được, cũng dựa vào duyên phận này mà hứng thú, "Ngày mốt em trở lại trường, có phải học tỷ chị sẽ báo danh vào ngày mốt không? Hình như trường chúng ta thống nhất thời gian đó."

"Đúng vậy." Vân Li đáp.

"A? Cậu báo danh vào ngày mốt sao?" Đặng Sơ Kỳ ngơ ra, "Tớ vốn dĩ định đi với cậu, nhưng tớ nhớ thành tuần sau...... Vừa nãy còn đồng ý với đồng nghiệp của tớ là ngày đó đi dạo phố."

"Không sao." Vân Li nói, "Tớ đến đó báo à."

"Không phải cậu nói hành lý của cậu rất nhiều sao?"

"Không sao, ngày mốt cậu nhỏ chị sẽ lái xe đưa em trai chị qua đấy." Hạ Tòng Thanh chủ động nói, "Dù sao cũng sẽ đi ngang qua đây, Li Li, đến lúc đó em đi xe bọn họ, tiện thể để cho bọn họ dọn hành lý luôn."

"......"

Mới vừa bị cự tuyệt, lúc này Vân Li chỉ hy vọng rằng bữa ăn này sẽ sớm kết thúc, hai người từ đây đường ai nấy đi, không còn gặp lại.

Làm gì còn dũng khí nhờ Phó Thức Tắc chứ.

Cũng chả còn tinh lực để ứng phó cuộc gặp mặt tiếp theo.

Cô vội xua tay, chưa kịp cự tuyệt, Phó Chính Sơ liền sảng khoái nói: "Được rồi, dù sao cậu nhỏ cũng không có việc gì làm, cho cậu nhỏ rèn luyện luôn."

Tiền trảm hậu tấu xong, cậu ta còn ra vẻ tôn trọng mà nhìn về phía Phó Thức Tắc: "Có thể chứ cậu nhỏ?"

Phó Thức Tắc thong thả giương mắt, tùy ý mà ừ một tiếng.

Đặng Sơ Kỳ nhẹ nhàng thở ra: "Cũng tốt, làm phiền mọi người rồi."

"......"

Vân Li bị ba người kia sắp xếp mà không nói lời nào.

Trên bàn cơm còn thừa một người khác, cũng có đãi ngộ giống vậy, nhưng cảm xúc một chút dao động cũng không có. Thoạt nhìn cũng chả có gì, dường như không liên quan gì đến anh.

......

Toàn bộ suy nghĩ của Vân Li còn chưa tới ngày mai, cùng với bản thân sắp trở thành con ghẻ.

Cô ăn chầu cơm này rất dày vò, không có cảm giác ngon miệng chút nào.

Sau bữa cơm này, di động Đặng Sơ Kỳ vang lên vài tiếng, cong môi trả lời tin nhắn.

Thấy thế, Hạ Tòng Thanh chế nhạo: "Gửi tin nhắn cho ai mà cười vui vẻ thế?"

"Mấy ngày hôm trước em đi tàu điện ngầm gặp được một anh trai, là gu của em, em liền hỏi WeChat của anh ta." Đặng Sơ Kỳ rất vui vẻ mà chia sẻ, "Trò chuyện với anh ta mấy ngày, anh ta vừa mới rủ em thứ hai tuần sau đi xem phim."

"Thật tốt." Hạ Tòng Thanh cảm thán, "Chị từng có một lần muốn phương thức liên lạc của người ta, lại còn gặp tra nam."

"A? Để kể cho nghe."

Hạ Tòng Thanh dùng chiếc đũa chọc chọc thịt: " Khi chị học đại học, lúc ấy đến trường em trai chị, thằng bé với bạn học của nó đều bị mời phụ huynh. Mà anh trai của cô bé kia khi đến đây, nhìn rất tuấn tú, chị liền nhịn không được muốn xin phương thức liên hệ."

Phó Chính Sơ lập tức đoán được: "Anh trai của Tang Trĩ?"

"Đúng vậy. Anh chàng kia rất vô lý, hiện tại chị còn nhớ rõ anh ta nói như nào, anh ta nói," Hạ Tòng Thanh phỉ nhổ, "Một ngày anh ta đổi một cô bạn gái, tháng này vừa vặn thiếu một người, chị nói bằng lòng thì anh ta liền cho."

"Thiệt hay giả?"

"Chị lừa em làm gì."

"Không thể nào." Phó Chính Sơ cười ra tiếng, "Lần trước em họp lớp, còn nghe Tang Trĩ nói anh trai cô ấy ế hơn hai mươi năm, hiện tại cuối cùng cũng thoát ế, còn thổi khắp thiên hạ là nhà gái theo đuổi anh ta nữa là."

"......"

Đề tài thuận thế chuyển sang "Xin WeChat người ta".

Trong bất tri bất giác, mỗi người thậm chí ngầm thừa nhận nói một việc từng trải qua.

Đề cập cái này, Phó Chính Sơ bối rối liếc nhìn Vân Li, có thể cũng phát hiện ngày đó bản thân mặc sai vỏ bọc. Nhưng thấy cô hoàn toàn không muốn đề cập đến sự việc ngày đó, cậu ta thả lỏng chút, nói nhanh vài câu.

Đến lượt Vân Li.

Trước mặt đương sự, cô không nỡ nói dối, chỉ có thể căng da đầu thừa nhận: "Từng có."

Đặng Sơ Kỳ cảm thấy không có khả năng. Xét cho cùng, đừng nói đến việc xin WeChat, thì là Vân Li rất khó tiếp xúc với người lạ. Cho nên khi nghe câu trả lời này, cô nàng đặc biệt kinh ngạc: "Khi nào?"

Vân Li: "Đó là khoảng thời gian trước."

Đặng Sơ Kỳ: "Tiến triển sao rồi!"

Vân Li hàm hồ nói: "Anh ta không cho......"

Đặng Sơ Kỳ cho rằng nghe lầm, ngạc nhiên trước câu trả lời: "Hả?"

Vân Li đành phải nói lại rõ ràng: "Ừm, anh ta không cho tớ."

Ngoại trừ Phó Thức Tắc không nói chuyện, người còn lại đều thành công xin được WeChat, hoặc là không quá để ý, chỉ coi nó như một trò đùa. Nhưng Vân Li rõ ràng có chút để ý, bầu không khí trên bàn cũng không khỏi có vẻ đông lại.

Vân Li mẫn cảm nhận thấy được, vội nói: "Không sao đâu."

Càng biểu hiện cười vui một cách miễn cưỡng.

Hạ Tòng Thanh nhịn không được an ủi: "Nói không chừng người đàn ông kia lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp muốn xin WeChat như vậy, nhất thời muốn giả bộ, sau khi trở về liền hối hận khóc lóc thảm thiết."

Nói xong, cô ấy nhìn Phó Chính Sơ.

Phó Chính Sơ rất phối hợp: "Cũng có thể là có bạn gái."

Này còn chưa xong, giống như chuyện xưa chơi domino, cậu ta đâm đâm bả vai Phó Thức Tắc, làm mặt quỷ: "Cậu nhỏ à, tới lượt cậu đó, cậu cũng an ủi một câu đi. Thân là trưởng bối mà sao không giống trưởng bối vậy!"

"......"

Diễn biến bất ngờ.

Vân Li muốn hít thở không thông.

Sao bọn họ vẫn còn thiện ý giúp người vậy, bắt đầu quất xác trước mặt đao phủ?

Mặt Phó Thức Tắc không chút thay đổi: "Nói cái gì cơ."

Không nghĩ tới ngay cả anh nói không đến nơi đến chốn, Phó Chính Sơ hận sắt không thành thép, đành phải tiến đến bên tai anh nêu ví dụ: "Cậu chỉ cần nói --"

"?"

"Có thể là gay."

"......"

=========================

CN134009012022

CN133202602022

Tác giả có chuyện muốn nói:

Phó Thức Tắc: Tôi là gay

Vân Li: Không phải, không phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro