Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời mùa xuân đẹp như vậy, việc vừa được ngồi thưởng thức những món ăn thanh đạm, vừa được ngắm nhìn cánh hoa anh đào nhè nhẹ hòa theo làn gió thì còn gì tuyệt hơn. Tôi và Kookie đã lang thang đây đó suốt cả buổi chiều, từ khu chợ Gwangjang cách đó xa tít tắp cho đến khu mua sắm lớn nhất Seoul, Myeongdong. Chúng tôi đã mua không ít đồ, trong đó quà lưu niệm thì chiếm đa số, Kookie hôm nay đã chơi rất vui, miệng cứ cười toe toét mãi thôi, chỉ khổ tôi cứ bị người ta lôi đi lôi lại.

Nếu ban ngày Seoul chìm trong ánh dương và sắc đào thơ mộng, thì về đêm nơi đây lại khoác lên cho mình vẻ đẹp quyến rũ lạ kì. Vốn là nơi phồn hoa tấp nập, Seoul đúng như cách người ta suy nghĩ về nó, đẹp, tráng lệ, đôi lúc còn thật dịu dàng và đằm thắm. Hiện lên trong trí óc là từng tòa nhà cao vút, ánh đèn điện lấp lánh xa hoa, nó là một cái gì đó rất khó cảm nhận, nó gieo vào trong lòng người ta những thứ cảm xúc khó tả, vui có, buồn cũng có và trên hết là sự ngưỡng mộ về nơi đô thị phồn hoa.

Tầng ba nhà hàng Châu Âu sang trọng. Từ đây phóng tầm mắt ra ngoài có thể bao quát được nơi công viên đang đắm chìm trong cánh hoa rơi. Kookie ngồi đó im lặng ngắm nhìn, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn tôi rồi nở một nụ cười. Không biết đã bao lâu rồi đồ ngốc chưa được thoải mái vui đùa như thế. Nhớ lại lúc Kookie đang cao hứng tìm tòi mà tôi nói Kookie ra về, trên gương mặt kia không biết đã xuất hiện bao nhiêu thất vọng. Tôi muốn đưa Kookie đi thật nhiều nơi nữa nhưng thời gian có hạn, Jeon phu nhân cũng đã dặn dò chúng tôi về sớm, vì không muốn để bà ấy lo lắng nên nhất định phải dừng lại cuộc vui tại đây.

Mùi hương thức ăn làm tôi cồn cào ruột gan, người ngồi cạnh tôi cũng hào hứng không kém, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nơi phố hoa kia. Mặt hồ nơi xa xa long lanh ánh nước, tôi vừa ngồi xử lý bữa ăn lại tất bật nhắc nhở đồ ngốc ăn cơm. Bữa tối có cá kho này, có một chút rau xanh này, Kookie ngồi ăn rất ngoan nên tôi cũng nhẹ lòng phần nào. Jeon phu nhân dùng bữa cùng chúng tôi, thỉnh thoảng bà ấy lại liếc tôi tủm tỉm cười. Chẳng nói cũng biết là cười vì cái gì rồi, bất quá tôi lại có chút xấu hổ, biết rằng bà ấy đã đồng ý chuyện mình với Kookie nhưng cứ nghĩ tới cảnh hồi sáng nay phải quỳ gối chịu phạt tôi chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. 

Tôi thế mà dám to gan hôn con người ta giữa thanh thiên bạch nhật, giả sử Jeon phu nhân không tín nghiệm tôi chắc giờ đây tôi đã không được ngồi yên ổn ăn cơm như này rồi.

"Chồng... Hoa, hoa kìa."

Bữa tối diễn ra không còn sôi nổi như mọi khi bởi vì ai kia giữ im lặng. Thỉnh thoảng mới quay sang nhìn mẹ và tôi, miệng ơ ơ a a nói không thành lời. Kookie vẫn rất ngoan, ngồi một lúc là ăn hết phần cơm của mình, xong có vẻ vì quá thích thú với loài hoa bên ngoài cửa sổ kia mà từ đầu tới cuối luôn một lòng hướng tới chúng. Tôi có chút ghen tị, không biết tình cảm của Kookie dành cho tôi có nhiều như tình cảm mà Kookie dành cho loài hoa lần đầu mới gặp kia không. Mới đi xem hoa một lần mà đã ném tôi qua một bên rồi, buồn thật.

Phu nhân nhìn tôi hỏi: "Hôm nay hai đứa đi chơi được nhiều nơi không?" 

"Dạ đi được khá nhiều ạ!" Tôi mỉm cười trả lời

"Lần sau muốn đi ra ngoài cứ nói với người trong nhà, con không cần cất công đến đây xin phép ta làm gì! Ta biết con có rất nhiều việc nhưng những lúc rảnh rỗi có thể cùng Kookie ra ngoài cũng được. Thằng bé ngày nào cũng ở trong nhà, ta lại không có nhiều thời gian để đưa nó đi đây đi đó. Giờ có con ta cũng yên tâm được phần nào."

"Dạ! Con cũng có ý định sau này rảnh rỗi sẽ cùng Kookie ra ngoài chơi. Hôm nay Kookie vui lắm, ngày nào cũng như vậy thật tốt!"

Không lâu sau bữa tối kết thúc, Jeon phu nhân còn có việc nên đã đi ra ngoài. Không gian rộng lớn giờ chỉ còn hai người là tôi và Kookie. Trong không gian trống vắng, giai điệu ballad của một bản nhạc cất lên du dương, tôi nhắm mắt lại cảm nhận từng phút giây bình yên, tay không dám buông lỏng bàn tay của người nào đó. Có lẽ không còn gì tuyệt hơn là cùng người mình yêu ngồi cảm nhận thời gian lặng lẽ trôi, từng hồi chuông nhẹ hẫng cứ vang lên trong đầu, tôi đang trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất và đặc biệt hơn là trong đó tôi tìm được hơi ấm của một gia đình mà bấy lâu nay vẫn khát khao.

Khi tôi và Kookie ra về cũng chưa phải là muộn. Người làm trong nhà vẫn đang cùng nhau xúm lại xem phim dưới phòng khách giống như mọi ngày. Tôi mở lời chào hỏi vài tiếng rồi cùng Kookie thong thả bước về phòng. Nhìn em ấy có vẻ mệt nên tôi không trêu chọc như mọi khi nữa, chỉ bảo người ta lấy quần áo còn mình không nhanh không chậm đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm. Hôm nay Kookie chạy nhảy nhiều nên người ra rất nhiều mồ hôi, nếu không mau gột rửa sẽ từ Kookie thơm tho biến thành Kookie thúi mất.

Tình yêu của tôi rất ít khi dùng sữa tắm nhưng giờ người đang bẩn nên tôi phải hòa một ít sữa ra cho thơm. Ta ta, "Johnson Baby". Tôi chun mũi hít hà mùi hương thơm dịu, một lát sau người kia đi vào, thư thả ngâm mình trong làn nước ấm.

"Kookie, nằm lên đây nào!" Tôi trải một tấm khăn mềm lên thành bồn tắm, đưa tay ra đỡ lấy đầu để người ta nằm xuống. Một nụ hôn nhẹ đặt lên trán, tôi nói: "Để anh gội đầu cho em nhé!"

Lúc này Kookie chắc cũng đã hiểu nên gật đầu ngoan ngoãn, còn không cưỡng lại được đống bọt xà phòng mà khua tay khoắng chân tay. Tôi hứng thú nhìn người ta, thấy Kookie thích quá liền nắm nhẹ tay tạo thành màng mỏng xong rồi lấy hơi thổi phù một cái, hai ba quả bóng nhẹ tâng khẽ bay bay rồi đáp xuống mặt nước, một quá hi hữu lại đáp trúng cái mũi nhỏ của ai kia mà vỡ tan. Kookie cười khanh khách làm theo tôi, nhưng khổ nỗi thổi đỏ bừng mặt vẫn chưa được quả nào liền ủy khuất không chơi nữa. 

"Chồng đáng ghét!" Ai nha, sao lại bảo tôi đáng ghét thế chứ?

Mái tóc của người này rất mềm mại, tôi gội đầu cho người ta xong lại lấy vòi nước nhẹ rửa đi cái mặt mèo. Thó xà phòng trắng xóa lên hai cái má ú nu, tôi nhịn không nổi lại quệt một ít vẽ lên lông mày... Ôi, ông cụ của tôi nhiêu tuổi rồi a.

"Chồng ơi! Ngày mai anh có bận không?"

"Anh không bận! Kookie có chuyện gì sao?"

"Dạ! Kookie muốn cùng anh đi xem hoa anh đào có được không ạ!"

"Ừ, nếu em muốn!"

"Kookie cũng chụp ảnh nữa nha! Hôm nay anh cũng chụp ảnh xong Kookie cũng chụp ảnh. Xong ở đó đẹp quá Kookie chụp thật nhiều. Tí nữa anh cho Kookie xem lại ảnh nha, hôm nào Kookie bảo mẹ lấy ảnh ra treo khắp nhà này!"

Nhìn biểu cảm vui sướng của người ta tôi ghét quá. Cái gì mà lấy ảnh treo khắp nhà chứ, không nói thì thôi, nói ra người ta cười cho thối mũi. Mang tiếng cầm máy chụp ảnh mà Kookie chụp cho người ta chẳng thấy mặt mũi đâu, chỉ toàn tóc, chân với tay, treo khắp nhà lúc khách tới chơi mà nhìn thấy thì xấu cái mặt.

"Em thích hoa đào lắm sao?"

"Dạ! Kookie rất thích! Mai Kookie trồng hoa anh đào nha!"

"Vậy Kookie có thích anh không?"

"Có ạ! Kookie thích anh lắm!"

"Thích như thế nào?"

"Thích nhiều nhiều!"

"Nhiều bằng nào nhỉ?"

"Bằng này này... À không! Nhiều bằng này cơ!" Kookie dang tay thật rộng để biểu đạt khoảng cách. Tôi buồn cười người ta, cúi xuống hôn chụt lên trán nhỏ. Biết là Kookie thích tôi nhất mà, trời ơi yêu quá mất thôi, đồ ngốc này thật biết cách làm tôi hài lòng.

"Được rồi! Anh tắm xong cho em rồi! Bây giờ Kookie dậy lấy khắn lau khô người rồi mặc quần áo vào nhé! Anh cũng phải đi tắm, người anh sắp thúi rồi đây này!" Nhanh chóng với lấy khăn tắm lớn choàng cho Kookie, xong xuôi tôi mới bước ra ngoài hít một ngụm khí lạnh, thoải mái thở dài bước về phòng mình chuẩn bị đi tắm. Đôi khi lại lưu luyến quay về nơi phòng tắm đằng kia, tôi nuốt một miếng nước bọt, trong đầu thoáng ẩn thoáng hiện cảnh xuân vô hạn.

Thời tiết cuối xuân rất thất thường, trời khi nóng khi lạnh, buổi sáng nắng còn lên ấm áp nhưng đêm xuống cái rét buốt lại không báo trước mà trở về. Giữa cái không khí băng lạnh này, một mình tôi ru rú trong phòng tắm xả nước lạnh lên người. Xả xong đột nhiên nghĩ tới thân hình trắng xinh căng mịn của ai đó, lại bật nước lên xả tiếp.

Cốc cốc

"Chồng ơi! Chồng!"

Trời má, vừa nghĩ tới Tào Tháo là Tào Tháo đã xuất hiện. Sao xui vậy nè, chưa giải quyết xong.

"Sao anh ở trong đó lâu quá! Kookie đợi lâu quá mà!"

Cố gắng nén lại cảm đang xúc dần dâng trào, tôi bình tĩnh nói: "Anh đang tắm... Kookie ngồi ngoài đó chờ anh một chút!" 

"Hôm nay cho Kookie ngủ cùng anh nha!"

Hôm nào cũng ngủ còn hỏi gì chứ? Em thích thì tôi đâu cản được, chỉ khổ cái thân này thôi mà.

"Ừ!"

Không dám để cho tình yêu của mình chờ lâu. Tôi vội vàng xả hết lớp bọt trên người, lau khô thân thể rồi mặc quần áo và bước ra ngoài với gương mặt tươi sáng nhất. Tình yêu của tôi nằm chổng vó xem điện thoại, thấy tôi đi tới lại như cún con mừng chủ mà long nhong chạy qua. Nếu con cún này mà có đuôi tôi đảm bảo nó sẽ ngoáy lộn lên cho coi.

"Chồng ơi! Lại đây Kookie cho anh xem cái này!" Kookie kéo tay tôi đến giường, vì tò mò mà bước chân tôi cũng vội hơn.

"Là gì thế Kookie?"

Kookie mỉm cười, lôi ra trong túi áo thứ gì đó. Vì nó khá nhỏ nên đã bị bàn tay của Kookie che mất. Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, không biết tên ngốc này sắp dở trò gì đây ha.

"Anh đưa tay ra!"

"Đây!" Lòng bàn tay cộm cộm, tôi nheo mắt đánh giá. Hừm, không biết nên cười hay nên khóc vì tên này đây.

Hai viên kẹo hình trái tim bé xíu nằm gọn trong tay tôi, mùi hương còn ngọt ngào vô cùng. Nhưng tôi hơi thắc mắc là dạo gần đây trong nhà không có ai mua kẹo cả, ngươi đã lấy kẹo ở đâu?

"Chồng ơi anh thích không? Kẹo này ăn ngon lắm nhé, tuy hơi cứng nhưng mà vẫn nhai được."

"Kookie!"

"Dạ!"

"Em đã lấy kẹo này ở đâu?"

"A! Là chiều nay nha chơi trò chơi ném vòng đó Kookie ném không trúng được cái nào xong cuối cùng ném trúng một cái, Kookie có được gấu bông be bé nha xong chị ở đó chị bảo Kookie đã cố gắng chị cho Kookie ba viên kẹo. Kookie ăn mất một cái rồi nhưng Kookie biết anh cũng thích ăn, Kookie giành lại cho anh hai cái đó!"

Chợt sống mũi cay cay. Tôi thật là muốn hôn chết cái tên ngốc này. Oa oa oa... Tình yêu của tôi rất thích kẹo, đặc biệt kẹo trái cây thơm nức ngon a, vậy mà tình yêu không ăn hết lại còn để dành cho tôi những hai viên. Tôi cảm động muốn chết, tôi yêu tình yêu muốn chết, vậy mà khi nãy tôi còn nghi ngờ tình yêu... Oa oa oa tôi đáng ăn đấm mà.

"Kookie, cảm ơn em nhé!"

"Dạ!"

"Kookie có muốn ăn kẹo cùng anh không?"

"Kookie không ăn! Kookie ăn rồi, bây giờ là của anh đó!"

"Hay là thế này nhé! Anh có hai viên kẹo, anh chia cho em một cái. Đó coi như là quà anh tặng Kookie đi, vì Kookie ngoan nên anh mới cho em vậy đó!"

"Nhưng Kookie ăn rồi mà!"

"Đó là lúc nãy, còn bây giờ lại khác. Đây là kẹo của em cho anh xong bây giờ nó là của anh và anh lại cho em. Chúng ta mỗi người một cái, vậy là hòa!"

"Vậy... Vậy Kookie ăn..."

Kookie cúi xuống nhận lấy viên kẹo từ tay tôi, đuôi mắt lại vui thích vẽ lên đường cong trông thập phần khả ái. Viên kẹo nhỏ xíu chạm tới môi rồi chợt dừng lại, Kookie như đang nghĩ gì đó, tôi nhất thời chưa hiểu được hành động của người ta thì lập tức đã bị tấn công. Viên kẹo hương dâu từ môi nhỏ kia không biết từ khi nào đã chui tọt sang miệng tôi, vị ngọt mà nó mang lại thật tuyệt khiến tôi lâng lâng cả người.

Tôi lấy tay chặn miệng, cúi mặt xấu hổ nói:"Đồ ngốc! Em học cái này ở đâu vậy hả?" Nói xong còn giả vờ đánh yêu người ta một cái.

"Ở trên ti vi đó! Hôm Kookie xem phim xong có hai người làm thế! Kookie biết anh cũng sẽ thích mà phải không!" Kookie chu chu môi giải thích. Tôi thấy người ta đáng ghét quá thế là dang tay ôm lấy người ta vào lòng.

"Cún con! Lần sau không cho em làm thế nữa!"

"Ơ, tại sao ạ?"

"Vì... Vì anh xấu hổ nha!"

"Nhưng Kookie không xấu hổ?" Đôi mắt ai kia tròn xoe chớp chớp, vô tội nói với tôi

"Anh xấu hổ mà. Đồ ngốc, còn một viên của em này. Ăn đi"

"Dạ! Kookie sẽ ăn. Kookie yêu anh quá nha!"

Đêm đó, chúng tôi cùng nhau nằm tâm sự thật nhiều thứ. Ngoài tâm sự ra, tôi và Kookie còn hát cho nhau nghe, ôm ôm nhau và hun hun nhau thật nhiều trước khi ngủ nữa. Tôi còn nhớ đêm ấy tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, thật đẹp. Trong mơ tôi nhìn thấy mình đang ở trong thế giới tràn ngập trái tim yêu thương, Kookie đứng cạnh tôi, mỉm cười với tôi và thì thầm nhưng câu nói thật êm dịu khiến lòng tôi cứ mãi xao xuyến không ngừng.

"Chồng ơi! Mình làm chuyện "yêu thương"anh nhé!"

Tôi nghĩ bản thân mình mắc bệnh thật rồi.

...

Không biết mấy người nghĩ sao chứ tui thấy anh Kim nhà ta đặt biệt danh cho em người yêu phong phú thật.

Fic của mình đang ngày càng có ít người đọc. Cái này làm mình hơi nản nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro