37. Yêu rồi ghét.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay Anna lại bỏ rơi anh trong căn nhà trống, ngày chủ nhật điêu tàn.

Cái khoảng khắc cô nói rằng cô đã có người yêu ấy, chính là lúc tim anh chết đi một nửa. Tâm hồn anh lúc này chỉ có một màu xám mịt, còn cô đơn hơn cả những ngày tháng một thân một mình nơi xứ lạ.

Căn nhà này, đáng sợ quá!

Min Yoongi khoác lên chiếc áo gió, anh khéo dây áo lên cao để che đi làn gió lạnh buốt đang muốn tấn công vào thân thể hao gầy.

Chân gầy độc bước trên đường, đi ngang qua dòng người tập nấp, ngang qua phố phường ồn ào, lắng nghe những giọng nói ù ù bên tai rồi hít lấy làn khói bụi nặng nề. Vẫn vậy, cảm giác chỉ có riêng anh ở giữa nơi hiu quạnh này thôi, không một ai cả.

Dừng chân tại một quán bar náo nhiệt, anh chọn một chiếc ghế tại quầy pha chế. Tiếng nhạc xập xình nơi này có lẽ sẽ gào thét mãnh liệt hơn nội tâm anh, ly rượu trên tay cũng có lẽ sẽ đắng hơn vị sầu trên môi anh.

Chưa bao giờ anh uống nhiều như vậy, nhâm nhi từng chút rượu từ chiều tối cho đến tận đêm. Quá đáng thay, đầu óc càng quay cuồng thì anh lại càng nhớ đến cô, càng nhớ Anna nhiều hơn, nhiều hơn gấp trăm ngàn lần.

" Anh còn ghét tôi không? "

Khoảng thời gian đó là lúc cô còn bận lòng với anh, khoảng thời gian đó cô có từng thích anh không?

" Anh còn ghét tôi không? "

Ngay tại thời khắc này, anh ước gì, anh có thể ghét đi cô...

" Anh còn ghét tôi không? "

Cái lúc cô đặt ra cái câu hỏi ngu ngốc đó thì câu trả lời của anh còn ngu ngốc hơn gấp vạn lần.

Anh xin được trả lời lại câu hỏi đó.

Ngón tay chạm vào màn hình điện thoại tìm kiếm tên Anna. Anh gọi cho cô.

Chắc giờ này cô vẫn còn bên người ấy, cô vẫn chưa về và vẫn không để ý đến cuộc gọi của anh.
Anh muốn nói, rất muốn một lần được trả lời lại câu hỏi đó, Anna làm ơn nghe máy đi được không. Hình như cô ấy không cần nghe câu trả lời nữa.

Khóe mắt anh chợt cay lên, từng dòng chữ trên màn hình dần nhòe đi.

Dù cô không muốn nghe anh vẫn muốn nói.

Tin nhắn thấm vài giọt lệ lạnh ngắt, anh muộn màng gửi cho cô.

" Tôi yêu em "

Anh không chịu nổi nữa. Sức nặng của sự cô đơn, nỗi đau từ tình yêu, những tổn thương vì mất mát, nhất là hình bóng của cô đè nặng lên trái tim, đau đến mức không thở được.

Đáng lẽ ra, Anna phải là của anh. Ông trời đã sắp đặt cô ấy cho anh, nhưng chính anh là kẻ đã đánh mất đi.

Anh gục đầu xuống mặt bàn, ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan hoang. Tiếng vỡ nát đã bị tiếng nhạc lấp đi hết, thì tiếng lòng anh vỡ tan nào ai nghe được. Chẳng một ai thấu...

---

Chiều hôm đó, khi Anna ra khỏi nhà, cô không vào thang máy mà chạy đến lối thang bộ, rúc thân vào góc không người.

Sợ tiếng nức nỡ bị ai phát hiện, hai tay cô bịt kín miệng mình lại, để những giọt nước mắt nóng hổi trôi đi dòng kẻ mắt.

Min Yoongi tàn nhẫn với cô quá, chỉ một chút thôi, một chút nữa cô đã mềm yếu mà ôm lấy anh.

Anh có người thương rồi, cớ sao còn làm cô vương vấn.

Trái tim yếu đuối chứ đâu phải thân cây thô cứng để anh thoải mái khắc tên mình lên đó, cây không biết đau và không chảy máu, nhưng tim thì đau lắm, máu chảy nhiều lắm.

Những ngày qua phải cố quên đi anh, cố rời xa anh vì cô sợ cô sẽ tiếp tục rung động. Sợ bản thân tổn thương vì người không đáng. Nhưng càng lúc vết thương không những không lành mà còn sâu hơn kéo theo cả nỗi cô đơn nữa.

Chùi đi khóe mắt lấm lem, cô chạy vội xuống dưới cổng. Hoseok, người yêu cô ở ngay đây, ngay trước mặt cô.

Anna lao vào ôm lấy eo anh, úp mặt mình vào thân thể ấm áp của anh, vòng tay càng lúc càng siết chặt.

- " Em xin lỗi! "

Giọng cô run rẫy, chất chứa bao nhiêu tội lỗi của lương tâm. Ở bên một người mà mãi nghĩ đến một người. Mượn bờ vai anh bấy lâu mà chẳng thể nào chung tình yêu anh. Suýt chút nữa còn có ý định bỏ rơi anh.

- " Em tệ quá, em xấu xa quá, em xin lỗi. "

Hoseok ngỡ ngàng, sao đột nhiên Anna làm vậy anh chưa hiểu. Bàn tay anh to lớn, vuốt lấy bả vai cô an ủi, rồi ôm lấy cô. Đột nhiên anh lên tông giọng.

- " Có phải cái áo trắng của anh để tại phòng tập hôm trước chính em là người đổ caffe lên? "

- " ... "

- " À, hay là hôm bữa em thấy bả cao su mà cố tình không nhắc để anh ngồi lên rồi lại chọc anh đúng không? "

- " ... "

- " À à biết rồi biết rồi. Em bảo em ghét cái mũ đỏ của anh mà anh vẫn đội. Nên cũng chính em là kẻ đổ keo lên cho nó hư đúng không? "

Người cô run run lên, hai tay yếu đuối đánh vào lưng anh, nước mắt còn chưa khô mà đã cười khì.

- " Anh phát hiện rồi sao? "

- " Ơn giời, thủ phạm đây rồi! "

Hoseok mím môi, dùng sức siết chặt hết cỡ trừng phạt, làm Anna ngộp thở la lên, vùng vằng mong thoát khỏi.

Cô thổ vào lưng anh khổ sở:

- " Thả em ra... em biết lỗi rồi... thả... aaa. "

- " Mau đền, đền đi! "

- " Em đền... em đền... thả ra đi..."

Anh hài lòng buông cô ra, nhìn cô cười vu vơ, rồi nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại mái tóc rối mù

- " Hôm nay anh sẽ dắt em đến trại cún, trời ơi ở đó đáng yêu lắm! "

Hoseok cùng cô lên xe, một mạch đi đến nơi.

----------

Những chú cún ở đây đáng yêu lắm, lại còn dễ dãi, chỉ cần cầm đồ ăn trên tay là cả đám bu lại la liếm. Phút chốc cô vui quá quên hẳn đi mọi chuyện.

9 giờ đêm đang trên xe về thì chuông điện thoại Anna reo lên. Là Yoongi.

Hoseok vô tư không để ý gì thì cô lại càng thấy có lỗi. Bật điện thoại thành chế độ im lặng, Anna bỏ lại vào giỏ xách.

- " Ai gọi ấy? Sao em không nhấc máy? "

Anna có chút giật mình, cô bối rối gắng gượng cười:

- " À, em trai em. Chắc nó lại nhờ em mua đồ ăn. "

- " Ừhm... có cần anh ghé vào mua gì cho nó không nhỉ. Anh cũng chưa được gặp em trai của em nha! " Hoseok vừa nói, tay cầm vô lăng định ghé vào quán ăn bên đường.

- " Không không, em đang muốn cho nó giảm cân, nó mập lắm rồi, không nên ăn đêm. "

Anh cười phào một cái rồi nghe theo cô chở cô về đến nhà.

Mở cánh cửa nặng nề của căn hộ 709 ra. Anna ung dung bước chân vào đảo mắt một vòng. Đèn tắt, điều hòa tắt, một đôi giày hụt đi. Min Yoongi không có ở nhà.

Quăng chiếc giỏ xách lên sofa. Anna ngồi bịch xuống rồi lấy chiếc điện thoại ra kiểm tra.

Đồng hồ điểm 10 giờ 15 phút.
5 cuộc gọi nhỡ từ Yoongi khó ở.
1 tin nhắn từ Yoongi khó ở.
2 cuộc gọi nhỡ từ Yoongi khó ở.

Thường thì nếu hối thúc cô về anh sẽ gọi cả chục cuộc, tin nhắn cũng xếp dài. Nhưng nay chỉ có một, làm Anna có chút kì lạ mà bấm vào đọc.

Dòng chữ " Tôi yêu em " đập thẳng vào mắt.

Cô sững sốt mà không tin nổi, phút chốc cảm giác như mình không thể tiếp tục trao đổi khí ô xi nữa. Bàn tay run rẫy liền bấm vào gọi cho anh.

Phải đến cuộc thứ hai, đầu dây bên kia mới nhấc.

- " Yoongi à, anh đang ở đâu vậy? "

- " Anh ấy ngủ rồi! "

Chẳng phải là giọng Kim Ji Young sao ? Cứ tưởng mình gọi nhầm số ai, Anna đưa điện thoại ra trước mặt kiểm tra lại. Hiển thị đúng là số tên của Yoongi .

- " Cô không cần lo, tôi chăm sóc cho anh ấy được rồi. " Dứt lời đầu dây bên kia vội tắt.

Chiếc điện thoại cùng dòng nước mắt rơi xuống mặt bàn. Anh đúng là đồ khốn nạn. Thì ra không phải cô gọi nhầm, cũng chẳng phải nghe nhầm. Mà chính anh mới là người gửi nhầm tin nhắn.

- " Tôi ghét anh, ghét anh nhiều lắm, đồ khốn nạn! "

Và đêm đó, anh ấy không về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro