Chương 101 (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min YeonMin nhìn Ami, có chút nghẹn lời, không thể phủ nhận trong thời gian này Jung JunHo đối với cô rất tốt, săn sóc chu đáo cẩn thận, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo vẻ dịu dàng mà trước nay chưa từng có, cũng chính bởi vậy nên cô mới tự thuyết phục mình cho hai người cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, nhưng anh thật sự có thể quên Ami sao? Cô không chắc cũng không dám tự tin.

Thấy Min YeonMin không nói Ami tiếp tục khuyên, “Thời gian trước tôi thấy tâm trạng JunHo không tệ, hỏi anh ấy có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, anh ấy cười nói với tôi là cô đồng ý bắt đầu lại với anh ấy, JunHo còn nói lần này sẽ rất quý trọng, lúc anh ấy nói câu này vẻ mặt rất tha thiết chân thành, tôi nhìn ra được là anh ấy thật lòng, JunHo trở lại bên cạnh cô chắc chắn không phải chỉ vì đứa bé, mà quan trọng hơn là anh ấy biết anh ấy yêu cô”.

Min YeonMin nhìn Ami, có phần bất định, hoài nghi hỏi, “Cô nói. . . Đều là thật?”.

Ami nắm tay Min YeonMin, quay đầu nhìn hai người đàn ông đứng cách đó không xa, “Cô nhìn anh ấy bây giờ đi, so với lúc trước quả thực là một bên thiên đường, một bên địa ngục, như vậy cô còn chưa tin anh ấy yêu cô ư?”.

Min YeonMin quay đầu nhìn Jung JunHo, đương nhiên cô biết mấy ngày nay anh tiều tụy đi nhiều, nhưng anh thật sự giống như Ami nói sao? Lắc đầu, “Tôi không biết. . .”.

“Lúc trước tôi cùng Jungkook kết hôn không hề có chút tình yêu nào, nhưng hiện thời anh ấy chính là người đàn ông tôi yêu và muốn dựa dẫm cả đời này”. Ami nói kiên định.

“Cô. . .”. Min YeonMin kinh ngạc nhìn Ami, không biết nên nói gì.

Ami cười nhẹ, nói, “Có lẽ cô không biết, ngày tốt nghiệp năm đó JunHo nói chia tay tôi, khi tôi còn chưa kịp thương tiếc mối tình đầu của mình thì lại nhận được tin cha tôi vừa qua đời, khi đó dường như bầu trời của tôi bỗng chốc sụp đổ, nhanh đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị, người đâm chết cha tôi sau này lại thành cha chồng tôi”.

“Trời ạ, sao có thể. . .”. Min YeonMin kinh hô, chuyện này làm người ta khó có thể tin được.

“Lúc đó cha chồng tôi đang từ sân bay về, cha tôi vì vội vàng đến tham gia lễ tốt nghiệp của tôi nên đã vượt đèn đỏ, và chuyện không may xảy ra. Tôi biết việc này cũng không thể trách cha chồng tôi, khi đó tôi chỉ tự dằn vặt mình, nếu không phải vì tôi, có lẽ cha tôi đã không. . .”. Mặc dù chuyện đã qua từ lâu, nhưng khi nhắc lại cô vẫn có cảm giác muốn rơi lệ. Ngẩng đầu nhìn trời, đêm mùa hè luôn có thể nhìn thấy rất nhiều sao sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Lúc trước cha chồng tôi vì muốn bồi thường cho tôi nên đã đề nghị tôi gả cho Jungkook, Jungkook bị ép cưới tôi, vào thời điểm đó anh ấy giống như một đoạn gỗ trôi, xuất hiện đúng lúc tôi cần nhất, hôn nhân của chúng tôi bắt đầu không hề có tình yêu, anh ấy không thương tôi, tôi cũng không cần anh ấy, vậy nên cuộc hôn nhân này không được công khai”. Nhìn Min YeonMin nói nghiêm túc, “Nhưng thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như là tình cảm của con người, hai con người vốn không hề có tình cảm, sống lâu cùng nhau, hiểu từng thói quen của nhau, không biết từ lúc nào đã cất đối phương vào đáy lòng, bất tri bất giác yêu thương. Cho nên tôi muốn nói, lâu ngày nảy sinh tình cảm nhất định là đạo lý, huống chi là vợ chồng chung sống cùng nhau. Tôi và Jungkook có thể, vì sao cô và JunHo lại không?”.

Min YeonMin nhìn Ami, trong lòng nghĩ về những lời cô vừa nói, cô ấy nói thật ư? Jung JunHo đối với cô cũng là lâu ngày sinh tình sao?

“Đừng tự dồn ép mình, cũng đừng không tin bản thân mình hay không tin JunHo như vậy, hãy lắng nghe anh ấy nói, có một số việc thật ra rất đơn giản, chỉ là do chúng ta cứ nghĩ nó phức tạp, nói chuyện rõ ràng là xong hết”. Đây cũng là kinh nghiệm mà cô cùng Jungkook mới học được, có đôi khi tất thảy những suy đoán nghi ngờ, chỉ cần vài câu nói là có thể sáng tỏ hiểu lầm, “Cho người khác cơ hội cũng là cho mình một cơ hội. Hạnh phúc không dễ có được, nhất thời buông lỏng nó sẽ lập tức chạy đi rất xa, đến lúc đó muốn bắt lại cũng không còn dễ dàng nữa”.

Min YeonMin nhìn Ami, không nói gì, hiện giờ cô vẫn còn băn khoăn, không biết liệu có đúng như Ami nói hay không, tay nắm chặt làn váy, mím môi.

Biết Min YeonMin cần thời gian suy nghĩ cẩn thận, Ami cũng không giục cô, nói, “Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cô mang bầu lớn như vậy, một mình đi về thật sự không tiện, đừng nói JunHo sẽ lo lắng, đến chúng tôi cũng không yên lòng. Chưa cần nghĩ đến những chuyện khác, chỉ nghĩ vì đứa bé trong bụng mà để JunHo đưa cô về được không?”.

Trầm mặc hồi lâu, Min YeonMin vẫn như trước không nói gì, khó khăn đứng lên, đi về phía hai người đàn ông đứng cách đó không xa.

Thấy các cô đi tới, hai người đàn ông đang đứng chờ vội vàng tiến lên.

“Học trưởng, anh đưa YeonMin về đi, cô ấy có chút mệt mỏi”. Ami nói với Jung JunHo.

Jung JunHo nhìn cô rồi lại nhìn Min YeonMin, chỉ thấy Min YeonMin cứ nhìn chằm chằm cổng bệnh viện cách đó không xa, không nói đồng ý nhưng cũng không phản đối, vội vàng gật đầu liên tục, nói với bọn họ, “Vậy bọn anh về trước”. Nói xong cẩn thận ôm lấy Min YeonMin đi thẳng về phía cổng bệnh viện.

Jungkook ôm lấy vai Ami, nói, “Chúng ta cũng đi thôi”.

Ami gật đầu, theo anh đi đến bãi đỗ xe bệnh viện.

Dọc đường về Ami chỉ im lặng, đầu dựa vào cửa sổ không biết đang nghĩ gì, cả người như mất hết tinh thần. Trên đường có đi qua một tiệm cháo, lo lắng Ami cả ngày nay chưa ăn gì, Jungkook liền dừng xe mua một ít cháo trắng và mấy món điểm tâm, nghĩ về nhà phải thuyết phục cô ăn một chút, bằng không anh thật sự lo là cơ thể cô sẽ không chịu được mà ngã quỵ.

Xe chậm rãi tiến vào tầng hầm ngầm, đỗ xe, tắt máy, rút chìa khóa ra, Jungkook cầm cháo chuẩn bị xuống xe, lại thấy Ami vẫn ngồi bất động, vẫn một tư thế cũ, đầu tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt thất thần, không có mục tiêu.

“Ami. . .”. Jungkook khẽ gọi, tay xoa nhẹ khuôn mặt Ami, mang theo chút thương tiếc.

Ami từ từ quay lại, nhìn ánh mắt đau đớn của Jungkook, hờ hững không nói gì.

Jungkook cố gắng mỉm cười một cái, dịu dàng nói, “Về nhà rồi em”.

Ami gật đầu, không nói gì, đưa tay tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, tất cả những hành động này đều cứng nhắc không một chút cảm xúc.

Mở cửa vào, để Ami ngồi xuống sô pha, Jungkook xuống bếp đổ cháo ra bát, bày biện những món điểm tâm vừa mua lên bàn, sau khi đã chuẩn bị xong, anh dắt Ami đi về phía nhà ăn.

Ami máy móc cầm thìa xúc từng miếng từng miếng đưa vào miệng. Jungkook xót xa nhìn Ami, đưa tay nắm lấy tay cô, “Đừng như vậy Ami, em như vậy khiến anh rất đau lòng”.

Ami sững sờ nhìn anh, trong mắt bất giác ánh lệ.

“YoonJi sẽ tốt thôi, đó không phải lỗi của em, không phải”. Biết hiện giờ trong lòng cô đang nghĩ gì, Jungkook cũng chỉ có thể an ủi như vậy.

Ami lắc lắc đầu, nức nở nói, “Không phải. . . . Là em, là lỗi của em, nếu không vì em thì bây giờ YoonJi cũng sẽ không nằm trong bệnh viện, anh nói đi sao em lại xấu xa như vậy, lúc trước cha cũng vì em nên mới vượt đèn đỏ, giờ lại đến YoonJi. . .”.

“Không phải, là ngoài ý muốn, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, em không muốn, chúng ta ai cũng không muốn như vậy”. Jungkook vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ lau nước mắt trên mặt cô.

“Min Yoongi nói không sai, là tại em, YoonJi không nên cứu em, nếu em bị chiếc xe kia đâm thì hiện tại người nằm ở đó hẳn là em, hẳn là em, là em hại YoonJi, là em hại cô ấy. . .”.

Jungkook quay người cô lại, để cô đối diện với anh, tức giận quát, “Anh không cho phép em nói vậy. Nếu em thật sự xảy ra chuyện, em bảo anh phải làm sao đây, em bảo anh phải làm sao hả?”. Nếu cô thật sự có chuyện, anh sẽ phát điên mất.

Ami nhìn người đàn ông đang giận dữ trước mắt, khóc nấc lên, “Jungkook. . . . Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, YoonJi còn đang nằm trong bệnh viện. . .”.

Jungkook thương tiếc kéo cô vào trong ngực mình, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, đau lòng nhẹ vuốt tóc cô, không ngừng nói với cô, “Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu, YoonJi nhất định sẽ khỏe lên, sẽ khỏe lên. . . .”.

Dựa vào ngực anh, Ami khóc nức nở, cô biết Jungkook đang an ủi mình, cô cũng hy vọng những lời Jungkook nói sẽ thành sự thật, nhưng trong lòng cô vẫn day dứt không thể an tâm.

Bế Ami đã ngủ vì khóc mệt lên giường, Jungkook một mình vào thư phòng, đóng chặt cửa, không bật đèn, sờ soạng lấy ra một điếu thuốc trong ngăn kéo, châm lửa, rít một hơi thật sâu, mùi khói thuốc nồng đậm tràn ngập trong phòng.

Cảnh sát nói không phải chỉ là một vụ tai nạn xe đơn giản, vậy cuối cùng là ai muốn đẩy Ami vào chỗ chết, tính tình Ami lúc nào cũng ôn hòa, hẳn là sẽ không gây thù chuốc oán với ai đến mức ấy, nhưng vì sao. . . Có lẽ ngày mai anh nên đến cục cảnh sát, nếu thật sự đúng như cảnh sát nói, kẻ gây tai nạn ngày nào chưa sa lưới thì ngày đó anh chưa thể an tâm.

Sáng sớm hôm sau Ami tự động thức dậy, đã nói cùng đến bệnh viện xem tình hình, Jungkook cũng không ngăn cản, thay quần áo rồi lập tức đưa cô đến bệnh viện, còn mình thì tới sở cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, vụ án có tiến triển gì không?”. Jungkook vừa vào cửa liền hỏi.

Một vị cảnh sát trung niên ngẩng đầu nhìn Jungkook, nói, “Anh đến rất đúng lúc, chúng tôi cũng đang định đến tìm các anh”.

“Vụ án có tiến triển gì ư?”. Jungkook vội vàng hỏi.

“Anh đừng vội, không nhanh như vậy, nhưng đã có chút manh mối”. Mời Jungkook ngồi xuống, sau đó rót nước đưa cho anh.

“Có manh mối gì?”. Hiện giờ chuyện Jungkook quan tâm nhiều nhất vẫn là tin tức về vụ án.

Cảnh sát Kim đưa một xấp ảnh màu vừa in ra từ máy tính cho Jungkook, giải thích, “Đây là những bức ảnh vừa in ra, cắt từ video mà camera gắn trên đường quay được, thông qua những bức ảnh này chúng tôi có thể xác định người lái xe là một phụ nữ, anh xem xem có quen biết cô ta không”.

Jungkook cầm lấy xấp ảnh, ảnh được phóng to, cơ bản đã có chút sai lệch, mờ mờ khó nhìn, hơn nữa người phụ nữ kia lại ngồi trong xe, không thể nhìn rõ qua cửa sổ xe, Jungkook cau mày, xem cả nửa ngày cũng không nhìn ra được gì.

“Có thể nhận ra không? Là người anh quen biết ư?”. Cảnh sát Kim hỏi.

Jungkook lắc đầu đáp, “Rất mơ hồ, nhìn không rõ lắm”. Nhưng nhìn xa anh cảm thấy hình dáng này có phần quen thuộc, nhưng không thể nhớ là đã gặp ở đâu.

Cảnh sát Kim gật đầu, ảnh chụp quả thật mơ hồ, muốn anh nhận dạng chẳng khác nào làm khó, thở dài một tiếng, “Vậy thì đành phải lần dấu vết từ chiếc xe này”. Chỉ sợ có kẻ đã lên kế hoạch từ trước, biển số xe rất có khả năng là giả, nếu đúng như vậy, vụ án sẽ gặp khá nhiều khó khăn, thời điểm vụ án xảy ra vẫn đang là giờ hành chính, xung quanh người chứng kiến không nhiều, hơn nữa sau khi gây tai nạn kẻ kia đã lập tức lái xe bỏ trốn khỏi hiện trường, nếu biển số xe đã được chuẩn bị tốt từ trước đó thì manh mối này sẽ bị chặt đứt. “Anh nhìn kĩ lại xem, thật sự không có một chút ấn tượng nào sao?”.

Jungkook cẩn thận xem lại, vẫn chỉ lắc đầu, “Thật sự không có ấn tượng gì, hơn nữa vợ tôi quan hệ xã giao không nhiều, tính cách cô ấy luôn ôn hòa, tôi không thể nghĩ được có ai đó lại mang thâm thù đại hận với cô ấy, cảnh sát Kim, ngài chắc chắn đây không phải chỉ là một vụ tai nạn đơn giản sao?”. Đến bây giờ Jungkook vẫn không thể tin là có người cố ý lái xe đâm Ami, dồn cô vào chỗ chết.

“Dựa vào hai mươi mấy năm làm cảnh sát, tôi có thể khẳng định vụ tai nạn này không đơn giản”. Cảnh sát Kim khẳng định.

Tay Jungkook nắm chặt thành quyền, nặng nề hít vào một hơi, quay đầu nói với cảnh sát Kim, “Vậy xin nhờ ngài, có tin tức gì cảm phiền thông báo trước với tôi”.

Jungkook đi ra từ sở cảnh sát, tuy rằng không nhìn thấy mặt người trong ảnh nhưng anh có cảm giác người phụ nữ đó rất quen thuộc, không thể nói rõ.

Lúc Jungkook trở lại bệnh viện, bác sĩ đang đẩy Min YoonJi từ phòng bệnh sang phòng cấp cứu. Buổi sáng Min YoonJi đột nhiên sốt cao, nhịp tim và hô hấp bắt đầu giảm xuống, rất may là y tá phát hiện kịp thời, hiện tại bác sĩ đang cấp cứu. Ngoài phòng bệnh cũng bắt đầu hỗn loạn, vợ chồng ông Min, Min YeonMin và Jung JunHo, tất cả đều có mặt, vẻ mặt ai cũng sốt ruột, lo lắng, Min Yoongi nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, Ami một mình ngồi trên băng ghế, tay trái rối rắm cầm lấy tay phải.

Jungkook tiến lên ôm Ami vào lòng, anh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của Ami đang run rẩy.

Hồi lâu rốt cuộc bác sĩ cũng đi ra, Min Yoongi tiến lên đầu tiên, cả ngày hôm qua anh ở đây không về, tóc bù xù, mắt đầy tơ máu, có lẽ anh rất mệt mỏi, nhưng bộ dáng hiện tại xem ra lại không hề như vậy, chỉ có phần tiều tụy, vội vàng tiến lên, sốt ruột hỏi, “Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi?”.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Tạm thời không có gì nguy hiểm, nếu lại tiếp tục thế này sẽ rất khó nói”.

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro