Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: VŨ NỮ

Ami từng bước liu xiu không vững đi về phía sân khấu phía trước có cây cột to, cô chỉ nhắm hướng mà đi, một tay ôm đầu một tay hươ ra phía trước tìm đường, khổ nỗi cây cột to là nơi cô vừa tông đầu vào vì không thấy đường, một cục u to tướng trên tráng choáng váng

Tiếng nhạc sôi động vừa nổi lên, cô đã phải cay đắng nuốt nước mắt vào lòng, gương mặt thanh toát cố nở nụ cười tươi nhất trái ngược với lồng ngực đau nhói, những điệu nhảy gợi cảm bắt đầu thu hút Hoseok, hắn nhìn cơ thể mảnh mai trắng ngần nổi bật trên nền vải đen của bộ bikini thiếu vải

_Hức....

Ami nghẹn ngào nuốt nỗi buồn vời vợi, ánh mắt đẹp tuyệt đối không được rơi lệ, hai tay ôm chặt cây cột phía trước, từ phần hông trở xuống bắt đầu duy chuyển theo điệu nhạc, bờ mông săn chắc lắc đều xoay tròn uốn éo, nỗi nhục mua vui này cả đời cô cũng không quên

Hoseok nhíu mày nhìn cô gái mù đang mua vui cho mình, thần sắc u ám vẫn không chút lay động, đập vào mắt hắn là cô gái gợi cảm với từng đường cong mời gọi, cặp đùi thon trắng mịn lả lướt quấn lấy cây cột duy nhất mà lắc ngực xoay đầu

_Nhàm chán...thoát y đi!

Ami nghe bên tai giọng nói vọng lại rất gần, những tờ chi phiếu phấp phới bay vào mặt cô, mùi thơm của chi phiếu...cái mùi thơm mà cô phải đánh đổi bằng những điệu nhảy gợi tình, có lẽ không nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt vẫn là điều an ủi lớn nhất, nhạc càng lớn tiếng đập mạnh, rượu trong cơ thể cũng làm cô choáng ngợp vì mệt, những thứ thác loạn ở đây hoàn toàn trái ngược với tâm hồn của cô

_Cô không thấy đường cởi phải không? Vậy có thể cút...

Hoseok phiền não lên tiếng, bàn tay xoa nhẹ thái dương chán nản, tiếc mục này có lẽ không thu hút cho lắm hắn cũng chả cần tiếc rẻ một người mù như cô, hươ loạn xạ cũng chỉ một màu đen tối khi hắn lãnh đạm có ý muốn bỏ đi thì Ami chỉ im lặng biểu diễn hết phần cần biểu diễn, trên gương mặt ngây dại bước lên vài bước, cơ thể lượn sóng xoay nhẹ, hai tay đưa lên dây áo ngực kéo xuống, vùng ngực khi đang ngữa người lộ ra khỏi vùng áo chật hẹp, chúng trắng ngần vung cao qua khe áo ngực, Ami nhón gót chậm rãi ngồi xuống uốn quanh cây cột có đèn mờ chiếu rọi, nhiều ánh sáng chói lóa rọi qua khuy áo ngực khi chúng bung ra, cô cay đắng vứt cái áo đi, tay còn lại che hờ nhũ hoa màu hồng xinh đẹp, tiếc mục này đối với một người là trò vui thõa mãn còn với cô nó là ký ức buồn không bao giờ quên, nước mắt cũng vì vậy mà chạm khẽ xuống đất

_Thu lại nước mắt đi

Hoseok nhấp ngụm rượu đắt giá, hai ngón tay bám chặt ly rượu lay nhẹ chất sóng sánh bên trong miệng ly thủy tinh, những viên đá tan dầng lạnh lẽo như góc khuất tâm hồn hắn, Ami nhắm mắt ép lại giọt nước cuối cùng, tâm cô như đã chết theo những điều xa hoa thuộc về thú vui tiêu khiển của hắn, cô sẽ để tâm mù một màu đen như đôi mắt mình, xem mọi thứ nhẹ nhàng mà chấp nhận, tay trái bắt đầu vuốt lấy cặp đùi thon gọn, tay phải ve vuốt nhẹ bên đai quần lót, nơi mà cô không hề muốn để lộ trước mặt bất cứ người đàn ông nào ngoài người cô yêu, nhưng tất cả đều phải đánh đổi vì tiền

_Cô đúng là có cơ thể rất đẹp nhưng rốt cuộc cũng chỉ là vũ nữ đội lớp tiểu thư

Hoseok ma mị nhìn vùng ngực tròn căn mịn và to vừa phải, sự thanh khiết tươi mát điểm tô lên màu hồng tươi ở nhũ hoa, hắn từng xem rất nhiều vũ nữ nhảy thoát y nhưng chỉ duy nhất có Ami là làm hắn thõa mản nhất, không phải vì cô quá xinh đẹp làm động lòng hắn chỉ vì cô là con gái của kẻ thù mà hắn mới có hứng thú chuẩn bị hành hạ đến vậy, nước mắt của cô chính là niềm vui của hắn

_Cởi hết đi

Ami bị lôi về thế giới hiện tại, điều cô không muốn bây giờ vẫn phải phơi bày ra trước mặt, cô nắm sợi dây nơ nhỏ ở bên hông trái, đầu lắc lư theo điệu nhạc điên cuồng, phút cuối mím môi rút sợi dây mỏng manh đi xuống, quần lót theo đó tự rơi xuống, chân cô đành phải nhón lên đạp nó xuống đất. Rốt cuộc hắn cũng đã xem hết cảnh xuân trước mắt, một cơ thể như mình hạc sương mai rụt rè, đến lúc này nổi nhục trong cô quá lớn, nó ức chế mọi giác quan bên trong cơ thể, cô mất phương hướng ngã mạnh xuống sân khấu cao

_Kang Minho, anh đang ở đâu?

Ami gọi tên người mình yêu, cô cười nhạt đau khổ ngã xuống đất, nhưng cuối cùng cô không rơi xuống sàn mà cả thân thể trần trụi đang nép chặt vào lồng ngực rộng, lần đầu tiên cô phóng túng cơ thể mình sà vào lòng một người đàn ông khiến cho dục vọng hắn bị đẩy lên cao, tiếc mục này không còn dừng lại là nhảy thoát y nữa mà nó sẽ tiến xa hơn.

--------------

Chương 4: VŨ NỮ 2

Ami cơ hồ nhận ra cơ thể mình đang dính chặt một cách bất thường vào người hắn, cô ôm đầu nhíu mày ánh mắt chạy loạn cố định hình xem gương mặt nam tính đó đang ở đâu

_Jung tiên sinh, mong ông tự trọng, xin buông tôi ra!

Hoseok lắc đầu cười nhạt, ở gần cô thế này hắn mới tin là cô bị mù, ánh mắt của cô hút hồn mê hoặc, nó như ẩn chứa lực vô hình, hắn nhếch môi muốn buông ra một câu hỏi lại

_Vũ nữ như cô có tự trọng hay sao?

Hỏi xong, bàn tay hắn càng siết chặt hơn, gương mặt góc cạnh kề sát lỗ tai cô cái lưỡi không xương liếm quanh vành tai, hắn thừa biết Ami bị mù sức phản kháng đã yếu ánh sáng cũng không nhìn được thì làm sao thoát đi

_Ông mau bỏ tôi xuống, người không có tự trọng thì tự cho người khác cũng giống như mình hay sao?

Ami nhíu mày nhún vai, lưỡi hắn vừa chạm vào vành tai cô thôi thì cảm giác lạnh sóng lưng như muốn hóa đá, ở gần gương mặt này cô cảm nhận hắn cũng đâu phải người có dung mạo xấu xí sao lại lỗ mãn như vậy

_Cô đến đây làm vũ nữ mua vui cho người làm công ty bố cô phá sản cảm giác của cô ra sao hả?

Hoseok tham chiếm vùng cổ cô bằng cánh môi mỏng đa tình, thanh âm mà cô vừa nghe được còn đau hơn lưỡi dao cứa vào da thịt, thì ra người đàn ông này chính là nguyên nhân làm cho công ty bố cô phá sản, cô biết công ty của bố là cướp trắng của người ta thế nào cũng có ngày bố cô sẽ bị như vậy nhưng cảm giác hiện tại làm cô không khỏi uất hận gào lên

_Đồ cặn bã, tại sao phải nhằm vào tôi?

Ami nảy người không phục, cũng may cô không nhìn thấy gương mặt của người này nếu không đã ức mà chết nghẹn, cô ở trong tay hắn cũng chỉ là con cá đuối nước đang ra sức vùng vẫy, nhìn cô phản kháng khiến cho tâm trạng hắn rất phấn khởi

_Vậy để tôi cho cô thấy tôi chơi cô cặn bã cỡ nào?

Hoseok ném mạnh cô xuống ghế sô pha, ánh mắt kết tụ từng tia máu đỏ quấn thành tơ trong tròng mắt, Ami co ro dang tay tìm đường thoát thân, người đàn ông này đang chiếm gần hết vùng an toàn của cô, cuộc đời cô đã tăm tối gặp hắn thì hy vọng nhìn thấy ánh sáng cũng lụi tàn. Ami không xác định được phương hướng thoát thân, may ra EunBi nhận thấy đã hết giờ nhảy một bài mà cô vẫn chưa ra khỏi phòng nên liều mạng xông vào và đúng là có chuyện chẳng lành xảy ra

_Tiểu thư...tiểu thư...Jung tiên sinh xin tha cho tiểu thư nhà tôi

EunBi cắt ngang câu chuyện gây  cấn, cô chạy đến ghế sôpha ôm lấy thân thể trần trụi của Ami che chở

_Chị EunBi, mau đi đi...đừng đến gần ông ta

Ami hốt hoảng nhắc nhở, cô lắc đầu dò tìm khuôn mặt của EunBi dặn dò, từ trong đáy mắt u buồn tràn trề nổi thống sợ vô độ

_Tiểu thư, tiểu thư có làm sao không?

EunBi cởi áo khoát choàng cho cô, nhìn tiểu thư nhà mình mù lòa đã vậy còn bị đem ra mua vui cho đàn ông, số phận đúng là quá khắt nghiệt

_Được thôi, tôi đem người hầu của cô về chơi chán rồi gửi trả

Hoseok kéo tay EunBi ra xa, lời hắn phát ngôn không phải chỉ để bông đùa, ánh mắt hắn tựa như quỷ dữ âm hồn không tan, tuy cô không nhìn thấy nhưng tâm can thì thấu được, người đàn ông này vô tình lạnh lẽo lời nói bay khỏi miệng cũng như đóng băng mà tụ lại

_Đừng mà, xin ông tha cho chị EunBi, chị ấy đang mang thai...đừng hại chị ấy...

Ami ngã nhào xuống đất van nài, cô dáo dát đảo mắt xung quanh nhận diện, rốt cuộc đã hiểu hắn là muốn nhắm vào cô hành hạ, cho dù cô không biết vì lý do gì mà hắn đã đánh đổ công ty nhà cô rồi vẫn chưa chịu buông tha cho cô

_Tôi đổi ý rồi

Hoseok lạnh nhạt không nhìn cô đang ở dưới sàn cơ thể lộ ra ôm chân hắn khẩn khoản, hắn hất bàn tay đang giữ chặt mũi giày cao cấp của mình ra, dáng người ngạo nghễ kéo EunBi đi không chút lưu tình

_Tiểu thư...con của tôi...

_Chị EunBi, tôi xin ông tha cho chị ấy đi...hức...

Ami không đuổi theo được, cô chỉ thấy toàn màu đen, chân tay chậm chạp lại vô dụng, cô chỉ có thể tưởng tượng không khí ảm đạm khi Hoseok đưa chị EunBi đi

_Ông ta tàn ác như vậy, thế nào cũng hại chị EunBi, mình phải nghĩ cách cứu chị ấy, Ami mày phải mạnh mẽ tuyệt đối không được vô dụng

Cô gạt nước mắt vây quanh gương mặt thất thần, lúc này nước mắt sẽ không giải quyết được gì mà còn làm mọi chuyện thêm tệ hại, cô cần bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện

_Jung Hoseok có thể chơi đùa trên cơ thể mình chỉ cần ông ta tha cho mẹ con chị EunBi

Ami đi tìm váy áo mặc lại, vì những người thân yêu cô sẽ làm tất cả, cái kẻ quất ngựa truy phong đã làm khổ hai mẹ con EunBi rồi lần này cô không thể để mọi chuyện tệ hơn nữa.

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro