Chương 51+52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: TRÒ CHUYỆN

HaEun nổi tiếng là tiểu thư giàu có nhưng bản tính lương thiện, cởi mở không hề sang chảnh ngang ngược, ngay cả việc cô yêu Hoseok từ nhỏ cũng là một tình yêu vô cùng trong sáng. Khi cô bước vào căn phòng mà Ami bị nhốt, cô chỉ muốn nhìn mặt cô gái bị hắn hận thù hành hạ một chút, chứ không hề ghen ghét, cô đã chấp nhận cho hắn thời gian theo đuổi hận thù mà quên luôn việc hắn làm là rất tàn độc

_Cô ấy xinh quá!

HaEun reo lên khi nhìn thấy Ami đang co ro gục đầu bên cửa sổ, cả tháng trôi qua ngày nào cô cũng bị bọn người hầu nữ đánh đập hành hạ, HaEun lắc đầu nhíu mày đến gần

_Bọn người hầu đánh em phải không Ami? Bố thật là nhẫn tâm...hừm...

HaEun đến gần nắm tay cô xem xét, nhìn những vết thương lớn nhỏ vừa lành lại thêm một vết khác hằng lên, HaEun xót không chịu được, cô tiểu thư này đặt biệt rất thích lo chuyện không đâu

_Ơ...chị là..Song tiểu thư?

Ami mở đôi mắt ướt nước mệt mỏi, từ hai hốc mắt đỏ hoe nhìn thẳng cố gắng suy viễn gương mặt phía trước, giọng nói có chút rụt rè, cô vẫn nghĩ vị hôn phu của hắn sẽ rất ngang ngược và hành hạ cô nào ngờ...

_Đúng vậy, đúng vậy...gọi chị là HaEun hay Jung phu nhân cũng được, cám ơn em đã cứu mạng anh Hoseok, không có em thì anh ấy giờ này chắc nhang khói nghi ngút lắm ha? Em thật tốt bụng, không vì anh Hoseok hành hạ mà bỏ mặc, chị rất cảm kích

HaEun ghì chặt hai vai cô kéo xuống ghế yên vị không để cô đứng với đôi chân thương tích, Ami đơ người tim bỗng đập mạnh một nhịp khi nghe hai từ "anh Hoseok", đã một tháng dài cô không nghe mùi hương nam tính đó

_Song tiểu thư, Hoseok anh ta không sao chứ? Tình hình ổn rồi phải không? Tính khí anh ta như vậy có chịu để người khác chữa trị vết thương không? Sức khỏe có...

_Em quan tâm anh Hoseok hả?

Ami chết lặng, người cô như hóa đá khi nghe câu hỏi từ HaEun, cô chột dạ tâm tư rối bời không hiểu vì sao trong đầu có nhiều câu hỏi vô vị đến thế, đáng lẽ cô phải ngày đêm cầu mong con quái thú như hắn chết đi mới đúng, điều này thật đúng là dày vò tâm hồn cô, từ ngày không gặp hắn cô luôn nghĩ về vết thương sâu của hắn, cô sai lại thêm sai nhưng lúc này cũng không bừng tỉnh nổi, không biết suy nghĩ lang mang này tại sao cứ bắt ép cô tập trung vào hắn

_Không...không có...

Ami cắn môi nhíu mày, cô rùng mình không dám hỏi nữa, lòng chợt nhớ đến chuyện rõ ràng hắn cố ý cứu cô trong lúc nguy hiểm một tháng trước cho nên mới có chút nghĩ ngợi mông lung mà thôi

_Anh Hoseok thì giữ khư khư mảnh vải của Ami, còn cô ấy thì hỏi về anh Hoseok, hai người này có phải là ghét nhau không vậy?

HaEun xịu mặt buồn so, cô có cảm giác không an toàn cho chuyện tình cảm của mình, nhưng về phía sức ép của bố mẹ thì cô và hắn chắc chắn phải kết hôn cho nên cô vội gạt suy nghĩ điên khùng ra khỏi đầu

_Ami, em biết không? Chị rất thích em vì nhìn em đáng thương quá bị hành hạ biết bao nhiêu mà không bao giờ kêu ca, bố thật là...để chị thuyết phục bố trả tự do cho em nha? Chị không có chị gái chỉ có em là chị muốn nhận làm em gái thôi nhưng mà tại sao mọi người lại không tán thành chứ, họ nói em là tình địch của chị, nếu anh Hoseok có tình cảm với chị thì có gì phải lo lắng chứ? Chỉ sợ anh ấy bị sức ép của bố mẹ nên phải yêu chị thôi

HaEun òa khóc nức nở như đứa trẻ, bỗng dưng gặp cô lại muốn tâm sự như vậy, HaEun thừa biết tình cảm mà Hoseok dành cho mình chỉ là như anh em mà thôi, một người nữ cường như cô thật sự không muốn chinh phục người mình yêu kiểu như vậy

_HaEun chị đang khóc hả? Chị đừng khóc, Jung Hoseok đó may mắn lắm mới được chị yêu, nếu em là đàn ông em cũng yêu chị nữa, chị nín đi đừng có khóc

Ami hươ tay tìm gương mặt của HaEun lau sạch nước mắt, nghe tiếng thút thít cô cũng rất buồn, bây giờ cô đã biết ý trung nhân trong lòng hắn là ai, thoáng một chút khó thở nhưng bận tâm làm gì khi cô và hắn chỉ có thù hằn muôn đời, suy nghĩ phân tâm này giết cô mất thôi, tự nhiên đau trong ngực lắm

_Ối...

Do Ami không thấy đường nên tay chân vô dụng loạng choạng, ngón tay chọc vào mắt HaEun làm cô đau quá ngã ra đất ôm mặt

_Chị HaEun!...em xin lỗi...

Ami cố gắng đưa tay xuống phía dưới tìm HaEun, nào ngờ cổ tay tự dưng tê cứng, máu huyết không lưu thông được, hệt như việc bị ai đó dùng lực khống chế bóp cổ tay sắp gãy xương

_Cô dám động đến tiểu Eun sao? Đồ dơ bẩn...rẻ mạt!

Ami ngẩng mặt dựng tóc gáy, bao nhiêu giác quan nhạy bén vô cùng, vẫn là hơi thở và giọng nói lãnh khốc này, từ sâu hai hốc mắt thật buồn cô động mi không biết phải đối diện ra sao, dù không nhìn thấy nhưng ánh mắt vẫn muốn trốn tránh, một tháng trôi qua gặp lại hắn lồng ngực lại đập mạnh liên hồi như vậy, xúc cảm đau nhưng không phải do hận hắn mà ra, cảm giác hiện giờ cứ như ma quỷ dẫn đường, hỗn loạn vô định

-----------

Chương 52

Hắn khư khư giữ chặt tay Ami siết mạnh, còn thô bạo kéo rất đau, hành động thô bạo mà cô đang cảm nhận mới đau đớn làm sao, một tháng trôi qua không gặp không có nghĩa là hận thù thuyên giảm

_Anh Hoseok, em ấy cứu mạng anh mà, phải cám ơn mới đúng chứ, nếu không có Ami cứu anh thì làm sao em chăm sóc anh được chứ, bỏ người ta ra đi

Mặc kệ HaEun khuyên can, hắn vẫn ném thái độ hằn hộc băng lãnh về phía cô, cổ tay Ami mất hết sức lực nằm gọn trong lòng tay lạnh lẽo, với hắn sự thô bạo lúc nào cũng tìm ẩn

_Cô đã nói gì với HaEunie? Tôi bảo cô cút không chịu đi còn bám dính ở đây, loại dơ bẩn này?...

Hoseok gầm lên thật to, thanh âm xuyên suốt qua cõi lòng nhỏ khiến ngực cô đau lắm, một loại đau đớn mà cô không hiểu tại sao lại xuất phát rồi ngược đãi trái tim như vậy, HaEun biết mình không thể giúp thêm được gì, với lại đến giờ cô có cuộc họp quan trọng ở tập đoàn của bố cho nên chỉ biết lặng lẽ bỏ ra ngoài, không gian tối tăm bên trong căn phòng vẫn rất ngột ngạt

_Vết thương của anh chắc là không sao nên mới hung hăng như vậy

Ami buột miệng nói nhỏ, ánh mắt vô hồn mỏi mệt vì cứ ở gần hắn đôi mắt vô dụng này cứ phải chật vật xác định, hắn nghe cô nói cánh tay tự dưng buông lỏng một lực, hầu kết vội vàng lên xuống, hắn nhìn những vết thương trên cơ thể cô, cõi lòng tĩnh lặng đến lạ thường, có lẽ cô đã bị đánh rất nhiều, hắn chưa bao giờ dùng cách này để hành hạ cô, cảm giác hỗn độn trong hắn cũng như sóng ngầm chẳng khác gì cảm giác phân tâm trong lòng cô

_Huỵt...

Cô không còn bị hắn siết mạnh tay, cơ thể bỗng dưng ngã xuống sàn, ngồi bệt xuống, bàn tay sờ nhẹ tìm chỗ đau ở bắp tay trái, động tác thật chậm chạp mớ tóc rối bời của cô vẫn thoảng mùi hương thật thơm, hắn thở mạnh để thân người khô khốc ngồi xuống cạnh cô, mấy ngón tay thon dài muốn vuốt trên mái tóc rối...

_Không...Nhất định phải để cô ta sống không bằng chết

Hoseok thu lại chút động tâm thoảng qua, mặt hắn đanh lại, khướt từ chút quan tâm từ sâu trong lòng, cô là con gái của kẻ thù việc nhẫn tâm mới là kết cục tốt, nếu còn phân tâm mọi kế hoạch trả thù sẽ biến mất, hắn lại trở về với bản chất thật lãnh khốc, lời nói cùng hành động thật khác nhau, dù không muốn quan tâm nhưng cánh tay rắn chắt cứ chìa ra ôm cô trong ngực, không gặp cô hắn như phát điên, một cảm giác nặng nề không có gì lấp được nếu như không được gần gũi

_Ưm..

Hắn tìm môi cô, vội vàng áp xuống, làn môi mềm vẫn giữ nguyên dư vị ngày nào, nỗi nhớ trong hắn nó vô hình nhưng mãnh liệt, hắn đè nén thì hành động càng bất chấp dồn dập, cánh môi mềm đầy nhớ thương, hắn như quên hết hận thù thả trôi xúc cảm vào cái hôn cuồng dã

_Bỏ...

Ami ghét bỏ, muốn chối từ cũng không xong, tim cô nhớ nhung cảm xúc này, chỉ biết tự trách thần trí mình quá loạn lạc, ngay cả mấy ngón tay nhỏ cũng không muốn làm đau vết thương ở ngực hắn, cảm giác nóng ấm ở đầu lưỡi, cái ôm khắc nghiệt siết chặt cứ làm cô không phản kháng được, chỉ là nghiêng đầu nguây nguẩy muốn thoát để bào chữa

_HaEun sẽ quay lại...không....

Cô cảnh báo, ánh mắt vùi ở ngực hắn không rời được, sức khống chế của hắn, sự cuồng ngạo muốn có, hắn cần giải toả những bức bối trong lòng, một tháng tựa một trăm năm, khao khát vô cùng cánh môi vẫn đều đều tì vào miệng cô, cái lưỡi còn đẩy sâu tận cổ họng cô cắn mút

_Roẹt...

Hắn xé ngực áo cô, bàn tay luồn vào trong khuya áo ngực cởi bung ra, hắn nhìn hai bầu ngực xinh đẹp đang ngượng ngùng, ánh mắt đăm chiêu không rời, cô đẩy hắn ra dù vậy động tác dựa theo giác quan rất biết tránh chỗ vết thương làm hắn đau, cô cắn môi cúi đầu biết rõ ánh mắt đó đang nhìn mình không động mi, chỉ cần nghe hơi thở đều đều này thôi cũng đủ hiểu hắn đang nghĩ cái gì, sự thân thuộc không đáng có khiến cho cô cứ bị trói buộc muốn quan tâm, thật khổ cho nội tâm hai chiều

_Tôi muốn...

Hoseok bất ngờ bế cô lên bàn đặt xuống, để cô tựa lưng vào một góc tường, thuật tiện bàn tay bóp véo ngực trần trước mặt, da thịt mềm mại này chỉ có thể là của mình hắn, ở trong lòng bàn tay hắn anh đào uyển chuyển rung nhẹ

_Ưm...

Ami cắn môi, cô rùng mình khó chấp nhận bản thân lại phấn khởi như vậy, tâm trí còn réo rắc đã rất nhớ hắn nhưng không thể bày tỏ, cô điên rồi điên cuồng trong dục vọng cùng cảm xúc của hắn, hắn cũng nhớ cô, nhớ lắm da thịt ngọt ngào này nhưng không thể thành lời nói ra, hận thù của hắn đã che giấu tất cả, càng nghĩ chỉ càng khốn khổ, bàn tay đẩy cảm xúc lên cao, chúng chau chuốt véo nhẹ hạt ngọc màu hồng khiến cho cô khổ sở nghẹn ngào, tấm lưng không yên phận ưỡn dậy mặc kệ ngại ngùng tựa vào người hắn, cô sắp mất hết lý trí rồi

_Hừm...

Hoseok thở mạnh gặm cắn trên cổ mềm, bàn tay vẫn nhào nặn hai bầu ngực tươi mềm, hắn dùng lực đạo chậm rãi muốn giữ lại cảm giác ấm áp trong bàn tay, những ngón tay uyển chuyển trên vùng trắng ngần không hề gây đau đớn mà còn khiến cho cô có cảm giác thật lạ, cả cơ thể cô vào lúc này chỗ nào hắn cũng không muốn bỏ soát, hắn cũng không có ý nghĩ sẽ thật nặng tay hành hạ, hắn chỉ muốn ở trên tấm thân này mãnh liệt ân ái, cơ thể của hắn sắp không chịu được vì vẻ đẹp ngây ngốc này...

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro