Chương 7: ÂM MƯU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami đi xuống phòng khách lại khẽ ngẩn người.

Biệt thự Park gia không theo phong cách châu Âu mà giới quý tộc hay dùng mà là phong cách hàn quốc cổ đại. Dù đã đến đây nhiều lần nhưng Ami vẫn phải thán phục sự hoa lệ của nó.

"Vừa mới về nhà mà đã tính trốn đi đâu rồi ?" Thanh âm quen thuộc vang lên quen thuộc đến nỗi thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô.

"Nhà" sao? Thì ra cô cũng có nhà...Bỗng dưng lại muốn nhào vào lòng anh ấy khóc một trận.

Ami quay đầu lại thì thấy Park Jimin  khoanh tay đứng đó từ bao giờ. Khuôn mặt anh đúng chất người hàn quốc, từng đường nét đẹp đến nỗi dù dùng bất cứ từ ngữ nào cũng là một sự xúc phạm tới nó, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài thâm thuý làm người ta cảm giác mọi chuyện trên thế gian chẳng thế nào thoát khỏi nó.

Park Jimin chậm rãi tiến về phía Ami. Cô không nhịn được mà bước lùi về sau một bước, đôi môi khẽ mím lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tiểu Miie, đã lâu không gặp."

Khuôn mặt yêu nghiệt của Park Jimin được phóng đại trước mắt cô, Ami khẽ thốt lên: "Jimin, đã lâu không gặp."

Trong phút chốc cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Park Jimin. Lúc này Ami mới để ý trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, bên người anh còn mặc quân phục, vai đeo huy hiệu chồng chất, có bốn ngôi sao là thượng tướng.

Từ trước đến giờ, vị trí chủ chốt trong quân đội đều do người Park gia nắm giữ. Đến thế hệ của Park lão gia cũng là cha Ami, do mẹ của cô nhân lúc ông say rượu quan hệ với ông. Chuyện này vô tình Park phu nhân mẹ của Park SoHee biết được, hai người bất hoà, Park lão gia chán nản không để ý tới công việc, dù vẫn nắm quyền quản lí quân đội nhưng danh tiếng không cao.

Người người đồn đại một gia tộc huy hoàng như Park gia đến đây là kết thúc, ai ngờ...Ai ngờ người ta lại sinh được một đứa con trai tốt. Park Jimin tuyệt đối là hậu bối ưu tú nhất của Park gia, được mệnh danh là thiên tài của thiên tài. Nụ cười trên mặt anh luôn ấm áp như gió xuân sưởi ấm lòng người.

"Đã quá lâu rồi, còn quên đường về nhà luôn." Giọng điệu hờn dỗi vang lên bên tai.

Ami không biết nói gì, chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Em xin lỗi, em..."

Trước mặt anh ấy, cô đều yếu đuối vô dụng như vậy. Dù mẹ của cô là người gây lên bao đau khổ, bất hạnh cho gia đình anh nhưng anh vẫn luôn tươi cười ngọt ngào, vẫn luôn che chở bảo vệ cô.

"Không sao, nếu có gì đau khổ uất ức bấy lâu nay thì cứ khóc ra đi. Có anh ở đây rồi! Chuyện cũ nếu không muốn nhắc thì đừng nhắc."

Ami không kìm chế được khóc nức nở trong lòng anh. Bờ vai rắn chắc này luôn tạo cho cô cảm giác an toàn. Từ nhỏ Ami đã tự lập từ sớm. Park lão gia rất ghét cô, vì cô chính là minh chứng rõ ràng cho sự phản bội của ông dù ông không cố tình gây lên. Cô cũng coi như không có cha đi. Còn mẹ cô thì rất lạnh nhạt, ít quan tâm tới cô nhưng kì thực trong lòng bà rất yêu thương cô. Chỉ tiếc năm năm trước bà đã đột ngột qua đời......

"Con bé này, xem em đã gầy tới mức nào rồi!"

Chợt Park Jimin thả Ami ra, kéo tay cô về phía cửa: "Nếu không thích ở đây thì anh dẫn em đi, chúng ta đến trung tâm mua sắm, rồi anh đưa em đến một nơi ăn tối, khung cảnh rất tuyệt, đảm bảo em thích."

Ami chưa kịp nói gì thì cánh tay đã bị anh lôi đi. Anh ân cần mở cửa xe cho cô, thắt dây an toàn cho cô rồi mới ngồi vào vị trí lái. Chiếc Lamborghini màu bạc từ từ rời khỏi Park gia. Ami quay đầu nhìn xích đu mà hồi nhỏ cô thường lén chạy đến ngồi khóc, cả khu vườn xanh rì kia nữa...Biệt thự Park gia nhỏ dần rồi khuất dạng....

Ở cửa chính Park gia, Park SoHee đã đứng đó từ bao giờ. Khi nãy cô ta đứng trên hành lang lặng lẽ quan sát người anh trai của mình, thì ra anh ấy cũng có mặt dịu dàng như vậy, vậy mà lại luôn lạnh nhạt với cô.

"Kim Ami, anh Jimin là anh trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ với tao, mày chỉ là đứa con hoang, tại sao anh ấy luôn bảo vệ mày?"

Khuôn mặt cô ta càng lúc càng cay nghiệt, từ từ lấy điện thoại gọi vào một số. Bên kia nhanh chóng nhấc máy.

"Tôi, tôi phải làm gì bây giờ, con khốn Kim Ami đã trở lại còn khó đối phó hơn năm năm trước."

Tiếng gõ bàn "lách cách" từ đầu bên kia điện thoại vang lên. Một lúc sau người bên kia lạnh lùng nói: "Đêm dài lắm mộng vậy thì giết cô ta đi."

Park SoHee siết chặt điện thoại, khuôn mặt độc ác vặn vẹo vì sung sướng: "Được, tôi muốn xin chút người từ ngài."

"Cô biết thất bại thì địa ngục đang mở cửa đợi cô đấy! Cô đừng quên thân phận mình, chẳng qua là quân cờ trong tay tôi. Tôi có thể khiến cho cô thành phượng hoàng Park gia, cũng có thể khiến cho cô mất đi tất cả."

Sắc mặt Park SoHee trong nháy mắt trở lại tái nhợt, cô ta cắn môi nói:
"Tôi biết rồi..."

Tắt máy Park SoHee ném tan chiếc điện thoại, đôi mắt đỏ ngầu vì thù hận:

"Kim Ami, đừng trách tao, nếu mày ngoan ngoãn sống nốt cuộc đời còn lại ở ngoài kia thì đã không có việc gì. Tao sẽ giết mày như con mẹ mày vậy!"

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro