Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó Tề Hạo bỏ toàn bộ công việc lại rồi trở về Bắc Bộ cùng cô suốt đêm để xử lý hậu sự của cha, anh nói cho cô biết, cô đã mang thai, nhưng một chút vẻ mừng rỡ cô cũng chẳng có, anh không trách. Nhưng mặc kệ có mang thai hay không? Anh vẫn không thể chấp nhận việc cô không ăn uống cả ngày trời. "Phi Phi, em không ăn cái gì như vậy là không được." Xử lý xong hậu sự thay cô, Tề Hạo vẫn luôn ở nhà, tình trạng này của cô thật sự làm anh không thể nào yên tâm, chứ nói gì là để cô ở nhà một mình. Ngồi yên trên ghế sofa, Thẩm Yên Phi ngẩng đầu nhìn anh: "Tề Hạo, em rất hi vọng anh sẽ nói ba em không chết, tại sao anh không nói như vậy?" Tề Hạo đứng trước mặt rồi nhìn sâu vào mắt cô: "Em thật sự hi vọng anh giấu giếm em sao?" Khi nhận ra thi thể của cha mình, cô kinh hoảng khóc thét. Nhưng mấy ngày nay cô lại im lặng khác thường, không nói lời nào, không ăn cơm, không ngủ được, chuyện gì cũng không làm, cơ thể làm bằng sắc cũng chẳng thể chịu nổi hành hạ như vậy. "Không phải giấu giếm, chỉ cần anh nói cho em ba không chết, ba sẽ thật sự không chết." Cô dịu dàng nhìn anh. Tề Hạo thở dài một hơi, ôm cô vào lồng ngực, anh nên vui mừng vì cô tin tưởng mình? Hay nên thương tiếc cô vẫn ngây ngốc như thế? Anh ngồi trên ghế sa lon, ôm cô lên đùi: "Ông ấy đã chết, thực sự ông ấy là đã chết rồi." Anh ôm lấy cô thật chặt, chỉ sợ cô không thể chịu đựng được. Cục cưng trong ngực run nhè nhẹ, anh cảm nhận áo mình đang ướt dần, khóc lên cũng tốt, anh không muốn nhìn bộ dạng mờ mịt của cô. "Hạo. . . . . ." "Khóc đi, khóc xong lần này anh không cho phép em khóc nữa." "Tại sao bọn họ có thể tàn nhẫn như vậy? Lại đánh ba đến chết." Cô bấu chặt tay vào áo, anh vẫn luôn là người cô dựa vào đầu tiên, cũng là người duy nhất làm cho cô cảm thấy an tâm. "Bọn họ thật xấu xa." Anh vuốt ve lưng cô: "Cảnh sát đã bắt được, cho dù bọn họ bị nhốt vào nhà giam hay không, anh sẽ không bỏ qua bọn họ." Nếu Thẩm Gia Hùng là cha của cô, mặc kệ xấu hay tốt cũng là cha của anh. Thẩm Yên Phi hốt hoảng ngẩng đầu lên: "Tề Hạo, anh muốn làm gì?" "Anh sẽ làm cho bọn họ bị trừng trị thích đáng." Anh nói một cách chậm rãi, Tề Hạo anh luôn luôn lấy răng còn răng, ăn miếng trả miếng. "Đừng!" Cô vội vàng nắm tay anh: "Không cần làm như vậy, cảnh sát sẽ trừng trị bọn họ." "Lúc cha còn sống anh vẫn chưa kịp dàn xếp một cuộc sống an nhàn, vì vậy sau khi ông ấy chết, ít nhất anh nên lấy lại công đạo cho ông." Cho dù cha thiếu bao nhiêu nợ đánh bạc thì tội cũng không đáng chết. "Đừng! Em không muốn anh đòi công đạo gì thay ba, chỉ cần anh bình an là tốt rồi." Cô nóng ruột khóc nấc lên, cô biết anh là xã hội đen, có trời mới biết cô hi vọng anh chỉ là một người bình thường đến dường nào. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô thấy mọi người rất sợ anh, ngay cả hai tên bại hoại suốt ngày đòi tiền cũng kính sợ cô không dứt, cho nên cô biết lai lịch anh không hề nhỏ, nhưng càng như vậy cô càng lo lắng. "Tề Hạo, anh không cần thay cha em làm chuyện cả, em đã mất đi người thân duy nhất, không thể lại đánh mất anh." Nếu không có anh, cô cũng chẳng sống nổi. "Anh cho rằng em sẽ hi vọng anh làm như vậy, không phải ông ấy là cha của em sao?" "Đúng là cha của em, nhưng người em thích nhất là anh mà!" Nước mắt chảy ròng ròng, cô nhìn anh chăm chú: "Em không muốn anh có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy khi nào mới dừng chuyện trả thù được?" Tề Hạo ôm chặt cô, thì ra cô đang lo lắng đến sự an toàn của anh! Biết tấm lòng cô dành cho mình như thế, anh còn có thể cầu mong gì hơn? "Em không muốn anh lại dấn thân vào chuyện nguy hiểm, Vũ Lâm nói nếu anh rời khỏi Tề gia, vậy thì anh cũng chẳng cần phải làm những chuyện nguy hiểm này đúng không?" Cô sốt ruột hỏi. "Anh đang tính toán rời khỏi Tề gia." Anh dùng ngón cái thô ráp vuốt ve đôi môi khẽ run của cô: "Sau khi rời khỏi Tề gia, trong một thời gian ngắn quyền thế của anh không còn, có lẽ anh sẽ tự xây dựng thế lực bằng chính sức mình, cũng có khi anh sẽ thất bại." "Em không muốn anh có quyền thế." Cô chợt ngẩng đầu lên: "Chúng ta không thể sống yên ổn qua ngày giống như một người bình thường sao? Em không muốn anh cầm súng, thật sự em không muốn anh cầm súng đâu!" Mỗi lần nhìn thấy anh mang theo súng ra khỏi nhà, cô không kiềm chế được mà run như cầy sấy. "Em bảo anh rút khỏi giới xã hội đen?" Bao nhiêu phụ nữ coi trọng quyền thế anh nắm trên tay. "Có thể không?" Cô nhìn anh đầy kỳ vọng: "Anh sẽ không phải làm tiếp những chuyện nguy hiểm này, cũng không có rượu chè, không quán bar. Em sẽ ra ngoài làm việc, trước khi anh tìm được một công việc mới, em sẽ làm việc kiếm tiền." "Nhóc ngốc!" Anh ôm chặt cô vào lồng ngực, nên vui mừng vì cô quan tâm mình đến thế? Hay là tức giận cô xem thường anh như vậy? "Nếu anh rời khỏi Tề gia thì cũng không đến nổi chẳng lo được cơm một ngày ba bữa, em quá khinh thường người đàn ông của em rồi." Đại khái cô vẫn chưa hiểu bọn họ làm vậy là vì điều gì thôi. "Hạo..." Thẩm Yên Phi nhìn anh khẳng định: "Em chẳng sợ chịu khổ, mà chỉ muốn anh được bình an, không cần phải động tới chuyện đánh giết người." Mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ trên người anh, cô chỉ lo lắng một ngày nào đó anh lại có thêm vết sẹo mới.
"Anh sẽ rời khỏi Tề gia cũng sẽ tạo nên cuộc sống như em muốn, cho anh thêm một chút thời gian." Tay anh nắm quyền không phải nói rời là có thể rời được, cách đây rất lâu anh đã từng nghĩ đến chuyện thoát khỏi thế lực của Tề gia, là cô làm cho anh có động lực hơn. Mặc dù anh vẫn không muốn núp dưới đôi cánh Tề gia, nhưng hoàn cảnh đánh đánh giết giết lại tăng thêm rất nhiều niềm vui thú trong cuộc sống của anh, đây là lí do tại sao anh không quyết tâm thoát khỏi Tề gia. Có cô phía sau, những thứ kích thích đó với anh mà nói đã không còn bất kỳ lực hấp dẫn nào. "Có thật không?" Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh: "Nếu anh lừa gạt, em sẽ cao chạy xa bay cùng đứa trẻ trong bụng, để cả đời anh cũng không tìm thấy được." Tề Hạo nhíu lông mày: "Em còn biết trong bụng mình có một em bé?" "Đáng ghét, đương nhiên là em biết." Cô còn biết mấy ngày nay mình không đối xử tử tế với đứa con trong bụng. "Xin lỗi rất nhiều." "Em nói xin lỗi với ai?" Anh hỏi. "Đương nhiên là em bé trong bụng." Cô không ăn uống gì, đứa con trong bụng cũng sẽ không được ăn gì, cô không ngủ, đứa con trong bụng cũng sẽ không được ngủ theo. "Người em nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng chứ?" Cô không chịu, anh cũng khổ sở theo. Chỉ thấy cô hôn một cái lên môi anh thật nhanh: "Cứ như vậy?" Thẩm Yên Phi nhìn anh một lúc, rồi hôn môi anh hai cái. "Phi Phi, thật sự anh đối với em quá tốt rồi." Bàn tay to duỗi ra sau lưng cô rồi kéo khóa áo đầm xuống, anh liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của cô: "Có phải em nên bồi thường anh thật tốt hay không?" Cô xấu hổ gật nhẹ đầu, biết tính dục của anh luôn dồi dào, thế nhưng mấy ngày vừa rồi anh chỉ ôm cô ngủ mà thôi, chẳng làm gì cả, thật là khó cho anh. Tề Hạo nhẹ nhàng liếm đôi môi cô, bàn tay to nâng mông nhỏ lên: "Mở chân ra rồi ngồi lên đùi anh." Thẩm Yên Phi ngượng ngùng làm theo, mỗi lần làm tình ở phòng khách, anh sẽ yêu cầu cô như vậy. Anh cởi áo đầm trên người cô xuống, chỉ để lại quần lót, bụng cô vẫn còn rất bằng phẳng, không hề nhìn ra có dấu hiệu mang thai: "Em phải ăn nhiều một chút." Bàn tay anh xoa rồi lại xoa phần bụng, cô biết anh đang nói gì: "Không, không đáng ngại sao? Còn có đứa bé chúng ta làm như vậy được không?" "Không sao, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không đi vào sâu quá." Bàn tay thô to lại tiến vào quần lót... "Hạo, em rất mệt đó." Cô mệt mỏi trách móc. "Ngủ đi." Anh ôm lấy cô thật chặt, không chừa bất kỳ khe hở nào giữa bọn họ. Tề Hạo đi ra khỏi bệnh viện cùng Thẩm Yên Phi, bàn tay to lớn đặt ngang hông cô, mỗi lần khám thai anh đều có mặt với cô. Ba đã qua đời hơn hai tháng, mấy ngày vừa rồi cô thật sự rất cảm kích anh. Chẳng những giúp cô xử lý tất cả hậu sự của ba mà anh còn ngăn cản mọi phiền toái, chủ nợ sẽ không đến tìm cô nữa, bởi vì anh đã trả sạch món nợ thay ba. Vũ Lâm nói cho cô biết, lấy quyền thế của Tề Hạo, anh chẳng cần thay ba trả hết nợ đánh bạc cũng có thể làm cho không ai dám đến gây sự với cô, nhưng anh lại trả sạch mọi khoản nợ của ba. Thật sự cô chẳng biết nên báo đáp anh như thế nào mới tốt? Anh luôn không chút do dự lấy một số tiền lớn giúp đỡ cô. Trước đó vài ngày anh nói muốn đi đăng ký kết hôn, cô gật đầu ngay lập tức, không biết có phải vì thấy cô đáng thương nên anh mới kết hôn? Hay là vì đứa bé trong bụng nên muốn kết hôn cùng cô? Chỉ cần anh bằng lòng sống chung với cô là đủ rồi, nếu như đánh mất anh lần nữa, cho dù có đứa con thì cô cũng sống không nổi. Cô không thể tồn tại khi thiếu anh. "Tề Hạo, em đi nhờ xe về là được rồi, anh hãy làm việc của mình đi." Kể từ khi biết tin về cái chết của ba, anh đi theo cô như hình với bóng, cho đến mấy ngày nay mới chuyển biến tốt một chút. Cô thích cảm giác luôn dựa vào người anh, nhưng không thể tùy hứng, vì cô không muốn một ngày nào đó anh cảm thấy chán ghét mình. "Anh đã giao cho Vũ Lâm mọi chuyện rồi." Ôm ngang hông rồi dắt tay cô, năm ngón tay anh đan vào bàn tay nhỏ bé của cô. "Cô không cần lo lắng, tôi có thể lo được chuyện của cha cô." Có lẽ Vũ Lâm nói hơi thẳng nhưng không sai, kết cục dành cho dân cờ bạc chính là vậy. So với Tề Hạo thì anh cũng rất lo lắng sợ cô bị kích động, Vũ Lâm nói thế tàn nhẫn hơn rất nhiều. Nhưng cô sẽ không ghét Vũ Lâm vì chuyện này, bởi lời anh nói là thật lòng, ba luôn thích đánh cược rồi nợ tiền, kết quả cuối cùng có thể tốt hơn sao? Cô thấy may mắn khi ba không biết năng lực của Tề Hạo, nếu không nhất định ba sẽ đòi Tề Hạo chu cấp tiền để đi đánh bạc, giả sử xảy ra chuyện như vậy, cả đời cô sẽ không ngốc đầu lên trước mặt Tề Hạo được. "Anh biết, nếu không mấy ngày nay làm sao anh có thể ra ngoài làm việc." Một số chuyện vẫn cần anh ra mặt xử lý. "Tề Hạo." Thẩm Yên Phi dừng bước, hơi nghiêng người ngẩng đầu nhìn anh: "Em yêu anh." Cô mặc kệ có phải vì yêu nên anh mới nói muốn kết hôn cùng mình hay không. Khóe miệng anh cong lên: "Anh biết." Càng ngày cô càng không thể rời xa anh. "Còn nữa, cảm ơn, cám ơn anh đã trả món nợ khổng lồ như vậy thay em..." Tề Hạo cúi người hôn lên môi cô ngăn lời nói lại, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng cô ra, xông vào cái miệng nhỏ nhắn rồi mút lưỡi cô. Hai gò má cô đỏ ửng lên, không ngờ anh lại đột nhiên tấn công như vậy. "Tề, Tề Hạo!" Hai tay nhỏ bé không ngừng vỗ vai anh. Tề Hạo ôm sát cô vào nơi đã cộm lên dưới thắt lưng, anh hôn cô thật nồng nhiệt không chịu tha, lúc cô sắp thở không nổi mới buông lỏng tay ra.
Tề Hạo ôm sát cô vào nơi đã cộm lên dưới thắt lưng, anh hôn cô thật nồng nhiệt không chịu tha, lúc cô sắp thở không nổi mới buông lỏng tay ra. "Hô, hô." Thẩm Yên Phi vội vàng hít lấy hít để từng đợt không khí. Anh đưa ngón tay cái lên nhẹ nhàng vuốt đôi môi cô: "Không nên nói những lời như vậy, anh không thích nghe." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ hơn, tại sao anh có thể làm động tác thân mật trước mặt công chúng như thế? Nơi này cũng không phải là phòng khách trong nhà. "Hạo, anh không nên làm vậy." Cô ngượng ngùng nắm bàn tay thô ráp của anh. "Em vẫn chưa trả lời anh." "Biết, biết, em sẽ không nói như thế nữa." Cô không dám nhìn bốn phía xung quanh, chỉ sợ mọi người nhìn thấy động tác thân mật vừa nãy. "Chúng ta ăn một bữa cơm rồi trở về, không cần phải nấu." Biết cô dễ mệt mỏi, anh không cho cô xuống bếp, nhưng cô thì luôn lấy cớ sau đó làm việc trong phòng bếp cả buổi. "Ừ." Cô còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi. "Leng keng." Chuông cửa vang lên, Thẩm Yên Phi đang ngồi trên ghế sa lon thiu thiu ngủ giật mình mở mắt. Cô chậm rãi đứng lên, lá gan của phụ nữ có thai không được lớn, đã có mang bốn tháng nên cô rất dễ mệt mỏi, thường hay ngồi một chút liền ngủ thiếp đi. Thẩm Yên Phi mở cửa: "Tề Mẫn?" Tề Mẫn đứng ngoài phòng liếc nhìn cô: "Còn không mau mở cửa? Cô định để tôi đứng hoài ở đây sao?" "Được, được, tôi mở cửa ngay đây" Thẩm Yên Phi vội vàng mở cửa chính ra, "Sao cô biết mà tới đây?" Bộ dáng Tề Mẫn không vui mừng lắm: "Tôi đi đến nhà anh Hạo còn phải báo trước cho cô một tiếng?" "Dĩ nhiên không phải." Thẩm Yên Phi không ngờ cô ta lại tức giận như vậy? Cô vừa mới nói điều gì sai? Tề Mẫn tự nhiên đi vào nhà, một thân chói lọi ngồi xuống ghế sofa, cô ta nhìn xung quanh phòng khách, Tề Hạo luôn luôn không cho phép cô ta vào phòng của anh, châm chọc thay, vì có Thẩm Yên Phi cô ta mới có cơ hội đi vào gian phòng này. "Cô muốn uống trà hay uống gì?" "Cà phê." "Rất xin lỗi, trong nhà không có cà phê." Cô và Tề Hạo không thích uống cà phê. "Trong nhà?" Giọng nói Tề Mẫn cao vút lên: "Cô tưởng nơi này thật là nhà của mình rồi à." "Tề Mẫn, tôi và Tề Hạo đã kết hôn." Thẩm Yên Phi nhìn người phụ nữ bằng tuổi mình, Tề Mẫn rất đẹp, cô nghĩ dù nam hay nữ cũng sẽ không nhịn được nhìn chằm chằm cô ta. "Cô gạt người!" Giọng điệu Tề Mẫn xấu đi. "Đây là sự thật, ước chừng hơn nửa tháng trước chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn." Tề Hạo từng nói anh không có cảm giác nào với Tề Mẫn, cô tin tưởng anh. "Không thể nào." Tề Mẫn nhìn Thẩm Yên Phi vẻ không tin: "Tề Hạo từng nói sẽ không kết hôn, chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ kết hôn." Cô cường điệu hóa ba chữ không bao giờ. "Có lẽ anh ấy đã từng theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mà thật sự chúng tôi đã đăng ký kết hôn." Mặc kệ cô ta và Tề Hạo có quan hệ máu mủ là em gái của Tề Hạo hay không, cô không hy vọng cô ta cứ khăng khăng cố chấp như vậy. Có lẽ một ngày nào đó Tề Hạo sẽ cảm thấy chán cô, nhưng chắc chắn sẽ không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ xấu nào với Tề Mẫn, chỉ vì người này là em gái trên danh nghĩa của anh. Có thể nói, Tề Hạo không muốn làm trái quy luật bình thường. "Coi như Tề Hạo đã kết hôn với cô thì thế nào? Làm sao cô biết anh ấy kết hôn với mình không phải là vì đứa bé trong bụng?" Biết Tề Hạo để cho cô mang thai đã đủ làm cô ta khiếp sợ rồi, làm sao anh ấy có thể kết hôn được? Chẳng lẽ Tề Hạo thật sự muốn sống cùng người phụ nữ này? Không, không thể nào! Anh ấy chỉ vui đùa một chút mà thôi, tựa như những thiên kim tiểu thư trong khách sạn, hưởng qua một lần rồi sẽ mất hứng. Làm sao cô biết anh ấy kết hôn với mình không phải là vì đứa bé trong bụng? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Yên Phi tái xanh, thật sự cô cũng không biết có phải anh ấy kết hôn là vì đứa nhỏ trong bụng hay không? Cô hy vọng dường nào anh cũng yêu mình, giống như cô rất thương anh vậy. "Bị tôi nói trúng rồi chứ?" Tề Mẫn hài lòng nhìn gương mặt cô không có chút huyết sắc nào: "Tôi nghĩ chờ cô sinh hạ đứa bé xong, Tề Hạo sẽ bảo cô cút ra khỏi căn nhà này!" "Sẽ không." Hai chân Thẩm Yên Phi vô lực ngã quỵ xuống mặt đất, Tề Hạo sẽ yêu cô dù chỉ một chút? Anh rất tốt, luôn bên cạnh chăm sóc cô, lúc mang thai chính là như vậy. Nàng không muốn bị lời nói của Tề Mẫn làm ảnh hưởng, nhưng đáy lòng cô lại không tự chủ được nhói lên, Tề Hạo đối với cô là yêu hay thương hại? Cô vẫn không dám khẳng định. "Hừ, không có đâu" Tề Mẫn nhìn cô đang ngồi bệt đất: "Nếu nói không thì tại sao vẻ mặt cô lại khổ sở nhưu vậy? Tôi cho cô biết, Tề Hạo không thể yêu bất cứ ai, bởi vì ngay cả bản thân mình anh ấy cũng không thích!" "Cô hiểu bao nhiêu về Tề Hạo? Cô biết khi còn bé anh ấy đã là trải qua những ngày bi thảm như thế nào sao? Nếu không phải cha tôi đón anh ấy về nhà làm con nuôi, Tề Hạo đã sớm chết đói trên phố rồi." Thẩm Yên Phi chợt ngẩng đầu lên nhìn Tề Mẫn: "Cô nói thật sao?" Cô không thể tin được một người kiên cường như Tề Hạo đã từng trải qua khổ cực, thoáng chốc lồng ngực cô tràn đầy tiếc thương. "Anh ấy không kể với tôi nhwunxg chuyện này..." Thẩm Yên Phi tự lẩm bẩm một mình, cô chỉ biết bối cảnh của Tề Hạo có chút phức tạp, hiểu biết về anh cũng chỉ vẻn vẹn dừng ở đây. "Hừ, coi như Tề Hạo không thích tôi, anh ấy cũng sẽ không thích bất người phụ nữ nào." "Sẽ không." Cô cho rằng anh vẫn yêu mình dù chỉ một chút, nhưng bây giờ cô lại không dám khẳng định rồi, anh rất tốt với cô nhưng không có chia sẻ quá khứ của anh với cô, tại sao? Thật sự chẳng lẽ như lời Tề Mẫn, anh ấy không yêu bất cứ ai? Không! Đôi mắt của anh không thể gạt người, cô nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt anh mà. "Ô!" Thẩm Yên Phi không nhịn được khóc lên, cô phải tin tưởng Tề Hạo, cô nên tin tưởng Tề Hạo. Đêm đến, Tề Hạo về nhà thì thấy phòng tối om, anh nghĩ cô đến cửa hàng bách hóa bên cạnh để mua đồ, không ngờ anh bật đèn lên lại nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô co ro trên sàn. "Phi Phi?" Tề Hạo đi tới trước mặt cô "Sao lại ngồi dưới đất rồi không thèm mở đèn vậy?" "Tề Hạo." Cô nhìn sâu vào mắt anh: "Anh yêu em không?" "Đồ ngốc." Tề Hạo ôm cô vào lòng: "Nếu cảm lạnh thì làm thế nào? Đứa con trong bụng cũng sẽ chịu khổ cùng em." "Anh yêu em không?" "Đương nhiên anh yêu em và yêu cả con chúng ta." Anh ôm cô vào phòng ngủ. Thẩm Yên Phi nhắm mắt chua xót, câu nào của anh cũng không thể rời khỏi đứa bé, thật sự chẳng lẽ như lời Tề Mẫn, anh kết hôn với cô là vì đứa con trong bụng.
Tề Hạo biết mấy ngày qua cô hơi buồn bực, nhưng anh vẫn không hiểu có chuyện gì không vui? Hỏi cô cũng chẳng trả lời. "Ăn thêm cái này đi." Tề Hạo gắp một miếng thịt vào bát cô. "Em no rồi." "Ăn thêm một chút, bác sĩ nói em vẫn còn quá gầy." Anh lại gắp vài miếng cá vào chén cô. "Em đã nói là ăn no rồi." Thẩm Yên Phi không nhịn được tức giận nhìn anh, tại sao anh luôn quan tâm đứa bé trong bụng của cô: "Anh cố gắng về nhà ăn cơm, là để giám sát em không cho con anh ăn no?" Tề Hạo nhìn cô, bình tĩnh đến mức không thấy có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào trên mặt: "Nếu thật sự đã ăn no thì tốt rồi, đừng miễn cưỡng ăn những thứ này vào bụng nữa." Anh gắp lại những miếng cá thịt mình cất công chen lấn mua về cho cô, chưa đầy vài phút đã giải quyết sạch. "Không phải anh rất bận sao? Anh chẳng cần chạy về giám sát... em cũng ăn cơm bình thường, không chỉ con anh muốn ăn, em cũng muốn ăn cơm." Cảm xúc phập phồng cô cố kìm nén lại đột nhiên bộc phát. Anh yêu đứa bé trong bụng cô nên vui mừng, nhưng cô không hy vọng anh quan tâm đứa con quá mức mà bỏ quên mình, cô tức giận rất mâu thuẫn. Rốt cuộc cô muốn anh làm gì? Chính cô cũng không biết. "Lúc anh không có mặt Tề Mẫn lại tới sao? Khi đó cô ta nói gì với em?" Từ đầu anh đã cảm thấy cô có cái gì không đúng, bác sĩ nói phụ nữ mang thai ít nhiều gì sẽ có chút cảm xúc không ổn định, cuối cùng anh cũng thấy được. Thẩm Yên Phi ngậm chặt môi, cô vẫn tự nói với bản thân không để Tề Mẫn làm cho ảnh hưởng, nhưng thật sự cô không cách nào không dao động về lời Tề Mẫn nói, bởi vì cô ta chọc trúng nỗi lo lắng sâu trong tâm hồn cô. "Em tình nguyện tin cô ta cũng không muốn tin tưởng anh?" Tề Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô: "Em đã sớm biết cô ta có ý tứ với anh, sao cô ta có thể nói lời nào tốt đẹp với em chứ?" "Cô ấy nói đúng, không phải anh yêu em, anh chỉ thích đứa bé huhu. . . . . ." Cảm xúc đè nén đã lâu khiến Thẩm Yên Phi không nhịn được khóc nấc lên: "Thật sự là anh không yêu em." Tề Hạo thở dài một hơi, anh đi tới ngồi cạnh cô: "Nếu anh không thương em tại sao lại muốn kết hôn? Không phô trương là bởi vì cha em vừa qua đời, chúng ta kết hôn trước trăm ngày đã rất vội vàng rồi." Anh cũng muốn cho cô một hôn lễ khó quên, phũ nữ luôn có ước mơ về hôn lễ của mình. "Vì em mang thai, anh chịu kết hôn với em chỉ vì đứa nhỏ trong bụng." Thẩm Yên Phi khóc sướt mướt: "Nếu không có đứa con anh sẽ chẳng lấy em đâu." "Nếu thực sự anh chỉ muốn đứa con trong bụng em, anh chờ em sinh ra là được rồi, cần gì phải đăng ký kết hôn?" Cảm xúc của phụ nữ mang thai cảm xúc thật bất thường. "Anh...anh thật là ác độc đó." Thẩm Yên Phi nghẹn họng: "Thế mà anh lại muốn chờ em sinh con ra rồi đá em đi thật xa, làm sao anh có thể quá đáng như vậy?" Tề Hạo lại thở dài một hơi, không phải bọn họ đã kết hôn sao? Hình như phụ nữ có thai rất chậm tiêu, anh chỉ muốn làm thịt cái cô Tề Mẫn chết tiệt kia. "Anh yêu em, thật sự anh rất yêu em." "Anh lừa em." "Thật sự anh rất yêu em." Tề Hạo nghiêm túc lặp lại một lần nữa. "Anh gạt em." "Nếu không em muốn anh phải nói thế nào đây?" "Anh có dụ dỗ em cũng không chịu, huhu!" ". . . . . ." Tề Mẫn tức giận đi tới đại sảnh tòa cao ốc nơi Tề Hạo ở, anh ấy dám sai thuộc hạ tóm cô về Hongkong? Tại sao anh có thể làm như vậy? Cô là đại tiểu thư của Tề gia! Nếu như anh cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn để những tên kia bắt về Hongkong, vậy anh cũng quá xem thường Tề Mẫn cô rồi, cô không phải là một thiên kim đại tiểu thư vô học. "Vị tiểu thư này, rất xin lỗi cô không thể vào đây." Người bảo vệ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng ngăn Tề Mẫn lại. "Anh lặp lại một lần nữa tôi nghe xem nào, sao tôi không thể đi vào?" Bị người khác áp chế ở phi trường đã đủ làm cô mất thể diện, bây giờ bảo vệ cũng dám ra lệnh cho cô. "Tề tiên sinh đặc biệt dặn dò, tiểu thư không thể tự do ra vào nơi Tề tiên sinh ở." Có thể vào làm ở một tòa ốc như vậy cũng rất hãnh diện, anh ta cũng không muốn mất đi chén cơm. "Cái gì?" Mặt Tề Mẫn đỏ lên vì tức: "Tại sao anh ấy có thể cư xử với tôi như vậy?" Vì lí do gì mà Thẩm Yên Phi có thể ở trong phòng anh còn cô ngay cả đi vào nhà cũng không được. Tề Hạo, anh ấy đang sỉ nhục cô! Thang máy đúng lúc dừng tại tầng một, Thẩm Yên Phi đi ra khỏi thang máy, cảnh xôn xao trước đại sảnh thu hút sự chú ý của cô rất nhanh. "Tề Mẫn?" Thẩm Yên Phi không xác định kêu một tiếng, bộ dáng cao gầy của người phụ nữ đó rất giống Tề Mẫn, nhưng không phải Tề Hạo nói cô ta đã về Hongkong sao? Tề Mẫn tức giận nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt làm cho người ta căm hận! "Thẩm Yên Phi, có phải là cô giựt giây Tề Hạo bắt tôi trở về Hongkong?" Cô ta hất tay bảo vệ ra, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm cô. "Vị tiểu thư này cô không thể đi tiếp đâu." Bảo vệ vội vàng kêu. Bảo vệ gọi như vậy khiến Tề Mẫn đã nhạy cảm lại càng thêm tức giận, cái gì gọi là cô không thể tiến lên trước nữa? Ngay cả đi vài bước cũng muốn cấm đoán cô, thật sự là rất quá đáng. "Anh bảo vệ, có chuyện gì vậy?" Thẩm Yên Phi bước lên hỏi, có phải Tề Mẫn nổi xung đột với anh bảo vệ? Nhưng sao Tề Mẫn lại xích mích với bảo vệ? "Có chuyện gì?" Giọng điệu Tề Mẫn cao lên: "Cô còn làm bộ tới khi nào? Cô hại tôi mất mặt có biết không hả?" Cho tới bây giờ cô chưa từng mất mặt như vậy, thế nhưng lại bị người khác chặn cửa không cho vào. "Tề Mẫn, cô nói cái gì vậy?" Thẩm Yên Phi không hiểu nhìn cô ta đang tức giận đùng đùng, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cô ta cũng có thể tức giận. Tề Mẫn đang nóng máu cô còn tỏ ra mình vô tội, thế là một cái tát vung xuống! "A!" Sức lực thật mạnh khiến ThẩmYên Phi loạng choạng ngã xuống, đầu óc đình chỉ lại. Thẩm Yên Phi chưa kịp đứng vững, Tề Mẫn lại giáng một cái tát thật mạnh! "A!" Lần này không có vận khí tốt như vậy, Thẩm Yên Phi đứng không vững ngã nhào xuống đất: "A. . . . . ." Cô hét lên thảm thiết. "Tề phu nhân!" Bảo vệ trẻ tuổi lập tức xông lên, hành động của Tề Mẫn làm anh ta choáng váng, hai bàn tay này tựa như gió lốc càng quét gò má của Tề phu nhân gò má. "Bụng, bụng, bụng của tôi. . . . . ." Thật là đau, bụng cô rất đau. "Tôi gọi xe cứu thương ngay đây, tôi gọi ngay đây!" Bảo vệ chạy nhanh tới quầy lễ tân cầm điện thoại lên. Tề Mẫn không thể tin được nhìn Thẩm Yên Phi bị đánh ngã xuống đất, thật sự cô chưa dùng hết lực mà. "Thẩm Yên Phi cô không cần giả bộ, nhanh lên đứng lên cho tôi." Tề Mẫn cũng đứng im không nhúc nhích. "Bụng của tôi rất đau. . . . . ." Thẩm Yên Phi cắn chặt môi dưới, cô lo lắng cho đứa con trong bụnng, sau khi bảo vệ hốt hoảng gọi xe cứu thương cũng vội vàng thông báo cho Tề tiên sinh, anh ta biết lai lịch Tề tiên sinh không phải chuyện đùa, nhịn không được run rẩy cả người. Mất chén cơm là chuyện nhỏ, anh ta rất nghi ngờ mình sẽ mất mạng vì hành sự bất lực, Tề tiên sinh đã đặc biệt dặn dò, Tề Mẫn không thể bước vào đây dù chỉ một bước. "Thẩm Yên Phi cô còn tiếp tục giả tới khi nào? Tề Hạo không ở đây cô giả bộ cho ai nhìn?" Tề Mẫn không muốn tin rằng mình đã làm hại người ta, cô ta chỉ mới nhẹ nhàng vung hai cái tát mà thôi. "Tề Mẫn, bụng tôi thật sự rất đau, cô mau đưa tôi vào bệnh viện." Thẩm Yên Phi lo lắng vuốt bụng không dám buông tay, giống như chỉ cần cô thả lỏng đứa bé sẽ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro