Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên Chi đã kiệt sức khi cô trở lại xe với những chiếc túi chứa đầy quần áo đắt đỏ. Chà, nó không đắt đến thế, nhưng có cảm giác như vậy. Trình Tuấn nhìn cô đang bồn chồn qua điện thoại, anh nhẹ nhàng vén một lọn tóc lòa xòa ra sau tai cô.

"Hãy tận hưởng khoảnh khắc này vì chúng ta sẽ đi gặp vợ chồng em trai tôi để ăn trưa."

"Cảm ơn vì tất cả mọi thứ." Cô thì thầm.

"Đừng cảm ơn tôi."

Anh nói trước khi rời mắt khỏi cô và chuyển sự chú ý vào điện thoại khi chiếc xe lao về phía trước. Yên Chi hướng ánh nhìn ra bên ngoài khi họ đi qua nhiều tòa nhà và tòa tháp trong thành phố. Từ xa, cô có thể nhìn thấy ánh đèn xanh nhấp nháy từ điểm cao nhất của Century Essentials, nhắc nhở cô rằng một phần nhỏ trong cô đến từ đâu.

"Chúng ta đến rồi." 

Trình Tuấn nói, liếc ra ngoài cửa sổ nhìn vào nhà hàng mà họ đã dừng lại trước mặt. Anh ra khỏi xe trước và định mở cửa xe cho cô, nhưng cô đã tự mở cửa để ra ngoài.

"Tôi bị tổn thương đó."

Cô liếc nhìn cánh cửa đang mở của anh và cau mày. "Tôi có thể tự mở cửa được, ông chủ."

"Nhưng tôi muốn làm thế?"

Cô cười trừ rồi theo anh đến lối vào nhà hàng. Trình Dật và vợ anh ta đã ngồi sẵn khi Yên Chi và Trình Tuấn bước vào và ngay lập tức được nhân viên nhà hàng dẫn vào bàn. San San mỉm cười với Yên Chi khi cô ngồi vào chỗ.

"Xin chào người đẹp."

"Chào cô." Cô đáp lời, giọng gần như thì thầm.

"Em không biết là anh lại mang Yên Chi đi hẹn hò đấy." Trình Dật bông đùa, liếc nhìn anh trai mình.

"Cô ấy ở đây chỉ vì tôi không có thời gian để đưa cô ấy về nhà." Trình Tuấn kéo mạnh đường viền cổ áo chữ V của mình và hít một hơi thật sâu. "Hai người đã gọi món chưa?"

"Chúng tôi đợi anh đến rồi gọi." San San nói. Cô cau mày khi nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Yên Chi. "Có chuyện gì vậy, Yên Chi?"'

Nhưng Yên Chi không nhìn cô hay bất kỳ người nào khác mà cô đang ăn tối cùng, ánh mắt cô dán chặt vào người đàn ông đang nhanh chóng lao đến gần. Trình Tuấn nhìn theo tầm nhìn của cô và đứng bật dậy.

"Ông Mạc, tôi đoán vậy?"

"Bây giờ cậu lại bắt cô ấy đi theo cậu như một con chó cưng à?"

Người đàn ông giận dữ vung nắm đấm vào Trình Tuấn, nhưng anh đã phản xạ nhanh chóng né được. Trình Tuấn chửi rủa khi nghe thấy tiếng kêu phía sau và  không kịp ngăn cái tát như trời giáng của gã đàn ông kia vào Yên Chi, màu đỏ ứa ra đau xót.

"Yên Chi."

Cô lắc đầu với anh, tay chạm vào môi rồi hốt hoảng nhìn vết máu trên đầu ngón tay.

"Tôi sẽ đi với ông, Thomas. Đừng làm tổn thương... anh ấy."

"Yên Chi, không được đi."

Trình Tuấn phản đối. Nhưng Yên Chi đã đứng cạnh bố cô rồi, đầu cô cúi xuống giấu đi sự xấu hổ trong mắt.

"Tốt nhất là chúng ta nên rời đi ngay bây giờ, Thomas."

"Tôi đã nói không!" Trình Tuấn ngắt lời, kéo Yên Chi sát vào người anh. "Tôi sẽ không để em bước ra khỏi cửa với người đàn ông đó khi biết em đang gặp nguy hiểm."

"Tôi... không." Cô nói một cách bình tĩnh nhất có thể. Họ đã thu hút sự chú ý về phía mình, và đó là điều cuối cùng cô muốn. "Làm ơn đi, ông Trình. Tôi phải đi đây."

Anh rút chiếc khăn tay từ túi sau ra và nhẹ nhàng chấm nó vào đôi môi đầy máu của cô.

"Nếu em định đi đâu thì hãy cùng tôi trở về nhà. Để tôi giúp em nhé."

Cô chưa kịp thốt ra một lời nào thì anh đã nắm lấy tay cô và kéo cô ra ngoài.

"Thề có Chúa, tôi sẽ giết anh." Thomas hét lên từ phía sau họ. "Mang con gái của tôi lại đây!"

Trình Tuấn phớt lờ người đàn ông đang giận dữ và dìu đỡ Yên Chi lên xe trước khi gật đầu ra hiệu cho tài xế của nổ máy.

"Đáng lẽ tôi không nên rời đi. Đáng lẽ tôi nên ngăn ông ấy lại."

Cô rùng mình khi anh chạm vào vết thương trên môi cô. "Đó không phải lỗi của anh."

"Ừ, đúng thế." Anh nói, siết chặt tay cô. "Yên Chi, chuyện quái gì đang xảy ra với bố em vậy?"

"Không có gì." Cô nói và lảng tránh ánh mắt của anh.

"Em đang là nhân viên của tôi. Tôi ra lệnh em phải nói sự thật, đừng sợ."

"Là nhân viên của anh thì sao, anh yên tâm đi, cuộc sống cá nhân của tôi không có vấn đề gì."

"Vậy sao em không nói cho tôi biết tôi là người phụ nữ mà tôi vừa thổi hàng ngàn đô la vào?"

Cô giật mình và đẩy mình sang phía bên kia của ghế.

"Trả lại tất cả những thứ này cho anh, tôi không cần nó."

"Yên Chi," Anh hạ giọng, lấy tay chà lên mặt. "Anh không có ý như vậy. Anh thực sự không ngại cho em mọi thứ em cần và muốn. Anh chỉ đang cố nói rằng em còn hơn thế nữa, hơn là một nhân viên đối với anh."

Cô cắn môi để kìm lại tiếng thút thít rồi bắt gặp ánh mắt anh. "Anh chưa từng làm tình với tôi, vậy tại sao anh lại không phiền?"

Môi anh cong lên thành một nụ cười thích thú. "Anh sẽ kể cho em một bí mật, được chứ?"

Cô nhướng mày. "Bí mật gì?"

"Tôi đã giết chết anh trai tôi."

Đôi mắt cô mở to rồi cô lắc đầu và xích lại gần hơn để thu hẹp khoảng cách giữa họ. 

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Để lần khác nhé." Anh nói, lời hứa khắc sâu trong giọng nói. "Giờ tới lượt em."

Cô nhìn xuống bàn tay anh nắm lấy cả hai tay mình và thở dài. "Đây không phải là vết sẹo đầu tiên tôi nhận được từ cha mình."

"Tôi yêu anh ấy đến chết và nếu mất anh ấy sẽ là dấu chấm hết cho tôi." Yên Chi có thể gợi lên hàng triệu bí mật, nhưng cô chỉ có thể nói ra một điều. "Nhưng Thomas đã khiến tôi tin rằng tôi là nô lệ của ông ấy rồi khoe tôi với những thành viên ưu tú trong xã hội như một người vợ trẻ của ông."

Cái mũi nhăn của anh lại vẻ ghê tởm khi anh nắm chặt tay cô hơn. "Đó có phải là lý do em bỏ chạy trong bữa tiệc tối của tôi không?"

"Tôi chỉ là người giúp việc." Cô nhắc nhở anh. "Anh mặc cho tôi bộ đồ Vera Wang và để mọi người nhìn thấy tôi đi cùng anh như một cặp đôi sao."

"Bởi vì tôi rất vui khi được nhìn thấy em ở bên cạnh."

"Anh không hề biết tôi."

"Đúng, nhưng tôi biết em khác biệt. Tôi có thể thấy điều đó."

Cô hít một hơi thật nhanh trước khi nói."Tôi muốn tin điều đó, nhưng anh là một người lạnh lùng, ông Trình ạ."

"Vì những điều tôi đã nói?" Anh đưa tay nâng cằm cô và hôn lên khóe miệng cô. Anh có thể nếm được mùi máu tanh ở đó. "Tôi xin lỗi. Tôi không biết tại sao tôi lại nói những điều tôi nói."

"Đừng bao giờ xin lỗi người giúp việc." Cô thì thầm.

Sau đó cô quay đi, hướng ánh mắt ra bên ngoài khung cửa, cả hai đều im lặng trong suốt quãng đường về nhà.

****

Yên Chi không có cảm giác gì về thời gian khi cô bị kéo ra khỏi giấc ngủ. Đôi bàn tay to lớn quàng quanh cổ cô, cướp lấy không khí từ phổi khi cô cào vào bóng tối trống rỗng trong căn phòng của mình.

"Cứu." Cô nghẹn ngào.

"Giúp tôi."

"Yên Chi!" Bà Lan hét lên, nắm chặt lấy cánh tay của cô. "Dậy đi, Yên Chi!"

Yên Chi chớp mắt thật mạnh và bị sốc khi thấy mình đang ở trong phòng ngủ mà cô đã chuyển đến vài tuần trước. Cổ họng cô đau rát, như thể cô đã la hét rất nhiều. 

"Có ai đó ở đây, bà Lan. Họ... giữ tôi lại và..."

"Đêm qua dài quá." Bà ấy nói với Yên Chi, vuốt nhẹ vai để an ủi. "Trong nhà chỉ có bảo vệ."

"Không phải Trình Tuấn sao?"

Bà Lan nhìn cô với sự hoài nghi. "Anh ấy đã ở nơi khác đêm qua. Chuyện gì vậy?"

"Không có gì cả." Yên Chi nói, vẫy tay từ chối. "Xin lỗi vì đã đánh thức bà."

"Nếu cần gì, hãy nói với tôi."

Yên Chi gật đầu rồi nằm dựa vào gối sau khi bà Lan rời khỏi phòng cô. Cô chạm vào cổ và vẫn cảm thấy đau nhức từ bàn tay của ai đó, cô không chịu nổi liền chạy đến nhà vệ sinh. Không có dấu vết trên da cô, nhưng cảm giác đó thực sự rất thật.

"Mày điên rồi." Cô thì thầm với chính mình. "Mày cũng điên như họ nói."

"Tôi không đồng ý."

Cô nhảy dựng lên khi nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông lạ trong gương. 

"Anh làm gì ở đây?"

"Tôi nghe thấy tiếng cô kêu khi tôi đang ở bên ngoài." Anh giải thích. "Cô ổn chứ?"

Cô gật đầu. "Đỏ chỉ một cơn ác mộng."

"Tôi đã gọi cho anh trai tôi." Anh ta nói, gãi râu cộm trên cằm.

Yên Chi ngạc nhiên với việc hai anh em trông khá giống nhau. Trình Tuấn có mái tóc đen hơn Trình Dật, nhưng đôi mắt mềm mại và kết cấu khuôn mặt của họ gần như giống nhau. Cô tự hỏi về anh em trai của họ. Trình Tuấn đã đề cập đến anh một lần, nhưng đó là đủ để làm bùng lên sự tò mò của cô.

"Cô có nghe tôi nói không?"

Cô nháy mắt với Trình Dật và gật đầu. "Anh gọi anh trai của mình. Tôi hiểu rồi."

"Và tôi cũng nói anh ấy đang trên đường đến."

"Được." Cô gật đầu.

"Vì tôi đã nói về việc cô sợ hãi khi tôi thấy bà Lan cố an ủi cô."

Cô quay sang đối diện ánh mắt của anh với đôi mắt tròn to. "Tại sao anh làm vậy?"

"Bởi vì anh ấy bảo tôi ghé qua và kiểm tra mọi thứ cho anh ấy." Anh ta nhìn xung quanh phòng tắm kế bên rồi lại nhìn cô. "Điều đó thực sự có nghĩa là kiểm tra cô và sau đó gọi anh ấy nếu có điều gì không ổn."

"Tôi chắc chắn điều này không phải ý anh ấy." Cô lắc đầu.

"Tin tôi đi. Là vậy đấy." Anh ta cười nhẹ. "Tôi biết anh ấy là người như thế nào."

"Anh đang nói gì vậy?"

"Chúa ơi, Yên Chi." Anh nói rồi bắt đầu cười nắc nẻ. "Anh ấy sùng bái tất cả các cô gái. Anh ấy đã biết cô lâu chưa?"

Cô ấy lắc đầu.

"Cô sẽ sớm biết thôi."

"Yên Chi." Trình Tuấn gọi khi anh ta đột ngột bước vào phòng ngủ. "Em ổn không?"

Lông mày cô nhăn. "Anh đến từ đâu vậy?"

"Ăn tối với một nhà đầu tư tiềm năng." Anh ta nói, như thể đó không phải là chuyện lớn. "Đến đây đi."

Cô bước tới trước mặt anh và kinh ngạc khi anh ôm cô vào lòng. "Ông chủ?"

"Em đã hét rất nhiều vì sợ hãi phải không?." Anh chú ý, vuốt nhẹ đầu ngón tay qua cổ cô. "Tôi có thể nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của em."

"Em chỉ nằm mơ ác mộng thôi."

"Bà Lan nói với tôi rằng em nghĩ có người đang ở trong nhà."

Cô gật đầu. "Em đã nhầm."

Trình Dật cười và khoác tay lên vai anh trai mình. "Anh làm được điều này, gọi cho tôi nếu anh cần gì."

Trình Tuấn phớt lờ anh ta khi anh ta rời phòng rồi đẩy Yên Chi lại cho đến khi cô ngồi trên giường.

 "Nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra."

"Đó không phải là chuyện lớn." Cô nói. Cô nhăn mày khi nghe thấy giọng nói của mình nghẹn ngào. "Chỉ là cơn ác mộng."

"Không phải khi nó làm em sợ đến chết. Làm ơn, em yêu, nói chuyện với tôi đi."

Cô vỗ chỗ trống bên cạnh cô rồi kéo đầu gối lên ngực khi anh ngồi cạnh cô. "Khi tôi còn nhỏ, Thomas sẽ đến phòng của tôi. Ông ta bảo tôi im lặng để mẹ tôi không nghe thấy sau đó ông ta sẽ chạm vào tôi. Nếu tôi khóc hoặc thậm chí thở, ông ta sẽ bóp cổ tôi. Tôi cảm thấy có người đang bóp cổ tôi trước đó. Nó chỉ cảm giác thật... tôi thật sự rất sợ."

Anh vô ý ôm cô vào lòng và hôn lên má cô. "Xin lỗi vì anh không ở đó để làm cho mọi thứ tốt hơn. Anh xin lỗi vì em phải chịu đựng bây giờ vì ông ta. Anh xin lỗi, em yêu."

Không phải một trong những kinh nghiệm đắng cay của cô là lỗi của anh, nhưng Yên Chi cảm thấy an toàn trong vòng tay của anh và cô tin mỗi lời anh nói.

"Em sợ." Cô thú nhận. "Em luôn sợ ông ta sẽ tìm thấy em một mình và nhốt em lại."

"Không thể." Anh kiên định. "Anh sẽ không để ông ta làm điều đó."

"Chỉ có giới hạn nhất định mà anh có thể làm với tư cách làm chủ của em."

"Đừng nghĩ như vậy." Anh nói, vuốt nhẹ má cô. Anh nhận ra ngay lập tức vệt nước mắt. "Anh không muốn để lại em một mình đêm nay."

"Vậy thì đừng." Cô ấy thả lỏng người, đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ anh rồi lười biếng cởi từng nút áo sơ mi của anh trong khi cố giữ ánh nhìn của anh. "Em không muốn anh thương hại."

"Không. Tôi thích em."

Môi cô run rẩy khi tháo đến nút cuối cùng và vạch ra cơ bắp săn chắc trên bụng anh. "Anh đã từng ngủ với nhân viên của mình chưa?"

"Chỉ là những lời đồn." Anh nói, hơi thở rối bời. Chết tiệt, làm sao cô ấy lại ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể anh? "Nhưng nếu có thể, tôi sẽ lật cô ấy lại, đâm côn thịt nóng hổi của mình vào nơi ẩm ướt và giao hoan với cô ấy cho đến khi cô ấy không thể chịu đựng được suy nghĩ về việc ở bên người đàn ông khác."

Yên Chi nuốt nước bọt và che ngực mình bằng cánh tay khi cảm thấy đôi núm ngực cứng lên. Nhưng Trình Tuấn nhận ra điều đó ngay lập tức và kéo cánh tay cô ấy ra. "Em đang ướt phải không, em yêu?"

Cô thẹn thùng gật đầu.

"Vì anh sao?"

Cô lại gật đầu.

"Để anh xem."

Cô hít một hơi sâu trước khi lắc đầu. "Em không muốn anh biết."

"Tại sao không?"

"Vì em muốn ở bên anh đêm nay. Em muốn anh làm em quên đi cơn ác mộng."

Môi Trình Tuấn ngay lập tức phủ lên môi cô. Anh là một người đàn ông tham lam khi anh đẩy cô vào chiếc đệm và dùng một tay ghim hai tay cô lên trên đầu, tay còn lại tháo cạp quần làm lộ ra côn thịt đỏ ửng đang căng cứng. Chiếc quần chip mỏng manh duy nhất che kín nơi thầm kín của cô cũng nhanh chóng bị xé toang, chẳng bao lâu anh mạnh mẽ đẩy vật nóng ấm của mình vào bên trong cô.

"Anh muốn làm điều này với em." Anh ấy nói, đẩy mạnh vào cơ thể cô. "Tôi không nên muốn em nhiều như vậy."

Cô không phát ra một âm thanh nào. Cô quá mải mê trong vẻ đẹp của đôi mắt nâu của anh khi anh nhìn lại cô.

"Nói với tôi dừng lại." Anh ấy nói hầu như nài nỉ.

"Dừng lại." Cô thì thầm. Nhưng hành động của cô làm ngược lại bởi vì bằng cách nào đó cô đã xoay sở để lăn lên người anh và cọ sát âm đạo của mình vào côn thịt đang cương cứng của anh..

"Yên Chi, em yêu, tôi không thể."

"Trình Tuấn..."

Anh bối rối. Cách mà tên anh thoát ra từ lưỡi của cô làm cho cô trở nên hoàn toàn không thể cưỡng lại. "Em là của anh. Làm những gì em muốn với anh."

Trước đây cô chưa bao giờ nắm quyền kiểm soát, và người đàn ông mà cô vô cùng khao khát đang cho phép cô nắm quyền kiểm soát. "Đó là quá nhiều."

Anh bắt chặt hai hông cô và ngồi dậy để ôm cô vào cơ thể của mình. "Nói chuyện với anh."

"Em chưa sẵn sàng. Giúp em."

Anh gật đầu và kéo áo ba lỗ của cô qua đầu cô, ném nó xuống sàn trước khi đưa một cái nhũ hoa vào miệng. Cô rên rỉ quằn quại ngửa đầu lên, những ngón tay luồn vào tóc anh vuốt ve. 

"Chiếm lấy em đi, Trình Tuấn. Em yêu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro