Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi điên rồi, phải không?"

Bà Lan cười nhạo người con gái đang đi lòng vòng trong nhà bếp và tiếp tục trộn bột làm bánh.

"Nếu yêu khiến cô điên rồ như vậy, thì đúng rồi."

"Tôi hầu như không biết gì về anh ta." Yên Chi nói, cắn nhẹ móng tay ngắn của mình. "Đã ba tuần rồi. Hầu như không. Hầu hết thời gian của tôi còn không dành cho anh ta."

"Yên Chi, cô hoàn toàn tỉnh táo." Bà Lan nắm chặt vai cô. "Cô yêu cậu Tuấn, và tôi biết cậu ấy cũng cảm thấy như vậy."

Yên Chi lắc đầu. "Không, anh ấy không thể nào. Tôi sẽ là một kẻ ngốc nếu cho rằng như vậy."

"Chỉ vì cậu ấy không quỳ gối sau một đêm ngủ với cô à, không có nghĩa là cậu ấy không có tình cảm với cô."

Đôi mắt của Yên Chi mở to lên đầy kinh ngạc khi cô nhìn xung quanh nhà bếp một cách lo lắng. 

"Làm sao bà biết về điều đó?"

"Tôi gần như là mẹ của cậu ấy." Bà đơn giản nói. "Cô nghĩ tôi sẽ không nghi ngờ gì khi thấy cậu ấy nhảy múa trong phòng ăn sáng nay trước khi đi làm sao? Và sau đó lại thấy một cô hầu gái đã phải lòng với ông chủ của mình, nên không khó để đoán chuyện gì đang xảy ra đâu cô bé à."

"Tôi chỉ là người hầu bình thường thôi." Yên Chi nhắc nhở chính mình. "Ôi Chúa ơi, làm sao tôi có thể quên được?"

Bà Lan nhăn mày. "Tôi biết cậu Tuấn của mình, Yên Chi. Cậu ấy sẽ không bao giờ đưa cô lên giường nếu nghĩ cô chỉ là người hầu."

"Đó sẽ là lần duy nhất." Cô cố tự thuyết phục bản thân. "Dù sao, sẽ không có lần hai nữa."

Bà Lan phớt lờ không tin. "Nói với cô gái đang yêu cậu ta đấy."

"Yêu ai vậy?" Tiểu Hoa hỏi, đi nhanh vào bếp.

"Không ai cả." Bà Lan phủ nhận, đưa cho Tiểu Hoa một chiếc bánh để trang trí. "Chúng ta phải nhanh lên để hoàn thành bữa tiệc sinh nhật lần thứ tư của Kỳ."

"Bà đã làm việc cho họ Trình bao lâu rồi?" Yên Chi hỏi khi Tiểu Hoa đã rời đi.

"Gần ba mươi lăm năm." Bà trả lời. "Tôi chỉ mới hai mươi khi cậu Tuấn sinh ra, đó là lúc ông Trình thuê tôi làm một người giữ trẻ và đầu bếp."

"Bà có nghĩ tôi sẽ làm việc ở đây lâu như vậy không?" Cô hỏi. "Có lẽ tôi sẽ chứng kiến ​​anh ấy kết hôn và sinh con."

Bà Lan cười nhẹ và quay sang lò nướng. "Cô có thể hỏi trực tiếp cậu ta."

Yên Chi quay quanh trên ghế và kinh ngạc khi đối diện với Trình Tuấn. Anh ngay lập tức ôm sau cổ cô và hạ đầu xuống hôn cô. 

"Bây giờ em đang nói gì về việc tôi kết hôn và có con mà em sẽ chăm sóc?"

"Tôi chẳng nói gì cả." Cô nói, vẫn chưa hết sốc từ cú hôn.

"Thật tiếc." Anh lẩm bẩm. "Vì tôi rất mong đợi được thấy em chăm sóc con cái của chúng ta."

Lông mày cô nhăn lại khi cô mở miệng để hỏi anh, nhưng anh đã bước đi. Bà Lan cười và lắc đầu.

"Đừng nói với tôi là cậu ấy không yêu cô nữa nhé."

*****

"Bối Bối lại bị khó chịu." San San nói với chồng khi đưa tay ra. Cô cười sau khi cô đã giải quyết được vấn đề và kéo Yên Chi vào nhà bếp. "Ai là người đàn ông may mắn vậy?"

Yên Chi nhíu mày và nở nụ cười giả tạo. "Cô đang nói gì vậy?"

"Tôi mang thai lần nữa." Cô nói, chỉ vào bụng. "Anh Dật vẫn chưa biết, nhưng tôi có thể thấy một cô gái bớt chán nản về tình dục hơn khi tôi gặp cô ấy. Vậy đó là ai?"

"Chỉ là một gã trai bao." Yên Chi nói với ánh mắt quay cuồng. "Đừng đoán một cách dại dột, San San."

Đôi mắt cô ấy mở to khi nhận ra. "Không, Yên Chi, cô không phải làm điều đó!"

"Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ phải đi bộ về nhà với sự xấu hổ sớm như vậy."

San San lắc đầu và đặt tay lên cánh tay cô ấy. "Yên Chi, đừng hiểu lầm tôi. Tôi rất vui nếu đó là anh Tuấn. Ngày đó anh ta đã gọi cho tôi."

"Anh ta gọi cho cô à?"

"Khi anh ta đưa cô đi mua sắm." Cô ấy nói, mỉm cười. "Tôi có thể nói anh ta đã hứng thú với cô."

Trình Dật đột ngột xuất hiện, ôm chặt cô con gái bé bỏng vào ngực mình. Anh hỏi:

"Chúng ta đang nói về cái gì ở đây?"

"Anh Tuấn đang yêu cô ấy." San San ngay lập tức khẳng định.

Yên Chi lắc đầu và hít một hơi sâu. "Cô ấy chỉ đang suy diễn thôi. Anh ấy không phải vậy."

"San San." Trình Dật gắt gỏng. "Đừng xen vào chuyện của họ."

"Anh đã làm điều đó suốt đấy." Cô phản đối. "Với lại đây là chuyện gia đình của chúng ta."

"Bố ơi, nhìn bác mua cho con cái này!"

Tất cả mọi người quay đầu về phía Kỳ và người bác tự hào đứng đằng sau cậu bé với một chiếc điều khiển từ xa. Một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cậu bé khi nó nhìn chiếc trực thăng nhỏ bay xung quanh nhà bếp.

"Thật tuyệt vời." Trình Dật nói, mỉm cười với con trai. "Đi ra sau vườn với mẹ đi, Kỳ. Chúng ta sẽ chơi ở đó."

San San lắc đầu và miễn cưỡng theo chồng và con trai hạnh phúc ra ngoài.

Trình Tuấn biết ơn vì thời gian riêng của họ và chứng minh điều đó bằng cách ôm chặt Yên Chi vào lòng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Yên Chi rời đi với một tiếng thở dài và chạm vào môi cô. "Có một đám trẻ con bốn tuổi chạy quanh ở phòng bên kia kìa."

"Tôi không quan tâm." Anh thì thầm vào tai cô và anh thực sự không  làm vậy vì cô có thể cảm nhận được vật đang cương cứng của anh đang ép vào bụng cô. "Rồi, được không?"

Anh nhăn mày khi cô lách qua giữa anh và quầy bar rồi biến mất xuống hành lang. Anh, tất nhiên liền chạy theo sau. "Yên Chi, tôi muốn nói chuyện."

Cô dừng lại khi cảm thấy bàn tay anh ở hông cô và cầm lấy nó. "Chúng ta đang làm gì, Trình Tuấn?"

"Nói chuyện." Anh nói.

"Ý tôi là chúng ta đang làm gì?" Cô thở dài trong những gì anh chỉ có thể đoán là sự chán nản. "Anh đã ngủ với tôi và sau đó anh hôn tôi mỗi khi có cơ hội. Nhưng chúng ta đang làm gì? Chúng ta là gì của nhau?"

"Chúng ta đang vui mà." Anh nói với một sự nhún vai nhỏ.

Cô giật mình với những lời anh và buông tay anh. "Ồ, đúng. Tôi rất vui vì chúng ta đã có cuộc trò chuyện này."

"Tôi đang đùa." Anh nói, cười. "Yên Chi, anh không ngủ với em chỉ vì vui. Anh không hôn một cô gái chỉ vì thú vị, và anh chắc chắn không kể cho họ nghe về những khoảnh khắc tối tăm nhất của mình để vui chơi."

"Làm tình?" Cô hỏi, đôi mắt cô hơi mở to. "Đó có phải là điều chúng ta đã làm không?"

"Phải!" Anh thì thầm. "Và anh sẽ làm lại cho đến khi em biết rằng đó không phải là điều anh làm vì vui. Anh thích em, Yên Chi."

"Anh thích em?" Cô nói, gật đầu. Cô phải thừa nhận rằng nó đau một chút.

"Ừ, anh thích em."

****

"Thật ngu ngốc." Yên Chi tự nhủ khi cô ôm lấy cơ thể mình. "Mày đang chạy trốn vì anh ấy không yêu mày sao? Chúa ơi, mày thật ngốc."

"Giờ con lại tự nói chuyện với mình à?" Thomas cười khi ông ta thấy cô gái đứng trước xe ô tô của mình. "Mẹ con cũng từng làm thế khi cô ấy lo lắng."

"Tôi không lo lắng." Cô phản bác, nhưng giọng nói hoàn toàn phản bội cô. "Tôi muốn đưa ra một đề nghị cho ông."

Ông ta dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẻ mặt thản nhiên. "Nói đi."

"Ông hãy để Trình Tuấn yên, không được làm phiền anh ấy, gia đình anh ấy, hoặc công việc của anh ấy."

Thomas bật cười khùng khục như thể ông ta vừa trúng số. "Con đã yêu cậu ta, phải không?"

"Hãy hứa với tôi rằng ông sẽ không làm tổn thương anh ấy." Cô mặc kệ câu hỏi, nghiêm giọng yêu cầu.

"Ta hứa. Bây giờ con muốn gì?"

"Ít tiền mặt." Cô nói mà không bỏ lỡ một nhịp. "Tôi không muốn bị theo dõi, tôi sẽ rời khỏi thị trấn."

Thomas cười khúc khích trước vẻ mặt ngơ ngác của cô. "Nếu con nghĩ rằng có thể rời khỏi ta thì con nghĩ sai rồi."

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đối với Yên Chi để cô tự bảo vệ mình, đôi tay mạnh mẽ của ông ta ôm chặt cổ cô giống như cô đã từng gặp trong giấc mơ của mình. Sau đó, cô thấy ông ta rút một vật gì đó trong tay ra và với tầm nhìn mờ mịt của mình, cô đoán đó là một ống tiêm.

"Xin đừng làm điều này, Thomas." Cô van nài bằng bất kỳ giọng điệu nào cô có thể phát ra nhất. "Đừng làm điều này."

"Ta làm điều này vì ta yêu con."

Có tiếng la hét từ mọi hướng, và sau đó là tiếng ù ù trong tai Yên Chi khi bàn tay ông ta buông ra khỏi cổ cô. Cô hít một hơi sâu và ngã xuống bên cạnh cơ thể đang run rẩy của Thomas. Có quá nhiều máu để cô có thể xử lý, và chỉ có một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí khi cô nhận ra mình không thể giữ mắt mở được nữa. Giọng cô run rẩy trước khi bóng tối bao trùm mọi thứ:

"Trình Tuấn."

"Tôi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro