Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yên Chi!"

Yên Chi liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang mở và chạy tới đóng lại, nhưng cơ thể bên kia khỏe hơn rất nhiều và cố đẩy nó ra. 

"Tôi sẽ không nói gì cho đến khi nói chuyện với Trình Tuấn trước."

Trình Dật cười lớn. "Đừng cười, Yên Chi. Vợ tôi vừa nói với tôi rằng cô ấy lại có thai và tôi khá chắc mình có thể xử lý được một thông báo khác."

"Trình Tuấn là hôn phu của tôi." Cô nhắc gã. "Anh không nghĩ anh ấy xứng đáng được nghe tin này trước sao?"

"Tất nhiên là có." Gã nói, nhếch mép cười. "Nhưng anh ấy có phải là cha đứa bé không?"

Yên Chi thở hổn hển. "Đương nhiên!"

"Vậy là cô đang mang thai!" Gã kêu lên. "Chúa ơi, Yên Chi. Điều này thật tuyệt vời."

"Tôi không thể tin được là anh đã lừa tôi thừa nhận mình có thai." Cô nói, ôm ngực giả vờ đau đớn.

"Đó là anh trai tôi mà, đúng không?"

Cô trợn mắt. "Vấn đề duy nhất là anh ấy luôn đeo bao cao su mỗi khi chúng tôi ở bên nhau".

"Không phải lúc nào bao cao su cũng có tác dụng." Gã nhún vai. "Nếu anh ấy không tin cô, hãy mang tên ngốc đó đến cho tôi và tôi sẽ nói thẳng với anh ấy."

"Cảm ơn anh." Cô nói và mỉm cười với gã.

Gã lập tức phấn khích nắm bả vai cô, hỏi. "Bất cứ lúc nào, vậy khi nào cô nói với anh ấy?"

"Anh sẽ không ở đó khi tôi nói với anh ấy đâu." Cô nói, đẩy gã ra. "Đó là vấn đề riêng tư."

***

"Đừng quấy rối hôn thê của tôi nữa." Trình Tuấn nói khi bước vào phòng ngủ. Anh mỉm cười khi bắt gặp đôi mắt xám xinh đẹp và đeo chiếc vòng cổ quanh cổ Yên Chi. "Trông em rất đẹp."

"Chiếc váy này không quá chói chứ?" Cô lo lắng hỏi, liếc nhìn chiếc váy cocktail màu trắng của mình.

"Anh thích em mặc màu này." Anh nói, hôn lên trán cô. "Em sẽ còn đẹp hơn nữa trong ngày cưới của chúng ta."

"Em yêu anh." Cô thì thầm.

"Anh cũng yêu em."

"Hai người làm tôi phát ốm." Trình Dật nói với vẻ mặt nhăn nhó.

"Mày cũng như vậy với San San thôi." Trình Tuấn thì thầm. "Bây giờ hãy ra khỏi phòng tao."

Trình Dật lắc đầu rồi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

"Anh có thứ này cho em." Trình Tuấn nói khi dẫn cô đến giường. "Nhắm mắt lại."

Yên Chi đã làm như cô đã nói. "Chuyện này là sao vậy?"

"Đây là chuyện của anh, em yêu." Anh thì thầm, môi anh gần tai cô đến không ngờ. "Anh sẽ là một người chồng rất tốt đối với em và làm bất cứ điều gì em muốn, và anh sẽ còn là một người cha tốt hơn nữa cho đứa con bé bỏng của chúng ta."

Cô mở mắt nhưng anh nhanh chóng hôn cô và đẩy cô dựa lưng vào nệm. 

"Trình Tuấn, làm sao anh biết?"

"Anh biết mọi thứ em làm."

"Ồ, như vậy em không có chút riêng tư nào sao?"

"Anh sẽ cho em mọi sự riêng tư mà em cần, nhưng anh không thể kiềm chế được khi thấy em đến bệnh viện."

"Đáng lẽ em nên đến một phòng khám tư nhân." Cô nói, đảo mắt. "Làm sao em có thể làm anh ngạc nhiên nếu anh cũng biết?"

"Anh xin lỗi." Anh hôn lên trán cô rồi kéo cô ngồi dậy. "Anh rất muốn biết em sẽ công bố nó như thế nào."

"Nó không còn quan trọng nữa."

Lông mày anh nhíu lại. "Con của chúng ta rất quan trọng, em yêu. Hãy nói cho anh biết đi."

"Em định làm anh ngạc nhiên trong bữa tối tối nay ngay trước khi anh tuyên bố đính hôn."

"Anh đã phá hỏng nó ư." Anh nói, rũ vai xuống.

Nhưng cô hôn anh và mỉm cười khi mắt anh lại sáng lên. "Anh đã làm điều này trở nên hoàn hảo hơn. Anh có thích không?"

"Rất thích."

"Vậy chúng ta có nên đi xuống tầng dưới và thông báo cả hai tin tức không?"

Trình Tuấn mỉm cười khi nghĩ về câu hỏi của cô rồi lắc đầu. Anh bỗng đẩy cô xuống giường, mạnh mẽ hôn lên cô rồi thì thầm.

"Khách có thể đợi một lát. Bây giờ hãy là một vị hôn thê ngoan ngoãn và cởi váy ra đi, vợ yêu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro