Chương 121 - 124 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt hắn dán chặt lên người cô, sau khi đã giải phóng con quái vật to dài kia liền cúi người.

Không quá vồ vập, chậm rãi và nhàn hạ như thú săn mồi đã thấy được mục tiêu.

Đầu tiên là phải cắn lấy chiếc cổ trắng noãn, hút cạn máu khiến con mồi tê liệt.

Đợi đến khi hết khả năng phản kháng, liền nhanh chóng lần mò về phía đồi núi đầy đặn ngoạm lấy.

Bàn tay hắn tất nhiên không nhàn hạ mà đặt bên giường, nó chu du khắp nơi.

Từ ngực đến chiếc bụng bằng phẳng, cặp mông cong vút bị nhào nặn đến thảm thương.

Sau đó hắn nhẹ nhàng nâng lấy đùi thon, làm cho cô phải vòng qua hông mình.

Ma vật kia theo từng cú chà xát kiến cho hoa viên thần bí ngọt ngào của thiếu nữ tiết ra mật ngọt mê người.

Một dòng điện chạy dọc sống lưng của cô gái, máu huyết cũng bắt đầu sôi sục.

Rõ ràng điều hoà đã được mở lên, nhưng tại sao trong cơ thể không ngừng nóng?
Cảm giác giống như bị thiêu đốt, nhịp tim cũng đập nhanh.

Cô không cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy cơ thể dường như đang thiếu một thứ gì đó.

Đúng vậy, cô muốn được lấp đầy.

Người đàn ông nhìn ra được những ước nguyện sâu thẳm bên trong cô, vì đó cũng chính là điều hắn muốn.

Nhưng hắn lại không muốn vội vàng.

Miếng ăn ngon nhất, phải được thưởng thức sau cùng.

Lục Nghiên Dương trược dọc theo cơ thể cô gái, đến hoa viên thần bí kia hắn cũng chẳng ngại ngùng gì, lập tức vùi đầu vào giữa hai cô.

Mùi hương ngọt ngào đó khiến hắn không thể nào bỏ qua được
Kiều Uyển Nhi bị k1ch thích bất ngờ, cô cong người lên, không kiềm được giọng mà thét:
“ Á~ đừng … chỗ … chỗ đó … bẩn … lắm~”.

Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn cô, biểu cảm khoái lạc của Kiều Uyển Nhi càng làm cho hắn thêm ngang ngược.

“ Ưm … ngừng lại …”.

Đối với câu nói của cô, hắn lại càng thêm mạnh mẽ hơn, ngay cả lưỡi cũng cho vào bên trong khuấy đảo.

Kiều Uyển Nhi cảm giác dưới râm ran khó chịu, muốn dùng tay đẩy hắn ra nhưng chẳng thể làm được.

Người đàn ông đã dùng tay mình đan chặt vào tay cô, ngăn cản hành động.

Trong căn phòng có chút tối tăm, âm thanh yếu ớt hoà lẫn với tiếng động mà người đàn ông tạo ra hoà vào nhau tạo thành một giai điệu nóng bỏng.

Không gian tràn ngập hương vị của sắc d.

ục cùng với đam mê cháy bỏng.

“ A~ ưm …”.

Kiều Uyển Nhi không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Dường như có gì đó đang đến, hệt như một cơn lũ có thể cuốn trôi hết tất cả mọi thứ cản đường.

Cô cong người, thân hình xinh đẹp của cô gái khi đang nằm trên chiếc giường nếu được hoạ vào tranh vẽ thì xứng đáng trở thành một kiệt tác.

Rất nhanh, cow thể đạt đến đỉnh điểm, bàn tay cô siết chặt vào tay hắn, các khớp ngón chân cũng co quắp lại, cô r3n rỉ một lúc rồi nằm xụi lơ.

Lúc này, người đàn ông mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chưa hề dịu bớt sự hoang dã và nguy hiểm.

Lục Nghiên Dương vươn đầu lưỡi li3m khoé môi, thứ chất lỏng nào đó từ môi hắn chảy dài xuống khuôn ngực to và múi cơ bụng săn chắc.

Nhìn Kiều Uyển Nhi hé miệng thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung vẫn còn chìm đắm vào cơn khoái lạc ban nãy, hắn không thể nhịn được nữa.

Con quái vật xù xì đang ra sức gào thét từ đầu trận đến giờ, hắn nắm lấy đặt trước cửa động vẫn còn đang co bóp, chỉ cần nhẹ nhàng thúc hông, nó liền chui tọt vào.

“ Nga~”.

Kiều Uyển Nhi vẫn còn đang rất mẫn cảm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị ép phải nuốt trọn lấy c.

ự long to lớn, cô nỉ non mà lên tiếng:
Kiều Uyển Nhi vẫn còn đang rất mẫn cảm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị ép phải nuốt trọn lấy c.

ự long to lớn, cô nỉ non mà lên tiếng:
“ Anh~ anh đúng là tên khốn … ân~”.

“ Tch”- hắn tặc lưỡi, bên trong cô nóng bỏng lại trơn tru khiến cho thứ mà hắn cho vào di chuyển cực kỳ mượt mà.

Thuận lợi thế kia thì di chuyển chậm có khác gì đã phụ lòng cô?
Công sức hắn hì hục từ nãy đến giờ cũng không được để phí.

Lục Nghiên Dương nắm lấy eo thon rồi thẳng một đường tiến vào.

So với âm thanh hắn vùi đầu vào giữa hai cô khi nãy thì tiếng động bây giờ ám muội hơn rất nhiều.

Dù truyền đến tai hắn hay là tai cô thì cũng đều khiến cho thân thể nảy sinh biến hoá.

Dù nghe thấy rất du.

ng tụ.

c, nhưng chẳng hiểu sao càng nghe thấy thì lại càng muốn được nghe nhiều hơn.

Người đàn ông lúc này mới lộ rõ khát vọng của bản thân, hắn nắm lấy eo thon của cô gái nằm dưới thân điên cuồng xâm nhập.
Bộ dạng kìm nén lúc nãy hệt như chỉ là đang giả vờ, chờ khi cô buông lỏng cảnh giác liền chiếm lấy mọi sự tốt đẹp.
Kiều Uyển Nhi nằm trên giường như cá nằm trên thớt, cơ thể đong đưa theo từng cú thúc của hắn.

Khuôn ngực phập phồng lên xuống, trước mắt người đàn ông trở thành một ngòi nổ.
Lục Nghiên Dương càng nhìn càng không giữ nỗi tỉnh táo, hắn chỉ muốn thấy đôi gò b ồng ấy vì kịch liệt mà đưa đẩy điên cuồng hơn.
Từ cánh tay đến mu bàn tay nổi lên một đường gân xanh đáng sợ, dường như hắn đang phải kìm hãm con dã thú bên trong cơ thể mình, tránh nó hoá điên làm tổn thương cô gái.
Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy eo thon, thúc hông thật mạnh.
Động hu.yệt non mềm yếu đuối nuốt phải con c.ự long to lớn, trong quá trình đó, nó cũng không ngừng trưởng thành.

Đường gân nổi đầy lên thâm nhập vào cánh hoa khiến cho cô chỉ biết nắm lấy một góc drap giường mà chịu đựng.
Đôi môi nhỏ nhắn vừa mới bị dày xéo khi nãy tuy cắn chặt nhưng vẫn không ngăn được tiếng r3n rỉ động lòng người.
Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cảm giác thoải mái khiến cho cô không thể làm chủ được bản thân.
Chỉ vừa mới đạt đến đỉnh điểm, hắn đã cho vào.

Hoa viên thiếu nữ nhạy cảm lần nữa bị k1ch thích, cô cũng nhanh chóng được đưa lên mây.
Lục Nghiên Dương hơi thở dồn dập, cơ thể của hắn toát ra những dòng khí nguy hiểm, gương mặt nhễ nhại mồ hôi đang nhìn vào cô gái nằm bên dưới không chớp mắt.
Kiều Uyển Nhi có thể nghe thấy rõ giọng nói trầm ấm của hắn vang vọng khắp căn phòng.
Ánh mắt kia chẳng hề giống lúc ban sáng, nhìn cô đầy thâm tình.
Hắn của bây giờ, hệt như chỉ muốn nuốt chửng cô vào bụng mà thôi.
Lục Nghiên Dương chẳng thể nào kìm chế được nữa, tuy lưu luyến nhưng dù sao đêm vẫn còn dài, cô sẽ không thể trốn thoát được.
Huống hồ chi, cô đã chủ động châm ngòi thì phải tự giác dập lửa.
Đêm nay cô chết chắc rồi, hắn không có ý định sẽ để cho cô ngủ sớm.
Cùng lắm thì ngày mai sẽ cho cô nghỉ thêm một ngày nữa, ở nhà dưỡng sức.
Còn bây giờ …
Kiều Uyển Nhi bị nắm lấy eo, cùng với dòng cảm xúc đang chảy bên trong người cô, hắn cũng rất nhanh đã đạt đến giới hạn.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, chuyển động ngày càng nhanh, âm thanh ấy càng to hơn làm cho cô gái nằm bên dưới chẳng thể nào tự chủ được.

Môi mềm hé mở phát ra âm thanh yêu kiều quyến rũ.

Phụt!
Người đàn ông gửi tất cả mầm mống của mình vào bên trong hoa viên ấm nóng trơn trượt kia, lát sau đã nằm đè lên người cô gái.
Kiều Uyển Nhi cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Cô nằm xụi lơ, tay chân mềm nhũn, tim đập liên hồi, cộng thêm cơ thể trụi bị người nào đó đè lên, nặng nề như tảng đá, chỉ có thể mở miệng mà th ở dốc.
Lúc cô đạt đến đỉnh điểm, bên trong cơ thể có gì đó rất nóng chảy vào.

Khi hắn đứng lên, chất lỏng màu trắng đục ồ ạt thi nhau tuông ra bên ngoài, chảy xuống drap giường, ướt đẫm.
Cả cơ thể cô dính đầy mồ hôi cùng với … ban nãy hắn li3m chẳng sót điểm nào, giờ đây dinh dính và rất khó chịu.
Cô muốn đi tắm!!!
Kiều Uyển Nhi lồm cồm ngồi dậy, cô vẫn còn chưa lấy lại sức sau khi trải qua hai lần thăng hoa.
Vốn định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ vào phòng tắm tẩy rửa, nhưng cơ thể khó chịu thế này thì làm sao có thể nghỉ ngơi được?
Thà cô vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm để thư giãn, lúc đó nghỉ ngơi cũng không muộn.
Còn chưa kịp bước chân xuống giường thì cổ tay đã bị nắm lấy, lực đạo không lớn nhưng đủ làm cho cô chú ý.

Kiều Uyển Nhi chẳng buồn xoay người, chỉ mệt mỏi mà lên tiếng:
“ Bỏ ra để em còn đi tắm”.
Lục Nghiên Dương nghe thấy, bỏ ra.
Nhưng ngay sau đó liền bế cô hệt như đang bế một nàng công chúa vào phòng tắm.
“ Ách!” – Kiều Uyển Nhi thốt lên.
“ Có chuyện gì sao?” – Hắn lên tiếng hỏi.
Nhận lại chỉ là cái lắc đầu e ngại của cô.
Kiều Uyển Nhi đỏ mặt bừng bừng.
Sao cô có thể nói với hắn, vì đang truồng cho nên hắn vừa bế, nơi đó liền rỉ ra cái thứ hắn đã rót vào..

Ở trong phòng tắm, hơi nước bốc lên khiến cho cảnh tượng bên trong mờ ảo.

Cô gái ngồi trong bồn tắm thoải mái tựa lưng vào người chồng mình.

Trong lúc cô đang tận hưởng, nụ cười trên gương mặt duy trì chưa được bao lâu liền phải tắt đi.

Kiều Uyển Nhi nếu như còn chút sức lực thì sẽ xoay người bóp cổ cái tên ngồi phía sau một cái, nhưng giờ đây cô đang rất mệt mỏi, chỉ có thể giận dữ mà lên tiếng:
“ Anh … đang làm cái trò gì vậy hả?”.

Người đàn ông bình chân như vại, hắn thậm chí còn xem những động tác của bản thân là điều đương nhiên, không biết xấu hổ mà nói:
“ Anh giúp em tắm”.

Kiều Uyển Nhi cố nén giận, gằng từng chữ mà nói:
“ Bỏ cái tay anh ra khỏi người em mau”.

“ Bỏ tay … thì không thể tắm được”.

“ …….

”.

Cái bàn tay hư hỏng đó cứ đặt mãi trên ngực cô không chịu buông, hắn còn dùng xà phòng ở trên đó m ơn trớn, cố ý làm loạn.

Xà phòng trơn trượt, động tác của hắn thuận lợi hơn thấy rõ.

Kiều Uyển Nhi chỉ có thể ngồi yên, uy hiếp nói:
“ Anh không biết … lau chỗ khác à?”
“ Đợi làm xong chỗ này, anh sẽ giúp em kỳ cọ nơi khác”.

“……”.

Yêu nghiệt mà!
Ông chồng ít nói lạnh lùng EQ kém của cô nay đã biến đi đâu mất rồi?
Kiều Uyển Nhi chỉ có thể ngồi đó mặc cho hắn làm bậy.

Chẳng biết họ cùng nhau ở trong phòng tắm bao lâu, cô chỉ biết khi hắn bế cô ra ngoài thì đồng hồ cũng đã chỉ hơn 12 giờ.

Mẹ ơi, làm cái gì mà lâu thế?
Cũng đúng thôi, hắn ngồi trong đó lấy cớ tắm rửa cho cô rồi dùng cái bàn tay to lớn đó sờ nắn khắp nơi.

Tuy hắn massage đúng là thoải mái dễ chịu thật, nhưng mà ngực cô cần quái gì mà cứ xoa bóp hoài vậy?
Cái tên mặt dày này còn bảo làm thế để k1ch thích mạch máu lưu thông tốt hơn, sau này nếu có em bé thì sẽ có nhiều sữa hơn cho con.

Có quỷ mới tin, chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô thì có.

Bằng một thế lực nào đó, khi ra bên ngoài thì căn phòng lại gọn gàng lên trông thấy, hệt như lúc nãy cùng nhau triền miên trên chiếc giường đó chỉ là giấc mơ cô tạo ra.

Hắn lại lần nữa đặt cô nằm lên giường, Kiều Uyển Nhi mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, cô nhanh chóng yêu cầu:
“ Hơn 12 giờ rồi, còn không ngủ thì ngày mai sẽ dậy không nỗi mất”.

Hắn dùng khăn lông lau khắp cơ thể cô, sau khi khô ráo còn nghênh mặt lên, đầy vẻ tự hào.

Kiều Uyển Nhi cười méo xệch, làm như bản thân đã làm được việc tốt lắm không bằng.

Chẳng lẽ còn muốn được cô khen hay sao?
Lục Nghiên Dương nhìn cô, không nói gì cũng không cười.

“ ……” – Kiều Uyển Nhi.

Không ổn, sao cô cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm.

Phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất thôi, nếu còn không mau chóng kết thúc chủ đề này thì có khi …
Nghĩ đến đây, cô sợ hãi mà lên tiếng:

“ Chào anh, em ngủ.

.

á!”.

Còn chưa kịp kết thúc câu nói thì cái hoàn cảnh đáng sợ mà cô nghĩ ra trong đầu đã xuất hiện rồi.

Lục Nghiên Dương trèo lên giường, hắn mò mẫm khắp nơi, đầu vùi vào một bên đ ẫy đà rồi m*t lấy.

“ Anh anh anh … anh làm cái gì vậy hả? Mau bỏ ra để em còn ngủ!!!!!!!”.

Khi chưa làm một việc gì đó, chúng ta thường cảm thấy e ngại và muốn bỏ qua, nhưng khi đã làm được một lần, hai lần, rồi N lần … việc đó chắc chắn sẽ chẳng còn là vấn đề gì quá to tác.

Lục tổng sau khi đã bày tỏ tâm tư cùng vợ mình, cảm thấy việc hắn nói ra những câu sến sẩm không còn gì khó khăn nữa.

Da mặt mỏng đến đâu thì lúc này cũng chẳng còn nữa.

Lục Nghiên Dương ngây thơ của cô đã không còn nữa.

Hắn mặt dày mà nói:
“ K1ch thích tuyến sữa”
“ ???” – Kiều Uyển Nhi.

Cô cạn lời, căn phòng giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng chút chít từ miệng hắn phát ra và câu đáp trả hết sức khó tin.

“ Anh đang giúp con chúng ta sau này”.

“ Giúp cái chó nhà anh, buông ra, bi3n thái!!!”.

********
Ngày qua ngày, Kiều Uyển Nhi cứ thế mà bị giữ lấy hằng đêm.

Một năm sau thì cô đã đón thành viên nhỏ gia nhập.

Cô công chúa xinh xắn và đáng yêu thuỳ mị …
“ Oa oa!!!!!!”.

Hoặc có thể không.

Đây là cảnh tượng khi con bé thấy cha ôm mẹ mãi không buông.

Lục Nghiên Dương nhìn nhóc tì chỉ to bằng cái ngón chân đang ngồi trong xe đẩy kia, liếc mắt:
“ Lục Tiểu Nhã, nín”.

“ ….

“ – Kiều Uyển Nhi.

“ Anh nói chuyện với con như vậy mà coi được à?”.

Nhiều lúc nhìn thấy hắn, cô lại chẳng biết hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng Hạ Liên Tâm có phải họ hàng gì không, sao mà lại giống nhau như thế.

Ngay cả con mình cũng ganh tị.

Dạo này hình như hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ rất hay qua lại.

Vì cô sinh sau Hạ Liên Tâm chỉ vài tháng, cho nên hai ông bố rất hay trò chuyện khi cô sang nhà Hạ Liên Tâm để chơi.

Có hôm cô còn nghe thấy Thượng Quan Thiên Kỳ ca cẩm với chồng mình:
“ Cứ tưởng là con gái, phòng công chúa, quần áo, giày dép đã chuẩn bị xong, ai ngờ đâu lại là một con vịt đực”.

Cứ tưởng hắn sẽ im lặng mà nghe, ai ngờ đâu cái người tưởng chừng ít nói này lại phụ hoạ theo:
“ Đứa con gái nhà tôi ngày ngày bám theo mẹ, nếu là con trai thì tôi đã thẳng chân đá vào mông vài cái rồi, tch”.

“ ……….

”.

Cô đang nghe cái gì đây?

Đây là những câu mà người cha nên kể về con mình hay sao?
Hai cái người này, bình thường giúp tôi có được hay không hả???
Chỉ còn ba tháng nữa là tròn hai năm, Kiều Uyển Nhi hết hạn tang.

Lục Nghiên Dương vui còn hơn trúng thầu.

Cuồi cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi thì hắn đã có thể tổ chức hôn lễ, cùng với cô tiến vào lễ đường.

Đang lúc vui vẻ thì Kiều Uyển Nhi bồng Lục Tiểu Nhã trên tay và nói với hắn:
“ Con vẫn còn nhỏ, bà nội muốn đợi đến khi con lớn sẽ cho mặc váy cưới làm dâu phụ, đi theo phía sau em tung hoa cưới”.

“ Không cần phiền vậy đâu, tổ chức đi, khi nào con lớn chúng ta làm thêm lần nữa”.

“…….

.

”.

Kiều Uyển Nhi nhìn hắn bằng nửa con mắt, cái người đàn ông này đúng là.

Cô đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, con cũng sinh cho hắn, hắn còn sợ cô bỏ trốn hay sao?
Kiều Uyển Nhi lắc đầu bất lực, nhẹ giọng nói
“ Anh làm ơn đi, em không có trốn đâu mà lo”.

“ Anh muốn thấy em mặc váy cưới”.

“……….

”.

Cô thở dài, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
“ Được rồi, hai năm nữa nhé!”.

“ Anh biết là em sẽ đồng … hả?”.

Còn đang vui mừng vì cô suy nghĩ lại, ai ngờ đâu lại chẳng có khác biệt gì.

Lục tổng yểu xìu, hai năm nữa biết đến khi nào chứ?
Kiều Uyển Nhi thực sự buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng này của chồng mình.

Có lẽ hắn mong chờ ngày bọn họ tổ chức hôn lễ lắm, nay cô sắp hết kỳ mãn tang lại tiếp tục dời thời gian cho nên thất vọng.

Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, bà nội muốn cháu gái được xuất hiện trong lễ cưới của cha mẹ mà.

Người đàn ông không có tiếng nói trong gia đình, chỉ có thể thể hiện uy quyền trên giường dù thất vọng nhưng cũng phải mau chóng đồng ý với quyết định của vợ mình.

Lục Nghiên Dương mỗi ngày đều tự an ủi bản thân, hai năm cũng chẳng có bao nhiêu.

Chỉ vọn vẹn trong hai cuốn lịch 365 ngày thôi mà.

******
Thời gian trôi đi, Lục tổng trong hai năm đó rất cẩn thận, thậm chí cồn dùng bảo hộ để tránh sự cố ngoài ý muốn sẽ xảy đến.

Xui rủi thì lại phải đợi thêm mấy năm nữa, vậy thì bao giờ hắn mới được lấy vợ?
Hai năm sau, Lục Tiểu Nhã đã có thể tự mình bước đi, cô bé lớn lên có nét giống ba nhiều hơn là mẹ.

Mặc chiếc đầm xoè, tóc được búi sang hai bên và cột thêm chiếc nơ nhìn hết sức đáng yêu.

Nhìn thấy cha mẹ tiến vào lễ đường, dưới cái nhìn đầy xúc động của mọi người, cô bé cũng không kìm được.

Tuy là trẻ con nhưng lại hết sức tình cảm, đôi mắt to tròn ngấng lệ, đôi môi nhỏ chúm chím đáng yêu cũng run lên.

Bé lấy hết vốn liếng học được, can đảm gào to:

“ Mẹ nà của konnnnn!!!!!!!!!”.

Cô dâu đứng trên sân khấu rãi đầy hoa hồng vì lời nói vô tri của con gái mà bật cười.

Đại chiến trong gia đình giữa cha và con gái đã kéo dài được hai năm hơn rồi, chưa từng có dấu hiệu hạ nhiệt.

Xem ra sau này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Lục Nghiên Dương trong bộ đồ chú rể bảnh bao cũng bất lực mà nhìn chăm chăm vào cô con gái quý báu đang ra sức gào thét bên dưới.

Hạ Liên Tâm phải đưa cho con bé cây kẹo nó mới chịu tiếp tục rãi hoa cưới.

Tưởng chừng sẽ kết thúc êm đềm, ai ngờ khi nghe chủ hôn bảo:
“ Chắc không có ai phản đối cuộc hôn nhân này”.

Thì y như rằng con bé lại rống lên.

Lục Nghiên Dương à, công cuộc theo đuổi và tách rời những vệ tinh xoay quanh vợ mình … chắc còn lâu mới có thể hết được.

~~~HOÀN~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro