Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vậy là ngầy
đầu tiên đi học của đại tiểu thư nhà Hoàng Kỳ đã trôi qua với một đống rối rắm
như vậy, nhưng hình như thiếu gì đó thì phải, nó bật dậy khỏi giường, điều đặc
biệt mà anh nó dành cho nó, đâu, ko có ,
ko có gì cả khi mà ngày cũ đã sắp sửa trôi qua.

Haizzzz! Sao
ai cũng thích bắt nạt mình thế nhỉ, thấy mình hiền cứ ăn hiếp là sao ta,( hiền
thấy ớn), cả honey cũng vậy (nó gọi anh nó là honey), đã hứa rồi mà ko giữ lời,
đáng ghét quá đi. Cứ mãi trách móc oán than cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ.

Reng...............
reng..............

Nó bị cái đồng
hồ báo thức đánh thức khi mà ngoài kia mấy con chim sẻ hót líu lo đón chào ngày
mới, thở dài một cái thở hiện sự chán nản đến tột độ, lê tấm thân tàn vào nhà vệ
sinh. Nó ko có thói quen ngủ nướng hay lăn lóc trên giường khi nghe tiếng đồng
hồ báo thức, đúng là một thói quen tốt đây mà.

15ph sau

Nó có mặt tại
bàn ăn, ko tiền mà phải ăn sáng ở nhà chứ sao nữa, ngồi xuống bàn ăn, mặt nó ko
thể nào buồn hơn được và vẫn là bài ca con cá của nó: tiền ko có, tình ko có,
ngồi trong xó, nhìn con chó, nhục hơn nó...<_>, và tất nhiên là nó chỉ dám
than thân trách phận trong bụng mà thôi, tội nghiệp cho cô nàng quá.

Vẫn là chiếc
xe buýt hôm qua, vẫn là những ánh mắt khinh thường nhạo báng đó khi nó vừa đặc
chân xuống xe buýt. Nhưng hôm nay nó ko thèm quan tâm nữa,điều nó quan tâm hơn
hẳn là làm sao để ăn nói với mấy con bạn nó đây, huhu...huhu

Vào tới lớp,
nó đi thẳng xuống chỗ ngồi của mình, thở dài một cái rồi nằm úp mặt lên bàn để
che dấu cái cục quê đang phát tác trong người nó cho đến khi......

-
Này
Khay Vi , hôm qua mầy bị gì vậy, tự nhiên bỏ về là sao, đã nói là mua quà tặng tụi tao vậy mà ....

-
Mầy
có im cái mồm đi ko hả? tại tao có việc bận được ko hả? nó bực bội chặn ngang họng
Nguyên Thảo đang bi bô cái miệng mà mặt thì đỏ như con gà đá

-
Uhm,
im thì im làm gì ghê vậy. Nguyên Thảo tiu nghỉu bỏ về chỗ ngồi, nhìn thấy tội.

Này giờ ngồi bên cạnh,
Thiên Vũ cứ tưởng là nó giận nên mới vào lớp đã tỏ thái độ như vậy nhưng hành động
vừa rồi của nó đã ko qua mắt được anh chàng lắm trò này

-
Á
à. Thì ra là cò người đang xấu hổ. Nói xong cái câu khích tướng đấy, hắn còn
bơm thêm nụ cười đểu ko thể tả được.

Lúc này nó vẫn nằm úp mặt
che dấu cái cục quê đang trào dâng cộng cục tức đang ức nghẹn mà ko làm sao bộc
phát được. AAAAAAAAAAAAAA nó như muốn hét lên. Bên kia, giọng Ngọc Ninh bơm
thêm một câu làm ly nước chính thức tràn bờ : hôm qua khi mầy về, anh Thiên Vũ
đã tính tiền giùm tụi tao rồi, hihi...hiiii, anh Thiên Vũ thật galang m cảm ơn ảnh
đi nha.

1s

2s

3s

Sau khi đã nạp xong câu
nói của nhỏ Ngọc Ninh, bom chính thức nổ.

-
WHAT
???? WHO???? Nó hét lên, xả bao nhiêu
cái tức tối nãy giờ đang kìm nén. Nó quay qua Thiên Vũ lại hét :
WHYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY? Mặt nó nhăn như đít khỉ, hai nay nắm thành nắm đấm
đưa lên đưa xuống như giã gạo, mặt đỏ như quá gấc, vì tức giận, nó nhắm mắt lại,
thở hắt một cái rồi : AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Nó hét lên ,mặc kệ bàn
dân thiên hạ nãy giờ đang nhìn nó chằm chằm, và những giọng nói ko quen ko lạ của
bọn kia vang lên : ai đó gọi 115 hộ cái, a ko phải gọi cho BVTT , nhanh nhanh giùm cái ( BVTT là bệnh viện tâm
thần đó các bạn), bên này 3 đứa bạn nó đang há hốc vì kinh ngạc, sức công phá
quá lớn,làm 3 chàng trai bên cạnh cũng ko khỏi bị ảnh hưởng, mỗi người một vẻ :
Quang Anh đơ như cây cơ, Thiên Vũ Cười lăn lộn, còn anh chàng kia mỉm cười thật
dịu dàng, và nụ cười đó của anh chàng có sức công phá ko thua kém gì tiếng hét
của nó, mặt nó : đỏ -> đơ, lần đầu tiên nó thấy anh chàng kia cười mà sao nụ
cười lại hiền như vậy, ấm áp như vậy.

1s

2s

3s

Đơ 3s cho đến khi Quang
Anh lấy tay vẫy vẫy trước mặt nó,nó lấy tay mình hất tay Quang Anh ra, nó thấy
khó hiểu quá, bộ nó cảm anh chàng thật hả trời.

Oh no! anh chàng thật xấu
số.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro