Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vừa vào lớp,nó đã thấy ba đứa bạn nó
ngồi to nhỏ gì đó, bản tính nhiều chuyện ko cho phép nó bỏ qua – này chuyện gì
mà tụi bay vui vậy hả?

-
Nguyên
Thảo đang kể về 4 hotboy của trường mình
đấy ? Tuyết Mai lên tiếng.

-
Oh
! 4 hotboy nào vậy? Câu hỏi cụt ngủn của nó làm cho 3 nhỏ kia bật ngửa hiện
đang trong tình trạng chết lâm sàng, trời ơi con nhỏ thấy thế mà nhiều lúc nó
ngu thấy tội.

-
Tao
xin mầy đó Khay Vi. Nguyên Thảo lên tiếng giọng vô cùng bất mãn.

-

nữa, ko biết thì tao hỏi thôi, tụi mầy làm gì ghê vậy, ko phải có câu : ko biết
phải hỏi, muốn giỏi phải học sao? Nó làm mặt ngu, nguyên Thảo thở dài ngao ngán
nhưng cũng năng nổ kể lại, gì chứ đây là sở trường của nhỏ mà.

-
Này
nè, 4 hotboy của trường mình chính là mấy anh chàng đang ngồi xung quanh mầy
đó.

-
Xung
quanh tao?

-
Chứ
còn ai nữa?

-
Ồ....
mà bọn họ cũng có chuyện để kể à?

-
Tao
lạy mầy Khay Vi mấy anh ấy mà ko có chuyện để kể thì ai có chuyện để kể hả con
nhỏ khùng này.

-
Oh
! mầy kể tao nghe thử coi.

Nó với Nguyên Thảo đứa đốp
một câu thành ra mãi 1ph30s sau câu chuyện về 4 chàng hotboy của trường quý tộc
Royal mới chính thức bắt đầu.

-
Đầu
tiên là Thiên Vũ, anh ấy là con trai độc nhất và là người thừa kế của tập đoàn
Diamond, tập đoàn đứng đầu nước mình đó. Anh ấy bề ngoài rất lạnh lùng nhưng ko
hiểu sao nhiều lúc tao thấy anh ấy ấm áp lắm, đặc biệt là mấy ngày gần đay nha.
Thứ hai là Quang Anh, aanh ấy là người thừa kế của tập đoàn Viễn Thông lớn nhất
nước mình đó, anh ấy có nụ cười tỏa nắng, ai mà nhận được nụ cười của anh ấy chắc
chắn là ngã quỵ sau 3s- trừ mầy.Nguyên Thảo nói xong quay qua liếc nó một cái rồi
tiếp tục câu chuyện. Khắc Thiên là con trai của tập đoàn hàng hải lớn nhất nước
mình, tuy nhiên sau anh ấy còn một người em trai nữa nghe nói là con của mẹ kế,từ
nhỏ anh ấy đã phải sống một mình rồi vậy nên anh ấy như người vô cảm vậy, tao
chưa từng thấy anh ấy nói chuyện với ai ngoại trừ mấy người kia, lúc mới vào lớp
này tao cứ tưởng anh ấy bị câm kia.Nguyên Thảo xổ 1 tràng dài khiến nó choáng
váng, trong mắt nó bọn họ cũng bình thường mà có gì đặc biệt đâu. À ko, ngoại
trừ người có nụ cười kia, là ai thì ai cũng biết, mà cũng nhờ có Nguyên Thảo mà
nó được biết nhiều hơn về anh, thật sự nó mới tới có 2 ngày nhưng anh chàng cứ
quanh quẩn trong đầu nó, đặc biệt là sáng nay, nụ cười đó.... Nhưng mà hoàn cảnh
của anh, hèn gì anh lanh lùng vậy, ánh mắt lại buồn như vậy, như bỗng nhớ ra điều
gì, nó quay qua hỏi Nguyên Thảo

-
E
mầy, còn thiếu một người nữa, mới có 3 người mà. Nó khều khều tay Nguyên Thảo
kêu nhỏ nói tiếp, thật ra ko phải nó hám trai mà ngồi nghe mấy chuyện tầm xàm của
mấy tên kia đâu, chẳng qua là con quái vật mang tên nhiều chuyện trong người nó
lớn quá khiến cô nàng cứ thấy chuyện là nhào vô.Nguyên Thảo nhìn nó rồi cười
gian manh- vậy mà kêu ko quan tâm, nhưng thôi em đã có hứng thú thì chị đây kể
cho mà nghe , hehe... hehe, nó như mắc nghẹn, nhưng nhỏ Nguyên Thảo đau them để ý
tiếp tục câu chuyện như có một ko hai của mình:

-
Người
thứ 4 là Kỳ Khôi ....

-
Kỳ
khôi ? ?? nó chặn ngang họng nhỏ Nguyên Thảo thể hiện thái độ ngạc nhiên tột độ
,hỏi lại làm mấy đứa kia cũng ngạc nhiên theo nó, cả 3 đứa kia chồm lên :

-
Mầy
biết anh ấy hả????

-
À
ko. Tại tao thấy cái tên hay hay nên hỏi lại thôi. Nó vừa cười ngu vừa nói để lấp
liếm nhưng trong bụng vẫn còn nhiều nghi vấn, anh nó từng học trường này sao,
sao nó ko biết gì hết vậy?

-
Kỳ
Khôi là hoàng tử trong mơ của bất kỳ cô gái nào trường này đấy,anh ấy lạnh
lùng, đẹp trai ... ko từ ngữ nào diễn tả được, chỉ cần được anh ấy nhìn thôi cũng
đủ đưa ai đó vào nhà thương chứ đừng nói là nói chuyện, nghe nói hồi đó mỗi
ngày có ít nhất mấy em cấp cứu vì anh ấy đấy,nhưng tiếc là 2 năm trước anh ấy
qua Mỹ rồi, nghe nói là gia đình có chuyện gì đó, nếu nói 3 người kia giàu thì
anh ấy còn giàu hơn, phải 3 cái tập đoàn kia gộp lại với nhau chưa chắc đã lớn
bằng tập đoàn nhà anh ấy, nghe đâu bên Mỹ anh ấy ở lâu đài chứ ko phải biệt thự đâu nha.

-
À
à , biết rồi.

-
Này
cái mặt kia là sao hả ? kể chuyện cho mầy còn chán hơn kể cho con gián nó nghe.
Nguyên Thảo hằn học giận dỗi

-
À
mà mầy mới đi đâu về đấy? Tuyết Mai như đột nhiên nhớ ra

-
Đi
gặp Tuyết Trang. Nó đáp tỉnh queo làm 3
đứa kia phải thốt lên: CÁI GÌ???

-
Thế
có chuyện gì ko? Ngọc Ninh tỏ vẻ sốt sắn quan tâm

-
Mầy
nhìn tao có giống bị gì ko? Vẫn là cái giọng tỉnh queo làm 3 đứa kia tức lồng lộn.

-
Sao
mầy ko nói gì với tụi tao hả?hả??? lỡ có chuyện gì thì sao? Mầy biết chị ta
gian xảo lắm ko hả???? 3 đứa mỗi đứa một câu, lồng lộn lên với nó.

-

hì...hì hì. Biết rồi, biết rồi, lần sau sẽ nói cho tụi mầy biết. Nó cười cười,
giơ 2 bàn tay ra phía trước xua xua làm ra vẻ biết lỗi lắm. chỉ có vậy mới làm
cho mấy đứa bạn của nó hạ hỏa chứ biết làm sao giờ, kể ra thì tụi nó cũng tốt,
còn biết đồng cam cộng khổ, có họa cùng chịu nữa chứ ,hehe... hehe (vì chưa có
phúc nên chưa hưởng được <_>)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro