Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Như được giải phóng nụ cười, ba anh chàng kia, cười nghiêng
cười ngả,chỉ có một người là lẳng lặng về chỗ cũ mà gắp gắp... lật lật cho yên phận,ko
dám đụng tới ổ kiến lửa nữa.

-
Khay Vi, bọn anh đang nướng bạch tuột cho em đấy,
em ở lại ăn nha.- nó mở to mắt nhìn Quang Anh, ánh mắt thể hiện sự cảm kích vô
bờ bến, "chỉ có anh chàng này là tôt với mình mà", nghĩ vậy nó gật đầu lia lịa.
Ngu sao mà từ chối, muốn còn ko được nữa là, vừa được xóa sạch tội lỗi, vừa được
ăn, "haha... haha hôm nay là ngày may mắn của ta đây mà"

-
Để em gọi mấy nhỏ kia tới tham gia cho vui nha.
– quay qua cười thật tươi rồi bấm bấm cái điện thoại, nó bắt đầu tự nhiên như
người Hà Nội rồi, cứ nghĩ bữa tiệc này là người ta tổ chức cho mình vậy. Mà thật
ra là họ cố tình tổ chức cho nó chứ còn gì nữa. Haizz, nàng đúng là có số hưởng
mà.

30 phút sau,mấy nhỏ bạn nó cũng tới, vì biết là có mấy chàng hotboy ở đây
nên tụi nó tha hồ ăn diện, nó nhìn lần lượt từng đứa một với con mắt nghẹn ngào
nhưng cũng tràn đầy bất mãn; Ngọc Ninh
diện một chiếc đầm trắng mang phong cách tiểu thư dịu dàng hiền thục, với mái
tóc được tết cầu kỳ, và gương mặt trang điểm nhẹ, cũng may là nhẹ, nếu ko, chắc
sẽ có một trận cuồng phong ập tới; Tuyết Mai diện một chiếc quần soạt, áo trỡ vai, thật cá tính, tóc buộc
đuôi ngựa, nhìn nhỏ nó gật đầu, tạm chấp nhận được. Tuy nhiên,người cuối cùng
cũng là người điệu nhất, cầu kỳ nhất làm nó phải lắc đầu lia lịa , Nguyên thảo
diện luôn một bộ đầm đỏ chót, mặt và đầu tóc được trang điểm cầu kỳ, nhìn là biết
vừa mới ra từ một salon chuyên làm tóc
và trang điểm đây mà. Nó ko kìm được lên tiếng hỏi:

-
Ê Thảo mầy vừa đi dự tiệc ở đâu về hả.? nghe nó
hỏi Nguyên Thảo chỉ biết nghẹn họng, tại ở đó còn mấy anh chàng đang quay lại
nhìn chứ bình thường thì chắc chắn nàng ta cũng quay qua đốp vài câu, chứ dễ gì
mà chịu thua như vậy.

/////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////

Buổi tiệc cuối cùng cũng bắt đầu,
trong khi 3 cô nàng kia ngồi thẹn thùn gắp ko dám gắp, nhai ko dám nhai,còn nó thì ko cần nói cũng biết, gắp tới tấp và
nhai mạnh bạo,nhìn nó ngồi ngấu nghiến mấy con bạch tuột mà ai cũng lắc đầu bó
tay, đây mà là tiểu thư con nhà quý tộc hả GOD.

-
Này mình chơi trò nói thật đi.- Quang Anh lên tiếng,
và tất nhiên là cả bọn cùng đồng ý, chỉ có mình nó là vẫn ngồi cặm cụi với đống
.... Ko lên tiếng, tới khi được nhắc thì nó đáp lại một câu mà cả 6 con người kia
cùng có một ước muốn là phi dép vô mặt nó( trừ Khắc Thiên Vì anh chàng ko quan
tâm). – uhm chơi thì chơi, mà đó là trò gì vậy?

-
Em ở đâu mới xuống vậy Khay Vi?

-
Ở trển mới xuống, nhai... nhai.

-
Phì............................ Là thế này chúng ta sẽ có một cái
chai, mỗi người sẽ xoay 1 lần, nếu miệng chai chỉ trúng người nào thì người đó
phải thành thật trả lời câu hỏi của đối phương, đã rõ chưa? Quang Anh thở phì một
cái để đè nén cái sự bực bội đang lớn dần trong người anh mà cố giải thích cho
nó hiểu.

-
Rõ ,mà cho hỏi nè. Nó ngừng hẳn cái việc NHAI của
nó lại, ngước lên nhìn Quang Anh hỏi một câu rất... rất thành thật : làm sao biết
được người kia có trả lời đúng sự thật ko? Lỡ họ nói dối thì ai biết được? mắt
chớp chớp như thể ngây thơ lắm vậy, nhưng ngạc nhiên là 3 cô gái kia cũng cho rằng
câu hỏi của nó rất sáng suốt. Tuy nhiên, bọn họ ko nhận được câu trả lời mà lại
thấy hắn cười mờ ám rồi quay lưng đi vào nhà, lát sau hắn quay ra và ai cũng thấy được cái thứ trên tay hắn – RƯỢU-
đúng chính là rượu, xem ra anh chàng đã sắp đặt hết từ trước và chỉ chờ cho con
mồi sụp bẫy. Miệng cười toe toét,hắn
phán một câu tỉnh bơ: vậy nên... mới phải cần tới thứ này nè , hehe ....hehe.

-
Âm mưu thật, nhưng mà ko sao, bổn cô nương đây
mà lại sợ chai rượu đó à? Lúc này cả 4
anh chàng cùng ngước mắt lên nhìn nó,ko ngờ là nó oán ra được âm mưu của bon họ,
thật quá thông minh, Kỳ Khôi Nhìn nó cười cười để che lấp sự thật kia : em nói
gì mà ghê vậy chỉ là chơi vui thôi mà, phải ko mọi người. tất nhiên là bọn kia
cũng đồng thanh nhau đồng ý rồi, nhưng làm sao có thể qua mắt được nó,nó lên tiếng
như mình thật sự rất rất ngây thơ vậy nhưng nghe xong ai cũng choáng với nó :
chai rượu này để làm gì vậy? Chẳng lẽ giờ lại rồi uống cho say rồi chơi trò nói
thật hả? hay là giờ mình chơi trò uống rượu đi? OK?

-
Chơi trò uống rượu? là cái trò gì vậy ?- Thiên
Vũ lên tiếng hỏi mà mặt cứ ngơ ra thấy tội.

-
À , trò này tôi vừa mới phát minh ra đó. Chúng ta
cũng xoay chai, chai xoay tới ai thì người
đó phải uống. sao thấy thế nào?

Cảm thấy sự việc diễn ra ko đúng
theo kế hoạch , cả 4 anh chàng đều lắc đầu ko đồng ý, nói rằng như vậy ko vui,
sau một hồi đàm phán cả bọn cùng đưa ra quyết định vừachơi trò uống rượu của nó vừa chơi trò hỏi thật thật của Quang Anh, và thế là cuộc
vui chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro