Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc
này,trên khuôn mặt thiên thần kia ko có gì ngoài sự vô cảm, nước mắt đã lăn
dài, trong đầu nó bây giờ là vô vàn câu hỏi, vô vàn cảm xúc, nỗi đau trong nó lớn
dần,lớn dần theo những giọt nước mắt. Sao nó ko biết gì hết? Tại sao? Buôn ma
túy ? ba nó , người đã hết lòng thương yêu nó, người luôn dành những thứ tốt đẹp
cho nó, một người đàn ông hiền lành mà lại là tên trùm buôn ma túy sao? Ko thể
? ko tin được? nhưng cảnh sát điều tra đã tuyên bố chắc chắn như vậy thì điều
đó là sự thật rồi? tại sao như vậy ? nó còn chưa thực hiện lời hứa về thăm họ
mà, sao họ lại ra đi như vậy? sao lại có thể bỏ nó đi như vậy? tại sao? – câu hỏi
tại sao cứ hiện lên rồi dày vò nó, như từng lưỡi dao cắt vào da thịt, vắt cạn
nước mắt nó. Thứ nước mặn chát ấy cứ thi nhau chảy dài trên đôi má ngọc ngà
kia. Thiên Vũ nhìn nó với đôi mắt kinh ngạc, anh ko biết chuyện gì đang xảy ra,
anh thấy lòng quặn thắt. Là chuyện gì mà nó lại khóc nhiều đến vậy? anh muốn chạy
tới ôm nó vào lòng hỏi nó tại sao, muốn an ủi nó, muốn lau những giọt nước mắt kia nhưng anh ko làm được, anh thấy
tay chân mình vô dụng cứ cứng đơ, chắc vì quá bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh
thấy nó khóc như vậy, khóc vì nỗi đau thật sự, chắc rằng mấy người kia cũng có
chung suy nghĩ giống anh vì hiện tại họ cũng đang bất động, gương mặt hoảng hốt
tỏ rõ sự khó hiểu và đau lòng, rồi anh chợt nhận ra rằng mình ko biết gì về nó
cả, ngay cả cái tên khai sinh của nó anh cũng ko biết, chỉ biết gọi nó là Khay
Vi, tự hỏi rằng Không lẽ nó có quan hệ
gì với người mang tên Trần Quang Đại – trùm buôn ma túy kia sao?



khi mà nỗi đau kia quá lớn, hình hài nhỏ bé kia ko thể chịu nỗi nữa nó đã ngất
đi.

Khắc
Thiên nãy giờ vẫn đứng yên quan sát nó, anh cảm nhận được nỗi đau của nó, nó
khác xa nỗi đau của anh nhưng ko phải nỗi đau nào cũng giống nhau sao, đều làm
cho con người ta chết mòn, chết dần, đều muốn giết chết ta, và khi đôi mắt kia
kẽ nhắm lại, anh đã vội chạy đỡ nó :- KHAY VI – đó cũng là câu đầu tiên anh nói
với nó – gọi tên.

Buổi
tối tại biệt thự Hoàng Kỳ.

Nó mở
mắt, nơi này đã bị bóng đêm vây kín, nỗi đau kia giờ đã bám vào người nó ko chịu
buông, nó ngồi dậy, đôi mắt vô hồn và khuôn mặt vô cảm, nó muốn trả thù, phải
trả thù cho ba nó, mẹ nó và đứa em trai nhỏ của nó. Trong bóng đêm, một giọng
nói lạnh lẽo vang lên :

-
A
lô. Tôi có việc cho anh đây. Điều tra cho tôi kẻ đứng sau vụ giết người ở Quy
Nhơn tối qua, nhanh nhất có thể.

Đầu bên kia, người con trai kẻ
nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng giãn ra :- OK

Nó tắt máy, để cả thân hình bé nhỏ
chìm vào bóng đêm lạnh lẽo.

TRỢ LÝ BÍ MẬT

Một năm trước tại Mỹ.

Trong một lần hiếm hoi được ra
ngoài mua đồ, nó đã gặp một người con trai bẩn thỉu ăn mặc lếch thếch ngồi trên
vỉa hè, anh như lọt lỏm vào giữa dòng người đông đúc kia, trông thật cô đơn và
lạc lõng, điều mà hiện tại đang dày xéo nó. Một cảm giác lạ lùng kéo bước chân
nó đi về phía anh, nó cũng muốn ngồi đó ngồi giữa dòng người qua lại kia, ngồi
giữa đám đông để thấy mình bớt cô độc hơn. Nó ngồi xuống cạnh anh, ngồi rất
lâu, cả hai ko nói gì với nhau, nhìn xa xăm về phía trước.... Trời ngả chiều, đám
mây hờ hững trôi mang lại bao nỗi buồn cho những kẻ xa quê chỉ muốn được đặt
chân về lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Nó đứng dậy, đi về. Khi bước chân đầu
tiên còn chưa chạm đất, một giọng nói vang lên, giọng nói của người con trai cô
độc nên cũng mang âm điệu cô độc giống vậy :

-

là ai ?

Nó kẽ nhíu mày, nhưng cũng quay lại
nhìn anh, nở nụ cười buồn :

-
Người
qua đường.

Lúc này người con trai đã ngước mặt
lên nhìn nó, đập vào mắt nó là một anh chàng lãng tử, với khuôn mặt nam tính, từng
đường nét trên mặt anh rất hoàn hảo, làn da nâu đồng càng tăng thêm sức cuốn
hút, có thể được liệt vào hàng mỹ nam. Hình như anh muốn nói chuyện, nên đã nói
rất nhiều,nhưng đáp lại anh chỉ là những
câu trả lời cụt ngủn và vẻ mặt lạnh tanh vô hồn của nó.

-

cũng cô đơn?

-
Uh

-
Ngồi
đây cô thấy sao ?

-
Lạc
lõng.

-

có thể giúp tôi ko?

-
Giúp
gì?

-
Về
Việt Nam.

Nó quay qua nhìn người con trai
kia, nhếch môi cười vẻ bất cần đời, trong lòng càng buồn hơn, ngay cả bản thân
nó, nó còn ko quyết được thì giúp gì được ai đây, nghĩ vậy nó quay lưng định bước
đi, nhưng người con trai lại lên tiếng :

-

muốn tôi làm gì cũng được, xin hãy giúp tôi.

Nó suy nghĩ một lát, rồi quay lại
nói với anh một câu rất ngắn gọn, mặt lạnh tanh:

-
Trợ
lý đặc biệt. – nói rồi rút ví đưa anh một số tiền lớn.

Vậy
là kể từ lúc đó nó có một trợ lý đặc biệt, anh chuyên điều tra và giải quyết những
vấn đề mà nó cần, anh chưa để nó thất vọng lần nào, cũng phải nói là anh có
tài, một người có tài vậy sao lại mang bộ dạng ăn mày ngồi trên vỉa hè nước Mỹ,
nó ko hỏi anh lý do tại sao, nó chỉ cho rằng đó là định mệnh, định mệnh cho anh
và nó gặp nhau, định mệnh để anh trở thành trợ lý đặc biệt của nó và cũng là một
người bạn đặc biệt của nó.

Mở cửa phòng, vừa bước xuống cầu
thang, nó đã thấy 4 người con trai đang ngồi trên sô pha , mỗi người một vẻ, một
tâm trạng. Khi thấy nó xuống, họ chạy tới hỏi han đủ điều nhưng đáp lại cũng chỉ
là gương mặt vô cảm của nó. Bước tới bàn ăn, nó kéo ghế, ngồi vào, hai tay đặt
lên bàn, vẻ mặt vẫn ko thay đổi. Họ nhìn nó với ánh mắt đầy lo lắng, ko biết phải
làm gì, họ cảm thấy tay chân mình trở nên thừa thải, cảm thấy vô cùng bất lực. Nó
ngước mặt lên, nói đúng một chữ : "cơm". Đám người làm ngay lập tức dọn cơm lên
ngay, nếu như bình thường đám người kia sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy thái độ
của những người làm hết sức sợ nó, chỉ một chữ mà họ đã răm rắp nghe theo như vậy,
cứ giống như là nó đang ra lệnh cho họ, nhưng ngay lúc này đây, họ ko quan tâm,
ko để ý đến điều đó. Họ chỉ biết ngồi cạnh đó, nhìn nó ăn, đau đớn khi nhìn mặt
nó, khuôn mặt vô hồn, ánh mắt ko biểu lộ cảm xúc gì. Một cô bé bướng bỉnh, nghịch
ngợm là vậy nhưng bây giờ thành ra thế này, mới chưa được nửa ngày thôi, nếu để
tình trạng này kéo dài, họ sợ rằng nó sẽ mắc bệnh tự kỷ mất.

Lúc chiều,sau khi bác sỹ kiểm tra
tình trạng sức khỏe của nó xong Kỳ Khôi đã kể cho bọn họ nghe về ba mẹ nó nhưng
cũng ko nói thêm gì nhiều, họ cũng chỉ gật gù đồng ý chứ cũng ko hề để ý rằng
câu chuyện mà anh kể hết sức mâu thuẫn với những gì mà nó đã nới trước đây, vì
bây giờ đối với họ điều này ko quan trọng mà có khi họ đã phát hiện ra cái điều
mâu thuẫn đó rồi cũng nên. Cả 3 đứa bạn của nó nữa, cứ ngồi thút thít khóc hoài
đến nỗi anh nhìn thấy cũng phát bực đuổi về hết. Giờ ngồi nhìn nó lặng lẽ ăn
cơm lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn biết ăn là tốt rồi, là một người
anh thấy nó như vậy anh rất đau lòng, từ nhỏ nó đã rời xa gia đình,sống thiếu
thốn đủ thứ, đến khi tìm được nó thì lại bị ông đưa vào trong khổ cực đau đớn,
thật sự cho tới giờ anh vẫn chưa làm được gì cho nó cả, giờ nó lại như vậy, anh
chỉ biết thở dài, tự trách mình vô dụng, hy vọng nó ko làm  gì dại dột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro