Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  18 năm trước.

Trong một căn phòng
toàn màu hồng của căn biệt thự lộng lẫy, có 4 cậu nhóc rất dễ thương, tương lai
sẽ là những đại mỹ nam có khả năng làm nghiêng thùng đổ nước,cả 4 người đang đứng
bu quanh lấy chiếc nôi nhỏ xinh xắn. Trong nôi, một cô bé có khuôn mặt thiên thần
đang ngủ.

-
Em bé dễ thương quá nhỉ? – Thiên Vũ lên
tiếng

-
Uh ! sau này khi em bé lớn lên, tao sẽ
cưới em bé làm vợ. – Quang Anh vênh mặt nói rất tự tin.

-
Ai cho mầy cưới, mầy ko nghe ông của Kỳ
Khôi nói hả? em bé là vợ tao, là vợ tao biết chưa – Thiên Vũ lên tiếng cãi lại,
mặt hầm hầm rất tức giận, nhưng xen lẫn là chút lo sợ, sợ cậu bạn của mình sẽ
cướp mất vợ mình.

Trong
nôi, em bé bỗng cựa mình, đôi mắt mơ màng, điều lạ là em bé ko hề khóc mà lại
nhoẻn miệng cười với 4 chàng trai nhỏ. Giây phút đó đã khắc sâu vào tâm trí mỗi
người, nụ cười thiên thần đó, em bé đó chính là mối tình đầu của bọn họ.

Khắc
Thiên đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình vuốt đôi má trắng hồng xinh xắn kia. Miệng
nở nụ cười hiền.

-
Này em bé sẽ được gọi là công chúa đúng
ko? – Khắc Thiên lên tiếng hỏi, miệng vẫn cười tươi và mắt vẫn nhìn vào em bé
nhỏ

-
Ko. Tao sẽ biến em bé thành nữ hoàng. –
Thiên Vũ ko đồng ý với Khắc Thiên – chỉ có nữ hoàng mới ko bị bắt nạt thôi. Tao
sẽ ko để ai bắt nạt em bé.

-
Tao cũng vậy – 3 cậu nhóc còn lại cũng đồng
thanh nói.

Trong căn phòng màu hồng
đó, rộn vang những tiếng cười và tiếng
nói chuyện của 4 cậu nhóc mà chủ đề chỉ xoay quanh việc, em bé là vợ ai, em bé
sẽ thành nữ hoàng hay công chúa? Việc bảo vệ em bé như thế nào,tổ chức sinh nhật
cho em bé ra sao, .....trong khi bé con ko hề hiểu gì cả, chỉ huơ huơ hai bàn tay
nhỏ xíu lên không trung, thỉnh thoảng lại
nhoẻn miệng cười.

Hai tháng sau đó, tai nạn
máy may khủng khiếp đã mang em bé rời xa bọn họ.

-
Huhu ...huhu ba tao nói em bé chết rồi, em
bé sẽ ko cưới tao nữa huhu...huhu – thiên vũ vừa khóc mếu máo vừa nói với 3 người
kia.

-
Huhu ... huhu tao ko bảo vệ được cho em bé
huhu...huhu

-
Từ giờ ko còn được thấy em bé nữa huhu
...huhu

-
Ko tao ko tin em bé chết rồi... huhu
....huhu tao sẽ đi tìm em bé, tìm khi nào
ra thì thôi... huhu ...huhu – Thiên Vũ vẫn cố ko tin vào sự thật, nhưng nước mắt vẫn
cứ rơi

Ba đứa nhóc vừa khóc vừa
nói ko ai để ý tới Kỳ Khôi đang ngồi một mình trong góc với con mắt sắc lên tia
lứa đáng sợ, kể từ năm 4 tuổi nụ cười đã
mất hẳn trên mặt anh, năm 4 tuổi anh đã biết được đó ko phải là tai nạn mà là một vụ ám sát, ám
sát đứa bé 2 tháng tuổi mang danh xưng
là Quận chúa. Anh thề sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho cha mẹ, anh cũng
tin rằng đứa em nhỏ của anh chưa chết vì vẫn chưa tìm được xác đứa trẻ, giọt nước
mắt trào ra nơi khóe mắt,đó là giọt nước mắt cuối cùng mà anh đã để rơi cho đến
hiện tại, và đó cũng là lần cuối cùng 3 chàng trai nhỏ kia khóc.

10 năm sau đó, Kỳ Khôi
đã tìm được kẻ thù hại chết cha mẹ và đã trả thù thành công. Tuy nhiên, đứa em
nhỏ của anh vẫn chưa tìm được tung tích.

Thiên Vũ vẫn tìm kiếm
cô vợ nhỏ của mình trong suốt những năm qua nhưng chưa tìm thấy, mọi người đều
khuyên anh từ bỏ, mỗi lần như vậy anh đều
tức giận bỏ đi, anh lại vào căn phòng màu hồng năm xưa và ở lỳ trong đó, cứ mỗi
năm anh lại đi mua quà sinh nhật cho cô vợ nhỏ của mình, tự tay chọn quà rồi tự
tay gói. Cho đến bây giờ, trong căn phòng nhỏ đó, đã chất đầy quà. Căn nhà đó
chính là nơi mà bé con đã sinh ra và căn biệt thự lộng lẫy đó cũng chính là
ngôi nhà mà người lớn đã sắp xếp để khi em bé tròn 16 tuổi cả 2 sẽ về ở chung.

.....

18 năm sau.

Nó ngã vào vòng tay của
Thiên vũ khi ko cả cơ thể không còn lấy một sức lực nào, anh ôm nó vào lòng, ngực
quặn đau, hai mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó, miệng lẩm nhẩm một câu: "anh. sẽ.ko.để.mất.em.một.lần.nào.nữa".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro