Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tan học, nó định hẹn
Nam Phong hai giờ chiều ra gặp để nói chuyện với anh, nhưng khi về nhà....

-
Gì đây? sao lại mang hành lý của tôi ra
đây?- nó ngạc nhiên nhìn đống hành lý của mình rồi lại nhìn ông quản gia già với
độ ngạc nhiên maximum.

-
Dạ thưa tiểu thư, chủ tịch vừa gọi về,
kêu tiểu thư dọn qua nhà mới.

-
Nhà mới? tại sao? – chuyện gì ko biết,
đang yên đang lành tự nhiên lại kêu nó chuyển qua nhà mới, nó từ ngạc
nhiên,chuyển sang lo lắng, đã nói sau này nó muốn làm gì thì làm vậy mà tự tiện
quyết định ko thèm hỏi nó lấy một lời, cái này được gọi là muốn làm gì thì làm
sao? – nó bức xúc ko thôi, mặt chù ụ đang tính làm loạn thì Kỳ Khôi trên lầu đi
xuống, nhìn nó, vẻ mặt nghiêm túc.

-
Tới đây ngồi anh nói cho nghe – anh ngồi
vào sa lông rồi ra hiệu cho nó ngồi xuống cạnh mình, thấy nó đã yên vị bên cạnh
anh từ từ nói.

-
Khi mẹ mang thai em, gia đình ta đã chuẩn
bị một biệt thự để chào đón em ra đời, biệt thự đó cũng chính là quà cưới khi
em tròn 18 tuổi, bây giờ em chưa tròn 18 nhưng cũng sắp rồi, vậy nên ... ông mới
ra lệnh cho em và Thiên Vũ qua đó ở trước cho quen, dù sao anh cũng phải lấy vợ,
hai chúng ta ko thể ở chung một nhà được.

Kỳ Khôi từ từ chậm rãi giải thích cho nó hiểu, cứ tưởng
nó sẽ phản đối, nhưng thái độ của nó làm cho anh cũng ngạc nhiên,nó im lặng ko
nói gì, thỉnh thoảng lại nhếch môi lên cười,trông... thật quỷ dị, anh ko biết nó
lại muốn bày trò gì, anh cũng muốn hỏi nó chuyện lúc sáng nhưng anh lại ngại,
ai ngại biết sự thật, anh sợ nghe nó nói rằng nó ko yêu Thiên Vũ, anh sợ nhìn
thấy vẻ mặt nó khi phải lấy người mình ko yêu vì anh biết,ông anh rất phong kiến,
Nam Phong giàu thật nhưng anh lại ko có xuất thân quý tộc, điều quan trọng
trong những điều quan trọng. Đột nhiên, nó quay qua hỏi anh, vẻ mặt như vừa mới
phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm vậy.

-
Anh sẽ lấy vợ? khi nào lấy? lấy nhỏ Hạ
Vi hả? anh có yêu nó đâu?

Nó xổ một tràng dài làm cho người nghe cũng phải hoa
mắt chóng mặt. Kỳ Khôi nhìn nó, thầm than trong lòng, nó ngây thơ hay ngu ngốc
đây, nó cũng có yêu thiên Vũ đâu ( anh này ko biết sự thật nha các bạn), mà vẫn
phải lấy đó thôi, bộ nó định chống lại lão đại chắc, mà điều đó cũng có khả
năng, chỉ cần sau nó là người đàn ông kia thì có gì lại ko thể chứ, có khi lại
quá có thể đi chứ, nghĩ vậy anh lại thấy thương cho người bạn của mình, đợi rồi
chờ những 18 năm cuối cùng được gì cơ chứ? Anh thở dài một cái rồi cũng trả lời
cho nó.

-
Uhm anh sẽ lấy Hạ Vi, chắc năm sau thôi,
yêu hay ko yêu có gì quan trọng, em tưởng những người như chúng ta có thể lấy
nhau vì tình yêu sao?

-
Có chứ? – nó ngây thơ trả lời,làm anh giật
mình, vậy là nó đã quyết định đến với người đàn ông kia sao, nó quyết định rời
bỏ gia tộc này rồi, vậy là anh sắp mất một cô em gái sao. Khi mà những suy nghĩ kia dằn lòng anh thì nó đã đứng ngay dậy
đi ra cửa, ko quên để lại cho anh một câu : em sẽ mời anh ăn tân gia. - cùng câu nói là cái nháy mắt tinh nghịch làm
anh khó hiểu vô cùng, nó ... ăn nhầm gì vậy chứ? ( ông này ngu đột xuất hay sao
ko biết nữa. haizz)

Nhưng mọi chuyện có suôn sẻ theo ý nó ko, khi mà chiếc
limo sang trọng đậu ngay trước cổng một ngôi biệt thự lớn. Nó cứ ngỡ rằng Thiên
Vũ đã có mặt trong kia và sẽ ra đón nó với nụ cười hạnh phúc khi được ở chung với
nàng, nhưng ko ngờ...

1 phút

5 phút

10 phút

Vẫn ko thấy ai ra đón. Người lái xe cũng sốt ruột
quay lại hỏi

-
Dạ thưa tiểu thư đã tới rồi ạ, tiểu thư
có vào trong ko?

Nó còn chưa biết nói sao thì cánh cửa to lớn kia đột
nhiên mở ra, trong lòng thoáng vui mừng vì nghĩ là cuối cùng chàng cũng đã ra
đón nàng mặc dù hơi muộn, nhưng có còn hơn ko, tâm trạng nàng đang tốt mà. Nó mở
cửa xe, đặt chân xuống tấm thảm đỏ vừa được trải bởi đội ngũ người làm đông như
kiến, có đến hai người quản gia một ông già, một bà già đứng hai bên lối đi tất
cả đều đang xếp hàng chào đón nàng. Nó cảm thấy mình đang ở trên mấy chứ ko phải
trên mặt đất (các bạn fan cuồng của phim hàn quốc ơi, các bạn có nhớ mấy cái cảnh
khi mà đại minh tinh bước xuống xe như thế nào ko ? nếu nhớ thì các bạn hãy tưởng
tượng ra cảnh nó bước xuống xe như thế nào nha). Nó bước xuống xe đi đến giữa
hai hàng người, đảo mắt nhìn. Công chúa đã đến vậy hoàng tử đâu rồi? một chút
thất vọng trào dâng, nó quay lại hỏi hai người quản gia

-
Thiên Vũ chưa tới ?

-
Dạ thưa tiểu thư, thiếu gia Thiên Vũ
chưa đến ạ, tuy nhiên hành lý đều đã chuyển tới rồi.- người quản gia già trả lời,
hình như bà là người bên nhà Thiên vũ thì phải, nghe bà nói nó cảm thấy bực bội
hẳn "gì chứ ? chưa tới? anh ta ăn phải gan hùm hay gan hổ mà lại dám?" nó đi thẳng
vào nhà, bao nhiêu bực bội đều ném hết xuống cái thảm tội nghiệp kia. Haizz! Mức
độ điên càng ngày càng có đẳng cấp.

Bước vào phòng khách, nó ngồi phịch xuống cái sa
long lớn, nhìn quanh. Cách bài trí ở đây cũng đẹp màu sắc hài hòa, quan trọng
hơn là thiết kế của nơi đây rất đẹp,
phòng khách rất rộng được thiết kế theo phong cách Châu âu cấu trúc hình
vòm, có những ô cửa sổ xung quanh, rèm cửa màu tím than càng làm căn phòng nổi
bật và sang trọng, bên một góc phòng có cái bục hình tròn,bên trên có một cái
đàn piano trắng hình như có đính đá nhìn nó phát ra ánh sáng dưới ánh nắng mặt
trời thật rực rỡ, tường được sơn màu trắng tinh khôi, tất cả đều màu trắng màu
nó rất thích.

Nó quay lại hỏi người quản gia lúc nãy

-
Bà là quản gia bên nhà của Thiên Vũ?

-
Dạ, thưa tiểu thư. Theo lời chủ tịch thì
mỗi bên sẽ cử 10 người qua bên này giúp việc nhà cho cô cậu ạ.

Nó nghe bà nói gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng ko biết
chủ tịch ở đây là ai vậy nhỉ mà nó cũng ko hỏi

-
Bà tên gì?

-
Dạ tôi tên nguyệt.

-
Vậy từ giờ tôi sẽ gọi bà là quản gia
Nguyệt nha, mà Thiên Vũ đâu? – nó quay lại chủ đề chính

-
Dạ tôi cũng ko biết, từ sáng đến giờ cậu
chủ ko về nhà.

-
Ko về nhà?

-
Dạ

Nó ko hỏi nữa, chỉ thầm nghĩ từ sáng có nghĩa là sau
khi rời trường anh đã đi đâu chứ, có khi nào anh hiểu nhầm nó ko? Chắc chắn là
có rồi, sao ko được chứ? Sóng gió chính là đây mà.

Nó quay người đi thẳng lên lầu.

-
Dẫn tôi lên phòng.

-
Dạ - hai người quản gia đồng thanh

Các bạn đừng thắc mắc là tại sao mình lại ko giới
thiệu quản gia nam nha, vì ông ấy ko ai khác chính là quản quản gia Phát, ông ấy
là quản gia của gia đình cũng là quản gia của nó nên nó đi đâu ông đi theo đó.
Mà nó cũng rất thương ông đấy nha.

Phòng nó nằm trên lầu 3, căn phòng được trang trí rất
cẩn thận, cũng toàn màu trắng, một mặt của căn phòng được làm bằng kính chịu lực
có thể nhìn ra khu vườn trồng toàn hoa hồng nhung, bên trong phòng, mọi thứ đều
rất hợp ý nó giường hình tròn đặt giữa phòng màu trắng, chăn gối đều màu đen có
hoa văn ánh vàng, góc phòng có cái ghế bành to đùng hệt như ở nhà nó,cũng hai
màu trắng đen, điều đặt biệt là ở đây có rất nhiều thú nhồi bông mà con nào
cũng giống hệt với mẫy con ở nhà bên kia, còn có cả một kệ sách to đầy những
quyển mà nó thích. Người trang trí phòng này hẳn rất hiểu nó đây, thấy nó vừa đi vừa gật đầu quản gia Phát lên tiếng:

-
Tiểu thư có hài lòng ko ạ? Tất cả là do
thiếu gia Thiên Vũ tự tay chọn, tự tay bài trí đó ạ.

Nó nghe ông nói, trong lòng như trút bỏ hết bực bội
nãy giờ, vui vẻ hẳn lên. Liền quay qua hỏi:

-
Vậy phòng anh ấy ở đâu?

-
Ở đối diện phòng tiểu thư ạ.

Nó nghe bà quản gia nói xong ko kịp cho ai phản ứng
nó bay phóc qua phòng đối diện xem xét, nhưng điều ngạc nhiên là... phòng anh giống
hệt phòng nó, đến từng con thú bông cũng giống. Ngạc nhiên, nó quay lại nhìn
hai người quản gia phía sau lưng, tay chỉ vào bên trong:

-
Sao lại thế này?

-
Dạ chúng tôi cũng ko biết ạ. – lần này cả
hai người cùng đồng thanh, có vẻ hai người này hợp ý nhau đấy, hihi ..hiii.

Nó cũng chẳng hỏi gì nữa phất phất tay ra hiệu cho
hai người này đi đâu thì đi đừng phiền nó nữa, nó quay lại phòng mình, lại đi một
vòng ngắm ngía lại cái tổ mới của mình, lòng trào dâng một cảm xúc mới mẻ. Rồi
đây sẽ là tổ ấm của nó với anh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro