62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, một ngày bình thường.

Kỷ Dĩ Ninh dậy rất sớm, sớm hơn tất cả mọi người, bốn giờ sáng. Đến năm giờ, khi quản gia thức dậy chuẩn bị bữa sáng, kinh ngạc phát hiện ra bàn ăn trong bếp đã sắp đầy đồ ăn. Món ăn kiểu Trung, món ăn kiểu Âu đều đủ cả.

"Thiếu phu nhân?!"

Kỷ Dĩ Ninh vẫn đang bận rộn trong bếp, nghe thấy gọi tên mình, vội vàng cầm món bánh điểm tâm của bữa sáng mới làm trên tay bước ra, "Quản gia, chào buổi sáng."

"Thiếu phu nhân, thế này là...?!" Quản gia vội vàng chạy tới giúp cô: "Để tôi, để tôi! Đây là những việc của tôi và những người khác phải làm, sao dám phiền tới cô?"

"Đâu có, hôm nay để tôi làm nhé!" Kỷ Dĩ Ninh lau tay, kéo ghế: "Quản gia, ngồi đi, nếm thử xem tôi làm có ngon không."

Quản gia lập tức toát mồ hôi. Để Kỷ Dĩ Ninh hầu hạ ông sao? Sau khi Đường Dịch về biết được thì làm thế nào?! Đường Dịch còn coi trọng Kỷ Dĩ Ninh hơn cả bản thân mình nữa đấy.

"Thiếu phu nhân, có phải cô có điều gì muốn nói với tôi?"

"Không có, thật đấy." Kỷ Dĩ Ninh kéo ông ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống, cùng ăn với ông: "Quản gia, chỉ là gần đây bỗng nhiên tôi nghĩ, ba năm nay, đều là ông chăm sóc tôi tỉ mỉ chu đáo, tôi vẫn chưa nói với ông, từ trước đến nay tôi luôn coi ông và Đường Dịch là người nhà của mình."

Quản gia có chút cảm động: "Thiếu phu nhân..."

"Vì vậy, nếu là người nhà, làm gì có chuyện gì phải phân chia người này làm hay người kia làm chứ? Thi thoảng tôi cũng nghĩ, phải chăm sóc ông mới đúng." Nói xong, Kỷ Dĩ Ninh đưa cháo yến mạch mình nấu cho quản gia, còn có bánh mì nướng: "Chỉ là những món ăn bình thường của buổi sáng thôi mà, thật sự cũng không phải là việc đặc biệt gì, sau này tôi còn muốn làm cho Đường Dịch ăn nữa, quản gia, ông cứ coi như đang giúp tôi kiểm tra trước, nếm xem tôi nấu có ngon không, như vậy đã được chưa?"

Cô ấy đã nói đến thế, quản gia thật sự cũng ngại từ chối. Ông hiểu Kỷ Dĩ Ninh, ở cùng cô ba năm qua, quản gia nhận thấy rất rõ, cô gái này không phải người xấu, đối đãi với mọi người thấu tình đạt lý, một Kỷ Dĩ Ninh như vậy, ông làm sao có thể từ chối?

Vậy là, tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đường đều có một bữa sáng vui vẻ dưới sự chăm sóc của Kỷ Dĩ Ninh. Mọi người vui vẻ trò chuyện, nói về những chuyện thú vị xảy ra gần đây trong nhà, Kỷ Dĩ Ninh ăn sáng cùng mọi người, thu dọn bàn ăn, rửa bát, ánh mắt luôn lấp lánh nụ cười.

Cô khiến tất cả mọi người đều không nhìn ra Kỷ Dĩ Ninh đã hết hy vọng đối với bản thân.

Sau buổi trưa, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên nói với mọi người: "Bắt đầu từ buổi chiều, mọi người đều đi về đi, có được không? Ở đây không cần người túc trực nữa."

Mọi người sửng sốt: "Cô có ý gì vậy?"

Kỷ Dĩ Ninh không chơi trò úp mở, mỉm cười, hạ thấp giọng giải thích: "Tối nay Đường Dịch sẽ về, tôi muốn một mình chuẩn bị bữa tối cho anh ấy một lần."

Quản gia chợt hiểu ra, vỗ đùi: "Thế giới của hai người! Lãng mạn quá đi!"

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, mím chặt môi, không nói gì.

Mọi người chỉ nghĩ rằng cô đã mặc nhận, liền nhất loạt gật đầu đồng ý, thu dọn một chút rồi đều ra khỏi nhà họ Đường, trước khi ra về vẫn còn ngưỡng mộ Kỷ Dĩ Ninh: "Thiếu phu nhân, tình cảm của cô và Dịch thiếu gia thật tốt."

Không ai biết, Kỷ Dĩ Ninh đã trải qua buổi chiều hôm đó như thế nào.

Kỷ Dĩ Ninh xách một thùng nước, vào nhà vệ sinh hứng đầy nước vào trong thùng, lại cầm một tấm vải trắng sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, phơi ở ban công, đưa lên mũi ngửi, ngập tràn hương vị của ánh mặt trời, ngâm vào nước cho ướt, rồi vắt khô, quỳ xuống, bắt đầu lau dọn từ phòng khách.

Bốn bề tĩnh mịch, ngay cả tiếng lau chùi tiếp xúc giữa khăn lau với sàn nhà cũng khó có thể nghe thấy, khiến trái tim của Kỷ Dĩ Ninh như dòng nước chết, nghĩ đến rất nhiều chuyện liên quan đến Đường Dịch.

Cô nhớ buổi chiều tối hôm đó, khi hai người gặp nhau, không sớm không muộn, không vội vàng không chậm trễ, trên thế gian muôn vạn người, đúng vào lúc cô cảm thấy bất lực, vừa hay anh đã dừng bước vì cô.

Cô nhớ lại lần đầu tiên cô mất ngủ vì anh, là sau khi nghe được chuyện xảy ra giữa Đường Dịch và bố anh.

"Ngày bố anh gặp chuyện qua đời, anh đã vào phòng phẫu thuật nhìn mặt bố lần cuối, Đường Dịch đến tận phút cuối cùng cũng không vào. Mọi người ở đó đều không hiểu, chỉ nghĩ là anh thật tàn nhẫn, không có tình cảm, ngay cả nhìn mặt bố đẻ lần cuối cũng không làm. Sau này anh mới hiểu ra, nếu không có sự giác ngộ như vậy của Đường Dịch, chắc chắn là không thể giữ vững được nhà họ Đường. Anh ấy muốn dùng phương pháp này để khiến bản thân mình hận người đã hại chết bố đến tận xương tủy, không thể tha thứ, anh dồn ép bản thân đến cực đoan, chỉ có ý muốn giết người, thế là có một cuộc tàn sát không hề kiêng nể."

Đường Kình đã nói như vậy.

Chính vào buổi tối hôm đó, cô đã mất ngủ vì anh. Ba giờ sáng, cô tự hỏi, có phải cô đã bị ảnh hưởng từ anh, biến thành một người tội ác tày trời? Nếu không, sao đối với một người đàn ông hai tay vấy đầy máu tanh như thế, cô vẫn không có ý định rời xa anh, mà lại muốn dựa gần hơn, đến tận phút cuối cùng?

Giết một nghìn địch, tổn hại tám trăm năm.

Không phải ai bẩm sinh cũng có khả năng dao kiếm, tay dính máu, tâm hồn sẽ hoảng loạn, bỏ dao xuống, sẽ thấy run tay, thắng thua cũng mặc, sinh tử cũng thôi, tất cả đều là xác thịt bình thường, làm gì có ai hơn ai.

Từ đó cô đã mềm lòng với anh, biết rõ biển tình không có chiến thắng, quay đầu là bờ, nhưng lại không ngăn được tình cảm đã hướng tới.

Yêu là ý chí sinh mệnh.

Tuy nhiên, Thúc Bổn Hoa Lão tiên sinh đã nói như thế nào? Ý chí sinh mệnh là tàn ác, là ngọn nguồn của đau khổ, cho nên mọi người đều không thoát khỏi khổ đau.

Cô đã sớm biết, nên càng không thể tha thứ cho bản thân. Buông thả bản thân tạo nên kết cục hiện giờ, cô phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?

Kỷ Dĩ Ninh quỳ trên sàn nhà, lau đi lau lại cùng một chỗ, hai mắt ướt đẫm.

Mấy ngày gần đây, Đường Dịch bận tối mắt tối mũi.

Từ trên xuống dưới trong nhà họ Đường vốn chỉ nghe một mình Đường Dịch, quyền lực tập trung cao độ khiến Đường Dịch thường hận một nỗi không thể phân thân, thêm vào đó bên phía Đường Kình gần đây cũng không được tốt, mặc dù nguyên nhân chẳng qua cũng chỉ là vì mấy ngày gần đây Đường Kình vì Tô Tiểu Miêu mà không tự lo liệu được, bỏ bê hết mọi việc ở công ty, Đường Dịch vốn không buồn để ý, nhưng khi trợ lý của Đường Kình không tìm được Đường Kình, chỉ biết lo lắng đi tìm Đường Dịch, Đường Dịch liếc nhìn khuôn mặt lo lắng tới sắp khóc của người trợ lý, mím môi lại, nhưng vẫn đứng ra thay Đường Kình thu dọn đống lộn xộn.

Xong rồi, xong rồi. Tối nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, có thể về nhà được rồi.

Đường Dịch lái xe vào hoa viên, tắt máy, đang băn khoăn tại sao không thấy một người giúp việc nào, đến quản gia cũng không thấy tăm hơi, vô tình ngước nhìn lên, liền nhìn thấy một dáng vẻ dịu dàng đang đứng trong hành lang, buông tay mỉm cười với anh.

Đường Dịch lập tức mỉm cười.

Ha, nhân gian thay đổi hết rồi, Đường Dịch chỉ giữ lại một mình Kỷ Dĩ Ninh.

Chậm rãi tiến về phía trước, đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, "Đang đợi anh, hử?"

Cô theo đà ôm lấy cánh tay anh, làm nũng, "Đã mấy ngày nay anh không về nhà rồi, tối nay cũng về rất muộn."

"Vốn định đưa em cùng ra ngoài, nhưng việc nhiều, người lại phức tạp, có một số nơi không thích hợp với em, tốt hơn là để quản gia cùng mọi người chăm sóc em." Nhìn xung quanh, Đường Dịch bấy giờ mới nhíu mày: "Bọn họ đâu rồi?"

"Em cho họ nghỉ, hôm nay cho họ về sớm."

Nghe thế, Đường Dịch không nói gì, mỉm cười chăm chú nhìn cô.

Bao nhiêu năm như vậy, Đường Dịch sớm đã hình thành tính cách không uy nghiêm không nóng giận, khi không nói, chỉ cần anh muốn, một ánh mắt cũng có thể tạo áp lực cho đối phương.

"Chỉ có em đợi anh, anh không vui sao?" Kỷ Dĩ Ninh kéo tay, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hôm nay em chỉ muốn có hai chúng ta."

"Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?"

"Sắp tới là sinh nhật của anh, hôm nay em với anh đón sinh nhật trước, được không?"

Đường Dịch nhếch môi, "Ngày đó nhớ làm gì, anh lại không có thói quen đón sinh nhật."

Kỷ Dĩ Ninh giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh.

"Ngang ngược, tự mình nói là không đón sinh nhật, nhưng toàn dùng sinh nhật để ức hiếp người khác."

Câu nói này của Kỷ Dĩ Ninh có căn cứ thực tế hùng hậu. Trong khoảng thời gian mới bắt đầu ở bên nhau, hễ tới thời gian thân mật vào buổi tối, khi Đường Dịch bắt nạt Kỷ Dĩ Ninh, thường dùng cái cớ "mấy hôm nữa sinh nhật anh, sinh nhật anh chẳng nhẽ em cũng từ chối anh?" để ngăn cản sự phản kháng của cô. Kỷ Dĩ Ninh ban đầu nghĩ, thôi được, ai ai cũng có sinh nhật, trong ngày này cô nhún nhường anh một chút cũng hợp tình hợp lý, nhưng anh cũng không phải là tháng nào cũng tổ chức sinh nhật đấy chứ?! Về sau, ngay cả Kỷ Dĩ Ninh cũng cảm thấy người đàn ông này thật quá đáng, bấy giờ mới biết, đối với anh, căn bản là nghĩ tới một cái cớ để lừa người khác cũng lười không chịu suy nghĩ.

Đường Dịch cũng biết lịch sử đã qua không hề tốt đẹp, vì vậy bây giờ Kỷ Dĩ Ninh nói muốn cùng anh đón sinh nhật trước, Đường Dịch cũng không phản kháng.

Giọng nói của Đường Dịch vang lên: "Vậy thì, Đường phu nhân, em chuẩn bị sinh nhật cho anh thế nào đây?"

Nói thật lòng, theo tâm tư của Đường Dịch, đón sinh nhật trước chẳng qua chỉ là cái cớ cho cuộc sống hạnh phúc giữa hai vợ chồng vào buổi đêm mà thôi. Muốn chúc mừng gì chứ, hai người đóng cửa phòng lại cùng chúc mừng chẳng phải quá vui vẻ rồi hay sao?

Nhưng khi Đường Dịch bị Kỷ Dĩ Ninh kéo đến phòng khách, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, còn có cả ánh nến lung linh, dù có đầy ham muốn mờ ám, cũng đành thầm nuốt ngược lại vào trong bụng.

Không còn cách nào khác, ai bảo anh lấy một cô vợ học cao hiểu rộng chứ!

Kỷ Dĩ Ninh là một văn nhân, mà văn nhân thường có nhã hứng của văn nhân, Đường Dịch rầu rầu suy nghĩ, thi thoảng cùng chơi trò lãng mạn trong tình cảm với Kỷ Dĩ Ninh, cũng có ích cho cuộc sống hạnh phúc sau này.

Thôi được, người đàn ông này cuối cùng trong đầu vẫn đầy rẫy những ý nghĩ đen tối, không cứu vãn được.

Cùng nâng ly rượu mừng uống cạn, đôi bên đều hứng thú.

Kỷ Dĩ Ninh đặt ly rượu vang đỏ xuống, đổi một ly nhỏ hơn, bỗng nhiên lấy ra một chai rượu trắng, rót cho mình một chén đầy, rồi lại rót thêm một chén nữa, đưa cho Đường Dịch. Đường Dịch vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, cảnh tượng đó thể hiện rõ rằng cho dù Kỷ Dĩ Ninh muốn nói rằng mình không có áp lực tâm lý là điều tuyệt đối không thể.

Đường Dịch ngước mắt nhìn, đưa tay nắm chặt tay cô, nét mặt không hề thay đổi.

"Rượu này không phù hợp với em."

"Nồng độ rượu rất mạnh, đúng không?" Kỷ Dĩ Ninh thử giật tay ra khỏi tay anh, muốn đưa rượu đến trước mặt anh: "Chỉ là chúc mừng, không có gì khác, sống trên đời nhiều năm như vậy, một chén rượu vẫn có thể uống được."

Đường Dịch vẫn nắm chặt tay cô, không hề có ý buông ra, nét mặt vẫn mang theo nụ cười.

"Nếu như tối nay anh không cho phép em uống thì sao?"

Kỷ Dĩ Ninh chăm chú nhìn anh.

Hồi lâu sau, Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: "Nếu không cho phép, vậy thì không uống nữa nhé... Suốt đời này anh chỉ nợ em một chén rượu thôi mà."

Đường Dịch nhìn xuống từ trên cao, thái độ khác thường, không có biểu hiện gì với sự bất thường của cô. Giữa hai người, giống như đang giằng co một cách nặng nề, dường như ai cũng hiểu, lại như ai cũng không hiểu.

Bất ngờ, Đường Dịch đưa tay cầm lấy ly rượu trắng bên tay cô, ngẩng đầu uống một hơi, lại cầm tiếp ly rượu trắng trước mặt cô, ngẩng đầu, lại một hơi uống cạn.

Ai cũng biết, rượu mạnh không thể uống như vậy.

Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc: "Anh..."

Chưa nói hết câu, đôi môi mỏng ươn ướt của Đường Dịch đã ập xuống. Anh giữ chặt phía sau gáy cô, cô bị ép ngẩng mặt lên, anh lách qua răng cô, cuồng nhiệt đưa lưỡi vào bên trong, môi lưỡi còn vương lại hương vị của rượu trắng, kịch liệt, cay nồng, từ miệng của anh thấm vào đôi môi cô.

Năm phút.

Khi anh buông cô ra, môi và khóe mắt Kỷ Dĩ Ninh lấp lánh ánh nước.

Anh ghé sát vào môi cô, "Lần sau, nếu em nhất định muốn uống rượu sẽ dùng cách này để uống."

Kỷ Dĩ Ninh thở hổn hển, ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy thần sắc trong mắt anh sâu đậm, cô biết, anh đang rất nghiêm túc.

"Không có lần sau nữa."

Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng nói như thế.

Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng nói với Đường Dịch như thế.

"Em và anh, cùng nhau uống rượu, cùng nhau chúc mừng sinh nhật... sẽ không có lần sau nữa."

Kỷ Dĩ Ninh nói ra câu nói đó một cách thẳng thắn như vậy, dường như trong một giây khi âm thanh còn chưa dứt, toàn bộ không gian rơi vào trạng thái yên lặng, một sự yên lặng thật sự giống như đã chết, giống như Silent Hill.

"Đường Dịch."

Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên trịnh trọng gọi anh

Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông đã cùng chung sống ba năm qua, không ngờ giữa hai người thật sự vẫn đi đến bước này: "Em... không phải là đang đùa. Từ trước đến nay em không có duyên nói đùa, đôi khi những điều nói ra đều không dễ nghe. Lần này lại là lần khó nghe nhất."

Nói rồi, cô lấy từ trong túi áo ra hai tấm vé máy bay, đường bay thẳng, nơi đến là London.

Cô đặt vé máy bay trước mặt anh, cho anh xem, "Chuyến bay ngày mai đi London. Là vé do Ưng Trí đặt mua, một vé là của em, một là của Ưng Trí."

Nói ra rồi.

Cô nghĩ, cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Nghe nói trong cuộc sống chỉ có sụp đổ mới có thể khiến người ta có cảm giác tồn tại, bởi vì cảm giác đau âm ỉ mới có thể đập vỡ mọi ảo tưởng, vậy thì Kỷ Dĩ Ninh nghĩ, cuộc sống của cô đã hoàn toàn không còn ảo tưởng, cô đang sử dụng cách đổ vỡ ngang ngược và thô lỗ như vậy để đối xử với nó.


"Nói tiếp đi."

Vẫn luôn im lặng, Đường Dịch bỗng cất tiếng nói, hoàn toàn không có sự giận dữ, không có sự lo lắng, không có sự sửng sốt, không có sự mất kiểm soát, thậm chí không có chút lo sợ.

"Kỷ Dĩ Ninh." Anh bình tĩnh nói, từng câu, từng chữ: "Những lời vừa nãy em chưa nói hết, nói tiếp đi."

Kỷ Dĩ Ninh khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười biết người biết ta, ha, đúng rồi, đối với Kỷ Dĩ Ninh, đây mới là phong thái tiêu chuẩn thuộc về Đường Dịch. Anh đã không còn là một Đường Dịch ba năm trước bị em chọc giận đến mất kiểm soát, em cũng đã không còn là một Kỷ Dĩ Ninh vì anh nổi cáu mà bật khóc không biết phải làm gì năm xưa nữa.

"Coi như em là người ích kỷ, con người em, đến bước cuối cùng này vẫn rất tồi tệ." Cô nhìn anh, dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng những lời nói ra lại có sức sát thương vô cùng, hình thành sự khác biệt lớn, toàn là màu đen cực đoan: "Ở bên anh, em đã phải từ bỏ quá nhiều, nhưng bây giờ, có cơ hội để em lấy lại những gì đã từ bỏ, em không nỡ bỏ qua."

"Cho nên, ý của em bây giờ là em quyết định bỏ anh để đi London?"

"Vâng." Kỷ Dĩ Ninh gật đầu, tự mình làm một việc là từ bỏ tình cảm: "Em không thể bỏ qua cơ hội này."

Nét mặt của cô vô cùng chắc chắn.

Phong thái của cô vô cùng kiên định.

Kỷ Dĩ Ninh nỡ dùng cách này, chính thức nói lời tạm biệt với anh. Lần tạm biệt này, Đường Dịch, em đã quyết định rồi, không liên quan gì tới việc anh đồng ý hay không đồng ý.

Đôi khi, Đường Dịch luôn cảm thấy Kỷ Dĩ Ninh là vị tiểu thư quý tộc cổ điển cuối cùng.

Không nói nhiều, thậm chí không có nhiều sắc thái, nhưng có sự mãn nguyện trong đó, lại có sự đoạn tuyệt trong đó.

Chỉ bằng vài ba câu vô cùng tinh tế, vô cùng thờ ơ, cũng chỉ có người như Kỷ Dĩ Ninh mới có thể khiến việc dứt bỏ này trở nên tự nhiên như vậy, lãnh đạm như vậy.

Cô đứng trước mặt anh, rõ ràng là đã cắt đứt mọi tâm niệm đối với anh. Cô đang nói với anh một cách rất dứt khoát...

Đường Dịch, cho dù giữa anh và em có biết bao nỗi xúc động, nhưng hôm nay em không muốn có thêm nữa.

Thật bất ngờ, Đường Dịch không hề giận dữ, thậm chí nét mặt còn không có bất cứ biểu hiện thay đổi nào.

Kỷ Dĩ Ninh xoa xoa tay, "Nếu anh không có ý kiến, em xem như anh đã đồng ý rồi."

Người đàn ông bỗng nhiên nói, "Đoán ra từ lúc nào vậy?"

Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, "Cái gì?"

Đường Dịch ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô, đáy mắt không có ngọn lửa giận dữ, chỉ có sự đau khổ.

"Chuyện khó có con giữa chúng ta... em đoán ra lúc nào?"

Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn sững sờ.

Cả người cô như bị vạch trần miệng vết thương sâu nhất, máu chảy đầm đìa khiến cô hiểu rằng, vết thương như thế, suốt đời này thật không dễ lành.

Đường Dịch ôm lấy vai cô, từ từ ôm chặt cô vào lòng. Cúi đầu xuống, nhìn cô, giọng nói của anh rất khẽ, có chút cam chịu.

"Em nghĩ rằng dùng một tấm vé máy bay là có thể làm anh mất kiểm soát, đúng không? Em cho rằng, dùng một Trình Ưng Trí là có thể khiến anh tức giận, đúng không? Em cho rằng, dùng hai chữ London là có thể làm cho anh tin lời em nói dối, để em ra đi, đúng không? Kỷ Dĩ Ninh, em đừng quên, anh và em ở bên nhau đã ba năm rồi."

Ba năm. Giống như cả một đời.

Nói cách khác, mỗi một việc anh làm trong ba năm qua, chỉ là muốn Kỷ Dĩ Ninh có thể thích anh.

Nói cách khác, điểm kết thúc và điểm quan trọng của anh trong ba năm qua, chỉ là ba chữ "Kỷ Dĩ Ninh".

Nói cách khác, sự rơi rụng tình cảm của anh ba năm qua chỉ đổi lấy một câu chấp nhận của Kỷ Dĩ Ninh.

Anh nói với cô: "Anh luôn biết rằng, một khi em đã nghiêm túc sẽ khiến cho rất nhiều người không phải là đối thủ của em. Tính cách của Kỳ Hiên như thế nào, anh rất hiểu, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, hai tính cách này hoàn toàn không có nguyên tắc. Em chọn cậu ấy để đọ sức, Kỳ Hiên nhất định sẽ mềm lòng."

Sắc mặt của Kỷ Dĩ Ninh không chút biểu cảm, ngay cả thanh âm và ngữ khí đều không có sức sống. Cô đã hiểu ra, "Bác sỹ Thiệu, anh ấy tiết lộ với anh." Rõ ràng, cô đã yêu cầu Thiệu Kỳ Hiên giữ bí mật.

Đường Dịch bình tĩnh nói: "Em cho rằng chuyện liên quan đến Kỷ Dĩ Ninh, cậu ấy dám giấu anh ư?"

Trên thực tế, tối hôm Thiệu Kỳ Hiên bị Kỷ Dĩ Ninh ép phải nói thật bệnh tình của cô, Thiệu Kỳ Hiên liền lấy dũng khí tráng sĩ gọi điện thoại cho Đường Dịch, chủ động thẳng thắn kể lại sự tình, trình bày lý do phạm tội.

Thời gian: bốn giờ sáng đêm hôm đó.

"Đường... Đường Dịch, ngủ chưa?"

"Thiệu Kỳ Hiên, cậu xem xem mấy giờ rồi, cậu nghĩ tôi không cần ngủ à?"

"Ừm." Thiệu Kỳ Hiên nịnh nọt nói: "Sắp bốn giờ rồi, còn một tiếng nữa là có thể dậy được rồi."

Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng nửa phút, sau đó truyền lại thanh âm đinh tai nhức óc của Đường Dịch: "Tôi bận đến ba giờ mới ngủ..."

"Ừ..." Năm nay giai cấp bóc lột cũng không dễ dàng gì...

Thiệu Kỳ Hiên yếu ớt gọi một tiếng: "Đường... Đường Dịch."

"..."

"Tôi, tôi muốn nói với cậu một chuyện..."

"..."

"Cậu phải bảo đảm, tôi nói ra, cậu không được tức giận!"

"..."

"Đường Dịch, tôi, tôi đã nói thật với Kỷ Dĩ Ninh rồi."

"..."

Đường Dịch khi ôm điện thoại vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhưng sau khi nghe Thiệu Kỳ Hiên nói ra câu đó, anh lập tức bừng tỉnh.

"Cậu nói cái gì?!"

"Thì là chuyện của Kỷ Dĩ Ninh, cậu không biết Tiểu Kỷ lúc xấu lên thì xấu đến thế nào đâu! Cô ấy... cô ấy... cô ấy hôm nay âm mưu hại tôi! Tôi nhất thời không thể kiềm chế được, đã khai rồi... nói hết rồi! Cậu không được đánh tôi đấy!"

Cũng chính đêm hôm đó, Đường Dịch buông điện thoại xuống, đốt một điếu thuốc trong đêm, ngồi đến khi trời sáng.

"Hôm đó anh đã nghĩ, em biết rồi, em sẽ làm thế nào? Hôm đó anh nghĩ, có hay không việc em quyết định rời bỏ anh, tùy tiện tìm một lý do nào đó dễ nghe, muốn làm cho anh thất vọng về em, để em đi. Nghĩ đến phút cuối cùng, ngay cả bản thân mình cũng tự hỏi Kỷ Dĩ Ninh, sao em nỡ làm vậy?"

Nghĩ lại, vẫn là do anh tự đa tình chăng?

Cho rằng Kỷ Dĩ Ninh hoài nhớ về tình cảm cũ, cho rằng Kỷ Dĩ Ninh sẽ không nỡ, cho rằng hai chữ Đường Dịch trong thế giới của Kỷ Dĩ Ninh sẽ có thể không giống như vậy nữa.

Anh nên biết rằng, biểu hiện dứt bỏ của Kỷ Dĩ Ninh sẽ không khiến anh phải suy sụp.

"Kỷ Dĩ Ninh, mấy hôm nay em làm những việc gì, em cho rằng anh thật sự không biết sao?"

Kỷ Dĩ Ninh quay mặt đi, cả người vùi trong bóng tối.

Đường Dịch giữ chặt hai vai cô, ép buộc cô đối diện với anh.

"Em mặc loại lễ phục mà bình thường em không thích nhất, cùng anh tham dự những nơi mà em thấy chán ngán nhất; em gửi loại bánh điểm tâm mà Kỳ Hiên thích nhất, em gửi loại hoa Đường Thần Duệ có hứng thú nhất, em gửi cho Đường Kình bức tranh ba năm trước em vẽ về câu chuyện của bọn họ, em thậm chí không quên gửi cho Khiêm Nhân bộ sách cậu ấy từng hỏi mượn em. Còn cả thẻ ngân hàng anh đưa cho em, hàng triệu hàng vạn, ba năm nay em chưa tiêu một đồng, nhưng mấy hôm nay, em chuyển một triệu cho bảo tàng nơi em từng làm việc, chuyển cho bạn từng ở cùng một khoản tiền, chuyển cho quản gia và tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đường. Kỷ Dĩ Ninh, em làm những chuyện này, em cho rằng anh không biết sao? Em cố gắng đối tốt lần cuối cùng với tất cả mọi người, sau đó em muốn làm gì với anh, em nghĩ rằng anh thật sự không có chút cảm giác gì sao?"

"Đừng đi." Đêm gió lạnh, tình cảm sâu nặng, Đường Dịch từng câu từng chữ níu kéo Kỷ Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, anh hiểu mỗi việc em làm, anh hiểu mỗi câu em nói, anh biết bây giờ em đang trải qua từng giây từng phút khó khăn và tuyệt vọng. Dĩ Ninh, đừng vì chuyện con cái mà phủ định bản thân mình, còn có anh. Giữa hai chúng ta vốn không có chuyện gì xảy ra cả, trước đây chưa có, sau này cũng không, anh và em, vẫn giống như trước đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ sống tiếp. Vì vậy, hãy ở lại, đừng nói đến chuyện đi London nữa, có được không?"

"Đường Dịch."

Cô bỗng nhiên gọi tên anh.

"Giữa hai chúng ta, em và anh, sao có thể chưa xảy ra chuyện gì được..."

Rõ ràng, điều gì cũng đã xảy ra rồi, cái gì cũng đã không có rồi.

Kỷ Dĩ Ninh chăm chú nhìn anh, nói:

"Đường Dịch, em bây giờ đã không còn... yêu anh nữa rồi."

Đây là sự thật, nhìn biểu hiện của cô đã không yêu không tuyệt vọng, có thể hiểu là cô đang nói thật.

Nhớ lại Kỷ Dĩ Ninh trước đây, dù nghèo dù thiếu cũng biết nắm giữ trọng lượng sinh mệnh trong từng chi tiết, bất luận thời gian nào, hoàn cảnh nào đều không thể ảnh hưởng đến sự kiên cường không ngừng nghỉ của Kỷ Dĩ Ninh. Nói thì hoang đường, cho đến hôm nay cô mới biết, vốn cho rằng Kỷ Dĩ Ninh cô là người yếu đuối, không ngờ trước đây cũng đã rất kiên cường. Ngã rồi cũng không khóc, đứng lên lại đi tiếp, mất đi một vài người, lại quen những người khác, có được những tình cảm chân thành mới biết phải quý trọng hơn. Cuộc sống phong phú của con người đi vào trong kịch, vào trong họa, vén tay áo lên, khai bút là mở đầu cho một sự đặt định, từ đó một mình đơn thương độc mã cũng tốt, chỉ cần trong lòng vui vẻ là có lý do để tiếp tục say sưa.

Nhưng...

Nhưng giờ đây, như thế nào?

Một Kỷ Dĩ Ninh như thế, đã chết rồi.

Kỷ Dĩ Ninh đột nhiên chậm rãi cởi sợi dây màu đỏ đeo trên cổ, tháo xuống, là miếng ngọc mà cô luôn đeo bên người ba năm qua.

"Đồ vật này, trả lại cho anh."

Lúc này, Đường Dịch cuối cùng đã thay đổi sắc mặt.

"Kỷ Dĩ Ninh!"

"Em biết vật này với anh rất quan trọng, vì vậy bây giờ em trả lại cho anh."

Tối nay, mỗi một câu nói thốt ra từ miệng Kỷ Dĩ Ninh đều có sức sát thương đến cùng cực, dường như cố ý làm trái tim anh tan vỡ, nét mặt của cô luôn rất điềm tĩnh, nở một nụ cười hàm tiếu, vậy là Đường Dịch đã biết rồi, một Kỷ Dĩ Ninh gây tổn thương cho trái tim của người khác mà vẫn tươi cười của ngày hôm nay rõ ràng là đã tự tay giết chết bản thân mình trong quá khứ rồi.

Đường Dịch ôm hai vai cô, cảm giác khi đụng chạm sao mà dịu dàng, yếu ớt như vậy, anh dường như không dám nghĩ một Kỷ Dĩ Ninh tĩnh lặng như thế, buổi tối hôm đó, khi nghe Thiệu Kỳ Hiên nói rõ sự thật với cô, rốt cuộc đã tự đâm từng nhát, từng nhát dao vào bản thân mình như thế nào. Đường Dịch cúi đầu, dường như dùng hết tâm lực, dùng tính mạng, dùng từng giọt máu đang chảy trong huyết quản để níu giữ cô: "Dĩ Ninh, em hãy bình tĩnh, nghe anh nói... Bệnh của em, không phải là không thể cứu chữa, ba năm qua, anh đã sai khi giấu em chuyện này. Nhưng cho dù thế nào, xin em hãy tin anh, chuyện này không phải là không vượt qua được, không hề nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu. Kỷ Dĩ Ninh, có con hay không có con, có chữa khỏi bệnh hay không, đối với anh, đều không có sự khác biệt. Tình cảm là chuyện giữa anh và em, không liên quan đến bất cứ ai, cũng không liên quan đến con cái, ba năm qua anh đã làm rất nhiều việc vì em, đều chỉ vì sự tồn tại của một mình Kỷ Dĩ Ninh, nói cách khác, đối với anh, con cái hay những điều gì khác, đều không bằng một Kỷ Dĩ Ninh bằng xương bằng thịt. Điểm này, bất luận thế nào, anh đều hy vọng em có thể hiểu. Còn những lời em vừa nói, chỉ mong sống một cách yên ổn, em đã nói cuộc đời này tìm được một người như anh đã là hạnh phúc rồi, Dĩ Ninh, em đã thề với anh, còn rất nhiều việc vẫn chưa thực hiện được, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được đây?"

Thời gian cứ thế trôi đi.

Kỷ Dĩ Ninh vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chỉ cúi nhìn xuống nền nhà, nhìn mũi bàn chân, hoặc có lẽ, chỉ là cứ để ánh mắt đờ đẫn như vậy, thực ra không có thứ gì lọt vào trong tầm mắt, trong trái tim cô nữa rồi. Cứ như thế, cô im lặng rất lâu, rất lâu, những lời nói của Đường Dịch xúc động lòng người như thế, thành thật như thế, nhưng cô không hề có biểu hiện say mê trên khuôn mặt, tất cả đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng lại ẩn giấu một chút tiếc nuối trong đó, dường như là tự trào vu vơ. Những năm tháng sống trên đời này, Kỷ Dĩ Ninh cứ thế mà trưởng thành, cuối cùng vẫn là gặp thất bại.

"Thế gian có bao nhiêu lời thề như vậy, từng việc từng việc đều phải thực hiện, làm gì có nhiều sự nghiêm túc đến thế... Đường Dịch, giữa em và anh, từ nay về sau, thật sự cũng chỉ đến vậy thôi."

Những lời nói thật tàn nhẫn lại được nói ra từ miệng của Kỷ Dĩ Ninh.

Một giây sau đó, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên nắm chặt miếng ngọc màu nâu đậm, rồi ngay trước mặt Đường Dịch, hất mạnh tay một cái, ném tín vật tình cảm sâu nặng giữa hai người ra ngoài cửa sổ, cũng ném luôn cả sinh mệnh của hai người.

Lời hứa anh dành cho cô, cô không cần nữa.

Tình cảm anh dành cho cô, cô cũng không cần nữa.

- Choose -Đen Trắng - Full - Triêu Tiểu Thành- Đen Trắng - Chương 01- Đen Trắng - Chương 02- Đen Trắng - Chương 03 - 04- Đen Trắng - Chương 05 - 06- Đen Trắng - Chương 07 - 08- Đen Trắng - Chương 09 - 10- Đen Trắng - Chương 11 - 12- Đen Trắng - Chương 13 - 14- Đen Trắng - Chương 15- Đen Trắng - Chương 16- Đen Trắng - Chương 17 - 18- Đen Trắng - Chương 19 - 20- Đen Trắng - Chương 21 - 22- Đen Trắng - Chương 23 - 24- Đen Trắng - Chương 25- Đen Trắng - Chương 26- Đen Trắng - Chương 27 - 28- Đen Trắng - Chương 29- Đen Trắng - Chương 30- Đen Trắng - Chương 31 - 32- Đen Trắng - Chương 33 - 34- Đen Trắng - Chương 35- Đen Trắng - Chương 36- Đen Trắng - Chương 37- Đen Trắng - Chương 38- Đen Trắng - Chương 39- Đen Trắng - Chương 40- Đen Trắng - Chương 41- Đen Trắng - Chương 42- Đen Trắng - Chương 43- Đen Trắng - Chương 44- Đen Trắng - Chương 45 - 46- Đen Trắng - Chương 47- Đen Trắng - Chương 48- Đen Trắng - Chương 49 - Phần 01- Đen Trắng - Chương 49 - Phần 02- Đen Trắng - Chương 50- Đen Trắng - Chương 51- Đen Trắng - Chương 52- Đen Trắng - Chương 53- Đen Trắng - Chương 54- Đen Trắng - Chương 55 - 56- Đen Trắng - Chương 57- Đen Trắng - Chương 58- Đen Trắng - Chương 59- Đen Trắng - Chương 60- Đen Trắng - Chương 61- Đen Trắng - Chương 62 - Phần 01- Đen Trắng - Chương 62 - Phần 02- Đen Trắng - Chương 63- Đen Trắng - Chương 64 (HẾT)- Đen Trắng - Ngoại truyện 1- Đen Trắng - Ngoại truyện 2- Đen Trắng - Ngoại truyện 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro