Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người viết: Yu.

Chap 6.

"Ta chợt nhớ, phàm thế còn có lễ Thất Tịch, nếu được đi thì tốt biết mấy" Hạo Thiên nhìn đèn hoa đã trôi đi xa, chỉ còn hai điểm sáng sóng sánh cùng nhau, có phần tiếc nuối thở dài. Thất Tịch năm nay hắn bị Đế phụ nhìn chằm chằm, không thể thoát thân.

"Thất Tịch không phải là lễ của người yêu nhau à? Ngươi có người trong lòng?" Ngao Quảng nghĩ đến lại đau, đời trước y cũng từng muốn đón Thất Tịch cùng hắn, đêm đó vượt vạn dặm trở về Thần giới, muốn cùng hắn trải qua, cuối cùng lại bị đeo lên xiềng xích, nhìn hắn nói nói cười cười bên Hoa tiên tử. Thất Tịch trở thành ngày đen tối nhất trong lòng y.

Hạo Thiên nhìn y, ánh trăng rọi ra muôn ngàn vì sao trong mắt hắn:

"Không có người trong lòng."

Ngao Quảng nhếch môi cười nhạo:

"Ngươi bây giờ còn nhỏ, đợi lớn sẽ tự khắc có." Hoa tiên tử bao giờ đắc đạo phi thăng nhỉ?

Hạo Thiên chọt má y, nói tiếp lời trong tâm:

"Chỉ có rồng trong tim."

Ngao Quảng sững sờ, ngơ ngác nhìn y, trái tim run lên rồi lại loạn nhịp.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ký ức đêm Thất Tịch năm nào hiện lên, y cười lạnh, siết chặt nắm tay, có quỷ mới tin lời ngươi.

Nửa đêm Hạo Thiên trở về Thần giới, Thần giới vẫn sáng rực, Thiên Đế ngồi trong phòng, tự thân bắt được nhi tử chạy trốn theo rồng của mình.

"Vui đến quên trời quên đất?"

"Đế phụ." Hạo Thiên cung kính đứng một bên.

"Đừng giả vờ tội nghiệp. Chư Thiên Tôn vừa tìm ta, Thần Khí đã mất, vạn quỷ loạn, áp chế dưới đáy Long Cung, phong ấn không biết bao giờ vỡ, người được chọn là Ngao Quảng, con tránh xa y một chút, đỡ thương tâm."

"Vâng." Hạo Thiên vô cùng ngoan ngoãn.

Thiên Đế thở dài:

"Ai cũng có thể, trừ Ngao Quảng."

"Vâng." Hạo Thiên rũ mi không phản bác.

Ngao Quảng quyết định tiếp tục bế quan, y đã cảm nhận được huyết mạch đang nóng bừng lên, đây đúng là chuyện mừng.

Vừa đi đến cửa đã bị Thân Công Báo chộp được.

"Ngao Quảng, đệ vừa đi đâu? Không phải bế quan đến thành niên sao?"

Ngao Quảng nói xạo không chớp mắt:

"Bế quan gặp bình cảnh, ra ngoài một chuyến xem có ngộ ra không."

Thân Công Báo lập tức tin, thấy y vội vã muốn tu luyện, lập tức hẹn ngày khác gặp, không làm mất thời gian của y.

Ngao Quảng thở dài, Thân Công Báo hôm nay dễ lừa hơn ngày xưa đến trăm vạn lần.

Ngao Quảng tiếp tục bế quan tu luyện, Hạo Thiên cũng đột nhiên im hơi lặng tiếng, không đến làm khách ở Đông Hải, lại càng không làm ra hành động gì phiền hà đến y.

Ngao Quảng thấy không quen, rồi thấy khó chịu, cuối cùng lại cảm thấy mình điên rồi, nhớ ai không nhớ, đi nhớ một tên khốn là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Ngao Quảng buồn bực đi đi lại lại xung quanh Long Cung, Long Vương mấy lần bắt gặp bóng dáng y, nhịn không được lên tiếng:

"Tự tu không được thì đến Ma giới rèn luyện đi."

Hai mắt Ngao Quảng sáng bừng. Đúng vậy, giết vài Ma quân phát tiết cũng là một ý hay.

Long Vương nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của y, vươn tay véo lấy thịt má phúng phính:

"Khoan hãy đi. Con phá vỏ ở Thần giới, về tới lại bế quan, thiên hạ không mấy ai biết Đông Hải có một Ngao Quảng Thái Tử, ta không muốn con chịu thiệt, đã lệnh người thiết yến, xong tiệc rồi đi cũng chưa muộn."

"Vâng phụ vương."

Long Cung được bày biện lại, trân châu kết thành từng chùm xa hoa, thắp sáng từng ngõ ngách, kết giới bao bọc cả cung phản chiếu sóng nước dập dềnh, đủ loại cá sặc sỡ bơi lượn xung quanh.

"Chúc mừng Long Vương, chúc mừng Thái Tử Điện Hạ."

Từng đợt từng đợt âm thanh vang lên, khác người nói, nhưng cùng một lời.

Ngao Quảng rũ mắt đứng một bên, trầm tĩnh đến lạ thường.

"Thiên Đế, Thiếu Quân đến." Binh tôm ngoài cửa hô lên, sắc mặt mỗi người trong điện thay đổi ngay tức khắc. Long Vương Tam Hải nhìn Đông Hải Long Vương, đây là người duy nhất có liên quan đến Thần giới, được xếp vào tiên ban.

"Ngao Quảng." Hạo Thiên vù một tiếng nhào về phía Ngao Quảng.

À không, thì ra tiểu Thái Tử cũng có quan hệ với Thần giới. Chúng yêu vẫn chưa biết chuyện Long Vương "bán con cầu tiên".

Ngao Quảng bước sang mấy bước, tránh được cái ôm của hắn.

Hạo Thiên vồ hụt cũng không thấy bất mãn, hắn đảo chân, vung tay một cái, biến thành khoác vai Ngao Quảng.

Ngao Quảng nhìn hắn:

"Thiếu Quân, buông tay."

"Thân Công Báo nắm tay ngươi thì được, ta khoác vai ngươi, ngươi lại không cho." Ấm ức bao nhiêu, tủi thân bao nhiêu.

Ngao Quảng nghẹn họng. Chuyện bao lâu rồi? Bây giờ còn đem ra nói? Thiên Đế tương lai này khác xa trong ký ức quá.

"Mọi người tiếp tục." Thiên Đế đảo mắt liếc một vòng người xung quanh:"Trẫm có chuyện muốn nói với Đông Hải Long Vương."

Mọi người ăn ý tản đi, tai lại hận không thể nghe tứ phương bát hướng.

Thiên Đế nhìn Hạo Nhiên, Hạo Nhiên kéo Ngao Quảng rời đi. Ngao Quảng nhìn Long Vương, thấy ông gật đầu, không mấy tình nguyện bị kéo đến một góc gần đó.

Thiên Đế vung tay tạo kết giới, sau đó nói gì đó với Long Vương, sắc mặt ông khẽ biến, khó coi nhìn về phía Ngao Quảng. Ngao Quảng bị Hạo Thiên vây quanh làm phiền, không chú ý đến ông.

⊃。・。)

Sắp rồi, đừng vội, máu chó nhiều như Đại Dương, không dâng lên thì thôi, một khi dâng sẽ khiến người đọc sôi máu.

P/s: vì hứa cuối tháng tư sẽ hoàn thành, nên cuối tháng tư Yu sẽ đăng một lèo full truyện luôn cho mấy bạn có cái phun máu ngày lễ nhé.
Hẹn cuối tháng tư gặp lại nà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro