Chapter 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

Sáng hôm sau, Dorian cố gắng thức dậy sau cơn say rượu, những ký ức vụn vỡ đêm qua bất đầu tràn vào não anh, biến dây thần kinh mỏng manh của anh thành một con đường cao tốc quá tải xe cộ.

Điều khiến Dorian choáng váng đầu óc chính là cơn đau như kim châm lan ra từ hai bên huyệt thái dương cùng với tất cả những chuyện ngu xuẩn mà anh đã làm tối hôm qua.

Cho dù là sợ hãi bỏ chạy trước sự nhiệt tình của đàn ông như một cô gái nhỏ trong sáng, hay là ngốc nghếch đi tâm sự hết chuyện quá khứ với vật thí nghiệm thì những hành động này đều quá mức ngây thơ.

Dorian ngồi trên giường nhấm nháp sự xấu hổ sau cơn kích động đêm qua, anh đau khổ che mặt và kêu lên một tiếng.

Anh đã làm cái quái gì vậy!

Nhưng tin tốt là anh đã không lên giường với người lạ chỉ vì quyết định bốc đồng nhất thời, và hơn hết anh còn nhận được một món quà tuyệt vời.

Dorian giơ tay trái lên, nhìn viên ngọc trai màu hồng được luồn qua sợi dây kim loại trên cổ tay, cảm giác ấm áp và bình yên lại một lần nữa trở về cơ thể anh.

Anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

.

Trên đường đến phòng nghiên cứu, Dorian liên tục dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.

Mặc dù tâm trạng đã khôi phục bình thường, nhưng cơn đau đầu do say rượu vẫn hành hạ Dorian.

Dorian nghĩ đến tửu lượng của mình mà có chút nản lòng. Anh chỉ uống có một ly rượu whisky mà đã không chịu nổi rồi sao?

Thế nhưng, những vấn đề nhỏ này không khiến Dorian bận tâm lâu. Bởi vì rất nhanh sau đó anh đã nhớ ra một chuyện. Tối hôm qua chính anh đã gặp phải một rắc rối lớn —— anh đã gọi tên Owen trước mặt mọi người trong tiệc rượu bí mật.

Tuy rằng lúc ấy Owen đang đeo mặt nạ, Dorian vẫn đoán ra được danh tính của cậu ta qua dáng người và giọng nói. Dorian chắc chắn rằng người đàn ông mà anh đụng phải lúc ấy chính là Owen.

Nhưng vấn đề là, tất cả những ai tham gia tiệc rượu bí mật đều phải "giữ bí mật", hơn nữa lúc đó Owen cũng đã lập tức phủ nhận lời nói của Dorian.  ậu ta hiển nhiên không muốn bị Dorian nhận ra, cũng không muốn để người khác biết được danh tính của mình.

Tất nhiên, dẫu sao thì trong "thực tế", cậu ta vẫn còn đang hẹn hò với Rose.

Dorian đột nhiên nhớ tới chuyện này khi anh tiến vào phòng nghiên cứu và nhìn thấy Owen đang vùi đầu điều chỉnh thiết bị. Anh không chắc mình nên đi tới xin lỗi, hay giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

May mắn thay, Dorian đã có đáp án ngay sau đó, bởi vì Owen đã chủ động chào hỏi anh.

"Chào buổi sáng, tiến sĩ." Owen như thường lệ đẩy cặp kính dày cộp trên mặt, vuốt mái tóc vàng như tổ chim của mình càng thêm rối loạn, "Sắc mặt của anh không tốt lắm, tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?"

Dorian do dự gật đầu: "Có chút mất ngủ..."

"Vậy có lẽ hôm nay anh nên về nghỉ ngơi sớm đi. Nhân tiện, Rose vẫn chưa đến, nhưng chúng ta có thể thảo luận trước về kế hoạch nghiên cứu người cá ngày hôm nay."

Khoảnh khắc xấu hổ khi vừa gặp mặt đã hoàn toàn biến mất, Dorian bắt đầu nói chuyện công việc theo lời Owen, còn về tiệc rượu bí mật kia... thôi kệ nó đi!

Điều duy nhất khiến Dorian còn để ý chính là, anh có nên nói chuyện này cho Rose biết không?

Dorian thừa nhận rằng anh đã quá bảo thủ trong vấn đề tình cảm. Nhưng hiện nay, ngay cả khi lòng chung thủy với bạn đời của mình không còn là yêu cầu cơ bản của tình yêu, thì sự lừa dối và che giấu cũng không phải là tiêu chuẩn cho một mối quan hệ cởi mở.

"Chào buổi sáng hai quý ông, em không nghĩ là mình lại đến trễ." Rose tung tăng đi vào phòng nghiên cứu, tâm trạng vui vẻ của cô lan tỏa khắp nơi tựa như mùi thơm ngọt ngào của bánh mì phô mai mới nướng, hiển nhiên hôm nay cô đã gặp được chuyện tốt nào đó.

Rose dùng giọng điệu làm nũng của một cô bé nói với Dorian: "À đúng rồi tiến sĩ, mặc dù rất xin lỗi nhưng em muốn xin phép anh cho em nghỉ một vài ngày. Ngày mai em sẽ đáp máy bay về đất liền một chuyến, em phải quay lại trường học để làm một số thủ tục. Nếu thuận lợi, em sẽ trở lại trường học vào cuối tháng tám."

"Chúc mừng." Dorian hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô, anh cảm thấy đáng lẽ cô nên trở lại trường học sớm hơn.

"Tiện thể nhắc luôn," Dorian quay sang nói với Owen, "Ngày mai tôi cũng sẽ đáp máy bay về nhà một chuyến. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi sẽ quay lại sau một tuần nữa. Mấy ngày tới phải để một mình cậu vất vả chăm sóc người cá rồi. Đương nhiên, cậu cũng không cần làm gì nhiều đâu, cậu chỉ cần nhớ cho anh ta ăn mỗi ngày và dọn dẹp vệ sinh một chút thôi. Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi lúc nào cũng được."

Owen trả lời, "Vâng tiến sĩ, không thành vấn đề."

"Hôm nay không có bất kỳ quan sát phức tạp nào cả, tôi chỉ muốn xem kỹ lại mắt, mang và vây tai của anh ta..." Trong lúc Dorian nói chuyện với Owen và Rose, người cá đã ngủ mê man dưới tác dụng của thuốc gây mê.

Thành thật mà nói, Dorian cảm thấy vô cùng áy náy khi tiêm thuốc gây mê. Vì đêm qua anh đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ với người cá, và chính nhờ sự "an ủi" của người cá, Dorian mới có thể giải tỏa được những cảm xúc tiêu cực nặng nề kia.

Vậy nên trước khi tiến hành gây mê, Dorian đã đi đến bể quan sát và nói vài lời trấn an người cá, anh cũng không ngại giao tiếp bằng mắt với người cá trong suốt quá trình đó.

Hôm nay Dorian đã giảm liều lượng thuốc mê xuống, coi như là một cách đền bù nào đấy. Mặc dù suy nghĩ từ góc độ an toàn mà nói, Dorian không nên làm việc thiếu cẩn trọng như vậy, nhưng anh luôn cảm thấy Silver sẽ không làm tổn thương mình. Và như bạn thấy đấy, Dorian vẫn còn đang đeo viên ngọc trai mà Silver tặng trên cổ tay mà.

Đúng vậy, hôm nay Dorian muốn tìm hiểu nguồn gốc của viên ngọc trai này. Nếu truyền thuyết là thật, vậy thì viên ngọc trai này chắc hẳn là nước mắt của người cá, mà nếu đã là "nước mắt" thì phải là chất lỏng. Cho nên làm thế nào để viên ngọc trai này thay đổi từ dạng lỏng sang dạng rắn?

Dorian dùng kính lúp quan sát điểm lệ của người cá rất lâu, anh sợ làm người cá bị thương nên không dám chiếu thẳng ánh sáng mạnh vào mắt hắn. Tuy nhiên, chỉ nhìn bề ngoài thì thực sự không thể biết thêm được gì, bởi điểm lệ của người cá cũng giống như của con người, đều nằm ở góc trong của viền mi trên và mi dưới, có cấu trúc như hai lỗ nhỏ hình tròn.

Có lẽ phương pháp trực tiếp nhất chính là kích thích đôi mắt của người cá làm cho hắn khóc, và anh có thể nhìn thấy quá trình hình thành nước mắt ngọc trai của người cá một cách trực quan.

Thế nhưng ——

Dorian thả mí mắt của người cá xuống, đưa hắn trở về trạng thái nhắm mắt ngủ say.

"Tiến sĩ?" Owen nghi hoặc nhìn về phía Dorian.

"Thôi, để lần sau bàn lại đã." Dorian nói xong lại giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm, "Nếu như tôi bất cẩn làm tổn thương mắt của anh ta, chắc mai tôi sẽ không về được mất..."

Cuộc quan sát sau đó diễn ra rất suôn sẻ. Dorian dùng một tấm kim loại kiểm tra độ sắc bén của vây tai người cá. Quả nhiên như anh nghĩ, những răng cưa sắc nhọn trên chiếc vây có thể dễ dàng để lại vết hằn trên kim loại. Nhưng chỉ xét riêng về bề ngoài, hai chiếc vây tai trong suốt kia giống như cánh hoa tóc tiên, trông vô cùng đẹp đẽ lại mỏng manh.

Còn về mang của người cá, đó lại là một bộ phận rất độc đáo.

Mang của người cá có ba khe mỏng, nằm ở phần cổ sau tai cả hai bên trái phải.

Chỉ cần không ở dưới nước, nắp mang của người cá sẽ đóng chặt lại và dính vào da. Nếu không nhìn kỹ thì e rằng cũng không thể phát hiện ra những khe mang này.

Hơn nữa, những thứ nhỏ bé này cũng thú vị như vây lưng người cá. Sau khi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thì chúng sẽ nhanh chóng mở ra, để lộ những tia mang màu hồng phấn trong xoang mang, một lát sau chúng sẽ tự khép lại.

"Rose, lại đây chụp ảnh." Dorian nói với Rose.

Nhưng đúng vào lúc này nắp mang của người cá lại đóng lại, Dorian tiếp tục dùng tay gãi gãi lên cổ người cá, cái nắp mang kia lập tức mở bung ra giống như đóa hoa nở rộ.

Rose dễ dàng chụp được mấy tấm ảnh.

Dorian vô thức xoa xoa bụng người cá —— Động tác này đã trở thành thói quen của anh, giống như chủ nhân xoa đầu cún con như một phần thưởng sau khi nó học được cách bắt tay. Và sau mỗi lần quan sát xong một bộ phận, Dorian đều sẽ xoa xoa vùng bụng rắn chắc đầy cơ bắp của người cá để trấn an hắn.

Nhưng lúc này đây, phản ứng của người cá lại có chút khác lạ, Dorian mở trừng mắt nhìn sáu nắp mang kia dựng lên sau khi bị kích thích, đồng thời phần chóp đuôi của người cá cũng bắt đầu quẫy đập trong vô thức.

Owen và Rose đang thảo luận về hình ảnh trên máy tính bảng, chỉ có Dorian nhận ra phản ứng kỳ lạ của người cá.

Đây tuyệt đối không thể là phản xạ không điều kiện giống như phản xạ đầu gối. Bởi vì Dorian đã lặp đi lặp lại động tác như vậy vài lần mỗi ngày trong liên tục vài ngày trước đó, nhưng đều không thấy người cá đang hôn mê có bất kỳ phản ứng nào.

"Trời ạ, chẳng lẽ anh tỉnh rồi sao?" Dorian lui về phía sau hai bước theo bản năng.

"Gì cơ?! Tiến sĩ à, trò đùa này không vui đâu!" Owen nhanh chóng kéo Rose lui về phía sau vài mét. Hai người đứng bên cạnh nút khẩn cấp, lo lắng nhìn chằm chằm vào bục quan sát.

May mắn thay, người cá không có phản ứng gì nữa, hắn vẫn nằm ngủ say như xác chết trên bục kim loại. Hai tay, đuôi và cổ đều bị vòng kim loại khóa chặt.

Dorian tin tưởng trực giác của mình, anh tiến tới chạm vào mang của người cá một lần nữa. Những vật nhỏ kia bắt đầu hé mở, nhưng rất nhanh sau đó đã đóng sầm lại, Dorian tiếp tục chạm vào chúng một lần nữa... Không, lần này anh còn chưa chạm tới, người cá đã cảm nhận được sự tiếp cận của Dorian. Hắn đột ngột mở nắp mang ra rồi đóng "bụp" lại một phát, tất cả diễn ra trong vòng chưa tới một giây.

Dorian hoàn toàn bình tĩnh lại, anh trầm mặt trừng mắt nhìn người cá giảo hoạt này: "Này anh bạn, anh cố ý đúng không?"

Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm nhận thấy trò đùa của mình đã bị phát hiện, Silver cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn thực sự đã tỉnh lại, nhưng hắn không hề làm ra bất kỳ đòn công kích nào. Hắn chỉ nhe răng cười toe toét với Dorian, phát ra tiếng khanh khách thích thú. Ai nhìn vào cũng có thể hiểu được, người cá này đang cười sảng khoái, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ vì đã lừa được Dorian.

Đúng là một tên xấu xa.

Hôm qua thì giả vờ bị điện giật ngất xỉu, hôm nay lại diễn cảnh bị choáng thuốc mê, có lẽ hắn thật sự rất thích nhìn Dorian tỏ ra lo lắng cho hắn.

"Chết tiệt, lẽ ra tôi không nên nương tay với anh, để rồi bây giờ anh kháng thuốc gây mê như thế này sao?" Dorian chắc chắn máy bơm gây mê vẫn đang tiêm một lượng nhỏ thuốc gây mê vào cơ thể người cá.

Khác với Owen và Rose đang hoảng sợ, Dorian hoàn toàn không cảm thấy lo lắng vì người cá đã tỉnh lại. Anh thậm chí còn đùa giỡn với người cá, trong giọng điệu có chút cưng chiều mà chính anh cũng không nhận ra.

Mối quan hệ giữa Dorian và người cá trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào?

"Thực sự quá kỳ quái." Owen ngơ ngác buông Rose ra, mà cô vẫn nắm chặt lấy áo của Owen.

Còn người cá khiến quý cô Rose sợ tới mức run rẩy lại giống như một bé thú cưng đang làm nũng với chủ nhân của mình. Hắn không ngừng nhõng nhẽo với Dorian, tóc và chóp đuôi của hắn đều dựng lên hướng về phía anh. Owen thậm chí còn cảm thấy, nếu như không bị khóa vào bục quan sát, có lẽ Silver sẽ nhào vào trong vòng tay của Dorian và liếm láp trên mặt anh...

Bởi vì trí tưởng tượng kinh dị này, Owen không nhịn được rùng mình một cái, cậu ta lên tiếng hỏi Dorian: "Tiến sĩ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Dorian vẫn đang nghịch nắp mang của Silver, anh cố ý thò đầu ngón tay vào để ngăn cho nó không đóng lại, trên mặt nở một nụ cười nhè nhẹ, anh nói: "Ừm, buổi quan sát hôm nay kết thúc tại đây, đưa anh ta trở lại bể nước thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro