[Đoản]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ta mười bốn tuổi, cha ta dẫn ta tiến cung. Lúc ấy ta vốn dĩ ngây thơ, không biết gì. Tuy địa vị của cha ta trong cung như thế nào ta không biết, nhưng cha ta lại có nương là một đại mĩ nhân vạn người mê, tiền bạc sung túc đủ sống cả đời. Nên khi sinh ra ta, mặc dù mới qua tuổi mười bốn không lâu, nhưng đã thừa hưởng hết thảy vẻ đẹp của nương, trở thành một tiểu mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Cha ta nói: "Bảo Nhi, cha dẫn ngươi đi gặp một số hoàng tử, công tử để làm quen."

Ta tò mò hỏi: "Làm quen để làm gì ạ? Con cũng không phải không có bạn."

"Đó là bạn, nhưng dù sao con cũng mười bốn tuổi rồi. Nên cha dẫn con tiến cung, dù sao rồi con cũng gặp một người mình thích, nhưng cha muốn cho con gặp mặt trước một số công tử ở trong hoàng cung, xem có người nào vừa mắt thì làm quen bồi dưỡng tình cảm. Dù sao cha và nương cũng không còn trẻ mà chờ."

Ta gật đầu, hướng cha cười một cái rồi nói: "Việc đó cha nói với con làm là được rồi, nếu cha có việc thì làm đi. Con chạy một vòng quanh cung là tìm được ngay ấy mà!"

Dứt lời, không đợi cha phản ứng đã chạy đi.

____

Ta chạy một hồi thì tới một rừng trúc, khí tức tươi mát nơi đây làm ta thoải mái nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng thấy trước mặt xuất hiện một thân ảnh.

Thân ảnh đó là một thiếu niên với khuôn mặt tuấn lãng phong độ, hắn nhìn ta cười, "Nàng là ai? Sao lại vào đây?"

Ta nhìn hắn một chút, nghĩ rằng thiếu niên này bộ dáng mĩ như vậy, lại nhìn khí chất cao quý toả ra từ trên người hắn liền biết ngay hắn là người trong cung, hơn nữa địa vị cũng cao.

"Ta là ta. Ta chạy vào đây." Nhưng nhìn bộ dạng thiếu niên mà lại cố ra vẻ đại nhân của hắn, ta thoáng bĩu môi đáp.

Hắn hứng thú nhìn ta, "Ta là Phong, ở đây nói chuyện với ta được không?"

Ta dù sao cũng không ghét hắn, lại thích nơi này nên cũng không từ chối, gật đầu.

Hai đứa bọn ta đi tới một chỗ rồi ngồi xuống, hai người ngươi một câu ta một câu, nói chuyện vui vẻ đến khi cha ta không biết từ lúc nào xuất hiện kêu ta về.

Ta và hắn lưu luyến nhìn nhau, hắn cầm một tay của ta lên, nói: "Mai nàng có tiến cung không?"

"Không biết, nhưng ta sẽ xin cha!" Ta nhìn qua cha, thấy cha bộ dạng mất kiên nhẫn, vội chào tạm biệt hắn rồi theo người rời cung.

____

Khoảng một năm sau, ta lên mười lăm. Trong một năm này, ta và hắn qua lại với nhau rất nhiều, và ta biết được, hoá ra hắn là một Hoàng Tử, năm nay cũng mới mười tám tuổi.

Hắn nói với ta rằng hắn thích ta, khi nào lên làm Hoàng Đế nhất định hắn sẽ phong ta làm hậu, ta vui vẻ cười, cũng mang tâm tình trông mong nhìn hắn, nói ta sẽ đợi đến ngày đó.

____

Thoáng chốc, 2 năm trôi qua, ta ở phủ của cha. Dung mạo ta càng ngày càng xinh đẹp, lại càng có nhiều người đến đưa lễ vật muốn thú ta, nhưng ta một mực không nhận, bởi vì tâm ta vốn đã trao cho hắn, cũng nguyện ý chờ hắn thực hiện ước mơ làm Hoàng Đế rồi sẽ thú ta.

Không phụ mong đợi của ta, mấy ngày sau trong cung truyền đến tin tức hắn được lên làm Thái Tử, ta vui mừng chờ hắn đến tự mình nói với ta.

Hôm sau, hắn đến nói việc hắn lên làm Thái Tử, ta cười thật tươi hỏi vậy có thể thú ta chưa? Hắn chỉ cười cười, nói rằng đợi đến lúc hắn ổn định triều cục, lên làm Hoàng Đế mới có thể an tâm thú ta. Ta thoáng thất vọng nhưng cũng tin, đáp ta đợi chàng.

____

Vào một ngày kia, không có gì khác với những ngày bình thường. Ta theo thị nữ của mình xuất ngoại, bởi nghe theo thị nữ, nàng nói có một cây cầu uyên ương mới được xây, muốn cho ta xem. Còn nói, nơi đó rất linh thiêng, nếu cầu nguyện ngay giữa cầu chắc chắn sẽ được tình duyên như mong muốn.

Ta tuy không tin lắm nhưng cũng ra đó thử xem. Về phần ta muốn cầu tình duyên của ai... Chắc chắn là hắn rồi!

Khi tới nơi, quanh chỗ này lại không có một bóng người, Ta bất an nhìn quanh, đang tính cùng thị nữ bỏ về. Nhưng khi ta vừa định đi, trong không trung lại rớt xuống một thứ!

"Aaaa! Người! Là người!"

Thị nữ bên cạnh ta hét toáng lên, làm ta giật mình, khi định thần nhìn lại, thấy rõ là có người rớt xuống, ta nhanh chóng nói với thị nữ:

"Mau! Vớt nàng ấy lên!"

Bóng người đó rõ ràng là nữ, còn đang thoi thóp cầu cứu kìa, Ta nghiêm mặt nói với Tiểu Vũ - tên thị nữ của ta.

"Nhưng... Trời lạnh lắm..."

Tiểu Vũ nhăn mặt, nàng ta biết bơi, nhưng trời lạnh thế này, nàng ta không muốn nhảy xuống mặt hồ để cứu một người lạ!

Ta quát: "Ngươi dám không nghe lời?!" Thị nữ của ta từ khi nào trở nên khó ưa thế này? Vì một chút lạnh giá mà bỏ mặc người khác sao?

Tiểu Vũ ủy khuất vâng một tiếng, nhảy xuống với người ấy lên.

"Cảm ơn cô nhiều lắm, cô có điện thoại không? Cho tôi mượn một chút!" Người đó ho sặc sụa một hồi, thông giọng xong rồi quay sang hỏi ta dồn dập, Ta ngơ ngác nhìn nàng.

Điện thoại? Là cái gì?

Lúc này ta mới để ý, người này mặc đồ lạ hoắc, nhìn không hề giống đồ của triều đại ta, còn nói những thứ ta khó hiểu.

"Ngươi là ai? Ở đâu tới?" Ta hỏi, không phải nàng ta là gian tế từ bên ngoài vào chứ?

"Ooooo .....!!!!!" Nàng ta khóc toáng lên, trong miệng lầm bầm gì mấy thứ:

"Ta chết rồi?! Chỉ vì ngồi xem ti vi mà vô cớ chết rồi?! Không! Ta xuyên không rồi! A, nơi này là cổ đại sao?..."

Ta và Tiểu Vũ nhìn nàng như nhìn người ngu ngốc, Tiểu Vũ mất kiên nhẫn kéo ta đi. Để lại nàng ta vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.

Đó là lần gặp đầu tiên đối với người sẽ làm tan nát cả cuộc đời ta. Nhưng ta không biết, khoảng một thời gian sau ta đã quên đi chuyện này.

___

Lại hai năm sau, ta vẫn ở phủ của cha chờ đợi hắn. Ta trong phủ nghe được hắn ở trong cụng nạp bao nhiêu là thiếp, nào là trắc phi, ta tuy đau lòng, nhưng cũng không ích kỉ ghen tuông với hắn, vì ta biết hắn là Thái Tử, không có chuyện hắn chỉ cưới một mình ta. Rồi ta nghĩ sau này, nếu hắn lên làm Hoàng Đế, hẳn còn có 3000 phi tần nữa.

Nghĩ đến đó, tâm ta đau dữ dội, nhưng vẫn lạc quan nghĩ, không sao, dù hắn có bao nhiêu người thì hắn vẫn yêu ta mà.

Nhưng mà, ngay bên lúc ta buồn bã ấy, lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp, khí chất bất phàm tới phủ của cha gặp ta. Trò chuyện một lúc, ta mới biết được hóa ra nàng là người rất lâu về trước ta đã cứu.

Nàng đến là để xin lỗi vì lúc ấy đã thất thố, hơn hết là còn tới cảm ơn và muốn làm tỷ muội kết nghĩa với ta. Ta không nghĩ gì nhiều, cũng không phiền vì thân phận của nàng không bằng mình, ngược lại, ta lấy làm vui sướng mời nàng vào phòng riêng nói chuyện.

Sỡ dĩ ta làm như vậy, thứ nhất vì ta muốn có một tỷ muội đáng tin mà tâm sự chuyện làm ta sầu não, thứ hai, ta cảm nhận được ở cô nương này một loại cảm giác kì lạ mà ở bất kỳ người nào cũng đều không có. Làm tâm ta sinh ra sự thân cận trong vô thức...

Khoảng một thời gian sau, bởi lúc nào nàng ấy cũng đến chơi và trò chuyện cùng ta. Nhanh chóng ta đã đặt nàng ấy vào tâm mình, xem như tỷ muội ruột thịt. Chuyện trên trời dưới đất gì hai tỷ muội cũng nói cho nhau nghe. Ta thật sự rất vui mừng, đồng thời cũng rất thương yêu nàng, có đồ gì tốt ta cũng chia sẻ, cho nàng chiêm ngưỡng trước tiên, không keo kiệt chút nào.

Bởi ta nghĩ giữa tỷ muội với nhau, đồ của chị cũng là đồ của em.

____

Khi ta hai lăm tuổi tròn, nghe được tin Thái Tử lên ngôi Hoàng Đế, tức là hắn đã lên ngôi. Ta vui mừng khôn xiết! Nghĩ đến hắn ngay lập tức có thể thú ta vào cung, quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn làm Hoàng Hậu, ta cảm thấy như mình chờ bao nhiêu năm ròng rã đau buồn cũng không bằng một khắc vui mừng khi biết hắn lên ngôi!

Nhưng hắn làm ta cực kì thất vọng! Hắn thế nhưng vẫn không thể thú ta, hắn nói hắn còn phải lo củng cố Hoàng vị, kêu ta chờ hắn thêm vài năm nữa.

Không còn cách nào khác, ta tuy thất vọng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Bảo ta vẫn đợi ngươi.

Đem chuyện này nói với muội muội kết nghĩa của ta, nàng liền an ủi, khuyên ta nên đi tìm người nào khác tốt hơn. Ta không muốn tìm, trên cơ bản, ta cũng không thể tìm, bởi vốn từ rất lâu về trước, thân ta đã trao cho hắn. Giờ nếu quen một nam nhân khác, hắn có thể lấy chuyện này ra vũ nhục ta và gia đình, ta sao có thể làm thế?

Vì buồn bã mà cúi mặt xuống, ta không thể thấy được vẻ mặt khó coi của muội muội - vị cô nương mà ta thân thiết ấy.

____

"Ta yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên rồi, vậy nàng yêu ta không?" Thiếu niên với địa vị Thái Tử quỳ xuống trước mặt một nữ nhân, khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ chân thành tha thiết.

"Ta... Ta cũng yêu ngươi!" Từ khi nàng đến thế giới này, tình cờ gặp được hắn - người nam tử quyền lực lớn nhất sau Hoàng Đế, cũng đẹp nhất không ai thể kịp, nàng đã định hắn của nàng rồi!

Nào bận tâm cái gọi tình yêu chân thành của vị Thái Tử? Nào biết đến tình cảm của vị tiểu thư đã tiêu tốn hết cả một thanh xuân? Vị nữ sinh cấp ba này xuyên không đến đây, sự tình đáng trách, cắt đứt đi mối tình êm đềm, làm tan biến đi những viễn cảnh đẹp đẽ trong tương lai.

____

Khi nhìn nam nhân tuấn khoác Hoàng bào, nữ sinh trung học mỉm cười thật tươi, đầy khuôn mặt vẻ tự hào kiêu ngạo, nhưng lại không nhìn ra một tia nào tình ý, chẳng lẽ, bao năm qua sống trong sự sủng ái hết mực của nam nhân, nàng vẫn không một tia rung động nào ư?

"Chờ ta ổn định cục diện, ta sẽ thú nàng làm Hoàng Hậu!" Nam nhân - Hay bây giờ nên gọi Hoàng Đế, vẫn nhìn nữ sinh bằng ánh mắt đong đầy tình ái, hắn ta không dùng những xưng lạ lẫm như "Trẫm", "Ngươi". Chỉ một mực thủy chung suy nghĩ, hắn yêu nàng, bất kể hắn ai, nàng , thấp kém cao sang thế nào, một khi hắn đã thú nàng thì nàng chính thê tử của hắn!

"Ừm!" Nữ sinh cười, một nụ cười đầy thỏa mãn, ngồi trong lòng nam nhân, nàng ta thản nhiên nói: "Chàng thể chỉ cưới một mình ta không? Ta chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người, cùng nắm tay nhau đi đến bạc đầu răng long?"

Hoàng Đế trẻ tuổi cau mày, nói: "Tất nhiên rồi, nàng cũng biết, mấy phi tần trong cung ta chưa chạm vào người nào cả , chỉ giữ cho mình nàng thôi đấy!"

"Ừm! Ta tin chàng !"

____

Khoảng 3 năm sau, ta nhận được một tin khiến ta bàng hoàng, mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày: Hắn lập một nữ nhân khác ngoài ta lên làm Hoàng Hậu!

Ta đau lòng, khó hiểu, trong lòng bồn chồn khiến cho ta tự ý tiến cung. Gặp hắn trên người khoác hoàng bào kim sắc, ta thoáng run rẩy con ngươi, thanh giọng cũng run theo hỏi, "Sao ngươi lập người khác làm hoàng hậu? Không phải ngươi nói sẽ thú ta làm hậu sao?"

"Nàng bình tĩnh, nghe trẫm giải thích." Hắn hơi cau mày, dùng giọng nhẹ nhàng nói với ta: "trẫm không yêu nàng ta, phong nàng làm hậu cũng chỉ vì củng cố hoàng vị, chỉ là danh phận nửa vời mà thôi. Người trẫm yêu vẫn chỉ có nàng."

Hắn đã đổi cách xưng hô từ lúc nào, thoạt nhìn việc đổi cách xưng hô xa lạ này là việc bình thường lắm.

"Củng cố hoàng vị?" Ta đề cao âm thanh, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ chỉ là nỗi ưu sầu và không cam lòng: "Ta... Không trách chàng."

"Tin trẫm, trẫm chỉ yêu nàng. Khi nàng ta hết giá trị trẫm sẽ phế nàng, lặp nàng làm hậu." Hắn thề thốt.

Nhìn khuôn mặt hắn, ta chợt có chút chán nản, chán nản vì sao ta lại yêu hắn. Bất quá, rất nhanh, ta không để ý đến cảm giác chán nản đó. Cười với hắn:

"Vậy trong khi đợi chàng phế nàng ta, chàng có thể thú ta làm phi tần mà."

Hắn suy tư một lúc, nhìn hắn suy tư, trong lòng ta chợt toát ra một ý niệm: hắn yêu ta, vậy mà việc thú ta cũng làm hắn suy nghĩ vậy sao?

"Ân. Nếu nàng muốn. Trẫm chỉ sợ nàng uỷ khuất!" Hắn ôm ta vào lòng, cười.

Dạo gần đây, khi ta lâm vào nỗi buồn, không biết như thế nào cô nương ấy cũng biệt tích, tâm khó chịu mà không có ai an ủi hay vỗ về, ta vì thế mà ăn không ngon, ngủ không yên, thân hình hao mòn theo từng ngày.

Sâu kín thở dài, ta rũ mắt chán chường.

Nhức đầu quá, mệt quá...

____

Vài năm sau, khi nghe tin hoàng hậu mang thai, hoàng thượng sủng ái hoàng hậu hết mực. Ngoài cảm giác đau lòng quá đỗi quen thuộc, ta chỉ nhàn nhạt cười. Vẫn ngốc ở trong cung của phi tần mà đợi hắn.

Vài tháng sau, ta lại nhận được tin hoàng hậu xảy thai, hoàng thượng nghi ngờ Bảo Quý Phi hạ độc, hạ lệnh nhốt vào lãnh cung.

Ta nghe mà chỉ cười cười, Bảo Quý Phi không ai khác chính là ta, ta mặc kệ bọn người hầu vào bắt ta nhốt vào lãnh cung.

Tâm ta đã lạnh ngắt từ lúc nào? Cũng không còn tâm tư biện hộ với hắn, hoặc tranh sủng với các phi tử trong cung từ lúc nào? Ta đã nhìn thấu bộ mặt hắn từ lúc nào?

Hắn kêu ta chờ đợi hắn, bất quá cũng là kéo dài chút thời gian đợi đến khi nào hắn chơi chán ta thì thôi.

Cái gì là yêu, yêu là thế này đây, yêu đã khiến cho ta bị nhốt vào lãnh cung, không ai quan tâm.

Đến Lãnh Cung, bỗng những nô tì bên ngoài cao giọng hô:

"Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"

Ta thoáng hoảng hốt, sao Hoàng Hậu lại tới đây? Ra oai thị uy với ta sao?

Ha, chắc là vậy rồi!

"Bảo nhi tỷ tỷ, còn nhớ muội không?" Hoàng Hậu cuối đầu, thân thể với đống y phục tầng tầng lớp lớp rườm rà, nàng ta hơi cúi đầu xuống nhìn ta, mỉm cười.

Qua lớp phấn dày cộm, ta nhìn ra được sư quen thuộc của cô nương rất lâu về trước, cùng là lúc ấy, tâm ta vốn đã nứt vỡ giờ thành từng mảnh, nhìn thấy nàng, ta cứ ngỡ tim mình bị một cái chày giã nhuyễn, tan biến vào máu thịt, đã hoàn toàn không còn trái tim rồi.

Dư lại, là nỗi đau thấm đẫm máu thịt, xương cốt, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát...

"Ngươi..." Ta muốn nói gì đó, tránh để mình quá thảm hại trước mặt nàng, nhưng lời đến bên miệng, ta lại không thể phát ra bất kì thanh âm nào...

Chẳng lẽ bây giờ, ta sẽ giống những người phụ nữ chanh chua khác, lên tiếng chất vấn nàng?

- Tại sao ngươi biết hắn?!

- Tại sao hai ngươi lại giấu ta?!

- Tại sao ngươi lại cướp hắn khỏi ta?!

Không được, ta không phải là người như vậy... Nói ra, cũng không phải là lỗi của nàng...

Là do ta ngây thơ, tin hắn, không biết chuyện gì xảy ra...

Lỗi lớn nhất, là yêu hắn... Và kết bạn với nàng ta...

Mọi chuyện, đều là do ta tự làm rồi tự làm khổ bản thân mà thôi...

Ta nhắm mắt, quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, tai như ù đi, chỉ nghe được loáng thoáng vài tiếng kêu của nàng ta: "Tỷ tỷ? Tỷ sao vậy?"

Ta không sao, chắc vậy...

Bên cạnh nàng, có một thái giám từ lâu đã đứng đó, ném cho ta một dải lụa trắng, bảo ngươi tự làm đi.

Ta ngơ ngác nhìn dải lụa, trong lòng ngũ vị tạp trần, duy nhất không có yêu, nhiều hơn là hận, và còn lại là mệt mỏi.

Trước khi nhắm mắt, ta thì thào một câu không biết là nói với ai ---- "Ta mệt rồi."

Tình yêu đối với ngươi thật khiến ta mệt mỏi.

Mong rằng, kiếp sau, ta có thể gặp được tỷ muội đối xử với ta một cách thật lòng...

Mong rằng, kiếp sau, ta có thể gặp được nam nhân yêu ta bằng cả sinh mạng...

Không cầu giàu sang, cao quý, không cầu xinh đẹp, thông tuệ...

Ta cần một gia đình, một tình yêu...

_____

Hoàn
26/12/2018
14:00

Ra
30/12/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro