Chương 21 - 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. Chương 21: Mẹ Yêu Bày Mưu.

Buổi chiều như đã hẹn, tôi đến sân vận động luyện tập tiết mục với Trương Văn, Vũ Đạo đã đến đó trước rồi, có lẽ là chuẩn bị giám sát tình hình luyện tập của bọn tôi. Không lâu sau Trương Văn cũng vội vàng chạy tới, thoạt đầu tôi suýt chút nữa không nhận ra anh ta, trên mặt Trương Văn lúc này còn lưu lại một lớp trang điểm nhàn nhạt, trong lúc ngẩn ngơ tôi cảm giác anh ta là con gái, hơn nữa còn rất đẹp. Ngay cả đàn ông trang điểm vào còn đẹp hơn mình, trong lòng không tránh khỏi có chút tự ti, tôi thờ ơ ném ra một câu: "Bê đê!"

Trương Văn nghe vậy liền ưỡn ngực ra, phản kích tôi: "Xin chào? Bạn nhỏ từ Sao Hỏa có thân hình mẫu giáo, cảm xúc tiểu học, trí tuệ trung học!"

Hôm nay anh bị người ta dội thuốc nổ đấy à, tôi mới nói anh có một câu, anh đã có đến cả trăm câu cho tôi rồi. Tôi bị anh ta nói nhưng mặt cũng chẳng đỏ lên, không chịu thua kém liền châm biếm:

"Vậy anh chính là sinh vật đột biến được sinh ra bởi heo và khỉ, bị ong và sâu cưỡng gian trong Phong Hỏa hí chư hầu* rồi!" Lúc trước nói anh là nửa cầm thú (nửa con cầm thú = nửa cầm thú) là vẫn coi trong anh đấy!

(*Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U Vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Chu U Vương rất mừng, lâu lâu lại đốt một phát. Dần dà chư hầu mất niềm tin vào thiên tử. Sau này Khuyển Nhung đến đánh vào thành, đài Phong Hỏa đã đốt nhưng chư hầu không đến nữa. Chu U Vương bị giết, Bao Tự bị mang ra làm đồ chơi rồi tự tử. Nhà Chu rời đô về phía đông, kể từ đó suy yếu dần rồi chấm dứt vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.)

Vũ Đạo nhíu mày, quát lên ngăn hai chúng tôi lại, "Mặc dù trong trường Đại học văn minh là phải dùng từ văn minh, nhưng mắng người không kèm những lời thô tục cũng không phải là cái mà chúng ta ủng hộ! Ngoài ra, Tiểu Vưu em mắng mà thở không ra hơi như vậy rất không tốt, em xem mặt em sắp nghẹn đỏ lên rồi kìa, học tập Trương Văn ấy, chí ít phải nghỉ vài lần." Vũ Đạo cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ lựng của tôi, khiến tôi càng thêm tức giận. Dưới ánh mắt ra hiệu của Vũ Đạo, Trương Văn lấy khăn tay ra lau mặt.

Sau đó trong lúc luyện tập, tôi và Trương Văn luôn cãi vã không ngừng, Vũ Đạo lại ngồi một bên, cầm cuốn PLAYBOY cười gian. Chẳng lẽ Trương Văn cũng bị Vũ Đạo dùng cuốn tạp chí đó dụ dỗ nên mới tới đây tập? Cám dỗ xác thịt đúng là không thể đoán được, lại một lần nữa tôi căm giận thân hình của mình! Liếc mắt nhìn Vũ Đạo, Vũ Đạo thấy tôi nhìn về phía mình thì vung vẩy cuốn tạp chí trong tay, nháy mắt với tôi. Đồ cầm thú...!

Tập được ước chừng hơn nửa tiếng, Vũ Đạo vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt, giống như đang nhìn con chó con mèo nhà anh ta đánh nhau vậy, việc này khiến tôi cực kỳ không thoải mái. Tập được mấy lần, tôi bãi công, việc này hình như đúng ý nguyện của Trương Văn, đây là việc duy nhất anh ta đồng ý với tôi hôm nay. Sau khi được Vũ Đạo đồng ý, Trương Văn cấp tốc thu dọn đồ đạc, Vũ Đạo lại đi đến bên cạnh tôi, khẽ đưa ra ý kiến: "Lúc biểu diễn em cần có nhiều động tác khó hơn, nếu không khó giật giải lắm. Em yên tâm, Trương Văn tuyệt đối có thể phối hợp được." Nói xong, anh ta và Trương Văn cùng rời đi.

Quay về kí túc xá, nghĩ đến những xung đột vừa rồi với Trương Văn thì giận bừng bừng. Tôi với bát tự của anh ta tương xung rồi, đúng là củi khô thì lửa bốc, gặp mặt thì cãi nhau đôm đốp! Tiếp tục đạp vào cái ghế đã gãy một chân để trút giận, có lẽ lực chân của tôi thật sự đã có chút tiến bộ, không lâu sau, tôi đã biến ghế vuông thành ghế dài. Lượn một vòng kí túc, thấy không còn gì có thể đạp được nên tôi quyết định quay về nhà tìm mục tiêu.

Gặp được bà Trương trước cửa, tối muốn cúi đầu bước nhanh qua, không may vẫn bị bà ấy phát hiện, "Vưu Dung à, ..."

Tôi bị lộ, vội vàng chặn lời bà Trương lại, "Bà Trương, bà ngàn vạn lần đừng khen cháu nữa nhé!"

"Con bé này, đúng là không biết xấu hổ mà!" Bà Trương bực mình, nói, "Bà vẫn luôn muốn hỏi cháu một việc."

Hỏi chuyện á, vậy còn được!

"Có chuyện gì ạ?" Tôi nhiệt tình hỏi lại.

"Thì là, Triệu Bản Sơn có phải thân thích của nhà cháu không?"

"...."

Tôi quay đầu, mặc cho bà Trương ở phía sau gào thét, tôi cũng chẳng để ý mà đi thẳng về nhà. Bà Trương à, dù bà là fan của Triệu Bản Sơn thì bà cũng không thể giày vò tinh thần cháu như vậy chứ! May mà trước cửa không có mấy bà thím là fan của Phùng Công, nếu không sau này tôi cũng chẳng muốn về nhà.

Đến nhà, tôi nói dối bố mẹ là gần trường học không an toàn, gần đây thường xảy ra chuyện nên tôi muốn học tốt Không thủ đạo. Mẹ cực kỳ thoải mái, lập tức phá cái giường gỗ cũ ra để tôi luyện tập. Tôi ôm mẹ, cảm động nói: "Mẹ à, mẹ ủng hộ con quá!"

"Phải rồi, mẹ không ủng hộ được sao? Không ủng hộ, chắc chắn con cũng thừa lúc bố mẹ không có nhà, tự mình đến phá nó thôi." Nói xong, bà lại dặn bố tôi hôm khác mua cái giường sắt về thay thế.

"..."

Trong quá trình tập đá giường, tôi hỏi mẹ câu được câu không: "Mẹ này, thầy hiệu trưởng nói nếu con muốn chuyển khoa thì thầy ấy có thể giúp con."

"Căn bản cũng không cần phải chuyển, sau khi chuyển đi con vẫn phải chịu giày vò một vòng nữa ở khoa khác, đau khổ bực bội một lần, bây giờ khó khăn lắm người trong khoa vật lý mới quen con, con cần gì phải tự làm khổ mình? Đừng mở rộng ảnh hưởng nữa!" Mẹ sâu xa nói.

Tôi vận khí, sau đó đá gãy một khúc gỗ. Có điều suy nghĩ kĩ thì lời mẹ nói cũng đầy đạo lý, thôi vậy, dập tắt hoàn toàn suy nghĩ chuyển khoa là được.

Tập luyện ở nhà hình như cũng đầy hiệu quả, sau một kì nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, nhưng gì có thể đá được đã bị tôi đá gần hết rồi. Đảo qua vòng hai, vừa liếc mắt thấy bàn cờ gỗ của bố thì ông đã phi vèo qua, khư khư ôm lấy bàn cờ, bi thương cùng cực nói với tôi: "Bố nói này con gái, cường đạo tìm con muốn cái gì thì con cho nó cái đó là được rồi, nó có cướp nữa thì cũng không địch lại được sự giày vò này của con đâu!"

Mẹ tôi vừa khéo đang ăn cà rốt đi qua, hiếm khi bà đồng ý với bố: "Con lớn lên giống bố như vậy, cường đạo chắc sẽ không cướp đi sự trong trắng của con đâu!"

Tôi nghe hai người đó nói vậy, nổi nóng, "Rốt cục con có phải là con ruột của hai người không vậy!"

"Ngoài việc bế nhầm, cũng có khả năng là bố con đi nhặt về!" Mẹ suy nghĩ một lúc rồi nói.

Ông trời của tôi ơi, cứ thế này thì chẳng cần đoạn tuyệt quan hệ mẹ con nữa rồi!

Bố nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của tôi thì vội vàng xoa dịu: "Con gái à, con vất vả đá ghế như vậy cũng không nhất thiết phải có thành quả gì, thực sự chỉ cần con có thể đối phó được với mẹ thì cơ bản đã là thiên hạ vô địch rồi! Nhớ năm đó, trước khi bố lấy mẹ, bố cũng thường ba ngày bị cướp, hai ngày bị trộm đấy. Sau đó bố bất chấp (thực sự quá nhẫn tâm!) kết hôn với mẹ con, con xem bao năm qua bố sống rất yên bình đó thôi, đúng là đám cường đạo lưu manh cũng không thấy nữa!"

Xời, bố ơi bố đừng lừa con, bố cho là con không biết sao, đó là vì sau khi bố và mẹ kết hôn xong, trên người chẳng có đồ gì đáng giá, có lẽ cường đạo gặp bố cũng phải từ thiện cho bố mấy xu thì lương tâm chúng nó mới có thể yên ổn được!

"Nói thật với bố mẹ, con không đối phó được với thầy giáo thể dục dạy Không thủ đạo tên Trương Văn, ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột, thực sự con không sợ bị đánh, vấn đề là trong bệnh viện trường lại có một bác sĩ biến thái hơn cả con, con cảm thấy sau khi bị thương mà rơi vào tay anh ta thì chỉ có nước lo lắng cho tính mạng của mình thôi!" Cuối cùng thì tôi cũng thật thà khai ra.

Mẹ vừa ăn cà rốt vừa ngồi xuống, khinh thường nói: "Là đàn ông hả?"

Tôi vội vàng gật đầu, mẹ nhàn nhã nói: "Chỉ là việc cỏn con thôi, mẹ dạy con vài chiêu nhé. Chỉ có điều, nhớ là phải đánh thắng đấy, ép giáo viên thể dục đấy thanh toán tiền cái giường cho nhà mình!"

Học lỏm được mấy chiêu của mẹ, tôi không thể không khen, "Mẹ yêu xuất mã, một chọi hẳn hai!"

(Mẹ + bố = hai = mẹ, vậy nên bố đơn giản = 0)

Thì ra quý nhân mà bác sĩ Trương bói được chính là mẹ!!

Trước khi đi ngủ, mẹ hỏi tôi: "Con gái à, con và Trương Văn có thù lớn như vậy, đừng có nói là cậu ta phát hiện ra bí mật trong cái tên của con nhé? Nếu đúng là vậy, nhớ là phải đánh thắng, trói cậu ta về nhà để mẹ xem xem!"

Mẹ cho là anh ta đần sao, để mặc cho con trói lại á? Muốn trói thì mẹ đi mà làm!

"Không phải một mình anh ta đâu, là hai người cũng phát hiện đấy! Chẳng qua là cái tên nửa cầm thú kia thì dễ đối phó, còn tên cầm thú khác thì vô cùng gian manh, phải trường kỳ kháng chiến!" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tạm thời áp dụng chính sách 'tấn công xa, giao tiếp gần' vậy!

"Mẹ nhớ là mẹ gửi con đến một trường Đại học chính quy, không phải trường huấn luyện thú mà. Con học vật lý mà?" Mẹ hỏi tôi.

"Vâng, đúng ạ, có điều trước mắt vẫn chưa vào cửa."

"À, vật lý không giúp được con, dạy thú gặp khó khăn thì lúc nào cũng có thể thỉnh giáo mẹ." Mẹ xoa xoa lớp mặt nạ trên mặt rồi rời đi.

22. Chương 22: Tự BạchCủa Võ Nhị Về Cuộc Gặp Mặt Khủng Bố Của Võ – Vưu.

Ba trăm năm trước, tôi là một tú tài.

Mùa hè năm ấy, qua kì thì nên tôi ngồi nghỉ bên hồ. Ba trăm năm nay, cảnh hồ dần thay đổi nhưng tôi vẫn không muốn rời đi, ngày nào cũng ngồi đây thả câu, chỉ vì tôi có một mong muốn chưa thực hiện được.

"Có cá không?" Tiếng một cô gái vang lên bên tai tôi.

"Chắc là có." Tôi nhàn nhạt đáp lời, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, lại là một cô nàng lẳng lơ thấy tôi đẹp trai nên mượn cớ đến true ghẹo đây mà.

"Anh chẳng câu được con cá nào cả." Cô ta chú ý đến sọt cá của tôi.

"Ừm, tu tâm dưỡng tính ấy mà." Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu cô biết vì sao xung quanh cái hồ này cây cối rậm rạp, chỉ sợ là cô sẽ không hỏi như vậy. Ba trăm năm nay những người bắt chuyện với tôi đều có đến hàng trăm hàng nghìn, không một ai không bị tôi giết chết, chon dưới gốc cây đại thụ quanh hồ, năm nay qua năm khác, những cái cây đó càng lúc càng xanh tươi. Tôi thở dài, đặt cần câu xuống, từ từ xắn tay áo lên.

"Vậy thì tôi đi bơi." Cô gái đó nói xong liền cười hì hì rồi chạy đi, không lâu sau cô ấy mặc một bộ quần áo mỏng quay lai.

Trong lúc sững sờ, cô ấy đã nhảy xuống hồ. Tôi ngây ra nhìn cô ấy thoải mái bơi trong hồ, trong lòng vô cùng hâm mộ. Nếu tôi cũng biết bơi như vậy thì tốt biết mấy!

Nhìn mặt hồ, tôi đột nhiên nhớ ra, trong lòng lập tức quay cuồng, kích động đến mức ngón tay khẽ run lên.

"Có biết lặn không?" Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy, cô ấy gật đầu.

Tôi thu cần câu lại, không muốn để cô ấy nhìn ra nội tâm đang sục sôi của mình, tôi cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh lên tiếng: "Có thể giúp tiểu sinh một việc không, tìm xem dưới đáy hồ có cái giày nào không?"

Lúc này trái tim tôi như đang treo trên cổ họng, chỉ sợ cô ấy sẽ lên tiếng từ chối. May mà cô ấy thoải mái đồng ý, bắt đầu lặn xuống tìm cho tôi. Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy cô ấy hào hứng nổi lên mặt nước, trong tay giơ cao cái giày mà tôi bị mất ba trăm năm trước. Tôi vui mừng khôn xiết, giật lấy cái giày đã khiến tôi mong nhớ ngày đêm, chờ đợi ba trăm năm nay cho giờ phút này.

Không kịp nói lời cảm ơn, cô gái đó đã bị người ta vây quanh, tôi nhìn bóng lưng cô ấy, nước mắt ngân ngấn. Mặc dù tôi chỉ là một oán quỷ, chỉ là một ác quỷ nhưng có ân tất sẽ báo, đó là lời hẹn kiếp sau!

P/S: Ba trăm năm trước, tú tài Võ Nhị đi qua hồ này vốn định ngâm chân, không ngờ rơi một chiếc giày xuống hồ. Nhà Võ Nhị nghèo chỉ có một đôi giày đó, không có giày thì không thể đi thi. Võ Nhị nôn nóng vớt giày đã vô tình rơi xuống hồ, đi đời nhà ma. Võ Nhị tự xưng là thông minh cả đời, nhưng lại vì một cái giày mà tiễn biệt một đời, không cam lòng nên nộ khí hóa thành ác quỷ, ngày nào cũng ngồi bên hồ này câu giày.

(Chương này hoàn toàn là phần sáng tác của 1 bạn đọc Trung Quốc được tg ưu ái thêm vào, không phải là thật và không liên quan đến truyện J Coi là ngoại truyện bổ sung cũng được)

23. Chương 23: Tiết Mục Thất Bại.

Thứ hai quay về trường học, đám bạn học có chút nôn nóng, một là vì kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ bắt đầu từ thứ tư, nguyên nhân khác là vì Trung thu và Quốc khánh đến cùng lúc nên đêm hội Trung thu sẽ được xếp tổ chức trước kì nghỉ Quốc khánh một ngày.

Buổi chiều nhồi nhét mấy động tác aerobic đến tận khi chân sắp bị xoắn quẩy, tôi mới miễn cưỡng được qua cửa. Sau đó, Giả Họa báo cho tôi biết thời gian và địa điểm đi bồi dưỡng tâm lý, nhớ Vũ Đạo nói tuần này sẽ đổi giáo viên bồi dưỡng mới ình nên tôi dạt dào mong đợi đến phòng bồi dưỡng từ sớm. Đợi chưa bao lâu, giáo viên bồi dưỡng cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào. Giây khắc anh ta bước vào, tôi đau khổ nhắm mắt lại. Vũ Đạo, anh không nên phái cái kẻ thảm thương bất lương này đến tiến hành tái giáo dục cho tôi, rồi làm nền để tôn lên cái tốt đẹp bác sĩ Trương chứ? Hay đây là sát thủ cuối cùng được thầy hiệu trưởng phái đến để khuyên tôi chuyển khoa?

Nói thật, tôi thực sự nghi ngờ không biết anh ta có phải thầy giáo hay không. Một, giáo viên ít nhất phải nói được những lời bình thường để người ta có thể hiểu được trên 80%, nhưng nghe anh ta nói, lúc thì tôi thấy như tiếng thổ dân, lúc thì như tiếng Ả Rập, dùng body language ấy hả, tôi lại thấy dịch vị dạ dày mình nó đang trào ngược lên. Hai, giáo viên ít nhất không được sợ sinh viên chứ, nhưng nhìn cái dáng vẻ nơm nớp lo sợ như ngồi trên lửa của anh ta kìa, cứ như tôi muốn cưỡng bức anh ta không bằng. Ba, giáo viên chí ít cũng phải là tấm gương tốt cho người khác, nhưng nhìn cái mặt như bị thiên binh vạn mã dậm qua của anh ta kìa, lựu đạn mà thấy anh ta có lẽ cũng tự nổ luôn. Cũng là do tôi có gan của cướp, đổi lại là nữ sinh khác thì có lẽ lúc anh ta vừa bước vào bọn họ đã chạy tán loạn rồi. Có điều người mạnh mẽ như tôi, nhìn anh ta chưa đến năm phút mà cũng đã thấy, mình mà tiếp tục nhìn nữa thì chắc mắt đui luôn, hoặc chí ít thì cũng mất đi tiêu cự. Điều khiến người ta không thể chịu đựng được là, trước khi tôi nói muốn đi, anh ta đã cáo lui trước một bước, hốt hoảng bỏ đi. Ê, ít nhiều gì anh cũng phải để tôi đi trước chứ, cho tôi chút tự tôn xem nào! Không lẽ anh ghét bỏ mặt mũi tôi vậy sao? Nẫu cả ruột...

Trước bữa tối, tôi và Tiểu Dư kẻ trước người sau quay về kí túc, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phạm Thái đau khổ cầm một bức thư, nước mắt trào ra. Sau khi Tiểu Dư điều tra được mới biết, thì ra Lưu Thực, cậu bạn học cấp ba hiện đang học tại Đại học Nam Kinh mà Phạm Thái thích, hình như đã nảy nở mầm xuân với một nữ sinh trong ngày hội học sinh. Aiz, mỹ nhân cũng thất thế!! Rõ ràng là cũng có đàn ông chỉ coi mỹ nhân là bạn, chứ không xem là tình nhân để theo đuổi đó thôi. À, ý thức được việc này, thế giới của tôi trong chớp mắt lại tươi sáng lên một lần nữa. Xem ra hạnh phúc của một đứa con gái như tôi phải xây dựng trên nỗi đau khổ của mỹ nhân rồi!

Tâm tình phấn khởi, tôi kéo Phạm Thái dậy, sảng khoái nói: "Đừng khó chịu, mình mời, xuống nhà ăn đi!"

(Mới đó thôi mà đã quên sạch chuyện kích động lúc nãy rồi!)

Sau khi bắt được Giả Họa, bốn đứa chúng tôi đi đến nhà ăn. Vì Tiểu Dư và Giả Họa nói không biết uống rượu, tôi đang định đổi đồ uống thì ai ngờ Phạm Thái lại rót rượu ra. Tôi uống mấy ly với Phạm Thái, mặt cô nàng này cũng ửng đỏ, hơn nữa càng lúc lại càng say. Giả Họa lạnh lùng nói một câu: "Đàn ông không có mắt cũng không chỉ có một tên đó!" Rồi giật lấy rượu trong tay Phạm Thái.

Nhưng mà cũng không ngờ là tửu lượng của Phạm Thái lại kém đến vậy, chỉ mấy ly thôi mà cũng làm cho cô ấy say mèm rồi. Mà cái sự say của cô ấy cũng đến là lạ, cứ thấy người là hôn, táo bạo nhiệt tình, bám dính như kéo, tuyệt nhiên không giống với dáng vẻ thục nữ bình thường. Chúng tôi kinh ngạc biến sắc, vội vàng cản lại. Cuối cùng hết cách, hai cô nàng ba ba quyết định hi sinh tôi đây, lý do của hai người họ là, dù sao cái thứ được gọi là 'thanh danh' kia đối với tôi mà nói, đã không tồn tại từ lâu rồi. Vậy nên tôi cứ thê thảm dìu Phạm Thái như vậy, để cô ấy thơm suốt dọc đường về kí túc. Aiz, con người ngàn vạn lần không được hủy hoại thanh danh, nếu không sau này xác định sẽ thành 'chuyên gia chịu họa'.

(Ghi chú: Nhiều năm sau đó, rất nhiều sinh viên vẫn cho rằng tôi vô đạo đức đến mức nam nữ đều 'xực', đại khái là không ăn kiêng!)

Lúc đưa Phạm Thái quay về kí túc, mặt tôi đã như cái đầu heo bị ngâm nước rồi. Thật đấy, thục nữ bây giờ sao lại loạn vậy hả! Khuôn mặt 'băng thanh ngọc khiết' của tôi ơi, từ giờ em đã bị vấy bẩn đến mức không thể xóa sạch được rồi!

Thứ ba chỉ có vài tiết lên lớp buổi sáng, còn chuyện Phạm Thái say xỉn tối qua cũng lây lan như cháy rừng. Một buổi sáng mà cái đầu heo ngâm nước tôi đây đã bị vô số nam sinh chăm chăm nhìn vào ao ước, nó lại sưng vù đến là kì lạ, thu hút 120% tỉ lệ ngoái nhìn, tức là mười nam sinh thì có đến hai người đi qua nhưng nhìn không rõ nên phải chạy lại nhìn thêm lần nữa! Cả đời, lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý của nam sinh đến vậy, mặc dù nguyên nhân có chút phức tạp nhưng không cần biết ra sao, vẫn nên ghi chép lại giây phút lịch sử này chứ.

Buổi tối, đêm hội Trung thu khai màn. Tiết mục của Phạm Thái cực hấp dẫn, màn độc tấu violin của cô ấy làm người ta say mê, lại thêm thái độ ai oán đáng thương động lòng người càng khiến đám tử thi dưới đôi giày gót nhọn của cô ấy tăng lên theo cấp số nhân. Nhìn đám nam sinh điên cuồng bên dưới sân khấu, tôi đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng nề hơn.

Những tiết mục đặc sắc xuất hiện, có võ thuật, có kinh kịch, có tiểu phẩm, biểu diễn âm nhạc có tì bà, kèn Xô na các loại, cũng có cả trống nữa, có điều tôi không mấy thích thú, tôi thấy nó không cũng đẳng cấp với bài trống mình. (Nghệ thuật và tạp âm chính xác không cùng một đẳng cấp!)

Trương Văn xem những tiết mục khác, bất mãn nói với tôi: "Cô xem tiết mục của người ta kìa, ngoài cái tiết mục kì quái kia ra, cô không biết màn nào khác sao?"

"Biết! Nhiều lắm ấy, ví dụ như ép người nhảy qua vòng lửa, bịt mắt xoay bàn phi dao, còn có màn ném dao vào người đẹp, mặc dù trước mắt đều chưa từng thành công nhưng tôi cũng tập qua cả rồi. Nếu không phải mẹ tôi nói trợ thủ là người thật thì không thích hợp lắm thì tôi đã hi vọng được thể hiện màn biểu diễn khác rồi."

"Cô như thế này là đang ép người ta nhảy vào hố lửa đấy à!" Trương Văn vẽ chữ thập lên trước ngực, "Vẫn nên tiếp tục biểu diễn màn gấu chơi bóng này thôi."

Tiết mục của tôi và Trương Văn được xếp sau khoa tiếng anh. Còn tiết mục mà khoa tiếng anh chọn là màn nhảy Latin của Trần Hiểu hiểu. Cô ấy mặc một thân đỏ rực, sexy táo bạo, mông căng lên phối hợp với động tác lắc mông, cực kỳ... đồ sộ, làm cho người đứng trong cánh gà tôi đây xem đến đỏ cả mặt. Nam sinh bên dưới sân khấu bóp mũi, huýt sáo không ngừng. Nếu cái tay bác sĩ Trương thích rút máu ấy ở đây thì chắc anh ta vui chết đi được, tìm mấy cái chậu rửa mặt đến hứng là ngon rồi.

Tôi chua chát lẩm bẩm: "Cũng chẳng phải đến ứng cử làm vú em, lắc cái gì chứ, trọng lượng không chừng gấp hai lần tôi."

Trương Văn bên cạnh khinh thường nói: "Khoảng cách trọng lượng của cô và cô ấy chủ yếu là ở mông và ngực!"

"Anh..." Tôi chán nản, thở chậm lại, ngẩng đầu nhìn Trương Văn, kẻ cao hơn tôi hơn một cái đầu, quật lại một câu: "Khoảng cách chiều cao của tôi và anh chủ yếu là ở thân trên!"

"Cô..." Trương Văn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng lườm lại anh ta. Đúng vào lúc tôi và Trương Văn mắt to lừ mắt nhỏ, màn biểu diễn của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, bên dưới sân khấu tiếng huýt sáo vẫn không ngừng, nửa ngày mới có thể thuận lợi hạ màn. Sau khi Trần Hiểu Hiểu vào trong, cô nàng chạy đến bên cạnh tôi, ngọt ngào nói với Trương Văn: "Thầy Trương, tiết mục của em thế nào ạ?"

"Rất thành công!" Trương Văn cười tít mắt nói, thái độ hoàn toàn khác lúc nói chuyện với tôi. Tôi hừ lạnh một tiếng, Trần Hiểu Hiểu quay sang tôi, vênh vang tự đắc nói: "Vưu Dung, mình rất mong chờ xem tiết mục của cậu đấy."

Thấy cô ta đắc ý như vậy tôi càng thêm bực, tôi khinh khỉnh đáp lại: "Cậu yên tâm, mình vốn có tinh thần chủ nghĩa quốc tế, tuyệt đối không làm cho quần chúng cách mạng máu chảy đầy mặt như cậu đâu!"

Trần Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi rồi bỏ đi.

Cuối cùng đến tiết mục của tôi, nhưng bên dưới sân khẩu lại thiếu mất một lượng lớn khán giả nam sinh, theo Trương Văn đoán thì bọn họ đến nhà vệ sinh xếp hàng rồi. Chúng tôi chuẩn bị sân khấu, Trương Văn đẩy một thùng gỗ cao hơn nửa mét lên sân khấu. Sau đó, đèn trên sân khấu dần dần tối lại, tôi một tay đẩy cây dù có đường kính ước chừng hai mét, hướng mặt về phía khán giả từ từ lên sân khấu. Đi đến bên cạnh thùng gỗ kia, tôi dừng chiếc dù lại, sau đó nằm lên thùng gỗ. Ánh sáng hoàn toàn tập trung lên người tôi.

Tôi nhẹ nhàng nhấc chân gạt một cái, cây dù lớn liền dễ dàng di chuyển lên chân tôi, dưới sân khẩu lập tức vang lên một loạt tiếng kinh hô và từng trận vỗ tay. Sau đó, dưới sự đá đưa của tôi, cây dù từ từ chuyển động, càng xoay càng nhanh, đột nhiên tôi đạp mạnh một cái, cây dù lập tức bật lên (tọa độ Đề các + hướng trục Y), lúc rơi xuống tôi co chân lại dùng bàn chân đón lấy. Tiếp theo, tôi đá ngang một cái, cây dù bay tầm tầm (+X), nhưng sau khi rời đi một đoạn lại như bị cái gì đó hút về, quay lại trên chân tôi. Dưới sân khấu những tiếng kinh ngạc vang lên hết đợt này đến đợt khác. Không đợi đến khi những âm thanh đó lắng lại, tôi đá mạnh cây dù về hướng vuông góc với sân khấu (+Z), cây dù như mất kiểm soát muốn bay ra khỏi sân khấu, lao về phía khán giả. Việc không khống chế được cây dù bự vĩ đại đó lập tức dẫn đến sự rối loạn và khủng hoảng của khán giả hàng đầu tiên, nhưng rồi cây dù lại quay một vòng rồi về lại trên chân tôi. Khán giả dưới sân khấu khiếp sợ trước kĩ xảo của tôi, ai nấy bàn luận sôi nổi. Có vài khán giả đã không kìm được đứng bật dậy, kinh ngạc không thôi.

Nhớ Vũ Đạo từng bảo tôi gia tăng độ khó nên tôi dừng cây dù lại, lớn tiếng tuyên bố: "Sau đây, mình sẽ thử thách với một động tác có độ khó rất à mình chưa làm bao giờ. Dưới một cú đá của mình, cây dù này sau khi quay nhanh ba vòng trên không trung sẽ quay về trên chân mình."

Lời nói vừa dứt, cây dù giống như hiểu được lời tôi nói, nó giật giật mất lần. Âm nhạc dưới sân khấu cũng rất ăn ý, lúc này tiếng trống vang lên đưa màn biểu diễn lên đến cao trào, dưới sân khấu nhất thời lặng ngắt như tờ. Tôi liên tiếp đá mạnh ba lần, đá đến mức cây dù hơi bật ra nhưng ngay sau đó giống như trúng thần chú, nó lao vút lên không xoay tròn, tốc độ cực nhanh. Và vì cây dù này cực lớn nên vòng vòng nó vẽ lên còn lớn hơn cả chính nó. Sau khi cây dù quay được hai vòng, khán giả ben dưới đã trố mắt đứng nhìn, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt phải quay vòng cuối cùng, cây dù lại đột nhiên lao về chỗ tôi, tôi hoảng hốt trượt khỏi thùng gỗ.

Đụng vào rồi! Sau khi né cây dù, Trương Văn vốn vẫn cầm cán dù xoay lúc này kiệt sực ngã xuống sân khấu, trước mặt khán giả vạch trần mắng tôi: "Cô điên rồi! Tự nhiên lại thêm cái động tác quỷ này vào! Việc này con người có thể múa được chắc?"

Khán giả ngây ra, ngay lập tức dưới sân khấu cười ầm ầm. Mọi người cuối cùng cũng hiểu, ngay từ đầu Trương Văn đã nấp sau cây dù rồi xoay nó giúp tôi.

Tôi bò từ dưới đất dậy, vội vàng đẩy cây dù chuẩn bị vào trong cánh gà, đẩy một lúc mà không được lại còn mất mặt ngã xuống đất, bên dưới lại được một tràng cười lớn. Lúc này Trương Văn cũng bò lại giúp tôi, hai người chúng tôi chật vật đẩy cây dù vào trong. Cứ như vậy, tiết mục ngon lành đến thế cuối cùng trở thành một màn kịch cực kỳ hài hước. Màn biểu diễn của tôi chính xác đã không làm khán giả chảy máu cam một hồi lâu như sau khi tiết mục của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, nhưng lại làm bọn họ cười ầm lên rất rất lâu.

24. Chương 24: Ban Nhạc Bí Ẩn.

Ôi tiết mục của mẹ tôi! Xuống đến cánh gà, tôi và Trương Văn lại cãi nhau.

"Lại còn là giáo viên Không thủ đạo cơ đấy? Tay anh có chỗ nào ngon hả?"

"Đổi một người khác cầm cây dù bự chảng đó rồi xoay lâu như vậy đi, người ta cũng chả chịu nổi chứ đừng nói là thêm vào cái động tác vừa xoay vừa quay tròn, lại còn ba vòng cơ đấy?" Trương Văn cãi nhau với tôi chưa bao giờ keo kiệt sức lực và nước bọt.

"Lý Quỳ năm đó cũng cầm hai cây rìu lớn múa hàng ngày, ngoài việc chém người, lúc ăn cơm còn dùng để thái rau đấy, cũng chưa thấy tay anh ta mất sức!"

"Rìu của Lý Quỳ diện tích không to như cây dù này nên lực cản nhỏ! Lúc trước Trương Văn luyện lực cánh tay mặc dù không giống Lý Quỳ dùng rìu thái rau chém người, nhưng cậu ta dùng tạ giã tỏi cũng xem như là hiệu quả giống nhau rồi!" Vũ Đạo chui ra ở đâu thần không biết quỷ không hay, giải vây cho Trương Văn. Nghĩ đến cái chủ ý thối tha mà Vũ Đạo đưa ra hại tôi làm hỏng mất màn biểu diễn, đang định dựng lông mày lên cãi lý với anh ta thì bị người ta đột ngột ôm lấy từ phía lưng, quay đầu lại nhìn, thì ra là bác sĩ Trương! Bác sĩ Trương kích động ôm chầm lấy tôi, vui vẻ nói: "Tiểu Dung, chúc mừng em! Tiết mục của em gây tiếng vang rất lớn!"

"Tiếng vang như vậy không có thì hơn!" Tôi trừng mắt nhìn Vũ Đạo đang khẽ nhếch miệng, thái độ đáng ghét.

"Vở hài kịch cực kỳ thành công!" Bác sĩ Trương thật lòng khen ngợi, "Hơn nữa thật sự có vài phần phong thái của Triệu Bản Sơn!"

Câm nín.... Tôi mệt mỏi từ biệt bác sĩ Trương. Vũ Đạo, xem như anh lợi hại, dẫn cái tay bác sĩ Trương giết người trong vô hình này đến chặn họng tôi, "Tôi vẫn còn tiết mục nhảy nhóm nữa phải chuẩn bị, mấy người cứ từ từ mà nói chuyện."

Thực ra là có bác sĩ Trương ở đây, tôi mà không đi thì thật sự sẽ thổ huyết tại chỗ mất. Có điều tôi vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, dù sao nếu thổ huyết ra thì không chừng sẽ bị bác sĩ Trương kéo đến bệnh viện che mặt lại như xác chết, thậm chí còn bị anh ta mang ra giảng giải kết cấu cơ thể cho người khác nữa.

Chương trình vẫn tiếp tục, xét tổng thể thì mỗi khoa đều tìm mọi cách để hoa khôi của khoa mình có thể tỏa sáng trên sân khấu, tình hình rất giống màn trăm hoa đua nở, nhưng những tiết mục đặc sắc lại đếm trên đầu ngón tay. Còn gian khổ của tôi vẫn chưa kết thúc, màn nhảy nhóm của khoa tôi xếp gần cuối chương trình, tôi thay xong trang phục thì liền đứng đợi cùng nữ sinh trong khoa. Ngoài Phạm Thái vẫn kiên nhẫn khuyên giải tôi như trước đây, những nữ sinh khác chỉ an ủi một câu cho có mà thôi, thậm chí còn có nữ sinh khen tiết mục của tôi quả nhiên là mới mẻ hơn của bọn họ, cũng rất kích động.

Cuối cùng đến màn aerobic tập thể, tôi lên sân khấu cùng mọi người, được xếp ở hàng sau cùng không lộ rõ mặt. Có điều cũng may là ở gần cuối, hơn nữa còn là lâu la nên dường như không có khán giả nào nhận ra cái đứa vừa làm ra một màn xấu hổ lúc nãy. Tôi lơ đãng nhảy theo cho xong, sau khi vào cánh gà thay trang phục mới phát hiện áo lót của mình tuột xuống eo từ lúc nào, nhìn trái ngó phải, may mắn không có ai phát hiện, hơn nữa vừa rồi trên sân khấu, khán giả cũng không có phản ứng gì quái lạ, tôi thở phào, dù sao cũng tránh được một kiếp nạn!

Người dẫn chương trình vô cùng kích động bước ra thông báo tiết mục cuối cùng, nhưng mấy chữ cuối cùng của MC lại sớm bị lấp trong tiếng gào thét chói tai của đám nữ sinh. Người biểu diễn tiết mục là Vũ Đạo và ban nhạc bí ẩn của anh ta.

Vốn tôi cho rằng tiết mục của bọn họ phong cách tương đối giống nhau, nhưng trong thoáng chốc khi ánh đèn sân khấu sáng lên tôi mới nhận ra, lần này khác một trời một vực với âm nhạc heavy metal điên cuồng lần trước. Vũ Đạo lúc này đeo mặt nạ màu đen giống như Zoro, một bộ đồ màu đen với dây lưng màu xanh lấp lánh, quấn theo hình xoắn ốc từ vai trái đến hông, quỷ quái không nói nên lời. Còn đôi mắt được che giấu đằng sau mặt nạ lại sáng như sao. Không làm một tay trống lần trước, lần này trong tay anh ta cầm một cây violin. Có lẽ vì Vũ Đạo không đeo kính, hơn nữa lại không ăn mặc nho nhã thư sinh như ngày trước nên sinh viên trong khoa không một ai nhận ra. Dĩ nhiên tôi là ngoại lệ, anh ta là kẻ thù mà có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chứ đừng nói là gương mặt đang bịt mắt, cho dù anh ta có thật sự choàng da thú vào có lẽ tôi cũng nhận ra được.

Còn trên khuôn mặt của tay cello bên phải, một miếng vải đen che đi mắt trái và mũi, giống như thuyền trưởng hải tặc Độc Nhãn Long. Toàn thân cũng mặc đồ đen, bên hông thắt dây lưng rộng rất chói mắt, toàn thân đều toát ra vẻ kì dị. Còn ca sĩ ở giữa là một mỹ nữ xinh đẹp, mảnh lưới mỏng màu đen điểm bi đỏ che đi phần mũi, trên môi là màu đỏ tươi rói như màu lựu. Tóc xoăn màu hạt dẻ, trên tai phải đeo một chiếc hoa tai mã não rất lớn, dưới hàng lông mi dày và cong là một đôi mắt to xinh đẹp quyến rũ, đẹp không thể tả. Trên người là chiếc áo bra nước màu đỏ, bên dưới là một chiếc váy dài xếp ly giống một cô gái Di gan. Vẻ đẹp và sự bí ẩn của cô ấy, sớm đã làm lu mờ đi Trần Hiểu Hiểu trước đó. Tầm mắt của khán giả dán chặt lên sân khấu, sôi nổi dâng cao chưa từng có, tiết mục cuối cùng đã mang đến cao trào cho đêm hội.

Cô gái xinh đẹp khẽ đưa tay lên, ánh đèn tối dần, hội trường cũng yên tĩnh lại. Sau đó, tiếng nhạc trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ cây cello, giai điệu chậm và buồn ngay lập tức tạo ra bầu không khí ai oán đặc biệt. Lúc này giọng hát như có như không vang lên đúng lúc, từ xa đến gần, dần dần mạnh mẽ, giống như âm thanh thống khổ phảng phất từ địa ngục, thực sự đưa người nghe vào sự u oán và bi thương, nỗi buồn mênh mông bao trùm lấy cả hội trường. Lúc này, tiếng violin nhẹ nhàng du dương hòa vào, tiếng hát cũng từ mê man chán chường dần dần trở thành uyển chuyển trữ tình. Tiếng violin và cello hòa vào nhau, quấn quýt như lời kể lể, làm vơi đi thương cảm của người nghe lúc mới rồi, trở thành cảm giác ấm áp dịu dàng. Giọng hát của nữ ca sĩ vô cùng trong trẻo hấp dẫn, nhẹ nhàng du dương. Giờ này, cello ngừng lại, violin tăng tiết tấu, cảm xúc mãnh liệt dâng lên, cùng lúc này giọng ca sĩ cũng trở nên mạnh mẽ hoang dã, giống như thèm được kể lể mối tình sâu đậm của mình, làm rung động mãnh liệt tiếng lòng của khán giả tại hội trường.

Sau đó, cello lại tiếp tục hòa vào tiếng nhạc nặng trĩu trang nghiêm, giọng hát của nữ ca sĩ trong tiếng nhạc đệm của violin như đang ở trên thiên đường trong nháy mắt đắm chìm trong bầu không khi u ám của địa ngục, hai tiếng đàn cùng vang lên giống như sự giao thoa giữa thiên đường và địa ngục, tạo nên vẻ đẹp khó có thể nói thành lời, vấn vít trong tâm trí người nghe. Lúc này, giọng hát của nữ ca sĩ lên cao, cao đến mức làm cho người ta khó có thể tin được, giọng ca cao vút thanh tao lại vô cùng xinh đẹp, giống như chọc thủng mái nhà, đồng thời lại khiến người ta cảm thấy cõi lòng tan nát như thoát khỏi gông cùm. Vào đúng lúc này, tất cả âm nhạc tiếng hát đã đạt đến thống nhất, cao trào. Đột nhiên, tiếng hát và violin cùng ngừng lại, yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cello cô đơn, nhàn nhạt, từng chút từng chút, thu lại, rơi xuống, cuối cùng lại dần dần rời xa chúng tôi. Tiết mục mở màn như ma quỷ, lại kết thúc như có như không, khiến khán giả mất đi khả năng đề kháng như trúng phải bùa chú. Cho đến tận khi âm nhạc kết thúc, hội trường được vài giây yên tĩnh không tiếng động, sau đó lập tức bùng nổ những tràng vỗ tay như sấm chưa từng có từ trước đến nay. Âm nhạc ma quái quay cuồng, tiếng hát vô cùng kì lạ làm cho cảm xúc của người nghe được lan tỏa đầy đủ, âm thanh tự sự trút bỏ cảm xúc đã đạt được đến sự kết hợp hoàn mỹ.

Ánh đèn lại một lần nữa sáng lên, Vũ Đạo lúc này cúi đầu dưới ánh đèn sân khấu, hấp dẫn đến mức khiến người ta không sao thở được, còn anh ta giờ này lại nở nụ cười như ma quỷ với tôi. Tim tôi đập nhanh đến nỗi không sao kìm chế được. Còn ánh mắt tay chơi cello lúc này lại dịu dàng, cười híp lại, lại thêm nữ ca sĩ ma quỷ có giọng hát trời sinh, ba người này, ai nấy đều tỏa sáng, ai nấy đều phong cách, không ai che lấp được ánh sáng của bọn họ.

Đám nữ sinh dưới sân khấu đã điên cuồng lao lên hàng trước, còn đứa ngồi ở hàng ghế đầu cho người biểu diễn như tôi cũng cảm nhận được một loại cảm xúc cần phải được thổ lộ, nếu không sẽ ngạt thở mà chết mất, vậy nên tôi lao về phía Vũ Đạo. Vũ Đạo đặt violin từ trên vai xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, mắt sáng đến kì quái, giống như ngôi sao sáng lấp lánh trong màn đêm đen. Chân tôi chợt ngừng lại, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Vũ Đạo, vòng qua đám nam sinh đứng chật kín phía trước cô nữ ca sĩ, rồi chạy thẳng đến chỗ tay chơi cello.

Chen lên trước sân khấu, khéo sao lại đụng trúng cô nữ sinh bị tôi giật hoa lần trước, cô ấy thấy tôi liền lập tức giấu mấy bông hoa trong tay ra phía sau. Tôi nhìn cô ấy cười ha ha, tháo chiếc khăn màu đỏ từ trên cổ xuống. Tôi có chuẩn bị rồi mới đến mà! Tôi vẫy vẫy chiếc khăn cổ màu đỏ với anh chàng chơi cello, liền thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta quay lại nhìn Vũ Đạo, sau đó cười tủm tỉm đi về phía tôi. Ha! Dáng vẻ của tôi đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác, đúng là may mắn mà! Cho dù có giống Triệu Bản Sơn tôi cũng chịu!

Đợi đến khi anh ta quỳ xuống, tôi đỏ mặt nói: "Anh ơi, tặng anh cái này!"

"Tiểu Dung, thế thì tôi đành nhận vậy!"

Sấm sét giữa trời quang bổ xuống làm tôi lùi lại mấy bước, người này chính là bác sĩ Trương ác ma đeo kính, tôi kêu lên không thể tin được: "Trương... phu!"

Nhưng vì quá kinh ngạc nên chữ 'đại' bị nghẹn tại cổ họng, nói mãi không ra. Bác sĩ Trương nhận lấy chiếc khăn, cười giễu nói: "Tiểu Dung, đừng có gọi tôi là 'trượng phu' nhanh thế chứ, tôi thích kiểu từ từ phát triển hơn!"

Tôi đen xì mặt, lần này học khôn, quản lý tốt tay chân của mình, chỉ có trong lòng là âm thâm chửi cái tên biến thái này thôi. Ai mà biết cô nữ sinh lần trước bị tôi giật hoa đột nhiên đập bó hoa lên đầu tôi mắng mỏ: "Sao mà ai cô cũng muốn cướp thế hả!"

Nói xong, cô ấy liền ôm mặt chạy mất, để lại một mình tôi đứng ngây ra trước sự chứng kiến của bao người. Tôi cũng vội vàng cướp lấy chiếc khăn cổ trong tay bác sĩ Trương, che mặt chạy đi. Lúc chạy đi, nhìn thấy bác sĩ Trương mặt mày cười cợt nhìn về phía Vũ Đạo, còn Vũ Đạo, ngoài đôi mắt sáng lấp lánh bất định, khuôn mặt cũng tỏ thái độ gì.

Tiểu Dư vừa quay về kí túc, lao ập đến hỏi tôi: "Cậu tìm được chồng từ lúc nào vậy hả?"

Tôi tự biết kiếp nạn lần này khó thoát vậy nên liền thật thà. Sauk hi công bố thân phận của Vũ Đạo và bác sĩ Trương xong, Tiểu Dư quả thực kinh ngạc vô cùng, có điều cô nàng cũng mất đi hứng thú với ban nhạc ba người bí ẩn kia. Giả Họa vẫn yên lặng lắng nghe như trước, không phát biểu ý kiến gì, kiểu người vui mừng không lộ ra mặt như vậy đúng là không biết được cô ấy đang nghĩ gì. Chẳng lẽ cô ấy bị liệt mặt?

Trước khi đi ngủ, Giả Họa nói, bởi vì vừa khai giảng nên rất nhiều sinh viên ngoại tỉnh không về nhà nghỉ lễ, ngày kia trong khoa tổ chức đi ăn đồ nướng, cũng là để thúc đẩy sự hiểu biết giữa các sinh viên mới.

Nằm trên giường, tôi lại một lần nữa bị khó ngủ, không nói đến việc mình bị mất đau mất đớn cái máy tính, đó còn là vì xấu hổ trong màn nhảy aerobic, nhưng cũng may vụ áo ngực kia không ai phát hiện nên cũng xem như trong cái rủi có cái may, có điều trong lòng vẫn âm ỷ bất an. Thật sự là muốn bệnh để ngày mai nằm trên giường một ngày, nhưng rồi nụ cười của bác sĩ Trương đột nhiên hiện lên trước mắt, tôi lập tức giật mình, không được, tôi phải khỏe mạnh mới được, uống thuốc uống thuốc, thà làm con ngố không bệnh tật chứ ngàn vạn lần không thể làm bệnh nhân của bác sĩ Trương được. Vậy nên một lần nữa tôi lại khôi phục tinh thần, ngon lành đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, trong một mảng tối tăm, có một đôi mắt sáng lấp lánh đến dị thường đang nhìn tôi, cảm giác không nói được thành lời, còn có nụ cười nhàn nhạt, càng lúc càng rõ ràng hấp dẫn, có lẽ đó chính là.... nụ cười ma quỷ trong truyền thuyết.


25. Chương 25: Đọ Rượu Thắng Lợi.

Buổi sáng tỉnh dậy, tôi đã hoàn toàn từ bỏ dàn máy tính, quyết định về nhà tìm mẹ xin tiền mua, đến trước cửa lại gặp bà Trương, cao thủ kích thích thần kinh nhàn rỗi không có việc gì làm. Tôi đang nghĩ xem không biết có nên lấy khăn quàng cổ che mặt đi qua không, ai ngờ lại bị bà Trương nhận ra. Aiz, bà ơi bà già như vậy rồi, rảnh rang cũng rảnh rang rồi, mắt làm gì mà lại tốt như vậy chứ, tai hại quá đi. Bà Trương chỉ vào tôi nói: "Triệu..."

Không phải chứ, tôi nhanh chân định chạy đi thì nghe thấy bà Trương tiếp tục nói, "Soi gương đi!"

Tôi dừng chân lại, thì ra là bảo tôi soi gương đi à, chẳng lẽ trên mặt tôi có gì sao, tôi nhận lấy cái gương nhỏ từ tay bà Trương soi soi, quả nhiên trên mặt bị bẩn, lau đi một lúc, đang định cảm ơn bà Trương thì thấy bà ấy cười nói: "Có phải soi gương xong, cháu cũng thấy mình giống Triệu Bản Sơn không?"

Bà Trương à, có phải bà muốn đến bệnh viện tâm thần nhưng sợ không có ai chăm sóc nên tìm cách để kéo cả cháu vào không? Thật sự cháu muốn làm giống như trong phim Tây Du Ký lắm, không chờ bà mở miệng đã hành hung bà một trận rồi.

Về đến nhà, kể chuyện màn biểu diễn thất bại với mẹ, mẹ tôi lại đột nhiên rất có hứng thú với Vũ Đạo. Cũng may tôi còn đề cập cụ thể đến bác sĩ Trương với bà, nếu không hẳn là bà đã coi anh ta là tri âm rồi. Có điều, mặc dù mẹ đồng ý với vụ máy tính vì từ tháng này tiền lương của bố được tăng, nhưng bà nói chỉ cho tôi vay thôi, kì nghỉ đông tôi phải đi làm thể trả bà, lí do là: Nếu như tôi thực hiện ngon lành tiết mục của mẹ thì dàn máy tính kia đã mười phần chắc chín, vậy nên cũng xem như là mẹ mua cho tôi rồi.

Việc không thể chậm trễ, không cần biết là nợ hay là cho, nói chung nhân lúc mẹ chưa đổi ý phải mau mau đi mua mới là thượng sách. Vậy nên tôi lập tức đi mua máy tính mang về kí túc. Vừa lắp xong thì Tiểu Dư quay về, nói là chiều hôm nay Vũ Đạo dẫn đám sinh viên đi mua nguyên liệu để ngày mai làm món nướng. Lúc quay về, nam sinh lớp tôi đề nghị mời đám nữ sinh bọn tôi cùng đi ăn tối, dĩ nhiên cũng mời cả Phạm Thái. Vì vậy Tiểu Dư quay về gọi Phạm Thái, vì tôi cũng về kí túc rồi nên cô ấy kéo cả tôi đi chung luôn.

Đến quán ăn, tôi mới phát hiện nam sinh trong lớp có đến hơn hai mươi người, quán ăn không lớn, lúc này bên trong ngồi toàn là nam sinh lớp tôi. Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, bởi vì lúc tôi và Phạm Thái bước vào, rất nhiều nam sinh đang mỉm cười, hơn nữa còn có một nụ cười rất ma quỷ, nụ cười đó dĩ nhiên xuất phát từ Vũ Đạo, kẻ đang ngồi ở bàn trong cùng, còn Viên Duyệt lại ngồi bên cạnh anh ta. Lúc này Vũ Đạo đang nghiêng đầu ngồi đó nhìn tôi, giây phút tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng chào hỏi qua loa, nhìn sang Viên Duyệt đang ngồi bên cạnh, tôi vội vàng tìm một bàn cách xa Vũ Đạo nhất rồi ngồi xuống, lại thấy khóe miệng Vũ Đạo nhếch lên, hình như rất hài lòng. Sao Vũ Đạo lại đến đây? Có điều vậy cũng tốt, ăn chung một bữa điều tra tình hình, như thế đến lúc mời riêng anh ta cũng dễ chuẩn bị.

Sau khi thức ăn được mang lên, lớp trưởng Vương Cát mời Vũ Đạo nói vài lời, Vũ Đạo đứng dậy, cao giọng: "Hi vọng hôm nay tôi không phải là khách không mời mà đến. Nếu nam sinh đã nói là mời cơm, vậy tôi mời đồ uống là được." Nam sinh bên dưới đồng loạt nói được.

Đám nam sinh gọi rất nhiều bia. Lúc đầu, bọn họ cùng uống bia, đám nữ sinh chỉ uống một chút nước ngọt, mạnh ai nấy lo. Sau một lúc, Lý Tiêu qua bàn nữ sinh bọn tôi mời rượu, thấy bọn tôi cầm nước ngọt lên, cậu ta bất mãn nói: "Ít nhiều gì cũng phải nể mặt chút chứ, uống ít bia đi mà."

Ba người Giả Họa, Phạm Thái, Tiểu Dư lấy cơ không biết uống bia để từ chối, tôi lại im lặng không nói gì. Lý Tiêu liếc nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục mời mọc ba người kia. Mặt tôi sầm lại. Bà nó chứ, ý của mày là, dù tao có biết uống bia thì mày cũng khinh không thèm uống với tao phỏng? Tôi và nó kết thù với nhau lâu rồi, đang định 'khùng' lên thì Vương Cát cầm một cốc đi đến, rót bia cho tôi, nói giảng hòa: "Vưu Dung, cậu nhất định biết uống bia. Nữ sinh Thiên Tân chúng ta không mấy người là không biết uống bia. Nào, hai bọn mình uống trước một ly."

"Mình cũng không phải uống tốt lắm." Tôi cầm cốc lên.

"Được, mình cạn một ly, cậu thì tùy." Vương Cát một hơi uống cạn.

Tôi có chút cảm kích trước việc cậu ta đứng ra giảng hòa nên cũng sảng khoái uống cạn một ly. Vương Cát lại có chút kinh ngạc, sau đó cảm ơn một câu rồi kéo Lý Tiêu đi vê chỗ ngồi. Lúc này, một nam sinh khác trong lớp đi đến, khách sáo nói: "Phạm Thái, cậu là sinh viên lớp ứng dụng vật lý, cảm ơn cậu đã nhận lời tham gia buổi liên hoan của lớp mình."

Nói xong, không đợi Phạm Thái từ chối, cậu ta đã tự mình rót cho cô ấy một cốc bia. Phạm Thái khó xử nhìn người kia, lúc này Giả Họa đột nhiên đứng dậy nói: "Phòng mình chỉ có một mình Vưu Dung biết uống, còn Phạm Thái không uống nổi một giọt, cứ để Vưu Dung uống thay cậu ấy cốc này đi."

Dứt lời, cô ấy đưa cốc bia cho tôi. Không phải chứ, quý cô này đúng là biết cách tìm việc cho tôi mà. Phạm Thái lúc này cũng nhìn tôi cầu xin, Giả Họa thấy tôi chưa nhận cốc thì nhỏ giọng nói bên tai tôi:

"Có lẽ mục đích của đám nam sinh chính là muốn thấy Phạm Thái say rượu."

Aiz, việc này đúng là chuốc lấy vạ mà! Một câu nói của Giả Họa, một, khiến tôi nhớ đến bữa ăn mà tôi vốn cũng có mặt, tôi cũng có trách nhiệm; hai, có lẽ khi cô ấy thực sự say rồi, nhất định bọn họ sẽ biến tôi thành vật hi sinh chứ không để bọn nam sinh được hời. Vậy nên dù sao chăng nữa, vụ này tôi nhất định phải lên đài rồi!

Tôi nhận lấy cốc bia, một hơi uống cạn. Đám nam sinh thấy tôi uống hai cốc, mặt không biến sắc, nhưng kẻ thèm muốn nụ hôn của Phạm Thái liên tục tiến lên, từng kẻ từng kẻ bị tôi chặn lại. Nhưng đám nam sinh càng thấy tôi uống được lại càng đến uống với tôi nhiều hơn, trên bàn đã có bai chai bia cạn sạch, lúc này, Giả Họa lại lạnh lùng nói: "Các cậu cậy đông hiếp yếu rõ ràng quá đấy."

"Hết cách rồi, quy củ của Thiên Tân là vậy, một vòng mỗi người uống một ly." Có một nam sinh vội vàng tìm cớ ngụy biện. Có tí men vào người, tôi cũng chẳng còn kiêng dè gì, nghe thấy lời đó của cậu nam sinh kia, trong lòng lại bốc hỏa, tôi chỉ thẳng vào Phạm Thái, nói với cậu kia: "Gái của chị, mấy cậu không động vào được đâu!"

Rồi lại chỉ vào ba chai bia, khinh thường: "Ba chai năm chai với chị chỉ là súc miệng thôi, bảy tám chai vẫn tỉnh chán!"

"Ha ha..." Lần đầu tiên nghe thấy Vũ Đạo cười ra tiếng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi thấy anh ta chỉ uống nước ngọt, trong mắt có vài phần mong đợi.

Lúc này, Lý Tiêu đến ngồi bên cạnh Viên Duyệt, hình như nói gì đó với cậu ta, có lẽ là dùng lời lẽ khích cậu ấy, có điều Viên Duyệt ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lập tức lắc đầu.

Sau đó, tôi đi vệ sinh, lúc bước ra từ nhà vệ sinh lại đụng phải Vũ Đạo đang đứng dựa vào tường, giống như cố tình đợi tôi vậy. Anh ta thấy tôi đi ra, đứng thẳng người lại, hỏi tôi: "Thế nào rồi? Có cần tôi ra mặt không? Hay là em vẫn đang thích chí hả? Nếu như là vế sau, tôi cũng rất vui mừng được tiếp tục ngồi xem."

"Xời, em là con gái của Tửu thần đấy!" Nói xong, tôi quay về chỗ ngồi, lại phát hiện trên bàn có thêm một vỏ chai rỗng, hơn nữa ở cửa có một nam sinh đang nôn mửa. Tôi nhìn Giả Họa đang ngồi rất điềm tĩnh, thấy cô ấy giải thích: "Lý Tiêu khăng khăng mời rượu, mình nói là mình không uống được. Cậu ta khăng khăng nói chỉ cần mình chịu một hơi uống cạn, mình uống một cốc, cậu ta sẽ uống ba cốc, mình không cẩn thận uống hết một chai, vậy nên cậu ta bị nôn."

Quả nhiên là phái nham hiểm lợi hại thật! Mới một chốc đã xảo quyệt quật ngã được một tên rồi! Bây giờ sự chú ý của đám nam sinh đột nhiên chuyển sang Giả Họa, có lẽ đám con trai vẫn cho rằng tiêu diệt được một mình tôi là có thể công kích Phạm Thái, ai mà ngờ lại xuất hiện một Giả Họa tửu lượng khó dò. Lúc này mặt tôi ít nhiều cũng đã bắt đầu phớt đỏ, còn Giả Họa sắc mặt không đổi vẫn ngồi đó, càng nhìn càng thấy thâm sâu khó dò, so với tôi, cô ấy còn có tư thế 'một người làm quan, cả họ được nhờ' hơn.

Không biết đám con trai lại nói gì với Viên Duyệt, lúc này cậu ta cuối cùng cũng mất kiên nhẫn đứng lên, đi qua đây. Đến trước mặt tôi, cậu ta không nói nhiều lời, uống cạn ba chai bia trước, sau đó nói:

"Bây giờ như nhau rồi, giờ hai người các cậu uống đi! Nếu mình thắng, mình chỉ có một yêu cầu, mình muốn hôn Phạm Thái một cái."

Woa, MAN thật đấy! Người khác đều muốn làm cho Phạm Thái say để được hôn, còn cậu ta lại hi vọng mình được hôn cô ấy. Ban đầu tôi hoàn toàn không muốn đọ rượu một cách ngu ngốc với ai đó, nhưng thấy Viên Duyệt, cậu ta lại thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, ngược lại làm tôi vô cùng ngưỡng mộ, nó đã khơi gợi lên quyết tâm không khuất phục của tôi.

"Được!"

Viên Duyệt nhìn Phạm Thái, tôi thì thầm đảm bảo với Phạm Thái là mình sẽ không thua, cô ấy liền không nhiều lời, có lẽ nghĩ việc tôi uống bia lúc này cũng là vì mình, vậy nên không làm xấu mặt tôi.

Tôi mở một chai bia, dốc cạn. Mà Viên Duyệt cũng không chịu lép vế, uống cạn một chai không chớp mắt, mà tôi và Viên Duyệt cũng liên tục dốc cạn cả chai không ngừng, một hơi là xong. Mọi người hô lên 'Hay'. Tiểu Dư đứng lên cổ vũ cho tôi, còn đám nam sinh cũng từ từ vây quanh bàn của tôi, cổ vũ cho Viên Duyệt. Phạm Thái ở bên cạnh lo lắng không thôi, Giả Họa vẫn yên lặng ngồi đó. Không biết uống hết bao nhiêu chai, lúc ngước mắt lên, Vũ Đạo đã ngồi ở bàn của bọn tôi, hơn nữa lại còn ở bên cạnh tôi, lúc này anh ta cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi. Thấy tôi nhìn lại, anh ta đột nhiên đặc biệt nghiêm túc nói: "Vưu Dung, tôi ủng hộ em!"

Tôi thoạt nghe, suýt chút nữa thì nôn ra. Chẳng lẽ anh ta là gián điệp của đối phương sao? Cố tình đến trêu chọc tôi nôn ra.

Mặt tôi lúc này đã đỏ lựng, còn khuôn mặt trắng trẻo của Viên Duyệt càng uống lại càng trắng, bia càng lúc càng khó uống, tốc độ uống tất nhiên cũng dần chậm lại. Lúc này, Viên Duyệt lại uống cạn một chai, cổ họng ùng ục mấy cái, Vũ Đạo đứng lên xem xét, vỗ lưng cậu ta, quan tâm hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"

Vừa dứt lời đã thấy Viên Duyệt nôn thốc xuống đất.

Vũ Đạo dặn đám bạn học chăm sóc Viên Duyệt, sau đó đưa cho tôi một chai bia, mỉm cười nói: "Em uống xong chai này mà ok thì em thắng!"

Tôi nuốt nước bọt, sau đó cực khổ dốc cạn chai bia xuống, cảm giác bia tràn vào cổ họng rất khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn lại, sau cùng, tôi đã thắng được Viên Duyệt!

Tôi giơ tay tỏ ý mình đã chiến thắng, mẹ ơi con không làm nhục danh hiệu 'Tửu thần' của mẹ rồi! Đám con trai ủng hộ Viên Duyệt vô cùng chán nản không cam lòng, nhưng lại chẳng thể đưa ra yêu cầu uống thêm. Lúc bọn họ thay Viên Duyệt thu dọn tàn cuộc, tôi chạy vào nhà vệ sinh, sau khi đi vào, đột nhiên bị Vũ Đạo túm lấy, ấn xuống bồn cầu, anh ta bóp miệng, nhét ngón giữa vào cổ họng, tôi buồn nôn, cũng chẳng nhịn được nữa, nôn thốc nôn tháo ra. Vũ Đạo vừa ở bên cạnh rửa tay, vừa nhẹ nhàng nói: "Chiến thắng như vậy có mệt không?"

Tôi nôn xong định phản bác lại, anh ta đột nhiên vỗ lưng, sau đó tôi cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, lại tiếp tục nôn. Vũ Đạo thở dài, nói: "Xem ra bác sĩ Trương nói đúng rồi, con gái hoặc là không uống được, hoặc là còn uống hơn cả con trai, hơn nữa lại rất khó bảo."

"Dù sao em cũng thắng rồi!" Tôi ngẩng đầu lên nói một câu.

Vũ Đạo khịt mũi, nói kiểu không mấy ủng hộ: "Ừm, em thắng rồi!" Sau đó lại vỗ đầu tôi, cười tủm tỉm nói: "Đó là vì tôi ủng hộ em."

Tôi cũng khinh thường hừ một tiếng, anh ta chẳng để tâm, đột nhiên nói: "Đúng rồi, có phải mẹ chúng ta là 'Tửu thần' không?"

Tôi sững người, lau lau miệng, không để ý đến anh ta, quay về bàn tiệc. Gã này sao lại giỏi đòn tâm lý thế nhỉ? Trước mặt anh ta, suy nghĩ của tôi cứ như là bị nhìn thấu tất tần tật.

Quay về bàn, lại thấy quán ăn đã loạn cào cào, hai người Tiểu Dư và Phạm Thái đang ồn ào gây rối, Phạm Thái vừa kéo một cậu nam sinh nào đó ra định hôn, còn chưa hôn được thì Tiểu Dư đã cầm một chai bia rỗng đập một cái. Phạm Thái kéo đến một người thì Tiểu Dư đánh một người, phối hợp vô cùng chính xác! Lúc này, đã có một nửa số nam sinh đang trốn tránh Phạm Thái, còn nửa khác thì ôm đầu bò dưới đất. Giả Họa vẫn ngồi ở đó, chẳng nói chẳng rằng. Tôi bắt đầu cho rằng đây là mưu kế của Tiểu Dư, trong lòng đang thầm khen cô nàng này thông minh, ai ngờ càng xem càng thấy không ổn, thì ra đúng là cô ấy đã say khướt rồi!

Vũ Đạo gọi điện cho bác sĩ Trương, sau đó để Viên Duyệt và mấy sinh viên bị đánh vào bệnh viện trường kiểm tra. Còn anh ta và Vương Cát cùng hai sinh viên chưa bị đánh ở lại quán ăn, tạt nước cho bốn nữ sinh bọn tôi tỉnh táo, sau khi Tiểu Dư và Phạm Thái thôi gây rối mới đưa bọn tôi về kí túc.

Về đến kí túc, tôi lại dội thêm rất nhiều nước, còn hai người Tiểu Dư và Phạm Thái lại lao đầu vào ngủ. Lúc này, tôi mới có thời gian rảnh hỏi Giả Họa xem lúc tôi đi vắng đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy nói có người nhân lúc tôi không ở đó đã đến mời rượu ba người họ, Tiểu Dư nóng nảy, cuối cùng uống liền mấy cốc, lại còn kéo Phạm Thái uống cùng, sau cùng thành ra như vậy. Thì ra Tiểu Dư khi say còn khủng hơn hơn Phạm Thái rất nhiều! Xem ra sau này người khác nói không uống được, ngàn lần không nên ép! Thực ra, người lợi hại nhất vẫn là Giả Họa, cô ấy rõ ràng uống được một chai, say đến mức không đứng dậy nổi, cứ ngồi ì một chỗ, nhưng dáng vẻ lại điềm nhiên như không, cuối cùng vẫn là bọn con trai cõng cô ấy về, người như thế mới gọi là khủng bố chứ!

Dạ dày và đầu khó chịu suốt một đêm, chạy ra nhà vệ sinh cả đêm, tôi thầm mắng chính mình ngu ngốc, cũng chẳng phải bảo vệ nụ hôn của mình, làm quái gì phải bán mạng như vậy chứ! Ngoài ra, tôi không ngừng mắng chửi tên thầy giáo cầm thú kia, thấy sinh viên say rượu mà cũng không ngăn cản, lại còn đổ dầu vào lửa.

(Ghi chú: Nghe đâu mấy nam sinh bị đưa đến bệnh viện ngày hôm đó, từ đó trở đi không dám bước vào nơi đó, mỗi lần hỏi bọn họ thì ai nấy đều biến sắc, nhưng lại không hỏi được vì sao lại thế. Thường thì có men vào rồi, bọn họ chắc sẽ không bị bác sĩ Trương tra tấn rút máu đâu. Đến bây giờ tôi cũng không biết đêm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Còn từ đó, hai ba năm, cũng không nam sinh nào cùng lúc mời Tiểu Dư và Phạm Thái đi ăn nữa!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro