Chương 41 - 45:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41. Chương 41: Sấm Sét Giữa Trời Quang.

Sáng thứ sáu, vác cặp mắt thâm quầng lên lớp, bị lũ bạn hiểu nhầm là tôi kích động quá mức vì chuyện của Vũ Đạo nên ngủ không đủ giấc. Trước giờ lên lớp, đợi Vũ Đạo bước vào lớp học với tâm trạng buồn vui lẫn lộn, tâm trạng phức tạp này khiến cho tôi cảm thấy khó chịu hơn mấy lời đồn đại của những sinh viên khác. Đây cũng chính là sự giày vò của hạnh phúc mà mẹ đã từng đề cập tới.

Đúng mười giờ, Vũ Đạo bước vào lớp, sau khi nhìn thấy vết bầm tím nghiêm trọng trên mặt anh ta, tâm trạng vốn đang nhảy nhót tung tăng của tôi ngay lập tức bị thay thế bằng sự xót xa. Xem ra vết thương của Vũ Đạo không phải là mới, là kẻ nào đã đánh anh ta đến mức như vậy? Liệu có phải bác sĩ Võ không? Nhưng vì sao chứ? Tôi nhìn Vũ Đạo không chớp mắt, nhưng anh ta không nhìn về phía tôi, không biết là do e ngại lời dị nghị của đám sinh viên, hay do sợ ảnh hưởng đến buổi lên lớp? Có điều đã tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy, thì làm sao lại để ý đến mấy chuyện này chứ? Một cảm giác mất mát khi bị người khác bỏ rơi dần dần trào dâng, từng chút len lỏi vào trong tim.

Buổi học nhanh chóng trôi đi, lúc tuyên bố tan học, Vũ Đạo gấp cuốn giáo án lại, ngước nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đầy tình cảm nhưng lại xen lẫn vẻ nghiêm túc một cách kỳ lạ, anh ta cao giọng nói: "Hôm trước tôi có nói, tôi thích Vưu Dung, đó ... là thật lòng."

Vẻ mặt của anh ta hết sức tập trung, giọng nói kiên định khác thường, tôi đột nhiên rối trí. Ánh mắt Vũ Đạo lúc này sầm lại rồi lập tức trở nên phức tạp, giọng nói cũng trở nên trầm, anh ta nói có chút miễn cưỡng: "Nhưng tình cảm mà tôi thích cô ấy, là ... là tình anh em."

Câu nói của Vũ Đạo như một tia sét xuyên qua trái tim tôi khiến nó nứt ra. Đó là nỗi đau xé lòng mà tôi chưa từng trải qua, nó khiến tim tôi tê dại, mất đi cảm giác. Tôi còn chưa rơi lệ nhưng đã cảm thấy nỗi buồn thấu tận xương tủy, hoặc có lẽ bởi nước mắt đã chảy ngược vào trong, dường như trái tim đã bị nước mắt nhấn chìm, lạnh lẽo, quặn thắt, dần mất đi thân nhiệt, cảm giác. Chỉ trong nháy mắt, từ thiên đường ấm áp rơi xuống địa ngục băng giá, tôi ở trong giá lạnh và tăm tối khác thường, ngước nhìn sự ấm áp và ánh sáng đang dần trôi xa, vì sự lạnh giá đó khó có thể chịu đựng được, cảm giác này nhấn chìm tôi không thương tiếc, tôi không sao vùng vẫy được, cũng chẳng có sức để khóc lóc...

Ngước mắt nhìn, giảng đường hỗn loạn, mọi người mặc nhiên bàn tán, những ánh mắt cảm thông, thờ ơ, buồn bã, châm chọc hướng về phía mình, khiến toàn thân tôi đau nhói. Vũ Đạo chăm chú nhìn tôi, ánh mắt lộ ra sự đấu tranh bất tận cùng nỗi đau nặng nề, anh ta nhả từng chữ: "Thực ra... thực ra..."

Lời nói của anh ta không ai hiểu được, đôi mắt lóe sáng, cuối cùng như dùng toàn bộ sức lực mới có thể nnghiến răng nói ra: "Vưu Dung là ... đứa em gái ruột bị thất lạc nhiều năm của tôi!"

Em gái ruột? Thời gian đột nhiên ngưng lại, thế giới trắng xóa trống rỗng, thân thể nhũn ra, ý thức mơ hồ, tất cả đều rời khỏi tôi...

Lúc mở mắt ra, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một màu trắng như tuyết, lẽ nào nơi đây chính là thiên đường sao? Trong lúc tôi đang nghi ngờ, trong thế giới màu trắng ấy đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Bác sĩ Võ? Người như thế cũng có thể lên thiên đường sao? Không thể nào... nếu trên thiên đường toàn những kẻ như bác sĩ Võ, vậy thì địa ngục còn an toàn hơn.

Thấy bác sĩ Võ nói: "Tiểu Dung, em tỉnh rồi hả."

Gỡ tấm ga giường màu trắng làm thành cái lều ba mặt bao quanh tôi, anh ta giải thích: "Tôi đã tạo riêng cho em một phòng chăm sóc đặc biệt đấy, thế nào hả? Có không khí không?"

"Quá là không khí, có điều đợi em chết thật rồi, anh dựng một cái nhà xác nhân tạo cho em cũng không muộn." Tôi yếu ớt nói. Thì ra vừa rồi là một giấc mơ giống bộ phim truyền hình cẩu huyết à? Một màn không đâu à? Sao tôi lại có thể mơ một cơn ác mộng như vậy được nhỉ?

"Bác sĩ Võ, sao em lại lên chỗ anh thế này?" Tôi hơi vận động cái cổ.

"Em vẫn còn gọi tôi là bác sĩ Võ sao? Không phải em mất trí nhớ có chọn lọc đấy chứ!" Bác sĩ Võ lo lắng đỡ lấy tôi.

Lẽ nào không phải mơ? Tất cả đều là cuộc sống thực! Ngẫm về nó, tôi cảm thấy đau khổ lại thêm một cơn ớn lạnh quét qua. Đột nhiên bác sĩ Võ ôm chầm lấy tôi, hớn hở nói: "Tiểu Dung, sau này em phải gọi tôi là anh hai nhé! Anh đã mong ngóng bao năm nay rồi, cuối cùng mới có em gái gọi anh như vậy!" Anh ta nhéo mặt tôi, thúc giục: "Mau gọi đi nào!"

Tôi bị anh ta nhéo đến mức vàng cả mặt, đành nghiến răng kêu: "Anh hai!"

"Thế mới ngoan chứ!" Bác sĩ Võ khẽ vỗ đầu tôi một cách hài lòng.

"Vậy lúc nãy?" Tôi quay lại câu hỏi

"Lúc nãy à, anh vừa khéo dạo qua khoa của bọn em, thấy em ngất nên liền khiêng em vào bệnh viện." Bác sĩ Võ nói lướt qua.

"Thật là trùng hợp không? Khiêng đi? Dùng cái gì khiêng?" Tôi liếc nhìn cái cáng bên cạnh, chất vấn Bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ thấy không thể giấu diếm, bèn cố ý nói: "Em không phải không biết cái đó chứ?" Bác sĩ Võ chỉ vào chiếc cáng bên mình.

Dù anh có là mèo máy Doreamon thì anh cũng không thể giấu chiếc cáng trong túi rồi dạo khắp nơi được, hơn nữa lại còn vừa vặn dạo qua khoa chúng tôi, giống như chỉ đợi tôi nằm lên ấy. Có lẽ thái độ của tôi quá dễ dàng bị người khác nhìn ra, bác sĩ Võ cầm chiếc cáng lên, vừa tách ra vừa nói: "Không tin có phải không, em xem này!" Trong lúc nói, anh ta đã cầm chiếc cáng gấp nhỏ lại thành cái xách được. Sốc thật...

Tôi ngồi không nói năng gì, suy nghĩ lộn xộn. Bác sĩ Võ cũng không làm phiền tôi, chỉ lặng yên ngồi bên cạnh. Sau khoảng mấy phút, tôi sắp xếp lại các suy nghĩ rồi mới lên tiếng hỏi: "Võ... anh hai, anh lấy máu chính là vì nguyên nhân này sao? Đến nhà em cũng là để xác nhận chuyện này với bố mẹ em?

"Tiểu Dung thật là thông minh, không hổ là người nhà chúng ta!" Bác sĩ Võ âu yếm vò nhẹ tóc tôi. Tôi chả thèm là người một nhà với ba anh em biến thái các người đâu! (Mọi người: Đoàn tụ gia đình, hạnh phúc, hoan hô... cuối cùng biến thái cũng đã tụ tập trong một khu vực hữu hạn rồi!)

"Em không cảm thấy tính cách chúng ta rất giống nhau sao?" Tôi không có biến thái như anh! (Mọi người lắc đầu, giống, rất giống, thực sự quá giống!)

"Trải qua chuyện kích thích như thế mà em vẫn còn sống sót, nếu là người khác thì sớm đã lên cơn nhồi máu cơ tìm rồi!" Vẫn còn sống sót? Bác sĩ Võ, càng ngày anh càng giống bà Trương rồi, vừa khen tôi, vừa khiến tôi phát buồn nôn!

"Trước mẹ nói em được nhặt về, em còn tưởng đó là nói chơi." Nghĩ đến đây, tôi cực kỳ chán nản, có cảm giác đau buồn khi xa rời người thân, giống như một bộ phận trên thân thể bị đột ngột tách ra vậy.

"Lúc đầu sao các người lại vứt tôi đi?" Tôi lớn lên có đặc điểm như thế này, để mà vứt đi thì không dễ gì! Đúng không, bà Trương? (Bà Trương: Không đúng lắm, con xinh đẹp, đáng yêu như thế, thực sự quá nguy hiểm!)

"Khi ấy Võ Nhị thương em nhất." Lúc Bác sĩ Võ nhắc đến Vũ Đạo, trái tim tôi đột nhiên co thắt lại, con mắt đỏ lên ngay tức thì. Bác sĩ Võ thấy vậy vội vã chuyển chủ đề: "Hai hôm nữa nói với em tiếp. Em có muốn gọi điện thoại trước ẹ chúng ta không nhỉ?"

"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ gọi." Nhất thời, mẹ cũng trở nên xa lạ, không thể tranh cãi làm nũng giống như ngày trước nữa rồi.

"Hôm nay em bình tĩnh ở một mình đi, sáng mai anh sẽ đến kí túc xá đón em." Sau đó, Bác sĩ Võ đưa tôi xuất viện. Không ngờ Giả Họa đã đứng đợi trước cửa bệnh viện, vừa thấy tôi ra, cô ấy liền lẳng lặng bước đến bên tôi.

Về đến kí túc xá, Tiểu Dư và Phạm Thái đều không có nhà, trên bàn có đồ ăn do bọn họ lấy giúp tôi từ nhà ăn. Giả Họa thu dọn sách vở xong, chuẩn bị đi tự học. Trước lúc đi, cô ấy dừng ở cửa, nói chuyện dịu dàng hiếm thấy: "Mình không có lời nào có thể an ủi cậu. Mình chỉ muốn nói, cuộc đời cậu lúc vui lúc buồn, lên lên xuống xuống, nhưng còn hơn cuộc sống ngày nào cũng tĩnh lặng trôi qua của bọn mình. Đến khi bọn mình già đi, lúc đó tất cả những đau khổ mà cô đã trải qua đều sẽ đọng lại thành hạnh phúc, còn trong hồi ức của những người khác, nhất định cũng sẽ có cô! Vì vậy, khi buồn, hãy nghĩ đến những hạnh phúc mà cậu đã đạt được đi. "Giả Họa nói xong liền rời đi luôn.

Lời Giả Họa như dòng nước ấm áp chảy vào trong tim. Có lẽ người có nhiều hạnh phúc hơn người khác thì cũng phải chịu nhiều cay đắng hơn người ta. Đúng thế, lúc này không ai có thể an ủi tôi, tôi chỉ cần một nơi có thể khóc một mình. Nghĩ đến chuyện Vũ Đạo tỏ tình trước mặt mọi người và hôm nay lại tuyên bố mối quan hện anh em, cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa, nước mắt tuôn trào. Tôi hét lớn: "Vũ Đạo, tôi hận anh!" rồi khóc không ngớt.

Không biết khóc tối tăm mặt mũi được bao lâu, tôi chỉ cảm thấy tất cả mọi ấm ức nghĩ lại đã không còn khiến mình rơi lệ nữa, tất cả mọi đớn đau và khổ sở đều đã trôi đi theo dòng nước mắt. Tôi cố gắng xóa mấy ngày trước khỏi lịch của mình, nhưng lại không làm được. Nước mắt có thể gột sạch khổ đau, nhưng không thể xóa đi kí ức. Niềm hạnh phúc phút chốc đã từng đạt được, cho dù chỉ là ảo ảnh, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm động cả đời.

Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi gọi điện thoại ẹ. "Mẹ, bác sĩ Võ nói với con rằng, con là con gái nhà đó, do không cẩn thận chạy nhầm nhà nên được mẹ nuôi nấng."

"Con biết rồi hả? Mẹ hết ăn lại uống mới nuôi con lớn thế kia, cũng không phải dễ dàng gì, (Hình như mẹ cũng lừa bố.) chỉ tính gạo nuôi con bao nhiêu năm nay, cũng đủ một kho lúa rồi. Tính cho kỹ thì cũng đủ gạo cứu trợ một tỉnh! (Hình như con đâu có ăn nhiều vậy, nếu không có lẽ mẹ cũng bóp chết con rồi!) Mẹ lại còn dạy dỗ con tốt như thế, (Dạy không tồi, theo như cách mọi người thường nói thì không giống người bình thường...), lại nuôi con xinh xắn thế, (bà Trương cũng nói như vậy...) ... công sinh không bằng công nuôi! Sau này con cũng phải hiếu thuận với mẹ!" Mẹ ca cẩm một hồi lâu mới chịu dứt.

"Mẹ, con biết rồi." Tôi vâng lời đáp một cách hiếm thấy. Đầu dây bên kia im lặng, sau đó mẹ nói: "Vưu Dung, thôi con cứ chăm mẹ đẻ của con đi. Sức khỏe mẹ tốt hơn so với bà ấy, hơn nữa còn có bố con nô dịch."

"Mẹ, sáng mai con sẽ đi gặp họ."

"Ừ, hãy nhớ làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ, đừng làm ẹ đẻ con tức giận." Mẹ ngưng lại giây lát rồi đột nhiên hỏi: "Con thích thầy Võ phải không?"

"Con ghét anh ta!" tôi buột miệng nói ra.

"Con còn có thể ghét cậu ta, không tồi! Con gái, có rất nhiều người không hạnh phúc bằng con, không sống giản đơn thông suốt như con!" Đại khái mẹ đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của tôi, thở dài một tiếng, "Con gái, nước mắt sẽ dạy con tình yêu là gì. Vì vậy, đừng hận anh ta, tránh sau này hối hận!" Sau khi kết thúc những lời sâu sắc ấy, mẹ liền cúp máy.

Buổi tối, tôi đã quay về trạng thái bình thường, ít nhất về mặt hình thức là vậy, nhưng trái tim cũng tan vỡ rồi, bởi mỗi lần nghĩ đến Vũ Đạo, trái tim tôi lại đau đớn như bị thiêu đốt, giônga như đã có một vết vứt khó hàn gắn lại. Tôi lên giường từ rất sớm, nhìn chậu thúy cúc chưa tàn trên bệ cửa sổ mà không khỏi ngưỡng mộ, nếu so với nó, tình yêu của tôi chỉ ba ngày đã khô héo. Ngắn đến mức trong không khí lúc này dường như còn lưu lại chút hương tình yêu chưa kịp tan. Tôi thực sự thấy nhớ thiên đường hạnh phúc hai ngày trước đây, những giờ nghĩ lại mới phát hiện, đó không phải là thiên đường đích thực, trong thiên đường đích thực có hai người yêu nhau, còn thiên đường của tôi, thực ra chỉ có tôi cô độc một mình. Đêm nay, lần đầu tiên trong đời tôi khóc trong mơ...

42. Chương 42: Lần Đầu Đến Nhà Mới.

Sáng thứ bảy, bác sĩ Võ đón tôi qua nhà anh ta, tôi cầm theo hai chậu hoa mà Vũ Đạo và bác sĩ Võ đã tặng. Trên đường, anh ta kể cho tôi nghe về bối cảnh thân thế, "Em là em út của bọn anh, lúc nhỏ Võ nhị rất thương em, luôn cõng em đi chơi loanh quanh. Năm em ba tuổi, cả nhà đi du lịch Thanh Đảo, Võ Nhị đưa em đi ra bãi biển, nhưng lúc cậu ta đi mua đồ uống thì em đã biến mất rồi. Cả nhà tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng Võ Nhị chỉ thấy một chiếc dép của em, nói rằng có một đứa bé gái cũng chạc tuổi em đưa cho nó, theo như cô bé đó kể thì em bị một người đàn ông đem đi.""

"Không lẽ người đàn ông đó là bố em sao?"

"Có lẽ không phải! (May quá, người như bố, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ lừa đảo, mà giống người bị lừa hơn!) Sau đó tên bắt cóc đó lại ngẫu nhiên bán em đến Thiên Tân! Mẹ em bị sảy thai không thể có con được nữa, lúc ấy quá đau lòng nên đã mua em về!"

Mẹ kiếp, hóa ra tôi vẫn là một đứa được tham ô về, hơn nữa còn là hàng bán lại!

"Em nói này anh hai, mấy người làm mất em, tùy tiện đi tìm một chốc rồi thôi, có phải là cố ý chạy đến Thanh Đảo rồi vứt em lại ở đó không?"

Bác sĩ Võ giận dữ gõ vào đầu tôi, "Sao có thể như vậy? Sau đó cả nhà đã tìm ở Thanh Đảo gần nửa năm trời, lại còn nhờ người tìm rất lâu, ai mà biết em sớm đã bị đưa về Thiên Tân chứ. Vốn dĩ mẹ đã lắm bệnh, từ đó sức khỏe càng tệ hơn, còn bốn năm trước bố lại qua đời."

Sức khỏe mẹ từ trước đến nay yếu ớt, kết quả bố qua đời rồi? Xem ra chúng ta đúng là người một nhà, logic trong lời nói cũng tương đối giống nhau.

"Cho đến tận lần trước khi kiểm tra cho em, nhìn thấy ở chỗ cổ em có một vết bớt nhỏ, anh mới nghi ngờ em chính là cô em gái thất lạc bao năm của bọn anh! Cũng may cái bớt nằm ở trên cổ, nó mà ở mông thì cả đời này chúng ta coi như không có duyên gặp lại rồi!" Bác sĩ Võ khẽ lau mắt, có điều tôi lại chẳng thấy nước mắt đâu.

Cuộc đời của tôi đúng là truyền kỳ... xin mọi người từ nay hãy gọi tôi là Lục Tiểu Phụng đi!

Trong ấn tượng của tôi, khi còn nhỏ tôi đích xác từng đến bãi biển, ký ức rất mơ hồ nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy có gì đó không hợp lý.

"Chiếc giày Võ Nhị câu ở cái hồ mới đào, chính là chiếc tìm lại được khi em thất lạc năm đó." Chẳng trách lúc đầu Vũ Đạo nói chiếc giày đó có nghĩa rất quan trọng với anh ta! Nói như vậy, không biết tâm trạng lúc câu giày của Vũ Đạo là thế nào, tâm trạng khi tôi vớt chiếc giày đó cho anh ta ra sao?

"Sau khi tốt nghiệp tại Anh, Võ Nhị quay về nước chăm sóc cha mẹ, nửa năm trước cha qua đời, anh cũng xin thôi việc ở Anh để quay về chăm sóc mẹ, nhưng bệnh tình của mẹ lực bất tòng tâm, bà đã bị ung thư giai đoạn cuối. Có điều bây giờ tìm được em rồi, có lẽ bệnh tình bà sẽ thuyên giảm."

Người cha quá cố vốn là một giáo sư đại học, do đó ngôi nhà mới cách trường không xa, đi một lát là tới. Xa xa đã thấy Vũ Đạo cùng Trương Văn đang đứng đợi ở trước cửa tòa nhà, một người thì vẻ mặt vô cảm, một người thì mặt mũi khổ sở. Trương Văn vừa nhìn là biết bị ép tới, còn thái độ Vũ Đạo thì có gì đó hơi kỳ lạ, đáng lẽ anh ta phải vui mừng đến đón tôi, cô em gái anh ta "yêu" nhất mới đúng! Lẽ nào anh ta cũng không hi vọng tôi là em gái anh ta?

Bước lên phía trước, bác sĩ Võ một lần nữa giới thiệu Vũ Đạo cho tôi: "Cậu ấy là anh thứ của em!" Trái tim tôi đột nhiên đau thắt lại, cúi đầu không đáp, Vũ Đạo mở lời trước: "Em cứ tiếp tục gọi tôi là Vũ Đạo đi."

Bác sĩ Võ nháy Vũ Đạo một cái đầy sắc bén, Vũ Đạo cũng không khách khí nhìn đáp lại, không che giấu bầu không khí căng thẳng giằng co giữa hai bên. Xem ra tình cảm trong nhà của hai anh em họ không hòa hợp lắm! Quả nhiên là một núi không thể có hai con thú!

"Này, còn em nữa mà?" Trương Văn bực bội tiến đến, tự giới thiệu: "Tôi là anh ba của cô!"

Tôi lườm anh ta rồi quay ngoắt đi, không thèm để ý khiến anh ta giận đến há hốc miệng, trừng mắt với tôi. Bác sĩ Võ giải vây nói: "Dẫu sao hai đứa cũng cùng chạc tuổi, không muốn gọi anh ba thì cứ gọi cậu ta là Trương Văn đi."

Tôi lập tức ngoan ngoãn gọi: "Trương Văn, chào anh!"

Trương Văn chỉ Vũ Đạo, vô cùng bất mãn nói: "Cô bao nhiêu tuổi mà vẫn còn gọi anh ấy là thầy, sao đến tôi lại gọi thẳng cả tên lẫn họ!"

"Anh đã không còn là thầy giáo của tôi nữa." Chỉ một lời tôi đã đâm trúng vào nỗi đau của Trương Văn. Anh hít một hơi thật sâu, lườm tôi đầy hằn học, "Cái gì mà chạc tuổi, tôi lớn hơn cô đến mấy tuổi đấy."

Xem ra anh ta muốn lên mặt bằng cách xưng hô, thỏa mãn cái tâm lý của anh ta. Tôi khua tay miễn cưỡng, dùng giọng điệu từng trải nói: "Ầy, đúng là trẻ con!"

Trương Văn bị tôi làm cho tức đến mức thở hổn hển, thấy anh ta không nén nổi sắp ra tay, lúc này bác sĩ Võ khẽ vỗ vai Trương Văn, "Bỏ đi, dù gì cậu cũng trẻ, không nhìn ra tuổi thật, hơn nữa, Tiểu Dung đến rồi, cậu là người được lợi nhất, không phải sao?"

Ngay lập tức Trương Văn nín bặt, anh ta hừm một tiếng rồi quay người lên nhà trước. Gì cơ? Trương Văn có yếu điểm gì bị bác sĩ Võ nắm trong tay vậy? Tôi đến thì Trương Văn có lợi gì? Không khí giữa ba anh em họ thực sự kỳ quái!

Vừa bước vào hành lang, đã thấy Trương Văn dìu một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa đợi. Người phụ nữa trung niên đó thân hình mảnh khảnh, tướng mạo thanh tú, nhã nhặn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, khí chất thanh lịch, u sầu, lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Đây hẳn là mẹ đẻ của tôi, có điều nhìn thế nào cũng không thấy có điểm gì giống nhau, có lẽ tướng mạo khác xa nhau, cho nên tôi thực sự không có chút cảm giác ruột thịt.

Nét mặt mòn mỏi ngóng trông của người phụ nữ đó, giây khắc nhìn thấy tôi, nước mắt bà tuôn như mưa, bà kích động đến lạ, bước lên một bước rồi kéo tay tôi, thương tiếc nhìn tôi hồi lâu, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, khóc nức nở: "Con gái, con gái bảo bối của tôi! Mẹ ngày nào cũng nằm mơ nhớ đến con, không ngờ trước lúc chết vẫn còn có thể được gặp con!"

Dòng nước mắt nóng ấm của mẹ Võ sượt qua da tôi, nhưng tôi lại cảm thấy xa lạ và không thích ứng được với cái ôm của bà, trong lòng không tránh khỏi áy náy. Cơ thể tôi cứng đờ, có chút lúng túng. Bác sĩ Võ bước đến đỡ mẹ Võ, "Mẹ, từ hôm nay Tiểu Dung sẽ quay về, mẹ cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện."

Bác sĩ Võ đỡ mẹ Võ đi đến sô pha, còn tay khác của mẹ Võ lại vẫn nắm lấy tôi, không muốn bỏ ra dù chỉ một giây.

Sau khi ngồi xuống sô pha, mẹ Võ dân dần bình phục lại cảm xúc, bà đưa tay định sờ mặt tôi nhưng bị tôi né tránh theo bản năng. Nét mặt bà u ám, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã khó nói, bà run rẩy thu tay lại. Lòng tôi nhất thời cảm thấy áy náy. Lúc này, Vũ Đạo lấy một cái chăn đắp lên chân mẹ Võ, rồi lại chèn miếng lót lưng cho bà, sau đó dùng sức gõ lên mũi tôi, trêu chọc tôi: "Đều là người một nhà cảm còn ngại cái gì!"

Bác sĩ Võ cũng lao đến, nắm lấy mặt tôi, cười ha ha biểu diễn với mẹ Võ, "Mẹ, mẹ sờ đi, mặt của em ấy vẫn mũm mĩm giống lúc nhỏ đấy, nắn rất thích!"

Bác sĩ Võ ra tay rất mạnh, đoán chừng mặt của tôi đã bị anh ta nắn đến đỏ lên rồi. Mẹ Võ đánh vào tay bác sĩ Võ, đau lòng nhìn chỗ bị anh ta nắn đau, liên tục xoa đi cho tôi, bà quở trách: "Hai cái thằng xấu xa này! Vẫn giống như lúc nhỏ, một đứa thích gõ mũi em, một đứa lại rất thích nắn mặt nó. Con nhìn đi, mũi chẳng còn cao nữa rồi."

Vũ Đạo hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em ấy bẩm sinh đã vậy, không liên quan đến chuyện bọn con làm thế sau này!"

Cầm thú chết tiệt, miệng của anh vẫn độc địa như vậy sao! Tôi không chịu thua, tự biện hộ ình: "Thực ra lúc nhỏ mũi của con rất cao, vấn đề là... sau này không phát triển thêm nữa!"

Dù sao chí ít tôi cũng đã từng cao! Sờ sờ mũi, rồi nhìn nhìn ngực, ngẫm ra tôi cũng thật đau xót, chẳng lẽ trên người tôi không có chỗ nào có thể 'cao' lên được sao? Điều có thể an ủi bản thân tôi là, cũng may thân tôi là con gái, nếu không sẽ lại còn việc khiến tôi đau khổ hơn cơ, đó chính là... bệnh 'bất lực'!

Mẹ Võ thấy Trương Văn ngồi xa nhất, lại không thân thiện với tôi, sợ tôi để ý nên vội vàng giải thích: "Tiểu Tam và con đều mang họ Trương của mẹ, lúc sinh Tiểu Tam mẹ đã rất mong có con gái, nên nuôi nó như con gái, cho đến khi sinh con ra, nó mới được quay về làm con trai. Vì vậy tình cảm của hai đứa không được tốt, cũng là vì mẹ. Con đừng trách mẹ nhé!"

"Mẹ, việc này đương nhiên không thể trách mẹ rồi, quan hệ của bọn con không tốt là vì lúc nhỏ Trương Tam mặc váy còn đẹp hơn em gái..." Trương Tam bị bóc mẽ lao đến, bịt miệng Vũ Đạo, ngăn lời của anh ta lại.

"Mẹ, đừng nhắc đến những chuyện không quan trọng này nữa." Trương Tam dừng chủ đề lại. Ha, Trương Tam, anh cũng mặc váy sao, ha ha.... Tôi phải viết bài lá cải mới được! Nói thật đi, cô ca sĩ kia có phải là anh không?

"Được, không nhắc đến những chuyện này nữa. Tiểu Dung, những năm qua con sống có tốt không? Con đã sống như thế nào vậy?" Mẹ Võ ánh mắt mong chờ khiến tôi thấy rất áp lực, tôi cảm giác nếu như mình phải chịu chút ấm ức nào thì nhất định sẽ làm tan nát trái tim bà.

"Con sống rất tốt, bố mẹ nuôi rất thương con. Có điều sau khi gặp thầy Võ, con sống không được tốt cho lắm!" Tôi liếc nhìn Vũ Đạo.

Lúc này Trương Văn xông lên, nói với tôi: "Tôi vẫn luôn sống rất tốt, nhưng sau khi gặp được cô, tôi sống chẳng dễ chịu chút nào!"

"Dù sao nhà chúng ta cũng không chỉ dựa vào một mình anh để nối dõi tông đường!" Tôi không chịu thua lẩm bẩm.

"Cô..." Trương Văn vẫn muốn nói tiếp, kết quả lại bị bác sĩ Võ một tay kéo đi, "Trương Tam đi nấu cơm trưa đi!"

Ài, Trương Văn giống như chẳng có địa vị gì cả ấy!

Do tôi chẳng nhớ ra được bất kỳ kí ức liên quan nào với nhà ấy, mẹ Võ liền gọi Vũ Đạo cầm album đến. Mở album ra , tôi không khỏi thầm cảm thán, những bức ảnh lúc nhỏ của Vũ Đạo và bác sĩ Võ thật đáng yêu, đều là những cậu bé trắng trẻo, khí chất cũng rất giống nhau, nho nhã lịch sự, có điều bác sĩ Võ từ sớm đã đeo mắt kính. Trương Văn lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, lớn lên còn xinh đẹp hơn cả con gái. Còn những bức ảnh của tôi thì tuổi còn quá nhỏ, cho dù như vậy thì cũng có thể nhìn ra tôi là một cô bé thanh tú, không giống với những bức ảnh mà nghe nói được làm giả ở ngôi nhà ban đầu, lại càng một trời một vực với tôi của bây giờ! Trong album có nhiều nhất là ảnh chụp chung của tôi và Vũ Đạo, trong ảnh bọn tôi đều cười tươi rạng rỡ. Đại khái giống như lời bác sĩ Võ nói, lúc nhỏ Vũ Đạo thương tôi nhất mà. Còn ảnh của bác sĩ Võ đa số là ảnh chụp với hoa cỏ cây cối, hay là động vật nhỏ hoặc những loài bò sát kỳ lạ, từ nhỏ anh ta đã khác với người ta rồi, bản chất biến thái lộ ra ngay từ đầu, nhìn lúc ba tuổi biết khi trưởng thành, câu nói này đúng là đã ứng nghiệm với anh ta. Lúc lật đến những bức ảnh của tôi và Vũ Đạo, tôi vô tình liếc nhìn anh ta, bất ngờ bắt gặp cái nhìn của anh ta, ánh mắt của Vũ Đạo dịu dàng đến lạ thường, nó khiến tôi vừa hận vừa thích, thực hi vọng lúc này trong mắt anh ta là cô sinh viên Vưu Dung, chứ không phải cô em gái Vưu Dung.

43. Chương 43: Nghi Ngờ Liên Tiếp.

"Mẹ Vũ......" Tôi còn chưa dứt lời đã nhìn thấy ánh mắt mẹ Vũ lộ ra sự bi thương sâu sắc, bác sĩ Võ liền vội vàng an ủi bà ấy:

"Mẹ à, Tiểu Dung vừa mới đến, lúc này vẫn chưa thích ứng được với việc đổi cách xưng hô, có điều khả năng thích ứng của đứa trẻ này cực kỳ mạnh mẽ!" Bác sĩ Võ dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Đạo. Vũ Đạo hiểu ý bác sĩ Võ liền kéo tôi ra xa mẹ Vũ, thì thầm vào tai tôi:

"Mẹ chúng ta nói, cuộc sống sau này của em phải dựa vào bọn anh đấy."

"Anh nói thế là có ý gì?"

"Có nghĩa là tiền học phí, tiền sinh hoạt của em hoàn toàn lấy từ đây ra. Mà tiền sẽ dựa theo mức độ gọi mẹ thân thiết mà cho em." Vũ Đạo vừa dứt lời, tôi ngay lập tức quay lại, trưng ra bộ mặt tươi cười, bổ nhào vào trong lòng mẹ Vũ, cất tiếng gọi chứa đựng tình cảm sâu sắc:

"Mẹ!!!"

Dựa theo tính cách của mẹ tôi, bà tuyệt đối sẽ không cho tôi một đồng nào, càng không mong chờ vào cha tôi, con người đáng thương luôn bị bóc lột đến không còn một đồng nào. Mẹ Vũ kéo tôi vào lòng, vui mừng vỗ vỗ lưng tôi. Vũ Đạo ở phía sau gật đầu hài lòng, giơ giơ tay biểu thị tôi đã nhận được 10 đồng tiền thưởng. Ài, tôi vừa mới lao vào trong ổ của cầm thú rồi, tiền đồ trong ngôi nhà cầm thú này thực sự đáng lo ngại lắm đây. (Thực ra cô cũng là một sinh viên cầm thú mà!)

Bác sĩ Võ cầm máy ảnh chụp ọi người một bức ảnh chung. Chụp ảnh xong, tôi nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy trong ảnh này mình rất kì quặc.

"Mẹ ơi, mẹ đẹp như vậy nhưng sao con lại không giống mẹ chứ, còn các anh tại sao lại giống mẹ như vậy!"

Bác sĩ Võ liền lên tiếng: "Con trai giống mẹ, con gái giống bố mà."

Dứt lời liền lật trang cuối album có bức ảnh toàn gia đình ra, tôi đã được chiêm ngưỡng dung mạo của cha ruột. Cầm bức ảnh người cha thân yêu lên xem một chút, khỏi phải nói, ông thật sự bình thường, hơn nữa lại còn bị hói, xem ra chúng tôi xấu đến mức quốc tế hoá rồi!

"Chẳng trách, con ở trong ảnh cùng mẹ và các anh không cân đối tí nào." Tôi không khỏi ảo não.

Vũ Đạo vỗ vỗ vai tôi an ủi: "Bây giờ em đã thay thế vị trí của bố rồi mà!"

"Thật vậy sao?" Tôi xốc lại tinh thần, mặt vui mừng thấy rõ, thật không ngờ ở trong nhà này tôi và người cha đã khuất lại có vị trí quan trọng như nhau.

"Tất nhiên!" Võ Đạo nghiêm túc gật đầu, "Em và bố giống nhau, vẻ ngoài không hài hòa với mẹ con anh."

Hừ, hoá ra thay thế vị trí của người cha là như thế này đây. Cầm thú chết tiệt, tôi trừng mắt nhìn anh ta. Mẹ Vũ tỉ mỉ quan sát vẻ bề ngoài của tôi, cuối cùng đưa ra kết luận:

"Thực ra thì mũi thấp quá, nếu mũi cao hơn nhất định sẽ rất đẹp."

Bác sĩ Võ trả lời mẹ Vũ: "Con đã mời cậu bạn học người Anh qua tết đến Thiên Tân rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ giúp mũi của Tiểu Dung cao lên."

Mới đó mà đã âm thầm lên kế hoạch phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi rồi sao? Thảo nào ngày hôm đó mẹ lại bí ẩn như vậy, hoá ra là chuyện này. Nhưng đây chẳng phải là việc tốt sao!

Vào buổi trưa, lần đầu tiên gia đình chúng tôi cùng ăn cơm. Những món ăn do Trương Văn làm rất thanh đạm và ngon miệng, tôi đoán rằng anh ta rất thường xuyên xuống bếp. Mẹ Vũ rất quan tâm đến tôi, luôn luôn gắp thức ăn cho tôi, giống như muốn bù đắp đủ mười năm không chăm sóc vậy.

Trương Văn vừa gắp cái đùi gà cuối cùng vào bát của mình thì bị mẹ Vũ gắp lại từ trong bát sang cho tôi, Trương Văn giận dữ trợn mắt. Mà tôi thì lại không thích ăn đùi gà, vì vậy tôi chuyển qua cho bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ nhìn Vũ Đạo tỏ ý khoe khoang, đang định cầm lên ăn thì cơ thể đột nhiên run rẩy, cái đùi gà liền rơi xuống mặt bàn. Vũ Đạo nhanh mắt nhanh tay gắp lên, vốn định cho vào trong bát của mình, do dự một chút rồi gắp vào bát của Trương Văn, còn tức giận nói:

"Rơi xuống bàn rồi, vẫn nên để em ăn thì hơn!"

Đùi gà chạy một vòng tròn, bẩn bẩn, cuối cùng lại trở về bát của Trương Văn. Trương Văn mặt đỏ lên như phun ra ba lít máu vậy. Bác sĩ Võ mỉm cười nhìn Vũ Đạo, dùng ánh mắt thông cảm nhìn Trương Văn, cầm chậu rửa mặt đặt trước mặt Trương Văn, "Nhổ vào đây này!"

Trời ơi, lấy cả cái chậu rửa mặt ra để hứng máu sao. Có điều Trương Văn không nôn ra máu mà cay đắng nhổ xương đùi gà vào trong chậu. Một bữa ăn cứ như vậy kết thúc trong không khí kì quặc.

Sau khi bữa cơm kết thúc, mẹ Vũ lộ rõ vẻ mệt mỏi, vì vậy Vũ Đạo liền dìu bà ấy đi nghỉ. Có vẻ như tình trạng sức khỏe của bà ấy xem ra không lạc quan lắm. Bác sĩ Võ ưu tư nói:

"Sức khỏe của mẹ gần đây ngày càng kém, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, chẳng qua hôm nay gặp mặt em nên mới rời giường lâu như thế. Hiếm khi thấy mẹ có tinh thần như vậy." Bác sĩ Võ gượng gạo nụ cười.

Nhân lúc Trương Văn rửa chén trong bếp, tôi lén lút hỏi bác sĩ Võ: "Trương Văn có phải là cô ca sĩ trong ban nhạc của bọn anh không?"

"Nó là nam ca sĩ, không phải là cô ca sĩ kia, có điều em cũng quen cô ca sĩ kia đấy."

Bác sĩ Võ cười đến là thần bí. Tôi có quen biết một nữ thần quyến rũ như vậy sao? Đúng lúc đó Vũ Đạo đi qua, dựa vào bên cạnh, mở miệng nói: "Cô ấy là em họ của bọn anh."

Ài, người trong nhà ai nấy đều tuấn tú xinh đẹp, chỉ có tôi là kém cỏi thôi! Người cha đã khuất của con ơi, lúc này con thật nhớ người.

Sau khi mẹ Vũ ngủ, bác sĩ Võ dẫn tôi đi tham quan các phòng trong nhà. Trong nhà có hai phòng ngủ đơn, hai phòng ngủ dành cho khách, tổng cộng có bốn phòng ngủ, còn có một phòng bếp được sửa thành phòng sách. Trên cửa phòng của bác sĩ Võ có dòng chữ: 'Xin đừng gõ cửa', anh ta cũng không bảo tôi đi vào. Còn trên cửa phòng của Trương Văn lại có dòng chữ: 'Mỹ nữ mời vào!', anh ta cũng chẳng muốn tôi vào xem đâu. Đến phòng của tôi, bác sĩ Võ mờ ám cười nhìn Vũ Đạo nói:

"Đây vốn dĩ là phòng của Võ Nhị, nhưng do em đến nên nó đã nhường lại phòng này cho em đấy, còn bản thân mình thì chuyển qua ở phòng sách."

Tôi cảm kích nhìn Vũ Đạo trong khi đó anh ta lại tỏ vẻ tỉnh bơ. Mở cửa ra, bên trong phòng rất sáng sủa, rèm cửa xanh như bầu trời, có một bàn gỗ và một tủ quần áo kiểu cổ, chăn và ga trải giường có màu xanh nhạt như nước, đèn ngủ chạm khắc hình vỏ sò theo phong cách cổ điển châu Âu. Căn phòng được bày trí đơn giản, nhưng lại đầy sáng tạo. Bác sĩ Võ hỏi tôi: "Em có thích không?"

Tôi chân thành gật gật đầu. Bác sĩ Võ lại có ý khác, nói:

"Là Võ Nhị bày trí cả đấy."

Tim tôi đột nhiên dấy lên cảm giác rất lạ.

Chiếc đèn ngủ vỏ sò đặt trên đầu giường kia khiến tôi thực sự rất thích, bất giác lại gần giơ tay vuốt nhẹ, bác sĩ Võ cười hi hi:

"Đây là cái đèn mang về từ Anh quốc mà Võ Nhị thích nhất đấy."

Tôi liền ngừng tay, lẽ nào Vũ Đạo cũng thích vỏ sò, hoặc là thích một người nào đó thích vỏ sò? Nhân lúc Vũ Đạo có ở đây, tôi liền bê chậu thúy cúc kia đặt lên bệ cửa sổ. Bác sĩ Võ thấy vậy, cũng vội vàng bê chậu hoa mà anh ta đã tặng tôi lên, đặt ngay ngắn bên cạnh chậu thúy cúc, nháy nháy mắt nhìn Vũ Đạo, sau đó quay ra nói với tôi:

"Tiểu Dung, chậu hoa này vẫn phải nhờ em tiếp tục chăm sóc rồi."

Cuối cùng cũng đi đến phòng sách mà Vũ Đạo ở, có điều chúng tôi đều chỉ đi lướt qua. Tham quan toàn bộ ngôi nhà, tôi cảm thấy có một điểm kì quái, đó là ngoài đồ gỗ gia dụng phổ thôngtrong phòng ngủ, còn lại đồ dùng trong phòng khách, phòng ăn đều được làm bằng kim loại.

Vào buổi chiều, tinh thần của tôi có chút chán nản, nhân lúc Vũ Đạo không ở đây, bác sĩ Võ nghiêm túc nói với tôi:

"Anh hi vọng em có thể như trước kia, dù cho có nhiều khó chịu thì vẫn phải vui vẻ, hạnh phúc, mỉm cười với cuộc sống." Giọng nói của bác sĩ Võ có chút thay đổi, sau đó lại tiếp tục khuyên nhủ tôi:

"Em thử nghĩ một chút xem, chúng ta nhận nhau, em có được bao nhiêu là lợi ích đấy. Thứ nhất, nếu bị bệnh thì tại nhà đã có bác sĩ, thuận tiện hơn nhiều! (Tôi thà đi cả quãng đường xa để bác sĩ khác khám còn hơn.) Thứ hai vấn đề chuyên môn không hiểu, có thể hỏi Võ Nhị, thi cử có thể nhờ Võ Nhị nương tay một chút, nếu cậu ta không nương tay với em thì bọn anh ở nhà sẽ tự sửa bài thi giúp em. (Toát mồ hôi... bác sĩ Võ anh thật tuyệt vời!) Thứ ba, ngoài học kì này ra và cả sau này em cũng sẽ không phải tập thể dục buổi sáng, Trương Văn sẽ giúp em đóng điểm danh đầy đủ, nếu là thầy giáo khác dạy thể dục thì cậu ta cũng sẽ trộm con dấu để điểm danh đủ cho em, cậu ta dám không nghe lời thì anh và Võ Nhị sẽ tẩn cho cậu ta một trận! (Trương Văn tôi bắt đầu cảm thông cho anh rồi! )"

Bác sĩ Võ thấy tôi im lặng không lên tiếng, anh ta lại thấp giọng nói: "Anh biết lúc này mà đòi hỏi em là thực sự quá khó khăn."

Tôi cắn cắn môi, yếu ớt nói: "Anh hai, vốn dĩ quen biết các anh là việc hết sức vui vẻ, em còn có một người mẹ vô cùng hiền từ, còn có những người anh thương yêu... nhưng em thực sự không thể vui vẻ được. Tuy nhiên, em sẽ dần dần quên... những chuyện nên quên, em nhất định sẽ khá hơn."

Tôi ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Vũ Đạo đang đứng ở cửa phòng khách, anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp như có điều gì khó nói. Vào lúc này, chúng tôi nhìn nhau từ xa, tôi rất muốn nghe Vũ Đạo giải thích, vì sao ban đầu không nói luôn rằng việc anh ta thích tôi là tình cảm anh em, mà lại trêu đùa tôi như vậy. Sau khi cho tôi một ảo giác hạnh phúc to lớn, lại cho tôi một hiên thực tàn khốc khác, vì sao, tôi nghĩ không ra, tôi muốn biết, nhưng tôi lại không thốt nên lời.

44. Chương 44: Tranh Chấp ĐôiBên.

Lúc này, Trương Văn đỡ mẹ Võ đến phòng khách. Mẹ Võ ngồi xuống, kéo tay tôi, tự giễu: "Vừa tỉnh lại là mẹ muốn gặp con, mẹ chỉ sợ mình nằm mơ, có phải mẹ rất trẻ con không?"

Tôi lắc lắc đầu, mẹ Võ vui vẻ cười, đáy mắt toát lên vẻ hiền từ, có thể nhìn ra, lúc này tôi đã là người quan trọng nhất của bà. Nghĩ đến những đau khổ mà mẹ Võ phải chịu đựng, nỗi đau của tôi dường như chẳng thấm vào đâu.

Ăn xong, mẹ Võ lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Giờ tôi mới hiểu được, mẹ Võ là giáo viên âm nhạc, ba anh em bác sĩ Võ bộc lộ năng khiếu âm nhạc từ khi còn nhỏ, hồi nhỏ bọn họ đã nói sau này sẽ thành lập một ban nhạc, để em gái làm ca sĩ. Nhưng từ khi lạc mất tôi, bác sĩ Võ liền luyện Không thủ đạo, không lâu sau đó, Vũ Đạo cũng gia nhập, qua thêm vài năm nữa thì Trương Văn cũng tham gia. Mẹ Võ kể đến đây, vẻ mặt bắc đắc dĩ. Xem ra bác sĩ Võ hình như rất lợi hại, vết thương lúc trước trên mặt Vũ Đạo rất có khả năng là anh ta gây ra.

Sau khi nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, Vũ Đạo lo lắng đi đến, khuyên mẹ Võ nghỉ ngơi nhưng dường như mẹ Võ còn rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, Vũ Đạo lại kiên nhẫn thuyết phục bà để ngày mai nói tiếp. Không lâu sau mẹ Võ ngủ, Vũ Đạo nhìn mẹ Võ yên tĩnh ngủ, sau khi ra khỏi phòng của bà thì vui vẻ nói: "Tối nay nhất định mẹ sẽ có mộng đẹp!"

"Hi vọng ngày nào cũng có thể được vậy!" bác sĩ Võ nói rồi kéo tôi ngồi vào lòng anh ta, liều mạng nhéo mặt tôi, "Tất cả đều là công lao của em gái!"

Vũ Đạo cũng đi đến xoa đầu tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay của bác sĩ Võ rồi nói với anh ta: "Bây giờ cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, việc nhà có phải cũng nên sắp xếp lại không?"

Bác sĩ Võ gian xảo cười, dường như đã nhìn rõ tâm tư của Vũ Đạo, "Vậy giao công việc giặt đồ cho Tiểu Dung đi, dù sao em ấy cũng là cô gái duy nhất có thể làm việc ở nhà ta."

"Được, được!" Trương Văn không biết từ đâu chui ra, vỗ tay tán thành đề nghị của bác sĩ Võ, tôi thấy chắc bình thường công việc này là do anh ta làm.

"Tiểu Dung, nhớ nhé, đồ lót không giặt bằng máy được, phải giặt tay bằng xà phòng, nếu không rất có hại cho sức khỏe, làm không tốt thì còn nghiêm trọng hơn việc em làm với Trương Văn đấy!" bác sĩ Võ khẽ nhếch khóe miệng, giống như có quỷ kế gì đó.

"Quần áo vẫn nên làm giống như trước đây thì hơn, em thấy Tiểu Dung có thể học nấu ăn, mẹ ăn đồ Tiểu Dung làm nhất định sẽ rất vui." Vũ Đạo lại có đề nghị khác. Trương Văn cũng theo đó gật gật đầu, quả nhiên chuyện nấu ăn bình thường cũng là anh ta làm.

Bác sĩ Võ lập tức phản bác: "Trong nhà đã có một lao động mới, không cần thiết phải tốn tiền ra ngoài giặt đồ nữa."

"Phải rồi, hơn nữa đồ lót cũng không ai muốn giặt, chỉ muốn ném đi, tốn tiền mua cái mới, thực sự quá lãng phí!" Trương Văn cũng ra sức ủng hộ bác sĩ Võ, đúng là thứ dây leo.

Vũ Đạo lại lần nữa đưa ra đề nghị khác: "Em nghĩ mẹ nhất định muốn để Tiểu Dung chăm sóc cho bà, hay là để Tiểu Dung chăm sóc mẹ đi?"

Trương Văn lại vội vàng gật đầu, tôi thấy anh ta đang hận không thể để tôi đảm đương hết. Tôi nói này Trương Văn, rốt cuộc anh là con trai út, hay là thằng hầu vậy?

Bác sĩ Võ và Vũ Đạo anh một câu tôi một câu, Trương Văn đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, cuối cùng tôi cũng tìm được một cơ hội để chen vào: "Cho hỏi, các anh không hỏi qua ý kiến của em sao?"

"Em đánh nổi hai đứa bọn anh không?" Bác sĩ Võ chỉ vào mình và Vũ Đạo. Tôi lắc đầu, vì vây bác sĩ Võ và Vũ Đạo lại tiếp tục thảo luận. Ài, chẳng trách Trương Văn vẫn không tham gia đưa ý kiến mà chỉ ở bên cạnh đung đưa theo gió, thì ra là vì trình độ võ lực không đủ nên không có quyền tham gia vào quyết định gia đình.

Vũ Đạo và bác sĩ Võ tranh luận rất lâu, cuối cùng vấn đề trọng tâm lại là có phải giặt đồ lót không, hai người đều không muốn thỏa hiệp, kết quả tất yếu là nổ ra tranh chấp vũ lực.

Trương Văn nhanh chóng kéo tôi ra xa mấy mét, còn cẩn thận trốn vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại mới oán trách tôi: "Hai người bọn họ rất nhiều năm trước đã không động thủ nữa rồi, nhưng gần đây lại giao thủ mấy lần, toàn bộ đều là vì cái kẻ gây hại như cô đấy!" Trương Văn tức giận trừng mắt nhìn tôi.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng đinh tai nhức óc, chỉ cần nghe thôi đã thấy khủng bố rồi.

"Chúng ta mau ra khuyên bọn họ đi!" Tôi có chút lo lắng, định đẩy cửa ra thì bị Trương Văn vội vàng kéo lại, thái độ khẩn trương khác thường, "Đây là chuẩn bị chiến đấu cấp một, ngăn lại nhất định sẽ bị ảnh hưởng."

Nói đoạn, anh ta gạt tóc mái sang, lộ ra một chỗ thịt đỏ đỏ mới lành lại không lâu, "Anh hai không quan tâm người dính đòn là ai đâu, đối với anh ấy, đánh nhau và xem bệnh cho người bị thương sau khi đánh nhau, đều là niềm vui của anh ấy, có điều đối với bọn tôi thì lại là hai lần ác mộng!"

Tôi đồng ý gật đầu. Trương Văn liếc xéo tôi, "Nếu không phải sợ chuyện cô bị thương, rồi tôi lại thành đối tượng để bọn họ tính sổ thì tôi cũng chả muốn quản chuyện sống chết của cô!"

"Bọn họ náo loạn như vậy, hàng xóm không tìm đến sao?" Tiếng ầm ĩ này tầng bên dưới chịu được sao?

"Không đâu, từ lần đầu tiên đến nhà chúng ta, hàng xóm thấy ba thằng đàn ông đầu be bét máu ra mở cửa thì không xuất hiện thêm lần nào nữa."

"..." Những người hàng xóm đáng thương, nếu như tôi là bọn họ, có lẽ tránh được bao xa thì né đi bấy nhiêu. Có điều nếu như có người như mẹ tôi là hàng xóm thì lại khác... (Đúng rồi, bài trống thất truyền của nhà cô còn lợi hại hơn bọn họ cơ mà!)

Đợi đến khi bên ngoài yên ắng, Trương Văn mới thò đầu ra xem xét, tôi cũng đi ra ngoài theo. Quả nhiên nhìn thấy một mớ hỗn độn, có điều vẫn còn may là đồ dùng trong nhà phần lớn đều làm bằng sắt, lúc này tôi mới hiểu ra được nguyên nhân của đám đồ dùng kia.

Trương Văn bắt đầu thu dọn chiến trường. Vũ Đạo đã không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã bị thương, trốn vào phòng âm thầm liếm vết thương. Bác sĩ Võ đang ngồi trên sô pha xoa quai hàm, thấy tôi đi ra thì cười hi hi bảo tôi ngồi xuống bên cạnh, "Tiểu Dung, từ ngay mai trở đi, em học cách chăm sóc mẹ nhé, ngoài ra còn giặt quần áo, có điều đồ lót thì thôi. Còn về nấu cơm, nếu như em muốn làm thì làm, hoàn toàn xuất phát từ sự tự nguyện của em."

"À." Tôi đờ đẫn đồng ý. Kết quả này rất trung lập, thực sự không biết Vũ Đạo và bác sĩ Võ cuối cùng là ai thắng. Bác sĩ Võ bảo tôi giúp anh ta thoa thuốc, tôi hơi mạnh tay một chút, anh ta đã đau đến mức nhíu mày lại, lẩm bẩm: "Thằng chết tiệt, hôm nay mạnh tay hơn ngày thường thật!"

Thì ra, bác sĩ Võ không phải 'thầy mo', mà là 'võ sư'! Ba anh em bọn họ mỗi người đều đẹp trai, nhưng thực ra là tổ hợp ba kẻ bạo lực. Mắng người không nói đến chỗ yếu, đánh người không đánh vào mặt, bọn họ thì ngược lại, anh em ruột đánh nhau chẳng bao giờ nể mặt, chuyên chào hỏi vào mặt, đúng là không hổ danh gia đình cầm thú!

"Anh hai, anh là bác sĩ, nên hành y cứu thế, sao lại học đánh nhau chứ!"

"Chuyện này em không hiểu rồi, bác sĩ khoa ngoại, vì lợi ích của bệnh viện thì nhất định phải biết đánh nhau!"

"Logic gì vậy!"

"Nếu không bệnh nhân đến sẽ ít đi rất nhiều!"

"..."

Thì ra phần lớn bệnh nhân đều do bác sĩ các anh đánh vào bệnh viện à, đúng là tích hợp đánh người và trị liệu. Kiếm tiền như vậy có phải bất lương quá không? Đúng là một bác sĩ bất lương bạo lực! Có điều cũng may bác sĩ Võ là bác sĩ khoa ngoại chứ không phải bác sĩ tâm thần hay bác sĩ thẩm mỹ, nếu không với quan điểm của anh ta, chẳng phải ngày nào cũng đi kích động người khác thành bệnh nhân tâm thần sao? Hoặc là phá hủy dung mạo của người khác? Cho dù thế nào thì theo tiêu chuẩn 'anh mạnh anh có quyền' của anh ta thì sau này tôi cũng chẳng có quyền lên tiếng trong cái nhà này rồi. Trương Văn, lần đầu tiên tôi thấy tiếc với anh đấy!

Buổi tối sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường suy nghĩ lung tung theo thường lệ. Phẫu thuật thẩm mỹ đối với tôi mà nói là một tin tức vô cùng tốt, tôi cực kỳ mong chờ dáng vẻ với cái mũi cao, nhưng lại lờ mờ cảm thấy sự tình kỳ quái phức tạp. Cho dù thế nào thì hôm nay trở đi, tôi phải sống dưới cùng một mái nhà với Vũ Đạo, có điều lại là với thân phận em gái anh ta. Vận mệnh đã trêu đùa tôi một cách tàn khốc, khiến hạnh phúc của tôi thay đổi mùi vị. Tôi muốn hận Vũ Đạo, nhưng anh ta lại là một người đàn ông khiến người ta không thể nào hận được! Hương thơm trên người sau khi tắm xong, đắp một cái chăn mềm mại, nhìn căn phòng do một tay Vũ Đạo trang trí trước mắt, đột nhiên tôi có cảm giác mình được bao quanh bởi mùi hương của anh ta, thơm thơm, ấm áp, nhưng, trái tim lại đau khổ không sao nói nên lời...

45. Chương 45: Cô Gái Bí Ẩn.

Chủ nhật, không ngủ nướng tít mít như ngày thường, vừa qua tám giờ tôi đã tỉnh. Lúc nhìn thấy Vũ Đạo, anh ta quả nhiên đã bị thương, tôi có chút đau lòng, quan tâm hỏi anh ta: "Bị thương nặng không?"

Ánh mắt Vũ Đạo hơi sáng lên, tôi lập tức ý thức được chỗ không ổn, vội vàng nói tiếp: "Anh... hai!"

Để tránh bị nghi ngờ, tôi đã gọi anh ta là anh thứ.

Vũ Đạo hừ lạnh một tiếng, "Anh cả em cũng không khá hơn anh mấy đâu!"

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, trong nháy mắt vừa rồi, tôi nhìn ra vẻ mất mát trong mắt Vũ Đạo. Sau đó Vũ Đạo liền nói: "Mười giờ sáng nay em họ sẽ qua đây đấy, em cũng nên chuẩn bị tốt tư tưởng đi!"

Vì sao lại phải chuẩn bị tư tưởng chứ? Nữ thần gợi cảm kia rốt cục là ai vậy? Tôi háo hức mong ngóng cô ấy đến quá.

Đúng mười giờ chuông cửa vang lên, tôi ra mở cửa. Cửa vừa mở, ai ngờ người xuất hiện lại là cô ấy... Giả Họa!

Tôi đứng ngây tại chỗ, Giả Họa chủ động chào hỏi tôi, "Hi, Vưu Dung!"

Tôi ngó đầu liếc nhìn ra sau Giả Họa, đúng là không thấy người khác. Giả Họa vào nhà xong cũng chào hỏi ba anh em, đi thẳng vào phòng mẹ Võ.

"Dì à, hôm nay dì thấy đỡ hơn chút nào không?"

"Tiểu Họa à!" Mẹ Võ ngồi dậy, giới thiệu Giả Họa với tôi: "Đây là Vưu Dung, chị họ của cháu, mấy ngày trước dì đã nhắc đến với cháu đấy!"

Giả Họa sảng khoái lớn tiếng gọi tôi: "Chào chị họ!"

Tôi bị cô ấy gọi mà sững sờ, gật đầu cứng ngắc. Mẹ Võ thấy thái độ của tôi thờ ơ, bèn giải thích với Giả Họa: "Vưu Dung này không giống cháu, nó khá bẽn lẽn, không thích nói chuyện lắm!"

Gì cơ? Nói tôi đấy à? Tôi cảm thấy cả hai điều này chả đúng với tôi chút nào! Trái lại, Giả Họa mới đúng là kiểu người hướng nội ít nói điển hình.

Sau đó mẹ Võ và Giả Họa nói chuyện mấy tiếng, trên khuôn mặt Giả Họa cuối cùng cũng xuất hiện vẻ tươi cười, cô ấy cũng rất khéo nói chuyện, đúng là một người khác hoàn toàn, điều này thật sự khiến tôi nghi ngờ cô ấy bị bệnh đa nhân cách.

Đến giờ cơm trưa, không biết mẹ Võ nhớ ra điều gì mà hỏi tôi và Giả Họa: "Hai đứa các con có phải đã có người thương rồi không?"

Tôi đang ăn canh, bị câu hỏi bất ngờ của mẹ Võ làm cho giật mình, thấy sắp sặc canh ra, tôi kịp thời quay đầu đi. Vũ Đạo ở bên cạnh đen đủi, nhưng anh ta lại dùng áo chặn lại với tốc độ nhanh nhất, sau đó vừa dùng khăn ăn lau vừa nói: "Cũng may cả nhà đã luyện qua cả rồi!"

Tôi đang ngượng ngùng thì nghe thấy Giả Họa dõng dạc tuyên bố: "Cháu đã có người mình thích rồi ạ!"

Tôi bị câu nói của cô ấy làm cho sặc thêm lần nữa, Vũ Đạo nhanh tay nhanh mắt chộp lấy một cái bát, hứng trước miệng tôi, dạy dỗ: "Sống ở đây, nhất định phải học cách kiên định, thấy núi Thái Sơn đổ cũng không được biến sắc. Em từ từ làm quen đi!"

"Vậy sao? Người ở đâu vậy?" Mẹ Võ cực kỳ vui vẻ, bà gặng hỏi Giả Họa.

"Bạn học cùng trường Đại học ạ!" Lúc Giả Họa trả lời, cô ấy nhìn thẳng vào bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ nhìn như không thấy, tiếp tục gắp thức ăn.

"Ai vậy? Mình quen không?" Tôi thích thú tham gia vào, Giả Họa lại để ngoài tai, tiếp tục ăn cơm. Mẹ Võ than thở, ngưỡng mộ nói: "Vẫn là con gái tốt, cháu xem mấy thằng nhóc nhà dì, đã lớn thế này rồi mà chẳng đứa nào dẫn bạn gái về nhà cả! Đi xem mắt cuối cùng cũng không có kết quả. Ài, bây giờ dì chỉ có thể hi vọng vào Tiểu Dung nhà ta thôi!" Nói rồi quay về phía tôi, "Tiểu Dung cũng có đối tượng rồi hả?"

Câu nói này của mẹ Võ nhất thời khiến mấy người trên bàn ăn ngừng động tác lại, nhất tề nhìn về phía tôi. Bác sĩ Võ liếc nhìn tôi một cái, lập tức mờ ám liếc Vũ Đạo, Vũ Đạo lại híp mắt tức giận liếc xéo bác sĩ Võ, Giả Họa lặng lẽ quan sát bác sĩ Võ và Vũ Đạo, Trương Văn ở một bên nhìn mà mặt mày lơ mơ. Tôi sững sờ nửa ngày, không biết nên trả lời thế nào thì lúc này, bác sĩ Võ gian xảo lại nói: "Em ấy vẫn chưa tìm được mẹ ạ!"

Tôi nhìn Vũ Đạo, không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút không cam tâm, vì vậy tôi lớn tiếng nói: "Con có người thương rồi!"

Ánh mắt Vũ Đạo tức thì lóe lên ánh sáng khác thường, tràn đầy mong đợi khó có thể tin được, dường như muốn tìm được đáp an gì đó từ trong mắt tôi.

Tim tôi xót xa, lại chán nản nói: "Có điều con vừa mới bị thất tình rồi!"

Bác sĩ Võ lập tức đứng dậy, ôm lấy tôi từ sau lưng, giọng nói chứa chan ân tình: "Đừng đau lòng, Tiểu Dung, anh sẽ dùng lồng ngực rộng lớn này an ủi trái tim bi thương của em!"

Không cần đâu, anh không bắt nạt tôi là tôi đã thắp hương cảm tạ rồi, sự dịu dàng của anh tôi không nhận nổi đâu. Câu nói này tương đương với, nhận lấy là khỏi sống!

Vũ Đạo bên cạnh lạnh lùng nhìn bác sĩ Võ, dường như tích trữ giận dữ, không biết lúc này bác sĩ Võ ở sau lưng có thái độ gì, có điều có thể kết luận rằng, anh ta đã chọc giận Vũ Đạo thành công rồi. Trương Văn âm thầm lẩm bẩm: "Mình đẹp trai tuấn tú như vậy, không phải vẫn độc thân đó sao, chỉ dựa vào cô ta thì làm sao có thể! Nếu thật sự tìm được, không phải là đứa bị khiếm khuyết đầu óc thì cũng là kẻ có thẩm mỹ méo mó nghiêm trọng!"

Tôi đang định lườm Trương Văn thì lại thấy anh ta đau đớn nhăn nhó mặt mày, trừng mắt nhìn Vũ Đạo. Vũ Đạo lại nhàn nhã cúi đầu tiếp tục ăn.

Mẹ Võ thấy thế có chút khó hiểu, bà khuyên tôi: "Tiểu Dung, con vẫn còn trẻ, sẽ nhanh tìm được người khác thôi mà. Tìm được rồi thì nhất định phải dẫn về nhà để mẹ gặp nhé!"

"Vâng ạ!" Tôi buồn bã đồng ý, trong lòng lại buồn vui lẫn lộn.

Sau khi ăn xong, Giả Họa lại nói chuyện với mẹ Võ một lúc lâu, bọn họ nói chuyện rất ăn ý, có rất nhiều tiếng nói chung còn tôi khó khăn lắm mới chen vào được một câu, so với tôi, Giả Họa còn giống con gái của mẹ Võ hơn. Cô gái sexy cái gì chứ, đây rõ ràng là một cô nàng bách biến mà! Xem ra có quan hệ với nhà này, trừ mẹ Võ ra thì chẳng có ai là cực kỳ bình thường cả.

Sau khi Giả Họa đỡ mẹ Võ nghỉ ngơi thì liền rời đi. Đợi cô ấy đi xong, bác sĩ Võ giải thích với tôi, sau khi tôi đi lạc thì mẹ Võ quá đau lòng, sức khỏe ngày càng suy giảm, vì vậy nên mẹ của Giả Họa, cũng chính là em gái của mẹ Võ liền đưa Giả Họa đến gửi nuôi ở nhà anh ta hai năm. Vậy thì đúng rồi, cuối cùng tôi cũng tìm ra được nguyên nhân căn bản chứng tinh thần phân liệt của Giả Họa rồi, nhất định là mấy năm đó bị bức ép ở trong ngôi nhà cầm thú này không ít đây mà.

Không lâu sau, Vũ Đạo đưa bộ quần áo bị tôi phun bẩn lúc ăn cơm, thái độ rất đương nhiên, "Em giặt cho anh, có phải là chuyện nên làm không nhỉ?"

Tôi không thanh minh, lặng lẽ nhận lấy, trong lòng lại thấy có chút vui mừng. Vừa cầm quần áo của Vũ Đạo cảm động thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một núi quần áo, thì ra là bác sĩ Võ và Trương Văn nghe thấy cũng mang đến. Nếu phải giặt thì giặt luôn quần áo của mình vậy. Mặc dù tôi chưa giặt quần áo bao giờ, nhưng sử dụng máy giặt thì tôi biết, huống chi lại là máy giặt tự động. Nhưng quay cuồng nửa ngày, lại không thấy công tắc của máy giặt. Lúc này ba người bác sĩ Võ đã quay về phòng mình. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đi cầu cứu bác sĩ Võ. Sau khi nhìn thấy dòng chữ 'Xin đừng gõ cửa', tôi do dự lần nữa rồi quyết định đẩy cửa vào. Ai ngờ giây phút cánh cửa mở ra, bất ngờ nhìn thấy trên bức tường trước mặt viết mấy chữ cực lớn: 'Người nào trực tiếp đẩy cửa vào phải lấy máu!'

Tôi kinh ngạc, liếc nhìn bác sĩ Võ đang nhắm mắt nằm nghỉ trên giường rồi vội vàng đi ra. Đợi một lúc, tinh thần hồi phục lại mới gõ cửa, sau khi được bác sĩ Võ cho phép mới dám đi vào. Bác sĩ Võ bảo tôi tiện tay đóng cửa lại, tôi vừa đóng thì phát hiện ra trên mặt khác của cánh cửa lại viết dòng chữ khiến người ta hết hồn hơn, 'Giải phẫu kẻ nào gõ cửa'! Choáng chưa, thái độ u ám của bác sĩ Võ khiến tôi rùng mình. Tôi nhanh chóng dùng mắt quét hết một lượt các loại tiêu bản trên tường, nhất thời cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sau gáy. Lúc tầm mắt di chuyển đến con dao phẫu thuật sáng loáng trên đầu giường, tôi thét lên một tiếng. Lúc này, nghe thấy âm thanh lớn đó, cánh cửa bị người ta đạp ra, đáng thương cho tôi đây vẫn đứng trước cửa, cứ như thế bị dính vào tường như cái bánh. Mũi đau nhói, sau đó cảm thấy một chất lỏng nóng hổi từ mũi chảy ra. Không đợi tôi kịp phản ứng, bác sĩ Võ đã nhảy đến trước mặt tôi, dùng cốc thủy tinh hứng máu mũi. Anh ta đỡ tôi ngồi lên giường, nói lời châm chọc: "Anh vốn dĩ không nhẫn tâm lấy máu của em, có điều Võ Nhị đã giải quyết giúp anh rồi!"

Vũ Đạo dựa người vào cửa, khiêu khích: "Ngay cả Trương Tam bình thường cũng không dám vào phòng của anh ấy, gan của em đúng là không nhỏ!"

Tôi kinh hãi liếc nhìn con dao phẫu thuật ở đầu giường, nhân lúc có Vũ Đạo ở đây, tôi đánh bạo hỏi: "Anh hai, sao anh lại để dao phẫu thuật ở đầu giường thế?"

Bác sĩ Võ thản nhiên đáp: "Để cạo râu."

Cũng may, không phải để cắt cổ!

Vốn vẫn cho rằng bác sĩ Võ sẽ xử lý cái mũi cho tôi, nhưng đợi một lúc mà anh ta chỉ cố gắng lấy máu, không hề có ý định cầm máu, tôi đành chủ động yêu cầu: "Anh hai à, cứ chảy máu như thế nữa thì có phải em sẽ gặp rắc rối không?"

Bác sĩ Võ vỗ ngực, "Yên tâm đi, chảy có tí máu không chết được đâu!"

Tôi nói này, anh hứng được nửa cốc, cũng được rồi đấy!

Tôi ngẩng đầu, đáng thương nói: "Nhưng mà chảy lâu quá rồi cũng không ổn lắm đâu. Mặc dù không chết được nhưng em vẫn phải giữ ít máu để lát nữa đi giặt quần áo chứ! Nếu không, giặt đồ thiếu máu bị ngất thì không tốt đâu."

"Nói thế cũng đúng." Bác sĩ Võ chuyển cái cốc xuống cạnh miệng tôi, nói giọng không đành lòng: "Hay là em uống cốc máu này đi cho bổ!"

Ai đến cứu tôi với... tôi ngậm chặt miệng, lắc đầu kịch liệt, bác sĩ Võ thở dài, cực kỳ miễn cường lấy một cục bông từ cái chăn của mình, nét vào mũi tôi.

"Anh hai, cái này không khử trùng cũng dùng được sao? Hình như không được vệ sinh lắm thì phải?"

"Chỉ có y tá mới chú ý đến vệ sinh, bác sĩ bọn anh toàn làm thế này thôi!" Bác sĩ Võ hùng hồn đáp.

"... Thì ra là như vậy!" Tôi nhìn 'cái chăn' không có vỏ chăn, cũng không có vỏ lót, chỉ còn sót lại ít bông của bác sĩ Võ, không nhịn được hoi: "Cái chăn này sao mà..."

"À, vỏ chăn bẩn rồi, anh lột ngược rồi dùng tiếp, hai mặt trong ngoài đều bẩn cả, anh đành ném đi. Sau đó, vỏ lót cũng bẩn nên anh xé ném đi, đắp thẳng bông luôn!"

"..."

Cho dù bác sĩ không coi trọng vệ sinh, cũng không thể lười như vậy chứ! Tôi đứng ngồi không yên, quyết định nhanh chóng rút lui, có điều lần đầu tiên vào phòng bác sĩ Võ, trước khi đi cũng nên lịch sự khen một câu chứ nhỉ. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng ấn định mục tiêu lên chiếc đèn bàn bằng vải, "Anh hai, đèn của anh khác biệt thật đấy!"

Bác sĩ Võ thấy tôi khen đèn của mình thì cực kỳ tán thưởng, nói: "Vẫn là Tiểu Dung có mắt nhìn, cái đèn này mang từ Đức về đấy."

"Thật không?" Tôi sờ vào cái chao đèn, cảm giác rất thích, "Vải này có phải lâu năm rồi không?"

"Lâu năm đáy, có điều cái đèn này không phải bằng vải, nó làm bằng bàng quang của lợn đấy!"

Tay tôi nhất thời khựng lại trên cái bàng quang lợn lâu năm này. Không nói không rằng, tôi nhanh chóng ngồi dậy rồi lùi đến bên cạnh Vũ Đạo, sau khi giữ khoảng cách với bác sĩ Võ, tôi nói: "Anh hai, nhân lúc em vẫn còn máu, phải nhanh chóng đi giặt đồ thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa!"

Nói xong tôi co giò bỏ chạy, sau lưng truyền đến tiếng của bác sĩ Võ, "Hoan nghênh em quay lại!"

Cảm ơn nhé, anh yên tâm, em chẳng dám đến nữa đâu!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro