Chương 21: Sợi dây chuyền mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trời đã tang tảng sáng, Hoàng Khắc Lâm tỉnh dậy, ngắm nhìn Khải Trân đang nằm cạnh mình cậu thở dài.

" Đi làm hay nghỉ đây?" Giọng cậu làm cô tỉnh dậy

" Em đi làm, hôm nay có buổi họp báo mà!"

" Cũng được!"

Khắc Lâm xuống nhà, nhắc nhở nhà bếp nấu cháo gà cho cô, tự tay cậu bưng lên nhà.

" Em tự nấu ăn được mà, anh mang lên đây làm gì?"

" Ăn đi!"

Cô chồm dậy, đánh chén no nê, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hai người mới chịu đến công ty. Buổi họp báo chỉ vì cô dậy muộn mà đã bị lùi vào chiều nay. Tuy mọi người có phần bực tức nhưng cũng câm nín thôi, phó tổng mà nổi điên lên thì xong luôn.

Khải Trân vẫn chưa biết gì, ngồi đợi mãi không thấy bắt đầu họp, cô thắc mắc

" Sao họ không lên anh nhỉ?"

" Chiều nay!"

" Sao chậm trễ vậy, làm em chuẩn bị mãi!"

"Vì cô nương dậy muộn đấy còn trách ai hả?" Khắc Lâm nhìn cô cười

Khải Trân gãi đầu, thì ra là tại cô!
Cả buổi sáng ngồi làm việc, vai cô mỏi nhừ, vừa ngồi nghỉ được một lát thì đã đến giờ họp báo. Mọi người tập chung đông đủ hết cả, ai cũng có cả tấn câu hỏi muốn phó tổng giải đáp. Công ty Sunshine cũng có mặt ở đó, đương nhiên là không thể thiếu phó tổng Hoàng Phong rồi. Anh Lâm với cậu Phong thì cô thừa biết cãi nhau như chó với mèo, có hợp nhau gì đâu, mong là buổi chiều nay sẽ suôn sẻ, đừng có xảy ra chuyện gì hết.

Trả lời xong hàng loạt câu hỏi của buổi họp báo, phó tổng hai công ty Rosa và Sunshine gặp nhau.
" Chào phó tổng, rất hân hạnh!" Khắc Lâm bắt tay Hoàng Phong, cái bắt tay như muốn nghiến ngấu, xé nát kẻ thù. Cả hai đều hằm hằm nhìn nhau.

" Phó tổng Lâm thật tài giỏi, trả lời hết các câu hỏi trong buổi họp báo!" Hoàng Phong khen ngợi

" Qúa khen! Là nhờ Khải Trân phục vụ rất tốt, phải không em?" Khắc Lâm vòng tay qua ôm cô, Khải Trân ngồi bên cạnh khẽ gật đầu

" Vâng!"

Con tim ai đó đang quặn thắt, có ai nỡ nhìn người kia đang trong vòng tay âu yếm của kẻ thù mà không đau cho được.

Khải Trân vội đứng dậy
" Em đi pha trà ạ!"

Cô rời khỏi, chỉ còn Hoàng Phong và Khắc Lâm ngồi. Khẽ liếc thấy trên cổ Hoàng Phong có chiếc dây chuyền ngọc bích hình con mèo, Khắc Lam khẽ nhíu mày, chiếc dây chuyền kia chẳng phải Khải Trân vẫn thường đeo trên cổ hay sao? Là vật tri kỷ của hai người họ hay là vòng cổ đôi? Cậu điên mất!

Pha trà nóng xong xuôi, Khải Trân bưng lên rót cho Hoàng Phong, mời cậu.

" Phó tổng Lâm muốn đầu tư dự án là bao nhiêu?" Hoàng Phong nâng cốc trà.

" Khoảng 3,2 tỷ!"

Cô nghe mà giật bắn cả mình, anh Lâm bị gì vậy? Dự án này đâu phải dự án mấu chốt, còn nhiều dự án khác cần đầu tư sao lại đầu tư vào đây nhiều như vậy?

" Anh lâm, sao lại thế?"

" Sao là sao nào?"

Khắc Lâm nhìn cô, ánh mắt gian tà, cậu như con rắn hổ mang, trườn lại gần, âu yếm, chiếm đoạt đôi môi kia, người ta thường nói, đàn ông là thế, luôn sĩ diện trước tình địch của mình. Ánh mắt ai kia đang đỏ rực như điên tiết, muốn cắn cổ Khắc Lâm, Hoàng Phong thất thần...Cảm giác này sao lại giống cảm giác mà 6 năm trước đây cậu đã trải qua đến thế?

Hoàng Khải Trân ngạt thở gần chết, Khắc Lâm mới buông tha.

" Xin lỗi được mạn phép trong giờ làm!" Khắc Lâm quay sang đắc ý với Hoàng Phong.

" Hai người cứ tự nhiên!" Hoàng Phong đứng dậy, ra về.

Khải Trân nhìn theo cậu, cảm giác của cô lúc này như đang nuối tiếc một thứ gì đó vừa mất đi...
Thấy Hoàng Phong ra về, Khắc Lâm mãn nguyện thêm phần nào, nghĩ lại chuyện lúc nãy, Khắc Lâm tiến lại gần Khải Trân, nhanh như cắt, cậu giật mạnh sợ dây chuyền trên cổ cô xuống, sợi dây chuyền cứa vào cổ, làm cô đau nhói, trên cổ bỗng xuất hiện những vết xước máu đang gỉ ra nhỏ nhẹ...

" A...anh Lâm!"

" Em dám đeo vòng cổ đôi với hắn ta?"

" Trả lại cho em!" Cô với tay theo chiếc vòng, Khắc Lâm cao hơn cả người cô, cô không với tới.

" Sao phải trả cho em! Em vẫn giữ thứ hắn tặng em sao?" Khắc Lâm trừng mắt...

Đây là món đồ cô tặng cậu vào buổi sắp xa cậu...

" Trả lại cho em!"

" Vậy thì..." Khắc Lâm vứt sợ dây qua cửa sổ...Khải Trân nhìn theo chiếc dây chuyền bay qua cửa sổ, rơi xuống dưới tầng...Cô lao ra nhặt, Khắc Lâm vội kéo tay cô lại

" Nếu em nhặt, đừng có trách anh mạnh tay!"

" Em...em...anh thật quá đáng!"

Hoàng Khải Trân khóc, cô vẫn quyết định chạy xuống nhặt, không biết động lực nào khiến cô lao như tên bắn như vậy, sợi dây chuyền là thứ cô trao cho cậu Phong, cho dù cậu ghét cô, hận cô thì cô vẫn phải giữ sợ dây chuyền đó. Khắc Lâm nhìn theo bóng dáng nhỏ kia đang chạy như thiêu thân, cậu tức hộc máu, vứt hết tài liệu trên bàn xuống, ngay cả chiếc laptop cũng bị cậu đập tan tành.

Xuống đến tầng một, chạy ra phía ngoài, cô nhìn xung quanh, chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy đâu cả. Mất thật rồi sao? Khải Trân gục xuống, nước mắt giàn giụa, không, không thể mất được.

Trên chiếc xe sang trọng đậu ở phía xa, cô đâu biết rằng...Ai đó đã cầm trong tay sợi dây chuyền, lặng lẽ cho vào một chiếc hộp nhỏ cho cẩn thận vào túi áo rồi nhấn ga cho xe chạy như bay trên con đường quốc lộ.

Hoàng Khắc Lâm đứng trên tầng nhìn xuống, một bóng dáng nhỏ yếu đuối đang gục ở kia...Cậu khẽ nhíu mày. Hai thanh niên mặc vest đen tiến lại gần cô, bịt miệng cô bằng một chiếc khăn trắng, Hoàng Khải Trân giãy giụa nhưng cô càng cử động, cơ thể lại càng yếu đi, lịm dần, lịm dần...Bọn họ ôm cô lên xe, đóng cửa xe mạnh một cái...Chiếc xe thẳng tiến đi đến một tòa biệt thự cách thành phố 65km.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro